Dịch giả: Di Li tuyển dịch
Cà Phê
Gary Markell (Mỹ)

- Sao anh không thử viết cái gì đó mới?
- Cái này hoàn toàn mới.
Martin không nhìn lên, những đầu ngón tay đặt trên bàn phím lâu đến mức chúng đã bắt đầu truyền những tín hiệu đau nhức lên bộ não. Mắt anh vẫn dán vào con trỏ máy tính đang nằm ở trang thứ 11 của câu chuyện đã bắt đầu từ hàng tháng trước.
- Anh phải hiểu ý em muốn nói đến những đề tài thực sự mới mẻ chứ?
Regan thổi làn hơi nước đang bốc lên nghi ngút từ cốc cà phê được pha chế theo một công thức riêng của cô, bao gồm ca cao nóng, đường, kem đánh, kẹo dẻo và chỉ vừa đủ một thìa cappuccino để có thể gọi đó là cà phê. Đối với khứu giác của Martin thì chỉ riêng mùi của cái hỗn hợp đó cũng đủ để đánh thức cả thần chết và mỗi lần làn hơi từ chiếc cốc bay lên theo chiều gió, Martin đều co rúm người lại. Martin nghe thấy Regan đang húp sùm sụp cái thứ đồ uống hổ lốn đó.
- Anh thì lúc nào cũng bắt đầu với những thứ đã bắt đầu từ hồi nào rồi. Đám ý tưởng cũ rích ấy làm anh trở nên trì trệ.
Regan đặt cốc xuống chiếc bàn tròn thuộc diện đồ cổ của Martin. Dù đang dán mắt vào màn hình, nhưng Martin vẫn có thể liếc thấy nước từ đáy cốc đang vón cục lại thành vòng tròn. Con trỏ trên máy tính rung rinh. Regan lại tiếp tục nói. Martin có thể dám chắc như vậy bởi miệng cô ta không ngừng mấp máy và tay chân huơ lên theo thói quen khi cần nhấn mạnh một luận điểm nào đó.
Martin đưa bàn tay phải đang đặt trên bàn phím ra sau tai, đó là động mạch cảnh, Martin đọc được điều này từ một cuốn sách. Giọng nói đã từng rất dịu dàng của Regan, chuyện quái quỷ gì vậy, giờ đây, vẫn là giọng nói đó nhưng nó như hàng ngàn con dao đang cắt Martin thành từng mảnh nhỏ. Đã từ lâu nay, Martin không viết được cái gì nên hồn. Chồng hóa đơn đang ngày một dày thêm mà văn không ra thì tiền cũng chẳng đến. Nhưng nghệ thuật không phải là cái gì có thể nhồi nhét, nghệ thuật đến khi nó phải đến. Sao cô ta không nhận ra điều đó?
Tiếc lách cách phát ra từ chiếc thìa bạc đang gõ vào cốc, dấu hiệu Regan đang tỏ ra sốt ruột. Chắc hẳn cô ta vừa hỏi Martin một câu gì đó. Regan vốn không quan tâm gì nhiều đến sự tương tác trong một cuộc nói chuyện, chỉ cần một phản ứng như cái gật đầu ừ hữ cũng đủ để cô ta tiếp tục. Lách cách - cô ta đang chờ đợi. Lách cách - Martin sẽ phải trả lời ngay bây giờ. Lách cách - Martin sẽ phải suy nghĩ về câu trả lời.
- Anh có nghe thấy gì không?
Lách cách. Cô ta đặt chiếc cốc xuống cạnh cái vòng tròn nước đã đọng lại từ trước, hai vòng tròn nối với nhau tạo thành hình số tám. Regan đặt mạnh chiếc thìa bạc vào cốc khiến nước văng tung tóe và với tay lấy chồng hóa đơn trên bàn làm việc của Martin. Cô ta nhặt một chiếc phong bì, huơ huơ trước mặt anh.
- Từ ngân hàng đấy. Anh nghĩ chúng ta có thể lờ họ thêm bao lâu nữa?
Regan chộp lấy cái mở thư đang cắm trong ống đựng bút khiến đám bút rơi lã chã xuống sàn nhà. Một vài chiếc ngừng vòng lăn của chúng lại khi chạm phải vòng tròn nước hình số tám trên mặt bàn. Martin nhìn đống bút dưới sàn nhà, rồi nhìn sang chiếc cốc bị lật úp trên bàn. Regan gần như hét lên:
- Anh có đang nghe không đấy?
- Không - Martin chạm tay vào cốc cà phê bên cạnh máy tính, cà phê đen hiệu Max Well, không đường, không kem - điều duy nhất mà Regan làm đúng ý anh.
- Vậy à? - Regan hỏi lại một cách cảnh giác, có vẻ pha chút ngạc nhiên.
- Không - Martin lặp lại.
Ánh mắt Regan tóe lên như ánh sáng phản chiếu từ cái mở thư hình dao găm nhỏ làm bằng chất thép không gỉ. Sau khi xé phong bì, Regan vứt toẹt con dao lên đống lộn xộn trên bàn. Martin nhìn thật nhanh xuống vật vừa hạ cánh và đang nảy trên mặt sàn. "Chúa ơi! Cô ta đúng là kẻ đáng ghét. Làm sao mình có thể sống với cô ta suốt 12 năm trời nhỉ?". Nhưng có một điều thật mới mẻ, Regan đang khóc. Theo trí nhớ của Martin thì Regan rất hiếm khi rơi nước mắt, điều đó trái ngược với tính cách của cô ta. Tiếng sụt sịt đã hóa thành tiếng khóc nức nở. Trong giây phút, Martin bỗng thấy cảm thông với cô ta, nhưng ý nghĩ ấy trôi qua thật nhanh khi Regan ném những chiếc hóa đơn lên mặt bàn khiến tách cà phê của cô ta đổ tung tóe.
- Anh không thèm quan tâm - Regan gào lên - Cuộc sống của chúng ta sắp đi đến địa ngục, nhưng mọi chuyện vẫn bình thường đối với anh.
Nét mặt Regan bỗng thay đổi hẳn, nụ cười khác lạ hiện trên khuôn mặt cô ta:
- Cà phê của anh thế nào?
Martin thoáng nhìn cốc cà phê:
- Regan. Có việc này... Tôi muốn li dị.
Cà phê trong miệng Regan phun ra thành chùm. Kéo chiếc khăn giấy, Martin lau nước vung vãi trên màn hình máy tính. Như kẻ đã hóa điên, Regan chộp lấu cái mở thư và cắm phập xuống mặt bàn, chỉ cách bàn tay Martin chừng một xăng-ti-mét.
- Bỏ nó đấy.
Martin vẫn tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.
- Tôi bảo là bỏ đấy.
Regan ném mạnh cốc nước xuống sàn nhà, cà phê và gốm vỡ văng khắp nơi, chỉ có chiếc quai là còn nguyên vẹn, bởi nó vẫn bị nắm chặt trong bàn tay cô ta. Regan từ từ thả chiếc quai xuống, máu từ những kẽ tay rỏ ra ròng ròng.
- Không cần phải li dị đâu. Anh thấy đấy, tôi đã cho thuốc độc vào cà phê rồi.
Ngụm và phê xuống đến cổ họng Martin thì ngừng lại. Cô ta đã cho gì vào? Asen hay drano? Choáng ngợp trong cơn thịnh nộ, Martin đứng phắt dậy, cái mở thư hình dao găm trong may Martin giờ đang nằm thật sâu giữa ngực Regan. Cô ta gập người làm đôi, máu ướt đẫm bộ đồ ngủ màu hồng phớt. Regan đổ sụp xuống, cố vươn bàn tay vấy đầy máu đến gần Martin, khẽ mấp máy và cuối cùng một dòng máu trào ra từ khóe miệng. Cơn thịnh nộ điên cuồng đã rời bỏ Martin, chỉ còn lại sự sợ hãi. Trong tận sâu thẳm, Martin vẫn thấy đó là cái giá mà cô ta xứng đáng phải nhận. Nhưng còn thuốc độc thì sao? Martin thấy mềm nhũn cả người. Martin bỗng nhận ra tay mình đang chạm vào hộp khăn giấy. Trước thi thể của Regan, trước vũng máu, kể cả asen, drano hay cái chết tiệt gì đó đang chảy trong mạch máu, tất cả những gì Martin có thể nghĩ đến đó là lau sạch những vết cà phê trên bàn. Có lẽ Regan đã đúng khi nói rằng Martin là kẻ sạch sẽ đến bệnh hoạn. Martin không muốn cho cô ta cười lần cuối.  Martin nhìn hình ảnh mình trong gương. "Tôi sẽ không cho cô được thỏa mãn". Martin vòng tay qua cổ nơi có động mạch cảnh. Chiếc quai tách sắc sắc nhọn như trêu người. Máu tuôn ròng ròng trên cổ Martin. "Sẽ không còn bao lâu nữa... không lâu nữa". Martin nhìn xác người vợ, bàn tay cô ta chỉ vào những vệt máu trên mặt sàn, có vẻ là những chữ cái. Hình ảnh trước mắt Martin mờ dần đi trước dòng chữ Regan để lại:
THUỐC ĐỘC. CỐC CỦA TÔI.