Dịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn Ninh
CHƯƠNG 15

Hercule Poirot đang uống một cốc nước sắc bằng lá cây và suy nghĩ. Sự suy nghĩ của ông vẫn đi theo một hướng riêng biệt. Ông lựa chọn những thông tin đã thu nhặt được, giống như một người chơi trò kiên nhẫn lựa chọn các mảnh gỗ trước khi lắp ráp chúng lại với nhau. Đến một lúc nào đó, anh ta thêm miếng gỗ này vào miếng khác để ráp nên một tấm tranh sáng sủa và hợp lý. Trong lúc này, vấn đề quan trọng là phải lựa và loại ra những miếng gỗ vô ích. Poirot thư giãn và để cho các ý nghĩ của ông hiện lên từng cái một trong trí óc… Ông sống lại các ngày vừa qua...
Hai bàn chân đau nhức trong đôi giày đánh bóng véc-ni… Ông nhớ đến con đường mà người bạn tốt của ông là bà Oliver đã chỉ dẫn... một người dì ghẻ... Ông nhớ lại bàn tay của ông đã đặt trên một thanh gỗ chắn ngang... Một người đàn bà nghiêng mình trên một bụi hoa hồng, cắt xén những nhánh cây thừa và quay đầu về phía ông. Một cái đầu màu vàng ửng như một cánh đồng lúa mì, với những lọn tóc xoắn thừng. Ông nhớ rằng ông cụ Sir Roderick nhận xét là bà Restarick phải mang mái tóc giả vì hồi còn trẻ đã bị sốt cao. Ông nhớ tiếp tới căn phòng mà mình đã đi qua, và hai bức tranh treo trên tường. Đó là bức tranh của một người đàn bà bận cái áo dài màu xám, có cái miệng mỏng, đôi môi mím lại, mái tóc gần như hoa râm. Bà Restarick đầu tiên. Chân dung của bà được đặt đứng trước mặt chân dung của người chồng của bà. Hai bản vẽ tốt. Poirot tập trung trí nhớ của ông vào bức chân dung thứ hai. Ông ta đã nhìn kỹ nó trong cái buổi đến văn phòng của ông Restarick đó thôi…
Andrew Restarick và Claudia Reece-Holland. Còn gì khác nữa trong việc này hay không? Chắc là không. Rất tự nhiên cái việc ông Restarick đã nhờ cậy cô nữ thư ký này, một người con gái có nhiều năng lực, giúp ông tìm ra một chỗ ở tại Luân đôn, có thể phù hợp với người con gái của ông... Cô ta chắc đã vui vẻ nhận lời cho cô con gái của ông chủ ở chung bởi vì cô ta cũng đang tìm người thuê chung thứ ba mà. Người thuê chung thứ ba!... Câu nói của bà Oliver luôn luôn trở lại trong óc của ông, như là cái cụm từ “người thuê chung thứ ba” này đang ẩn giấu một ý nghĩa gì đó mà ông chưa phát hiện ra được.
George đi vào, cẩn thận khép kín cửa ra vào sau lưng.
- Thưa ông, có một cô yêu cầu gặp ông. Cái cô đã tới đây hôm trước đó.
Lời cấp báo thật đúng lúc. Poirot giật mình.
- Cái cô đã tới vào giờ ăn sáng đó hả?
- Thưa ông, không phải! Tôi muốn nói tới cô đã đi theo ngài Roderick kia.
- A! Thực thế hả?... Ông nhướn đôi lông mày - Mời cô ấy vào. Hiện cô đang ở đâu?
- Thưa ông, tôi để cô ấy ở tại phòng làm việc của cô Lemon.
 - Tốt.
Sonia không đợi cho George phải đi tìm mình. Cô ta đi vào phòng, với dáng đi kiên quyết.
- Tôi thật khó mà bứt đi đâu được nhưng tôi cần phải tới đây để nói cho rõ là tôi không phải là người đã lấy đi các giấy tờ. Tôi không bao giờ ăn cắp!
- Mồi cô ngồi xuống cái đã!
- Không, xin cám ơn, tôi không có nhiều thì giờ.
- Vậy là cô khẳng định rằng mình đã không lấy đi khỏi nhà Sir Roderick bất cứ tờ giấy nào, một tài liệu hay một bức thư?
- Để khẳng định điều đó với ông, tôi đã phải đi tới đây. Ông cụ thì tin tôi. Ông cụ hiểu rằng tôi không bao giờ làm một điều như vậy.
- Ông có tin sẽ tìm lại được các giấy tờ đó không?
- Trong lúc này, tôi đang bận vào nhiều công chuyện khác phải điều tra. Các giấy tờ của Sir Roderick có thể chờ.
- Ông cụ lo lắng. Rất lo lắng. Có một điều mà tôi không thể báo cho ông cụ được, nhưng tôi có thể báo cho ông. Ông cụ đã bị mất đồ đoàn của mình. Chúng đã không còn có tại đó khi ông cụ vẫn nghĩ rằng mình đã để chúng tại đó.
- A! Vậy là còn có những điều khác nữa cô muốn nói với tôi?
- Vì sao?
- Tôi nghĩ là có thể như vậy.
- Tôi không hiểu?
- Tôi không giữ cô thêm nữa. Có thể bữa nay là ngày nghỉ của cô để đi ra ngoài?
- Phải. Mỗi tuần lễ có một ngày, tôi muốn làm gì thì làm: đi tới Luân Đôn, thăm Viện bảo tàng nước Anh…
- Còn cả Phòng trưng bày Quốc gia nữa. Mặt khác, nếu trời đẹp như bữa nay, cô còn có thể đi tới vườn Kensington và có lẽ cả tới vườn Kew nữa.
Cô gái giật mình và ném cho ông một cái nhìn giận dữ.
- Vì sao ông lại nói tới vườn Kew.
- Bởi vì ở đó người ta có thể ngắm nhìn các mẫu cây tuyệt đẹp hoặc đơn giản hơn ngồi trên một cái ghế dài và đọc một cuốn sách hay.
Ông cười một cách hiền lành và để ý thấy cô gái tăng thêm vẻ lúng túng.
- Nhưng thưa cô, tôi không nên giữ cô lâu hơn nữa, có lẽ cô còn có bạn đang chờ mình tại một đại sứ quán nào đó?
- Ông muốn ám chỉ tới điều gì vậy?
- Không có lý do gì đặc bệt. Như chính cô vừa cho biết, cô là một người nước ngoài và đó cũng là bình thường nếu cô có những người bạn đang làm vệc tại đại sứ quán của nước cô.
- Tôi tin chắc rằng có người đã nó với ông những công chuyện thuộc về tôi? Bà Restarick? Chắc chắn bà ta đã kể lại với ông về những câu chuyện dối trá đó! Bà ấy đã không ưa tôi. Đó là một loại đàn bà mà tôi không thể tin cậy được.
- Thật vậy sao?
- Phải. Tôi tin rằng bà ta đã giấu giếm một điều gì đó. Bà ấy thường đi Luân Đôn và không bao giờ nói với chồng biết bà ấy làm gì ở đó. Ông chồng rất bận vào công việc và không có thì giờ để tự hỏi xem vợ mình đã sử dụng thời gian như thế nào? Bà ấy đã ở Luân Đôn nhiều hơn ở tại nông thôn, vậy mà vẫn khoe rằng mình rất say mê khu vườn nhà.
- Và Norma, cô đã hiểu gì về cô ấy?
- Nếu ông muốn hỏi ý kiến của tôi… Vậy thì, tôi nói cho ông biết. Cô ấy điên.
- Điều gì đã làm cho cô tin như vậy?
- Nhiều khi cô ấy có những trạng thái lạ kỳ. Có khi cô ấy bị kích động mạnh và có khi lại bị chìm trong một cơn đờ đẫn. Ông nói với cô ấy, nhưng cô ấy không nghe tiếng nói của ông. Tôi nghĩ rằng cô ấy mong muốn cho những ai đó phải chết.
- Bà Restarick?
- Và cha của cô ấy nữa. Cô ta đã nhìn ông ta đầy căm ghét.
- Bởi vì cả hai người đều chống lại người con trai mà cô ấy muốn lấy làm chồng?
- Phải. Họ đều có lý, tất nhiên rồi. Những điều đó đã làm cho cô ấy tức giận.
- Cô hãy nói cho tôi nghe thêm một việc nữa. Bà Restarick có mang một mái tóc giả không?
- Một má tóc giả ư? - Cô suy nghĩ, sau đó công nhận - Có khả năng. Mái tóc giả hiện đang rất mốt. Chính tôi cũng có khi mang nó. Một cái màu xanh lá cây! Một việc làm như thế cũng đã tới với tôi. Giờ tôi đi đây.
Cô rời khỏi văn phòng.