Chương 24

Trong sự yên tĩnh của căn phòng nhỏ giữa đêm khuya Perắc nhớ lại sự kiện đầy kịch tính ở mũi Patxơrô.
Khi tàu của ông đuổi kịp hạm đội Pháp ở ngoài khơi đảo Xixin, quyền lực của Rescartor đang ở thời kỳ cực thịnh, không ai chối cãi được. Người tù khổ sai cũ thọt chân ở Macxay có một mạng lưới rộng khắp những người đồng lõa và đồng minh.
Tuy đi biển để kinh doanh, ông đã trang bị cho chiếc tàu ba buồm của mình thành một tàu chiến: các trận đánh chống kẻ này kẻ nọ thường xảy ra luôn. Ông phải miễn cưỡng chống lại những cuộc tiến công của các hiệp sĩ dòng Mantơ vì họ vẫn coi tên cướp biển đeo mặt nạ - mà người ta không biết cả tên và gốc tích – là một tên phản tặc đi phục vụ cho Đại quốc vương Hồi giáo ở Conxxtangtinop. Thời đó không hề có sự dung hòa nào giữa đạo Thiên chúa với đạo Hồi: người ta phải ủng hộ hoặc bên này hoặc bên kia. Vậy mà Perắc, một lần nữa lại chọn lá cờ riêng, không phải là chữ thập cũng không phải là lưỡi liềm, cờ mang hình cái mộc thêu chỉ bạc trên nền vải đỏ.
Ông cũng biết rằng, khi tiến ra biển, hạm đội do công tước đờ Vivon chỉ huy có nhiệm vụ hành quân trừng phạt mà bản thân ông là một trong những mục tiêu cấp bách hàng đầu. Bởi vì hoạt động của ông gây khó chịu rất nhiều cho Vua Lui 14 và còn đe dọa những khối tài sản kếch xù của Pháp vơ vét được bằng cách trao đổi với vùng Cận Đông những sản phẩm công nghiệp hạng xấu bị ế đọng ở Pháp.
Do đó Perắc đã cử những gián điệp đi dò la thật tỉ mỉ đường đi và quân số của hạm đội Hoàng gia Pháp và ông căn dặn họ phải kể thật chính xác danh sách những binh sĩ có mặt trên các tàu galê Pháp. Khi soát lại danh sách quân sĩ của đô đốc – công tước Vivon, ông đọc thấy một cái tên làm ông phải suy nghĩ: Canto Moren, tiểu đồng.
Canto! Phải chăng đó chính là tên được đặt cho đứa con trai của ông đã ra đời sau ngày ông bị hành hình – qua người thế mạng? (Ông được biết mình có đứa con này nhờ lá thư của cha Angtoan mà ông nhận được ở Canđi. Lúc nhận tin này, ông chưa chú ý nhiều lắm bởi vì ông bị choáng váng ghê gớm trước cái tin sét đánh: vợ ông đi lấy chồng khác)
Lúc này, trước cái tên xuất hiện đột ngột ấy, ông suy nghĩ “Canto Moren…Đúng rồi, chỉ có thể là đứa con trai sinh sau ngày “khai tử” của ông. Ông cho lấy thêm tài liệu và mọi nghi vấn đều bị xua tan. Đứa trẻ đúng là lên chín tuổi; là con riêng của bà vợ Thống chế Plexi – Belie.
Như thế là biển cả đang đem con trai ông đến đây. Con trai của ông và Angielic: mẹ nó đã thụ thai trong một đêm ở Tuludơ, điên cuồng và tuyệt diệu, mà ông vẫn còn luyến tiếc mãi không sao nguôi hẳn được. Chuyện đó diễn ra ít ngày trước khi hai vợ chồng ông lên đường đi Xanh Giăng đờ Luy, nơi ông bị bọn lính Nhà vua bắt lén lút.
Cần phải trông thấy đứa con trai, đứa con của tình yêu đã tan vỡ giữa hai vợ chồng ông.
Và nhất là cần phải giành lại nó.
Ý chí sắt đá đã thành hình. Và Rescartor lập tức ra lệnh chuẩn bị nhổ neo ra khơi.
Tàu ông lọt vào tầm nhìn của hạm đội Pháp. Ông muốn thương lượng, đề nghị có cuộc trao đổi. Nhưng được tin tên tướng cướp mà ông ta được lệnh bắn chìm cả người lẫn của này lại cả gan dẫn xác đến, đô đốc Vivon cho người quẳng gã phái viên toàn quyền của Perắc xuống biển, rồi không thèm cảnh cáo trước, ra lệnh bắn một loạt đạn súng thần công vào tàu đối phương. Trúng đạn, tàu Hải bằng của ông bị lao đao khoảng mười lăm phút và ông buộc phải giao chiến. May sao, những tàu galê nặng nề vận động khá ì ạch. Trên một trong những tàu đó có chú bé Canto. Ông tìm cách tách riêng chiếc tàu này ra, nhưng trong lúc hai bên bắn nhau loạn xạ, chiếc tàu chở Canto bị trúng đạn nặng không thể cứu chữa được. Lo sợ hết hồn – vì ông biết một con tàu bị bắn thủng có thể chìm dưới nước và biến mất nhanh như chớp - Perắc phái ngay mây người tin cẩn nhất của mình áp sát, nhảy lên tàu để tìm bằng được đứa bé ở giữa đàm người túm tụm trên boong ở đuôi tàu, trong đó có vài người bạt vía đã nhảy bừa xuống nước.
Đứa bé được Apđula, gã người Mo, ôm lên và đưa lại cho Perắc; một tiếng nói trong trẻo kêu lên: “Cha ơi! Cha”. Perắc tưởng mình như đang nằm mơ. Thằng bé ở trong vòng tay của anh chàng Apđula, người Mo cao lớn, mà không lộ gì vẻ sợ hãi, mặc dù vừa chết hụt, bất chấp những khuôn mặt lầm lì vây quanh, tay lăm lăm những thanh mã tấu sáng quắc.
Giương đôi mắt màu xanh ngọc bích trong vắt như nước nguồn, cậu bé nhìn khuôn mặt bị che khuất sau tấm mặt nạ đen của gã tướng cướp cao lớn và thản nhiên goi: “Cha ơi!”
Làm sao có thể không đáp lại tiếng gọi ấy?
- Con trai của ta!
Cậu bé không có vẻ gì nhớ tiếc quãng đời đã qua. Perắc đã rất nhanh chóng nhận thấy đứa bé dễ thương này tính tình rất kín đáo. Mà ông thì không muốn hỏi trước. Ông còn đôi phần dè dặt. Ông sợ điều gì? Sợ biết nhiều điều qua và sợ vô ý chạm vào những vết thương chưa kín miệng hẳn.
Thật vậy, lần đầu tiên chú bé Canto nói đến gia đình mình còn ở lại bên Pháp, thì là để khoe với niềm hãnh diện:
- Mẹ Canto là người yêu của vua nước Pháp!
Rồi cậu ta nói thêm với vẻ ngây thơ:
- Chẳng có gì là lạ! Mẹ là phu nhân xinh đẹp nhất trong cả nước.
Bị đòn choáng váng bất ngờ, ông Perắc từ đó để mặc cho đứa bé thích thì kể chuyện cũ, chứ không tự ý gợi ra.
Những mẩu chuyện ông thu lượm như vậy được chắp vá thành những bức tranh kỳ quái, với Angielic trong những bộ quần áo lộng lẫy, với người hùng Phlorimong, với Thống chế Plexi – Belie, lạnh lùng nhưng phong nhã, được Canto yêu mến, với cả Nhà vua, Hoàng hậu và Thái tử nữa.
Tuy nhiên, Canto thú nhận là bé thấy ở biển thích thú hơn cung điện Vecxây: chính vì vậy, bé đã quyết định đi tìm cha. Phlorimong cũng sẽ đến nhưng đến sau này kia! Cậu bé có vẻ không tính đến chuyện Angielic có thể trở về với mấy cha con. Do đó, trước mắt ông hiện ra hình ảnh một người mẹ nông nổi, thờ ơ với các con mình.
Một buổi tối, ông quyết định hỏi con một câu.
Ngày hôm đó, trong cuộc giao chiến với một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất của ông là Medo - Mooctơ, Canto bị trúng một mảnh đạn ở đùi. Ngồi ở đầu giường săn sóc con, Rescartor ân hận nghĩ thầm: thằng bé này còn quá nhỏ tuổi, có lẽ chưa nên để nó nếm mùi những cuộc chiến đấu ác liệt giữa những người lớn thô bạo chăng?
- Con có nhớ mẹ con không, Canto?
Thằng bé nhìn cha, hơi ngạc nhiên. Rồi mặt nó sa sầm và nói đến cái dạo “socola”, khiến Perắc không hiểu ra sao cả:
- Cái dạo “socola”, mẹ đặt hai chúng con lên hai đầu gối. Mẹ cho chúng con ăn những món tẩm bột rán. Mẹ làm bánh xèo…
“Con thích dạo ấy lắm. Nhưng về sau, khi mấy mẹ con về ở lâu đài Bôtrây, thì mẹ con phải vào trong triều đình và cả chúng con nữa…thế là, đành phải bỏ mất “cái dạo socola”
Thật ra, cuộc đời hiện nay của Canto cũng có khá nhiều cái thú vị cho cậu ta rồi, nên cậu cũng không say sưa nhiều lắm trong việc ôn lại các kỷ niệm xưa cũ.
Perắc đã nhanh chóng phát hiện ra năng khiếu bẩm sinh về ca và nhạc của cậu con trai, khiến ông xúc động. Và bản thân ông, tuy đã mất đi giọng hát hay nhưng nay lại thích chơi đàn ghi ta. Ông soạn những khúc nhạc ngắn cho con chơi, rồi cho con làm quen với những biến tấu cho một sô nhạc cụ của phương Đông cũng như của phương Tây. Rồi về sau, ông quyết định sẽ cho con đi học trong nhiều tháng tại một trường ở Italia, như ở Vownido hoặc ở Palecmo trên đảo Xixin.
Canto học dốt như chú lừa con; mới chỉ biết đọc, biết viết tàm tạm; đếm còn rất kém; nhưng ngược lại cuộc sống trong cung đình, rồi cuộc sống trên tàu cướp biển đã biến cậu thành một đứa con trai khỏe đẹp, thành thạo những động tác đấu gươm, biết điều khiển các buồm trên tàu và khi có dịp cũng biết lễ phép, có phong thái lịch sự.
Canto không lười biếng, bé ham hiểu biết. Nhưng mấy người thầy mà bé được học từ trước đến nay đã không biết cách khêu gợi lòng say mê học tập cho bé. Bé đồng ý sẽ vào học trong ký túc xá của trường các cha dòng Tên ở Palecmo.
Còn có một lý do khác thúc đẩy ông Rescartor gửi đứa con trai đến chỗ an toàn và tách nó ra xa hoạt động của mình trong một thời gian. Đó là vì những nguy hiểm nhiều mặt đang bao vây ông, rất có thể một ngày nào đó, xâm phạm con trai ông. Ông cần phải đánh bại hoàn toàn những kẻ thù chủ yếu của mình và muốn thế, thì phải phát động một chiến dịch quyết liệt chống lại chúng vừa bằng chiến tranh, vừa bằng những cuộc vận động ngoại giao. Một lần, trong khi ông cho tàu thả neo ở Tuyni, Canto đã suýt nữa bị bọn tay sai của Medo - Mooctơ, đô đốc của Angie bắt cóc: tên đồng tính luyến ái dâm dục này, gần như phát điên vì những ảo tưởng vinh quang vĩ đại, căm thù Perắc, vì đã làm giảm quyền lực của mình ở vùng Địa Trung Hải…
Giống bố về lòng yêu thích âm nhạc, Canto lại có những nét xa lạ thu hút sự chú ý của Perắc khiến ông như bị thôi miên và làm ông nhớ đến Angielic với những đặc điểm di truyền của nguồn gốc vùng Poatu. Cậu bé ít nói, đầu óc sáng suốt và người ta không dễ gì biết được những ý nghĩ và dự đoán được những hành động của cậu.
Ông Perắc tỏ ra hết sức tôn trọng năng khiếu đặc biệt của đứa con trai này, cậu ta có thể nói về một số sự kiện nhiều ngày trước khi sự kiện đó xảy ra.
Tính cách độc đáo của đứa bé, liệu có bị việc học hành của nó, cùng với khí hậu tuyệt vời ở Palecmo, và nước biển xanh lơ sẽ nuôi dưỡng tính mơ mộng của Canto. Và Perắc sẽ cho người đầy tớ trung thành của mình là Cuaxi - Ba đi theo và ở liền bên cạnh, để săn sóc, che chở đứa con thật chu đáo.