Dịch giả: Di Li tuyển dịch
Nụ cười đêm Giáng Sinh
Eliot Lynn (Mỹ)

Đó là cái đêm trẻ con khó mà ngủ ngay được, là cái đêm mà mọi người đều mong tuyết sẽ rơi và họ sẽ thức dậy vào buổi sáng để đi ra khu vườn lấp lánh những tia nắng sớm như được dát bằng kim cương. Đêm Giáng sinh.
Đúng như mong đợi, tuyết bắt đầu rơi. Nó chậm rãi bao phủ những ngôi nhà và đường phố bằng một lớp chăn dày. Mặt trăng chiếc những dải sáng bạc lên một không gian màu trắng như được kết bởi những giấc mơ. Và, duy chỉ có một người được chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục ấy, đó là một chú bé khoảng năm - sáu tuổi. Cậu bé có mái tóc quăn vàng óng có vẻ như chưa bao giờ được cắt tỉa, chúng bao quanh khuôn mặt cậu như một thiên sứ trong bức tranh đó. Đôi mắt cậu có lẽ là xanh nhất trong những đôi mắt xanh và sáng nhất trong những đôi mắt sáng, chúng trong veo như nước hồ thuở khai thiên lập địa. Da cậu hồng hào và mềm mại như da em bé. Cậu bé là hiện thân cho vẻ đẹp được sinh ra từ những giấc mơ của các nhà thơ mà nếu ai có may mắn được nhìn thấy vẻ đẹp ấy một lần sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.
Vào một đêm tràn ngập hạnh phúc và hy vọng thế này, cậu bé lại lang thang trong cô đơn và buồn bã. Những giọt nước mắt lấp lánh đông lại trên má cậu và chỉ có chúng mới có thể kể được rằng tại sao cậu bé lại cô đơn trong một khung cảnh đẹp nhường ấy. Tại sao không ai quan tâm đến cậu? Cậu bé không thể trả lời được vì đó cũng chính là điều cậu muốn biết. Cậu bước đi trong tuyết, hy vọng sẽ có ai đó nhìn thấy và cứu giúp cậu. Sẽ có một người nào đó tiến lại gần, ôm cậu vào lòng và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và có thể, chỉ có thế thôi, một người nào đó sẽ yêu thương cậu. Đó là điều duy nhất cậu bé mong đợi vào đêm giá lạnh này. Đêm nay, những đứa trẻ khác mong sẽ có thêm đồ chơi, búp bê, bút chì màu còn cậu bé chỉ mong có được tình yêu. Chỉ đơn giản có vậy.
Cuối cùng, cậu bé cũng dừng bước, không muốn tiến thêm nữa. Cậu ngước đôi mắt đầy chán nản và ngay trước chỗ cậu đứng là một nhà thờ. Cậu nhớ rằng trước đó cậu cũng đã từng đi nhà thờ và ngôi nhà lờ mờ trước mặt gợi lại cho cậu những kỷ niệm mơ hồ. Cậu bé ngần ngại tiến thêm vài bước nữa rồi áp mặt vào cửa kính. Cậu nhìn thấy khung cảnh bên trong chẳng khác nào thiên đường. Có những ngọn nến đằng sau một người đàn ông đang đứng trên cây thánh giá rất to và hai cây Giáng sinh được trang hoàng lộng lẫy. Nhìn người đàn ông trên cây thánh giá, cậu bé lờ mờ nhớ lại, đã lâu lắm rồi, hình như có người đọc cho cậu những dòng chữ từ một cuốn sách rất to nói rằng người đàn ông trên cây thánh giá sẽ đến vào đêm Giáng sinh. Và ông ấy luôn đến vào mọi đêm Giáng sinh.
Cậu bé cho rằng nếu có người nào giúp đỡ cậu, thì người đó chính là cái ông ở trong này. Ông ấy thương yêu tất cả mọi người. Cho nên cậu bé nằm luôn xuống trước cửa nhà thờ và chìm dần vào giấc ngủ với hy vọng người kia sẽ đến và giúp cậu thoát khỏi cái lạnh và nỗi cô đơn, sẽ sưởi ấm trái tim cậu. Tuyết tiếp tục rơi và những tiếng chuông bắt đầu điểm từ phía xa. Những món quà được xếp dưới gốc cây thông và hình ảnh những quả mận khô ngọt như đường đã nhảy nhót trong đầu lũ trẻ. Nhưng chẳng có cậu bé nào trong một đêm thế này lại ngủ trên bậc thềm nhà thờ dưới bầu trời đông. Cậu bé đang có một giấc mơ ấm áp, những hình ảnh đẹp mang cậu đi xe, rất xa khỏi những bậc thềm lạnh lẽo. Chúng đưa cậu đến chỗ người đàn ông trên cây thánh giá.
Người đàn ông mà cậu bé không biết tên ôm chặt lấy cậu và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi ông trao cho cậu một món quà. Đó là sợi dây chuyền bằng vàng nhỏ xíu có cây thánh giá. Cậu bé nhìn xuống và thấy mớ quần áo cũ cậu đang mặc được thay thế bằng một bộ quần áo màu trắng sáng lấp lánh. Cậu quay đầu ra sau và nhìn thấy lưng mình mọc ra một đôi cánh. Đó là món quà đẹp nhất cậu từng có và cũng là món quà duy nhất. Cậu ngước nhìn người đàn ông và thấy những giọt lệ long lanh trong đôi mắt người. Ông ôm cậu bé thật chặt và nói thầm vào tai cậu rằng cậu phải trở về nhà bây giờ, và rằng ông muốn tất cả mọi người đều được xem món quà của cậu. Cậu bé rời khỏi người đàn ông và trở về nhà.
Khi cậu bước vào nhà, không có ai ở đó. Cậu bước qua bóng tôi dày đặc và nhận thấy mọi thứ đều vương đầy bụi và mạng nhện. Cậu vào phòng khách và nhìn thấy cây Giáng sinh. Nó không phải như trong hồi ức của cậu vì đã ngả sang màu nâu và trụi hết lá. Ngôi sao cũng đã rụng khỏi ngọn cây và nằm trơ trọi trên sàn. Cậu bé quỳ xuống trước cái cây và nhìn thấy ngôi sao. Ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn đêm dày đặc làm cho ngôi sao sáng lấp lánh như rơi xuống từ thiên đường. Cậu bé nhặt lên, bỏ vào túi và bước ra ngoài. Sau lưng cậu mơ hồ tiếng kêu khóc đau đớn vọng ra từ ngôi nhà, những âm thanh mà cậu từng nghe trong quá khứ. Một nỗi đau nhói lên trong ngực cậu. Xen lẫn tiếng kêu khóc ầm ĩ, cậu cũng nghe thấy tiếng hát. Đó là giọng hát của một cậu bé đang đón mừng lễ Giáng sinh. Bài hát xua đi nỗi buồn ảm đạm của ngôi nhà trong một khoảnh khắc cô quạnh. Những âm thanh nhỏ dần và cậu bé rời khỏi nhà. Cậu lại lang thang trên những con phố đầy tuyết trắng, và một lần nữa, dừng chân trước nhà thờ. Lần này, cậu không buồn nữa. Cậu cũng không khóc vì không còn cô đơn. Người đàn ông kia đã yêu cậu và đó là tất cả những gì cậu mơ ước trong đêm Giáng sinh này. Cậu bé lại nằm xuống trước thềm nhà thờ để chờ người đàn ông kia đến mang cậu đi.
Sáng hôm sau, một ngày vui nhất trong năm, nhưng lại không có niềm vui nào trong nhà thờ nhỏ bé. Khi những tia nắng đầu tiên ló rạng từ sau chiếc khăn voan lộng lẫy của mặt trời, những người đi lễ nhà thờ nhìn thấy cậu bé. Cậu nằm trên những bậc thềm, tuyết bao phủ trên mình như một bộ lễ phục màu trắng. Cậu bé đã bị chết cóng từ đêm, nhưng ngay cả Thần Chết cũng không thể lấy đi vẻ đẹp của cậu. Người ta nói rằng trông cậu giống như một thiên thần đang ngủ hơn là một đứa trẻ. Cậu bé đã chết nhưng nụ cười còn vương trên khuôn mặt, một tay cậu nắm chặt sợi dây chuyền vàng có cây thánh giá, và trong tay kia là một ngôi sao nhựa nhỏ xíu, bao bọc bởi những tia sáng bạc lấp lánh.