Dịch giả: Hương Lan
Chương 20

 Lúc chân Lửa trở về, trại đang dần tươm tất hơn lên. Những nhóm mèo liên tục chêm và sửa suốt ngày. Lông Tuyết và Hoa Vàng vẫn còn đang bận gia cố những bức tường nhà trẻ, còn bức tường bao bên ngoài trông đã vững chắc và kiên cố trở lại.
 
Chân Lửa băng qua trảng trống xem có còn mồi tươi hay không. Chú chạy ngang qua chân Cát và chân Bụi, hai con mèo đang chuẩn bị lên đường thay ca đi tuần.
 
“Xin lỗi”, chân Cát meo, khi chân Lửa khấp khởi hít hít quanh khu vực ăn. “Tụi này đã ăn hết hai con chuột cuối cùng rồi”.
 
Chân Lửa nhún vai. Lát nữa chú sẽ tự bắt thứ gì đó cho mình. Chú quay đầu về hang lính nhỏ, nơi chân Xám đang ngồi dựa lưng vào gốc cây cụt, liếm một bàn tay trước của nó.
 
“Chân Quạ đâu?” chân Lửa hỏi khi chú ngồi xuống.
 
“Làm nhiệm vụ chưa về”, chân Xám đáp. “Coi này!” nó giơ tay ra cho chân Lửa xem. Miếng đệm rách toạc và đang rịn máu. “Vuốt Cọp ra lệnh cho mình bắt cá và mình giẫm phải một hòn đá sắc dưới suối”.
 
“Coi bộ sâu đấy. Cậu nên đến nhờ Lá Đốm xem đi”, chân Lửa khuyên. “À, mà này, bộ tộc sai chân Quạ đi đâu vậy?”
 
“Không biết, mình bị nước lạnh ngập tới bùn”, chân Xám than thở. Nó đứng dậy và khập khiễng về phía hang của Lá Đốm.
 
Chân Lửa ngồi xuống, mắt ngóng ra lối vào trại, và đợi chân Quạ. Sau khi nghe lỏm cuộc nói chuyện của các chiến binh đêm qua, chú không thể rũ bỏ được cảm giác rằng chuyện gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra với anh bạn mình. Tim chú chao đảo khi thấy Vuốt Cọp tiến vào trại một mình.
 
Chú đợi thêm. Trăng đã lên cao trên bầu trời. Giờ này đáng lẽ chân Quạ phải về rồi chứ? Chân Lửa ước gì mình đã nói chuyện với Sao Xanh lúc có cơ hội. Bây giờ, chú thấy Vằn Đen và Đuôi Dài đang gác phía ngoài hang của bà, và chắc chắn chú không muốn bọn họ nghe lỏm mối quan ngại của chú.
 
Vuốt Cọp mang về mồi tươi, mà ông ta cùng chia với Bão Trắng ở phía ngoài  hang chiến binh. Chân Lửa nhận thấy là mình đói ngấu. Có lẽ chú nên đi săn – không chừng chú sẽ tình cờ gặp chân Quạ ở ngoài trại. Trong khi đang tự hỏi phải làm gì thì chân Lửa thấy chân Quạ chạy vút qua cổng trại. Một cảm giác thư thái truyền khắp người chú, và đó không chỉ vì chân Quạ đang quắp mồi tươi lủng lẳng ở giữa hai hàm răng nó.
 
Chàng lính nhỏ tiến thẳng đến chỗ chân Lửa và thả một  miệng đồ ăn xuống đất. “Đủ cho cả ba tụi mình!” nó hãnh diện meo. “Và sẽ càng ngon miệng hơn đấy – nó từ lãnh địa bộ tộc Bóng TỐi”.
 
Chân Lửa há hốc kinh ngạc. “Cậu đi săn ở lãnh đại bộ tộc Bóng Tối hả?”
 
“Đó là nhiệm vụ của mình mà”, chân Quạ giải thích.
“Vuốt Cọp sai cậu vào lãnh địa của kẻ thù để săn mồi!” chân Lửa không sao tin được. “Tụi mình phải báo cho Sao Xanh biết. Điều đó quá nguy hiểm!”
 
Nghe đề cập đến tên của Sao Xanh, chân quạ lắc đầu. Mắt nó chợt hoảng hốt và tối sầm lại vì sợ hãi. “Này, làm ơn im miệng, được không?” nó tiếp. “Mình vẫn còn sống. Lại còn bắt mồi về. Thế là ổn”.
 
“Cậu còn sống sót lần này thôi!” chân Lửa phản ứng.
 
“Suỵt! Vuốt Cọp đang nhìn kìa. Cứ xơi phần cậu và giữ miệng lại!” chân Quạ cáu cẳn. Chân Lửa nhún vai và lấy mồi tươi của mình. Chân Quạ ăn rất nhanh, tránh không nhìn vào mắt chân Lửa. “Tụi mình để dành một ít cho chân Xám nhé?” nó hỏi, sau một hồi.
 
“Nó đi đến chỗ Lá Đốm rồi”, chân Lửa lúng búng nói với một miệng đầy. “Nó bị đứt chân. Mình không biết chừng nào nó về”.
 
“Ừ, thì cứ chừa cho nó cái gì cũng được”, chân Quạ trả lời, đột nhiên nghe có vẻ đuối sức. “Mình mệt lử rồi, phải đánh một giấc đây”. Nó đứng dậy và cố lết vào trong hang.
 
Chân Lửa ở ngoài, nhìn những mèo còn lại của bộ tộc với những hoạt động buổi tối. Chú sẽ phải nói cho chân Quạ nghe điều chú nghe được trong rừng đêm qua. Nó cần phải biết nó đang gặp nguy hiểm biết chừng nào.
 
Vuốt Cọp nằm bên cạnh Bão Trắng, đang chia lưỡi, nhưng một mắt ông ta lại dán chặt vào hang của lính nhỏ. Chân Lửa ngáp dài để cho lão thấy là chú mệt đứ đừ. Sau đó chú đứng dậy và đi theo chân Quạ vào bên trong.
 
Chân Quạ đang ngủ, nhưng từ những cái giật chân và giật ria của nó, chân Lửa có thể đoán là nó đang mơ. Chú biết đó không phải là một giấc mơ đẹp do bởi những tiếng meo tắc nghẹn và những tiếng rên mà chân Quạ đang thốt ra. Bất thình lình, anh mèo đen nhổm phắt người đứng dậy, mắt mở thao láo sợ hãi. Lông dựng đứng, lưng cong vổng lên.
 
“Chân Quạ!” chân Lửa meo lên hoảng hốt. “Bình tĩnh nào. Cậu đang ở trong hang của tụi mình mà. Chỉ có mình ở đây thôi!”
 
Chân Quạ nhìn một cách man dại.
 
“Chỉ có mình thôi mà”, chân Lửa lặp lại.
 
Chân Quạ chớp mắt và hình như nhận ra bạn. Liền đổ sập xuống ổ của nó.
 
“Chân Quạ”, chân Lửa meo một cách nghiêm túc. “Có chuyện này cậu cần phải biết. Một chuyện mình nghe lỏm được đêm qua khi lén ra ngoài tìm tỏi dại”. Chân Quạ ngoảnh đi chỗ khác, vẫn còn run cầm cập vì giấc mơ của mình, nhưng chân Lửa cương quyết. “Chân Quạ, mình nghe Vuốt Cọp nói với Vằn Đen và Đuôi Dài rằng cậu phản bội lại bộ tộc Sấm. Ông ta kể với họ rằng trong chuyến đi đến Miệng Mẹ cậu đã lẻn đi báo cho bộ tộc Bóng Tối biết là trại không được bảo vệ”.
 
Chân Quạ quay phắt lại dòm chân Lửa. “Nhưng mình đâu có!” nó kêu lên, hoảng vía.
 
“Đương nhiên là không”, chân Lửa đồng tình. “Nhưng Vằn Đen và Đuôi Dài tin, và Vuốt Cọp thuyết phục được họ phải trừ khử cậu đi”.
 
Chân Quạ á khẩu luôn, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.
 
“Tại sao Vuốt CỌp lại muốn trừ khử cậu vậy, chân Quạ?” Chân Lửa dịu dàng hỏi. “Ông ta là một trong những chiến binh hùng mạnh nhất bộ tộc mà. Cậu có đe dọa gì ông ấy?” chân Lửa nghe là mình đã biết câu trả lời, nhưng chú muốn nghe sự thật từ chính miệng chân Quạ. Chú chờ đợi trong khi chan Quạ lớ ngớ tìm lời để nói.
 
Cuối cùng, chàng lính nhỏ lông đen bò đến sát bên chân Lửa và thì thầm vào tai chú bằng giọng khàn khàn, “bởi vì thủ lĩnh bộ tộc Sông không giết Đuôi Đỏ. Mà là Vuốt Cọp giết”.
 
Chân Lửa lặng lẽ gật đầu, và chân Quạ tiếp, tiếng thì thầm của nó bị đứt quãng vì căng thẳng. “Đuôi Đỏ đã giết chết thủ lĩnh của bộ tộc Sông…”
 
 
“Vậy là Vuốt Cọp không giết Tim Cây Sồi”. Chân Lửa buột mồm.
Chân Quạ lắc đầu. “Không! Sau khi Đuôi Đỏ giết Tim Cây Sồi, Vuốt Cọp ra lệnh cho mình trở về trại. Mình muốn ở lại, nhưng ông ta gào bắt mình phải đi, vì thế mình chạy vào rặng cây. Đáng lý ra mình nên tiếp tục chạy, nhưng mình khôgn thể bỏ đi trong khi họ vẫn đang chiến đấu. Thế là mình lén quay lại xem Vuốt Cọp có cần giúp gì không. Đến lúc mình tới gần, tất cả chiến binh của bộ tộc Sông đã bỏ chạy hết, chỉ còn lại Đuôi Đỏ và Vuốt Cọp. Đuôi Đỏ đang nhìn theo tên chiến binh cuối cùng bỏ chạy và Vuốt Cọp” – chân Quạ dừng lại, nuốt nước bọt – “Vuốt Cọp nh-nhảy chồm lên ông ấy. Lão cắm răng vào gáy của Đuôi Đỏ và ôgn ấy khuỵu xuống đất, chết ngay. Mình bỏ chạy liền. Không biết Vuốt Cọp có nhìn thấy mình hay không. Mình chỉ cắm đầu chạy cho đến khi về đến trại”.
 
“Tại sao cậu không kể cho Sao Xanh nghe?” chân Lửa từ tốn nhấn mạnh.
“Bà sẽ tin mình chắc?” mắt chân Quạ trợn lên man dại. “Cậu có tin mình không?”
 
“Đương nhiên mình tin cậu”, chân Lửa meo. Chú liếm vào giữa hai tai chân Quạ với cố gắng trấn an và xoa dịu bạn. Chú sẽ phải tìm một cơ hội để nói cho Sao Xanh nghe về sự phản trắc của Vuốt Cọp. “Đừng lo, để mình dàn xếp việc này”, chú hứa. “Trong thời gian đó, cậu phải chắc chắn luôn theo sát bên mình hoặc chân Xám, nghe chưa”.
 
“Chân Xám có biết không? Về việc họ muốn trừ khử mình í?”
 
“Chưa. Nhưng mình sẽ nói cho nó biết”.
 
Chân Quạ lầm lũi nằm ẹp bụng xuống và ngó đăm ra trước.
 
“Sẽ ổn mà, chân Quạ”, chân Lửa rù, và chạm mũi vào thân hình đen còm nhom của nó. “Mình sẽ giúp cậu thoát khỏi vụ này”.
 
Chân Xám đi vào hang lúc bình minh lên. Chân Cát và chân Bụi đã trở về sau phiên tuần tra đêm trước và đang ngủ vùi trong ổ của chúng.
 
“Chào!” chân Xám meo, giọng vui hẳn lên so với mấy bữa trước.
 
Chân Lửa tỉnh giấc ngay lập tức. “Trông cậu khá hơn rồi đấy”, chù rù.
 
Chân Xám liếm tai chân Lửa. “Lá Đốm đắp thứ gì đó sệt sệt lên vết đứt chân của mình và bắt mình nằm yên mấy tiếng liền. Mình ngủ quên luôn. À, mình hy vọng con chim mai hoa ngoài kia là dành cho mình- đói chết đi được!”
 
“Ừ phải. Chân Quạ bắt nó hồi hôm qua. Vuốt Cọp sai nó…”
 
“Im coi, hai tụi bay”, chân Cát gắt um. “Có mèo ở đây đang cố ngủ”.
 
Chân Xám tròn mắt. “Đi nào, chân Lửa”, nó meo. “Mặt Vện vừa mới sinh một lũ nhóc. Tụi mình tới thăm chúng đi”.
 
Chân Lửa rù lên khoái chí. Cuối cùng, cũng có điều cho bộ tộc Sấm ăn mừng. Chú nhìn xuống chân Quạ, vẫn đang ngủ, và bước nhẹ ra khỏi hang. Cùng với chân Xám, chú chạy qua trảng trống đến nhà trẻ. Mặt trời mọc làm cho lông chú rực lên ấm áp, chú duỗi mình sảng khoáng, mê mẩn để mặc cho xương sống võng xuống và dồn sức mạnh lên bốn chân.
“Thôi đừng có khoe mẽ nữa!” chân Xám gọi với qua vai nó. Chân Lửa ngừng căng duỗi và phóng theo anh bạn.
 
Bão Trắng đang ngồi phía ngoài nhà trẻ, canh gác lỗi vào. “Các cậu đến xem lũ trẻ mới phải không?” ông mèo khi chân Lửa và chân Xám tiến đến.
 
Chân Lửa gật đầu.
 
“Từng mèo một thôi, và các cậu phải đợi – bây giờ Sao Xanh đang ở trong với cô ấy”, Bão Trắng bảo bọn chúng.
 
“Ừm, cậu vào trước đi”, chân Lửa đề nghị. “Để mình ra thăm Nanh Vàng trong khi đợi”. Chú lẽ phép gật đầu chào Bão Trắng và nhắm thẳng tới ổ của Nanh Vàng.
 
Bà mèo già đang rửa ráy phía sau tai mình, mắt bà hơi khép lại vì tập trung.
 
“Đừng nói là bà đang cầu mưa đấy!” chân Lửa đùa.
 
Nanh Vàng ngước lên. “Chú em nghe quá nhiều chuyện cổ tích của bọn mèo già rồi”, bà meo. “Một con mèo đang rửa tai mà thiên hạ lại mắc mưa thì có gì quan trọng nào?’
 
Đám ria của chân Lửa vểnh lên thích chí. “Bà có định đi thăm lũ con mới sinh của Mặt Vện không?” chú hỏi.
 
Nanh Vàng cứng đờ lại và lắc đầu. “Ta không nghĩ là mình được chào đón”, bà gừ.
 
“Nhưng họ biết bà đã cứu…” chân Lửa bắt đầu.
 
“Mèo cái vốn rất bảo vệ đàn con mới sinh của mình. Đặc biệt đó là lứa đầu tiên của cô ta nữa. Ta nghĩ mình nên tránh xa”, Nanh Vàng trả lời với giọng điệu miễn bàn cãi thêm.
 
“Thôi vậy. Nhưng tôi sẽ đi thăm chúng. Chắc chắn đó là một tín hiệu tốt, có thêm con nít mới trong trại”.
 
Nanh Vàng nhún vai. “Đôi khi”, bà lầm bầm một cách ám muội.
 
Chân Lửa quay đi và chạy về phía nhà trả. Mây vừa che phủ mặt trời, khiến cho không khí trở nên dịu hơn. Một cơn gió mạnh lạnh xốc vào lông chú và thổi lá cuốn rào rào quanh trảng trống.
 
Sao Xanh đang ngồi bên ngoài nhà trẻ. Phía sau bà, chiếc đuôi của chan Xám vừa vụt biến ở lối vô nhỏ hẹp. “Chân Lửa đấy à”, bà chào chú. “Trò đến thăm những chiến binh mới nhất của bộ tộc Sấm phải không?” giọng của tộc trưởng bộ tộc Sấm nghe có vẻ mệt mỏi và buồn rầu.
 
Chân Lửa ngạc nhiên. Chắc chắn trẻ con phải là một tin tốt đối với bộ tộc Sấm chứ?
 
“Vâng”, chú trả lời.
 
“Ừ, thăm xong thì cậu đến gặp ta ở hang của ta nhé”.
 
“Vâng, thưa Sao Xanh”, chân Lửa meo khi bà chậm rãi bước đi khỏi. Chú cảm thấy lông mình rần rật. Sẽ có một cơ hội khác để nói chuyện một mình với Sao Xanh. Xem ra, rốt cuộc thì bộ tộc Sao đang đứng về phía chú.
 
Chân Xám tuôi ra khỏi lối vào nhà trẻ. “Chúng dễ thương lắm”, nó xuýt xoa. “Nhưng mình đói quá. Để mình đi kiếm một ít mồi tươi. Mình sẽ để phần cho cậu ít nếu mình tìm được!” nó nháy mắt trìu mến với chân Lửa và chạy đi.
 
Chân Lửa rù lời tạm biệt và ngước lên nhìn Bão Trắng, ông gật đầu cho phép chú vào nhà trẻ, chân Lửa ép mình chui qua cái lỗ bé tí.
 
Bốn con mèo bé xíu nằm trong túm tụm vào nhau trong cái ổ nhăn nheo của Mặt Vện. Lông của chúng màu xám lợt với những đốm đậm màu hơn, giống mẹ chúng như đúc, ngoại trừ một thằng cu tí nị màu xám đậm. Chúng ngọ nguậy và meo nhí nheo sát bên bụng của Mặt Vện, mắt chúng nhắm nghiền.
 
“Chị cảm thấy thế nào?” chân Lửa thì thầm với cô.
 
“Hơi mệt”, Mặt Vện trả lời. Chị tự hào nhìn xuống lũ con đầu lòng của mình. “Nhưng lũ trẻ đều khỏe mạnh”.
 
“Bộ tộc Sấm thật may mắn khi có chúng”, chân Lửa rù rừ. “Em sẽ kể về chúng cho Nanh Vàng nghe”.
 
Mặt Vện không trả lời, và chân Lửa kịp nhận thấy một thoáng lo âu nháng lên trong mắt chị khi chị húc một đứa con hơi lạc ra xa cho nó sát vào mình.
 
Chân Lửa bỗng cảm thấy lo thốn trong bụng. Sao Xanh có thể đã chấp nhận Nanh Vàng vào bộ tộc, nhưng dường như bà mèo già nua ấy vẫn không được tất cả bộ tộc tin cậy. Chú chạm mũi một cách âu yếm vào bên hông của Mặt Vện, sau đó quay đầu trở ra trảng trống.
 
Tộc trưởng bộ tộc đang đợi chân Lửa ở lối vào hang của bà. Đuôi Dài ngồi bên cạnh. Anh chiến binh mèo mướp lợt dòm chân Lửa lom lom khi chú đến gần. Chân Lửa không đếm xỉa gì tới ánh mắt của anh ta và nhìn Sao Xanh một cách chờ đợi.
 
“Vào trong đi”, bà meo và quay ra dẫn đường. Chân Lửa chạy lóc có theo bà. Đuôi Dài lập tức đứng dậy như định đi theo họ.
 
Sao Xanh ngoái nhìn phía anh ta. “Ta nghĩ ta sẽ an toàn với anh chàng chân Lửa trẻ tuổi này”, bà meo. Đuôi Dài lần chần một lát thoáng, rồi ngồi xuống lại bên ngoài lối vào.
 
Chân Lửa chưa từng vào hang của Sao Xanh bao giờ. Chú bước nhẹ theo theo bà qua những lớp địa y bao phủ lối vào. “Lũ con của Mặt Vện thật dễ thương”, chú rù.
 
Sao Xanh trông vẻ nghiêm nghị. “Chúng dễ thương thật, nhưng chúng, nhưng chúng cũng có nghĩa là có thêm miệng ăn, và mùa lá trụi sắp đến gần”. Rồi bà liếc nhìn chân Lửa, đang không thể che dấu được vẻ sửng sốt trước những lời nói thiểu não của bà. “Hừm, đừng nghe ta nói”, Sao Xanh meo và lắc đầu một cách sốt ruột. “Những cơn gió lạnh đầu mùa luôn khiến ta lo lắng. Lại đây, thoải mái coi”, bà nghiêng đầu về phía nền đất khô, đầy cát.
 
Chân Lửa nằm ép xuống, xoãi tay ra phía trước mặt.
 
Sao Xanh chậm rãi cuộn mình quanh cái ổ rêu của bà. “Ta vẫn còn bị đau nhức do buổi huấn luyện của chúng ta ngày hôm qua”, bà thừa nhận khi đã ngồi xuống và cuộn tròn đuôi quanh chân. “Trò chiến đấu tốt lắm, anh bạn trẻ ạ”.
 
Lần này, chân Lửa không thể không say sưa đón nhận lời khen ngợi của bà. Tim chú đập thùm thụp. Đây là khoảnh khắc tuyệt vời để nói cho tộc trưởng về nỗi sợ hãi của chú đối với Vuốt Cọp. Chú nghếch cằm lên, chuẩn bị nói.
 
Nhưng chính Sao Xanh là mèo nói trước, đăm đăm nhìn lướt qua chú đến bức tường hang đằng kia. “Ta vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối của  bọn bộ tộc Bóng Tối còn lẩn quất đâu đó trong trại”, bà lầm bầm. “Ta hy vọng sẽ không bao giờ thấy cái ngày mà kẻ thù của chúng ta đột nhập vào thẳng trung tâm của bộ tộc Sấm nữa”. Chân Lửa lặng lẽ gật đầu đống ý, có cảm giác là Sao Xanh sẽ còn nói tiếp.
 
“Và có quá nhiều cái chết”, bà thở dài. “Đầu tiên là Đuôi Đỏ, rồi đến Tim Sư Tử. Ta phải cảm ơn bộ tộc Sao là ít nhất những chiến binh chúng ta còn lại cũng mạnh mẽ và trung thành như họ. Ít ra với Vuốt Cọp làm thủ lĩnh, bộ tộc Sấm vễ có thể tự vệ được”. Tim của chân Lửa tụt xịu xuống và một luồng băng cứa sâu vào chú khi Sao Xanh tiếp tục. “Có thời, khi Vuốt CỌp còn là một chiến binh trẻ, ta rất lo ngại về tham vọng mạnh mẽ của ông ta. Nguồn năng lượn như vậy cần phải được khai thông cẩn thận. Nhưng bây giờ ta rất hãnh diện khi thấy bộ tộc kính trọng ông ấy đến thế nào. Ta biết ông ấy rất tham vọng, nhưng tham vọng của ông ấy khiến ông ấy trở thành một trong những mèo can đảm nhất từ trước tới nay mà ta có vinh dự chiến đấu cùng”.
 
Ngay tức khắc, chân Lửa biết là chú không thể thổ lộ mối nghi ngờ Vuốt Cọp của mình với Sao Xanh được. Không thể khi mà Sao Xanh trông đợi vị trở thủ của mình bảo vệ cho cả bộ tộc. Chú phải tự mình cứu chân Quạ thôi. Chú hít sâu và từ từ chớp mắt, để khi Sao Xanh quay lại và nhìn thẳng vào mắt chú, không còn lưu  lại chút dấu hiệu gì về sự choáng váng và thất vọng của chú cả.
 
Những lời tiếp theo của bà lặng lẽ và đầy lo âu. “Cậu biết là Sao Gãy sẽ trở lại. Hắn đã tuyên bố rõ ràng tại cuộc Tụ Họp rằng hắn muốn quyền săn bắt trên tất cả mọi lãnh địa”.
 
“Chúng ta đã đánh bại hắn một lần. Chúng ta có thể đánh bại hắn nữa”, chân Lửa khẳng định.
 
“Đúng”, Sao Xanh gật đầu thừa nhận một cách gượng gạo, “bộ tộc Sao sẽ vinh danh lòng can đảm của trò, chân Lửa trẻ tuổi ạ”. Bà dừng lại để liếm vết thương đanh lành bên hông mình. “Ta nghĩ trò cần phải biết rằng, trong trận chiến với lũ chuột cống, không phải ta mất đi mạng thứ năm, mà là mạng thứ bảy”.
 
Chân Lửa ngồi nhổm phắt dậy, điếng người.
 
Sao Xanh tiếp. “Ta phải làm cho bộ tộc tin rằng đó là mạng thứ năm của ta bởi vì ta không muốn họ lo sợ sự an nguy của ta. Nhưng ta vẫn còn hai mạng nữa, sau đó ra sẽ rời xa đồng bào để gia nhập bộ tộc Sao”.
 
Tâm trí chân Lửa bấn loạn. Tại sao bà lại nói với mình chuyện này? “Cảm ơn vì đã chia sẻ với con, thưa Sao Xanh”, chú kính cẩn rù.
 
Sao Xanh gật đầu. “Giờ ta mệt rồi”, bà khọt khẹt một cách khó chịu. “Trò đi đi. Chân Lửa này, ta không muốn trò tiết lộ chuyện này với bất cứ ai”.
 
“Vâng, thưa Sao Xanh”, chân Lửa trả lời khi chú rà hơi tìm lối ra khỏi bức màn địa y.
 
Đuôi Dài vẫn đang ngồi ngoài cửa. Chân Lửa bước ngang qua anh ta và đi thẳng về phía hang của mình. Chú không biết phần nào trong cuộc nói chuyện với Sao Xanh khiến chú hoang mang hơn.
 
Chú đột ngột dừng lại giữa chừng bởi một tiếng ngao thất thanh vọng đến từ phía nhà trẻ. Lông Tuyết chạy bổ ra trảng trống, đuôi cô dựng xù lên và mắt mở to khiếp đảm. “Lũ con tôi! Ai đó bắt mất chúng rồi!’
 
Vuốt Cọp lao về phía cô. Ông ta cất tiếng gọi bộ tộc, “Nhanh, lục soát trại! Bão Trắng, cứ ở yên đấy. Các chiến binh, tuần tra khắp ranh giới trại. Các lính nhỏ, lục soát các hang!”
 
Chân Lửa vù ngay đến hang gần nhất, hang chiến  binh, và tiến vào trong. Hoàn toàn trống không. Chú dùng tay cào bới các chỗ ngủ nhưng không hề có dấu vết hay  mùi lũ trẻ ủa Lông Tuyết đâu cả.
 
Chú vọt ra ngoài và hướng thẳng về hang của mình. Chân Quạ và chân Xám đã ở trong đó rồi, đang lật tung ổ của chúng lên, hít hơi mọi ngóc ngách. Chân Bụi và chân Cát, đang tìm kiếm trong hang của những mèo già. Chân Lửa để bọn chúng đó và chạy đi sục mõm vào hết bụi cỏ này đến bụi cây khác, mặc kệ gai tầm ma chọc vào mũi. Không có dấu vết của bọn trẻ ở bất cứ đâu. Chú nhìn xung quanh viền ranh giới trại. Các chiến binh đang xà quần tới lui ở đó, khẩn trương đánh hơi trong không khí.
 
Đột nhiên chân Lửa phát hiện Nanh Vàng ở đằng xa. Bà đang chui qua chỗ bức tường dương xỉ không được canh gác. Chắc hẳn bà ta đã nhận thấy mùi gì đó, chú nghĩ, bèn phóng ào về phía bà đúng lúc chiếc đuôi của bà biến mất vào bức tường cây. Khi chú đến bức tường dương xỉ, bà ta đã đi rồi. Chú khí không khí. Không có mùi của bọn trẻ, chỉ có một  mùi đăng đắng sợ hãi của Nanh Vàng. Bà ta sợ gì vậy? Chân Lửa tự hỏi.
 
Tiếng ngao của Vuốt Cọp ầm vang từ những bụi cây phía sau nhà trẻ. Tất cả mèo đổ nhào về phía ông ta, dẫn đầu là Lông Tuyết. Họ cố sán lại càng gần càng tốt, chen lán, huých đẩy nhau để nhìn qua  bụi cây rậm rạp. Chân Lửa nhướng mũi về phía trước và thấy Vuốt Cọp đang đứng trước một đống lông đốm bất động.
 
Lá Đốm!
 
Chân Lửa trợn trừng không tin nổi khi nhìn vào cơ thể không còn sự sống của cô. Cơn thịnh nộ cuộn lên trong chú như một đám mây đe, và chú cảm thấy máu sôi réo trong tai mình. Kẻ nào đã làm điều này?
 
Sao Xanh bước qua đám đông và cúi xuống trước cô mèo lang y. “Cô ấy đã bị giết bởi một cú táp của chiến binh”, bà meo một cách yếu ớt.
 
Chân Lửa vươn cổ ra nhìn và thấy một vết thương suy nhất ở phía sau cổ Lá Đốm. Đầu chú chòng chành và đột nhiên chú không thể nhìn rõ được nữa.
 
Trong cơn đau đớn, chân Lửa nghe tiếng lầm bầm ở phía sau đám đông phình lên thành một tiếng gào xé óc.
 
“Nanh Vàng đi rồi!”