Chương 2

Ba năm sau...
Diễm Sương bây giờ không còn đi hát được nữa, sau khi bị ông bầu gánh Long Vũ đuổi đi, cô ta lôi kéo thêm anh kép trẻ Uyên Giang cùng lên đường, bởi Diễm Sương nghĩ gánh Long Vũ đông khán giả vì chỉ có cặp đôi này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ông bầu Chín Vọng chỉ chịu thua thiệt một thời gian ngắn là vực dậy gánh Long Vũ sống lại. Ông ta cũng chẳng tốn kém lôi kéo cặp đào kép mới nào về mà chỉ sử dụng “cây nhà lá vườn”.
Chín Vọng từng hứa với Phượng Vân, cho nàng sắm vai đào chánh. Ông đã giữ lời, và lúc không có kép Uyên Giang ở lại, ông bầu liền đôn tên kép phụ Vĩnh Giang thành đôi đào kép mới trong gánh.
Và với số tiền nhỏ nhoi bỏ ra lăngxê trên báo, ông còn cho vẽ băngrôn, in áp phích màu mè đi treo dán khắp nơi, không ai còn biết Phượng Vân là đào nhí đào mầm non mới đây nữa, tiếng tăm nàng bắt đầu nổi lên không thua cô đào Diễm Sương khi xưa.
Cộng thêm với sắc vóc trời ban cho Phượng Vân, giới khán giả mày râu ai cũng đâm mê mẫn, đến xem hết chỉ với mục đích được nhìn ngắm nàng đứng trên sân khấu hơn là xem tuồng tích.
Nhưng việc nào cũng có giá phải trả. Bà Tư Trà không ngờ con gái giờ đây đã thành bà bầu gánh hát. Ông bầu Chín Vọng say mê Phượng Vân như điếu đổ.
Ngày xưa bà hay Diễm Sương từng mong được ông chấp nhận làm vợ mà không được.
Không phải bà Tư Trà ghen với con gái, nhưng bà cảm thấy nhục nhã cho đời cầm ca. Đến con gái vì bả vinh hoa cũng phản bội lại mẹ mình.
Cái ngày bà Tư Trà nghe tin ông bầu ra lệnh đuổi Diễm Sương ra khỏi gánh hát, thấy Phượng Vân ra mặt vui mừng làm bà cũng vui lây, con gái bà từ nay không còn tranh chấp với cô ta trên sàn diễn.
Rồi đùng một cái, Phượng Vân đến sống luôn bên Chín Vọng, gián tiếp cho biết cả hai đang sống như cặp vợ chồng. Làm bà Tư Trà lồng lộn lên, một phần nổi ghen một phần tức giận, bà tìm đến phòng ông bầu mà la hét:
– Ông không thấy tội lỗi sao ông Chín? Trước đây ông ăn ngủ với tôi, giờ lại lấy con Phượng Vân làm vợ là sao đây?
Ông bầu Chín Vọng có lẽ cảm thấy áy náy về chuyện tình cảm tay ba. Khi nghe người tình già xỉa xói, ông ta chỉ biết gãi đầu rồi tìm lời dối trá để biện bạch cho hoàn cảnh đặc biệt này:
– Qua cũng không muốn vậy, nhưng thấy Phượng Vân có ước muốn trở thành một đào hát nổi danh nên nó hiến thân cho thằng kép Uyên Giang để đổi lấy tiếng đờn không còn trật nhịp, hay cho Diễm Sương đừng lấn át nữa. Nhưng thằng Giang làm sao như qua đây, vì qua có đủ điều kiện để lăngxê...
Bà Tư Trà liền cướp lời nói:
– Để được lăngxê con Phượng Vân phải hiến thân tiếp cho ông phải không?
Nhưng chuyện này tôi không tính sổ với ông, bởi không có Phượng Vân cũng có đứa khác nhào vô với ông. Nhưng ông Chín ơi! Ông làm tự ái của tôi bi tổn thương. Hết mẹ giờ đến con, tôi còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa?
Giọng bà Tư Trà trở nên căng thẳng, mặt đỏ bừng bừng đầy sát khí, khiến Chín Vọng thấy có chuyện chẳng lành sẽ xảy đến, ông ta liền giả lả định ôm lấy người tình già vuốt ve an ủi như từng làm qua.
Không ngờ bà Tư Trà đã rút con dao được giấu từ lưng quần ra, rồi quơ tay ra hét tiếp:
– Hôm nay tôi phải tính sổ với ông mới hả, cho ông chừa cái thói háo sắc dâm đãng đi.
Nói xong bà Tư Trà liền vung tay chém tới. Còn Chín Vọng khi nhìn thấy con dao sắc bén trên tay người tình già - ông ta biết tính nóng của Tư Trà nói là làm - đã cẩn thận đề phòng. Ông ta đã né kịp đường dao thập tử nhất sinh ấy, đoạn phóng người ra khỏi cửa còn miệng la toáng lên:
– Bớ người ta! Tư Trà cầm dao định giết tôi nè!
Mọl người trong gánh hát đã chạy ra xem từ lúc có tiếng cãi lộn trong phòng ông bầu, Phượng Vân đang tập tuồng cũng đã chạy ra đến nơi. Nàng thấy mẹ xách dao đang rượt đuổi theo ông bầu Chín Vọng nên thảng thốt kêu to:
– Má ơi! Dừng tay lại!
Nhưng không còn kịp, bà Tư Trà trong cơn thịnh nộ khi đuổi theo ông bầu chẳng may vấp chân trượt ngã xuống đất, lưới dao oan nghiệt bà định kết thúc cuộc đời tên bầu gánh dâm đãng đã quay ngược về bà. Khi trượt chân ngã xuống mũi dao sắc bén đã đâm vào ngực bà làm máu tuôn lai láng, khi mọi người chạy đến chỉ nghe trong tiếng hấp hối của bà:
– Phượng Vân ơi! Con giết chết má rồi!
Nói xong bà Tư Trà đã xuôi tay vĩnh viễn lìa xa cõi đời đầy ô trọc. Phượng Vân ôm lấy xác mẹ nàng mà khóc nức nở. Nàng chợt nhận ra đây là hệ quả của sự bất hiếu với mẹ khi nàng đến sống cùng ông bầu Chín Vọng.
Trong cõi đời ô trọc này, Phượng Vân không biết phải giải thích ra sao. Sở dĩ nàng chịu câu bất hiếu với mẹ, nếu không chịu ăn nằm với ông bầu, hai má con nàng phải chịu cảnh sống bơ vơ nơi đất lạ quê người trong hoàn cảnh trắng tay.
Và nàng chịu chung sống với ông bầu, tương lai sự nghiệp cầm ca của nàng sẽ được toả sáng. Phượng Vân không lựa được con đường nào đi tốt hơn nữa.
Nhưng Phượng Vân không ngờ bà Tư Trà đã nổi máu ghen đi rượt chém Chín Vọng, nên mới xảy ra cớ sự đau thương như vậy.
Nhưng rồi đau thương ấy cũng dần dần tan biến trong trí não mọi người.
Phượng Vân ngày càng nổi danh trên đường xây dựng nghiệp cầm ca. Còn...
Cô đào Diễm Sương sau ba năm với bao thăng trầm lại trở nên lụn bại.
Sau khi lôi kéo kép Uyên Giang rời khỏi gánh Long Vũ, cả hai về đầu quân cho một đoàn cải lương thuộc đại bang trên tỉnh. Nhưng cả hai chỉ thuộc loại đào kép “vườn” không thể tranh đua với giới nghệ sĩ nổi tiếng thành thị, đành chấp nhận những vai diễn nhỏ lẻ ít được người xem quan tâm.
Diễm Sương tưởng đoàn hát như thứ gánh hát miệt vườn, với bản chất dùng sắc đẹp làm mê hoặc mọi người, cô ta nhắm đến ông đạo diễn kiêm soạn giả thường trực của đoàn hát, nhằm soạn ra loại tuồng theo kiểu “đo ni đóng giày”.
để cô ta có điều kiện diễn xuất nhằm tạo sự chú ý đến khán giả.
Phải chăng Diễm Sương bị ông trời trừng phạt bởi tính háo thắng và bản chất hay phá hoại hạnh phúc của người khác? Với sắc đẹp ở tuổi ngoài ba mươi cùng với tính lẳng lơ đã thành tật, Diễm Sương sẵn sàng hiến thân cho ai miễn sao đạt được mục đích.
Diễm Sương rù quến được soạn giả Mộng Long không khó, nhưng lại không hiểu cái ghen của người đàn bà khi bị mất chồng ra sao? Diễm Sương cũng không thể hiểu âm hồn bà Tư Trà đang theo ám quẻ cô ta để trả thù cho con gái khi xưa bị hiếp đáp.
Hồn ma bà Tư Trà tuy giận Phượng Vân, nhưng nàng lại là đứa con ruột thịt do bà cắt ruột sinh ra, tình mẫu tử rất thiêng liêng làm sao cọp dữ lại đi ăn thịt con mình? Bà Tư Trà tuy có giận Phượng Vân nhưng xét lại con gái bà sa lầy trong đạo làm con, là do hoàn cảnh khách quan, do hai tên dâm đãng Uyên Giang và Chín Vọng gây điều tội lỗi trớ trêu.
Bởi vậy sau khi chết đi, âm hồn bà Tư Trà vẫn luôn đi theo phù hộ cho con gái, từng bước trong việc trả thù những ai từng hãm hại cuộc đời và sự nghiệp của Phượng Vân.
Người đầu tiên hồn ma bà Tư Trà tính đến là cô đào Diễm Sương...
Soạn giả Mộng Long tuy già nhưng lại “thích chơi trống bỏi”, từng lăng nhăng với nhiều cô đào trong đoàn hát. Mỗi khi ai muốn được ông “đo ni đóng giày” đều phải chấp nhận cho ông được ôm ấp. Đó là quy luật bất thành văn trong giới cầm ca ai cũng biết.
Diễm Sương lại sẵn sàng đến hiến thân cho ông, và với nhiều năm kinh nghiệm sống trong tình trường, cô ta hớp hồn một ông soạn giả trên tuổi sáu mươi này dễ như trở bàn tay. Ngoài những giờ tập tuồng Diễm Sương cùng Mộng Long dẫn nhau đi du hí. Điều này khiến tên kép trẻ Uyên Giang đâm ghen.
Ngày còn ở gánh hát Long Vũ, kép hát Uyên Giang là thần tượng của mọi người, nên những tưởng đi theo Diễm Sương về đầu quân cho một đoàn hát đại bang sẽ được nổi tiếng hơn xưa. Nhưng anh ta đã lầm, vì chỉ được sắm những vai nhỏ bé trong các vở tuồng. Còn Diễm Sương ngày xưa khi còn trong tay nhau, cô ta hứa hẹn đủ điều, nay lại bỏ rơi anh ta đi theo soạn giả Mộng Long.
Thật tình kép Uyên Giang không thương yêu gì Diễm Sương, anh ta cặp với cô chỉ có mục đích để được hưởng thụ thân xác một cô đào hát, như từng hưởng thụ thân xác của Phượng Vân hay các cô nàng vũ công tươi trẻ trong gánh Long Vũ.
Giờ về đây Uyên Giang chỉ là cái bóng mờ sau lưng những cây cổ thụ, chẳng ai săn đón. Làm Uyên Giang chỉ nhớ đến Diễm Sương. Chuyện ghen tuông của anh kép trẻ bị bỏ rơi làm sao một hồn ma như bà Tư Trà lại không biết, bởi chính âm hồn bà đã tác động đến mối tình cảm trên. Do tên kép Uyên Giang là nam giới nên âm hồn nữ giới như bà không thể vào mượn xác để tác động. Âm hồn bà Tư Trà chỉ có thể lôi kéo tên kép Uyên Giang bằng thứ hành động gián tiếp mà thôi.
Để giành lại người tình, kép Uyên Giang đành phải “mượn gió bẻ măng”.
Anh ta đi gặp vợ soạn giả Mộng Long, một người đàn bà to béo mà anh biết trước đây cũng từng làm nghề đào hát. Chính vợ soạn giả Mộng Long mới có thể cho hồn ma bà Tư Trà vào mượn xác ra tay trả thù cho con gái Phượng Vân.
Đến gặp chị Sáu Long, tên kép trẻ Uyên Giang mới lấm lét lên tiếng:
– Chị Sáu Long bộ không biết ghen tuông hay sao, lúc nãy em thấy anh Sáu thường cặp với con Diễm Sương đi vào khách sạn để hú hí hàng ngày!
Mới đầu bà Mộng Long còn coi thường chuyện tư tình giữa chồng với mấy cô đào hát, bởi chuyện này không mới lạ gì với người từng sống trong các đoàn hát lớn nhỏ như bà. Nên bà chỉ hứ lên nói một câu:
– Kệ ổng cậu Giang ơi, già mà còn thích chơi trống bỏi, chỉ một hai ngày là về lại với tui thôi! Không ai săn sóc ổng bằng con đào già này.
Tên kép Uyên Giang không vừa, anh ta lại lên tiếng khích động vào thứ tâm lý phụ nữ rất sợ mất chồng trong tay kẻ khác:
– Với ai khác em đâu dám cảnh báo với chị Sáu, bởi chuyện “ăn chè, ăn cháo” rất thường tình với một soạn giả có tiếng như anh Mộng Long. Nhưng với con Diễm Sương lại là thứ đào hát cáo già như Đắc Kỷ ngày xưa mê hoặc Trụ Vương... dã tâm của Diễm Sương lớn lắm, bây giờ cô ta muốn bao biện cho anh Sáu đủ mọi thứ nhằm sau này anh Sáu phải lo lắng trở lại cho cô ta!
Vừa nói Uyên Giang vừa nhìn bà Mộng Long, thấy bà vẫn giữ thái độ coi thường lời cảnh báo của mình, anh ta lại tiếp tục khích động:
– Ngày còn ở gánh Long Vũ, Diễm Sương làm ông bầu Chín Vọng phải điên đảo vì mê mệt, trao tay hòm chìa khoá cho cô ta quyết định tất cả. Tài nghệ rù quến đàn ông của Diễm Sương cao siêu lắm, đến em còn phải bỏ gánh đi theo giờ phải thân bại danh liệt. Anh Sáu Long mà bị Diễm Sương ra tay cho vài chiêu, lúc đó chị Sáu đừng nói thằng em này sao không chịu báo sớm.
Câu nói của Uyên Giang có lẽ đã làm rúng động trái tim lạnh của cô đào hát về già. Hay là hồn ma Tư Trà đã vào nhập xác. Bà Mộng Long đang từ thái độ bình thản đã chuyển nhanh thành một hoạn thư cực kỳ nóng tính.
Bà ta liền nhìn tên kép Uyên Giang mà gằn giọng hỏi tới tấp:
– Tui hỏi cậu Giang xem, con Diễm Sương có đủ ba đầu sáu tay mười hai con mắt không? Hay nó chưa thấy quan tài nên chưa đỗ lệ? Đụng đến con đào già này ngày xưa chuyên đóng vai đào độc là nó chết không kịp ngáp!
Bà Mộng Long đã trúng kế tên kép Uyên Giang, chỉ trong phút chốc dưới tay bà đã có thêm mấy mụ đàn bà trong xóm, cùng nhau nhảy lên chiếc xe xích lô máy phóng thẳng đến đoàn hát.
Người trần mắt thịt sao thấy được những hồn ma vô hình, mà hồn ma bà Tư Trà đã mượn xác bà soạn giả ngay từ lúc còn ở nhà. Nên khí thế bà Mộng Long bấy giờ trở nên hung hăng lạ thường, khác xưa bề thường ù lì mặc kệ cho chồng đi mèo chuột.
Đúng là thiên bất dung gian, vào lúc soạn giả Mộng Long đang cặp kè sánh vai với Diễm Sương từ trên xe taxi bước xuống. Bà vợ ông đã nhảy xổ đến và không nói câu nào đã nắm lấy tóc Diễm Sương mà ghị chặt xuống.
Mở màn cho trận đòn ghen, bà Mộng Long bắt đầu tru tréo miệng thét to:
– Đồ con hồ ly tinh Đắc Kỷ. Mày định cướp chồng của bà hả? Đồ con khốn nạn!
Thét xong, một tay bà ta liền tát túi bụi vào mặt Diễm Sương, trong lúc mấy mụ đàn bà đi theo cùng nhau thúc giục:
– Đánh chết con hồ ly tinh này đi chị Sáu, cho nó chừa cái tật giật chồng người khác!
Diễm Sương bị bất ngờ bởi trận đòn ghen của mấy người đàn bà từ trên chiếc xích lô máy vừa ào ào nhảy xuống, cô ta không kịp né tránh đã bị bà Mộng Long nắm lấy tóc nên không thể chống trả lại. Diễm Sương chỉ biết lên tiếng kêu xin:
– Chị Sáu ơi, chị hiểu lầm em rồi!
– Hiểu lầm hả, vậy mày với chồng tao từ đâu lên xe tắc xi về đây, mày nói thử coi!
Một mụ đàn bà liền châm dầu thêm vào lửa:
– Chị Sáu còn hỏi, nó với anh Sáu mới từ khách sạn trở về, để tụi tui đánh hội đồng cho nó chết phứt dùm chị Sáu.
Và không đợi cho bà Mộng Long gật đầu, mấy mụ đàn bà liền xông vào chỗ Diễm Sương đang đứng chôn chân tại chỗ, người đấm kẻ đạp vào cô ta mà không thương tiếc.
Soạn giả Mộng Long còn đứng ngoài vòng đánh ghen, ông ta cảm thấy thương hại cho Diễm Sương liền thét lên kêu:
– Ngừng tay lại! Mấy bà đánh chết người ta là đi ở tù đó!
Lúc này bà vợ Mộng Long đã thôi nắm tóc Diễm Sương, bà quay sang chồng mà xỉa xói:
– Còn ông nữa! Già hai thứ tóc trên đầu mà còn mê gái đẹp, tằng tịu với mấy đứa đáng tuổi con tuổi cháu mà không biết mắc cỡ hay sao?
Thấy nét hung dữ hiện trên khuôn mặt của vợ làm soạn giả Mộng Long cảm thấy lạnh mình, ông ta mới lắp bắp nói vài câu xin cho Diễm Sương:
– Thôi bà đừng đánh nữa, tôi xin chừa cái tật dê gái này. Mình về nhà muốn chửi tôi gì cũng được, còn ở đây giữa đường giữa xá làm tôi thấy mắc cỡ quá!
Với âm hồn bà Tư Trà đang ẩn trong người, khiến bà Mộng Long hung ác không thua gì loài quỷ sứ, bà ta tiếp tục gầm thét giữa chốn đông người:
– Tui đánh còn hồ ly tinh này cho ông nhớ đời và cũng cho nó nhớ đời.
Nói xong bà ta liền hất mặt nói như ra lệnh cho mấy mụ đàn bà đi theo:
– Mấy bà giữ chặt con hồ ly tinh này lại cho tui, để tui cho nó mấy vết sẹo trên mặt rồi mình về. Giết nó làm chi để phải ở tù.
Mấy mụ đàn bà nghe bà Mộng Long nói, lại ghị chặt lấy khuôn mặt đẹp đẽ của Diễm Sương đưa lên cao, rồi nói:
– Sẵn sàng rồi chị Sáu, chị hành sự cho mau.
Bà Mộng Long không có chút từ tốn, nhanh nhẹn lấy trong người ra một lưỡi dao lam bén ngót rồi bắt đầu rạch lên mặt Diễm Sương:
– Tao rạch nát mặt con hồ ly tinh Đắc Kỷ này, xem mày còn chim chuột được với ai nữa không!
Với mấy đường dao lam rạch vào mặt Diễm Sương, lúc này máu trên mặt cô ta đã tuông đẫm ra người. Bà Mộng Long thấy vậy mới chịu ngưng tay và cả nhóm người mới để cô ta nằm yên trên lề đường, rồi lên xe xích lô máy chạy thẳng.
Trước khi đi bà vợ Mộng Long như còn bị ma nhập, bà ta chằm chằm nhìn vào thân thể cô đào hát đang nằm quằn quại bởi đau đớn, mà nói:
– Ngày xưa mày tàn nhẫn với đám đào hát em út, để xem bây giờ có ai sợ mày nữa không!
Sau khi bà vợ Mộng Long nói xong, bà ta chợt rùng mình lên mấy cái, thế là hồn ma Tư Trà còn ở lại hiện trường để nhìn lại nổi đau ê chề của cô đào hát, rồi miệng nở nụ cười như đã thoả mãn được ý đồ.
Chuyện cô đào Diễm Sương bi đánh ghen trước cửa đoàn hát gây xôn xao cho mọi người, báo giới cũng khai thác rồi mấy ông viết trang kịch trường lại “vạch lá tìm sâu”, khiến cho sự nghiệp cầm ca của cô ta kể như chấm dứt.
Với khuôn mặt đầy những vết sẹo, Diễm Sương chính thức giã từ nghiệp ca hát. Tên kép Uyên Giang cũng ảnh hưởng theo sự nghiệp của “cô bồ” hơn anh ta đến năm sáu tuổi.
Mặc dù Uyên Giang còn trẻ, từng sắm vai kép mùi trên sân khấu, nhưng anh ta không thể cạnh tranh được chỗ đứng trên các đoàn hát đại bang.
Còn Diễm Sương thấy cuộc đời cô ta đang tàn lụi, không thể lấy được chồng khi nhan sắc xấu như Chung Vô Diệm, chỉ biết bám lấy tên “bồ nhí” Uyên Giang để đêm nằm cho đỡ cô đơn lạnh lẽo.
Diễm Sương biết rõ tính nết tên Uyên Giang rất háo sắc, hiện giờ đang thân bại danh liệt nhưng biết đâu có một ngày anh ta trở lại sân khấu thành ngôi sao sáng, sẽ bỏ rơi cô ta mà không thương tiếc.
Để giữ tên Uyên Giang cho mình, Diễm Sương đã tìm đủ mọi thầy, thỉnh đủ mọi thứ bùa ngải cho anh ta uống cho lú lẫn mãi với cô ta.
Ca hai còn số vốn nhỏ nhoi bèn tìm lên thành phố, đến xóm Bình Khang mua nhà lập động điếm, bởi cô ta nghĩ làm nghề tú bà sướng thân mà lại có tiền, không cần vốn cũng có bọn gái đến đầu quân. Còn Uyên Giang trở thành tên mặt rỗ sống ở động.
Ca hai lấy tên thường gọi là Hai Sương và Sáu Giang từ ngày đó.
Không biết Diễm Sương thỉnh bùa mê thuốc lú cho tên Uyên Giang uống có linh ứng không, nhưng từ đó hắn trở nên hung dữ không thua kém tính bà vợ, ngày càng mập ú na ú nần.
Trong khi các phi vụ làm ăn trong xóm Bình Khang ngày càng thêm cạnh tranh gay gắt, động của mụ Hai Sương trở nên ế ẩm không có khách viếng thăm.
Mụ Hai Sương mới ngồi tâm sự với Sáu Giang:
– Không lẽ mình lại thất bại nữa sao anh Giang? Mấy động kế bên khách ra vào nườm nượp như thế kia còn của mình vắng như chùa Bà Đanh! Hay là...
Tên Sáu Giang nhìn vợ, hắn hỏi:
– Bà nói đi! Cứ hay nói úp mở.
– Hay là tụi mình bị ông Trời quả báo, ngày xưa tui ích kỷ độc đoán còn anh đi hại đời mấy cô gái thích làm đào hát, nên bây giờ phải nhận hậu quả theo luật “quả báo nhãn tiền”?
Tên Sáu Giang liền trề môi như không tin lời nói ăn năn của vợ, hắn lên tiếng:
– Động mình ế khách vì không có đào đẹp cho khách làng chơi phải mê say hàng ngày lui đến.
– Hay mình bó vốn cho tụi cò mồi đem gái mới về để thay đổi mấy đứa gái lỡ thì này?
Tên Sáu Giang ngồi ngẫm nghĩ lại lời đề nghị của mụ Hai Sương, đoạn hắn tặc lưỡi than thở:
– Hai vợ chồng mình thân bại danh liệt vì sao bà còn nhớ không?
Mụ Hai Sương làm sao không nhớ cái ngày ông bầu Chín Vọng đang ngồi bên Phượng Vân, rồi ông ta nói với mụ:
– Kể từ hôm nay tôi cho Diễm Sương nghỉ hát. Lý do là tiền lương cô lãnh quá cao mà gánh Long Vũ chỉ diễn ở miệt vườn nên tôi chịu không thấu!
Lúc đó Hai Sương thấy ánh mắt con bé Phượng Vân đang nhìn mụ tỏ ra sung sướng như nó đã trừ được một đối thủ đáng gờm. Tuy biết ông bầu Chín Vọng đã bỏ rơi cô để được ôm ấp Phượng Vân, nhưng Diễm Sương cũng cố nói tình tứ:
– Anh Chín sao tàn nhẫn với Sương quá vậy, dù gì mình cũng có thời gian ở bên nhau, anh Chín nên nhớ lại chút tình cảm đó.
Lúc đó ông bầu Chín Vọng đâu còn tha thiết với những lời nói của mụ - ông ta đang ngồi bên Phượng Vân vừa trẻ trung lại đầy gợi cảm - nên Chín Vọng dứt khoát lắc đầu.
Những hình ảnh đó làm sao mụ Hai Sương quên cho được. Mụ đã ghét cay đắng Phượng Vân từ lâu, nên nó trở thành biểu tượng cho mối thâm thù, nếu có dịp là mụ ta quyết trả đũa.
Sau khi nghe tên chồng trẻ lên tiếng hỏi, mụ Hai Sương liền trả lời ngay:
– Sao không nhớ? Tui hận con Phượng Vân đến tận xương tuỷ. Nhưng giờ vợ chồng mình như thế này hết cách trả thù rồi!
Nghe câu than oán của mụ Hai Sương, tên Sáu Giang mới vỗ về vuốt ve mụ vợ hắn:
– Bà đừng lo, tui nghĩ cách trả thù cho tụi mình mà còn kiếm ra bộn tiền nữa!
Mụ Hai Sương mở to mắt với dáng ngạc nhiên, liền lên tiếng hỏi lại:
– Bộ anh tính đến tống tiền con Phượng Vân hay sao mà kiếm được bộn tiền?
Tên Sáu Giang lắc đầu, trên khuôn mặt đang lộ ra nét hớn hở, hắn đáp:
– Tui định bắt cóc con Phượng Vân đưa về đây bắt nó làm gái. Nó trẻ đẹp hấp dẫn như vậy ai mà không mê.
Mụ Hai Sương liền nguýt dài tên chồng trẻ, đoạn mụ nói như ghen tuông:
– Để anh đêm ngày hú hí với nó rồi bỏ rơi tui? Tui nói trước, anh mà hú hí với nó là tui cho hoạn ngay.
– Bà chỉ hay ghen xằng ghen bậy, bây giờ là lúc vợ chồng mình ra tay trả thù, mối thù với cha Chín Vọng tui chưa quên được, mình bắt con Phượng Vân đi, gánh hát của chả sẽ mau chóng rã đám.
Tên Sáu Giang nói là làm, hắn đi về tỉnh cùng mấy tên đầu gấu - bảo kê trong xóm Bình Khang. Không mấy khó khăn tìm ra gánh hát Long Vũ đang lưu diễn.
Hắn cũng không mấy khó khăn khi mời cô đào Phượng Vân ra quán nước để trò chuyện. Còn Phượng Vân thấy bất ngờ sau mấy năm vắng bóng, kép Uyên Giang giờ đây đã xuất hiện. Bề gì anh ta cũng là mối tình đầu của nàng, một người cho nàng nhiều hạnh phúc hơn ông chồng già bầu gánh kia, đã hết lực mà hay lăng nhăng với mấy cô đào mầm non vừa gia nhập.
Phượng Vân vui vẻ ra gặp Uyên Giang, thấy anh ta lúc này ốm yếu khiến nàng thấy xót xa, mới nói:
– Lúc này anh Giang thôi không đi hát nữa sao?
Tên Sáu Giang liền lắc đầu, hắn trả lời:
– Từ hồi anh với bà Diễm Sương bỏ gánh Long Vũ ra đi, gặp nhiều thất bại quá!
Phượng Vân bây giờ già giặn hơn ngày còn trong tay tên kép trẻ, tính đến nay đã bảy tám năm rồi. Năm nay nàng đã hai mươi lăm, nên khi suy nghĩ nhiều về câu nói than thở của người tình xưa, nghĩ anh ta muốn gặp nàng để hỏi mượn tiền.
Nàng mới nói:
– Phải chi lúc đó anh Giang ở lại gánh đừng đi theo mụ Sương, bây giờ đâu chịu khổ như thế này. Riêng Vân còn nhớ đến anh Giang hoài.
Như nhớ lại mục đích cái hẹn của người tình, Phượng Vân lại nói tiếp:
– Chắc anh Giang gặp Phượng để hỏi mượn tiền cho qua lúc khó khăn?
Tên Sáu Giang tỏ ra không tha thiết với câu hỏi của Phượng Vân, hắn nhìn nàng như đang say đắm lắm, rồi tình tứ nói tiếp:
– Anh không cần tiền em, vì nhớ Vân mà từ xa anh lặn lội đến đây để mong Vân ban cho chút tình yêu, cho cuộc đời anh thấy lên hương trở lại.
Nghe tên Sáu Giang gợi ý chuyện tư tình, làm PhượngVân phải đỏ mặt, mặc dù nàng rất nhớ anh ta nhưng bây giờ là bà bầu gánh hát, nàng phải giữ gìn nhân cách không thể suồng sã như xưa.
Phượng Vân vội lắc đầu từ chối khéo:
– Vân tưởng anh muốn mượn tiền thì có sẵn mấy trăm đồng đây! Còn về chuyện đó chắc không được đâu anh Giang. Bây giờ em đi đâu người ta cũng chú ý, lỡ anh Chín biết được nổi cơn ghen là em chết.
Tên sáu Giang chỉ cười mỉm rồi hắn lên tiếng:
– Ôi! Cha Chín Vọng già trên sáu mươi rồi mà Phượng mê cái gì? Đâu cho Phượng hạnh phúc bằng anh. Tối nay gánh hát nghỉ em tìm cách ra huyện gặp anh một lần thôi cho đỡ nhớ nhung.
Lời tán tỉnh ngọt ngào của tên Sáu Giang vẫn như xưa, làm con tim Phượng Vân đâm xao xuyến, và chuyện hắn so sánh với ông bầu Chín Vọng thật đúng với thực tế. Bởi mấy năm chung sống với ông ta, Phượng Vân thấy đều thua người tình đầu của nàng.
Đứng ở ngã ba đường tình, Phượng Vân chỉ dám lên tiếng trả lời tên Sáu Giang:
– Vân không dám hứa với anh Giang có ra huyện được không nhưng sẽ cố gắng đến gặp anh, vì Vân cũng nhớ đến anh Giang lắm.
Biết phụ nữ thường hay nói nước đôi, tên Sáu Giang vui vẻ hẹn hò:
– Chiều tối anh chờ ở nhà trọ Hồng Thuỷ đó.
Tên Sáu Giang đoán biết thế nào Phượng Vân cũng tìm đến, nên hắn sắp xếp kế hoạch đón tiếp con mồi:
những viên thuốc ngủ cực mạnh và hai tên đầu gấu ngồi dưới xe đợi sẵn, chỉ chờ hắn phát tín hiệu là lên phòng đưa Phượng Vân ra xe về thành phố.
Tên Sáu Giang cũng chẳng tội tình gì mà không hưởng thụ qua thân xác một cô đào hát, mà cho đến nay hãy còn say mê hắn, chứ đưa về gặp mụ Hai Sương kể như hắn chỉ biết ngó mà thèm.
Phượng Vân luôn dễ tin người, nàng đâu hiểu khi đến nhà trọ Hồng Thuỷ là rơi vào cái bẫy của tên bất lương lừa đảo. Đến khi Phượng Vân tỉnh người nàng mới hay đang nằm ở một nơi xa lạ, khác chỗ phòng trọ khi vừa đặt chân đến.
Còn đang ngơ ngác Phượng Vân đã thấy mụ Hai Sương bước vào, nên vội vàng hỏi:
– Ủa đây là đâu vậy chị Diễm Sương?
Mụ Hai Sương thấy con mồi đã tỉnh định tát Phượng Vân vài cái tát cho qua cơn giận, nhưng mụ cố kiềm chế mà vui vẻ trả lời:
– Đây là nhà của chị với anh Giang.
– Chị với anh Uyên Giang sống ở đây, nhưng đây là đâu hả chị?
Mụ Hai Sương không còn úp mở, đáp ngáy:
– Đây là xóm điếm Bình Khang.
Phượng Vân vội vàng dụi mắt cho tỉnh ngủ giấc mê, nàng ấp úng hỏi tiếp:
– Vậy anh chị đưa em về đây làm gì?
– Để làm điếm kiếm tiền cho bọn tao. Vì mày mà tụi tao thân bại danh liệt, sất bất san bang trở thành tú bà, mặt rỗ trong xóm điếm này.
Phượng Vân nghe mụ Hai Sương đay nghiến đã thấy điếng hồn, nàng biết đã bị tên kép Uyên Giang bắt cóc đến đây đề phục vụ cho ý đồ của vợ chồng hắn, bắt nàng làm điếm với mục đích vừa đề trả thù riêng vừa kiếm được tiền qua xác thân của nàng.
Phượng Vân liền quỳ xuống lạy mụ Hai Sương, nàng vừa mếu máo khóc nói:
– Xin chị Diễm Sương hãy tha tội cho em, tội lỗi này là do anh Chín gây ra, lúc đó em còn nhỏ nào có biết gì đâu!
– Mày khoái chí lắm khi thấy tên Chín Vọng đuổi tao ra khỏi gánh hát, mà còn nói nhỏ chưa biết gì? Nhỏ mà đã cặp với chồng tao đi hú hí ngoài nhà trọ, nhỏ mà cướp Chín Vọng trên tay tao, thứ như mày giờ làm điếm là phải lắm rồi.
Nói xong mụ Hai Sương liền hất chân đá Phượng Vân nằm lăn ra đất, trước khi bỏ đi mụ ta bèn lớn tiếng hăm doạ:
– Dù mày không chịu làm điếm cũng không được, bọn mặt rỗ đầu gấu ở đây dữ dằn lắm. Giờ đây tao đặt cho mày cái tên cô Ba Phượng, mày đừng hòng trốn thoát khỏi đây...
Đó là câu chuyện từ 10 năm trước đây cho đến bây giờ, khi hai con ma một già, một trẻ xuất hiện ở xóm Bình Khang.
Con quỷ già Tư Trà đã thề trước mụ Hai Sương sẽ có một ngày cùng con ma trẻ Phượng Vân trở về làm náo động xóm Bình Khang, bắt đầu ra tay trả mối hận thù với vợ chồng mụ.
Hai Sương biết số phận của mụ với tên chồng trẻ Sáu Giang như sợi chỉ treo chuông, không biết bị đứt lúc nào. Những cái chết của những tên lính Tây và cả khách làng chơi người Việt đều có đủ. Mụ Hai Sương biết là do con quỷ cái Tư Trà hay con ma trẻ Ba Phượng gây nên.
Mọi người trong xóm Bình Khang những tưởng ma quỷ chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhưng đâu ngờ hồn ma cô Ba Phượng như đã thành tinh. Ban ngày cô Ba cũng xuất hiện ở đâu đó trong xóm điếm này.
Bởi không ai biết hồn ma Phượng Vân đã học thông phép độn hình từ con quỷ mẹ Tư Trà truyền dạy, lúc nàng trở lại dương trần, vì linh hồn Phượng Vân không được siêu thoát, y như lời con quỷ mẹ Tư Trà đã nói khi xúi giục nàng thắt cổ tự tử để “giải thoát”.
Để Phượng Vân được gần gũi với người trần, con quỷ cái thành tinh dạy cho hồn ma con gái phép độn hình, thứ ma có thể thay hình đổi dạng, biến hoá giỏi nhất xưa nay ít có hồn ma nào học được, để nàng hiện về làm náo động xóm Bình Khang.
Ban ngày Phượng Vân biến ra hình dáng mấy cô gái điếm đến đứng đường.
Với sức hấp dẫn từ thân thể làm khách làng chơi phải mê mệt, đi theo nàng như bị nhiếp hồn. Cả hai đi vào ngôi nhà lớn như cái đình để hoan lạc, có người bị con ma nữ hút hết sinh lực, có người bi con quỷ già xông ra giết chết như mấy tên lính Tây trắng, Tây đen.
Lời loan truyền xóm Bình Khang có ma quỷ xuất hiện làm náo động mọi người trong thành phố. Không ai dám ghé xóm Bình Khang để mua hoa, còn người trong xóm chỉ biết ngồi ngó nhau rồi lắc đầu ai oán, họ oán trách vợ chồng mụ Hai Sương đã gây ra cớ sự thê lương này.
Một hôm tên Sáu Giang đang ngồi chờ cửa đợi mụ Hai Sương, hắn đang mệt mỏi vì trông đợi bà vợ già đi đã quá lâu chưa về. Định vào nhà nằm ngủ, bỗng hắn thấy dáng mụ Hai Sương đã trở về. Tên Sáu Giang liền cất tiếng cằn nhằn mụ vợ:
– Bà đi đâu mà lâu quá vậy? Không biết bây giờ ở xóm đang có ma quỷ hiện về hay sao. Con quỷ Tư Trà cắn chết mấy người rồi, bà cũng chưa tởn sao?
Mụ Hai Sương nhoẻn miệng cười, mụ tình tứ với dáng nũng nịu nói với tên chồng:
– Thì em đi làm mát-sa vật lý trị liệu cho ốm bớt để cho anh yêu khỏi chê bai, còn cằn nhằn gì nữa!
Vừa nói mụ Hai Sương vừa quay một vòng trước mặt tên Sáu Giang, như khoe thân thể vừa đi làm mát-sa về đã thon nhỏ lại. Còn tên Sáu Giang thấy mụ vợ đêm nay bỗng trở nên đỏm dáng, mắt nhìn tình tứ, thân hình nhún nhảy lẳng lơ, chẳng bù cho cái mặt ỉu xìu trong những ngày vắng khách.
Nhìn kĩ lại mụ vợ, tên Sáu Giang mới ngẩn ngơ, không ngờ nghệ thuật vật lý trị liệu chỉ trong một vài buổi mà thân hình của mụ Hai Sương đã trở nên thon thả, không còn mập ú na ú nần như trước đây. Mái tóc bây giờ mụ còn uốn quăn như mấy cô đào chiếu bóng ở bên Tây bên Tàu.
Tên Sáu Giang phải buột miệng lên hỏi:
– Bộ bà hết ỉu xìu vì nhà không có khách hay sao mà đi làm đẹp đến như vậy?
Mụ Hai Sương vẫn nhởn nhơ đứng trước tên chồng, đoạn mụ tiếp tục liếc mắt đưa tình nói:
– Hồi con Ba Phượng ở đây, em thấy anh nhìn nó mà thèm muốn nhỏ nước miếng. Bây giờ xóm Bình Khang đang ế ẩm, em muốn làm đẹp để chiều lòng anh, coi bằng con Ba Phượng không!
Nói xong mụ đến bên tên Sáu Giang, ngã người vào lòng hắn rồi nũng nịu nói tiếp:
– Em còn đẹp như thời đi hát cải lương không anh Giang?
Sáu Giang đâm mê mẫn bởi mùi thơm từ trong mái tóc quăn của mụ vợ toát ra, hắn vội ôm chặt lấy mụ vào trong vòng tay đoạn âu yếm đáp:
– Hồi nảy bà về...
Mới nói đến đây, mụ Hai Sương đã đưa tay ra che lấy miệng hắn rồi nũng nịu nói:
– Giờ em đẹp lại rồi, anh Giang gọi bằng em đi! Đừng gọi bằng bà nghe già quá. Như ngày xưa hai đứa mình từng mùi mẫn bên nhau, cho em nhớ lại dĩ vãng đôi chút...
Lời nói tình tứ của mụ Hai Sương làm tên Sáu Giang muốn quên hết nỗi buồn phiền và cả nổi bực dọc vì phải ngồi chờ mụ ta suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hắn hoan hỉ dìu vợ vào trong, đóng kín cửa:
– Được rồi, miễn sao em có dáng thon thả như vầy là anh vui rồi!
Tên Sáu Giang không ngờ hắn đang ôm phải một xác ma trong người, Phượng Vân đã dùng phép độn hình trở thành mụ Hai Sương để tiếp cận với tên lưu manh lừa đảo.
Bấy giờ Phượng Vân đứng chờ trên đường mụ Hai Sương trở về, nàng biến hình ra một cô gái điếm sống trong xóm Bình Khang rồi xông ra nói với mụ:
– Chị Hai ơi, em thấy anh Sáu đi với con nhỏ nào đó vào tuốt xóm trong, chắc để hú hí quá!
Mụ Hai Sương có tính hay ganh tị và cả ghen, nghe nói tên chồng trẻ dắt gái vào tận xóm trong để hú hí, tức thì mụ ta đã lồng lộn lên hỏi lại cô gái:
– Em nói cho chị biết, hồi nảy anh Sáu đi vào con hẻm nào? Để chị cho con nhỏ đó biết tay! Dám rù quến chồng của chị hở!
Phượng Vân khẽ mỉm cười, nàng đáp:
– Xóm này nhiều hẻm lắm, em dẫn đường cho chị Hai mới chắc ăn. Con nhỏ này mới về đẹp lắm, làm anh Sáu muốn quên chị luôn!
Nói xong con ma nữ trẻ trung liền nắm lấy tay mụ Hai Sương dẫn về hướng miếu oan hồn, nhưng với đôi mắt mụ ta đây là một căn nhà lớn bề thế. Vào đến trong nhà, con ma nữ Phượng Vân liền đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào mụ Hai Sương không chớp, đôi mắt chợt toả sáng ra một màu xanh quái dị, chói chang, như đang nhiếp lấy hồn của mụ tú bà.
Mụ Hai Sương đâu biết con ma nữ đang dùng thuật nhiếp hồn, cho nên khi bắt gặp ánh mắt ấy mụ ta đờ đẫn lú lẫn cả người, rồi nằm quỵ ngay xuống sàn nhà không nói được một câu, sau khi mắt vừa mở tròn xoe với dáng vẻ đầy kinh ngạc.
Phượng Vân nhiếp hồn xong mụ Hai Sương, con ma nữ mới nhìn qua bộ dạng của mụ. Nàng lại hoá thân thành mụ Hai Sương về nhà tìm tên Sáu Giang.
Trở lại ngôi nhà tên Sáu Giang, hắn tưởng đang dìu vợ lên giường, bởi lúc này hắn đang hứng khởi khi thấy sắc vóc mụ vợ sao trở nên gợi cảm lạ lùng.
Rồi hắn như con thú hoang dã đói lả nhiều ngày thấy con mồi béo bở là vồ dập ngay.
Nhưng mục đích hồn ma Phượng Vân đến tìm tên Sáu Giang là để trả thù, mối hận trong lòng nàng chưa thể phôi phai. Và là ma nàng đâu còn ham muốn chuyện dục tình.
Phượng Vân phải thắt cổ tự tử chết là do hắn và mụ Hai Sương, đến bắt cóc nàng từ gánh hát đưa về xóm Bình Khang bắt phải làm gái điếm. Nếu không nghe, nàng bi vợ chồng tên Sáu Giang đánh đập thật dã man tàn nhẫn. Bởi chúng không chỉ đánh nàng để o ép làm gái bán hoa, mà còn đánh nàng để trả mối thù việc ông bầu Chín Vọng tống khứ chúng đi.
Tên Sáu Giang thuộc hạng người “chơi hoa mà lại bẻ cành”, năm nàng vừa mười bảy tuổi đã hiến dâng cuộc đời con gái cho hắn mà không chút ân hận luyến tiếc, sau mới hay tên kép hát chỉ muốn hưởng thụ thân xác và xem nàng như thứ hàng giải trí. Khi đưa nàng về đến xóm Bình Khang, hắn không còn nhớ tình xưa nghĩa cũ, nghe theo lời mụ vợ dùng roi da đánh đập nàng không chút xót thương.
Con ma nữ Phượng Vân đang độn hình ra mụ Hai Sương, nàng trông thấy dáng điệu và cử chỉ tên Sáu Giang đang hùng hùng hổ hổ trên thân thể nàng.
Con ma nữ mới giả lả lên tiếng:
– Anh Giang nằm đây với em chắc đang tưởng tượng là con Ba Phượng phải không? Ngày trước em đâu thấy anh vồ dập em như thế này!
Tên Sáu Giang nói qua hơi thở:
– Cũng một phần, trước đây em ú na ú nần làm anh đâm chán, còn bây giờ mới đi mát-sa có mấy buổi mà đã trẻ trung ra nhiều; gợi cảm hấp dẫn không thua con Ba Phượng.
Tên Sáu Giang vừa nói xong tức thì con ma nữ Phượng Vân liền xô ngã hắn té ngay xuống đất, đoạn nàng hiện nguyên hình như cô Ba Phượng trước đây, tay nàng chỉ vào hắn rồi gằn giọng nói:
– Ta không phải là Diễm Sương - mụ vợ ú na ú nần của mi, mà là hồn ma cô Ba Phượng Vân về đây để báo oán trả thù.
Tên Sáu Giang thật bất ngờ khi thấy hồn ma của Phượng Vân đang đứng trước mặt. Mặc dù vợ chồng hắn đã đoán trước sẽ có ngày này xảy đến, mặc dù đã đề phòng đủ mọi thứ mà không thoát được ngày bị báo oán.
Đúng câu “ác giả ác báo”. Làm ác phải nhận lấy sự trừng phạt.
Tên Sáu Giang thấy hồn ma Phượng Vân hiện về đòi trị tội, hắn cố lên tiếng van xin:
– Em hãy thương xót anh, nhớ lại năm xưa anh từng lo lắng cho em tất cả, không để em bi bọn nhạc công hay Diễm Sương hà hiếp. Em nên lấy đó làm ơn đừng trả oán nữa.
Con ma nữ Phượng Vân giờ đây đâu còn nhân tính để nghĩ đến cái tình, trước khi thắt cổ nàng từng thề nguyền khi làm ma sẽ về đòi mạng những kẻ gây ra mối hận trong lòng. Vì thế hồn ma thét mắng lại như bản cáo trạng trước khi tuyên án:
– Mi còn lẻo lự bào chừa nữa à, hay là ta phải hiến đời con gái mới được mi giúp đỡ như thế? Sau đó mi chỉ xem ta như món hàng giải trí. Còn bắt cóc ta đưa về đây đánh đập thật tàn nhẫn, bắt ta phải bán thân cho bọn mi kiếm tiền, còn thân xác ta dù có tàn tạ héo mòn, nào được vợ chồng mi đếm xỉa đến!
Tên Sáu Giang nghe hồn ma Phượng Vân kể tội, mồ hôi trên người hắn tuôn ra như tắm, hắn cố đổ tội lên đầu mụ Hai Sương:
– Anh đâu muốn hại em, anh vẫn yêu em nhưng vì Diễm Sương bắt anh phải làm vậy để nó trả thù em đã giành tên Chín Vọng rồi đuổi nó ra khỏi gánh hát.
Hồn ma Phượng Vân đâu thương xót trước câu van xin của tên Sáu Giang, nàng bắt đầu dùng thứ âm thanh ma quái của cõi âm ty để nói với hắn:
– Đâu phải ta về đây chỉ hỏi tội có mình mi, còn có mụ Hai Sương. Và tên bầu dâm đãng Chín Vọng ta cũng sẽ tìm đến... Hôm nay bọn quỷ Hắc Bạch Vô Thường đang đứng trước cửa để đón hồn mi đưa về Quỷ Môn Quan cho Phán quan hỏi tội đó.
Nói đến đây con ma nữ Phượng Vân bắt đầu mở to ánh mắt. Hai làn ánh sáng đỏ rực từ đôi mắt nàng đang chiếu thẳng vào tên Sáu Giang như hai bóng đèn pha trên sân khấu, còn miệng nàng đã thổi ra một làn khí lạnh như băng giá vào thân thể đang trần truồng của hắn.
Với thuật nhiếp hồn qua đôi mắt, tâm thần tên Sáu Giang không còn nhớ đến quá khứ lẫn hiện tại. Chỉ thấy hình ảnh của tương lai ở trước mắt là bọn đầu trâu mặt ngựa đang hò hét chờ đợi, đón linh hồn hắn đưa về cõi âm ty, nơi có 18 cửa địa ngục đang rộng mở chờ hắn sau án phạt của vị Phán quan.
Khi thân thể tên Sáu Giang trở nên co rúm vì làn khí hàn đang xâm chiếm toàn thân, mà trên người hắn không có đến một mảnh vải che thân. Hồn ma nữ bấy giờ mới thoát ra một tràng cười dài quái đản. Rồi hồn ma Phượng Vân nói oang oang bên tai tên Sáu Giang đang hấp hối chờ chết vì lạnh:
– Ta thương tình mi không để con quỷ già má ta đến xé xác là ta cũng đã có chút ân huệ với mi rồi!
Nói xong hồn ma Phượng Vân liền tan biến vào trong bóng tối, để lại xác tên Sáu Giang còn nằm co rúm chết lạnh lẽo dưới sàn nhà.
Xóm Bình Khang lại thêm rúng động. Mọi người phát hiện mụ Hai Sương đang nằm bất tỉnh trước cửa miếu oan hồn, không thấy tên Sáu Giang đến đưa mụ Hai Sương đi nên mọi người mới đưa mụ ta về nhà.
Ai cũng biết mụ tú bà đêm qua đã bị con quỷ già hay con ma trẻ dẫn dắt đến đây hớp hồn cho bất tỉnh nhưng lại tự hỏi, tại sao mụ Hai Sương không bị con quỷ nhập tràng cắn chết, như những tên lính Tây hay mấy tên khách làng chơi vào xóm Bình Khang kiếm gái?
Khi đưa được mụ Hai Sương vào nhà, mọi người mới biết bọn ma quỷ đã đến trả thù. Xác tên Sáu Giang còn nằm loã lồ dưới nền đất, mọi người biết con ma trẻ Ba Phượng gây ra. Trước đây tên Sáu Giang đánh đập cô Ba quá tồi tệ, cho nên bây giờ hắn phải nhận lấy sự báo oán.
Thấy xác tên Sáu Giang nằm chết cứng dưới đất, ai cũng nói hắn chết vì bị hồn ma cô Ba Phượng đạp té làm nhập thổ mà chết. Còn mụ Hai Sương như chết đi sống lại ngất xỉu nhiều lần, khóc la ầm ĩ. Ai cũng nghĩ mụ ta đang than khóc thương tiếc cho tên chồng sớm vắng số. Nhưng không phải vậy, mụ Hai Sương khóc là do lo sợ hai con ma già trẻ sẽ trả thù đến mụ. Con quỷ già từng hiện đến nói với mụ ta:
“Diễm Sương ơi mày hại chết đời con gái ta rồi! Vợ chồng mày phải trả giá cho mối hận này!
Nhưng ta với mi không thù sâu oán nặng nên ta sẽ không giết mi đâu, hãy đợi khi con Phượng Vân luyện xong ma lực mới về tính sổ với vợ chồng mi.”.
Lời nguyền rủa ấy bây giờ trở thành hiện thực, hôm nay tên Sáu Giang bị giết chết, ngày mai sẽ đến mụ. Làm sao mà mụ không than khóc.
Từ hôm đó mụ Hai Sương không dám ở lại nhà, mụ đến những nhà người quen để ở nhờ, và nhờ sự đông người cho bớt đi nỗi sợ hãi, cũng như hai con ma già trẻ ấy không dám tìm đến.
Một người quen thân bèn nói với mụ Hai Sương:
– Chị Hai trốn tránh con quỷ già Tư Trà và con ma trẻ Phượng Vân chỉ được đôi bữa nửa tháng, chỉ thêm mất sức. Chi bằng chị tìm thầy về trừ chúng.
Mụ Hai Sương mừng ra mặt, vụ tìm thầy bắt ma trừ quỷ xưa nay mụ ta quá rành, thứ thuốc lú cho tên Sáu Giang uống mụ còn biết ai luyện linh ứng ra sao mà đến thỉnh. Tuy mừng nhưng rồi mụ ta lại tiu nghỉu xịu mặt xuống nói:
– Tui biết có thầy giỏi nhưng tốn kém lắm, sức tui đâu chịu cho siết! Mấy tháng nay có làm ăn được gì đâu, mấy tên khách sợ ma đã bỏ xóm đi mất hết.
– Ở đây ai cũng ảnh hưởng lây vì vợ chồng chị Hai, khi xưa hai người đối xử với con Phượng Vân quá nhẫn tâm, giờ đây hồn ma hai mẹ con nó về ám quẻ.
Nhưng chuyện cũng đà lỡ rồi, chị Hai cứ đi tìm thầy về rồi mỗi người trong xóm đóng góp một ít tiền để cùng giải trừ nạn ma quỷ lộng hành.
Lời nói như mở cõi lòng. Mụ Hai Sương thấy như tĩnh trí trở lại. Mụ ta hồ hởi sai người đến vùng Ma Thiên Lãnh thỉnh ngay thầy Năm Hoành đến nhà lập đàn tràng trừ ma.
Không biết tay nghề của thầy Năm Hoành cao thấp ra sao, khi thầy vừa đặt chân đến xóm Bình Khang là đã mở miệng mắng xa xả vào mọi người:
– Trời ơi ma quỷ lộng hành mấy tháng nay, mấy người tiếc tiền hay sao nên không dám thỉnh thầy về bắt ma trừ quỷ, cho chúng lộng hành như chỗ không còn vương pháp! May có tôi đến kịp thời, nếu không sẽ còn bị chúng giết thêm nhiều người nữa.
Mụ Hai Sương mới kể lại mọi sự việc xảy ra trong xóm, về nhân thân con quỷ già và con ma trẻ ra sao. Sau khi nghe kể xong thầy Năm Hoành mới đưa tay ra bấm độn bắt ấn, trán đâm chiêu ra chiều đang tìm hiểu chuyện ma quỷ xuất hiện ở đây.
Một lát thầy Năm Hoành mới tiếp tục lớn tiếng nói với mọi người:
– Hai con ma quỷ này rất lợi hại, con quỷ già chết đã thành tinh, truyền dạy cho con ma trẻ biết phép độn hình, tức biết thay hình đổi dạng bất cứ ai. Chúng sống bên mọi người mà không một ai hay biết, nếu không kịp trừ khử e rằng tai kiếp sẽ đổ ập xuống xóm Bình Khang này!
Nghe thầy Năm Hoành cảnh báo ai nấy đều lo sợ đến bản thân, hôm qua là khách làng chơi, rồi giờ đây tên Sáu Giang bị giết, có thể mai này chúng tìm đến mụ Hai Sương rồi đến những người trong xóm.
Một mụ tú bà phải lên tiếng:
– Xin thầy Năm giúp cho xóm Bình Khang vượt qua kiếp nạn này! Công đức của thầy chúng tôi sẽ không dám quên.
Thầy Năm Hoành tỏ ra chỉ lo cứu người không màng đến chuyện tiền bạc.
Thầy nói:
– Chuyện trả ơn để sau hãy tính, còn bây giờ mấy người mau mua sắm lễ vật cho tôi sớm lập đàn tràng, trừ ngay hai con ác quỷ tôi mới thấy yên tâm.
Chỉ sau một ngày chuyện mua sắm lễ vật để lập đàn trừ ma bắt quỷ được mọi người trang xóm Bình Khang lo liệu thật đầy đủ, không thiếu thứ gì mà thầy Năm Hoành đề nghị. Vào nửa đêm hôm sau đàn tràng được lập xong trước miếu oan hồn.
Thầy Năm Hoành liền khoát ên người bộ áo đạo tràng giống như áo các hoà thượng hay mặc, đầu đội mũ Địa Tạng, đứng giữa đàn tràng trong trời đêm không một ánh sao. Một tay thầy cầm nhành liễu, một tay cầm ly nước mà vẫy vào bốn hướng tám phương làm phép khai khuông.
Trước mặt thầy Năm, trên đàn tràng bày biện đủ mọi lễ vật cho việc đăng đàn. Bao gồm một con heo mao tuyết mới chỉ được thọc tiết làm lông, còn bộ đồ lòng được treo trên cây tre cao có tấm phướn đỏ chạy dài gần chấm đất. Hai bên có hai đĩa bàn lớn, một đĩa bày ra một con gà trống thiến được luộc chín, đĩa còn lại gồm ba thứ tam sên.
Ngoài ra có nhiều loại hàng mã được sắp dài trong sân, gồm hình nhân nam nữ, xe hơi, xe máy, thuyền, ngựa cùng những xấp giấy tiền vàng bạc, các tờ bùa dùng trấn yêu ma nằm rải trên mặt bàn.
Nhưng ấn tượng hơn, có hai hình nhân:
một già một trẻ mặc đủ xiêm y, tay đeo vòng vàng, được làm to như người thật để một bên đàn. Còn góc bên kia có một con chó mực sống đang bị cột chặt. Ở trước sân miếu oan hồn còn nhiều cờ phướn, cờ đuôi nheo ngũ sắc được vẽ hình ngoằn nghèo như bùa chú được treo khắp xung quanh.
Bấy giờ mụ Hai Sương đầu chít khăn tang trắng đang quỳ trước hai hình nhân, tay đang bưng mâm muối gạo cùng tờ sớ đặt trên đầu.
Thầy Năm Hoành vừa làm phép khai khuông xong bắt đầu múa may như những ông bà đồng cốt, rồi thầy làm phép vào khắp người mụ Hai Sương bằng ba cây nhang quơ qua lại như để ếm bùa, miệng thầy lâm râm đọc chú rồi hú hét như xua đuổi lũ tà ma. Khi những tờ sớ, tờ bùa, giấy tiền vàng bạc trên bàn hương án được đốt hết, thầy Năm Hoành mới cầm lấy tờ sớ đang đặt trên đầu mụ Hai Sương đem đốt cùng hai hình nhân nữ như làm lễ thế mạng.
Đốt vừa xong các hình nhân, thầy Năm Hoành liền cầm lấy một con dao sắc nhọn, bất ngờ đâm mạnh vào cổ con chó mực làm máu chó phụt ra có vòi. Tội nghiệp cho con chó, nó chỉ sủa được vài tiếng rồi đứt hơi nằm bệt ra đất giãy chết.
Sau những động tác phù phép nhằm giải trừ yêu khí, trấn áp ma quỷ vừa xong, thầy Năm Hoành bỏ lại các thứ trên tay đoạn cầm lấy thanh kiếm gỗ, tiếp tục những động tác múa may quay cuồng trước đàn tràng. Miệng thầy không ngớt lâm râm đọc chú, lâu lâu dùng thanh kiếm gỗ mà xỏ lấy một tờ sớ cùng ít giấy tiền đưa vào lửa đốt cho cháy sáng bừng bừng.
Bầu trời lúc nửa đêm đã tối giờ lại tối thêm, khi có những ngọn gió mạnh từ đâu đang ào ạt thổi đến làm tắt hết những ngọn đèn dầu, ngọn nến đang được thắp quanh khu đàn tràng, cảnh tượng càng trở nên mờ ảo trông huyền bí vô cùng.
Bỗng nhiên từ trong miếu oan hồn có hai bóng người vụt bay bổng ra ngoài, miệng cười the thé. Cả hai tiến đến chỗ thầy Năm Hoành đang đứng, rồi chỉ tay vào đàn tràng mà thét nói:
– Tên thầy pháp kia, mi tưởng có thể “thế thiên hành đạo” trừ khử được bọn ta hay sao?
Thầy Năm Hoành không biết có sợ hai con quỷ cái vừa xuất hiện không, nhưng thầy vẫn cố nói giọng cứng với chúng:
– Bọn ma quỷ hại người, bọn bay chưa biết tội hay sao mà còn dám xuất hiện trước mắt ta, hãy mau quy phục trở xuống âm ty chịu tội đi.
Con quỷ già Tư Trà vẫn đứng trước đàn tràng, đầu tóc bù xù, hai mắt đỏ hoe như máu, bắt đầu nhe nanh khoe vuốt, con quỷ già nhìn mụ Hai Sương rồi nhìn qua thầy Năm Hoành mới đáp:
– Hai con ma quỷ này không sợ những tên thầy pháp như mi đâu, bọn ta cũng chẳng hại người vô tội...
Thầy Năm Hoành liền tỏ ra người có bản lĩnh trừ tà, thầy liền đưa tay chỉ vào miếu oan hồn đoạn nói:
– Không giết người vô tội à? Tại sao đã có bao người nằm chết ở đây dưới tay bọn bay?
– Mi làm thầy pháp nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt, làm sao hiểu những tên bọn ta giết mang phải tội lỗi như thế nào? Những thằng Tây qua đây giết hại dân lành, những tên khách có tiền vào xóm Bình Khang chơi bời là do bịp bợm lừa đảo mà có, bọn ta có giết chúng chỉ gọi là “ác giả ác báo”...
Từ nãy giờ con ma nữ Phượng Vân đứng cùng quỷ mẹ Tư Trà, nàng bắt đầu cất tiếng nói lanh lảnh, ai nghe thấy cũng phải lạnh mình nổi gai ốc:
– Bọn mi có biết vợ chồng mụ Hai Sương này mang nhiều tội lỗi lắm không, chúng hãm hại đời ta khi ta chỉ mới vừa mười bảy tuổi, rồi gần mười năm sau chúng cũng không buông tha, đến bắt cóc ta đưa về đây làm gái điếm cho chúng sống nhởn nhơ trên thân xác... Làm ta quẫn trí phải tìm đến cái chết cho được yên thân, trở thành con ma thần vòng giờ về đây hỏi tội bọn chúng!
Con quỷ già bèn phụ hoạ thêm:
– Hôm nay trước mắt mọi người trong xóm Bình Khang, má con ta về đây nhằm hỏi tội vợ chồng con Diễm Sương này xong là đi, cũng như muốn cảnh báo đến mọi người nên lấy tâm lấy đức mà sống; còn tên thầy pháp kia cũng chỉ thuộc hạng bịp bợm lừa đảo, hắn chẳng có bùa phép nào trị được bọn ta đâu!
Con quỷ già Tư Trà nói xong liền nhìn chằm chằm vào mụ Hai Sương để nhiếp hồn, khiến mụ ta không còn lòng dạ nào để quỳ trước bàn hương án hay nhờ thầy Năm Hoành ra tay trợ giúp.
Bởi khi hai con quỷ cái dám xuất hiện trong buổi lễ trấn yêu, mới thấy chúng đáng sợ còn thầy Năm Hoành đúng như lời con quỷ cái Tư Trà vừa nói, cũng thuộc hạng người bịp bợm chỉ biết khua môi múa mép để ăn tiền.
Vì thế mụ Hai Sương mới âm thầm bò đi định trốn thoát hồn ma hai mẹ con Tư Trà. Nhưng không còn kịp, con quỷ già đã bay bổng đến bên cạnh, vươn dài đôi cánh tay đầy móng vuốt chụp lấy cổ mụ.
Trước mọi người, con quỷ cái thành tinh cho thấy, nó không hề nao núng trước tên thầy pháp đang chết đứng, thầy Năm Hoành không dám cục cựa hay hó hé bất cứ lời nói hay cứ chỉ nào. Mọi người vì thế quá kinh hãi, phải bỏ chạy tán loạn trước hiện trường đầy ma quỷ hiện ra.
Con quỷ già vừa cắn đứt cổ mụ Hai Sương, nó nhìn sang hồn ma con gái mà nói:
– Ta đã trả xong thù chúng nó đã hại chết con. Giờ hai má con ta cũng nên bỏ xóm Bình Khang, đi tìm tên Chín Vọng để hỏi tội tiếp theo...
Nói xong hai con quỷ một già một trẻ cùng nhau cười lên khanh khách, như thoả mãn trước cái chết của mụ Hai Sương và tên Sáu Giang - chồng mụ ta nữa.
Phải chăng hai con quỷ dữ đang thay trời hành đạo hay theo luật trả vay, ác giả ác báo? Bọn chúng phải nhận quả báo theo quy luật “quả báo nhãn tiền”.