Chương 38

Giôphrây đờ Perắc nghĩ tới vị tù trưởng già Maxaoa. Vào lúc ngày tàn, trong tâm trạng ông, bên cạnh những hài lòng to lớn, có cả nỗi lo lắng nghiêm trọng.
Và vì rất băn khoăn về điều đó nên ông hiểu rõ Đại tù trưởng có ngàn vạn lí do để lao vào một cuộc chiến tranh ác liệt sẽ chẳng đem lại cái gì khác ngoài một giải pháp tuyệt vọng. Maxaoa sẽ không bao giờ hiểu nổi những người da trắng mà ông ta liên minh không phải là những người có tự do và bị các chính phủ ở xa không thừa nhận, họ bị dồn đến chỗ buộc phải có những hành động phản phúc đối với ông ta.
May thay ở Đâu Ixt này là nơi tách biệt hầu như không ai biết đến, nhà quí tộc Pháp còn hành động được theo ý mình. Maxaoa biết rõ giá trị lời nói của ông. Không phải là không có dụng ý gì khi ông ta trao chiếc rìu chiến cho đứa con nuôi nhỏ người Tây Ban Nha của ông ta, một đứa bé mà cha mẹ đã bị một bộ lạc của ông ta tàn sát và ông ta đem về nuôi để dạy cho đứa bé “cuộc sống hạnh phúc”. Và giao cho cậu ta việc chôn chiếc rìu tượng trưng vào trong cát, ông ta một lần nữa khẳng định niềm hy vọng của mình.
Ông ta ra về, đầy những quà tặng. Sau sự náo nhiệt của một ngày là sự yên lặng nặng nề. Con người biến mất, quanh vùng trở lại vẻ uy nghiêm của những cảnh quan nguyên thủy.
Bá tước đờ Perắc một mình đi trên bãi sỏi. Ông nhẹ nhàng lao lên những tảng đá đó mà trời chiều đã nhuộm thành màu tím và chốc chốc dừng lại, đưa mắt nhìn vào vịnh và các mũi đất.
Những hòn đảo đang ngủ say trong sương mù trông như vô số những đám mây trên bầu trời màu hoa cà. Trên núi, tòa pháo đài bằng gỗ tròn hòa nhập vào rừng cây. Trong vịnh, con thuyền bỏ neo mờ nhạt đi. Tiếng sóng vỗ bờ hình như khuếch đại lên thành những hòa âm vang rền. Biển cả, chúa tể đấy quyền lực của một vùng ven bờ mà từng mùa, nó nhào lặn theo sở thích thất thường của nó, khẳng định lại quyền của mình. Chẳng bao lâu nữa mùa đông sẽ đến với cảnh tượng những giông tố vừa trữ tình vừa điên loạn của vùng đất châu Mỹ: bão táp, đêm tối lạnh lẽo, những đàn sói đói. Giôphrây lúc đó sẽ ở xa và cũng phải đương đầu với một mùa đông như thế trong những khu rừng và những đầm nước phía sau.
Tàu Gunxbôrô sẽ ở xa. Chàng sẽ trao quyền chỉ huy cho Ericxon và ngay từ những ngày cuối cùng của mùa thu, nó đã dong buồm đi sang châu Âu mang theo lông thú là mặt hàng duy nhất còn buôn bán được có thể xuất khẩu từ một miền đất chưa khai phá.
Bá tước tự hỏi: Còn kho báu Inca được những người thợ lặn vớt lên từ chiếc tàu Galiong của Tây Ban Nha trong vùng biển Caribê thì sao? Ericxon có đủ khả năng để thương thuyết không? Hay là phải vùi nó xuống cát, tại bìa rừng, chờ đến một cuộc hành trình khác? Hay cho những người Tin lành được toàn quyền sử dụng để kiếm lợi bằng cách đổi từng thứ lấy hàng hóa của các tàu bè thỉnh thoảng vào đậu trong vịnh. Nhưng làm thế sẽ rất nguy hiểm. Đổi lấy chì thì có hơn là đổi lấy vàng không? Có thể có những bọn cướp chưa lộ mặt đến thả neo trong các vùng lân cận. Sẽ phải phát súng cho tất cả những người Tin lành và đờ Uyêcvin. Mấy người trong đoàn thủy thủ sẽ ở lại dưới quyền của nhà quý tộc xứ Noócmăngđi này, trong khi tàu Gunxbôrô đưa về thế giới cũ những người ở vùng Địa Trung Hải, những người Morơ và sẽ cố gắng tuyển ở đấy, tốt nhất là những người Bắc Âu và các người di dân khác. Chàng sẽ khuyên Ericxon trở lại quê cha đất tổ của ông ta – cũng chẳng biết là nước nào – nhưng chắc chắn là Bắc Âu và chọn lấy những người Tin lành thì hơn, để những người này dễ hòa nhập với những người trong cộng đồng mới.
Còn những người Tây Ban Nha của Gioăng Phécnăngđê thì sao? Nếu như chúng cứ khăng khăng không chịu trở về với vùng cao nguyên cháy sém ở Caxti và chỉ có thể sống dưới bóng của những khu rừng già hung dữ của Tân thế giới thì rồi làm thế nào đây? Để chúng lại cho đờ Uyêcvin? Chúng sẽ không thừa đâu khi nổ súng và hơn thế nữa, nếu hơi men phản loạn của những người Anhđiêng lan ra trong đám người Abeekaki và Môhican. Nhưng chung sống hòa bình với Đông Gioăng
Phécnăngđê, con người ốm yếu ấy và đám tay chân của ông ta, những kẻ cố chấp như dân Ả rập, ảm đạm như các vị phán quan của Tòa án Tôn giáo, gợi lên bao nhiêu là khó khăn trắc trở. Đờ Uyêcvin và tù trưởng Kaku cũng đã than phiền với chàng về điều ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu Đông Gioăng lại dính vào việc đối đầu với mục sư Bôke, một người dị giáo!...
Chàng quyết định mang họ đi theo mình, họ là những chiến binh dày dạn, quen với các sự cố bất ngờ và những hiểm nguy của các cuộc viễn chinh, biết nói nhiều thứ tiếng người bản xứ, có thể dùng họ làm người bảo vệ. Những người Tây Ban Nha bị ghét cay ghét đắng đến nỗi chỉ cần họ ló mặt ra là có thể gây sự ngờ vực và làm hại cho các kế hoạch của bá tước. Thế nhưng bất cứ ở đâu, người ta cũng đã biết chàng và hiểu là chàng được Đại tù trưởng Maxaoa che chở như thế nào. Và do đó người ta sẽ chấp nhận những người Tây Ban Nha.
Vì sao những người này không muốn trở về châu Âu? Qua những kẻ thân tàn ma dại đã đến để được chàng che chở này, Giôphrây đờ Perắc nhìn thấy hình ảnh của sự suy vong sắp sửa đến với một quốc gia lớn nhất của thế giới văn minh. Nước Tây Ban Nha mà chàng cảm thấy gần gũi đó nguồn gốc Lănggờđốc của chàng và những khẩu vị của cùng một giống nòi: hầm mỏ, các kim loại quí, phiêu lưu trên biển, chinh phục….đang trượt vào một vực thẳm. Chịu trách nhiệm về tội giết hại ba mươi triệu người Anhđiêng trên lục địa hai châu Mỹ, làm sao chống chọi lại với sự mất thăng bằng do tội ác tày trời này gây ra.
Suy nghĩ đến đây, Giôphrây đờ Perắc ngẩng đầu lên. Mải mơ màng, mắt chàng từ nãy đến giờ vẫn nhìn mà không thấy những trò đùa dỡn của những đợt sóng màu xanh lục dưới chân chàng và một cái tên người đến trên môi chàng: Angielic.
Lập tức con tim chàng nhẹ nhõm, nỗi lo tan biến như màn sương mù lúc có lúc không và niềm tin lại đến với chàng.
Chàng lặp đi lặp lại nhiều lần: Angielic! Angielic! Và mải mê suy xét về hiện tượng kỳ lạ này. Mỗi lần chàng gọi đến tên nàng, dường như chân trời sáng ra, vua nước Pháp hay vua nước Anh đều trở thành vô nghĩa, cả những trở lực ghê gớm nhất cũng có thể coi khinh.
Chàng bắt đầu cười thỏa thích. Nàng ở đây và thế giới vì thế mà sáng bừng lên. Nàng đang ở đây và mọi cái đối với chàng đều trở nên tốt lành hơn. Nàng yêu chàng và không có gì phải lo sợ. Chàng thấy lại ánh sáng âu yếm trong đôi mắt nàng khi nàng nói thẳng một mạch: “Anh có khả năng làm chuyện lớn lao…” Nghe câu đó, chàng cảm thấy sung sướng như chàng hiệp sĩ trẻ tuổi được người đàn bà mình chọn ném cho chiếc găng tay trong một cuộc đấu thương trên mình ngựa.
Angielic là hiện thân của tất cả mọi người đàn bà, chàng không thể so sánh nàng với những người đàn bà khác và cũng không thể chán nàng.
Dưới bất cứ dáng vẻ nào chàng đã biết, nàng bao giờ cũng tìm được cách gợi sự tò mò của chàng và làm chàng hứng thú.
Khi còn ở Canđi, chàng tưởng mình không yêu nàng nữa vì nàng đã phản bội chàng, thế mà chỉ cần trông thấy nàng là chàng lập tức thèm muốn và yêu thương. Chàng tưởng mình có thể rời khỏi nàng đến mức bỏ nàng cho một người khác không hề thương tiếc, vậy mà chỉ nghĩ đến một anh chàng Bécnơ đang tìm cách ôm ấp nàng đã làm cho chàng giận điên lên vì ghen.
Chàng muốn khinh ghét nàng nhưng cùng một lúc ấy bỗng tìm ra nàng là người đàn bà đầu tiên mà tính cách đã gợi cho chàng một sự cảm phục thật sự. Chàng tưởng là không thèm muốn nàng nữa vậy mà chẳng có lúc nào là không nghĩ đến thân hình nàng, cái miệng nàng, đôi mắt nàng, tiếng nói của nàng…
Hà cớ làm sao chàng lại nổi cáu với những áo quần kiểu La Rôsen nặng nề nàng đang mặc trên người? Phải chăng vì những quần áo ấy đã che kín cái hình hài mà chàng đang nóng lòng muốn tìm lại vẻ dịu dàng và những điều bí ẩn?
Mưu toan của chàng muốn làm nhục nàng, làm nàng bị tổn thương chẳng qua chỉ là cơn sốt muốn chiếm lấy nàng đó thôi.
Nàng làm cho chàng mất đi thói quen làm chủ bản thân. Những toan tính đàn ông, kinh nghiệm của chàng về mưu mô xảo quyệt của đàn bà đều tan vỡ như thủy tinh và chẳng giúp được tí gì cho chàng.
Thế đấy, nàng đã làm chàng rối tinh rối mù lên.
Và để đáp lại điều đó chàng đã ngả mũ và cúi chào nàng thật thấp vời lòng quí trọng khiến nàng hình như cũng không thấy được chiến thắng của mình.
Nàng nắm giữ chàng cả bằng con đường đó nữa.
Sức bảo tồn của nàng chẳng dễ gì mà lay chuyển được.
Nàng không thuộc loại đàn bà lắm mồm chỉ chực đem vung vít các chuyện tâm tình về những xúc cảm sâu kín nhất. Người ta tưởng nàng là con người hoàn toàn bồng bột, những cảnh ngộ rủi ro đã làm tăng thêm tính kiêu hãnh vốn có của nàng.
Nàng không buông thả mình, chẳng phải vì khinh ghét mà chính vì liêm sỉ. Nàng tự biết là uổng công khi định đi tìm nơi ẩn náu trong trái tim kẻ khác.
Nàng chẳng nói năng gì mà chỉ cụp hai hàng mi dài của mình xuống. Nàng chạy trốn ngay trong chính mình. Chạy đến khu vườn bí mật nào đây? Đến những kỷ niệm nào đây? Hãy đến nỗi đau nào?
Năng khiếu đoán đọc ý nghĩ người khác của chàng đã bị Angielic làm thất bại, thứ năng khiếu đã được nhà bói toán công nhận, và chính chàng cũng đã phát huy trong khi làm việc với các nhà hiền triết phương Đông.
Phải chăng vì chàng quá yêu nàng? Hay vì những ý nghĩ của nàng có một sức mạnh hiếm thấy, đã làm nhiễu loạn các làn sóng đặc biệt kia?
Đây là một trong những lý do chàng chờ đợi lời buộc tội của Maxaoa.
Maxaoa sáng suốt như những sinh linh có khả năng tiếp xúc với thiên nhiên, có một cuộc sống lâu dài phong phú đã mài dũa cái cần ăngten trực giác của ông ta, sẽ không thể nhầm lẫn.
Perắc sắp xếp để Angielic ngồi lên hàng đầu với những người Tin lành, trên bãi biển. Maxaoa làm như không thấy gì qua những kinh nghiệm, bá tước biết là ông ta để ý xem xét tất cả.
Sau buổi lễ, hai người ngồi chuyện trò thân mật một lúc lâu về việc này, việc khác: về những người Tây Ban Nha ở miền Nam, về những người theo giáo phái Quâycơ ở Bôtxtơn, về vua nước Anh, về khí thế trong vùng cũng như về thiên chất chẳng dễ gì chế ngự được của biển.
- Mày có biết liên kết với thiên chất của đất như liên kết với thiên chất của biển không, bạn của ta? Liệu có đúng không khi mày bỏ những người đã nhận sự thống trị của mày để đến gặp những đầu óc ghen tị và xa lạ?
Cả hai đều ngồi trên mũi đất nhô ra biển trước pháo đài, từ đó có thể nhìn thấy biển. Ngài tù trưởng nơi xa đến đây là để nói chuyện với người mà người ta gọi là Người – nghe – ngóng – trụ. Phải dành thời gian cho ông ta. Giôphrây đờ Perắc bình tĩnh nghe ông ta nói và tôn trọng những khi ông ta ngồi im lặng.
Cuối cùng tù trưởng nói:
- Người đàn bà – có – mái – tóc – ánh – sáng tại sao cùng ngồi chung với những người da trắng – có – tâm – hồn – giá – lạnh?
Và sau một lúc suy nghĩ:
- Nó không thuộc về họ. Chàng chờ đợi và cảm thấy tim mình đập với một nỗi lo trẻ trung. Tù trưởng cầm ống điếu hít những hơi dài. Ông ta dường như ngủ đi một chút, đoạn tia sáng lại lóe lên trong cái nhìn của ông ta.
- Người đàn bà này là của mày, tại sao mày đày đọa nó giữa đám người ấy? Tại sao mày chối từ nỗi thèm muốn của mày đối với nó?
Ông ta có vẻ gần như sinh sự, giống mỗi lần ông ta thấy thái độ sai trái của người da trắng. Đây là những dịp duy nhất vẻ mặt thản nhiên của ông ta bộc lộ tình cảm.
- Đầu óc người da trắng mờ tối và thô cứng như một tấm da thuộc không kỹ - Giôphrây đờ Perắc trả lời – Tôi không có được cái nhìn sắc sảo của ngài, ồ, ngài tù trưởng và tôi cứ tự hỏi mình về người đàn bà này, tôi cũng không biết bà ấy có xứng đáng được vào ở dưới mái nhà của tôi và cùng tôi chung chăn gối hay không.
Ông già Anhđiêng lắc đầu:
- Sự khôn ngoan của mày là đáng tôn kính, bạn của ta ạ. Thật hiếm người có được giá trị như thế. Đàn bà là con vật săn bắn duy nhất mà người thợ săn đa nghi đến đâu cũng có thể coi là vô hại. Phải nhận lấy từ người đàn bà thật nhiều vết thương, rồi mới khôn lên được. Tuy vậy, ta sẽ nói với mày những lời mà con tim si tình của mày muốn nghe. Người đàn bà đó có thể ngủ bên cạnh mày. Nó sẽ không làm suy yếu sức mạnh của mày đâu, cũng không làm cho đầu óc mày đen tối đi đâu, vì bản thân nó là sức mạnh và ánh sáng. Con tim của nó là vàng ròng đấy, ngọn lửa dịu dàng đang cháy trong đó như ngọn lửa của gia đình trong căn lều, ở đấy người chiến sĩ mệt mỏi đến ngồi nghỉ ngơi.
- Tù trưởng vĩ đại, tôi không biết có phải ánh sáng đó đã làm ngài lóa mắt hay không, ngài cũng vậy – Bá tước đờ Perắc vừa nói vừa cười – Nhưng những lời ngài nói quả là vượt quá sự mong chờ của tôi và phải chăng vẻ dịu hiền mà ngài gán cho nàng chỉ là sự xảo quyệt nàng dùng để trang điểm bề ngoài mà thôi? Người đàn bà này, tôi xin thú thật với ngài, đã làm cho bao nhiêu hoàng tử phải run sợ…
- Phải chăng ta đã bảo rằng nó có những móng vuốt còn sắc nhọn hơn cả dao găm đối với kẻ thù của nó?..Ông già Maxaoa nói vẻ tức giận – Nhưng mày, mày đã biết chinh phục nó thì mày chẳng việc gì phải sợ nó: mày vĩnh viễn là chủ của nó.
Ông già Anhđiêng như mỉm cười:
- Da thịt của nó là mật ong đấy! Hãy thưởng thức đi.
“Cảm ơn ông già Maxaoa – Chàng nghĩ – Phải chăng ông đã làm việc này: soi sáng đầu óc: “mờ tối và thô cứng” đã bị đầu độc bởi những mối nghi ngờ, ông sẽ phục vụ một cách đắc lực người dân của ông. Vì chừng nào tôi còn sống tôi sẽ hành động để bảo vệ những người dân này. Và nếu nàng ở cạnh tôi, tôi sẽ có đủ mọi sức mạnh để sống và hành động”.
Bởi trước đây chàng đau khổ vì mất nàng nên chàng đã dựng lên hình ảnh nàng như là một con người lẳng lơ, nhẫn tâm và bội bạc.. Canto kể lại là mẹ nó chẳng bao giờ nói gì về chàng với nó. Chàng đã bắt đầu nhìn ra là có những lý do khác ngoài sự lãng quên có thể điều khiển tư cách của nàng.
Cái đêm trên tàu Gunxbôrô, ít nhất cũng cho chàng thấy rõ một điều chắc chắn: thể xác của họ là để cho nhau.
Lòng khát khao chàng còn mãnh liệt hơn tất cả những nỗi sợ của nàng. Mặc dù khóe miệng quí tộc đẹp tuyệt vẫn có thể gặp những cách tỏ tình khác. Chàng vẫn là người đàn ông duy nhất có khả năng làm cho nàng rung động, đè bẹp sự chống cự của nàng. Và đối với chàng, nàng luôn luôn là người đà bà duy nhất – ngay cả khi lạnh cóng run lên cầm cập như cái đêm hôm đó – có thể đem lại cho chàng niềm vui ân ái gần như mê li.
Chàng đã biết những người tình khéo léo. Tuy vậy, họ chẳng qua vẫn chỉ là những trò chơi thú vị.
Với Angielic, khi chàng ôm nàng trong cánh tay,chàng thấy như mình lên thuyền đi đến hòn đảo thần tiên, đến vùng lửa, đến vực thẳm tối tăm nơi người ta chia tay với chính mình để lên thiên đường trong chốc lát.
Quyền lực mà da thịt êm dịu và vàng óng của nàng gây ra cho da thịt chàng thật là ma lực.
Cái quyền lực đó, trước đây chàng cảm thấy một cách mạnh mẽ khi chàng thấy làm ngạc nhiên về sự mê say mà con người xinh đẹp không có kinh nghiệm này đã gợi cho chàng.
Rồi mười lăm năm sau, chàng đã thấy lại quyền lực đó cũng với sự ngạc nhiên như thế và niềm hân hoan như thế trong một đêm khác hẳn, khi chàng cũng như nàng, chỉ là những kẻ tha phương, hầu như không quen biết nhau trên mặt biển đầy phong ba bão táp.
Cảm thấy vui thích, chàng lẩm bẩm “Chỉ có em mà thôi!”…
Cuộc sống vẫn diễn ra sáng chói, vùng Men là một xứ sở đẹp tuyệt và đầy hứa hẹn. Angielic người đàn bà đam mê nhất trong tất cả mọi người đàn bà. Chàng không có đủ cho mình những ngày và những đêm để yêu nàng, thuần hóa nàng, giành lấy nàng và cùng làm lại với nàng một bộ ba vĩnh cửu: một người đàn ông; một người đàn bà và tình yêu.
Hăng hái lên, chàng sải bước, chiếc áo choàng tung bay trong gió, chàng ngắm nhìn khắp xung quanh một cách thích thú.
Vùng ven biển có những bãi cát màu sáng ửng này, chàng thấy đẹp đến ngây ngất. Sự suy ngẫm của chàng trùng hợp với sự phát hiện của một tình cảm mê say chàng chưa bao giờ thấy. Ngọn lửa tình yêu rực cháy trong con tim chàng.
Những gì cuộc đời đã đánh cắp mất của chàng ngày trước bây giờ được trả lại cho chàng gấp trăm lần. Của cải, lâu đài, tước vị? Của cải chẳng là cái gì đối với một người đàn ông có sức mạnh trên bến bờ mới mẻ này, với một tình yêu lớn trong tim…
Trở về pháo đài, chàng ra lệnh chuẩn bị yên cương.
Angielic hiển nhiên là đang ở bên kia khu trại Sămpơlanh. Nàng bướng lắm. Những năm sống tự lập đã cho nàng thói quen tự lo liệu lấy số phận của mình. Đem nàng về dưới uy quyền của cuộc sống vợ chồng không phải dễ. Ông già Maxaoa dù có khẳng định “Mày là chủ của nó” với một niềm tin quyết đoán thì cũng vô ích thôi. Một khi dính dáng đến Angielic, người ta cần phải hết sức khôn khéo.
Chàng vừa mỉm cười vừa đi theo lối mòn cây cối um tùm và đêm đang tỏa xuống một vùng bóng tối hùng vĩ.
“Một cuộc chinh phục khó khăn để lấy lại tình yêu quí giá…” Ông Sapơlanh, lão sư về Nghệ thuật yêu từng dạy thế. “Tình cũ xua đuổi tình mới”.
Chỉ có Angielic là phủ nhận triết lý của câu châm ngôn ấy: Dù hạnh phúc hay đau khổ nối tiếp nhau, nàng vẫn ở trong chàng.
Đến gần khu trại Sămpơlanh, chàng gặp một đoàn người cầm đuốc.
Đấy là Cơrâulê dọn nhà cùng với vợ và con cái, gia nô, vào ngủ trong làng người Anhđiêng.
- Tôi nhường lại ngôi nhà tranh của tôi cho cái bà bắn súng ngắn rất cừ mà người Anhđiêng đặt tên cho bà ấy là “Ánh sáng mùa hè”. Thưa ngài đờ Perắc, xin ngài thứ lỗi cho. Tôi chúc mừng ngài. Người ta bảo bà ấy là nhân tình của ngài.
- Không, bà ấy không phải là nhân tình của tôi mà là vợ tôi đấy.
- Ngài có vợ rồi? – Ông này kêu lên – Không thể như thế được, bà ấy? Vợ ngài? Từ bao giờ?
- Từ mười lăm năm nay - Bá tước vừa trả lời vừa phi nước đại.