Dịch giả : Lý Lan
Chương 7 (tt)

Đúng y như Harry đã nghi ngờ. Mọi người có mặt ở đây dường như bị mời đến bởi vì có liên hệ tới ai đó nổi tiếng hay có ảnh hưởng – mọi người ngoại trừ Ginny. Zabini, người bị tra vấn tiếp theo McLaggen, hóa ra có một bà mẹ là một phù thủy đẹp nổi tiếng (và theo như Harry vỡ lẽ thì bà ta đã lấy bảy đời chồng, mỗi ông chồng đều chết một cách bí ẩn và để lại cho bà ta cả đống vàng). Người tiếp theo là Neville: đây là mười phút rất khó chịu, bởi vì cha mẹ của Neville là những Thần Sáng nổi tiếng, đã bị Bellatrix Lestrange và hai đồng bọn Tử thần thực tử hành hạ đến mất trí. Vào cuối cuộc tra vấn Neville, Harry có cảm tưởng thầy còn đang cân nhắc việc đánh giá Neville, chưa chắc lắm là liệu nó có được chút tài hoa nào của cha mẹ nó không.
“Và bây giờ,” Thầy Slughorn, trịnh trọng xoay mình trên ghế với cái vẻ mặt của một “em-xi” sắp giới thiệu tiết mục ngôi sao của mình. “Harry Potter! Bắt đầu từ đâu nhỉ? Thầy có cảm tưởng lần mình gặp nhau hè rồi mới sơ sơ như gãi ngứa thôi!” Thầy ngắm nghía Harry một lát như thể nó là một miếng gà lôi đặc biệt to béo ngon lành, rồi nói, “giờ đây người ta gọi con là “Kẻ được chọn”!”
Harry không nói gì. Belby, McLaggen, và Zabini đều nìn nó chòng chọc.
“Dĩ nhiên,” Thầy Slughorn nói, quan sát Harry kỹ hơn, “Thiên hạ đồn đại bao nhiêu năm trời... Thầy còn nhớ khi... chà... sau cái đêm kinh khủng ấy... Lily... James... và con sống sót... và tiếng đồn rằng con ắt là có được những quyền năng phi thường...”
Zabini húng hắng ho, rõ ràng tỏ một sự ngờ vực tức cười. Một giọng nói giận dữ nổ ra ngay sau lưng Thầy Slughorn.
“Phải đó, Zabini, bởi vì anh quá tài hoa chứ gì... trong trò khoe mẽ...”
“Ôi, thôi mà!” Thầy Slughorn cười hì hà một cách thoải mái, ngoái đầu lại nhìn Ginny, cô nàng đang trừng mắt nhìn Zabini vòng qua cái bụng bự của Thầy Slughorn. “Trò hãy cẩn thận đấy, Blaise! Thầy đã nhìn thấy cô bé này hô ếm một Bùa Gậy Ba-Bị tuyệt vời nhất khi thầy đi ngang qua khoang của cô bé! Thầy sẽ không bao giờ đi gây hấn với cô ấy đâu!”
Zabini chỉ tỏ vẻ khinh thường.
“Tóm lại,” Thầy Slughorn nói, quay trở lại với Harry. “Dư luận như thế vào mùa hè. Dĩ nhiên, người ta không biết đâu mà tin, người ta biết tờ Tiên tri từng nhầm lẫn, in những điều không chính xác – nhưng dựa vào một số nhân chứng, thì có vẻ chắc chắn rằng đã xảy ra một biến cố khá ồn ào ở Bộ và rằng trò có mặt ngay trong cuộc!”
Harry không thấy có cách nào thoát ra được mà không phải nói dối trắng trợn, đành chỉ gật đầu mà không nói gì hết. Thầy Slughorn tười cười với nó.
“Khiêm tốn quá,  khiêm tốn quá, chẳng lạ gì mà cụ Dumbledore lại yêu quí đến thế - vậy là trò đã có mặt ở đó? Nhưng phần còn lại của câu chuyện... chấn động dư luận, dĩ nhiên rồi, người ta không biết nên tin vào cái gì... chẳng hạn như lời Tiên tri được thêu dệt...”
“Chúng con chẳng hề nghe thấy lời Tiên tri,” Neville nói, và khi nói điều đó thì nó đỏ ửng như gấc chín.
“Đúng vậy,” Ginny xác nhận một cách chắc chắn. “Cả anh Neville và con cũng có mặt ở đó, và tất cả chuyện nhảm nhí “Kẻ được chọn” ấy chỉ là chuyện bịa đặt của tờ Tiên tri  như mọi khi.”
“Cả hai trò đều có mặt ở đó à?” Thầy Slughorn nói giọng đầy thích thú, hết nhìn Ginny đến nhìn Neville, nhưng cả hai ngồi câm như hến trước nụ cười khích lệ của thầy.
“Chà... phải... đúng là tờ Tiên tri hay thổi phồng, dĩ nhiên...” Thầy Slughorn nói, nghe ra hơi thất vọng một tí. “Thầy nhớ Gwenog yêu dấu có nói với thầy (dĩ nhiên thầy muốn nói đến Gwenog Jones, Đội trưởng của Holyhead Harrypies)...”
Thầy lang thang vơ vẩn vào một chuỗi hồi tưởng dài lê thê, nhưng Harry có một cảm giác rõ rệt là Thầy Slughorn chưa xong với nó, và thầy chẳng thấy Neville và Ginny có chút nào thuyết phục cả.
Buổi trưa ấy tiếp tục kéo dài với nhiều giai thoại nữa về những pháp sư lừng lẫy mà Thầy Slughorn đã dạy dỗ, tất cả đều đã vui sướng gia nhập cái mà thầy gọi là “Câu lạc bộ Slug” ở trường Hogwarts. Harry nôn nóng muốn đi về, nhưng không biết làm thế nào cho đừng quá vô lễ. Cuối cùng, khi đoàn tàu lửa ra khỏi một đoạn đường dài mịt mù sương giá để vào một vùng đỏ ráng hoàng hôn, Thầy Slughorn nhìn quanh, hấp háy mắt trong ánh nắng chiều.
“Chu choa, trời gần tối rồi! Thầy không để ý là người ta đã thắp đèn lên! Tất cả các trò nên về thay áo chùng vô đi. McLaggen, trò nên ghé qua văn phòng thầy và mượn cuốn sách về Heo Đuôi cụt ấy. Harry, Blaise – cứ ghé bất cứ lúc nào các trò đi ngang qua. Trò cũng thế nhé, cô nương,” thầy nháy mắt với Ginny. “Thôi, các trò đi đi, các trò đi nhé!”
Khi đẩy Harry vào hành lang tối om, Zabini ném cho nó một cái nhìn kinh tởm và Harry đáp lại cả vốn lẫn lời. Nó, Ginny, và Neville đi theo Zabini về dọc theo hành lang đoàn tàu.
“Mình thiệt mừng là bữa ăn xong rồi,” Neville lầm bầm. “Người đâu mà kỳ quá, đúng không?”
“Ừ, thầy hơi kỳ,” Harry nói, mắt nó không rời Zabini. “Mà làm sao em lại mắc kẹt vô chỗ đó vậy Ginny?”
“Thầy nhìn thấy em ếm Zacharias Smith,” Ginny nói. “Anh có nhớ cái thằng ngốc của nhà Hufflepuff tham gia ĐQD không? Hắn cứ lẵng nhẵng đeo theo hỏi hoài chuyện gì đã xảy ra ở Bộ và cuối cùng hắn làm em bực mình quá nên em ếm xì bùa hắn luôn. Khi Thầy Slughorn đến em tưởng đâu em sắp bị cấm túc, nhưng thầy chỉ nghĩ là em ếm một cái bùa xịn ra trò và mời em ăn trưa! Khùng quá hả?”
“Dù sao lý do đó còn đỡ hơn là có một bà mẹ đẹp nổi tiếng,” Harry nói, vừa quắc mắt nhìn cái chẩm của Zabini, “hay có một ông bác...”
Nhưng nó chợt ngừng ngang. Một ý tưởng vừa nảy ra, tuy hơi táo bạo nhưng có khả năng là một sáng kiến tuyệt vời... Chỉ trong chừng một phút nữa Zabini sẽ đi vào toa tàu của đám học sinh năm thứ sáu nhà  Slytherin và Malfoy hẳn là đang ngồi trong đó, tưởng là nó không bị ai nghe lén ngoài đám bạn Slytherin... Nếu Harry có thể đi theo sau Zabini vào đó, không bị nhìn thấy, thì có gì mà nó không thể thấy hay nghe được? Đúng là cuộc hành trình cũng gần kết thúc – nhà ga Hogsmeade chỉ còn cách đó không đầy nửa tiếng đồng hồ, căn cứ vào cảnh vật hoang sơ đang lướt qua bên ngoài cửa sổ - nhưng vì không đứa bạn nào coi trọng sự nghi ngờ của Harry về âm mưu của Malfoy, nên chính nó cần phải tìm bằng cớ để chứng minh.
“Lát nữa mình sẽ gặp lại hai bạn,” Harry thì thầm thật nhỏ, vừa kéo cái Áo khoác tàng hình ra và tung nó lên để trùm kín mình.
“Nhưng mà bồ...?” Neville hỏi.
“Lát sau!” Harry  thì thầm, vừa nhanh chân vọt theo Zabini một cách hết sức lặng lẽ, mặc dù trong tiếng rầm rập của đoàn tàu lửa đang chạy thì sự cẩn trọng của nó hơi bị thừa.
Lúc này hành lang hầu như hoàn toàn trống vắng. Hầu như tất cả học trò đã trở lại toa tàu của mình để thay đồng phục của trường và thu thập hành trang cùng vật dụng cá nhân. Mặc dù nó bám sát Zabini hết mức, chỉ giữ khoảng cách sao cho không bị đụng vào người thằng này, Harry vẫn không đủ nhanh để kịp lẻn vô toa tàu khi Zabini mở cánh cửa. Lúc Zabini đang kéo sập cánh cửa thì Harry vội vã thò một chân vô để ngáng không cho cánh cửa đóng lại
“Cánh cửa này mắc dịch gì vậy?” Zabini giận dữ nói khi nó cố dập đi dập lại cánh cửa vô chân Harry.
Harry chụp cánh cửa và đẩy nó mở ra thật mạnh; Zabini vẫn nắm chặt cái núm cửa nên bị văng ra một bên và té lăn cù vào đùi của Gregory Goyle, và trong cảnh bát nháo tiếp theo đó, Harry xẹt nhanh vô trong khoang tàu, nhảy lên chỗ ngồi của Zabini lúc đó còn trống để tự đu người lên cái giá để hành lý. Cũng may là lúc đó Goyle và Zabini đang cự cãi nhau, khiến bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía tụi nó, bởi vì Harry khá chắc chắn là bàn chân và mắt cá nhân của nó đã bị hở ra khi vạt áo khoác bay lật lên; thực tình, trong một thoáng hoảng hốt, nó đã nghĩ rằng con mắt của Malfoy có ngó theo chiếc giầy thể thao của nó khi nó rút giò lên biến mất. Nhưng vừa lúc ấy Goyle đóng sập cánh cửa lại, xô Zabini ra; Zabini  đổ nhào xuống chỗ ngồi của mình, mặt mũi xù lên bặm trợn, Vincent Crabbe tiếp tục xem cuốn truyện tranh của mình, và Malfoy, cười khúc khích, lại nằm dài ra băng ghế hai chỗ, đầu đặt lên đùi của Pansy Parkinson. Harry nằm cuộn tròn một cách khốn khổ trong tấm Áo khoác tàng hình để bảo đảm là mỗi phân của thân thể nó đều được giấu kín, và nó ngó Pansy vuốt mái tóc vàng óng mượt của Malfoy ngược lên trán, vừa làm vừa mỉm cười tự mãn như thể bất cứ ai cũng thèm được ở vào vị trí của cô ả. Những cái lồng đèn đung đưa từ trên trần toa tàu phả ánh sáng rực rỡ lên khung cảnh: Harry thậm chí có thể đọc được từng chữ trong cuốn truyện tranh của Crabbe ở ngay phía dưới nó.
“Sao, Zabini,” Malfoy nói, “lão Slughorn muốn gì?”
“Chỉ là toan kết bè tựu đám với những người có quen biết lớn,” Zabini nói, hày còn trừng mắt với Goyle. “Nhưng lão cũng chẳng kiếm được nhiều tay cho lắm.”
Thông tin này không có vẻ làm cho Malfoy hài lòng. “Mời thêm được đứa nào nữa?” Nó hạch hỏi.
“McLaggen của nhà Gryffindor,” Zabini nói.
“Ồ phải, bác nó làm lớn ở trong Bộ mà,” Malfoy nói.
“...một tay nào đó tên Belby, của nhà Ravenclaw.”
“Chẳng lẽ là nó, nó chỉ là một thằng đần độn!” Pansy nói.
“...và Longbottom, Potter với con nhỏ Weasley,” Zabini kết thúc.
Malfoy thình lình ngồi bật dậy, gạt bàn tay của Pansy qua một bên.
“Lão mời cả thằng Longbottom?”
“Ừ, tôi cho là vậy, bởi vì thằng Longbottom đã ở đó,” Zabini dửng dưng đáp.
“Lão Slughorn khoái thằng Longbottom ở chỗ nào?”
Zabini nhún vai.
“Potter, Potter quí báu, hiển nhiên là lão muốn ngắm “Kẻ được chọn”,” Malfoy khinh khỉnh nhạo báng, “nhưng cái con bé Weasley! Nó có gì đặc biệt chứ?”
“Nhiều chàng khoái con nhỏ đó lắm,” Pansy nói, kín đáo quan sát Malfoy để xem phản ứng của thằng này. “Ngay cả anh cũng nghĩ là con nhỏ xinh đẹp, đúng không, Blaise, ấy là tất cả chúng ta đều biết anh khó tính cỡ nào!”
“Tôi chẳng đời nào đụng tới một đứa thuộc nòi phản trắc bẩn thỉu như con đó, cho dù nó đẹp xấu thế nào đi nữa,” Zabini lạnh lùng nói, và Pansy tỏ vẻ hài lòng. Malfoy nằm ngả trở xuống đùi cô nàng và cho phép cô nàng tiếp tục vuốt ve mái tóc của nó.
“Chà, thật đáng tội nghiệp cho cái khẩu vị của lão Slughorn. Có lẽ lão hơi bị lẩm cẩm rồi. Thiệt là đáng xấu hổ. Cha tôi luôn nói rằng lão là một pháp sư giỏi vào thời của lão. Cha tôi xưa cũng là một trong những học trò cưng của lão. Có lẽ lão Slughorn chưa nghe nói là tôi đang ở trên tàu, hoặc là...”
“Tôi chẳng tin gì về lời mời đâu,” Zabini nói. “Khi tôi mới tới, lão có hỏi thăm tôi về cha của Nott. Hình như họ vốn là bạn cũ, nhưng khi lão nghe ông kia đã bị bắt ở Bộ thì lão tỏ vẻ không vui lắm, và Nott đâu có được mời, đúng không? Tôi không nghĩ lão Slughorn khoái Tử thần thực tử đâu.”
Malfoy có vẻ tức giận, nhưng cố nặn ra vỏn vẹn một tiếng cười khan không chút khôi hài.
“Hừ, ai hơi đâu bận tâm lão khoái cái gì? Lão là ai, một khi thời thế thay đổi? Chỉ là một thầy giáo già ngu xuẩn.” Malfoy ngáp rõ to. “Ý tôi là, có thể tôi chẳng còn ở trường Hogwarts vào năm tới nữa, thì cái chuyện một lão mập già vang-bóng-một-thời khoái hay không khoái tôi có nghĩa lý quái gì kia chứ?”
“Anh nói gì, có thể anh không đến trường Hogwarts vào niên học tới nữa à?” Pansy giận dỗi hỏi, ngừng vuốt tóc Malfoy tức thì.
“Ôi, ai biết trước được đâu,” Malfoy nói với một thoáng tự mãn. “Anh có thể... ơ.. chuyển sang những thứ khác lớn lao hơn và hay hơn.”
Nằm co quắp trong tấm Áo khoác tàng hình trên giá để hành lý, trái tim Harry bắt đầu đập nhanh. Liệu Ron và Hermione sẽ nói sao về chi tiết này? Crabbe và Goyle trố mắt nhìn Malfoy; dường như chúng chẳng có ý niệm mơ hồ nào về bất kỳ kế hoạch nào để chuyển sang những thứ lớn lao hơn và hay ho hơn. Ngay cả Zabini cũng để lọt một ánh mắt tò mò khiến vẻ mặt kiêu kỳ hơi bị mẻ phong độ mất một tí. Pansy tiếp tục chậm rãi vuốt tóc Malfoy, vẻ mặt sững sờ.
“Có phải anh định nói – Kẻ ấy?”
Malfoy nhún vai.
“Mẹ muốn anh học hành xong xuôi đã, nhưng đối với anh, anh chẳng thấy chuyện học quan trọng vào thời buổi này. Anh muốn nói, thử nghĩ xem... Khi Chúa tể Hắc ám lên ngôi, liệu ngài có bận tâm một kẻ nào đó có bao nhiêu chứng chỉ Pháp thuật Thường đẳng hay bằng Pháp thuật Tận sức không? Dĩ nhiên ngài sẽ không cần... Vấn đề là kẻ đó đã làm được việc gì cho ngài và đã chứng tỏ với ngài sự tận tụy cống hiến ra sao.”
“Và anh cho là anh có thể làm được điều gì đó cho ngài à?” Zabini hỏi giọng gay gắt. “Mười sáu tuổi và thậm chí chưa đậu hết các chứng chỉ?”
“Chẳng phải tôi vừa nói rồi đó sau? Có thể ngài chẳng bận tâm là tôi có đậu hết các chứng chỉ không. Có thể công việc mà ngài muốn tôi làm không phải là cái việc người ta cần có đủ chứng chỉ mới làm được” Malfoy nói khẽ.
Cả Crabbe và Goyle đều ngồi há hốc mồm ra như mấy cái máng xối hình đầu thú. Pansy đăm đăm ngó xuống Malfoy như thể cô nàng chưa từng bao giờ thấy cái gì gây kinh hoàng như thế.
“Tôi nhìn thấy trường Hogwarts rồi,” Malfoy nói khi chỉ ra ngoài cửa sổ tối hù rõ ràng muốn thêm gia vị cho cái hiệu quả mà nó vừa tạo ra. “Chúng ta nên mặc đồng phục vào.”
Harry mải chăm chú ngó Malfoy, nên không để ý Goyle đang vói  lấy cái rương của nó; khi thằng này lẳng cái rương xuống, cái rương đụng mạnh vào một bên đầu của Harry. Nó để vuột một tiếng kêu đau không kềm được, và Malfoy ngước nhìn lên cái giá để hành lý, cau mày.
Harry không ngán Malfoy, nhưng nó cũng chẳng thích thú gì lắm cái ý tưởng bị một đám Slytherin thù địch hát hiện trốn dưới tấm Áo khoác tàng hình. Nước mắt còn ứa ra và cái đầu còn đau buốt, Harry rút cây đ ra, cẩn thận không làm xáo trộn tấm áo khoác, và nín thở chờ đợi. May sao, Malfoy dường như quyết định là nó chỉ tưởng tượng ra tiếng kêu đó mà thôi; nó khác áo chùng vào như những đứa khác, khóa cái rương lại, và khi xe lửa giảm tốc độ chỉ còn trườn rề rề vô sân ga, nó thắt chặt quanh cổ tấm áo choàng lữ hành mới toanh.
Harry nhìn thấy hành lang toa tàu giờ lại đông đúc người và hy vọng Hermione và Ron sẽ đem giùm hành lý của nó lên sân ga; nó bị mắc kẹt tại chỗ cho đến khi toa tàu hoàn toàn trống vắng. Sau cùng, sau cái lắc lư cuối cùng, đoàn tàu lửa dừng hẳn lại. Goyle mở tung cánh cửa và cậy vào vai u thịt bắp mà chen lấn vô một đám học sinh năm thứ hai, huých đẩy chúng giạt qua một bên; Crabbe và Zabini đi theo.
“Em ra trước đi,” Malfoy bảo Pansy, cô ả đang giơ hai tay ra chờ đợi như thể hy vọng Malfoy sẽ nắm lấy tay ả. “Anh chỉ muốn kiểm tra lại một thứ.”
Pasny đi ra. Giờ đây chỉ còn lại Harry và Malfoy trong khoang tàu. Mọi người đang lũ lượt đi thành hàng dài và kéo xuống sân ga tối om. Malfoy đi tới cửa khoang và buông rèm cửa xuống, để người đi ngoài hành lang không thể dòm dỏ vào. Xong nó cúi xuống cái rương của nó mở ra một lần nữa.
Harry dòm xuống qua mép của giá để hành lý, tim nó càng đập mạnh hơn. Malfoy định giấu diếm Pansy cái gì? Liệu nó có sắp nhìn thấy cái vật bí mật đã bị hỏng cần thiết được sửa chữa không?
“Bất động toàn thân!”
Thình lình, Malfoy chĩa cây đũa phép của nó về phía Harry, khiến Harry bị tê liệt tức thì. Rồi như thể trong him quay chậm, Harry té lăn cù ra khỏi giá để hành lý, rớt xuống ngay chân Malfoy, rung chuyển cả sàn tàu, đau đớn thấu xương, Tấm Áo khoác tàng hình bị nó đè lên, cả thân hình nó lộ ra với hai chân co quắp lại trong tư thế quì mọp. Nó chẳng thể nhúc nhích được một cơ bắp nào; nó chỉ có thể trợn mắt ngó Malfoy đang ngoác miệng cười.
“Tao đoán đúng,” Malfoy hí hửng nói. “Tao nghe cái rương của Goyle đụng vô mày. Và tao nhớ đã thấy cái gì đó loáng thoáng trắng trên không trung sau khi Zabini trở lại...”
Cái nhìn của nó chần chừ một chút trên đôi giày thể thao của Harry.
“Mày chẳng hề nghe được bất cứ điều gì mà tao quan tâm đâu, Potter à. Nhưng nhân khi tao tóm được mày ở đây...”
Thế là nó đạp thật mạnh vô mặt Harry. Harry cảm giác cái mũi nó bị bể, máu xịt ra khắp nơi.
“Cú đó cho cha tao. Bây giờ, để coi...”
Malfoy kéo tấm Áo khoác tàng hình bị đè bên dưới thân hình bất động của Harry và quăng trùm lên Harry.
“Tao không tin là họ sẽ tìm ra mày trước khi tàu trở lại London,” nó nói khẽ. “Hẹn gặp lại sau, Potter nhé... hoặc khỏi gặp.”
Và cố ý bước giẫm lên mấy ngón tay của Harry, Malfoy đi ra khỏi toa tàu.