Chương 28

Nhiều giờ sau họ mới bắt đầu nhận tra nguy cơ thiếu nước, Angielic nghe tiếng ồn ào của nhóm người chỉ huy đang đi tới gần.
- Khá lắm, Lơ Gan ạ - Manigô nói – Ông đã biết lợi dụng một thoáng hừng sáng giữa lúc trời đầy sương mù. Nhưng ông có tin chắc điều ông nói không đấy?
- Tin rất chắc, thưa ông. Hơn nữa ngay một thủy thủ mới vào nghề dù có ngờ nghệch đến mấy cũng không thể nhầm lẫn được. Gần cả một ngày thuận buồm xuôi gió và chính hướng này, thế mà chúng ta lại vượt hơn năm mươi hải lý lên phía Bắc. Theo tôi thì nguyên nhân là do một dòng xoáy tai ác đã lôi chúng ta đi bất cứ nơi nào nó muốn, mà chúng ta thì không thể chế ngự được nó…
Manigô xoa xoa mũi, suy nghĩ. Chẳng ai nhìn ai nhưng người nào cũng nghĩ đến câu nói mỉa mai trước đây của Rescartor: “Nếu như các ông không gặp phải dòng xoáy Phlôriđơ.”
- Ông có dám chắc là trong phiên trực đêm người cầm lái tàu, hoặc vì dốt nát hoặc vì phản trắc đã không cho tàu chạy theo hướng Bắc không?
- Chính tôi là người lái – Lơ Gan bực bội nói – Còn từ sáng nay thì Brêagiơ lái. Tôi đã nói với ông cũng như với Bécnơ rồi.
Manigô đằng hắng.
- Phải, ông Lơ Gan ạ, chúng tôi đã bàn với ông Bécnơ, với mục sư và các thành viên khác trong bộ tham mưu, về công việc phải làm, vì sắp hết nước ngọt rồi. Và vì tình hình nghiêm trọng nên chúng tôi đã nói rõ với vợ con để họ góp ý kiến về những giải pháp cần thi hành.
Angielic đang đứng gần đấy giật mình và phải cắn môi mới giữ nổi im lặng. Nàng thấy nhẹ cả người khi nghe bà Manigô nói lên thật to những điều nàng đang nghĩ thầm.
- Ý kiến của chúng tôi ư? Khi sử dụng vũ khí và chiếm tàu các ông có thèm hỏi ý kiến chúng tôi đâu. Các ông chỉ yêu cầu chúng tôi ngồi im, dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì; thế nhưng bây giờ khi tình hình không diễn ra như các ông mong muốn, thì các ông mới đến hỏi ý kiến những bộ óc yếu ớt này. Tôi biết đàn ông các ông quá đi chứ. Các ông bao giờ cũng hành động như thế. Các ông chỉ làm theo ý mình. May mà đã bao lần có tôi để sửa chữa những điều dại dột của các ông.
- Sao lại thế, Xara! – Manigô ra vẻ sửng sốt phản đối – Bà đã chẳng bao lần cảnh cáo tôi là Rescartor sẽ không đưa chúng ta đến nơi đến chốn đó sao? Do trực cảm, bà đã chẳng bảo thế là gì? Thế mà bây giờ bà lại tuyên bố là bà không tán thành hành động giành quyền làm chủ con tàu Gunxbôrô của chúng tôi.
- Không – Xara Manigô kiên quyết nói, không cần biết mình tiền hậu bất nhất.
- Thế bà thích được đem đi bán ở Keebech như con gái bọn phu nông chăng? Manigô gào lên và tức tối nhìn trừng trừng bà vợ phục phịch.
- Suy cho cùng, sao lại không? Số kiếp đó cũng chẳng tệ hơn cái số kiếp đang chờ đợi chúng tôi vì những hứng thú tối tăm quen thuộc của các ông.
Luật sư Care lên tiếng, chua chát.
- Bây giờ không phải lúc đùa giỡn, cũng không phải lúc vợ chồng cãi lộn nhau. Chúng tôi đến gặp các bà là để đi đến những quyết định với sự đồng ý của cộng đồng theo truyền thống của chúng ta từ đầu Tân giáo. Chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Trước hết hãy sửa chữa tấm cửa bị phá hỏng – Bà Care nói – Chúng tôi sống giữa luồng gió lùa và con cái chúng tôi đều nhức đầu sổ mũi.
- Đấy, lại là những lo toan vô tích sự của đàn bà! Cái cửa đó sẽ không được sửa chữa đâu, - Manigô lại kêu lên như điên như dại – Từ khi lên đường, cái cửa ấy đã bị phá hỏng hai, ba lần rồi. Chúng ta phải cập một bến bờ nào đấy trong vòng hai ngày tới. Nếu không thì…
- Bến bờ nào vậy?
- Đấy là điểm mấu chốt! Chúng ta không biết những vùng đất nào gần đây nhất. Chúng ta cũng không biết dòng xoáy sẽ cuốn chúng ta đến tận đâu, nó đưa chúng ta ra xa hay đến gần những vùng dân cư để kiếm được nước và lương thực…Rốt cuộc là chúng ta cũng chẳng biết mình đang ở đâu – Hắn kết luận.
Một khoảng im lặng nặng nề.
- Hơn nữa – hắn nói tiếp – Chúng ta đang bị Rescartor và đoàn thủy thủ của hắn uy hiếp… Để giải quyết cho chóng vánh, tôi đã tính đến việc hun cho chúng một mẻ khói bằng cách ném những mùi nhựa cháy vào trong hầm tàu như người ta dẹp những cuộc bạo loạn của nô lệ trên các tàu buôn người da đen. Nhưng đem áp dụng phương pháp đó với người đồng chủng thì hình như khá bất nhân, cho dù Rescartor đã tìm cách dùng nó để hãm hại chúng ta.
- Đúng ra ông phải nói là họ có nhiều cửa sổ thành tàu mở ra biển, nên chẳng bị khói của ông quấy rầy đâu – Angielic tuyên bố vì không ghìm được tâm trạng bực bội
- Cũng có thể là như vậy – Manigô đành phải nhượng bộ.
Hắn liếc nhìn nàng, và nàng cảm thấy hắn tỏ ra hài lòng vì nàng ở lại và hơn nữa nàng vẫn sáng suốt.
- Hơn nữa – Lão chủ tàu nói tiếp, - Bọn người dưới hầm tàu đã tìm thấy một số vũ khí đạn dược. Hẳn là không đủ để dàn trận đánh nhau với chúng ta, nhưng đủ để làm chúng ta thất bại nếu chúng ta muốn tiêu diệt họ dưới đáy hầm tàu. Vả lại, công việc đó sẽ khó khăn. Trong hầm để dây xích neo, chúng ta đã khoan thử để chọc thủng các vách ngăn nhưng vấp phải lớp chắn bằng đồng.
- Có thể họ đặt tấm đồng ở đấy là đề phòng một cuộc nổi loạn – Angielic nói chen vào.
- Dĩ nhiên chúng ta có thể thử chọc thủng cái lớp bọc đó bằng đại bác hay tạc đạn nhưng con tàu đã bị hư hại quá nhiều vì trận bão vừa qua nên không thể làm cho nó hư hỏng quá nghiêm trọng thêm rồi chúng ta cùng chìm với nó. Cũng không nên quên rằng con tàu này là của chúng ta, và cũng không nên quên rằng Đức ông Rescartor…
- Hắn dữ dằn nhìn Angielic:
…cũng chẳng may mắn gì hơn là vì ông ta cũng thiếu nước, thiếu lương thực và đạn dược nên mới im hơi lặng tiếng dưới hầm tàu. Ông ta và hạ bộ sẽ chết khác trước chúng ta. Đấy là điều rõ như ban ngày.
Xung quanh hắn, đám phụ nữ lắc đầu, vẻ nghi ngờ. Họ không sao hiểu nổi. Biển lặng và con tàu rong ruổi một cách bình yên qua lớp sương mù nhẹ chỉ còn bao phủ đường chân trời. Dù tàu đi về hướng Nam hay hướng Bắc, họ cũng chẳng hay biết gì. Họ đâu có trông thấy người lái tàu cố hết sức để làm cho con tàu thoát ra khỏi sức hút của dòng xoáy và lấy lại phương hướng.
Và lũ trẻ con cũng chưa đòi uống.
- Nếu họ chết trước chúng ta thì đây sẽ là một điều an ủi – Cuối cùng bà Anna nói – Nhưng tôi mong tất cả mọi người sẽ thoát nạn. Đức ông Rescartor hình như thông thuộc vùng biển xa lạ đối với chúng ta này và trong đoàn thủy thủ của ông ấy chắc có những người hoa tiêu dẫn đường cho chúng ta cập bến. Tôi đề nghị các ông thương thuyết với ông ấy để có thể được sự giúp đỡ cần thiết.
- Bà nói đúng đấy – Bécnơ kêu lên, mặt mày rạng rỡ - Và chúng tôi mong chờ sự khôn khéo của bà. Vì đấy cũng là giải pháp chúng tôi muốn theo. Mọi người hãy nghe rõ! Đây không phải là đầu hàng. Chúng ta chỉ muốn đề nghị với đối phương một sự thỏa thuận. Ông ta sẽ hướng dẫn chúng ta đến một miền đất lành và đáp lại chúng ta sẽ trả tự do cho ông ta và cho những người vẫn muốn trung thành với ông ta.
- Các ông có trả lại con tàu cho ông ấy không? –Angielic hỏi.
- Hẳn là không. Còn tàu này chúng tôi đã giành được bằng vũ khí và chúng tôi cần con tàu để đi đến Xanh – Đomanhgơ. Mà thế cũng là nhiều rồi, vì ông ta nằm trong tay chúng tôi và chúng tôi cho ông ta được sống và tự do.
- Và các ông tưởng ông ấy sẽ chấp nhận?
- Ông ta sẽ chấp nhận! Bởi vì số phận của ông ta gắn liền với số phận của chúng tôi. Tôi công nhận Rescartor là một nhà hàng hải xuất sắc. Vì thế ông ta không thể không biết hiện giờ con tàu đang trên đường bị tiêu vong. Chúng tôi cố lái nó về hướng Tây nhưng nó vẫn cứ quay về hướng Bắc. Và nếu cứ đi mãi về hướng Bắc như thế thì chúng ta sẽ rơi vào miền đất giá lạnh băng tuyết. Điều đe dọa chúng ta là: mắc cạn hoặc bị đắm ở một bến bờ nguy hiểm mà chúng ta không biết hết mọi thứ cạm bẫy; thiếu lương thực, thiếu phương tiện cấp cứu, giá rét…Rescartor thì biết hết tất cả những chuyện đó và ông ta sẽ hiểu làm thế nào thì có lợi cho ông ta và cho người của ông ta.
Cuộc thảo luận sau đó đi vào vấn đề ai là người chịu trách nhiệm đứng ra thương lượng và dám đương đầu với cơn giận của anh chàng cướp biển. Việc gã làm bánh mì tội nghiệp bị bắn chết tươi là một đòn cảnh cáo. Không thỏa thuận với nhau được, đám người Tin lành chuyển qua tìm cách liên lạc với những người dưới hầm tàu.
Có người đề nghị nên đi xuống căn hầm để dây xích neo mà trước kia đám người Tin lành đã đi qua để vào kho chứa thuốc súng và có người canh gác. Họ sẽ đánh qua bức tường ngăn một bức thư theo mật mã hải quân để đề nghị cử một đoàn đại biểu. Là người nắm được mật mã đó, Lơ Gan xuống cùng với những thủy thủ có vũ khí. Gần một giờ sau, hắn trở lên buồn bã.
- Ông ta đòi đàn bà –hắn nói.
- Thế hả? – Manigô kêu lên.
Lơ Gan lau mồ hôi đầm đìa trên mặt. Ở dưới đó thiếu không khí mà.
- Ôi! Các ông chớ nhầm. Việc không như các ông tưởng đâu. Tôi phải vất vả lắm mới liên lạc được với họ vì với một mẩu gỗ gõ vào vách tường ngăn thì làm sao nói được hết ý mình. Tôi chỉ hiểu được là Rescartor đồng ý tiếp một đoàn đại biểu với điều kiện đó là một đoàn phụ nữ.
- Tại sao vậy?
- Rescartor bảo nếu một người nào trong chúng ta đây hoặc trong số những người Tây Ban Nha xuống dưới đó thì ông ta không thể nào ngăn nổi những người dưới quyền xé xác ra đâu. Ông ta cũng đòi hỏi trong số những người xuống thương thuyết phải có cả bà Angielic.