Dịch giả: Hương Lan
Chương 13

 Chân Lửa lên đến đỉnh khe núi và nhìn xuống trại. Chú thở hổn hển và chân chú trơn tuột vì sương đêm. Chú hít không khí. Chỉ có một mình chú. Vẫn còn thời gian để nói chuyện với Nanh Vàng trước khi các mèo khác trở về tự cuộc Tụ Họp. Lặng lẽ, chú nhảy xuống con dốc đầy đá và lạch qua hàng cây kim tước mà không bị chú ý.
 
Trại tĩnh mịch và yên ắng, ngoại trừ tiếng khụt khịt tắc nghẽn của những con mèo đang ngủ. Chân Lửa lẹ làng đi vòng quanh mép trảng trống đến ổ của Nanh Vàng. Bà cựu lang mèo đang cuộn tròn trên nóc ổ  rêu của mình.
 
“Nanh Vàng”, chú gọi cấp bách. “Nanh Vàng! Dậy đi! Có chuyện rất quan trọng!”.
 
Hai con mắt cam mở ra và sáng rừng rực dưới ánh trăng. “Ta không ngủ”, Nanh Vàng lẳng lặng meo. Giọng bà có vẻ bình tĩnh và cảnh giác. “Cậu từ cuộc Tụ Họp về thẳng đây tìm ta, đúng không? Vậy có nghĩ là cậu đã nghe”. Bà chậm rãi chớp mắt và quay đi. “Vậy là Sao Gãy đã giữ lời hứa”.
 
“Lời hứa gì?” chân Lửa cảm thấy rất bối rối. Dường như Nanh Vàng biết nhiều hơn chú về những gì đang xảy ra.
 
“Tộc trưởng cao quý của bộ tộc Bóng Tối hứa sẽ đuổi ta ra khỏi lãnh địa của tất cả các bộ tộc”, Nanh Vàng đáp ráo hoảnh. “Gã đã nói gì về ta?”
 
“Hắn cảnh báo rằng lũ mèo con của chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu chúng tôi chưa chấp kẻ lừa đảo của bộ tộc Bóng Tối. Hắn không nói ra tên bà, nhưng bộ tộc Sấm đoán được hắn đang nói về ai. Bà phải đi đi trước khi những mèo khác trở về. Bà đang gặp nguy hiểm!”
 
“Ý cậu là họ tin lời Sao Gãy?” Nanh Vàng ẹp tai xuống và vụt đuôi giận dữ.
 
“Phải!” chân Lửa meo gấp. “Vằn Đen nói rằng bà rất nguy hiểm. Những con mèo khác sợ những gì bà có thể làm. Vuốt Cọp đang định quay về và… tôi không biết… tôi nghĩ bà nên đi đi trước khi họ về đến đây!”
 
Từ xa chân Lửa có thể nghe thấy tiếng ngao của những con mèo giận dữ. Nanh Vàng khó nhọc đánh vật với những cái chân của mình. Chân Lửa huých mõm để đỡ bà đứng dậy, đầu óc chú vẫn quay cuồng với một loạt câu hỏi. “Sao Gãy có ý gì khi báo chúng tôi phải canh giữ bọn trẻ?” chú không cưỡng nổi phải hỏi. “Bà có thật sự làm vậy không?”
 
“Làm gì?”
 
“Liệu bà có hại lũ mèo con của chúng tôi không?”
 
Nanh Vàng bè lỗ mũi ra và nhìn chú chằm chằm. “Cậu có nghĩ thế không?”
 
Chân Lửa nhìn lại bà không nao núng. “Không, tôi không tin bà có thể làm hại bọn trẻ. Nhưng tại sao Sao Gãy lại nói vậy?”
 
Tiếng những con mèo đang về đến gần hơn, cùng với đó, là mùi của điên giận và hăng máu. Nanh Vàng dáo dác nhìn qua nhìn lại.
 
“Đi đi!” chân Lửa giục. Sự an toàn của bà con quan trọng hơn sự tò mò của chú.
 
Nhưng Nanh Vàng vẫn ở nguyên tại chỗ và nhìn chú đăm đăm. Một ánh nhìn điềm tĩnh và đột nhiên lóe lên trong đôi mắt to của bà. “Chân Lửa, cậu tin ta vô tội, và ta rất biết ơn về điều đó. Nếu cậu tin ta thì những mèo khác cũng có thể tin ta. Và ta biết Sao Xanh sẽ cho ta được giải thích một cách công bằng. Ta không thể lẫn trốn mãi mãi. Ta quá già rồi, Ta sẽ ở đây và đối mặt với bất cứ đièu gì mà bộ tộc cậu quyết định cho ta”. Bà thở dài và hạ cặp hông trơ xương của bà xuống.
 
“Nhưng còn Vuốt Cọp thì sao? Lỡ may…”
 
“Ông ta rất cứng đầu, và ông ta biết uy quyền của mình đối với các mèo trong bộ tộc – họ sợ ông ta. Nhưng ông ta cũng phải tuân lệnh Sao Xanh”.
 
Những bụi cây loạt soạt chỗ lằn gianh bên  kia trại cho chân Lửa biết đoàn mèo đã gần về đến lối vào trại.
 
“Đi đi chân Lửa”, Nanh Vàng giục, nhe hàm răng đen ra với chú. “Đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình khi để bị thấy ở đây với ta vào lúc này. Cậu không làm gì được cho ta đâu. Hãy tin tưởng vào tộc trưởng của cậu, và để bà định đoạt chuyện xảy ra với ta”.
 
Chân Lửa nhận thấy Nanh Vàng đã nhất quyết. Chú chạm mũi vào bộ lông loang lổ của bà, rồi lặng lẽ lỉnh vào bóng tối để theo dõi.
 
Qua bụi câu kim tước, những con mèo hiện ra – Sao Xanh đi trước, song hành cùng Tim Sư Tử. Lông Tuyết và Da Cây Liễu ở ngay đằng sau họ. Lông Tuyết tách ngay khỏi đoàn quân và lao về phía nhà trẻ, bộ lông của cô dựng đứng lên hoảng hốt. Vuốt Cọp và Vằn Đen sải bước vào trảng trống, vai kề vai, trông rất hùng hổ. Những con mèo khác theo sau, chân Xám và chân Quạ đi sau cùng. Ngay lúc thấy bọn bạn, chân Lửa nhảy ra để nhập bọn với chúng.
 
“Cậu báo cho Nanh Vàng rồi, phải không?” chân Xám thì thào khi chân Lửa đến bên nó.
 
“Ừ”. Chân Lửa thừa nhận. “Nhưng bà ta không chịu đi. Bà ta tin là Sao Xanh sẽ đối xử công bằng với bà. Có ai nhớ ra mình không?”
 
“Chỉ có tụi này thôi”, chân Quạ trả lời.
 
Khắp trại, những con mèo ở lại bắt đầu tỉnh giấc. Chắc hẳn họ đã ngửi thấy mùi hiếu chiến và nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của những mèo trở về, bởi vì tất cả họ đều chạy vào trảng trống, đuôi dựng đứng lên.
 
“Chuyện gì vậy?” một chiến binh mèo mướp tên là Gió Lốc hỏi.
 
“Sao Gãy đòi quyền săn mồi cho bộ tộc Bóng Tối trên lãnh địa của chúng ta!” Đuôi Dài trả lời đủ lớn để tất cả mèo đều nghe thấy.
 
“Và hắn cảnh báo chúng ta về một mụ lang thang sẽ làm lại bọn trẻ của chúng ta!” Da Cây Liễu nói thêm. “Đó chắc chắn là Nanh Vàng!”
Tiếng meo tức giận và đau đớn nổi lên ồn ã trong đám đông.
 
“Yên lặng!” Sao Xanh ra lệnh, và nhảy lên Bục Đá. Tự động, các con mèo ngồi ngay ngắn trước mặt bà.
 
Một tiếng thét oán thán vang lên khiến tất cả mèo phải quay đầu về phía thân cây ngã, nơi mèo già ngủ. Vuốt Cọp và Vằn Đen đang thô bạo lôi Nanh Vàng ra khỏi ổ của bà. Bà kêu gào dữ dội khi họ đẩy bà vào trảng trống và dúi bà xuống trước Bục Đá. Chân Lửa cảm thấy mọi bắp thịt trong cơ thể căng ra. Không suy nghĩ, chú thụp người xuống, sẵn sàng ngảy bổ vào những kẻ đanh hành hạ Nanh Vàng.
 
“Đợi đã, chân Lửa”, chân Xám gừ vào tai chú. “Để Sao Xanh xử lý vụ việc này”.
 
“Chuyện gì vậy?” Sao Xanh hạch hỏi, nhảy khỏi Bục Đá và nhìn chằm chằm những chiến binh của mình. “Ta không ra lệnh tấn công tù binh”.
 
Vuốt Cọp và Vằn Đen lập tức buông Nanh Vàng ra, bà oằn oại dưới đất kêu rít lên và nhổ phì phì.
 
Lông Tuyết xuất hiện từ nhà trẻ và lách mình ra trước bộ tộc. “Chúng ta về thật kịp lúc”, cô nói và thở hổn hể. “Bọn trẻ vẫn bình an”.
 
“Đương nhiên rồi!” Sao Xanh nạt.
 
Lông Tuyết xem ra bị hụt hẫng. “Nhưng… bà định ném Nanh Vàng đi phải không?” cô mèo, mắt mở to.
 
“Ném thôi á?” Vằn Đen quặc lại, giường móng vuốt lên. “Chúng ta phải giết mụ ta ngay!”
 
Đôi mắt xanh sắc bén của Sao Xanh gắn vào khuôn mặt điên giận của Vằn Đen. “Bà ấy đã làm gì vậy?” bà hỏi với giọng bình thản lạnh lùng.
 
Chân Lửa nín thở.
 
“Bà cũng đã ở cuộc TỤ Họp mà! Sao Gãy nói mụ ta…” Vằn Đen bắt đầu.
 
“Sao Gãy chỉ nói rằng có một kẻ du thủ du thực ở gần đâu đó trong rừng”, Sao Xanh meo, giọng toát lên vẻ ngầm đe dọa. “Ông ta không nêu đích danh Nanh Vàng. Bọn trẻ vẫn bình an. Do đó, chừng nào cón ở trong bộ tộc của ta. Nanh Vàng sẽ không bị hại dưới bất kì hình thức nào”.
 
Lời của Sao Xanh được đáp lại bằng sự im lặng, và chân Lửa thở phào nhẹ nhõm.
 
Nanh Vàng ngước nhìn Sao Xanh và nheo mắt lại một cách kính phục. “Tôi sẽ ra đi ngay bây giờ, nếu bà muốn, Sao Xanh à”.
 
“Không cần thiết”, Sao Xanh đáp. “Bà không làm gì sai. Bà sẽ an toàn ở đây”. Vị tộc trưởng bộ tộc Sấm chuyển tia nhìn qua đám đông đang bu quanh Nanh Vàng và meo. “Giờ là lúc chúng ta bàn bạc về mối đe dọa thật sự cho bộ tộc mình: Sao Gãy. Chúng ta đã bắt tay vào chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công của bộ tộc Bóng Tối rồi”, Sao Xanh bắt đầu. “Chúng ta sẽ vẫn tiếp tục chuẩn bị và tuần tra biên giới của chúng ta thường xuyên hơn nữa. Bộ tộc Gió đã mất. Bộ tộc Sông đã chia quyền săn bắt cho các chiến binh bộ tộc Bóng Tối. Bộ tộc Sấm phải một mình chống lại Sao Gãy”.
 
Tiếng phản kháng lại râm ran nổi lên từ các con mèo, và chân Lửa cảm thấy lông mình dựng lên đề phòng.
 
“Vậy là chúng ta sẽ không đồng ý với yêu cầu của Sao Gãy?” Vuốt Cọp meo.
 
“Từ trước đến nay các bộ tộc không bao giờ chia sẻ quyền săn mồi”, Sao Xanh trả lời. “Họ luôn xoay xở tự nuôi sống mình trên lãnh địa riêng của mình. Không có lý do gì phải thay đổi việc này”.
 
Vuốt Cọp gật đầu tán thành.
 
“Nhưng chúng ta có thể tự vệ trước cuộc tấn công của bộ tộc Bóng Tối không?” giọng bà già cả của Tai Nhỏ hỏi. “Bộ tộc Gió đã không chống nổi! Bộ tộc Sông thậm chí còn không cố thử!”
 
Sao Xanh nhìn vào cặp mắt già nua của cụ. “Chúng ta phải cố gắng. Chúng ta sẽ không từ bỏ lãnh địa của mình mà không chiến đấu”.
 
Khắp trảng trống, chân Lửa nhìn thấy những con mèo gật đầu tán thành.
 
“Ngày mai sẽ đi đến Tảng đá Mặt Trăng” Sao Xanh tuyên bố. “Những chiến binh bộ tộc Sao sẽ truyền cho ta sức mạnh mà ta cần để dẫn dắt bộ tộc Sấm qua khỏi thời kỳ khắc nghiệt này. Tất cả đều cần phải nghỉ ngơi. Chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm khi trời sáng.  Bây giờ ta muốn nói chuyện với Tim Sư Tử”. Không một lời nào nữa, bà quay đi và bước về phía hang của mình.
 
Chân Lửa nhận thấy vẻ ngơ ngác hiện trong mắt của một số mèo khi Sao Xanh nhắc đến Tảng đá Mặt Trăng. Lúc này những con mèo bộ tộc hối hả tụ tập thành từng nhóm, nhớn nhác thì thầm với nhau.
 
“Tảng đá Mặt Trăng là gì vậy?” chân Lửa hỏi chân Xám.
 
“Đó là một tảng đá nằm sâu dưới lòng đất, phát sáng trong bóng đêm”, chân Xám xì xào. Giọng nó khản lại vì sợ hãi. “Tất cả các tộc trưởng bộ tộc phải trải qua một đêm ở Tảng đá Mặt Trăng khi lần đầu họ được chọn. Ở đó, tâm kinh của bộ tộc Sao sẽ chia sẻ cùng với họ”.
 
“Chia sẻ cái gì với họ?”
Chân Xám cau mày. “Mình không biết”, nó thừa nhận. “Mình chỉ biết là những tộc trưởng mới phải ngủ bên tảng đá đó, và trong khi ngủ, họ có những giấc mơ đặc biệt. Sau đó, họ được trao cho chín kiếp, và được phong tên là ‘Sao’”.
 
Chân Lửa nhìn Nanh Vàng khập khiễng lết về cái ổ tối tăm của bà. Xem ra sự đối xử thô bạo của Vuốt Cọp đã khoét lại vết thương cũ của  bà. Khi chạy trở về hang lính nhỏ, chân Lửa quyết định sáng mai sẽ hỏi xin Lá Đốm thêm hạt anh túc”.
 
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chân Bụi háo hức meo, và ló đầu ra khỏi hang. Dường như vì hăm hở muốn nghe về cuộc Tụ Họp nên anh chàng đã quên béng việc mình đã phẫn nộ với bọn lính nhỏ mới như thế nào.
 
“Như Đuôi Dài nói vậy. Sao Gãy đòi quyền săn mồi…” chân Xám bắt đầu.
 
Chân Cát và chân Bụi ngồi xuống lắng nghe, nhưng chân Lửa đang nhìn khắp khu trại. Chú có thể thấy bóng Sao Xanh và Tim Sư Tử ngồi gần nhau ở bên ngoài hang của bà, bàn bạc rất khẩn trương.
 
Rổi chú nhận thấy cái bóng nhỏ của chân Quạ ở lối vào hang chiến binh. Vuốt Cọp đứng bên cạnh nó. Chân Lửa thấy đôi tai của chân Quạ oặt xuống khi anh chàng lấm lét trước những lời hung tợn của Vuốt Cọp. Lão chiến binh to lù lù so với cậu ta, gấp hai lần, mắt và răng lão loe lóe dưới ánh trăng. Ông ta đang nói gì với chân Quạ vậy? chân Lửa định lẻn đến gần hơn để nghe thì chân Quạ lùi lại, quay đầu và chạy băng qua trảng trống.
 
Chân Lửa đón chân Quạ khi về đến hang lính nhỏ, nhưng chân Quạ dường như không để ý đến chú. Thay vào đó, nó lách vào trong hang, không hé một lời.
 
Chân Lửa đứng dậy đi theo chân Quạ thì chú thấy Tim Sư Tử đang đến.
 
“Ồ”, thủ lĩnh bộ tộc Sấm meo, và sải bước đến bên bọn lính nhỏ. “Xem ra chân Lửa, chân Xám, và chân Quạ sắp bước sang một giai đoạn huấn luyện quan trọng khác”.
 
“Giai đoạn gì ạ?” chân Xám hỏi, trông bộ phấn khích.
 
“Sao Xanh muốn ba trò đi cùng với bà đến Tảng đá Mặt Trăng!” Tim Sư Tử không bỏ qua vẻ mặt thất vọng của chân Bụi và chân Cát, bởi vì ông nói thêm. “Đừng lo, hai trò này. Rồi sẽ sớm đến lúc hai trò được đi thôi. Bởi vì hiện giờ bộ tộc Sấm cần sức mạnh và kỹ năng của các trò ở trại. Ta cũng sẽ ở lại đây”.
 
Chân Lửa nhìn sượt qua Tim Sư Tử tới tộc trưởng của mình. Bà đang đến từng nhóm chiến binh, ra chỉ thị cho mỗi nhóm. Tại sao bà lại chọn chú cho chuyến đi này? Chú tự hỏi.
 
“Bà muốn các trò nghĩ ngơi bây giờ”, Tim Sư Tử tiếp. “Nhưng trước tiên hãy đến chỗ Lá Đốm và nhận dược thảo cần thiết cho chuyến đi đã. Đó là một chuyến đi dài. Các trò sẽ cần thứ để tiếp thêm sức mạng và kìm nén sự thèm ăn của các trò. Sẽ có rất ít thời gian để săn mồi”.
 
Chân Xám gật đầu, và chân Lửa, kéo ánh mắt khỏi Sao Xanh, cũng gật đầu.
 
“Chân Quạ đâu?” Tim Sư Tử hỏi.
 
“Nó vào ổ rồi ạ”, chân Lửa trả lời.
 
“Tốt. Cứ để cậu ấy ngủ đi. Trò hãy lấy dược thảo về giùm cậu ấy”, Tim Sư Tử meo. “Ngủ ngon nhé. Các trò sẽ khởi hành vào lúc bình minh”. Ông quật đuôi và bước trở lại hang của Sao Xanh.
 
“Chà chà”, chân Cát meo. “Tụi bay nên đi gặp Lá Đốm đi”.
 
Chân Lửa ráng tìm giọng điệu chua chát trong lời nói của cô nàng, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì. Giờ không có thời gian cho sự ghen tị. Dường như tất cả mèo trong bộ tộc đều đoàn kết để đối phó lại sự đe dọa từ phía bộ tộc Bóng Tối.
 
Chân Lửa và chân Xám bước nhanh về phía hang của Lá Đốm. Đường hầm dương xỉ tối om. Ngay cả mặt trăng tròn cũng không xuyên qua được vòm lá dày đặc của nó.
 
Lá Đốm dường như đang đợi chúng khi chúng tiến vào trảng trống ngập ánh trăng của cô. “Các cậu đến lấy dược thảo cho chuyến đi phải không?” cô hỏi.
 
“Dạ vâng”, chân Lửa trả lời. “Với lại, cháu nghĩ là Nanh Vàng cần thêm hạt anh túc. Hình như vết thương của bà ấy đau nhức”.
“Cô sẽ đem một ít hạt anh túc cho bà ấy sau khi các cậu đi. Dược thảo đi đường của các cậu đã sẵn sàng cả rồi”.
 
Lá Đốm chỉ một đống bọc lá được gói ghém cẩn thận. “Đủ cho cả ba cậu. Lá màu xanh đậm sẽ ngăn cơn đói của các cậu trong suốt chuyến đi. CÒn lá kia sẽ giúp các cậu khỏe hơn. Hãy ăn cả hai thứ trước khi khởi hành. Chúng không ngon như mồi tương, nhưng vị của chúng không kéo dài lâu đâu”.
 
“Cảm ơn cô, Lá Đốm”, chân Lửa meo. Chú cúi xuống lấy một gói lên. Trong khi chú cúi đầu, Lá Đốm nhoài tới và  nhẹ nhàng cọ mũi vào má chú. Chân Lửa hít mùi hương dịu ngọt, ấm áp của cô và rù rì lời cảm ơn.
 
Chân Xám lấy hai gói kia vào hai người quay trở lại đường hầm.
 
“Chúc may mắn!” Lá Đốm nói với theo chúng. “Thượng lộ bình an!’
 
Chúng về tới lối vào hang của mình và thả ba cái bọc xuống.
 
“Hừ, mình chỉ hy vọng là đám lá này đứng quá khó nuốt!” chân Xám lầm bầm.
 
“Đường đến Tảng đá Mặt Trăng chắc là dài lắm. Tụi mình chưa bao giờ được phát dược thảo cả. Cậu có biết nó ở đâu không?” chân Lửa hỏi.
 
“Phía bên ngoài lãnh địa của các bộ tộc, ở một nơi gọi là Dãy Núi. Nó nằm sâu dưới lòng đất, trong một cái hang mà chúng ta gọi là Miệng Mẹ”.
 
“Cậu đã từng bao giờ đến đó chưa?” chân Lửa kinh ngạc vì chân Xám biết quá nhiều về cái nơi bí ẩn này.
 
“Chưa, nhưng tất cả lính nhỏ đều phải hành trình đến đó trước khi trở thành chiến binh”.
 
Cái ý nghĩ trở thành chiến binh làm cho mắt chân Lửa long lên phấn khích, và chú không thể không nhổm cao lên.
 
“Đừng quá hy vọng. Tụi  mình vẫn còn phải hoàn tất việc huấn luyện!” chân Xám nhắc nhở, như thế nó đọc được ý nghĩ của chú.
 
Chân Lửa ngước nhìn qua vòm lá đến những ngôi sao đang nhấp nháy trên bầu trời đen. Trăng đã xuống thấp. “Tụi mình nên ngủ một chút đi”, chú nói. Nhưng chú không thể tưởng tượng là mình có thể ngủ được với ý nghĩ về chuyến đi ngày mai cứ luẩn quẩn trong đầu. Tham dự cuộc Tụ Họp, một chuyến đi đến Tảng đá Mặt Trăng – cho đến lúc này, cuộc sống mèo kiểng của chú đã rời xa biết chừng nào!