Dịch giả: Lưu Anh
Chương 15

 Chúng tôi đang làm lễ tại nhà tang lễ. Tôi được chọn là một trong những người lên đọc điếu văn bởi vì mọi người đều nói Lynn thương tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời. Cứ mỗi khi rảnh rỗi tôi lại nghĩ ngợi về bài diễn văn của mình. Tôi cũng cần phải viết một bài luận để nộp ở trường về một đề tài hay chủ đề về gia đình, vì vậy tôi quyết định viết bài điếu văn của mình giống như viết bài luận. Nhưng tôi không thể nghĩ ra nổi câu đầu tiên. Tôi tra chữ “chủ đề” trong cuốn từ điển của chị Lynn. Trong đó ghi: một ý tưởng gói ghém trong một tác phẩm nghệ thuật. Tôi nghĩ ngợi về nó một hồi, rồi tôi bỏ cuộc.
Ba mẹ đều bận bịu,còn Sam thì ngủ. Khi còn trẻ, mẹ đã mơ ước mình sở hữu một cửa hàng bán hoa, vì vậy bà vẽ ra hàng tá sơ đồ trang trí và trình bày các đóa hoa trong buổi tang lễ ra sao. Ba thì đang lo tất cả những công việc liên quan tới mọi người bên ngoài, mọi chuyện sắp đặt với nhà tang lễ, vân vân.
Tôi buồn khi thấy những đứa bạn học trong lớp của Lynn không tới dự lễ tang. Tất cả ba mươi hai người Nhật trong thị trấn đều có mặt, kể cả một đứa bé mới sinh. Ngoài ra, cô giáo của Lynn cũng tới dự. Silly, mẹ của nó, bác của nó, và cả em của nó cũng tới dự. Cả Hank cùng vợ và mấy đứa con của anh cũng tới. Vợ của anh đeo một cái khuy có ghi chữ CÔNG ĐOÀN trên ve áo của mình, và tôi để ý thấy Hank đeo một chiếc đồng hồ không mắc tiền, đó chính là thứ tốt nhất chúng tôi mua để tặng anh để tỏ lòng cảm ơn. Có vài đồng nghiệp của mẹ tôi tới dự. Một người trong họ có con mắt bị đánh thâm tím. Tôi nghe nói có lộn xộn trong công đoàn ở nhà máy, nhưng tôi không biết chi tiết.
Tôi không thể để ý tới nhiều tới những gì diễn ra xung quanh bởi vì tôi rất lo lắng về bài điếu văn của mình. Tôi được chọn đọc sau lượt của cô giáo của Lynn. Thậm chí tôi chẳng nhớ được cô đã nói cái gì. Khi tới lượt tôi, tôi để ý thấy đôi giày của mình kêu chit chit khi tôi bước trên lối đi. Dường như cái bục cách xa tôi cả hàng ngàn dặm. Chít. Chít. Chít. Tôi ước sao người chơi đàn sẽ chơi bài gì đó để không ai nghe được tiếng từ đôi giày của tôi.
Đây là những gì tôi đã nói:
“Chị tôi là người bạn thân nhất của tôi. Chị là một thiên tài. Chị giúp tôi làm bài tập bất cứ khi nào tôi muốn. Chị sắp vào đại học và dự tính sẽ sống trên tầng cao nhất của một tòa thật cao, chắc là ở Chicago. Chị sắp tới ở trong một căn nhà bên bờ biển California bởi vì chị rất thích biển, mặc dù chị chưa bao giờ thấy nó. Chị sắp mua bảy ngôi nhà cho ba mẹ tôi, nếu ba mẹ muốn. Chị sắp trở thành một nhà khoa học về tên lửa hoặc một nhà văn nổi tiếng.
Chị sắp trở thành người giỏi nhất trên thế giới và sẽ đứng đầu về mọi thứ, và chị sẽ đem gia đình của mình về sống với chị. Đây là một trong những mục tiêu trong cuộc đời của chị.”
Mẹ đã bảo tôi kết thúc bằng một kỷ niệm đặc biệt nào đó đã có với chị mình. Nhưng khi tôi kiểm tra lại mấy cái phiếu mục lục, tôi thấy mình đã không đem theo những cái phiếu mà tôi đã ghi lại kỷ niệm của mình trên đó, tôi đã để mấy cái phiếu đó ở đâu? Ở nhà hay trong xe? Tôi không thể nhớ lại kỷ niệm nào để kể ra. Tôi nhìn mọi người. Mọi người nhìn tôi. Tôi la lên: “Xin cám ơn,” và chạy về chỗ ngồi của mình. Ngay khi tôi ngồi xuống, từng người một quay lại nhìn tôi. Rồi lại từng người một ngoại trừ Silly quay lên khi ai đó khác bước lên để nói. Silly nghiêng người về phía tôi mỉm cười và nói nhỏ với tôi: “Bạn hay lắm.”
Sau đó, trước khi họ chôn bình đựng tro chị tôi xuống, mỗi người đi tới và ném một bông hoa xuống dưới hố. Hầu hết mọi người đều chọn bông hồng. Bác tôi chọn một bông cúc màu vàng rực rỡ. Tôi chọn một bông cúc vạn thọ bởi vì bác tôi nói với tôi rằng cúc vạn thọ tượng trưng cho tấm lòng. Bông hồng trắng của ba tôi ném hụt khỏi cái hố. Ông chọn một bông hồng bởi vì ông cho rằng đó là loài hoa quý phái nhất và Lynn là bà hoàng nhỏ của ông, và ông chọn màu trắng bởi vì nó giống như thiên thần. Đóa hoa hồng trắng rớt xuống một mô đất. Trong một lúc không ai nhúc nhích gì cả. Ba có vẻ bị tê cứng người lại. Rồi bác Katsuhisa bước tới và nhẹ nhàng lượm bông hoa lên và ném vào đúng chỗ. Ông đặt một bàn tay lên vai ba. Ba bắt đầu khóc. Tôi chưa bao giờ thấy ba khóc trước đây. Tôi chưa từng thấy ba khóc suốt thời gian từ khi Lynn qua đời. Cơn khóc đã làm cả người ba run lên bần bật, giống như ông bị ma ám vậy. Sự run rấy đó làm tôi sợ. Tôi nghĩ rằng ông bị ám ảnh và có lẽ từ giờ trở đi ông sẽ như vậy.
Mọi người tới nhà chúng tôi để ăn. Tôi chỉ ngồi yên trong phòng ngủ một mình. Bác Katsuhisa mở cửa ra và hỏi: “Con không sao chứ?”
Tôi nói: “Con không sao,” rồi tôi òa khóc. Ông tự mình đi vô và ngồi nghe tôi khóc. Tôi kể với ông về cái bí mật khủng khiếp của mình mà tôi đã tự dặn trong lòng là không bao giờ nói với ai và bắt thằng Sam hứa không bao giờ được nói. Nhưng lúc nào tôi bắt đầu lắp bắp kể ra. “Bác ơi, có một bữa nào đó trong khi Lynn bị bệnh, con nổi giận với chị. Bình thường thì con nén lại trước mặt chị, nhưng có một lần con đã để nó nổ tung ra. Đó là lúc nửa đêm, chị nhờ con rót giùm một ly sữa. Con đi dậy và lấy cho chị một ly sữa, nhưng khi chị nếm, chị nói là không muốn nó và thả nó xuống sàn nhà. Chị thường hay làm vậy mỗi khi không thấy khỏe. Rồi con đem nước tới cho chị và lau đống sữa. Nhưng chị lại nói có xà phòng dính trên ly nước, vì vậy chị cũng quăng nó xuống sàn nhà. Rồi chị nói là muốn uống sữa trở lại, và con không rót cho chị một ly nào nữa hết. Chị nói là chị ghét con, và con nói là con ghét chị. Con làm chị khóc. Bác ơi, con bị làm sao vậy bác?.” Tôi khóc rống lên thêm. “Tại sao mà con lại nói là con ghét chị chớ?.” Tôi cố hít thở, nhưng có vẻ như không khí không thể chui vào trong phổi của tôi. Tôi phải ráng hết sức để thở được.
Bác đã để cho tôi khóc lóc một vài phút. Rồi ông nói: “Đã ai kể cho con nghe về chuyện đứa con trai đầu của bác bị chết chưa?”
Tôi ngừng khóc một lúc: “Thật hả? Con không biết là bác có một đứa con trai khác?”
“Nó chỉ mới là một đứa bé. Lúc đó con còn chưa sinh, cả Lynn nữa.”
Đứa bé là con của người vợ đầu của bác phải không?”
“Không, không, bác chỉ lấy bà ta có vài tháng mà thôi,” ông nói. “Đây là đứa con đầu tiên của bác gái Fumi. Đứa trẻ sinh ra đã bệnh rất nặng. Fumi hoặc bác ngôi với nó mỗi đêm. Tất cả những gì nó làm hết đêm này tới đêm khác là khóc, cho tới cái ngày nó chết đi. Hôm đó nó chỉ im lặng.”
“Con rất tiếc. Con rất là tiếc, bác ơi.”
“Bác biết. Nhưng không phải vì vậy mà bác kể cho con nghe đâu. Bác chỉ con hiểu rằng Lynn không hề ghét con. Con không hề ghét Lynn. Con chỉ phát điên vì chị bị bệnh quá mà thôi. Có một ngày khi con trai bác bệnh rất nặng và đau đớn khủng khiếp, bác nghĩ bác nên lấy một cái gối và chẹn nó ngộp thở để giúp nó kết thúc cơn đau đó.”
“Nhưng điều đó khủng khiếp quá!”
“Dĩ nhiên rồi. Bác đã không làm vậy. Bác sẽ không bao giờ làm như vậy. Khi ai đó bệnh gần chết, mình sẽ có những suy nghĩ điên khùng. Đừng cảm thấy có lỗi, con còn quá nhỏ mà.”
Rồi ông nói với tôi rằng những người Phật tử tin rằng linh hôn sẽ khỏi trần gian sau bốn mươi chín ngày kể từ khi thân xác chết. Ông nói trong bốn mươi chín ngày sắp tới tôi có thể sửa soạn cho cái hộp đựng những đồ của Lynn mà ông sẽ giúp tôi làm. Ông nói cái hộp sẽ là bàn thờ của Lynn. Ông chuẩn bị bước ra khỏi phòng, nhưng tôi la lên: “Bác Katsuhisa!”
“Gì hả, cháu cưng?”
“Vậy bác có hạnh phúc không? Con không hỏi ngày hôm nay, mà con hỏi chung từ đó tới giờ.”
Ông dừng lại, và tôi trông thấy ông đang thật sự nghĩ ngợi. Ông cụp vành tai của mình vô rồi lại bật ra ngoài cùng lúc. Bốp! Bốp! “Ừ, bác có thể trả lời như vậy, nói cho cùng là vậy, giờ bác là một người hạnh phúc. Việc đó chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng mà, ừ, hạnh phúc.”
Một tuần sau buổi lễ tang tôi lật bài luận mới ở trường của mình ra coi. Đây là những gì tôi viết:
Đây là một kỷ niệm đặc biệt về chị tôi, chị Lynn. Một ngày nọ ở Iowa gió thổi rất mạnh, gió thổi tới thổi lui, thổi xuôi thổi ngược. Hầu như tôi chẳng nhìn thấy đường bởi vì tóc của tôi bay đầy trước mặt. Một vài cây bắp gần như bị thổi nằm bẹp xuống. Lynn và tôi leo lên một cái thang và trèo lên đỉnh nóc nhà cùng hai hộp khăn giấy. Chị biểu thả đống khăn giấy ra từng tờ một và để gió thổi nó bay đi. Trong một vài phút hàng trăm mảnh giấy bay lượn bên trên cánh đồng bắp. Tôi vén tóc ra khỏi mặt của mình để nhìn theo. Những mảnh khăn giấy đó trông giống như những con bướm khổng lồ.
Sau đó chúng tôi bị la, và tiền tiêu vặt của cả hai đứa bị cúp bớt để trả giá cho đống khăn giấy. Chúng tôi phải đi lượm lại từng tấm khăn một. Nhưng nó cũng xứng đáng để được ngắm những con bướm bay lượn bên trên cánh đồng bắp.
Lynn có thể dùng một vật dụng hàng ngày đơn giản, thông thường như một hộp khăn giấy và dùng nó để chỉ ra thế giới diệu kỳ tới chừng nào. Chị có thể chứng minh điều này bằng nhiều cách khác nhau, với khăn giấy hay bong bóng xà phòng hay có lẽ cả với một ngọn cỏ. Đây là ý nghĩa chính trong cuộc đời của chị tôi.