Chương 32

- Bà Angielic, bà có biết ông ấy sẽ làm gì họ không?
Angielic rùng mình và ngước nhìn Abighen. Trong buổi sáng nhợt nhạt, nét mặt cô gái trông hốc hác. Lần đầu tiên cô tỏ ra cẩu thả. Nỗi lo choán hết tâm trí, cô không thể nghĩ đến chuyện làm duyên làm dáng nữa. Cô không buồn cởi chiếc tạp dề bẩn vì những đêm thức để lắp đạn và lau chùi súng cho đám người Tin lành, cũng chẳng buồn đội chiếc mũ vải trắng đẹp lên đầu. Những mớ tóc dài mượt mà lòa xòa trên hai bờ vai làm cô có vẻ trẻ trung và thẫn thờ ít thấy, Angielic ngắm nhìn cô gái mà như không nhận ra. Đôi mắt sưng húp của Abighen và vẻ lo âu hiện rõ trong ánh mắt khiến nàng ngạc nhiên, nhất là vì cô con gái mục sư Bôke này chẳng có việc gì phải sợ bố hoặc người anh họ bị trả thù bởi lẽ đã có thái độ đúng mực trong cuộc bạo loạn. Cô cũng chẳng có chồng, có con trong số những người mà số phận còn chưa được định đoạt.
“Họ” là những người cầm đầu cuộc bạo loạn. Manigô, Bécnơ, Mécxơlô, Lơ Gan và ba kẻ lọt vào đoàn thủy thủ của Rescartor để dễ bề dò la. Từ hôm trước không còn thấy họ đâu nữa. Những người khác đã trở về với vợ con. Đầu cúi gằm, mệt mỏi và cay đắng, họ nếm qua đầu lưỡi những trái cây và rau, kèm theo những túi da đựng nước ngọt được phân phát rộng rãi.
- Tôi thấy chúng ta đã hành động như một lũ ngu ngốc – lão thấy thuốc Đary vừa nói vừa gieo mình xuống một bó rạ - Trước khi nghe theo Manigô và Bécnơ ít ra chúng ta cũng phải thương thuyết với tên hải tặc. Dẫu sao hắn cũng đã cho chúng ta lên tàu trong khi thất cơ lỡ vận.
Luật sư Care cũng làu bàu. Vốn vụng về, ông ta tự làm mình bị thương vì một khẩu súng trường và bàn tay bị đau càng làm ông ta cáu kỉnh.
- Thật ra đối với tôi, đi đảo này hay đi đến một nơi nào khác cũng thế thôi…Còn Manigô thì sợ mất tiền của và Bécnơ thì sợ mất tình yêu của một người đã từng làm ông ta như điên như dại…
Lẩm bẩm trong kẽ răng, tay luật sư nhìn Angielic với một ánh mắt thâm hiểm.
- Chúng ta đã để cho hai kẻ điên dắt mũi…Bây giờ thì tôi đã ra nông nỗi này đây…với mười một đứa con thơ dại…
Trạng thái rã rời đè nặng lên đám người Tin lành ngồi im lặng. Hoảng sợ vì những sự cố vừa qua và vì những người da đỏ, lũ trẻ vẫn chưa hoàn hồn nên ngồi câm như hến, đưa mắt dò hỏi những gương mặt lo âu và buồn bã của bố mẹ.
Con tàu bỏ neo đung đưa nhịp nhàng trong lớp sương mù dày đặc, nhợt nhạt, khiến mọi người càng có cảm giác nửa tỉnh nửa mê sau những ngày bão tố và đọ sức. Cảm thấy buổi sàng nay uy hiếp nặng nề, Abighen bừng tỉnh, tim đập như trống trận. Vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng rùng rợn trong giấc ngủ, cô đột nhiên đứng dậy và bước tới chỗ Angielic.
Nàng cũng không hề chợp mắt, trong lòng day dứt tới mức nàng quên cả thái độ thù hận của những người bạn cũ ở La Rôsen đối với mình. Nàng ở lại với họ là để bảo vệ họ, chứ đâu phải để ẩn thân. Nàng hết nghĩ tới Giôphrây đờ Perắc lại nghĩ đến những con người nàng cảm thấy mình có trách nhiệm với họ. Cúi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Lôriê, nàng vừa kéo chăn đắp cho nó vừa cố làm cho nó yên tâm, nhưng hai môi mím chặt của thằng bé không thốt ra một câu hỏi nào. Xêvêrin và Maxian cũng vậy.
Một lần nữa, bị lôi cuốn vào những cuộc tranh chấp rối ren của người lớn, bọn trẻ con lại chịu đau khổ.
- Phải chăng mình cứu chúng nó khỏi lao tù của Nhà vua để chúng bị hai lần côi cút…ở nơi cùng trời cuối đất này? Không, không thể như thế được!...
Khi thấy Abighen xuất hiện trước mặt, nàng càng khiếp hãi hơn. Angielic đứng dậy và ung dung vuốt lại những vết nhàu trên chiếc áo dài. Mọi người đang trong cơn hoảng loạn. Nàng phải sẵn sàng đối phó và tập hợp hết sức lực để dập tắt nỗi thất vọng sắp sửa dâng tràn.
Phía sau Abighen, những người đàn bà khác cũng đã đứng dậy, mụ Brêagiơ, mụ Lơ Gan, vợ đám thủy thủ rụt rè và tuy lo âu vẫn không dám nhập bọn với mấy bà quí tộc La Rôsen, mụ Mécxơlô, mụ Manigô và mấy cô con gái bỗng nhiên kiên quyết, mặt đanh lại, nhào đến chỗ Angielic.
Họ không nói ngay nhưng nhìn nàng chằm chằm, cùng nhắc lại câu hỏi mà Abighen đã đặt ra.
- Ông ta định làm gì đây?
- Tại sao cô lại như thế Abighen? – Angielic khẽ nói riêng mới cô gái mà thái độ khiến nàng băn khoăn, - Cám ơn Chúa, ông cụ cô và anh họ cô đã thận trọng không dây vào một hành động mà họ không tán thành. Chẳng có gì không hay sẽ xảy ra với họ đâu.
- Nhưng còn Gabrien Bécnơ! – Cô gái kêu lên một tiếng kêu xé lòng – Bà Angielic, bà nỡ lòng thờ ơ để ông ấy chết hay sao? Bà quên là ông ấy đã cứu mạng bà, đưa bà về ở trong nhà và vì bà…vì bà..
Hầu như có cả nỗi căm hờn trong đôi mắt cô gái đang nhìn thẳng vào Angielic. Cái mặt nạ trong sáng, dịu hiền của cô gái cũng tan vỡ nốt. Angielic hiểu ra.
- Abighen, thế ra cô yêu ông ta?...
Cô gái đưa hai bàn tay lên ôm mặt, tức tưởi.
- Phải, tôi yêu anh ấy! Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi…tôi không muốn anh ấy phải chết, cho dù bà có cướp anh ấy của tôi.
“Mình thật dại dột – Angielic thầm nghĩ – Thì ra cô gái là bạn mình, vậy mà mình chẳng hiểu gì lòng dạ cô ta cả. Nhưng Giôphrây thì biết ngay từ tối đầu tiên chàng trông thấy Abighen trên tàu Gunxbôrô. Chàng đã đọc được trong đôi mắt cô gái là cô ta yêu Bécnơ”.
Abighen ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên.
- Bà Angielic, xin bà can thiệp để người ta tha tội chết cho anh ấy…Có tiếng gì ở phía trên kia kìa?
Không kìm nổi nỗi lo sợ trào dâng trong lòng, cô gái nói thêm, quên cả e lệ thẹn thùng.
- Bà nghe xem, có tiếng bước chân, tiếng chùy giáng xuống kia. Tôi chắc người ta đang sửa soạn để treo cổ. Ôi! Nếu anh ấy chết thì tôi sẽ chết theo.
Một hình ảnh cùng hiện ra trước mắt Angielic và Abighen: họ nhớ lại nỗi kinh hoàng khi tìm thấy trong một buổi bình minh cũng như buổi bình minh này xác gã người Mo Apđula đung đưa trên cột buồm. Họ thấy rõ là công lý của đờ Perắc được thi hành nhanh chóng và dứt khoát. Mặt ngửa lên, nét mặt căng thẳng, miệng hé mở, thở hổn hển họ lắng nghe những bước chân gấp gáp phía trên đầu.
- Trí tưởng tượng của cô lạc hướng rồi đấy, Abighen ạ - Cuối cùng Angielic cố hết sức bình tĩnh nói – Làm gì có chuyện chuẩn bị treo cổ, vì cột buồm trước mũi đã bị gãy gục trong cơn bão.
- Ồ! Còn khối cột buồm và cột buồm trên tàu Gunxbôrô để giết chết họ - Mụ Manigô giận dữ kêu lên -Đồ khốn kiếp! Chính mi đã lôi kéo chúng tao, bán đứng chúng tao cho tình nhân của mi, cho kẻ đồng mưu của mi để làm hại chúng tao…Không bao giờ tao không ngờ mi.
Tay giơ cao, hai má đỏ rực như bốc lửa, mụ ta xông tới Angielic. Ánh mắt uy nghiêm của nàng buộc mụ dừng lại.
Từ khi Angielic trở lại với họ trong chiếc áo dài mới và mái tóc bỏ xõa trên vai, đám phụ nữ tuy thù ghét vẫn có phần kính trọng nàng. Với cách trang phục này, họ dễ nhận ra vẻ quí phái trong cử chỉ và ngôn ngữ của nàng.
Mụ trưởng giả kiêu kì bất đắc dĩ phải khuất phục trước mắt nàng. Tay mụ ta buông thõng. Bà Mécxơlô nắm lấy cổ tay mụ.
- Bình tĩnh nào, cái mụ lắm mồm này – Bà ta vừa nói vừa lôi mụ ta ra phía sau – Mụ quên rằng chỉ có bà ấy là còn có thể cứu chúng ta ra khỏi bước hiểm nghèo này hay sao? Chúng ta đã làm quá nhiều điều dại dột rồi…
Ánh mắt Angielic đanh lại.
- Đúng thế - Nàng nói, giọng sắc như dao –Bao giờ các người cũng muốn trút lên đầu người khác trách nhiệm về những lỗi lầm của chính các người. Bà Manigô này, chính bà cũng cảm thấy Rescartor là người đáng tin cậy, nhưng các bà không biết kiềm chế và thuyết phục đầu óc sai lạc của các ông chồng các bà, bọn họ theo đuổi những mục đích và quyền lợi còn xấu xa hơn nhiều so với những tay cướp biển mà các người khinh bỉ. Đúng thế, tôi ở cạnh ông thuyền trưởng khi họ bắt giữ ông ấy. Họ dọa giết ông ấy, họ tàn sát đồng nghiệp của ông ấy ngay trước mắt ông…Ai có thể quên được những điều sỉ nhục như vậy?...Và ông ấy lại càng khó quên hơn những người khác…Các bà đều biết chuyện đó. Và vì vậy mà tất cả các bà đều khiếp hãi.
Sự phẫn nộ làm nàng run lên
Họ nhìn nàng và nhận ra tai họa đã xảy tới. Và chính mụ Manigô đành nhẫn nhục nhắc lại câu hỏi não nề:
- Ông ấy sẽ làm gì họ?
Angielic cúi mặt xuống. Câu hỏi đó chính nàng cũng luôn tự đặt ra cho mình suốt đêm qua, sự bình yên giả tạo của những giờ phút cuối cùng của cuộc nổi dậy.
Bỗng mụ Manigô quì sụp xuống trước mặt Angielic. Và những người đàn bà khác cùng chung một ý nghĩ liền bắt chước mụ ta.
- Bà Angielic! Xin bà cứu chồng chúng tôi!
Họ chắp tay vái nàng.
- Chỉ có bà là có thể cứu thoát họ - Abighen thiết tha khẩn nài – Chỉ có bà biết rõ những uẩn khúc trong lòng ông ấy và tìm ra những lời lẽ khiến ông ấy quên đi sự xúc phạm.
Angielic bàng hoàng trước những lời van xin đó.
- Các bà lầm rồi, tôi chẳng có quyền lực gì đối với ông ấy cả. Con tim ông ấy khó mà lay chuyển nổi.
- Chỉ có bà là có thể làm được.
- Bà có thể làm được mọi việc!
- Bà Angielic, xin bà thương lấy con cái chúng tôi.
- Bà đừng bỏ rơi chúng tôi. Xin bà đi gặp ông ấy.
Nàng một mực lắc đầu:
- Các bà không hiểu. Tôi chẳng thể làm gì đâu. Ôi! Giá mà các bà biết rõ, không gì lay chuyển được trái tim ông ấy đâu.
- Nhưng đối với bà! Niềm say mê đối với bà sẽ làm mềm lòng ông ấy.
- Nhưng than ôi! Tôi không hề làm ông ấy say mê!
- Ôi! Tất cả đồng thanh kêu lên – Bà nói gì vậy? Không có một người đàn ông nào say mê một người đàn bà như ông ấy say mê bà. Khi nhìn bà, mắt ông ấy long lanh như ngọn lửa.
- Tất cả bọn chúng tôi đều phải phát ghen và bực tức vì ánh mắt ấy – Mụ Care thú nhận và đi lại gần nàng.
Họ vây quanh nàng và bám chặt lấy nàng với một lòng tin mù quáng.
- Xin bà cứu lấy cha cháu – Gieni năn nỉ -Cha cháu là chỗ dựa của tất cả chúng cháu. Không có cha cháu thì chúng cháu sẽ biết làm gì trên những miếng đất xa lạ này?
- Chúng tôi ở cách xa La Rôsen biết chừng nào…
- Chúng tôi thật cô đơn.
- Bà Angielic! Bà Angielic!
Giữa những tiếng van xin ồn ã ấy, Angielic hình như chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt và buồn bã của Xêvêrin và Lôriê tuy chúng không hề thốt ra lời. Chúng mon men đến bên cạnh và đưa những cánh tay nhỏ bé ôm choàng lấy nàng.
Nàng ôm chặt chúng vào lòng để khỏi nhìn thấy ánh mắt lo âu của chúng.
- Ôi! Những đứa bé đáng thương bị bỏ rơi ở nơi cùng trời cuối đất
- Bà sợ gì, hả bà Angielic? Ông ấy chẳng làm hại bà đâu – Lôriê nhỏ nhẹ và ngập ngừng nói.
Nàng chỉ có thể nói với chúng là những nỗi oán giận xót xa, tuy còn thầm kín, đã chia rẽ hai người. Chứng cớ là cuộc tranh cãi kịch liệt hôm trước, mặc dù sau đó họ đã giàn hòa với nhau.
Nàng không thể căn cứ vào sự hấp dẫn thể xác đối với chồng nàng. Vì cái đó chẳng mấy ý nghĩa. Không thể ràng buộc Giôphrây đờ Perắc bằng sức mạnh tình dục. Nàng biết rõ điều đó hơn bất cứ ai khác có mặt ở đây. Thật ít người có khí phách như anh ấy, vừa có thể thưởng thức một cách sành sỏi lạc thú nhục dục vừa dễ dàng xa lìa chúng. Niềm hứng thú của anh đối với những khoái cảm cao thượng hơn cho phép anh khống chế dục vọng và nếu cần, khước từ một cách dễ dàng những thú vui phù du xác thịt.
Những người đàn bà tiết hạnh đang quì trước mặt nàng, muốn tưởng tượng ra điều gì đây? Hy vọng một cách ngây thơ vào sức quyến rũ của nàng để tiêu tan cơn phẫn nộ của một chúa tể biển khơi sau khi người ta lôi kéo cả đoàn thủy thủ của chàng vào cuộc bạo loạn.
Giôphrây đờ Perắc sẽ không tha thứ đâu!
Tuy có tinh thần hiệp sĩ lúc cần có, theo truyền thống cha ông, chàng vẫn không bao giờ ngần ngại làm đổ máu khi thấy cần phải làm và sẵn sàng giết hại khi cần thiết.
Vậy làm sao nàng dám đến trước mặt chàng để biện hộ cho những kẻ tội phạm hiển nhiên đã tàn bạo xúc phạm chàng đến thế?...
Sự can thiệp của nàng chắc sẽ như dầu đổ vào lửa. Chàng sẽ xua đuổi nàng không thương tiếc, sẽ trách mắng nàng đã cấu kết với kẻ thù.
Đám đàn bà và trẻ nhỏ lo lắng theo dõi cuộc giằng xé nội tâm hiện lên trên nét mặt nàng.
- Bà Angielic! Chỉ có bà là có thể làm ông ấy xiêu lòng! Trong khi còn cơ hội…Ít nữa, thì quá muộn mất!...
Linh tính – một linh tính được những thử thách đã từng chịu đựng mài giũa – báo cho họ biết về những công việc đang được chuẩn bị đâu đấy tuy tiếng động không vang đến tận tai họ. Mỗi phút trôi qua là một phút mất đi. Họ rùng mình, sợ cánh cửa mở ra; người ta sẽ đưa họ ra, dẫn họ lên boong tàu và …họ sẽ nhìn thấy! Lúc đó thì có kêu khóc, van xin cũng quá muộn. Lúc đó sẽ phải chấp nhận điều không thể tránh được, sẽ phải trở thành người đàn bà đau khổ, hai mắt trống rỗng như chị Envia, người vợ trẻ góa bụa của anh thợ làm bánh mì bị giết trong bạo loạn. Từ hôm đó, chị ta ngồi như phỗng đá, ôm hai đứa con vào lòng.
Angielic quyết định hành động.
- Vâng, tôi sẽ đi – nàng nói khẽ - Phải đi thôi, nhưng…Ôi! Lạy Chúa! Sao mà khó khăn đến thế!
Nàng tự cảm thấy bất lực, với hai bàn tay không, vì tự nàng đã cắt đứt sợi dây mỏng manh mới được nối lại giữa hai người, khi nàng từ chối không ở lại bên chàng “Em hãy ở lại bên anh”, chàng thầm thì với nàng. Nhưng nàng đã từ chối và chạy trốn. Chàng không phải là con người dễ tha thứ. Tuy nhiên, nàng vẫn nhắc lại. Tôi sẽ đi! Và giãn mọi người ra.
- Tránh cho tôi đi nào!
Bật đứng ngay dậy, đám phụ nữ lặng lẽ kéo đến quanh nàng. Bà Mécxơlô bắt tay nàng. Các bà tiễn nàng ra tận cửa.
Hai người gác, thủy thủ của tàu Gunxbôrô đứng canh trước cửa. Họ ngập ngừng khi trông thấy Angielic, nhưng nhớ lại là nàng được ông chủ ưu đãi, liền để nàng đi qua.
Nàng chậm rãi bước lên những bậc thang dẫn về phía đuôi tàu. Những bậc thang gỗ nhầy nhụa, thấm muối trong trận bão, thấm máu qua các trận đánh này, quen thuộc tới mức nàng bước qua mà không để ý. Vẫn một màn sương mù bao phủ con tàu thả neo trong cái vịnh bị che lấp. Hôm đó sương mù có nhẹ hơn nhưng trắng như sữa. Những ánh hồng và những ngôi sao vàng óng chợt hiện lên trong sương mù nhưng Angielic nhìn mà không thấy.
Nàng va vào một người đàn ông tầm vóc cao lớn, mặc bộ đồng phục có thêu ren – kim tuyến và đội mũ phớt có chùm lông thật đẹp. Lúc đầu nàng nhầm tưởng là chồng nàng và đứng sững. Nhưng ông ta lịch sự chào nàng.
- Thưa bà, tôi xin tự giới thiệu: Rôlăng đờ Uyêcvin, con út của gia đình nhà Valônhơ thuộc dòng dõi quí tộc xứ Noocmăngđi.
Giọng nói người Pháp, cử chỉ lịch sự, mặc dù bộ mặt rám nắng của một tay cướp biển, khiến nàng có phần vững tâm. Ông ta hỏi có phải nàng muốn gặp bá tước đờ Perắc và xin được đưa nàng đến tận nơi. Angielic đồng ý. Nàng sợ phải giáp mặt với một chiến sĩ người da đỏ.
- Bà không có gì phải sợ - Rôlăng nói – Họ là những chiến sĩ khủng khiếp trong chiến đấu, nhưng khi rời vũ khí, họ rất hiền lành và đầy tinh thần tự trọng. Ngài đờ Perắc đang chuẩn bị lên đất liền chính là để đi chào Đại tù trưởng Maxaoa của họ…nhưng, bà làm sao vậy?
Khi bước lên tầng lầu trên boong thượng phía sau con tàu, Angielic ngước mắt nhìn lên.
Nàng thấy những bàn chân trần đung đưa lơ lửng trên không ở phía cột buồm lớn.
- À! Phải, đấy là những người bị treo cổ - Đờ Uyêcvin nói, sau khi nhìn theo ánh mắt nàng – Chẳng có gì đâu, chỉ là mấy tay làm loạn người Tây Ban Nha. Hình như chúng đã làm ông chủ và những người thân tín của ông khốn đốn trong cuộc hành trình trở về. Xin bà đừng xúc động. Công lý trên biển khơi hoặc trong các vùng hoang vu của chúng tôi phải được thi hành khẩn trương và dứt khoát. Những tên khốn kiếp đó chẳng đáng được quan tâm.
Angielic muốn hỏi xem người ta đã làm gì đám người Tin lành, nhưng không dám. Bước vào phòng khách trên khoang thượng đuôi tàu, nàng bỗng thất sắc. Nàng tựa vào cánh cửa sau khi cửa được Rôlăng đóng lại. Nàng đứng một lúc trong cảnh tranh tối tranh sáng trước khi biết mình đang ở đâu. Thế nhưng nàng đâu có xa lạ căn phòng này, nơi mùi thơm của những đồ đạc sang trọng phương Đông như muốn lấn át mùi vị ám ảnh của biển cả.
Biết bao cảnh tượng, biết bao bi kịch đã diễn ra tại đây từ buổi chiều đầu tiên ở La Rôsen, nơi thuyền trưởng Giadông đưa nàng đến gặp Rescartor!
Nàng không nhìn thấy chồng ngay. Bình tĩnh lại đưa mắt tìm kiếm, nàng mới thấy chàng ở phía trong cùng căn phòng, gần khung cửa sổ lớn lởn vởn những lớp sương mù óng ánh. Ánh sáng đông đặc nhưng trắng ngần lọt qua cửa kính soi rõ mồn một chiếc hộp để trên bàn và Giôphrây lấy ra các thứ nữ trang, ngọc trai và kim cương.
Đờ Uyêcvin lúc nãy bảo nàng là chủ tàu Gunxbôrô sắp lên đất liền tiếp một vị tù trưởng nổi tiếng. Chắc hẳn để chuẩn bị cho cuộc tiếp tân nên hôm đó trang phục chàng lộng lẫy khác thường. Khi nhìn thấy chiếc áo khoác của chàng bằng nhiễu đỏ, đính những bông hoa lớn bằng kim cương, chiếc áo chẽn và quần chẽn bằng nhung xanh thẫm không trang trí nhưng cắt rất khéo làm cho dáng người cao lớn của chàng đấy sức quyến rũ, Angielic tưởng chừng như sống lại những lễ hội trong triều ngày trước. Những ngày trước ấy, tuy cà nhắc, chàng đã chẳng nổi tiếng là một trong những lãnh chúa thanh lịch nhất của thời đó sao? Đôi ủng Tây Ban Nha cao cổ cũng như đôi găng tay có măng set đặt trên bàn và chiếc thắt lưng đeo bao súng ngắn và bao dao găm của chàng đều bằng da màu đỏ thắm.
Chi tiết duy nhất phân biệt chàng với các vị lãnh chúa ở triều đình là chàng không đeo kiếm. Khẩu súng ngắn khảm xà cừ luôn luôn lấp lánh bên hông chàng.
Chàng đang luồn hai chiếc nhẫn vào ngón tay và đeo vào cổ trên tấm áo chẽn, một sợi dây chuyền đính vàng và kim cương như thời Vua Lui 13, các tướng lĩnh quí tộc vẫn đeo, vì họ chán chiếc áo giáp đã trở thành vô dụng và biến nó thành đồ trang sức.
Chàng ngồi hơi quay lưng ra phía nàng. Chàng có nghe thấy tiếng nàng vào không? Chàng có biết nàng đang ở đây không? Cuối cùng chàng đóng hộp lại và quay ra.
Trong những giờ phút nghiêm trọng nhất không phải không nảy sinh những ý nghĩ kỳ cục. Nàng nghĩ bụng phải làm quen với hàm râu chàng đã để mọc lại khiến chàng trông giống một người Hồi giáo thời Trung cổ.
- Em đã đến…Nàng bắt đầu nói.
- Tôi biết.
Chàng ngồi yên và chằm chằm nhìn nàng thái độ không vồn vã.
- Giôphrây – Nàng nói – anh sẽ làm gì họ?
- Bà bận tâm về việc đó lắm sao?
Nàng cúi đầu im lặng, nghẹn ngào.
- Thưa bà, bà từ La Rôsen đến, bà đã đi qua Địa Trung Hải và tôi nghe nói bà quan tâm đến các vấn đề buôn bán bằng tàu thủy. Như vậy là bà đã biết luật biển. Số phận nào sẽ dành cho những kẻ, trong khi vượt biển, chống lại kỷ luật và tìm cách sát hại thuyền trưởng. Người ta treo cổ chúng…Treo cổ mà không cần xét xử gì hết. Vì vậy tôi sẽ treo cổ chúng.
Chàng nói một cách thản nhiên. Nhưng quyết tâm của chàng thì thật sắt đá.
Angielic thấy toàn thân lạnh toát, choáng váng “Không thể để xảy ra chuyện đó – nàng tự nhủ - mình phải làm bất cứ gì để tránh điều đó, mình sẽ phủ phục dưới chân chàng…”
Nàng đi qua căn phòng và trước khi chàng đoán được cử chỉ của nàng thì nàng đã quì sụp xuống trước mặt, ôm lấy chàng.
- Giôphrây, anh tha tội cho họ, em van anh, anh yêu của em, em van anh…Em van xin anh điều đó vì chúng ta nhiều hơn là vì họ. Em sợ, em run sợ một hành động như vậy sẽ dập tắt tình yêu em dành cho anh…em run sợ vì sẽ không bao giờ quên được bàn tay nào đã đưa họ về cõi chết… Máu của bạn bè em sẽ ngăn cách chúng ta.
Nhưng máu của bạn bè tôi đã đổ: Giadông, người bạn trung thành trong suốt mười năm, ông già Apđen Macrat bị chúng giết hại một cách dã man…
Giọng nói cố nén của chàng run lên vì giận dữ và hai mắt chàng này lửa.
- Lời van xin của bà xúc phạm tôi, thưa bà và tôi e bà đã bị thúc đẩy vì sự gắn bó đáng khinh bỉ với một trong số những kẻ đã phản bội tôi, phản bội chồng bà mà bà bảo bà yêu mến.
- Không, không và anh biết đấy..Em chỉ yêu anh…bao giờ em cũng chỉ có yêu anh…yêu đến chết đi được…Yêu đến mức sẵn sàng hy sinh vì anh…đến mức cõi lòng tan nát khi xa anh…
Chàng những muốn đẩy nàng ra, sợ tỏ ra tàn nhẫn nên không dám, vì nàng bám chặt vào chàng với một sức mạnh nhân lên gấp bội và chàng cảm thấy hơi ấm của cánh tay nàng, của vầng trán nàng tựa vào người chàng.
Đứng im như pho tượng chàng nhìn nàng ra xa, tránh đôi mắt khẩn cầu của nàng nhưng không sao cưỡng nổi giọng nói xúc động của nàng. Trong tất cả những tiếng nàng vừa thốt lên, có một tiếng làm chàng cháy lòng: “Anh yêu dấu của em”. Chàng đinh ninh được trang bị để không nhượng bộ, nhưng chàng đã bị tiếng kêu bất ngờ đó và cử chỉ của người đàn bà kiêu hãnh quì gối trước mặt lung lạc.
- Em biết – Nàng nói, giọng nghẹn ngào – Hành vi của họ đáng tội chết.
- Vì vậy thưa bà, chẳng hiểu sao bà vẫn một mực bênh vực chúng nếu quả thật bà không tán thành lòng dạ phản trắc của chúng và cũng không hiểu vì sao bà lại quan tâm số phận của chúng đến thế?
- Em cũng đâu có biết. Em cảm thấy gắn bó với họ, mặc dù những lỗi lầm và sự phản trắc của họ. Có thể vì trước kia họ cứu sống em và đến lượt em, em cũng đã cứu sống họ bằng cách giúp họ chạy thoát khỏi La Rôsen khi họ bị kết tội. Em đã sống với họ và chia sẻ miếng ăn với họ. Em khốn khổ biết chừng nào khi Bécnơ cho em trú thân trong nhà. Giá anh biết…không một gốc cây nào, không một bụi rậm nào trong vùng quê em, trong xứ sở tuổi thơ em là không có kẻ thù ẩn nấp để làm hại em. Em là một con vật bị săn đuổi không thương xót, bị mọi người nhăm nhe đem bán đứng…
Chàng bóp tay nàng, không để nàng tiếp tục tâm tình.
- Việc gì đã qua rồi hì không còn quan trọng – Chàng nói một cách nghiêm khắc – Những cái tốt trong quá khứ không thể làm quên đi tội lỗi trong hiện tại. Bà là một người đàn bà. Hình như bà không hiểu rằng những người đàn ông mà tôi chỉ huy trên con tàu này hay ở các vùng đất chúng ta đang đi đến, không có luật lệ nào khác ngoài luật lệ tôi áp đặt cho họ và buộc họ phải tuân theo. Kỷ luật và công lý phải ngự trị nếu không thì đầu óc vô chính phủ sẽ hoành hành và chẳng có cái gì to lớn, vững bền có thể xây dựng được. Hơn nữa, nếu thế thì tôi sẽ bị mất mạng một cách vô ích. Trong hiện tình chúng ta không có thái độ mềm yếu.
- Đây không phải là sự mềm yếu, mà là lòng nhân hậu.
- Một sự lập lờ nguy hiểm! Lòng vị tha của đàn bà làm lạc hướng và chẳng thích hợp với bà chút nào.
- Thế cuối cùng, anh muốn tôi trở thành con người như thế nào? – Nàng bỗng phẫn nộ kêu lên – Cứng rắn ư? Độc ác ư? Không chút thương người ư? Dĩ nhiên, trước đây mấy năm, tôi chỉ biết căm thù…Tôi không muốn điều ác nữa, ông Giôphrây ạ. Điều ác là cõi chết. Tôi thích cõi sống.
Chàng trố mắt nhìn nàng.
Tiếng kêu nàng vừa cất lên đã chiến thắng sức chống đỡ cuối cùng của chàng.
Trong những sự kiện biến động gần đây, tư tưởng của Angielic không rời khỏi chàng, khiến chàng luôn luôn hình dung trong đầu óc những điều bí ẩn của người yêu. Thế đấy, trong con người nàng không hề có gì giả dối, tính toán. Với cái logic thông thường của đàn bà, rất đặc biệt nhưng rất đúng, nàng vừa đặt chàng trước thực tại đối với nàng và đòi hỏi chàng phải lên tiếng. Thật ra chàng đâu có muốn nàng là một người đàn bà tham lam độc ác, ích kỷ một cách tệ hại như biết bao người đàn bà mà cuộc sống chỉ biết vun xới cho riêng mình. Là con người mạo hiểm đang một lần nữa sửa soạn thử vận may trong lúc tiến về những vùng đất hoang vu giờ đây, chàng biết làm gì đối với một nữ hầu tước mang đầy trang sức, tính nết thất thường và phù phiếm.?
Trong cuộc đời mới ngày hôm nay biết dành vị trí nào đây cho nàng Angielic của quá khứ, cô gái xinh đẹp và lớn lên mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn vào một thế kỷ đầy sức quyến rũ và nóng lòng muốn đem ra thử thứ vũ khí của đàn bà, hay cho một nàng Angielic trong lúc ngự trị trên con tim của một Nhà vua đã biến cái thế giới đồi bại của triều đình thành trường hoạt động, thành sân khấu của những chiến công của nàng?
Vùng đất hoang dại và gai góc mà chàng đưa nàng tới không thể hài lòng với những trái tim nhỏ nhen và trống rỗng. Phải tận tụy với nó.
Cái tận tụy mà chàng đã nhận thấy trong đôi mắt đang ngước lên nhìn chàng, phải thừa nhận đấy là một nét biểu hiện kỳ lạ của ánh mắt đã từng ngạo nghễ nhìn biết bao kẻ tai to mặt lớn, khiến họ phải mê hồn. Nhưng bằng những con đường bí ẩn, Angielic đã đến với chàng, bộc bạch nỗi lòng với chàng.
Nàng lo lắng nhìn chàng, chờ nghe chàng tuyên án và không biết chàng đang nghĩ gì?
Chàng đang nghĩ “Đôi con mắt đẹp nhất trần gian. Đối với ánh mắt như thế…35.000đồng cũng chẳng phải là quá đắt. Một Nhà vua đã ngã gục dưới ánh mắt đó…Một quốc vương ả rập khát máu đã phải nghiêng mình trước quyền uy của nó”.