Chương 25

Nếu như Medo – Mooctơ đã thất bại trong mưu đồ bắt cóc Canto, thì lão ta lại thành công đối với Angielic, sau khi nàng trốn khỏi Canđi và rời đảo Mantơ.
Perắc rụng rời chân tay, khi được tin vợ mình xuất hiện ở Địa Trung Hải không hiểu bằng cách nào đã rơi vào tay kẻ thù nguy hiểm nhất của mình. Cùng một lúc, ông nhận được tin báo là Angielic đang ở Mantơ. Hơi yên lòng một chút, ông quyết định đi tìm nàng.
Ông buộc lòng phải đến Angie gặp Medo – Mooctơ. Tên đạo phản gốc Calabrơ này tin chắc từ trước rằng Rescartor sẽ phải làm bất cứ điều gì hắn muốn. Vì hắn nắm được – không hiểu bằng cách nào – điều bí mật mà Rescartor không thổ lộ với ai hết: Angielic là người vợ theo đạo Thiên chúa của ông và ông sẵn sàng hy sinh tất cả để tìm lại được nàng.
Trước những yêu sách quá quắt của gã đô đốc vùng Bắc Phi này, rất nhiều lần Perắc muốn chửi toáng lên và bỏ đi. Nhưng đây lại là vợ ông, lại là Angielic. Sao ông lại có thể nhẫn tâm khước từ, để đẩy nàng vào cái chết, vào một số phận thảm khốc.
Ra sức giữ vẻ thản nhiên, Perắc dùng mưu, huy động mọi tài năng đóng kịch sẵn có để đối phó với tên bất lương đó, hắn vốn người Italia và cũng biết những thủ đoạn tinh vi, độc ác.
Càng lo sợ cho nàng, ông càng tức giận điên lên vì nàng: con người sao mà tai ác, chẳng chịu ở yên một chỗ! Sau khi tuột khỏi tay ông ở Canđi sao cô ta lại nhắm mắt lao đầu vào những cạm bẫy thô bỉ của Medo – Mooctơ?
Ông đang, một lần nữa, tiêu hủy cuộc đời mình vì nàng. Gã Medo - Mooctơ đòi giành lấy riêng cho mình quyền bá chủ ở Địa Trung Hải. Rescartor phải lánh mặt đi và rời bỏ địa bàn này. Hắn đòi như vậy. Ông đi rồi, hắn sẽ tiếp tục làm mưa làm gió: cướp bóc, đốt phá, càn quét, bán nô lệ, món hàng thuận tiện và cao giá nhất trong khắp vùng biển này.
Perắc đã đề nghị với hắn những chuyện làm ăn có thể kiếm lãi cho hắn còn to gấp trăm lần cái hắn đã cướp được khi cho quân dùng những thuyền buồm nhẹ đánh vào các tàu buôn hay tàu chiến của những nước theo đạo Thiên chúa. Nhưng tên cướp phản đạo này không cần cái đó. Hắn muốn thành “tên cướp biển hùng mạnh nhất, được nể sợ nhất, bị căm ghét nhất ở Địa Trung Hải”.
Tên Medo - Mooctơ cười gằn nói:
- Ngươi hãy coi chừng. Nếu ngươi rời Angie ra đi mà không hứa danh dự với ta rằng ngươi sẽ để mặc cho tự do hành động ở vùng biển này, thì chắc chắn Ngươi sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô ấy còn sống nguyên vẹn! Có một tên tay sai của ta hiện đã ở sẵn trong đám người Maroc đi kèm cô ta rồi. Ta chỉ cần chuyển cho nó một lời nhắn của ta, thì ngay đêm đó, nó sẽ giết cô ấy…
Cuối cùng, Perắc đành phải đưa ra lời cam kết với Medo – Mooctơ. Đồng ý, ông sẽ rời bỏ Địa Trung Hải. Ông không nói cụ thể sẽ vắng mặt trong bao lâu.
Tên phản đạo, quá vui sướng vì một thắng lợi trước mắt mà hắn đã tưởng không còn hy vọng giành được, đã tỏ ra cả tin. Vả lại, hắn vẫn còn phải kinh sợ những đòn sấm sét trả thù của Đại quốc vương ở Côngxtăngtinnốp, nếu như ngài được tin có kẻ đã thủ tiêu người cố vấn bí mật và người chỉ huy tài chính của ngài.
Sau khi rời khỏi Angie không gặp trở ngại gì, con tàu của Rescartor rẽ sóng đi về phía Xowta, để đến Xale rồi Micơnê.
Perắc vẫn giữ vẻ mặt âm thầm. Lúc thì ông nguyền rủa Medo - Mooctơ, lúc thì ông oán trách Angielic. Nhưng ông không thể nào không bay đến để cứu nàng được, với một tình cảm nôn nóng trong đó không chỉ có ý thức về nghĩa vụ đối với một người vợ dại dột mà thôi.
Lúc này, bỗng nhiên ông nhận được một lá thư của Osman Feraji:
“Đến ngay…người đàn bà mà số mệnh đã trao cho ngài đang gặp nguy hiểm”
Giữa lúc đang mải mê nhớ lại chuyện cũ, Perắc đột ngột đứng thẳng người lên trong phòng thuyền trưởng của mình trên tàu Gunxbôrô. Tàu nghiêng mạnh về một bên, rồi lại nghiêng sang bên kia, khiến ông lảo đảo. Ông lầm bầm: bão rồi!...Ông vẫn đứng thẳng, hai chân doãng ra lấy thăng bằng.
Đầu óc ông vẫn còn quay về quá khứ.
“Đến ngay…người đàn bà mà số mệnh đã trao cho ngài đang gặp nguy hiểm”
Nhưng khi ông đến Micơnê thì Osman Feraji đã chết vì bị một người nô lệ theo đạo Thiên chúa đâm bằng dao găm.
Tất cả đám dân Do thái trong làng đều đã bị bọn lính cận vệ da đen của vua Ả rập chém chết bằng mã tấu. Mọi người xôn xao về chuyện bảy nô lệ người Thiên chúa giáo bỏ trốn và nhất là chuyện một người đàn bà trong hậu cung đã trốn thoát.
- Người đàn bà kỳ lạ biết mấy! ông bạn của tôi hãy xem- Quốc vương Mulai Ismail kể lại với Perắc, hai mắt tròn xoe lộ vẻ thán phục hơi có tính thần bí- cô ta dám cả gan đâm vào cổ tôi đấy.
Ismail chỉ một vết sẹo trên cổ họng nâu sám của mình:
- Và đâm bằng chính con dao găm của tôi! Cô ta còn chống lại các cuộc tra tấn nữa. Tôi đã tha chết cho cô ấy, vì cô ấy quá xinh đẹp và vì viên thái giám của tôi đã ra sức khuyên tôi tha tội – chả hiểu cô ta đã rót thứ thuốc độc nào vào mạch máu của con người cương trực đó? Ông ấy đã phải đền mạng vì quá nhu nhược đối với cô ta, tuy rằng ông ta vốn rất kiên nghị và ngay thẳng. Cô ta đã trốn thoát. Đó là ác quỷ hiện hình đàn bà.
Chẳng cần hỏi tên người đàn bà ấy, Perắc đã đoán được ngay.
Perắc giải thích cho Ismail biết rằng người phụ nữ ấy đúng là người vợ Pháp của mình và được tin nàng đã thuộc về ông ta nên đến để xin chuộc. Ông ta tạ ơn đức Thánh Ala rằng nhờ đức kiên trung của Angielic, ông ta đã tránh được việc xúc phạm người bạn tốt nhất của mình một cách không thể nào tha thứ được. ông ta hứa sẽ trả lại nàng cho ông mà không lấy tiền chuộc: đó là luật pháp của kinh Coorran.
Ông ta hi vọng quân lính của mình sẽ đuổi kịp nàng và những kẻ chạy trốn khác. Những toán lính được phái đi theo nhiều đường mòn khác nhau và đã nhận được lệnh: chém đầu tất cả những tên nô lệ đàn ông chạy trốn và bắt sống người đàn bà mang về.
Cuối cùng đã nhận được những tin báo về, sau đó những tên lính mang nộp những cái đầu đã bị cắt, máu đọng khô đen. Ismail nhận thấy còn thiếu cái đầu của Coolanh Paturen.
- Còn người phụ nữ đâu?
Những tên lính tâu rằng mấy tên Thiên chúa giáo bỏ trốn, trước khi chết đã khai báo: lúc bị bắt, người đàn bà không còn trong bọn họ, vì người đàn bà Pháp ấy đã chết khá lâu rồi do rắn độc cắn; mấy người kia đã chôn xác bà ta ở sa mạc.
Perắc thấy nghẹn ngào. Bỗng nhiên, ông thấy rõ là tất cả những dự định, những ý nghĩ và cả những tình cảm say mê của mình đều là vô nghĩa. Và tức cười biết bao!
Thôi được ông sẽ ra đi. Ông sẽ rời Địa Trung Hải đi xa, không phải vì cam kết với Mede – Moóctơ, mà vì ông chợt nhận thấy mình vẫn lạc lõng giữa những con người trong nhiều năm đã giúp mình làm lại cuộc đời.
Vậy thì ông sẽ đi tìm lại Canto, rồi sau đó sẽ dong buồm đi sang phía Tây, đi tới những lục địa mới. Từ bỏ cả một khối tài sản đã lại trở nên khổng lồ, ông sẽ bỏ lại phía sau lưng hai nền văn minh đã bị ô nhiễm đối chọi với nhau vì cùng bị thúc đẩy bởi sự cuồng tín, khiến cho cả hai đều giống nhau ở sự thái quá và tính không khoan nhượng.
Ông đã chán ngấy cuộc đấu tranh ấy, mà tính vô bổ đã quá hiển nhiên.
Perắc cưỡng lại ý muốn lao về vùng sa mạc để tìm kiếm một nấm mồ tội nghiệp: sẽ là một hành động điên rồ nữa, chẳng thể mang lại cái gì khác ngoài sự tuyệt vọng. Mọi cái chỉ là hư không?
Những người nô lệ kia, những kẻ cùng chạy trốn với nàng đều đã chết rồi. ông cảm thấy cả nàng cũng đã tan biến trong khoảng mênh mông dưới ánh nắng mặt trời tàn bạo, nó làm tiêu tan mọi ý nghĩ và làm nảy sinh những ảo ảnh.
Số mệnh sau khi đã ngăn cách hai vợ chồng ông, lại đã luôn luôn cản trở không để hai người đoàn tụ: điều ấy ắt hẳn phải có một ý nghĩa nào đó. Ý nghĩa gì vậy?..
Cuối cùng, một con người mạnh mẽ như ông mà không đủ lòng can đảm, không đủ sự nhẫn nhục để đi tìm một điều bí mật mà chỉ tương lai mới có thể làm sáng tỏ được…
Sau khi đã gặp lại con trai ở Palecmo, Perắc cám ơn trời đã để lại đứa con ấy cho mình: sự có mặt của Canto kéo ông ra khỏi những day dứt sâu xa mà lần này ông phải vất vả lắm mới vượt qua được.
Khi con tàu của ông ra khỏi eo biển Gibranta đi vào đại dương và rẽ sóng tiến theo hướng châu Mỹ, ông chỉ còn giữ lại cho mình con tàu Hải bằng với đoàn thủy thủ, ít nhất là những thủy thủ nào sẵn sàng chia sẻ vận mệnh mới của ông.
Perắc biết rất rõ tất cả số người ấy, những con người lang thang. Ông biết rõ những bi kịch nào đã ném họ cùng với ông đi khắp đó đây. Ông chỉ giữ lại những người mà mình không thể trả về nhà được, những người thà nằm bệt xuống sàn tàu ở dưới chân ông chủ chứ không muốn trở về đơn độc trên bến cảng, với cái túi hành lý nghèo nàn, ở giữa những đám người đầy ác cảm. Bởi vì họ không biết đi đâu nữa; họ sợ chế độ nô lệ của đạo Hồi, sợ chế độ nô dịch dưới các tàu gale của người Thiên chúa giáo, sợ rơi vào tay một thuyền trưởng mới tàn bạo và tham lợi, để bị bóc lột.
Perắc được sự kính trọng của những tâm hồn mờ tối đó, của những con người mà ý chí đã chết, của những trái tim biết đau xót dưới cái vỏ thô bạo lộ liễu của họ. Ông giám sát họ nghiêm khắc nhưng không bao giờ lừa dối họ và biết cách làm thức tỉnh sự quan tâm của họ đối với những nhiệm vụ được giao và với mục đích các chuyến đi biển của ông.
Ông không giấu giếm họ là khi rời Địa Trung Hải họ đã không còn thuộc quyền của một ông chủ đầy uy lực nữa. Bởi vì ông phải làm lại sự nghiệp từ đầu. Nhưng họ đã chấp nhận cuộc phiêu lưu này. Vả lại, rất nhanh chóng, ông đã có thể dành những phần thưởng giá trị cho sự tận tụy của họ.
Ông mang theo cả một đội thợ lặn người đảo Mantơ và Hi Lạp. Trang bị cho đội này những thiết bị hoàn hảo, ông tiến hành công việc dò tìm trong vùng biển Caribe, cho đội thợ lặn đi mò các kho tàng của những chiếc tàu Tây Ban Nha bị đánh đắm quanh vùng này, nạn nhân của các toán cướp biển đã hoành hành ở đây từ hơn một thế kỷ rồi. Hoạt động này, ít người biết đến và chỉ một mình Perắc có thể tiến hành được, không bao lâu đã làm ông trở nên giàu to. Ông đã đạt được thỏa thuận với những trùm tướng cướp ở đảo Con Rùa; còn những người Tây Ban Nha và Anh như thuyền trưởng Philip, vì không bị ông tiến công mà lại được ông tặng một ít đồng tiền vàng giá trị nhất mò được dưới đáy biển, đều để cho ông được yên.
Dần dần, Perắc đã vượt qua được nỗi ám ảnh mà trong một thời gian từng hằn sâu trong tâm trí ông: Angielic …Nàng chết rồi, và ông mãi mãi không bao giờ gặp lại.
Ông không còn oán trách nàng đã sống cuồng say, có lẽ quá dại dột. Cái chết đã bổ sung cho khúc huyền thoại về nàng. Nàng đã làm một kỳ tích mà không một người nữ tù nhân Thiên chúa giáo nào dám mơ tưởng. Ông không thể quên được rằng Angielic đã cự tuyệt Quốc vương Ismail và dũng cảm đương đầu với nhục hình. Thật rồ dại! Người ta không đòi hỏi phụ nữ phải là anh hùng, ông đau đớn tự nhủ. Nếu như nàng bảo toàn được mạng sống cho mình, để ông còn được ôm nàng trong vòng tay, cảm thấy thân hình nóng ấm của nàng suốt bên người mình, để ông lại được chiếm lĩnh đôi mắt nàng, như lúc ở Canđi, thì ông sẽ quên đi mọi vết tích không chung thủy của nàng, ông sẽ tha thứ hết!...nhưng phải được thấy nàng đang sống, được chạm tới làn da mịn màng ấy, được thấy nàng là thuộc về mình trong một hiện tại vui sướng mà không lo lắng gì về quá khứ hay về ngày mai, và không phải hình dung cái thân hình kiều diễm khô quắt lại trong cát bỏng, hấp hối, đôi môi xám xịt, bị bỏ mặc không người cứu chữa giữa thanh thiên bạch nhật.
- Ôi em yêu, anh đã yêu em biết nhường nào!...
Tiếng gào rú của cơn bão lên cao, rung động những cái hất mạnh của sàn tàu đang điên đảo, Perắc vẫn lắng tai nghe tiếng kêu thốt lên trong ông hồi nào:
- Em yêu, anh đã yêu em, anh đã khóc em…Vậy mà, giờ đây, anh đã tìm thấy em còn sống trên đời, nhưng anh lại không dang rộng cánh tay đón em vào lòng.
Con người là thế. Hắn đau khổ, rồi hắn hết đau khổ. Lúc đó hắn quên đi sự sáng suốt, sự khôn ngoan do đau khổ mang lại. Đầy sức sống, hắn vội vã lấy hành trang đầy những ảo tưởng, những nỗi lo sợ nhỏ nhặt, những mối oán trách hủy diệt. Chẳng những không mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, người đàn bà mà ông đã khổ công tìm kiếm bấy lâu nay, ông lại nghĩ đến đứa con mà một kẻ đàn ông khác đã cho nàng, nghĩ đến Đức vua, đến những năm tháng đã phí hoài, đến những đôi môi đã từng hôn lên môi nàng…ông oán trách nàng đã trở thành người xa lạ. Nhưng thế mà đúng là lúc này ông đang yêu người đàn bà xa lạ ấy.
Một loạt câu hỏi luẩn quẩn trong óc ông:
“Đôi môi nàng sẽ đáp lại ra sao khi ta tìm để hôn nàng? Nàng có cử chỉ gì khi ta muốn ôm nàng vào lòng? Điều bí ẩn của da thịt nàng, cũng như bí mật trong tư tưởng nàng, ta không biết được? Em là ai? Bọn họ đã làm gì em, cái thân hình xinh đẹp kia, từ nay được che giấu kín đáo như vậy…”
Nhưng rồi ông sẽ biết làm nàng khuất phục. “Em là của anh và anh sẽ biết cách làm em hiểu ra điều đó”.
Ông sẽ làm được như thế! Ông sẽ làm mất sự thế thủ của nàng. Ông sẽ gạt bỏ mọi điều bí ẩn của nàng, từng cái một, cũng như gỡ dần những tấm áo che thân nàng.
Perắc phải dùng hết sức mạnh chống lại cơn gió mới đẩy được cánh cửa, ra đến bên ngoài. Trong đêm đen hoang dã đầy bọt sóng tứ tung, ông dừng lại một lát, tay bám chặt hàng lan can trên boong đã bắt đầu cót két, rên rỉ như tấm gỗ cũ mọt sắp nứt toác ra.
“Anh là người thế nào vậy, bá tước Perắc, mà bỏ rơi vợ mình cho kẻ khác và thậm chí không buồn đấu tranh gì nữa? Mẹ kiếp! Hãy để ta trị cho xong cơn bão trời đánh này, rồi sau đó…quân ta sẽ thay đổi chiến thuật, thưa phu nhân đờ Perắc!”
Giữa tình trạng hỗn loạn ghê gớm của con tàu trong cơn bão, một tiếng hét nổi lên:
- Khoang bong đổ sập rồi!
Đúng là một cơn ác mộng. Những mảnh trần lợp gỗ nứt vỡ răng rắc trên đầu các hành khách, át hẳn mọi tiếng động khác: tiếng sóng vỗ, tiếng gió rít, tiếng kêu thét vì sợ hãi của những người ngồi trên tàu bị xô đẩy vào nhau trong bóng tối hoàn toàn.
Angielic tuột xuống sàn tàu, bị dựng đứng lên như bức tường. Nàng thấy người mình bị lăn vào cái giá súng đại bác cứng đơ, rồi lại lăn ngược trở lại. Nàng khiếp sợ nghĩ rằng bé Ônôrin nhỏ xíu cũng bị tàu lắc lư dữ dội như vậy. Tìm nó ở đâu được bây giờ? Làm thế nào nghe thấy tiếng nó kêu khóc? Tiếng gọi nhau, tiếng kêu la lẫn lộn, trần vẫn kêu răng rắc, nặng nề. Một tia nước biển mặn phọt vào. Một tiếng phụ nữ kêu lên: “Lạy Chúa, cứu vớt chúng con…chúng con chết mất!”
Bàn tay Angielic sướt da vì chạm vào một vật cứng nóng bỏng: một chiếc đèn bị gió thổi tắt phụt và bắn tung xuống sàn tàu. May mà đèn không bị vỡ. “Cần phải nhìn thấy rõ”, nàng vừa nghĩ vừa cố bám cho chắc. Ngồi xổm dưới sàn, ra sức cưỡng lại những lắc lư khủng khiếp của con tàu, nàng mò mẫm, tìm ra chỗ mở thông phong đèn. Mấy cây nến còn khá dài và mò trong ngăn kéo được cái bật lửa đá. Nàng đánh lửa và châm đèn” một luồng ánh sáng đỏ tỏa ra.
Phía trên kia thấy hiện ra một lỗ thủng to lởm chởm, qua đó từng lúc tràn vào một mớ nước có bọt trắng xóa.
- Chỗ này, - Angielic kêu to- Cây gỗ kê cột buồm đằng trước tàu đã đâm thủng trần của khoang này rồi.
Người đầu tiên từ trong bóng tối lao đến là Manigô. Với sức mạnh của người khổng lồ, ông ta đứng nâng những thanh xà sắp gẫy lên. Bécnơ, Mécxơlô và ba người đàn ông khác khỏe nhất cũng kéo đến và làm theo Manigô. Tất cả mấy người xuống tấn đỡ những xà gỗ để giảm bớt nguy cơ mái sụp.
- Cần có…những thợ mộc, - Manigô hổn hển nói. Bảo họ đến…với gỗ và dụng cụ. Phải kê đỡ lấy cột buồm…lỗ thủng không to thêm nữa.
Angielic đã tìm được Ônôrin: may sao, bé vẫn nằm nguyên trong cái võng của nó đã được cột rất chắc và lắc lư theo tầu.
Angielic cầm đèn chiếu sang phía Manigô và mấy người bạn đang ra sức dùng vai nâng những thanh xà gồ kếch xù lên. Liệu họ còn sức chịu đựng được bao lâu nữa.
Mắt đỏ ngầu những tia máu, Manigô lại hét nàng:
- Thợ mộc!...Đi tìm họ đi…
- Cửa bị đóng!
- A! bọn khốn khiếp! chúng giam chúng ta lại, để chúng ta chết trong cái lỗ này như một lũ chuột…Đi sang…góc kia, có một cái cửa sập,- Manigô nói hổn hển.
Angielic nhanh ý hiểu ngay: đó là cái cửa sập mà hôm nọ mấy thủy thủy Tây Ban Nha đã đột ngột hiện ra sau lưng nàng và bà Anna.
Nàng chuyển cây đèn sang tay Maxian đứng cạnh đó:
- Cầm chắc lấy cây đèn và đứng cho vững. Còn ánh sáng thì họ còn trụ được. Để tôi đi báo cho thuyền trưởng.
Nàng bò lê bằng đầu gối, tìm được cái then cài cửa sập và thả người xuống cái lỗ tối đen. Nàng lần xuống từng bậc thang, rồi theo một hành lang hẹp và bị quăng người từ thành tường này sang thành tường bên kia như một quả bóng lăn qua lăn lại. Nàng leo lên boong tàu.
Những tia chớp cho phép nàng nhận ra những bóng người đi đi lại lại, ra sức sửa chữa những thiệt hại nguy hiểm chết người sau mỗi đợt tấn công của các làn sóng.
Angielic bắt đầu bò để tiến lên, tay bám lấy những dây thừng chạy dài trên lối đi từ mũi tàu đến buồng lái. Bây giờ nàng biết rằng Perắc đang ở mũi đằng kia, trên khoang thượng đuôi tàu, đang giữ bánh lái và bằng mọi giá nàng cần đến được chỗ chồng. Đấy là ý nghĩ duy nhất, đang chiếm lĩnh cả con người nàng. Nàng vượt qua đêm tối, người ướt lướt thướt, bám chắc lấy thành tàu bằng tất cả sức lực của mình.
“Chết bên cạnh chàng. Ít nhất, cũng giành được điều đó từ tay số mệnh”.
Cuối cùng nàng đã trông thấy chồng, lẫn trong đêm tối, hòa vào cơn bão, đến mức trông ông như là hiện thân của thần biển. Giữa những cảnh ồn ào hỗn độn, ông đứng không nhúc nhích một cách kỳ lạ.
“Chàng chết rồi – nàng tự nhủ- chàng đã chết đứng, bị sét đánh ở tay lái!”
Nàng lê người đến chỗ chồng đứng, chạm tay vào cái chân đi ủng của ông hầu như bị bắt vít vào sàn tàu. Lúc đó, nàng cố hết sức đứng thẳng lên, hai tay bíu chặt lấy cái dây lưng da của chồng. Ông vẫn không nhúc nhích như một pho tượng đá. Nhưng trong một tia chớp vừa sáng lóe lên, nàng thấy đầu ông vẫn động đậy và cúi xuống xem ai bám lấy mình. Ông giật mình và nàng đoán ra câu ông hỏi:
- Em làm gì ở đây?
Nàng kêu to:
- Cần thợ mộc! nhanh lên!...Khoang boong đang đổ sập!...
Liệu chồng nàng có nghe rõ không, có hiểu lời nàng nói không?.. Perắc không thể rời tay lái. Ông cúi đầu trước một làn sóng mạnh đã phóng lên tận đây. Khi Angielic đã lấy lại được hơi, miệng còn đắng ngắt vì nước mặn ào lên giữa mặt nàng, nàng thấy thuyền trưởng Giadông đứng ở gần Rescartor. Một lát sau, thuyền trưởng lại gần chỗ lan can và áp loa vào miệng, ông gọi to những mệnh lệnh cho đám thủy thủ.
Một tia chớp khác cho phép Angielic nhìn rõ mặt chồng lại cúi xuống gần mặt nàng…và ông mỉm cười
- Mọi cái đều ổn…thêm một chút kiên nhẫn và sẽ là kết thúc.
- Kết thúc gì vậy?
- Kết thúc cơn bão…
Nàng đưa mắt nhìn ra bóng đêm trong giông tố. Phía trên đằng cao đang diễn ra điều kỳ lạ - Angielic đứng thẳng người lên hét:
- Kìa! Nhìn kìa!
Perắc cũng đã nhìn thấy. Ông biết rằng cái đập nước màu trắng đang lơ lửng trên không kia, không phải gì khác là cái ngọn đầy bọt trắng xóa của một làn sóng khủng khiếp, mù quáng ào ào đổ ụp xuống hai người:
- Làn sóng cuối cùng – Ông lẩm bẩm.
Căng hết cơ bắp, chạy đua về tốc độ với quả núi nước biển đó, Perắc quay mạnh bánh lái hết cỡ về mạn trái rồi cài lại.
- Tất cả mọi người về mạn trái- thuyền trưởng Giadông hét to.
Perắc hất người lại đằng sau. Với một cánh tay, ông ôm sát Angielic vào người mình; và dùng cánh tay kia, ông ôm chặt lấy cột buồm lái.
Khối nước khổng lồ ập xuống người họ, đè lên mạn phải và bị đẩy đi với một tốc độ chóng mặt, con tàu Gunxbôrô chỉ còn là một cái nút chai nhỏ bằng gỗ cuốn theo cái vòng khổng lồ của làn sóng.
Rồi con tàu cũng đã qua được cái đầu sóng sủi bọt trắng, lật mình trên sườn bên kia hết sức đột ngột và lao xuống dốc như phóng xuống một cái vực không đáy.
Angielic cảm thấy cơn mưa như thác đổ đang trút xuống người hai vợ chồng nàng sẽ không bao giờ dứt được.
Thực tại duy nhất mà trí óc nàng cảm nhận được đó là cánh tay sắt vòng quanh người mình, cánh tay của chàng đang giữ nàng. Nàng muốn hít không khí, nhưng đã hớp phải nước mặn tanh. Hai người đang ở dưới đáy biển, mãi mãi ràng buộc với nhau, đoàn tụ vĩnh cửu và một niềm thanh thản tuyệt vời tràn ngập trái tim và thân thể mệt mỏi của nàng: “Hạnh phúc lớn nhất…đây rồi…cuối cùng đã đến…”
Nàng không bị ngất, nhưng những sự va chạm quá mạnh gây nghẹt thở đã khiến nàng đờ đẫn. Và nàng không sao tin được rằng biển cả đã ngừng bắt nàng lăn đi như hòn đá cuội và yên tĩnh đã trở lại chung quanh nàng.
Sự yên tĩnh này chỉ có tính tương đối. Con tàu tiếp tục bị lay chuyển nhưng so với cái mà nó vừa trải qua thì có thấm vào đâu.
Căn phòng nhỏ của Rescartor thành một nơi ẩn náu yên tĩnh như có phép thần.
Angielic đã trôi dạt vào đây, quần áo ướt sũng và nàng không thể nhớ lại bằng cách nào mình đã lần đến được đến tận chỗ này.
Nàng bỗng nhận ra có một người đàn ông mình trần ở trong phòng đang vuốt nước trên người xuống thật mạnh, đồng thời nóng nảy rũ mớ tóc dày cho bắn tung hàng loạt giọt nước nhỏ như sương.
Người đàn ông, cả bàn chân và bắp chân đều để trần, chỉ mặc độc chiếc quần nịt ngắn bằng da dính sát người, làm nổi rõ những đường nét cao, gầy của thân hình.
- Thế nào, phu nhân nhỏ bé của tôi, em đã tỉnh cơn mơ màng chưa đây? –tiếng nói của Perắc vang bên tai nàng.
Ông làm nốt công việc xoa mạnh đôi vai mình cho nóng lên; rồi với chiếc khăn, ông lại gần Angielic, ngắm nhìn nàng, hai bàn tay để cạnh sườn. Chưa bao giờ trông ông giống như một tên cướp biển lợi hại thế, với hai bàn chân không, với nước da đen sạm như hun khói và những tia sáng mỉa mai cay độc dưới những món tóc xoăn dày đen sẫm.
- A, anh…- Nàng lẩm bẩm một cách máy móc.
- Thưa vâng…anh chẳng còn một mảnh nào khô trên người. Mà cả em nữa, em phải bỏ ngay những quần áo ướt sũng kia đi…Em thấy bão ở vùng biển này thế nào? Mãnh liệt đấy chứ, phải không nào?
Ông cười. Tiếng cười làm Angielic công phẫn đến nỗi nàng đủ sức gượng đứng thẳng dậy được, mặc dù váy nàng đầy ứ nước nặng như chì.
- Ông cười ư? – Nàng kêu to giận giữ - những cơn bão làm ông cười, ông Perắc …Những cuộc tra tấn làm ông cười. Ông còn hát to trên thềm Nhà thờ Đức bà…Tôi khóc thì có quan trọng gì? …Và ngay ở Địa Trung Hải…không có ông.
Đôi môi nàng run run. Nước biển mặn chát hay chính là nước mắt đang chảy đầm đìa trên đôi má tím nhợt của nàng? Chẳng lẽ nàng khóc, Angielic bất khuất kia mà?...
Perắc dang rộng cánh tay, kéo nàng vào sát bộ ngực ấm áp của mình:
- Em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, phu nhân nhỏ bé của anh…Chả nhẽ bây giờ lại bắt đầu để thần kinh mình căng thẳng sao?...Nguy hiểm đã qua rồi, em yêu ạ. Cơn bão đã tan.
- Nhưng bão còn quay lại.
- Cũng có thể. Nhưng chúng ta vẫn sẽ vượt qua. Vậy ra em ít tin tưởng ở tài năng thủy thủ của anh đến thế ư?
- Anh bỏ mặc em – Nàng rên rỉ.
Những ngón tay lạnh như băng của nàng lần tìm những nếp gấp trên quần áo chồng mà lúc nãy nàng đã bám chặt, nhưng chỉ chạm tay vào làn da ram ráp nóng hổi khiến nàng bồi hồi. Và nàng bỗng thấy mình như trong mơ. Nàng vịn bằng cả hai bàn tay vào đôi vai vững vàng vô địch ấy, đôi chân nàng lơ lửng và thấy đôi môi ông sát lại gần môi mình.
Niềm xúc động ập đến quá nhanh, nàng không thể cưỡng lại được. Nàng giật nảy mình, buông hai tay rời chồng ra. Ông Perắc ngăn trước cử chỉ của nàng định bỏ chạy ra cửa.
- Hãy ở lại
Angielic giương mắt ngơ ngác nhìn ông, không hiểu gì cả.
- Ở đằng kia, mọi cái đã ổn cả. Những người thợ mộc đã đến kịp. Người ta đã buộc phải hạ bớt cột buồm đằng trước xuống nhưng trần đã chữa xong và nước đã tát cạn. Con gái em, anh đã giao nó cho người vú em rất tận tâm, là anh chàng Toocmini xứ Xixin mà nó rất quý.
Ông nhẹ nhàng đặt bàn tay dài của mình lên má nàng và buộc nàng phải áp mặt vào vai ông.
- Hãy ở lại…ở nơi khác không ai cần đến em cả, chỉ có anh ở đây là cần đến em thôi.
Nàng run rẩy hết chân tay. Sự êm dịu đột ngột này, nàng không thể tin đó là sự thật. Ông hôn nàng…chàng hôn nàng!...
Và nàng bị cuốn vào một loạt những cảm giác trái ngược nhau, quay cuồng như một cơn gió lốc, khiến nàng kiệt sức, như trong bão lúc trước.
- Nhưng mà, - nàng vừa kêu lên vừa cố giãy ra một lần nữa, - không thể thế được!...Anh không yêu em nữa…Anh khinh rẻ em…anh thấy em xấu đi…
- Này, này! Em nói gì thế, cô em xinh đẹp của anh, - chàng vừa nói vừa cười – chẳng lẽ anh đã làm em giận đến thế ư?...
Chàng đẩy nàng ra một chút, để giữ nàng với cánh tay duỗi thẳng và ngắm nghía nàng với nụ cười giễu cợt xen lẫn một thứ tình cảm không thể nào mô tả chính xác được.
Nàng hoang mang đưa bàn tay lên khuôn mặt giá lạnh cứng đơ của mình, lên mớ tóc dính bết lại vì nước biển:
- Nhưng, nom em mới gớm ghiếc làm sao! – nàng rên rỉ
Chàng ôm lấy nàng và đột nhiên nhấc bổng nàng lên nhẹ nhàng như không
- Em điên thật, em yêu quí!...Ai mà chẳng phải yêu em? Nhưng em chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Chàng bế nàng về phía giường, đặt nàng lên đó, giữ nàng sát cạnh mình, vuốt ve trán nàng như săn sóc một đứa bé ốm:
- Ai chẳng muốn được yêu em, em yêu quí của anh!
Trong vòng tay của chàng, nàng ngơ ngác, không còn sức chống đỡ. Cơn bão khủng khiếp, vừa làm nàng sợ hãi hết hồn, nay mang đến cho nàng, thật bất ngờ, cái giây phút mà nàng đã không hy vọng có nữa, giây phút mà nàng đã luôn luôn vừa ao ước vừa muốn lẩn tránh. Tại sao được như vậy? Do phép thần kỳ nào?
- Nào, em hãy nhanh nhanh gỡ bỏ đám quần áo ướt kia đi, nếu em không muốn để anh làm hộ.
Cởi bỏ hết những quần áo ướt sũng dính bết vào làn da rét run của mình, nàng bắt đầu cảm nhận bàn tay vuốt ve của chàng.
- Đừng lo ngại gì cả - chàng thì thầm – để anh sưởi ấm cho em.
Chàng khao khát nàng.
Chàng dường như phát hiện ra nàng, y như một người đàn ông lần đầu tiên phát hiện một người đàn bà mà từ lâu anh đã từng ao ước tấm thân kiều diễm ấy.
- Em có đôi cánh tay mới tuyệt mỹ làm sao, chàng thốt lên đầy vẻ thán phục.
Đây là ngưỡng cửa của tình yêu, của mối tình lớn, tuyệt đẹp đã từng gắn bó hai người trước kia.
Angielic tiếp nhận, nhưng chưa thể đáp ứng ngay được, đôi môi nồng ấm của chàng đặt lên môi nàng, rồi lên cổ nàng, lên vai nàng…
Đôi môi ấy như xoáy chặt vào da thịt nàng, trong những cái hôn mỗi lúc một thêm thiết tha nồng cháy hơn…
Chút khiếp sợ còn vương vấn trong nàng đã được quét sạch hoàn toàn. Người đàn ông được tạo ra cho nàng, nay đã trở lại với nàng. “Có anh ấy, mọi cái đều là tự nhiên, đơn giản và đẹp đẽ. Mình là của anh ấy, hãy để nguyên cho anh chiếm lĩnh”. Và đột nhiên tỉnh táo, nàng chợt nhận thấy, vừa sợ sệt vừa vui mừng rạng rỡ, là cuối cùng hai người chỉ là một…
Trời sáng dần, từ từ xua đi những màn bóng tối và hoàn lại cho đôi mắt còn ngơ ngác của Angielic những đường nét trong khuôn mặt nghiêm khắc của vị thần đồng nội như được tạc bằng gỗ phủ lớp rỉ đồng, khiến nàng băn khoăn tự hỏi, đây là thật hay mơ.
Trời đã sáng rõ, sau cơn bão, sóng biển có một lối chuyển động uể oải, khoái lạc, như Angielic cũng đang có cảm giác ấy một cách sâu lắng. Mùi của biển đã mất vẻ đắng ngắt. Angielic ngửi thấy có mùi hương thơm của tình yêu, hương thơm của cảnh đoàn tụ. Tuy vậy, không phải nàng không có một chút nghi ngai.
Tuy trong đáy lòng nàng vang lên những tiếng nói thiết tha, chưa có tiếng nào thoát ra lời.
Chàng nghĩ gì về sự im lặng ấy, về sự ngượng nghịu của nàng?
- Chà! Perắc bảo nàng – Nói riêng với em thôi nhé, em thân yên, em chẳng tiến bộ gì về tình yêu kể từ thời ở trường học vui cả.
Angielic bật cười: Perắc cứ chê mình vụng về trong yêu đương như thế còn hơn là chê trách những tiến bộ của mình!
Nàng ra vẻ ngượng nghịu:
- Em biết. Anh sẽ còn phải dạy cho em học lại nhiều điều, ngài quý tộc của em. Xa anh, em có sống thật đâu, em chỉ sống sót thôi. Hai cái không giống nhau…
- Hừ! Anh không tin em hẳn đâu! Không sao! Cái em vừa nói là một lời đẹp.
Chàng tiếp tục vuốt ve nàng:
- Thật có lỗi lớn nếu che giấu tấm thân đẹp này trong những quần áo xấu xí như đứa ở. Anh sẽ sửa sai ngay.
Nàng nhìn ông đứng lên và đến tìm trong một cái rương một số quần áo, đem ném xuống chân giường,
-Từ nay, em sẽ ăn mặc cho coi được.
- Anh bất công quá, Giôphrây – những quần áo như người ở mà em đang mặc này – anh bảo thế mà – nó cũng có cái tốt chứ. Chả lẽ anh lại muốn em ăn mặc như bà hoàng khi xuống tàu Gunxbôrô của anh, để cho bọn lính long kỵ binh của Nhà vua bám theo à? Em đâu còn là nữ chủ của một vương quốc?
Perắc lại nằm xuống cạnh nàng. Gối đầu cao lên một chút trên khuỷu tay vẻ mơ mộng như một nhà thơ:
- Một vương quốc ư?... Nhưng anh có một vương quốc đấy. Nó mênh mông …tuyệt vời. Tùy theo mùa, nó mặc những bộ quần áo bằng ngọc bích hay bằng vàng. Biển xanh lơ hiếm có vỗ sóng vào những bãi cát đẹp rực rỡ như ánh bình minh…
- Vương quốc của ngài ở đâu, thưa chúa công?
- Anh đang đưa em đến đó.
Nàng giật mình trở lại những hiện thực.
Chàng đưa mắt nhìn nàng và lại mỉm cười. Bàn tay chàng như cái máy, đùa giỡn với mớ tóc của Angielic xõa xuống gối.
Perắc lộ vẻ ngạc nhiên:
- Tóc của em nhạt màu đi nhiều nhỉ, - chàng kêu lên,- Này, anh nói thật đấy, em có những sợi tóc bạc!
- Vâng, - Nàng nói khẽ,- mỗi món tóc bạc là kỷ niệm một kỳ hấp hối.
Chàng cau mày, tiếp tục ngắm nàng thật tỉ mỉ.
- Em kể đi, - chàng nói, giọng thúc giục.
Kể ư? Kể cái gì chứ? Kể những khổ đau đã đánh dấu từng chặng đường nàng đã qua, khi ở xa chàng ư?
Mắt nàng mở to mênh mông, sâu thẳm, nàng nhìn chàng chằm chằm, cái nhìn đầy vẻ dầy vò. Đưa ngón tay, thật dịu dàng, chàng vuốt ve hai bên thái dương nàng. Nàng không biết rằng động tác ấy, chàng đã đồng thời lau đi những giọt nước mắt từ từ chảy ra mà nàng không hay.
- Em đã quên hết rồi, có gì đâu mà kể.
Nàng giương hai cánh tay trần ra, mạnh dạn quàng vào cổ chàng và kéo sát vào ngực mình.
- Anh còn trẻ hơn em nhiều, ngài Perắc ạ; anh còn giữ nguyên được mớ tóc dày như tóc người Mo của anh, đen thẫm như mun. Chỉ lác đác có vài sợi hơi bạc.
- Vì em mà anh có những sợi bạc đó.
- Thật ư anh?
Chàng trông thấy, trong ánh bình minh lờ mờ, rung rung đường cong của đôi môi nàng, nửa mỉm cười, nửa buồn bã – Và chàng nghĩ thầm: “Nỗi đau khổ duy nhất của anh…tình yêu độc nhất của anh”.
- Đúng rồi, anh đã đau buồn …vì em…nếu em muốn biết rõ…ôi, cô gái làm tan nát trái tim những gã đàn ông.
Nàng đẹp biết bao! Càng xinh đẹp hơn, vì trái tim chan chứa tình người nồng nhiệt, trong cuộc đời sóng gió. Chàng muốn được nghỉ ngơi trong lòng nàng. Trong vòng tay nàng, chàng sẽ quên mọi điều.
Chàng nâng mớ tóc dày óng ả rồi xoắn lại thành một cái dây quấn quanh cổ mình. Hai cặp môi sát nhau, hai người sắp hôn nhau say xưa thì bỗng một tiếng súng nổ ở bên ngoài phá tan sự yên tĩnh lúc ban mai.