Chương 4

Bọn Nhật cũng chưa chịu để yên cho bọn cướp Đại Bàng Xanh nằm dưỡng thương. Trong ánh lửa bập bùng giữa đêm tối, tên Katashu đưa mắt nhìn về căn liều mà gã Toshi vừa đưa tay ra chỉ, đây là căn lều có kích cỡ lớn hơn hai lều còn lại, có lẽ là chỗ ngủ của tên thủ lĩnh Ba Kim Anh.
Tên chỉ huy Nhật liền nói cho tên Toshi nghe:
– Diệt gọn căn lều ở giữa.
Tên Toshi nghe rõ lệnh truyền của chỉ huy, hắn nhanh nhẹn di chuyển trên những cành cây cao như một con vượn rừng, êm thắm đến nổi không có một tiếng động nào ngoài những tiếng lá xào xạc trong đêm nổi lên. Khi đến gần ba căn lều vải, tên Toshi liền rút trong người ra quả lựu đạn rồi tung vào cái lều được tên chỉ huy Katashu ra lệnh hủy diệt.
– Bùm!
Tiếng nổ nghe chát chúa lại vang động khắp núi rừng, một vầng lửa khói bốc lên, tiếp theo là những tiếng nổ khác cùng hòa nhập, các vật dụng từ trong lều bị phá hủy tan nát bắn ra tung toé khắp mọi nơi.
Tên Katashu nhìn gã thuộc hạ mà cười, ông ta hài lòng trước chiến công mới của nhóm Nhật.
Ba oan hồn đang lẫn khuất trong rừng đều nghe thấy tiếng nổ từ lều trại của bọn cướp Đại Bàng Xanh. Hồn ma Trâm Anh đã buộc miệng nói:
– Đã đến lúc chúng ta trừ diệt bọn này rồi.
Nói xong nàng kéo lão Triệu, lão Trương Dìn cùng bay bổng đến nơi lều trại của bọn cướp.
Trở lại trận giao chiến giữa bọn Nhật với bọn Đại Bàng Xanh. Tên Ba Kim Anh đang hết sức bối rối lẫn tức giận, hắn quăng luôn cây ba-toon vào rừng khi thấy bọn đàn em đứa chết đứa bị thương, trong đêm tối mà hắn thấy màu máu đang hòa trộn trên nền cỏ xanh bởi căn lều đang còn rực lửa.
Biết không thể chống cự với bọn Nhật trong bóng tối, tên Ba Kim Anh chỉ còn con đường:
– Rút hết về bến sông!
Trước đây cả nhóm đông đến tám người, đã nô nức hồ hởi trong đầu nghĩ đến kho báu, bây giờ chỉ còn đúng bốn người đang hồn xiêu phách tán, đang phải chạy nhanh về chỗ giấu mấy chiếc canô.
Tên Năm Hổ nhìn tên Lền Xẹo nói:
– Mày theo bảo vệ đại ca, còn tao với thằng Năm Năn-xy đi sau lo cản hậu.
Tên Ba Kim Anh chạy ra trước đến chỗ đậu ba chiếc canô, hắn vội vàng nhảy lên một chiếc làm tên Lền Xẹo phải nhảy theo sau. Hai tên còn lại là Năm Hổ với Năm Năn-xy cũng nhảy lên chiếc khác.
Nhưng bất ngờ cả hai chiếc canô tuy nổ máy nhưng không thể nhúc nhích mà rời bến, chúng như có ai đang trì kéo lại, làm tên Ba Kim Anh lo sợ bọn Nhật sẽ đuổi đến nơi, hắn lại thét với bọn thủ hạ:
– Tụi bay xuống xem canô có bị vướng gì không, sao không thể chạy được?
Tức thì trên mỗi chiếc canô một tên nhảy xuống xem xét, nhìn trước ngó sau không thấy gì, một tên nói:
– Không vướng gì hết đại ca ơi!
– Bộ ở đây có ma sao mà nó không chạy được?!
Tên Ba Kim Anh phải lên tiếng cằn nhằn rồi hắn nghe như có tiếng người đáp lại, mà không phải từ tiếng của đám đàn em:
– Phải, bọn ngươi đã gặp ma rồi. Vì ngày tận số của băng cướp Đại Bàng Xanh đã đến, bọn ngươi chỉ biết sống trên mồ hôi nước mắt của kẻ khác, đi cướp của giết người mà không gớm mắt, hôm nay những oan hồn chết vì bọn ngươi đã kiện đến Diêm Vương, Nam Tào Bắc Đẩu cũng đã rũ sổ bọn ngươi rồi...
Tiếp theo câu nói là ba hồn ma Trâm Anh, lão Triệu và Trương Dìn từ trên những thân cây nhẹ nhàng bay bổng xuống đất, hiện ra trước mắt tên Ba Kim Anh như ba con ma cà rồng, bởi con ma nào cũng có hai cái răng nanh nhọn hoắt, đang nhe ra như để hăm dọa bốn tên cướp.
Tên Năm Năn-xy từ thuở sinh ra đến giờ gã mới thấy ma quỷ hiện hình, mà thứ ma này như ma cà rồng thường hút máu người. Làm gã kêu thét lên:
– Ma cà rồng xuất hiện đại ca ơi!
Mặc dù là dân cướp của giết người không sợ thấy xác người nằm chết trên vũng máu, mà đôi khi chúng còn nghĩ khi họ chết sẽ trở thành những bóng ma vất vưởng. Nghĩ thì nghĩ nhưng bọn chúng nào đã thấy được ma, còn đêm nay chúng mới chính mắt trông thấy ba con ma cà rồng thật sự, quá rùng rợn hơn cả lúc tưởng tượng.
Con ma cà rồng nào cũng có hai cái răng nanh dính đầy máu, tóc tai bù xù, còn khuôn mặt sáng xanh như chất phản quang. Cả ba con ma đang nhảy cà tưng đến từng tên một, không một tên nào đủ can đảm để chống chọi lại. Cũng như tên Ngọc Duy, bọn chúng đã bị chôn chặt chân vì thứ ánh mắt ác quỷ đang nhìn bọn chúng chằm chằm như để thôi miên.
Bắt đầu ba con ma cà rồng đến bên ba tên thủ hạ của tên Ba Kim Anh, rồi ba con ác quỷ ôm chặt lấy thân thể chúng. Sau một tràng cười dài ma quái, ba ác quỷ hút máu mới đưa răng vào cổ của mỗi tên mà cắn.
“Phập” là tiếng động nghe thật nhẹ nhàng cho biết răng nanh của loài ác quỷ đã ngoạm chặt vào cổ từng tên, nhưng lại làm đau đớn từng tên rồi chúng cứ run rẩy trong vòng tay của quỷ hút máu, vì vậy không một tên nào nói được câu gì hay là chúng quá khiếp sợ đã sinh ra đột tử?!
Tên Ba Kim Anh thì chưa bị con ma cà rồng nào đến bắt, bởi bọn quỷ hút máu còn đang say sưa với đám thủ hạ của hắn. Nhìn thấy cảnh ba tên đàn em quá khiếp sợ mà chết trong tay ba con ma cà rồng, khiến tên Ba Kim Anh không tài nào dám ngó đến nữa mà vụt chạy khỏi nơi có bọn ác quỷ lộng hành.
Tên Ba Kim Anh đâu biết ba con ma cà rồng kia chính là hồn ma của Trâm Anh, lão Triệu và lão Trương Dìn đang thay trời hành đạo, giết hết bọn khát máu giết người để trừ hại cho dân.
Tên Ba Kim Anh cứ chạy như một tên điên, tưởng như thế là thoát được số trời. Bỗng nhiên hắn phải dừng chân đứng lại vì ngoài những con ma cà rồng hắn vừa trông thấy, bây giờ là số oan hồn có đến gần hai mươi tên, người thấp lùn, mặc áo kaki vàng, đầu đội mũ vải có trùm kín cả hai bên tai, trên nón có gắn cả cờ Nhật Bản.
Tên thủ lĩnh Đại Bàng Xanh đã nhận ra ngay những oan hồn này đều là lính Nhật, mà hắn từng nghe bà Mã Yến kể, tên sĩ quan Nhật Yamashito đã giết hết bọn lính sau khi đi giấu của cải vào trong hang đá, bây giờ chúng là những hồn ma đang canh giữ kho tàng.
Mà đúng vậy, một hồn ma lính Nhật có lẽ là tên Hoshinako người cùng bà Mã Yến đi đến khu rừng Hòn Dề này, biết đôi chút tiếngViệt đã đứng ra nói:
– Nhà ngươi đi đến rừng này định cướp kho đồng đen của bọn tao hay sao?
Tên Ba Kim Anh giờ đây nào còn muốn kho báu này nữa, hắn đã thấy máu chảy quá nhiều, chảy lênh láng tràn ra dòng sông Tản Mỹ, bây giờ hắn đang tìm đường định trở về nhà và giã từ luôn nghề cướp của giết người, mong tạo lại phúc đức, mong sao cho hắn được sống thọ là sung sướng nhất đời.
Tên Ba Kim Anh liền lắc đầu đáp lời với các oan hồn giữ của, hắn mới ấp a ấp úng nói:
– Không phải tôi, tôi có biết gì về kho báu ở khu rừng Quảng Sơn này đâu chứ?
Nhưng hồn ma tên Hoshinako đã cười ha hả nói:
– Ngươi chỉ là tên cướp cạn làm sao cướp được kho báu trên tay “vua” của kẻ cướp. Và nhà ngươi cũng đừng nói ở rừng này không có kho báu, vậy tại sao ngươi lại bắt cóc đưa bà Mã Yến đến đây?
Tên Ba Kim Anh đâu hiểu ra mối dây thâm tình giữa hồn ma tên lính Nhật với bà Mã Yến ngày xưa như thế nào, nên hắn càng thêm run sợ một lần nữa khi nghe một hồn ma nước ngoài nói ra vanh vách những bí mật của hắn.
Là một chúa đảng cướp mang đầy tính xảo quyệt, tên Ba Kim Anh lại lắc đầu để bào chữa:
– Bà Mã Yến ư? Bà ấy đi theo tên em trai là Mã Thành chứ tôi có bắt cóc đâu?
Hồn ma tên lính Nhật lại cười lên the thé hắn ngoắt tay cho đám oan hồn đến bao vây lấy tên Ba Kim Anh rồi mới lên tiếng:
– Đến giờ khai tử mà ngươi hãy còn đối trá, ngươi biết bà Mã Yến quá rành đường đi đến kho báu cũng như bà biết có bao nhiêu cạm bẫy, ma thuật có trên đường, vì thế ngươi lên tận Sơn La bắt cóc bà ấy đưa đến đây, khi biết Mã Thành không giữ chiếc hộp khảm xà cừ mà là bọn Ngọc Duy người Vệt kia, nhưng bọn chúng cũng đã chết hết rồi!
Bọn oan hồn lính Nhật bắt đầu nối vòng tay.
Mỗi lúc càng ép sát vào tên Ba Kim Anh, làm hắn thấy một con kiến cũng không thể lọt qua huống gì là một con người. Nên tên Ba Kim Ahh liền quỳ xuống sụp lạy như tế sao trên trời:
– Mấy ông Nhật hãy tha mạng cho tôi, tôi xin giã từ nghề ăn cướp và cả khu rừng Quảng Sơn có kho báu này, không bao giờ dám quay đầu đến nữa.
Hồn ma Hoshinako như tên chỉ huy của đám oan hồn, hắn không nói thêm lời nào mà xua tay cho đám oan hồn linh Nhật tràn đến. Những tên lính Nhật như đói đã lâu ngày nay có con mồi đưa máu đến, nên chúng giành giật nhau xâu xé xác tên Ba Kim Anh cho hết đời một tên chúa đảng cướp.
Đến khi oan hồn những tên lính Nhật buông tên Ba KimAnh ra, hắn chỉ còn lại bộ xương người trắng hếu trơ ra dưới ánh trăng đêm.
Cuộc sống của những kẻ có túi tham không đáy dù đã chết trong máu, vừa hết nhóm của tên Ngọc Duy đã đến nhóm cướp Đại Bàng Xanh, tất cả không còn một ai trở về được nhà.
Còn bọn Nhật dưới sự chỉ huy của tên Katashu, sau khi đốt hết lều trại của tên Ba Kim Anh và đám thuộc hạ, ông ta nở miệng cười khoái trá, khi thấy bọn Đại Bàng Xanh chỉ còn lại bốn tên đang chạy ra hướng sông định tẩu thoát, tên Katashu liền cho người đuổi theo tận diệt cho bằng được.
Khi chúng chạy ra đến bên sông, bọn Nhật cũng chỉ còn lại đúng sáu tên, tên Katashu đã mất đấu tên thông ngôn Hoàng Tuấn sau khi thấy anh ta cứu thoát vừa xong hai người già một nam một nữ chạy sâu vào rừng.
Bọn Nhật thấy ba chiếc canô còn nổ máy nhưng vẫn nằm im trên bến, ngoài ra chúng thấy có ba thây người nằm chết mà da thịt đã tím tái bên bờ, khi nhìn kỹ các xác chết, tên Toshi mới vụt lên tiếng cùng bộ mặt hớt hãi nói với tên chỉ huy:
– Bọn này chết không phải vì trúng đạn, mà chết vì bị ma cà rồng hút hết máu!
Tên Katashu cũng ngạc nhiên không kém, ông ta cũng thảng thốt kêu lên:
– Trong rừng này có cả bọn quỷ hút máu, sao ngài Yamashito không nói cho bọn ta biết để còn đề phòng bọn ma quỷ?
Bấy giờ tên Toshi cũng hỏi thêm:
– Phải chi chúng ta có được hai người dẫn đường như tên HoàngTuấn nói, thì thật là hay. Mới biết rõ có những thứ ma thuật hay cạm bẫy ở trên đường đi.
Còn tên Kawaki vừa đi thám thính quay về báo:
– Ở khúc rừng đằng kia tôi thấy có bộ xương người hình như mới chết, nhưng không còn chút da thịt nào, có lẽ là xác tên thủ lĩnh băng cướp Đại Bàng Xanh. Nhưng mà có loài thú nào lại gậm nhấm được như thế chứ?
Tên chỉ huy Nhật vừa mới ngạc nhiên sau khi phát hiện ra ba xác chết vì bị ma cà rồng hút máu, giờ ông ta nghe tin tên chúa đảng Đại Bàng Xanh chết không còn chút da thịt dính trên người. Nên bắt đầu cảm thấy lo sợ:
– Cạm bẫy trong rừng thì ta tránh được, còn quỷ hút máu là do ai hay do ma thuật của những người Thượng ở sơn bản kia?
Tên Toshi bây giờ cũng đã hết thái độ ngang tàng, hắn thấy khu rừng Quảng Sơn này có quá nhiều bí ẩn và kỳ bí, không biết con nguời có chống lại bọn ma quỷ kia hay không. Hắn mới nói:
– Thưa ngài Katashu! Vậy ta có nên đến hang đá chứa số của cải của ngài Yamashito không?
Tên Katashu rất ấm ức khi hai con tin không có trong tay. Và ông ta cũng không thể ra lệnh cho đám thuộc hạ đến bản Ma Nôi hỏi về các ma thuật được trấn ếm trên đường. Ông ta hiểu rằng với số người của mình hiện giờ không thể nào chống nổi với một bản sóc đông dân và còn là lãnh địa của họ.
Cuối cùng tên chỉ huy Nhật cũng phải đi đón quyết định, dù trong đầu đang trĩu nặng với nhiều nỗi bức xúc:
Cả hai nhóm người Việt đi đến khu rừng này đã chết không còn một ai. Bây giờ chỉ còn lại chúng ta cứ thênh thang đi đến hang đá của ngài Yamashito, vậy chúng ta còn lo âu hay sợ sệt gì chứ!?
Tên Kawaki nghe tên chỉ huy thông báo cả nhóm tiếp tục lên đường, làm hắn phải le lưỡi lắc đầu mà nói nhỏ với đồng bọn:
– Ông ta đưa bọn mình đi vào chỗ chết, tao nghe nói ở đó có những oan hồn đồng hương đang làm thần giữ của nếu không biết bùa phép giải trừ bùa chú thì chúng không nhận ra bọn mình là người cùng quê hương xứ sở đâu!
Sau khi tên Katashu có ý định tiếp tục đi đến kho báu, ông ta điểm lại số người và tình trạng sức khoẻ của đám thuộc hạ, hắn ra lệnh cho bọn đàn em bắt đầu khởi hành đi đến hang đá tử thần.
Từ hầm chông, nơi một tên thủ hạ đảng Đại Bàng Xanh nằm bỏ xác tên Katashu hỏi:
– Từ đây đến hang đá còn hơn một cây số đường rừng, có tất cả ba cạm bẫy.
Chúng ta đã gặp một, vậy hãy còn hai nơi. Bọn bay nên đề phòng.
Nói xong cả sáu tên Nhật bắt đầu đi chậm lại trong rừng, từng bước chân dò dẫm trên lá khô, từng đường dao đường kiếm phát quang những đám cây cỏ mọc um tùm chắn lối.
Đến một khoảng trũng có nhiều cây cối rậm rạp, đoàn người của tên Katashu phát hiện ra có rất nhiều con sói rừng đang ẩn hiện ở khắp nơi.
Tên Katashu nghe có tiếng sủa, Toshi thét lên cho mọi người cùng nghe thấy:
– Gặp phải ma trận sói rồi!
Cả bọn Nhật vội vàng nấp vào sau những thân cây, giương súng về mọi hướng để chờ đợi sẵn sàng nhả đạn nếu thấy có những điềm lạ xuất hiện.
Bấy giờ tên Toshi mới nói tiếp:
– Tôi thấy xác hai thằng Shiromifun và Akanamo đang đong đưa trên cây, nhưng bây giờ không còn thấy chúng đâu.
Tên Toshi đã tận mắt chứng kiến bóng hai tên đồng bọn, cách xa chỗ hắn chừng vài chục thước, đến khi nhìn kỹ thì chúng đã biến mất.
Có lẽ cả bọn đang bước vào trận sói ma, và hai tên Nhật kia giờ đã trở thành hồn ma bóng quế.
Tên Katashu nghe thấy tiếng thét cảnh báo của tên thuộc hạ, ông ta bèn nói:
– Ở đây có ma trận sói đó, không phải của ngài Yamashito đâu, chắc do bọn Thượng trấn ếm đây Sau câu nói của tên chỉ huy Nhật, tức thì cả bọn đã nghe có tiếng tru của bầy sói rừng ở khắp nơi vọng đến. Tiếp đến bóng dáng tên Kông Sang và hai tên lính Nhật Shiromifun và Akanamo đã chết lại xuất hiện, cả ba bóng ma đều mang mình người đầu chó đang đong đưa trên những cành cây.
Tên Katashu biết cả bọn đã gặp phải bầy sói ma, hai tên thủ hạ của ông ta giờ đây đã thành ma sói và tên người Miên Kông Sang kia có lẽ là con sói ma đầu đàn, ông ta liền giương súng lên bắn đồng thời dõng dạt nói to với đám đàn em:
– Hai thằng Shiromifun và Akanamo khong còn là người nữa rồi, bọn bay hãy nhắm ngay tim mà bắn.
Sau đó những tiếng đạn nổ lên liên tiếp, khuấy động cả một khoảng rừng.
Bọn Nhật đều là nhưng cao thủ sử dụng súng, nên chi một thoáng xác ba con sói ma đã rơi xuống đất, nhìn lại thấy khuôn mặt chúng đã trở lại thành người.
Nhưng đó chỉ là ảo ảnh do ba oan hồn Trâm Anh, lão Triệu, Trương Dìn bày ra để dọa dẫm tinh thần bọn Nhật trên đường đi đến kho báu. Còn bầy sói ma lẫn sói rừng đã xuất hiện ở xung quanh sáu tên Nhật, chúng vẫn tru lên từng tràng nghe thật lanh lảnh lạnh lùng, làm tên Katashu lại phải gào thét:
– Chó sói đến, bọn bay hãy cùng đứng dựa vào nhau, cứ xả súng mà bắn.
Nghe xong khẩu lệnh, cả bọn ngước mat nhìn lên những thân cây hay từ xung quanh, cứ thấy có động là tay bóp cò súng. Sau từng tràng đạn nổ dài đã im ăng, hình như bầy sói cũng đã trốn chạy, nên không ai còn nghe thấy tiếng tru của chúng.
Nhưng tên Katashu vẫn cảnh giác nói:
– Chúng ta ngoài sáng, còn ma thuật vô hình vô ảnh nên chưa thể nói là bọn mình đã an toàn.
Ông ta chưa nói dứt, chợt nhìn tên Toshi như nhìn thấy có một đoàn người mặc áo lính đang lầm lũi đi đến chúng nói toàn tiếng Nhật nên bọn người của tên Katashu đều hiểu:
– Chúng bay hãy về nói với tên Yamashito, hắn giết người phải đền mạng.
Còn chúng bay mà đến hang đá tử thần cũng sẽ không toàn tính mạng.
Và như để cảnh báo, tức thì có thứ âm thanh khác lại nổu lên nghe vi vút:
Vút,vút,vút...
Là thứ âm thanh của những mũi tên từ trên cao đang phóng xuống, làm mấy tên Nhật phải kêu lên:
– Tìm chỗ nấp mau, nếu không trúng tên độc mà chết bất tử đó!
Có đến bốn loạt tên thi nhau bắn xuống, có thể do bọn Nhật khi bắn vào bọn chó sói đã bắn lầm vào những sợi dây leo, làm chúng đứt rời với những điểm gài trên các thân cây mà khi xưa tên Yamashito đã đặt cạm bẫy.
Tuy vậy cả sáu tên Nhật không ai bị trúng tên, nhưng lại không ngờ tên Kawaki bị một con sói ma rình mồi đã vồ lấy hắn, nó chồm lên người tên Kawaki mà đè xuống, còn hai răng nanh con sói đã ngoạm chặt ngay cổ.
Tên Katashu và Toshi đã nhìn thấy, cả hai không chần chừ liền xả đạn vào thân con sói để giải cứu cho tên Kawaki. Con sói chỉ kịp cắn hắn một cái rồi cả thân hình to lớn của nó ngã vật ra giãy chết.
Lúc này hồn ma bọn lính Nhật đang từ hình người chuyển sang thứ ma cà tưng, sau khi nói thêm mấy câu cả bọn ma đã quay lưng nhảy vào rừng:
– Bọn tao chỉ cảnh cáo chúng bay thôi, nếu tên nào còn đám đến hang đá tử thần, thì sẽ như mấy con sói ma Shiromifun hayAkanamo kia thôi.
Thấy bọn ma lính Nhật đã đi khỏi, bấy giờ tên Toshi và một tên khác mới dám đến kéo tên Kawaki ra khỏi thân con sói đang đè nặng trên mình hắn, trong khi hàm răng con sói vẫn còn đang ngoạm chặt lấy cổ Năm tên Nhật còn lại nhìn thấy tên Kawaki chỉ bị thương nhẹ, dù có hai dấu răng sói còn in đậm trên cổ hắn.
Để bọn thuộc hạ lấy lại tinh thần sau những biến cố vừa xảy đến, tên Katashu cho chúng nghỉ ngơi ăn uống lấy lại sức. Còn ông ta cố moi óc nghĩ ngợi.
Trên tấm bản đồ của ngài Yamashito đưa cho không nói đến khu rừng có đầy những con sói ma hay bọn ma cà tưng. Có lẽ đây là ma trận của người Thượng ở bản Ma Nôi sắp đặt. Như vậy đường đi đến hang đá tử thần còn nhiều ma trận, ông ta không thể lường trước được.
Tên Katashu từng ở Việt Nam trước thế chiến nhiều năm, ông ta từng nghe nói đến những trận địa được bày thành thiên la địa võng có ma đưa lối quỷ dẫn đường, người không biết cách phá trận sẽ bị lũ ma hiện ra trêu ghẹo như vừa rồi mà không hay.
Tên Katashumới nói ra điều ông ta vừa nghĩ cho đám thuộc hạ nghe, rồi kết luận:
– Nếu chúng ta không thoát khỏi ma trận của bọn phù thủy bản Ma Nôi bày ra, chúng ta sẽ chết vì thứ ma quỷ này!
Lời cảnh báo của tên thủ lĩnh khiến mấy tên đàn em ông ta đâm lo sợ. Tên Toshi ấp úng hỏi:
– Chúng ta không thể thoát khỏi ma trận hay sao, thưa ngài Katashu?!
Tên Katashu còn im lặng không trả lời, ông ta đang suy nghĩ mông lung vì đôi lông mày rậm lâu lâu lại nhíu lên tỏ ra căng thẳng, đột nhiên tên Katashu nhớ đến cách trừ tà ma quỷ mà trước đây từng chứng kiến trong một gia đình người Việt. Lúc đó có một gia đình viên quan Tri Huyện đã nhờ đến một pháp sư từ trên núi Tà Lơn về lập dàn trừ ma. Gia đình viên quan cho rằng, trong nhà họ có con ma thần vòng, nên hàng năm trong nhà đều có người treo cổ tự tử đó đều là bọn gia nhân.
Hàng xóm mới nói với viên quan Tri Huyện, khi xưa nơi đây do có người thắt cổ tự tử chết nay trở thành ma thần vòng rất linh thiêng, mỗi năm sẽ bắt đi một người để thế mạng, vì thế bọn gia nhân nghe tin đồn đã rất sợ hãi nên chúng trốn đi gần hết, còn tuyển người mới chẳng ai đám đến.
Gia đình viên quan Tri Huyện cũng đâm sợ sệt không thua gì bọn gia nhân, nhiều người khuyên gia đình ông ta nên bỏ căn nhà này mà tìm nơi khác để ở, nhưng vì tiếc căn nhà và mảnh vườn, cùng mồ mả tổ tiên đang chôn cất ở đây, nếu bỏ đi thành căn nhà hoang nên ông ta không đành lòng.
Rồi viên quan lại có suy nghĩ, nếu bọn gia nhân mà trốn đi hết những người tiếp theo sẽ bị con ma thần vòng đến bắt chẳng còn ai ngoài gia đình ông ta.
Cuối cùng viên quan đã nhờ một tay phù thủy mà người Vệt thường gọi pháp sư hay thầy pháp, tận núi Châu Đốc về trừ diệt con ma thần vòng đó.
Tay pháp sư đã lập giữa nhà một bàn hương án thật lớn, cúng kiến làm bùa phép hơn một ngày một đêm mới xong.
Cuối cùng tay pháp sư mới nói với gia chủ:
– Nhà ông bà phải mua thật nhiều tấm kiếng soi mặt để treo khắp nơi, nhất là cửa phòng ngủ. Lũ ma khi thấy bóng hình của chúng trong kiếng mà sợ bỏ đi, người ta gọi kiếng chiếu yêu là vậy. Bây giờ tôi đã đuổi chúng ra khỏi nhà ông bà rồi, nhưng vào những ngày giờ chết trùng chúng sẽ quay trở lại đòi người thế mạng nữa đó.
Tên Katashu chỉ nhớ có bấy nhiêu, vì ngoài cách dùng kiếng chiếu yêu, tay pháp sư còn cho mỗi người trong nhà một lá bùa trừ tà ma bỏ vào trong một túi nhỏ đeo trước ngực hay để trong người. Còn trên các cửa ra vào, treo thêm những nhánh xương rồng cùng một đây củ tỏi to để phòng lũ ma thần vòng trở lại, khi lũ ma thấy nhưng vật gai góc hay hôi tỏi mà không dám đặt chân vào nhà.
Kể xong tên Katashu mới hỏi lại đám thủ hạ:
– Đứa nào có mang theo kiếng soi mặt?
Có bốn cánh tay đưa lên, nhìn số lượng kiếng hiện có, tên Katashu tạm hài lòng:
– Bọn bay đem hết ra, vì nó sẽ làm cho lũ ma hoảng sợ không đưa chúng ta đi vào ma thuật nữa!
Nhưng trời đã sắp tối, khu rừng đang đen sầm lại, bọn Nhật không thể tiếp tục lên đường đến nơi hang đá. Tên Katashu cho bọn thuộc hạ ở lại dựng trại nghỉ qua đêm tại đây sau khi cảnh báo:
– Mấy đứa phải chia nhau canh gác, cảnh giác với bọn thú rừng hung dữ như rắn rít, cọp, beo đó!
Màn dêm cứ buông dần xuống, tiếng thú trong rừng kêu hú càng lúc càng rõ trong cảnh tĩnh mịch của bóng đêm. Rồi tiếng tru của bầy sói lại vọng đến. Tên Katashu cũng nghe có tiếng chó sói hú bên tai, nên càng lo sợ bọn sói ma lại xuất hiện một lần nữa.
Khoảng nửa đêm đột nhiên tên Kawaki kêu rú lên vì sợ, hắn vừa lắp bắp nói vừa đưa tay ra chỉ vào những đám lá cây trước mặt:
– Bọn ma sói đến rồi!
Cả bọn nhìn theo tay của tên Kawaki, thấy từng đốm lửa sáng lập loè đang bay lượn lờ trước mặt rồi vòng ra sau. Tên chỉ huy Nhật nhìn thấy những đốm lửa ấy bèn ra lệnh:
– Đưa kiếng chiếu yêu ra đuổi bọn ma đi.
Tức thì bốn tấm kiếng được cả bọn chiếu về các đốm lửa, nhưng những đốm lửa không biến mất mà lại bay vòng về sau lưng, làm cả bọn nhốn nháo lại chỉa những tấm kiếng ra phía sau.
Chưa hết sợ hãi vì lũ ma trơi, bọn Nhật lại thêm một lần khiếp vía, vì từ trong rừng có ba bóng người đang đi đến, một nữ nhân có cánh tay cán giá và hai lão già lụ khụ. Qua đống lửa rọi sáng, cả bọn khi nhìn rõ lại mới biết đây là ba con quỷ hút máu, vì cả ba con ác quỷ đều có răng nanh cùng khuôn mặt xanh như tàu lá chuối.
Tên Katashu không còn thốt lên lời, hồi ban ngày là hồn ma những tên lính Nhật bị chết vì tay tên sĩ quan Yamashito, nhưng chúng chỉ đến cảnh báo không cho nhóm ông ta tiến đến hang tử thần, còn bây giờ chỉ có ba con ác quỷ mà lại kinh khủng hơn.
Tên Toshi từng là cảm tử quân trong quân đội Nhật, nên hắn đâu sợ những nguy hiểm chết người, nhưng lại sợ thứ ma quỷ đang chìm trong đêm tối như thế này.
Hắn định đưa súng nhắm bắn, nhưng hồn ma Trâm Anh và hai lão gìa đã cười phá lên bằng thứ âm thanh ma quỉ, ai nghe cũng phải dựng tóc gáy. Cười như để nhạo báng xong, lúc đó hồn ma nữ mới nói:
– Ma quỷ đang sống trong lòng bọn bay còn không chịu diệt, mà lại muốn bắn những con quỷ dữ nhưchúng ta hay sao?
Tên chỉ huy Katashu nhìn thấycảnh tượng đang diễn ra trước mắt, lại nghe con ma nữ nói trong bọn ông ta đang có ma quỷ cùng sống. Là một tên chỉ huy có đầu óc nhạy bén, ông ta liền nhìn về tên Kawaki mà lúc ban ngày hắn bị một con sói cắn vào cổ.
Thật đúng như lời con ma nữ vừa trêu ghẹo, lúc này khuôn mặt tên Kawaki dần dần thay đổi, trở nên tái xanh và biến dạng với đầy lông lá, còn miệng hắn đang cong cớn như muốn tru lên như con sói ở rừng, chưa hết ông ta còn thấy hai bên mép tên Kawaki cũng dần lộ ra cái răng nanh.
Làm tên chỉ huy Katashu phải buột miệng kêu to:
– Thằng Kawaki trở thành con ma sói mất rồi!
Tên Toshi cũng nhìn lại tên đồng bọn, hắn thấy quả đúng là tên Kawaki bây giờ đang hiện hình thành con ma sói như hai tên Shiromifun và Akanamo hồi ban ngày. Dù rất đau lòng nhưng tên Kawaki đã trở thành ma nên phải tiêu diệt, vì thế tên Toshi không ngần ngại cho tên đồng bọn một phát đúng ngay vào tim, cùng một phát súng ân hệu ngay thái dương.
Năm tên Nhật còn lại không ngờ con sói cắn cổ tên Kawaki lại là một con sói ma, nó chọn hắn làm truyền nhân của loài sói.
Bấy giờ tên Katashu mới dám lên tiếng khen:
– Thằng Toshi mày nhạy bén lắm, nếu không giết kịp con ma Kawaki trong chúng ta sẽ có thêm người chết nữa!
Còn ba oan hồn Trâm Anh, lão Triệu và Trương Dìn đã cười to, cả ba cùng nói với bọn Nhật:
– Đường đến hang đá tử thần còn nhiều chết chóc lắm, biết quay đầu về thì không lạc bước còn trái lại bọn bay sẽ nhận lấy cái chết như thế mà thôi.
Sau khi nói xong ba con ma đã biến nhanh trong đêm tối, không ai thấy bóng dáng chúng ở đâu và những ánh ma trơi cũng không còn lập lòa hiện ra để trêu ghẹo nữa.
Khi trời sáng năm tên Nhật đã mệt nhoài vì mất ngủ, nhưng tên Katashu vẫn quyết định lên đường đi đến hang đá tử thần, dù còn sống một người cũng phải đến như tinh thần vô sĩ đạo của dân tộc ông ta.
Trên đường đi bỗng tên Katashu nhíu hẳn đôi lông mày lại, ông ta xem lại bản đồ rồi nói với bọn thuộc hạ:
– Chỗ này có bẫy do ngài Yamashito cài đặt, chúng ta phải cẩn thận.
Tên Toshi thấy trước mắt hắn là một dốc đồi có đồng cỏ xanh tươi không một cây cối mọc, nên hắn có vẻ ngạc nhiên trước câu nói của tên thủ lĩnh:
– Cánh đồng cỏ này bằng phẳng quá, đâu thấy có dấu hiệu nào đáng nghi ngờ?!
Tên Katashu lắc đầu đáp lại ngay:
– Đúng nơi này là một bãi mìn, thời gian đã làm đám cỏ xanh che kín mất hết dấu vết mà ngài Yamashito đã đánh dấu cho chúng ta phải tránh.
Tên chỉ huy chỉ vừa nói dứt câu, một tiếng nổ long trời lở đất đã phát ra, tiếp theo là tiếng rú khủng khiếp của một tên thuộc hạ bị những mảnh mìn ghim trúng vào người,.Tên Katashu cũng chỉ kịp thét to:
– Dừng lại đừng đi tới nữa!
Khi bụi đất bụi khói tan dần ra trong gió, tên Katashu nhìn lại bốn tên thuộc hạ, nhận ra có một tên đang nằm quằn quại với đôi chân bị đứt lìa máu đang chảy ra lênh láng, đang kêu gào thảm thiết.
Tên Katashu nhìn tên bị cụt hai chân bởi dẫm phải mìn, thấy hắn đã ngất sau những tiếng thét gào. Ông ta nhìn thấy hắn mà ngao ngán lắc đầu rồi bằng cử chỉ của một cấp chỉ huy, tên Katashu ra lệnh cho tên Toshi:
– Này Toshi, mày hãy cho thằng Koshiro một phát ân huệ đi, bọn ta không thể làm gì với vết thương như thế giữa chốn rừng sâu hoang vắng này!
Nghe tên thủ lĩnh ra lệnh cho tên Koshiro một phát súng để chấm dứt, cuộc đời tên đồng đội, tên Toshi cũng biết khi ngài Katashu ra lệnh như thế vì không thể chữa trị cho tên Koshiro cũng như không thể đưa hắn đi theo nhóm người còn quá ít ỏi, lại phải lo đối phó với nhiều tình huống nan giải như vừa qua.
Tuy rất buồn nhưng không thể cứu tên Koshiro được, vết thương quá trầm trọng mà cái chết cũng đang đến gần với hắn từng phút. Một viên đạn sẽ cứu rỗi linh hồn lẫn thể xác cho tên Koshiro thôi, Vì thế tên Toshi đành lạnh lùng rút cây súng ra khỏi bao đi đến bên tên Koshiro, hắn nhắm thẳng vào thái dương tên đồng đội. Trước khi bóp cò, tên Toshi không cầm được nước mắt nhưng không còn cách nào khác, chỉ cần một viên đạn cho tên Koshiro được giải thoát hơn là phải chịu đau đớn!
Một tiếng nổ phát ra nhưng không gây thành tiếng vang nào, tiếng nổ có thứ âm thanh êm đềm đến ngọt lịm. Tên Koshiro chỉ kịp dãy nảy thân mình lên mấy cái rồi nằm bất động.
Sau giây phút mặc niệm, bọn Nhật giờ chỉ còn lại đúng bốn tên. Trong khi đó tên chỉ huy Katashu thờ thẩn nhìn về phía trước:
– Không ngờ thằng Koshiro lại chết bởi chính bãi mìn do ngài Yamashito để lại, đường đến kho báu còn xa, không biết sẽ còn xảy ra những biến cố nào nữa đây?
Tên Toshi đâm lo lắng không kém:
– Vậy chúngta phải làm thế nào để vượt qua bãi mìn ở đây, lại lỡ vấp thêm một trái nữa...- Tên Toshi ngưng không dám nói thêm, hắn nhìn tên thủ lĩnh khi ông ta vẫn giữ im lặng, hắn mới dám nói tiếp:
– Chúng ta không còn bao nhiêu người để đến kho báu.
– Ta có cách, bây giờ chỉ còn nước dùng súng bắn càn lên bãi cỏ, nếu trúng phải mìn chúng sẽ phát nổ, dọn đường cho chúng ta đi tới.
Lời của tên Katashu nói thật có lý, nên hai tên thuộc hạ liền đưa mũi tiểu liên về trước đám cỏ mà bắn xả vào từng tràng đạn. Như lời tên thủ lĩnh nói, nhiều trái mìn nằm ẩn bên dưới lớp cỏ xanh trúng phải đạn đã nổ, bụi đất và những mảnh kim loại bị hất tung lên không gian bay đi tứ phía.
Quá vui mừng khi thấy bẫy mìn đã được phá, tên Katashu lại hối thúc ba tên thủ hạ:
– Cứ tiếp tục cho đến khi qua khỏi bãi cỏ!
Bọn Nhật lại bắn từng tràng đạn, chỗ nào mìn vừa nổ thì cứ theo đó mà bước. Khi vừa qua khỏi khu bãi mìn, tên Katashu thấy hiện ra trước mắt một khu rừng rợp những thân cây to, với cành lá che phủ kín cả không gian và xa xa là một dãy núi đá hiện ra nhưng không cao lắm.
Ông ta mới nở nụ cười như đã thỏa mãn:
– Bọn ta đã đến chỗ hang đá giấu kho báu rồi!
Tên Katashu nhìn thấy đám thuộc hạ bây giờ chỉ còn ba tên, nên càng thêm bồn chồn lo lắng. Ông ta cũng hiểu khi đi vào hang đá đưa kho tàng vô giá của ngài Yamashito đưa về Nhật là không tưởng.
Nhưng đã đến đúng nơi mà bỏ về, lại càng không thể được, tên Katashu mới nghĩ, thôi tải được bao nhiêu thì tải rồi chuyến sau đến lấy tiếp.
Bây giờ trong khu rừng Quảng Sơn chỉ còn lại ông ta và ba tên thuộc hạ, còn hai nhóm người Việt là Ngọc Duy và băng cướp Đại Bàng Xanh đã chết tất cả không còn một ai để tranh chấp kho báu vật.
Đứng trước hang đá tử thần, tên Katashu nhìn vào trong hang đang tối om om, phía trước hai cây tháp bút mọc cao sừng sững vươn lên khỏi cửa hang.
Ông ta đâm ngần ngừ nửa muốn vào cho thỏa sự tò mò, nhưng nghĩ đến còn có những cạm bẫy bên trong và những trò ma thuật từ những người Thượng trấn ếm, đi vào sẽ gặp nguy hiểm có thể bỏ mạng.
Tên Toshi cũng như tên chỉ huy Katashu, đang hối tiếc về hao con tin mà tên thông ngôn Hoàng Tuấn đã dẫn đi mất, nếu không bọn chúng đã có bà Mã Yến, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.
Trong lúc này bốn người gồm hai chị em bà Mã Yến, tên thông ngôn Hoàng Tuấn và nàng vũ nữ Cẩm Nhung sau một đêm ngủ mê man vì thuật nhiếp hồn của hồn ma lão Triệu, khi trời vừa rạng sáng đều đã tỉnh dậy.
Trong số bốn người chỉ có bà Mã Yến biết mình tại sao có mặt trong chốn rừng sâu hoang vu này, những người còn lại vì bị ba oan hồn nhập vào mượn xác từ thành phố đưa đến đây, đều giương mắt ngạc nhiên nhìn nhau hỏi:
– Đây là đâu, tại sao tôi đang ở trong rừng?
Bà Mã Yến chỉ biết thở dài rồi đáp lại:
– Các người bị ba hồn ma chết oan mượn xác nhập hồn đưa đến đây, dẫn dắt bọn lưu manh, khát máu đưa đến đây để chúng tự tận diệt lẫn nhau. Đêm qua ta nằm mộng thấy một hồn ma nữ hiện về báo, hai nhóm người Ngọc Duy và Đại Bàng Xanh đã chết hết, đường đi đến kho báu giờ chỉ còn lại bọn Nhật.
Nàng vũ nữ Cẩm Nhung đã nhớ ra:
– Em nhớ ra rồi, xác em bị một ma nữ dựa vào đi theo tên lưu manh Ngọc Duy để đến đây.
Tên thông ngôn Hoàng Tuấn cũng nói:
– Tôi đi theo bọn Nhật làm thông ngôn, nhưng không hiểu sao từ lúc còn ở Tùng Nghĩa thấy tâm tính thay đổi thật kỳ lạ. Bây giờ bà chị nói ra mới hay có người nhập xác để đưa bọn Nhật đi vô tử địa.
Bà Mã Yến nhìn em trai Mã Thành vẫn còn ngơ ngẩn vì cơn mê chưa qua khỏi, bà nói tiếp:
– Mã Thành, em ruột tôi đây cũng như hai cô cậu, bị hồn ma mượn xác, nó có tuổi nên không thể lấy lại trí nhớ và sức khoẻ nhanh như hai người, đang còn ngơ ngẩn chưa hiểu hết mọi chuyện xảy ra trong rừng QuảngSơn...
Nói xong bà Mã Yến mới kể lại câu chuyện về kho báu được bọn Nhật năm xưa đi cướp, chúng đang giấu trong một hang đá, rồi những phát hiện ra kho báu của bọn Ngọc Duy, băng cướp Đại BàngXanh giờ đã chết không còn một tên, chúng đều do ba oan hồn ra tay trả hận hay thay trời hành đạo.
Cuối cùng bà Mã Yến nói:
– Đạo tại tâm, trời đất sẽ ban phúc lộc cho mình mà không phải đi đâu tìm.
Như chị đây khi trong tay nắm được kho báu trong khu rừng này, chị cũng không màng, nên vẫn tồn tại sống vui vẻ cùng mọi người. Còn như bọn Nhật, Ngọc Duy hay Đại Bàng Xanh có lòng tham không đáy sẽ bị trời tru đất diệt không cho được hưởng thụ thứ của cải không do chính mồ hôi nước mắt tự mình làm ra...
Và như có ai đang dựa xác bà Mã Yến, bà nói như một vị thần linh:
– Những kẻ gian ác lừa đảo, giết người như bọn Ngọc Duy, Ba KimAnh đều đã thấy quả báo nhãn tiền, theo luật trời đất ác giả ác báo và sắp đến là bọn Nhật cũng sẽ không có ngoại lệ đâu!
Bấy giờ nàng vũ nữ Cẩm Nhung mới cảm thấy lo sợ, vì nàng cũng từng đi lừa đảo thiên hạ để chiếm đoạt tài sản làm của riêng tư mà tên Ngọc Duy là một điển hình. Cẩm nhung nói với bà Mã Yến:
– Nghe bà chị nói khiến em sợ hãi quá, em nguyện từ nay đi theo bà chị tu tâm tích đức làm chuyện cứu nhân độ thế để lấy lại phần phúc đức mà em từng đánh mất nó.
Bà Mã Yến khẽ mỉm cười không trả lời câu nói của Cẩm Nhung, bà nhìn cả ba người rồi nói tiếp:
– Thôi chúng ta cùng đi xem, giờ đền tội của bọn Nhật tham lam khát máu sẽ chết như thế nào.
Khi ánh mặt trời soi sáng toàn cảnh núi rừng, bọn người của tên Katashu nhất quyết đi vào trong hang đá tử thần, vì tính tò mò muốn thấy kho báu mà không sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa bước vào trong hang, trên tay tên nào cũng cầm đuốc rọi đường, chúng thấy hang đá thật sâu và chật chội, đồng thời thấy có rất nhiều bộ xương người còn nằm rải rác trên đường. Tên Katashu mới mở miệng nói:
– Đây là những người bị ngài Yamashito giết chết để diệt khẩu.
Tên Toshi cũng biết, nhưng hắn lại nói thêm:
– Và chúng đã trở thành những oan hồn làm thần giữ của ở đây. Chúng ta không có bùa phép giải trừ bọn âm binh này chắc gì vào được kho báu chưa ngài Katashu?
Tên chỉ huy Nhật ngó quanh rồi nói:
– Theo ta biết nơi này có đặt hệ thống đá rơi, ngài Yamashito đã mở cạm bẫy trước khi về Nhật, nên chúng ta biết mã khóa cần gì thứ bùa phép theo kiểu mê tín dị đoan, không sợ nguy hiểm đâu!
Rồi tên Katashu lại nói tiếp:
– Trước mắt chúng ta là một tấm phên dày, bên dưới che giấu những cái cò rất nhạy, nếu ai dẫm lên tức khắc đá từ trên cao sẽ đổ ào ào xuống, chẳng những gây chết người mà còn làm sập toàn khu kho báu, bởi những cốt mìn mà ngài Yamashito đã chôn kín dưới đất.
Tên Toshi nhìn quanh, đoạn hắn nói:
– Như vậy chúng ta cứ gỡ những tấn phên lên cho dễ nhận ra những cái cò đang nằm ẩn bên dưới và tránh nó đi thì được?
– Không được đâu, ngài Yamashito nói những cái cò này rất nhạy, chỉ cần đụng nhẹ là những đòn bẫy sẽ khởi động. Nếu bấy giờ chúng ta gỡ những tấm phên lên, càng kích hoạt cho chúng mau họat động.
Tên Katashu tiếp tục giải thích cho ba tên thuộc hạ hiểu về cơ quan cạm bẫy này. Nhưng ông ta quên mất lời những oan hồn lính Nhật đã xuất hện trong rừng từng cảnh báo:
“Bọn bay hãy trở về nói với tên Yamashito, hắn giết người phải đền mạng. Còn bọn bay mà đến hang tử thì cũng sẽ phải chết!”.
Phải chăng những người Thượng của bản Ma Nôi đặt tên hang đá là tử thần vì ai nghĩ đến nó đều phải chết.
Dù cho bọn Nhật biết cách mở khóa cạm bẫy nhưng những oan hồn chết trong biển máu đã có một lời nguyền:
“Ai đến hang đá tử thần đều phải chết”.
Nên khi tên Katashu vừa mới nói xong chưa kịp bước đến cạm bẫy để khóa lại cơ quan chết người kia thì đã thấy những hồn ma linh Nhật và cả ba con ác quỷ hút máu là Trâm Anh, lão Triệu, lão Trương Dìn đang dẫn dắt bọn chúng từ ngoài cửa hang đi vào bằng những bước nhảy cà tưng ma quái.
Tiếng than khóc bằng tiếng Nhật hòa lẫn những lời nguyền bằng tiếng Việt, đã vang đến tai bốn tên Nhật trên đường đi vào kho báu:
– Giờ đền tội của bọn mi đã đến, bọn tao đã cảnh báo mà không một tên nào chịu nghe, ai đi vào đây lấy kho báu đều phải chết. Bởi số của cải này là của phi nghĩa mà tên Yamashito cướp bóc được mà có. Nên những gì của ai trời đất sẽ trả lại cho người đó được hưởng.
Cả bốn tên Nhật trở nên hoảng loạn khi thấy những hồn ma đang nhảy cà tưng càng đến gần, và những cây đuốc đang cháy sáng bỗng nhiên vụt tắt, cho thấy cảnh âm u ma quái không khác hình ảnh dưới âm ty đang hiện ra trước mắt.
Tên Katashu cũng quên ngay lời ông ta vừa nói:
“nơi này có đặt hệ thống đá rơi, dưới những tấm phên có những cái cò rất nhạy, nếu ai dẫm lên tức khắc đá từ trên cao sẽ đổ ào ào xuống, chẳng những gây chết người mà còn làm đổ sập cả hamg kho báu, bởi còn những cốt mìn mà ngài Yamashito chôn kín dưới đất được kích hoạt ngay”.
Vậy mà ông ta cùng ba tên thuộc hạ đã quên đi vì sợ hãi, bọn chúng cứ đi thụt lùi mà không biết đã dẫm phải những tấm phên bên dưới có những cái cò rất nhạy.
Cả bốn tên Nhật đang đứng trên những tấm phên, lo sợ bọn oan hồn xông đến cắn xé như xác tên Ba Kim Anh, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu nằm chơ vơ lạc lõng ngoài bến sông.
Tên Katashu đã nhận ra, ông ta càng hốt hoảng phải thảng thốt nói to:
– Chết rồi! Bọn ta đã dẫm phải cạm bẫy, đúng là giờ đền tội của bọn ta đã đến!
Còn những oan hồn chết trong biển máu đã cười lên vang dội cả khu hang đá đang tối om om:
– Linh hồn chúng ta được siêu thoát đầu thai rồi!
Ngay từ lúc đó những tảng đá đã ào ào đổ xuống, bốn tên Nhật không còn kịp chạy thoát ra khỏi hang tử thần. Đất đá cứ đè nặng lên thân thể bọn chúng như tạo thành một mồ chôn tập thể. Bao nhiêu đá từ ngọn đều đổ sụp để chôn vùi toàn bộ kho cổ vật...
Bóng người gồm chị em bà Mã Yến, Hoàng Tuấn và Cẩm Nhung khi đến nơi chỉ còn chứng kiến thấy cảnh, kho báu chứa cổ vật đang sụp đổ ào ào, rồi bắt đầu có những tiếng nổ vang rền.
Cả bồn người đều thấy có những xác người đang tung bắn lên cao cùng với đá núi, và rơi xuống đất như những mảnh vụn không còn toàn thây.
Bấy giờ bà Mã Yến mới nói:
– Của thiên đã trả địa, những gì không phải là của chúng ta thì không thể hưởng được. Những kẻ tham lam lừa lọc, giết người không sợ tội với trời đất đều không thể sống. Bọn Nhật là nhóm người cuối cùng phải trả giá cho sự tham lam và gian ác, và cái kho báu đồng đen này cũng không còn tồn tại trong trí nhớ của mọi người trên thế gian này nữa! Bốn người trần làm sao thấy bóng những oan hồn được siêu thoát đang chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác.
Bởi Trâm Anh, lão Triệu, lão Trương Dìn đã trả xong cái chết oan ức với tên Ngọc Duy, và linh hồn hai mươi tên lính Nhật cũng đã rửa xong mối hận thù đã chết trong biển máu vì cái kho báu phi nghĩa này.
Vì từ trong đống đá sụp đổ có ai đã thấy những luồng khói trắng đang toát ra đang bay bổng lên cao và mất hút sau những tàng cây rậm rạp trong khu rừng đã từng xảy ra nhiều biển máu...

Hết


Xem Tiếp: ----