Dịch giả: Di Li tuyển dịch
Những điều chúng ta không muốn nghe
Marcera Carbajo (Argentina)

Cô quay mặt đi để tránh ánh nắng đang rọi vào từ cửa sổ. Cô ôm chặt lấy cái gối mà cô đã quẳng sang một bên khi đang ngủ và đá tung chăn cho đến khi nó tuột hẳn khỏi chân cô.
- Em dậy rồi à - Anh nói khi xuất hiện trước ngưỡng cửa buồn ngủ.
- Em sắp dậy... - Cô thì thầm. Cô ước gì có thể được ngủ mãi mãi.
Anh bước lại gần rồi ngồi xuống mép giường khiến nó phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
- Em có thể chuẩn bị ít trà được không?
- Anh đun nước hộ em rồi em sẽ làm tiếp.
- Em thấy không khỏe sao?
Cô lại quay về phía cửa sổ chan hòa nắng. Ánh sáng đó nhắc nhở cô rằng còn có những điều đang chờ đợi bên ngoài cái giường này và ngôi nhà này.
- Em mệt quá.
- Em đã ngủ hai tiếng rồi đấy.
Cô nhắc lại với một tiếng thở dài.
- Em mệt.
Anh đi vào bếp và cô có thể nghe thấy tiếng nước xối ào ào xuống chiếc ấm và tiếng bếp ga được bật lên. Rồi anh bật ti vi và cô nghe thấy một đoạn đối thoại bằng tiếng Anh, tiếng cười của những khán giả trong trường quay. Ngay sau đó, ấm nước bắt đầu réo.
- Nước được rồi đấy - Anh nhắc.
Cô vươn dài người trên giường rồi ngồi dậy, hai tay vẫn ôm chặt chiếc gối. Ấm nước vẫn tiếp tục réo. Cô ấn mạnh chiếc gối vào ngực mình.
- Anh tắt bếp hộ em với.
Tiếng réo ngừng lại. Tạ ơn chúa, cô nghĩ, nó sẽ khiến mình hóa điên mất. Cô tìm đôi dép dưới đất rồi đứng lên. Cô đi vào phòng tắm và rửa mặt. Mình nên đi tắm, cô nghĩ, khi đó mình sẽ được khóc một mình. Bước chân cô nặng nề hướng về phía bếp. Anh đang xem hài kịch và thỉnh thoảng cười một mình. Cô hỏi:
- Anh muốn uống trà gì?
- Bạc hà - Anh trả lời mà không liếc mắt về phía cô.
Cô rót trà ra hai cốc rồi ngồi xuống bên cạnh anh và cũng dán mắt vào màn hình.
- Hôm nay em đã mua vé xổ số.
- Sao? - Anh lơ đãng hỏi.
Cô không trả lời.
- Bao giờ người ta sẽ rút thăm?
- Ngày mai. Hai triệu.
- Nhưng với số tiền đó thì họ sẽ thu thuế rất nhiều. Không thể tin được là mình có thể trúng hai triệu?
Anh nhấp một ngụm trà tạo nên tiếng sụp. Đã từ bao giờ mình cảm thấy khó chịu vì cái tiếng động đó nhỉ? Cô tự hỏi. Mới đầu, cô thậm chí còn không để ý, rồi sau đó cô bắt đầu nhận ra tiếng động đó và giờ thì nó làm phiền cô kinh khủng, nó khiến cô bực tức. Anh thật đáng thương, đó không phải là lỗi của anh. Anh luôn phát ra tiếng động khi uống trà. Suốt hai mươi năm qua, lúc nào cũng vậy.
- Anh đừng gây tiếng động khi đang uống chứ.
Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, ngạc nhiên hạ giọng.
- Em không khỏe à?
- Em thấy chán.
Anh vẫn tiếp tục xem tivi. Rồi sau vài phút, anh phá lên cười. Tại sao mọi chuyện lại như thế này? Tại sao có quá nhiều điều thay đổi đến vậy?
- Mấy ngày nay em thấy rất buồn chán - Cô nhắc nhở anh và cũng là nhắc bản thân mình.
Vở hài kịch đã kết thúc. Cô quẳng mấy chiếc cốc không vào bồn rửa. Anh chuyển kênh còn cô lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh anh. Đó là một bộ phim tài liệu nói về một ngôi làng gần biển, một thị trấn chài lưới. Thực là một nơi tuyệt vời, cô thầm nghĩ. Cô có thể đến sống ở đó. Nơi đó rất lạnh, người ta phải khoác lên mình những chiếc áo to sụ và khăn quàng cổ để chống lại những cơn gió. Cô sẽ từ bỏ tất cả để  được đi dạo trên bãi biển, cảm nhận cái rét buốt. Và sau đó sẽ uống một tách cà phê nóng, cà phê với quế. Đúng vậy, cô có thể sống theo cách ấy. Sẽ là một ngôi nhà gỗ, giống như những ngôi nhà thường thấy trên phim, nằm kế bên bờ biển và cô sẽ mang theo cây đàn violon của mình. Vào những ngày nắng ráo, cô sẽ chơi đàn bên khung cửa sổ. Những hôm giá rét, cô sẽ nướng bánh mì, uống cà phê trong bếp và đọc một thứ gì đó. Cô sẽ mang theo những chiếc cốc thủ công mà họ đã mua ở Uruguay. Chúng sẽ rất phù hợp với căn bếp mới của cô, cũng như bãi biển và thời tiết lạnh gia đó. Chắc chắn anh sẽ không để ý thấy sự biến mất của những chiếc cốc. Anh chưa bao giờ chú ý đến đồ đạc trong nhà, ngoại trừ vài cãi đĩa nhạc. Có lẽ cô cũng sẽ mang theo vài đĩa nhạc Jazz. Anh sẽ không phát hiện ra chúng. Nhưng... cô sẽ bật chúng ở đâu? Họ chỉ có duy nhất một chiếc máy nghe nhạc. Tivi thì được, cô sẽ mang theo chiếc tivi nhỏ thường đặt trong buồn ngủ của họ. Nhưng để một bộ dàn ở đó đâu có ích gì?
Anh lại chuyển kênh giữa lúc họ đang quay cảnh bến tàu của thị trấn nhỏ. Cô định phản đối nhưng rồi lại nhận ra rằng mình chẳng có đủ năng lượng để làm việc đó. Cô quay sang ngắm nghía căn bếp một cách kỹ càng, cô nhìn màu sơn trên từng bức tường, từng giá sách, hộp đựng gia vị, những cái nồi. Cô thích những cái nồi bằng đồng. Rồi cô bắt đầu tưởng tượng căn bếp này trông sẽ như thế nào nếu như cô lấy đi mọi thứ: những ái đinh để không bám đầy bụi, lớp sơn bạc thếch có in hình những vật dụng đã từng dán lên đó và những thứ được sắp xếp lại trên giá. Cô sẽ chết mất. Nhưng làm gì có ai chết vì lí do đấy, cô tự thuyết phục bản thân. Nhưng cô lại cảm thấy buồn bã hơn trước. Anh bật sang kênh bóng đá. Cô châm một điếu thuốc.
- Em vẫn thấy chán à?
Cô im lặng.
- Vậy thì anh không nên nói chuyện với em thì hơn - Anh quyết định - Khi tâm trạng em thế này thì tốt hơn hết là không nói gì với em.
- Tại sao?
- Tại sao lại thế?
- Tại sao không nói chuyện với em lại tốt hơn? - Cô khăng khăng muốn biết.
Anh không trả lời. Cô gần như nài nỉ.
- Em muốn biết tại sao lại tốt hơn.
- Bởi vì em sẽ nói những điều làm tổn thương anh.
Anh thật đáng thương, cô nghĩ. Anh ấy sợ. Ít ra đó là điều chân thật nhất mà họ từng nói với nhau trong suốt một thời gian dài. Cô đứng dậy và thở dài. Cô rửa mấy chiếc cốc và đặt nó lên một chiếc khăn cho khô. Cô mở tủ bếp để kiểm tra xem còn chút bột nào không.
- Anh có muốn em làm ít bánh chanh không?
- Tuyệt - Anh nói và mỉm cười.