Dịch giả: Hương Lan
Chương 24

Nanh Vàng quay đi và lách vào đám dương xỉ. Bão Trắng và những mèo khác đi theo bà.
 
Chân Lửa chọn rà chộn rộn. Chú không còn cảm thấy cái lạnh ẩm ướt trong không khí nữa, và sự mệt mỏi của chú đã bị lãng quên từ lâu.
 
Nanh Vàng dẫn họ đến một lòng chảo nhỏ, xung qaunh những tán cây rậm rạp bao kín và chỉ ra lối vào trại bộ tộc Bóng Tối. Gai mâm xôi rối rắm quện vào nhau trông khác hẳn với hàng cây kim tước gọn gàng dẫn vào trại bộ tộc Sấm. Ven trại đầy những hố và khe nứt cùng với mùi thịt thối nữa thoảng qua mũi họ.
 
“Các ông ăn thịt quạ (ý nói là ăn đồ hôi thối, xác chết) à?” chân Xám càm ràm, chun môi lên.
 
“Chiến binh của chúng tôi được dùng để tấn công, chứ không phải để đi săn”, Lông Tro đáp. “Chúng tôi ăn bất cứ thứ gì thấy được!”
 
“Bộ tộc Sấm, hãy nấp trong đám dương xỉ đằng kia”, Nanh Vàng rít lên. “Ở đó đầy nấm dộc có thể che giáu mùi của các vị. Đợi ở đấy cho đến khi nghe tôi gọi”.
 
Bà lùi lại cho những mèo khác của bộ tộc Bóng Tối dẫn đường, rồi chen vào giữa nhóm như thể là tù binh của họ. Cả đoàn nín lặng tiến vào trại.
 
Những con mèo bộ tộc Sấm ẩn mình vừa giữa nấm đọc, căng thẳng và đề phòng. Chân Lửa cảm thấy lông mình  tê rần rật. Chú nhìn sang chân Xám kế bên. Mảng lông dày phía sau cổ anh bạn chú dựng đứng cả lên, và chân Lửa có thể nghe thấy tiếng nó thở gấp cùng với sự kích động bị kìm nén.
 
Đột nhiêm có tiếng ngao bật lên từ trại bộ tộc Bóng Tối. Không chần chừ, những con mèo bộ tộc Sấm búng ra khỏi vị trí ẩn nấp và băng vút qua lối vào.
 
Nanh Vàng, Lông Tro, Mây Rạng Đông, và Da Đêm đang ở trong một trảng trống bùn lây, bị giày xéo tơi bời, đang giằng co với sáu tên chiến binh hung tợn. Chân Lửa nhận ra Sao Gãy và trợ thủ của lão, Bàn Chân Đen, trong số đó. Tụi chiến binh trông ốm đói và đầy sẹo chiến trường, nhưng chân Lửa có thể thấy cơ bắp rắn chắc nổi u cục dưới đám lông trụi loang lổ của chúng.
 
Xung quanh rìa trảng trống, từng túm mèo gầy nhách đang thấp thỏm trố mắt dòm cuộc hỗn loạn. Tấm thân còm cõi ủa họ dường như co rút lại trước cảnh bạo lực ấy, trong khi đôi mắt lờ đờ của họ ngó trân trân, khiếp đảm và hoang mang. Trong khóe mắt, chân Lửa thoáng thấy Mũi Ướt lầm lũi bò giật lùi ra trốn vào một bụi cây.
Trước cú gật đầu ra hiệu của Bão Trắng, những con mèo bộ tộc Sấm xông ngay vào trận chiến giáp lá cà.
 
Chân Lửa giương vuốt quặp liền một gã mèo mướp màu bạc, nhưng hụt. Chú chúi nhủi và tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối xồ vào định tóm chú bằng những móng vuốt sắc tựa gai độc của hắn. Chân Lửa vặn người né được và ngoạm răng trúng vào thịt của tên mèo. Tiếng rú điên cuồng của tên chiến binh cho chú biết mình đã cắn trúng một  điểm huyệt, thế là chú nghiến mạnh hơn. Tên chiến binh gào thét lần nữa, vùng vẫy thoát ra và chạy vút vào bụi rậm.
 
Chân Lửa bật dậy. Một thằng lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối từ rìa trại nhảy đu lên mình chú, bộ  lông tơ mềm của nó xù lên trông kinh khiếp.
 
Chân Lửa thu móng vuốt lại và dễ dàng đập nó rớt xuống. “Đây không phải là cuộc chiến của chú mày”, chú rít.
 
Bão Trắng đã ghì chặt Bàn Chân Đen xuống đất. Ông cắn hắn một cú ra trò và tên thủ lĩnh bị thương cút thẳng ra cổng trại và biến vào nơi an toàn trong rừng.
 
“Chân Lửa!” chân Lửa nghe tiếng Mây Rạng Đông thét tên mình. “Cẩn thận! Mặt Vuốt Sắc…” chú không nghe được đoạn còn lại. Một gã mèo nâu to xác đâm thẳng vào chú. Mặt Vuốt Sắc! Chân Lửa tấn mạng vuốt xuống đất và quay lại ứng chiến. Tên chiến binh đã giết Lá Đốm! Nỗi căm hờn trào dâng trong lòng và chú phóng ầm vào gã mèo nâu.
 
Chân Lửa đè tên chiến binh xuống và nhấn đầu hắn xuống bùn. Điên dại vì căm giận, chú quyết phập răng vào cổ của Mặt Vuốt Sắc. Nhưng trước khi chú kịp giáng đòn chí tử, Bão Trắng đã xô chú qua một bên bà túm lấy tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối.
 
“Chiến binh bộ tộc Sấm không giết chóc trừ trường hợp bất khả kháng”, ông ngao vào tai chân Lửa. “Chúng ta chỉ cần cho chúng biết là đừng có thò mặt ra đây nữa thôi!”  Đoạn ông cắn Mặt Vuốt Sắc một cú ngoạn mục rồi buồn ra cho tên mèo kêu thét bỏ chạy khỏi trại.
 
Vẫn chưa nguôi giận, chân Lửa hăng tiết nhìn quanh. Bọn chiến binh của Sao Gãy đã tháo chạy.
 
Một tiếng ré điên cuồng phọt lên từ phía sau chân Xám. Chân Xám nhảy bắn qua một bên, mở đường chp chân Lửa thấy Nanh Vàng đang ghì chặt Sao Gãy bằng những móng vuốt bết  máu và bùn của bà. Máu trên thân thể hắn rỉ rả qua những vết thương. Tai hắn ẹp sát vào đầu, râu ria vểnh cả lên khi hắn quỵ mọp, bẹp gí dưới sức đè mạnh mẽ của Nanh Vàng.
 
“Ta không bao giờ ngờ là mụ lại khó giết hơn cha ta!” hắn gầm gừ với bà.
 
Nanh Vàng giật thót người như thể bị ong chích, mặt bà đột nhiên méo xẹo vì sốc và sầu muộn. Bà hơi lỏng tay ghì Sao Gãy, ngay lập tức hắn xoay người thật mạnh và hất bà sang bên.
 
Ngươi đã giết chết Sao Nứt?” Nanh Vàng gào to, mắt bà long lên nghi hoặc.
 
Sao Gãy lạnh lùng nhìn bà. “Bà đã tìm thấy xác lão mà. Bà không nhận thấy lông của ta còn dính trên móng vuốt của lão sao?” Nanh Vàng lộ vẻ kinh hồn khi hắn nói tiếp. “Lão ta là một tộc trưởng nhu nhược và ngu ngốc. Lão thật đáng chết”.
 
“Không!” Nanh Vàng rít lên, đầu gục xuống. Sau đó bà lắc mạnh một cái. Bà ngước lên nhìn Sao Gãy, lưng cong lại. “Thế lũ con của Hoa Sáng thì sao? Chúng cũng đáng chết à?” bà chấn vấn.
 
“Sao Gãy gầm lên và lao vào Nanh Vàng, ép chặt bụng bà xuống đất. Nanh Vàng thậm chí không có ý định chống lại những vuốt sắc nhọn như gai của hắn. Chân Lửa hoảng hốt khi trông thấy mắt bà mờ đi vì buồn đau.
 
“Bọn đó quá èo uột”, Sao Gãy rít gióng, cúi mặt xuống tai Nanh Vàng. “Chúng vô dụng đối với bộ tộc Bóng Tối. Nếu ta không giết chúng, thì tụi chiến binh khác cũng làm điều đó”.
 
Một tiếng gào thê thiết vọt ra từ bà meo đen trắng của bộ tộc Bóng Tối. Sao Gãy chẳng thèm đoái hoài đến bà. “Đáng lẽ ta đã giết mụ khi có cơ hội”, hắn rặn từng chữ với Nanh Vàng. “Chắc hẳn đó là một ít nhu nhược rơi rớt lại từ cha ta. Ta thật dốt khi để mụ còn sống rời khỏi bộ tộc Bóng Tối!” hắn chồm tới, nhe răng ra, sẵn sàng cắm vào cổ bà.
 
Chân Lửa nhanh hơn. Chú chồm lên lưng Sao Gãy, trước khi hắn kịp tợp chặt quai hàm của hắn lại. Chân Lửa ấn chặt móng xuống xuống bộ lông mướp bết bùn của hắn và lôi móc hắn ra khỏi bà mèo đang mệt lử, ném hắn ra rìa trảng trống.
 
Sao Gãy xoay tít trên không và đáp xuống bằng chân rồi nhìn chòng chọc vào mắt chân Lửa, rỉa tói một cách hiểm độc. “Đừng phí thời gian vô ích, tên lính nhỏ kia! Ta đã chia sẻ những giấc mơ với bộ tộc Sao. Ngươi sẽ phải giết ta hết chín lần mới khiến ta đi theo họ. Bộ ngươi thật tình nghĩ ngươi đủ khỏe để làm chuyện ấy sao?” mắt hắn  long lên đầy tự tin và thách thức.
 
Chân Lửa nhìn lại hắn. Bụng chú quặn lại. Sao Gãy là tộc trưởng một bộ tộc! Cái quái gì trên đời này khiến chú nghĩ mình có thể đánh bại hắn? Nhưng đám mèo bộ tộc Bóng Tối theo dõi từ nãy giờ bắt đầu bước đến gần vị tộc trưởng bại trận của mình, gầm gừ và ngao lên oán giận. Họ oặt ọe và đói khát, nhưng họ đông hơn Sao Gãy, và dường như hắn nhận ra điều này với một cái vẩy đuôi sợ sệt. Hắn dùn người và chạy giật lùi về phía bụi cây. Mắt hắn trừng lên hung ác trong bóng tối, ánh mắt hắn sục sạo tìm chân Lửa trong đám đông.
 
“Chưa kết thúc đâu, lính nhỏ kia”, hắn rít lên trước khi quay đầu và biến biệt dạng vào rừng, theo sau đám tàn binh của mình.
 
Chân Lửa nhìn sang Bão Trắng. “Ta có đuổi theo chúng không?” chú meo.
 
Ông chiến binh lắc đầu. “Ta nghĩ chúng đã nhận được thông điệp rằng chúng không được chào đon sở đây rồi”.
 
Da Đêm, chiến binh bộ tộc Bóng Tối gật đầu đống ý. “Cứ mặc chúng. Nếu chúng còn dám vác mặt đến đây lần nữa, lúc đó bộ tộc Bóng Tối đã đủ mạnh để tự mình đương đầu với chúng.
 
Những con mèo bộ tộc Bóng Tối còn lại túm tụm vào nhau trong cảnh hoang tàn của trại, như thể chết lặng đi khi nhận ra tộc trưởng của mình đã bỏ chạy. Phải mất nhiều thời gian để xây dựng lại bộ tộc này, chân Lửa nghĩ.
 
“Bọn trẻ!”
 
Chân Lửa nghe tiếng chân Xám meo từ góc đằng kia trảng trống. Chú ùa vội đến bên bạn, Lông Chuột vào Bão Trắng theo sát gót chú. Đến nơi, họ nghe thấy tiếng meo thảm thiết của bọn nhóc từ dưới một đống lá và cành khô. Lập tức, chân Xám và Lông Chuột đào bới đám lá cho đến khi họ phát hiện lũ mèo con bộ tộc Sấm bị mất tích dưới đáy một cái hố nhỏ.
 
“Chúng ổn cả chứ?” Bão Trắng hỏi, đuôi ông ve vẩy lo lắng.
 
“Dạ, ổn cả”, chân Xám đáp. “Hầu hết chỉ bị vài vết xước nhỏ. Nhưng con mèo mướp nhỏ kia bị thương nặng ở tai. Bà vui lòng xem một chút được không, Nanh Vàng?”
 
Bà mèo già đang liếm vết thương, nhưng khi nghe chân Xám gọi, liền phóng ngay đến bên miệng hố, nơi chân Xám đã cẩn thật đặt con mèo mướp xuống.
 
Chân Lửa giúp chân Xám nhấc bọn trẻ còn lại lên. Con cuối cùng màu xám, trông tựa như màu tro của một đống lửa đã  tắt. Cô bé rên rỉ và bò loạng choạng chi chân Lửa đặt cô bé lên mặt đất. Lông Chuột tập trung tất cả  bọn trẻ lại bên mình và liếm láp vỗ về, trấn an chúng
 
Nanh Vàng xăm xoi cái tai rách. “Chúng ta cần phải cầm máu”, bà meo.
 
Mũi Ướt bước ra từ bóng tối. Chân trước của anh ta phủ một lớp mạng nhện, mà anh ta lẳng lặng chìa ta cho Nanh Vàng. Bà gật đầu cảm ơn và bắt đậu rịt vết thương của đứa trẻ.
 
Da Đêm tiến đến nhóm mèo bộ tộc Sấm. “Các ông đã giúp bộ tộc Bóng Tối thoát ra khỏi tên tộc trưởng bạo tàn và nguy hiểm, và chúng tôi rất biết ơn. Nhưng đã đến lúc các ông phải rời trại của chúng tôi và trở về trại của các ông. Tôi hứa là những vùng đất săn của các ông sẽ tự do khỏi những chiến binh bộ tộc Bóng Tối chừng nào chúng tôi còn có thể tìm đủ thức ăn trên lãnh thổ riêng của mình”.
 
Bão Trắng gật đầu. “Hãy săn hòa bình trong một mùa trăng, Da Đêm à. Bộ tộc Sấm biết các ông cần thời gian để xây dựng lại bộ tộc của mình”. Ông quay sang Nanh Vàng. “Còn bà, Nanh Vàng?” ông hỏi. “Bà muốn trở về với chúng tôi, hay muốn ở đây với những bằng hữu cũ của bà?”
 
Nanh Vàng ngước nhìn ông. “Tôi sẽ cùng đi về với các ông”. Bà liếc nhìn vết rạch dài sâu hoắm trên chân sau của Bão Trắng. “Các ông cần có mèo lang y, cho các ông và cho cả bọn trẻ”.
 
“Cảm ơn”, Bão Trắng rù rừ. Ông ra hiệu cho những mèo bộ tộc Sấm bằng một cái quét đuôi và dẫn họ ra khỏi trảng trống. Lông Chuột và Da Cây Liễu giúp bọn trẻ, chúng lúp xúp đi theo, dật dờ và ngơ ngác. Nanh Vàng đi sát bên con mèo mướp nhỏ bị thương, ngoạm cổ nó đỡ dậy mỗi khi nó trượt chân. Chân Lửa và chân Xám theo sau họ xuyên qua những bụi mâm xôi, băng qua đường ranh mùi của trại và tiến vào rừng.
 
Trăng vẫn ngự trên cao bầu trời tình mịch khi đoàn mèo bộ tộc Sấm bắt đầu cuộc hành trình dài khó nhọc về nhà, trong khi xung quanh họ từng cơn mưa là nấu trút ào ạt xuống nền đất rừng.