Chương hai
NHỮNG CÔNG NĂNG ĐẶC BIỆT
CÁCH CHỮA BỆNH

Từ bước khởi đầu năm 1996, không ăn cơm nữa, T. thực hiện một cách nghiêm túc mọi sinh hoạt (như đã nói phần trên), đặc biệt là chuyên cần, kiên trì tập luyện theo một phương pháp riêng. Qua thời gian, những công năng đặc biệt bắt đầu nảy sinh. Trước hết là khả năng chữa bệnh bằng năng lượng, khả năng tiên tri, biết trước sự việc và nhiều khả năng kỳ lạ khác.
Tìm hiểu về đời tư của nhân vật này thì T. chưa từng được học một khóa huấn luyện Tây y nào mà mới chỉ tham dự một khóa huấn luyện Đông y ở địa phương. Nói về học thì T. chưa đủ trình độ và kiến thức y học để chữa bệnh. Những năm qua cả trong Nam lẫn ngoài Bắc nổi lên phong trào học năng lượng sinh học (nhân điện), khí công, yoga và nhiều môn phái dưỡng sinh, chữa bệnh khác nhưng T. không tham gia. Theo T. kể với các nhà báo, chữa bệnh được là nhờ T. hằng ngày thu năng lượng vũ trụ vào người theo một phương pháp riêng và dừng năng lượng đó chữa bệnh cho người nghèo.
Từng bước, từng bước, T. thực hiện khả năng chữa bệnh của mình. Trước hết chữa cho người thân trong gia đình. Thấy T. chữa có kết qua, bà con xa gần đến chữa bệnh ở nhà T. ngày càng đông.
Trước hiện tượng chữa bệnh kỳ lạ của T., đặc biệt là người đến mỗi lúc một nhiều, chính quyền và công an xã căn cứ vào T. không có bằng cấp chuyên môn và không có giấy phép hành nghề y tế nên lập biên bản và ra lệnh cấm T. không được chữa bệnh. Tuy vậy, do T. chữa bệnh không lấy tiền và thấy bệnh tật có thuyên giảm nên bà con cứ đến và xin chữa. T. nhiều lần nói với bà con: "Tôi rất thông cảm và quý mến bà con, bà con đau cũng như tôi đau, nhưng chính quyền không cho tôi chữa, bà con nên đến các cơ sở y tế Nhà nước, nếu không tôi bị vi phạm pháp luật". Nói thế nào bà con vẫn không nghe; đặc biệt là trước tình trạng đau đớn của bệnh nhân nặng, T. buộc lòng phải chữa. Hiệu quả chữa bệnh ngày càng được khẳng định. Có bệnh khỏi, có bệnh thuyên giảm. Nếu việc chữa bệnh của T. không có hiệu quả thì tại sao nhân dân cứ ùn ùn kéo đến? Việc chữa có hiệu quả hay không nó diễn ra sờ sờ trong cơ thể từng cơn bệnh đâu phải chỉ nói mồm. Quần chúng nhân dân ta không đến nỗi khờ dại, u mê chữa không kết quả mà vẫn bỏ công bỏ việc, mất thời gian, tốn tiền tàu xe đi lại để cuối cùng bệnh tật vẫn đâu hoàn đấy.
Cần biết rõ một điều, cách đây hàng ngàn năm. Hoa Đà, ông tổ ngành y phương Đông có nói một câu: "Trên thế gian này, không có một phương pháp chữa bệnh thần diệu nào, không có một thầy chữa tài ba, siêu việt nào, không có một thứ thuốc thần dược nào có thể chữa một trăm người khỏi cả trăm". Câu nói nổi tiếng này mãi mãi là chân lý vĩnh cửu suốt các thời đại. Nó hết sức đúng đắn ở chỗ cơ thể con người là một bộ máy hết sức tinh vi phức tạp và hoàn thiện về mặt cơ cấu khoa học, không ai giống ai cả trong hình thành phân tử tế bào và hệ thống ADN. Ngoài ra con người từ khi sinh ra cho đến lúc trưởng thành không ai giống ai cả về mã di truyền, điều kiện nuôi dưỡng, cách sống, nghề nghiệp, gia đình bố mẹ, anh chị em, vợ chồng con cái, môi trường sống, v.v. Có thể khái quát là nó khác cả về phần tiên thiên cũng như hậu thiên (Tiên thiên là phần thừa hưởng di truyền của bố mẹ, dòng họ từ trong bào thai. Hậu thiên là cuộc sống về mọi mặt từ khi lọt lòng đến lúc trưởng thành). Có thể đơn cử một sự khác biệt của những con người. Đó là dấu vân tay. Nước ta có 80 triệu người là 80 triệu người có vân tay khác nhau. Địa cầu này có 7 tỷ người là 7 tỷ người có vân tay khác nhau.
Từ những căn cứ khoa học và phân tích trên vận dụng vào việc chữa bệnh, cũng phương pháp chữa bệnh ấy, thầy ấy, thuốc ấy mà kết quả có người khỏi, người không khỏi, tỷ lệ thuyên giảm, từng căn bệnh, từng người bệnh cũng kẻ nhiều, người ít khác nhau. Ngay như nền y học hiện đại thế giới cũng với các ngành khoa học đồng bộ, liên quan đang tiến như vũ bão với nhiều phát minh, sáng tạo, nhiều loại thuốc mới đặc trị, nhiều máy móc chuyên khoa tinh vi, với những giáo sư, bác sĩ tài ba lỗi lạc mà nhiều trường hợp cũng đành bó tay trước những căn bệnh hiểm nghèo, trước những người bệnh thập tử nhất sinh. Ở nước ta cũng vậy, Đảng và Nhà nước ta với quan điểm lấy dân làm gốc, luôn chăm lo sức khỏe cho dân, với hàng chục viện nghiên  cứu về y học, với hàng ngàn cơ sở chữa bệnh Tây y, Đông y với nhiều giáo sư, bác sĩ, lương y giỏi, nhiều kinh nghiệm, với nhiều phong trào bảo vệ sức khỏe như sức khỏe sinh sản, sức khỏe ban đầu, sức khỏe bà mẹ và trẻ em, sức khỏe người cao tuổi, sức khỏe cho dân vùng sâu vùng xa. v.v. mà đâu có thể chữa hết mọi bệnh cho dân. Không phải nền y học thế giới yếu kém, không phải nền y học Việt Nam thiếu cố gắng mà đó là quy luật, mà đã là quy luật thì không thể khác được.
Việc chữa bệnh của T. hay của bất cứ thầy chữa nào cũng đều nằm trong quy luật chung đó, có bệnh khỏi, bệnh đỡ, có bệnh không khỏi. Trên cơ sở quy luật khoa học đó nếu có vị thầy chữa nào nói bệnh nào chữa cũng khỏi thì lời nói đó chỉ là hoang tưởng.
Đứng về phía bệnh tật mà nói, bệnh nào cũng có quy luật phát sinh, phát triển của nó. Tính chất cơ thể con người khác nhau thì bệnh phát sinh, phát triển cũng khác nhau và tiếp thu liệu pháp điều trị, thuốc men cũng khác nhau, nó luôn tương ứng với cơ thể từng con người. Do vậy, hai người mắc phải căn bệnh giống nhau, cùng dùng một bài thuốc, do một thầy chữa điều trị mà kết quả vẫn khác nhau, người khỏi nhanh, người khỏi chậm, thậm chí có trường hợp lay lắt không khỏi. Chúng tôi không phải là bác sĩ, lương y nhưng qua nhiều năm nghiên cứu theo dõi có thể định ra bốn mức độ của bệnh: loại một, nhẹ, cơ thể tự điều chỉnh, không chữa cũng khỏi. Loại hai, có chữa mới khỏi, không chữa không khỏi. Loại ba, nặng, phải có thầy giỏi thuốc hay chữa mới khỏi. Loại bốn, bệnh nan y, khó chữa khỏi.
T. chữa được nhiều bệnh thông thường, có chữa được một số bệnh hiểm nghèo, đặc biệt là không có phản ứng phụ. T. chữa bệnh chủ yếu bằng công lực, bằng năng lượng (y năng lượng) và bấm huyệt, một số trường hợp cần thiết có dùng thêm thuốc Nam hoặc thuốc Bắc. Một vài người nói T. chữa bệnh bằng cách "chưởng" vào người bệnh. Nói vậy là không đúng, là không hiểu thế nào là chưởng. Chưởng là một thủ thuật trong võ thuật. Các môn võ thuật nói chung gồm quyền, cước chưởng, chỉ, v.v. Khi võ sĩ ra chưởng là nhằm đánh đối phương. Chưởng không dùng trong chữa bệnh. Trong chữa bệnh bằng năng lượng, người chữa dùng cách phát công hay nói theo khí công học là phải phóng ngoại khí vào một số điểm tương ứng với bệnh tật của người bệnh theo một phác đồ điều trị năng lượng.
Qua nhiều năm theo dõi, nghiên cứu, chúng tôi khẳng định T. sử dụng công lực và ý niệm có kết hợp với bấm huyệt để chữa bệnh. Công lực của T hàm chứa một sức mạnh kỳ lạ, có thể phát ra khí nóng, hoặc khí lạnh, có thể phát bằng hai bàn tay hoặc cả bằng mắt. T. có một nội khí độc đáo, có thể nói là độc nhất vô nhị. Trên thế giới cũng như trong nước chưa thấy ai làm được kể cả những khí công sư tài ba lỗi lạc. Đó là phát công làm cho người bệnh hôn mê - như y học hiện đại gây mê bệnh nhân trên bàn mổ trước khi tiến hành phẫu thuật để chữa. Khi chữa xong, T. chỉ đưa một ngón tay, thổi một hơi vào ngực là người bệnh tỉnh lại. Sau khi phát công cho người bệnh hôn mê, T. dám nói với tất cả mọi người ai làm cho người bệnh tỉnh lại được T. xin tôn người ấy làm sư phụ. Đã có nhiều nhà khí công làm thử, nhưng không ai làm cho người bệnh tỉnh lại được. Không phải bệnh nhân nào T. cùng áp dụng thủ pháp này mà chỉ áp dụng cho một số bệnh nhân nặng cần dùng những thao tác mạnh để tránh cho bệnh nhân khỏi đau, vì đã hôn mê rồi thì không còn cảm giác đau nữa. T. có thể gây mê ba, bốn người cùng một lúc. Nội khí của T. còn kỳ diệu ở chỗ có thể phát xa với khoảng cách 50 mét hoặc cách một bức tường dày 22cm người bệnh vẫn hôn mê.
Một thủ pháp độc đáo và kỳ lạ khác là khi muốn gây mê người bệnh, T. không trực tiếp phát công mà dùng một tấm ảnh đặc biệt của chính T. đưa cho một người khác cầm và bảo người bệnh tập trung nhìn vào mặt T. trong tấm ảnh. Chỉ sau mấy phút, người bệnh ngã vật rahôn mê, không biết gì nữa, giống nhu lúc T. trực tiếp phát công. Chữa xong, người cầm tấm ảnh quay lưng tấm ảnh về phía người bệnh, đưa tay thổi một hơi về phía người bệnh đang nằm, người bệnh lập tức tỉnh lại, ngồi dậy.
Một thủ pháp chữa bệnh khác là cho người bệnh uống nước năng lượng cao, làm tất cả bệnh nhân có mặt đều sửng sốt. T. lấy 3 ly nước nguội để trước mặt xong vận công vào hai bàn tay và lần lượt phát công vào 3 ly nước. Chỉ mấy phút sau, cả 3 ly nước đều bốc hơi. T. bảo 3 bệnh nhân đến bưng nước uống và dặn: “Nước nóng lắm đấy, uống từ từ, cẩn thận kẻo bỏng môi”. Mới sờ tay vào ly nước, ai cũng bảo nóng quá. Công lực của T. là như vậy.
Còn khi chữa bệnh, có trường hợp T. nhảy và dậm chân lên hai ống chân người bệnh mà đã có lần được chứng kiến, một cán bộ cao cấp ngành vật lý cho rằng cách chữa nảy là cực kỳ nguy hiểm, phản khoa học, có thể làm gãy chân người bệnh và chắc chắn là phải vào bệnh viện bó bột. Tám năm nay chưa có người bệnh nào bị T. dẫm gãy chân phải bó bột. Vì sao? Vì qua theo dõi, nghiên cứu, chứng tôi thấy khi nhảy lên, T. dùng thuật khinh công, trọng lượng của T. 55kg chỉ còn vài ki-lô-gam. Và T. chỉ dùng thủ thuật này với những căn bệnh cần thiết, không phải người bệnh nào cũng áp dụng.
Xin trở lại thời điểm tháng 10, 11 năm 1998. Trước những yêu cầu bức xúc của đông đảo bệnh nhân. T. cân nhắc giữa hai cái tội: tội vi phạm lệnh cấm chữa của chính quyền địa phương và tội hàng ngày nhìn người bệnh đau vật vã mà không chữa. Với tâm đức của một người có khả năng chữa bệnh, T. đành chấp nhận phạm tội vi phạm lệnh cấm. Xác định rồi, T. tiếp tục chữa bệnh cho dân. Và việc gì diễn ra tiếp theo thì chúng ta đã rõ. Thấy T. không chấp hành lệnh cấm, chính quyền địa phương lại đến lập biên bản và ra quyết định xử phạt hành chính 200.000 đồng.
Đặt biệt sau khi bài báo "Một người có khả năng chữa bệnh đặc biệt” được phát hành. Nhân dân các nơi trong cả nước ùn ùn ke1o đến gây náo loạn ở địa phương (như đã nói ở phần trên). Trước tình hình đó, Sở Y tế tỉnh H. cùng Công an tỉnh, công an huyện thành lập đoàn kiểm tra khả năng chữa bệnh của T. bằng một cuộc trắc nghiệm tại trụ sở công an huyện. Nhưng T. đã từ chối thục hiện yêu cầu của đoàn kiểm tra mà thừa nhận không đảm bảo khả năng chữa bệnh của mình. Về việc này, chúng tôi qua tìm hiểu có biết vì sao T. không thực hiện những nội dung trắc nghiệm nhưng không tiện viết ra đây vì có nguyên nhân tế chị, chứ không phải T. không cỏ khả năng thực hiện.
Đối với đoàn kiểm tra của tỉnh nhu vậy là đã đủ để Sở Y tế tỉnh H. ra thông báo kết luận với nội dung như sau:
"l. Ông Đ.V.T. chưa được học tập qua bất kỳ mộttrường lớp đào tạo về công tác khám chữa bệnh. Chưa được một cơ quan y tế nào công nhận về khả năng chữa bệnh.
2. Mọi câu trả lời của ông T. đều cho rằng việc chữa bệnh của ông theo ý nguyện của bản thân mà chưa có khả năng chẩn đoán, điều trị, tiên lượng cũng như đánh giá kết quả điều trị cho người bệnh có hiệu quả hay không.
3. Việc chữa bệnh của ông T. trên bệnh nhân, đoàn kiểm tra đã kiểm chứng thấy không có cơ sở khoa học và không hiệu quả như một số thông tin báo chí đưa tin.
4. Buộc ông Đ.V.T. phải thực hiện nghiêm chỉnh quyết định về việc đình chỉ công tác chữa bệnh.”
Một lần nữa T. bị cấm chữa bệnh, không phải ở cấp xã cấp huyện mà ở cấp tỉnh - cấp cao nhất ở địa phương. Chúng tôi không muốn đi sâu vào những chứng cứ trong việc điều tra của đoàn để dẫn tới kết luận là cách chữa bệnh của T. "Không có cơ sở khoa học và không có hiệu quả” (chứng tôi sẽ có nhiều dẫn chứng để chứng minh cho việc chữa bệnh có hiệu quả của T. Ở phần dưới của chương này). Nhưng một điều tho6ng bảo nói đu1ng là tính bất hợp pháp của T., T. không có bằng cấp của ngành y - không phải bác sĩ, không phải lương y, chưa được một cơ quan y tế nào công nhận về khả năng chữa bệnh. Hơn nữa T. không có giấy phép hành nghề y của cơ quan chức năng.
Với những bằng chứng có ti1nh pháp lý đó cộng với tình hình phức tạp nhiều mặt do bệnh chân kéo đến quá đông ở địa phương, việc cấm T. chữa bệnh là đúng đắn cả về mặt bảo đảm kỷ cương pháp luật và mặt xã hội. Đặt một giả thuyết không thể có là lúc đó T. không bị cấm chữa bệnh, số lượng đông đảo bệnh nhân cùng gia đình sẽ không chịu về. Cấm rồi, niêm yết quyết định cấm của Sở Y tế, cả một lá thư của T. dán ở cửa mà số ở lại còn quá đông. Phần của T. cũng có sức đâu mà chữa cho số lượng bệnh nhân đông đảo đó mà toàn là bệnh nặng. Đó là một phần của lý do T. không đáp ứng cuộc trắc nghiệm của đoàn kiểm tra. Đặt một giả thuyết nữa, hôm đó T. trắc nghiệm thành công thì Sở Y tế có ra lệnh cấm không? Chắc là vẫn phải cấm. Trước tình hình rối loạn đó không thể không cấm. Không cần biết T. chữa có kết quả hay không, không có bằng cấp, không có giấy cho phép chữa bệnh là đủ điều kiện cấm rồi.
Rõ ràng trước tình hình đó, T. phải lánh mặt là hợp lý, không phải chạy trốn mà để cho dân buộc phải ra về. Sau một thời gian, T. về nhà thì lần lượt người bệnh vẫn kéo đến xin chữa. T. buộc lòng phải giúp, lại tiếp tục vi phạm. Và từ đó đến nay, lần nào thấy có người đến nhà T. là chính quyền đến lập biên bản. Vào một buổi sáng, anh em chúng tôi hôm đó có 7 người lâu ngày đến thăm T. và gia đinh, không phải bệnh nhân đến xin chữa bệnh vẫn bị công an xã đến lập biên bản. Đó cũng là một chuyện lạ.
 
° ° °