Chương 8

Đêm thăm thẳm. Mông lung. Yên lặng. Sao mờ mờ trên cao vì bị mây che. Gió bốc lên từ mặt sông mang theo hơi nước gây gai lạnh. Thành phố Biên Hòa sáng mờ mờ về hướng đông bắc. Chiếc Alpha 11 lầm lủi xuôi con nước về ngã ba Rạch Ông Tiếp. Từ 20 giờ cho tới 2 giờ không biết nó đã tuần tiễu bao nhiêu lần khúc sông từ Uyên Hưng tới Rạch Ông Tiếp. Ủ mình trong chiếc áo ấm Quỳnh ngồi co ro trên mui tàu. Bên cạnh anh Chơn im lìm lái tàu. Nếu không có tiếng máy tàu nổ xình xịch chắc hai đứa đều chìm vào giấc ngủ. Mặt sông sáng lấp lánh như có lân tinh hiện ra trong ống kính của chiếc starlight scope. Vì thiếu ánh sáng của trăng sao nên cảnh vật trong bờ hiện ra khi mờ khi tỏ. Hàng cây dọc theo bờ sông nhô lên cao.
- Anh buồn ngủ chưa?
Chơn lên tiếng. Quỳnh nói chậm và nhỏ.
- Chưa... Tao uống cà phê lúc 9 giờ... Chắc phải bốn năm giờ tao mới ngủ được... Mày buồn ngủ cứ kêu thằng Tuấn dậy rồi đi ngủ...
Quỳnh nói như thế vì biết Chơn đã ngồi lái từ lúc 11 giờ cho tới bây giờ.
- Tôi thức với anh... Uống cà phê tôi không ngủ được...
Quỳnh cười lặng lẽ trong bóng đêm. Lại thêm một thằng giống mình. Uống cà phê vào là hai mắt mở trao tráo. Mệt, ngáp dài ngáp vắn, song chui vào giường thời lại lăn lộn, trở trăn cho tới sáng mới thiếp đi. Riết rồi quen lấy đêm làm ngày. Sống trái với trật tự thiên nhiên anh cảm thấy mình già nua, mỏi mệt và đôi khi gây ra những xáo trộn tâm tư rồi tạo thành cơn khủng hoảng ngấm ngầm. Dù cấp bậc thấp và chỉ huy có năm mười nhân viên song trách nhiệm lại nặng nề. Hai chiếc tàu phải ngày đêm tuần tiễu một khúc sông dài nhiều nguy hiểm. Ngoài ra còn phải chở lính địa phương quân đi phục kích đồng thời các cuộc hành quân hổn hợp với bộ binh đã làm anh và nhân viên mệt đừ vì làm việc liên tục lại không được nghỉ ngơi.
- 11 đây 9...
Quỳnh uể oải nhấc lấy ống nói của máy 46 khi nghe giọng nói nhừa nhựa của Quốc vang vang.
- 11 nghe 9...
- Ủa mày còn thức à?
Quốc hỏi với giọng ngạc nhiên. Quỳnh chép miệng. Anh cảm thấy thèm ly cà phê nóng và điếu thuốc lá đầy mùi thơm quyến rũ.
- Còn thức. Mày chưa ngủ?
Quốc cười hì hì.
- Ngủ đếch gì được... Sao không thấy mấy Ông Địa la lối gì hết...
Quỳnh ngáp một cái muốn trẹo quai hàm. Anh chẳng cần đưa tay lên che miệng làm gì bởi ở giữa chốn không người này chẳng ai cần anh phải có cử chỉ lịch sự.
- Chắc mấy ổng kiếm chỗ khò rồi...
Có tiếng cười khằng khặc của Quốc vang lên.
- Mốt về Biên Hòa nghỉ xả hơi tao với mày đi nhậu nghen...
Thấy Quỳnh im lặng nó cười tiếp.
- Tao bao mày...
Quỳnh nói trong tiếng cười vui vẻ.
- Ừ... 33 nghen... Tao ớn đế... Tao hết tiền rồi...
- Mày mới lãnh lương mà sao mông tại vậy...
Liếc nhanh Chơn đang ngồi bên cạnh Quỳnh nói nhỏ. Giọng của anh nửa nghiêm nửa giỡn.
- Đi chơi với bồ...
Quỳnh nghe tiếng thằng bạn thân từng chia cơm xẻ áo và sống chết với mình cười khằng khặc trong máy truyền tin.
- Thiệt hông mậy... Ai mà xâm mình vậy. Tao phải gặp mặt để coi cô gái nào gan cùng mình...
Bật thành tiếng cười Quỳnh khỏa lấp như không muốn nói chuyện tình của mình nữa.
- Thôi dẹp chuyện đó mai mốt nói sau... Tao đi hút thuốc. Mấy giờ mày mới bốc Ông Địa...
- 5 giờ... Tao cũng đi khò một chút...
Đặt trả ống nói về chỗ cũ Quỳnh nói với Chơn.
- Tao đi hút thuốc rồi tao gọi thằng Tuấn thế chỗ cho mày...
Chơn im lặng gật đầu nhìn theo Quỳnh đi ra sau lái. Nhấc bình cà phê thấy còn ấm Quỳnh rót hết vào chiếc ly bằng nhựa. Hớp ngụm nhỏ anh nhăn mặt. Cà phê có mùi khen khét và vị chua chua. Lầm bầm mấy tiếng anh ngồi lùi vào trong hầm máy rồi khom người đốt thuốc. Giơ tay xem đồng hồ anh thấy 4 giờ sáng. Mặt sông tối mờ mờ. Xa xa về hướng Đông Bắc một vừng ánh sáng hắt lên trời cho anh biết đó là thành phố Biên Hòa. Xa hơn nữa về hướng Đông Nam là Sài Gòn. Cả hai đều gần sao anh cảm thấy xa lắc xa lơ. Đôi mắt long lanh và ngây thơ của Hy hiện ra. Mái tóc dài buông lơi trên vai áo học trò trắng. Giọng cười của nàng nghe mơ hồ và hình như bị át bởi tiếng máy tàu nổ rì rầm. Uống cạn ly cà phê và hút hết điếu thuốc xong anh đánh thức Sang và Tuấn thức dậy thế chỗ cho mình và Chơn. Để nguyên quần áo và giầy vớ anh nằm vật xuống chiếc giường của mình.
Đang mơ màng Quỳnh ngồi bật dậy khi nghe tiếng súng nổ. Vừa chui ra cửa anh nghe tiếng của Ánh, thuyền phó chiếc Alpha 9 vang vang trong máy 46.
- 11 đây 9... Nó bắn... Nó bắn trúng tụi này... Nghe rõ không trả lời...
Leo lên mui Quỳnh cầm lấy ống nói.
- 9 đây Quỳnh Hoa...
Linh cảm có chuyện gì quan trọng xảy ra, Quỳnh dùng danh hiệu truyền tin của riêng mình để liên lạc.
- Quỳnh Hoa đây 9... Nó bắn trúng tàu... ngay chỗ anh Quốc ngủ...
Quỳnh lặng người giây lát xong hét vào tai của Tuấn.
- 1700... Rạch Giữa...
Tuấn đẩy mạnh cần ga. Hai máy dầu cặn rú lớn. Chiếc tàu sắt rẽ nước tiến về điểm hẹn với toán lính đi kích của địa phương quân. Súng trên chiếc Alpha 9 nổ rời rạc. Quỳnh nhận ra chỉ có tiếng đại bác 20 ly mà thôi. Đưa ống dòm lên quan sát anh thấy từng tia lửa từ trong bờ xẹt ra giữa sông. Điều này chứng tỏ địch đã dàn trận đánh lớn nhằm mục đích tiêu diệt hai chiếc tàu sắt.
- 9 đây 11...
- 9 nghe 11...
- Báo cáo tổn thất cho tôi biết...
- 1 chết và hai bị thương... Một máy tàu bất khiển dụng... Anh Quốc chết rồi anh...
Quỳnh nghe giọng nói của Ánh nghèn nghẹn và sũng nước mắt. Khi tàu tới gần hơn anh nhận ra chiếc Alpha 9 đang lềnh bềnh giữa sông. Đạn lửa của khẩu đại bác 20 ly kéo thành dây dài lê thê xói vào hàng cây đen mờ mờ trong bờ. Đại bác 20 là đạn chạm nổ thành ra sức công phá không mạnh mẽ vì vậy hủy diệt mục tiêu không có hiệu quả bằng M79. Vị trí của địch chỉ cách chỗ toán kích của địa phương quân rất gần có lẽ chừng vài trăm thước. Điều này cho anh biết địch khôn ngoan không chận đánh toán đi kích mà dàn trận chờ đánh tàu. May mà chiếc Alpha 9 chưa vào sát bờ nếu không nhân viên trên tàu sẽ bị chết hoặc bị thương nhiều hơn nữa.
Quỳnh gọi lớn. Giọng của anh nghiêm như ra lệnh
- Kỳ...
- Dạ anh gọi tôi...
- Rót M79 vào bờ...
Hiểu ý của Quỳnh, Kỳ nhanh nhẹn rời ụ súng đại bác 20 ly để ra sau lái điều khiển khẩu M79 tự động trong lúc Thành thế chỗ cho Kỳ.
- 9 đây 11...
- 9 nghe 11...
- Ngưng bắn đi. Để tôi bắn hủy diệu mục tiêu...
- 9 nghe 11...
Đợi cho chiếc Alpha 9 dứt tiếng súng Quỳnh nói với Tuấn.
- Để tao lái, mày ra sau phụ tiếp đạn cho thằng Kỳ...
Ngồi vào ghế lái Quỳnh đẩy mạnh cần ga. Chiếc Alpha 11 vọt chênh chếch vào trong bờ. Ụ súng đại liên 12 ly 7 của Sang, khẩu đại bác 20 ly trên mui và khẩu đại liên 50 đằng sau lái do Chơn xử dụng bắt đầu khai hỏa nhằm kềm cứng địch quân không cho ngóc đầu lên để bắn tàu. Khi chiến đỉnh còn cách bờ chừng ba chục thước, khẩu M79 tự động của Kỳ bắt đầu rót vào mục tiêu. Những tiếng bụp bụp nổ đều đặn rồi vài giây đồng hồ sau tiếng lựu đạn nổ ì ầm, liên miên bất tận. Ánh lửa lóe lên sáng rực trong đêm tối sắp tàn. Khoảnh đất nhỏ hẹp dọc theo bờ sông như bị nóng, bị nung chảy bởi hàng ngàn viên đạn đủ loại. Một tay lái tàu, một tay cầm ống dòm quan sát, Quỳnh thấy lửa nháng sáng rực trong hàng cây đen mờ. Địch quân không bắn trả lại phát súng nào trước hỏa lực mạnh mẽ của chiếc Alpha 11. Lát sau tiếng M79 thưa dần rồi ngưng hẳn. Mấy ụ súng khác cũng thôi tác xạ. Hai chiến đỉnh cặp vào nhau. Ứa nước mắt Quỳnh ngồi nhìn thi thể của thằng bạn thân. Quốc nằm im trên chiếc giường bố. Nét mặt thật bình thản. Hai mắt nhắm lại như ngủ. Không có thương tích gì ngoài lỗ sâu hun hút nơi ngực trái. Máu đỏ phụt ra ướt đẫm áo. Anh thở dài nhè nhẹ. Nó đã đi trước anh một bước để trở về với gia đình nơi căn nhà nhỏ trong vùng đất của thành phố Nha Trang có cái tên Rọc Rau Muống. Đưa tay vuốt mắt thằng bạn thân anh lẩm bẩm.
- Mày nói bao tao chầu 33 mà sao mày lại thất hứa...
Hộ tống chiếc Alpha 9 tới căn cứ Long Bình xong Quỳnh ra lịnh cho Tuấn lái tàu trở về Biên Hòa. Khi tới ngay ngã ba Tân Vạn, không biết nghĩ sao anh bảo Tuấn rẽ bên phải thay vì đi thẳng. Tuy hơi ngạc nhiên và thắc mắc song Tuấn vẫn làm theo lệnh. Hiểu ý người lính dưới quyền Quỳnh cười nhẹ giải thích.
- Mình đánh một vòng thăm dân cho biết sự tình...
Cười hắc hắc Tuấn hỏi.
- Có phải Cù Lao Phố không anh?
Quỳnh gật đầu. Nắng tháng chạp vàng ươm. Anh nhớ lúc còn đi học ông thầy sử địa đã dạy là miền Nam có hai mùa mưa nắng rõ rệt. Mùa mưa bắt đầu từ tháng 5 cho tới cuối tháng 10. Mùa mưa nóng và ẩm ướt. Mùa khô và mát từ tháng 11 cho tới cuối tháng 4. Tuy nhiên ông thầy còn nói thêm là từ tháng 12 cho tới tháng 2 là tháng khô và mát mẻ nhất. Theo ông ta thời đây là một mùa khác của khí hậu miền Nam. Sau này khi rời khỏi ghế nhà trường, đi đây đi đó cộng thêm kinh nghiệm, anh mới nhận biết lời giải thích của ông thầy sử địa rất đúng. Ở Cà Mau khí hậu khác biệt khá nhiều với Tây Ninh, Biên Hòa. Mùa mưa ở đây tới chậm hơn và lại ngắn hơn ở Cà Mau. Mùa khô và mát vì vậy lại dài hơn. Đó là lý do anh thích nhất vì nhằm vào dịp Tết. Dường như anh ngửi được mùi bông hoa cây cỏ từ hai bên bờ sông lan tỏa theo mặt nước và cơn gió đẩy đưa. Mặt sông sáng lấp lánh. Sóng gợn lăn tăn. Khúc sông này người ta gọi là sông Cái, nhỏ hơn sông Đồng Nai, bề ngang chỉ hơn năm mươi thước, nước trong xanh và chảy chậm. Dọc theo bờ sông phía bên cù lao Phố có nhiều con rạch, mương một phần tự nhiên và một phần nhân tạo. Các con rạch và mương lớn này dẫn nước vào tận trong các vùng xa phía trong.
Ngồi trên mui hút thuốc Quỳnh trầm ngâm mơ mộng. Anh không muốn nói cho Tuấn biết lý do lái tàu chạy vòng quanh cù lao. Anh hy vọng và ước mong thầm kín là khi tàu chạy qua cầu Gành sẽ thấy được Hy đạp xe trở về nhà sau buổi tan trường. Tuy đó chỉ là ước muốn viễn vông nhưng chỉ có cách đó anh mới thấy được cô bé. Nhìn đồng hồ đeo tay chỉ 11 giờ Quỳnh hỏi.
- Mình chạy bao nhiêu?
Tuấn liếc nhanh đồng hồ chỉ tốc độ rồi trả lời 1300. Quỳnh nói nhỏ.
- 1600 đi không thôi trễ giờ...
Tăng vận tốc lên 1600 Tuấn nghĩ thầm trong trí: '' Anh này dị... Hồi nãy anh nói chạy chầm chậm để ngắm cảnh mà bây giờ lại bảo mình chạy lẹ... Kỳ vậy...''
- Trễ giờ gì vậy anh... Mình đâu có gấp...
Quỳnh làm thinh như không nghe câu hỏi của nhân viên. Dù xuống tàu chưa đầy năm song Tuấn cũng biết cái tật của cấp chỉ huy. Nếu có ai hỏi mà Quỳnh không muốn trả lời thời anh làm lơ, làm như không nghe câu hỏi đó. Thoạt đầu Tuấn cũng bực mình nhưng riết rồi cũng phải chấp nhận cái cố tật đó của cấp chỉ huy. Đôi khi nó tìm cách trả đũa lại như khi Quỳnh hỏi và nó làm lơ vờ như không nghe câu hỏi.
Nhìn hai bên bờ sông thấy nhà cửa san sát Quỳnh biết sắp tới gần điểm hẹn. Xa xa bóng cây cầu cao bốn nhịp bằng sắt hiện ra. Anh cảm thấy hồi hộp và xao xuyến khi tưởng tượng ra hình ảnh Hy p muỗi, trưa đập muỗi, chiều đập muỗi, tối ngồi luyện võ đập muỗi...
Lắc lắc đầu Quỳnh cười giải nghĩa cho hai nhân viên mới của mình.
- Muỗi ở Cà Mau nhiều vô số kể nhất là ban đêm. Ngồi hay đứng nói chuyện cũng không yên vì bị muỗi chích, cho nên mình phải quơ tay quơ chân đập muỗi. Tụi nó nói giỡn là luyện võ để đánh lại muỗi... Mày có ở Trà Cú rồi hả?
Quỳnh hỏi và Tuấn gật đầu thay cho câu trả lời.
- Trà Cú muỗi cũng nhiều nhưng không bằng Cà Mau đâu nhất là các vùng như Đầm Dơi và Năm Căn. Muỗi bay đen trời...
- Muỗi bự như con ruồi...
Kỳ xen vào và Tuấn không nhịn được phải bật lên tiếng nói.
- Xạo mày... Làm gì có muỗi bự như con ruồi...
Kỳ cười hắc hắc. Còn Sang cũng cười ha hả chêm vào một câu.
- Muỗi thời cũng sợ nhưng sợ nhất là con mòng. Nó chích đau thấu trời xanh. Tao bị nó chích đau lọt xuống sông luôn...
Quỳnh cười muốn sặc bia khi nghe Sang hù hai người lính mới.
- Mấy giờ rồi tụi bây?
Quỳnh hỏi gọn và Sang giơ tay lên.
- 23 giờ rồi anh...
Nhai miếng bánh tét cuối cùng xong Quỳnh lên tiếng.
- Tao đi ngủ... Tụi bây muốn thức đón giao thừa cứ việc...
Nói xong Quỳnh đứng lên đi ra sau lái tàu. Chơn hỏi nhỏ.
- Sao ảnh đi ngủ sớm vậy?
Sang cười thì thầm.
- Ảnh không muốn uống say... Mai ảnh có hẹn với bồ...
- Ai vậy?
- Tao có thấy mặt mũi đâu mà biết. Tao chỉ đoán chừng...
Quỳnh mỉm cười vì nghe được những lời bàn tán của nhân viên. Đánh răng rửa mặt xong anh chui vào giường. Tắt đèn anh nằm nghỉ ngợi lan man rồi thiếp dần vào giấc ngủ của đêm ba mươi tết.
Đang ngủ Quỳnh giật mình. Dường như có tiếng súng nổ dồn dập đâu đây. Nghe tiếng súng anh liên tưởng tới Tết Mậu Thân xảy ra vào năm 1968. Nằm im nghe ngóng hồi lâu anh lồm cồm ngồi dậy chui ra ngoài. Đứng nơi lái tàu anh nhìn đạn lửa bay đầy trời về hướng tây kèm theo tiếng súng nổ ran ran. Ngủ sau lái Sang cũng đã thức dậy từ lâu.
- Hình như nổ ở hướng Tân Uyên...
Sang lên tiếng. Quỳnh gật đầu đốt điếu thuốc.
- Chắc đụng ở Uyên Hưng. Không chừng...
Nói tới đó Quỳnh ngừng lại khi nghe trong máy truyền tin giọng nói của trung úy Bình vang vang.
- Quỳnh Hoa... Quỳnh Hoa đây Biên Hùng... Nghe rõ trả lời...
Đã được trung úy Bình dặn dò phải mở máy thường xuyên để tiện liên lạc trong trường hợp địch quân vi phạm hưu chiến, do đó khi nghe tiếng của ông ta gọi Quỳnh bốc máy liền.
- Quỳnh Hoa nghe Biên Hùng...
- Anh đi ngay lên U Minh Hiệp Hòa. Ông Địa đang bị địch tấn công... Nghe rõ trả lời...
- Quỳnh Hoa nghe Biên Hùng 5/5...
Một phút sau, chiếc Alpha 11 tách bến. Nhìn về hướng thành phố Biên Hòa sáng mờ mờ trong đêm Quỳnh thở dài. Chắc chắn anh không gặp Hy ngày mai rồi. Lời hứa đi chơi núi Bửu Long sẽ không thành. Anh là kẻ thất hứa. Hy sẽ buồn và giận anh.
Tàu tới ngay ngã ba Rạch Ông Tiếp, nghe tiếng súng nổ rền rền mặt sông rộng, Quỳnh ra lịnh cho nhân viên vào nhiệm sở tác chiến. Ánh sáng của hỏa châu không đủ sức soi thủng màn đêm dày đặc của đêm giao thừa rạng ngày mồng một Tết. Đạn lửa bay đầy trời. Mở máy vào tần số bạn Quỳnh nghe tiếng la ơi ới, tiếng hét ồn ào và tiếng súng nổ hổn loạn.. Anh nhận ra giọng nói chậm và trầm tĩnh của trung úy Tiên, đại đội trưởng kiêm trưởng đồn Uyên Hưng truyền lệnh cho các trung đội trưởng cố gắng cầm cự chờ tiếp viện.
- Tiên Long... Tiên Long đây Quỳnh Hoa... Nghe rõ trả lời...
Tiếng của vị đại đội trưởng địa phương quân vang lên rất sắc nét pha chút vui mừng.
- Tiên Long tôi nghe Quỳnh Hoa... Anh đang ở đâu cho biết...
- Tiên Long đây Quỳnh Hoa... Tôi đang ở cách anh chừng ô vuông...
Lẫn trong tiếng súng M16 và lựu đạn Quỳnh nghe được giọng nói của Tiên.
- Quỳnh Hoa... Quỳnh Hoa... Tôi cần anh yểm trợ hỏa lực mặt nam... nghe rõ trả lời...
- Quỳnh Hoa nghe rõ...
Không cần đợi lệnh của Quỳnh, Tuấn tăng tốc độ lên 1500 vòng. Hai máy dầu cặn phun khói đẩy mạnh con tàu rẽ dòng nước ngược chạy lên thượng nguồn.
- Tôi chạy 1500 được không anh?
Chụp lấy chiếc áo giáp mặc vào người Quỳnh nói lớn.
- 1700 đi...
Đội lên đầu chiếc nón sắt, mắt nhìn vào bản đồ anh nói tiếp với Tuấn.
- Tình hình có vẻ không ổn...
Hướng về Kỳ đang ngồi trên ụ súng đại bác 20 ly anh ra lệnh.
- Mày thủ khẩu M79 đi... Để khẩu 20 ly tao lo... Chắc mình không cần nó đâu...
Kỳ rời ụ súng đi ra sau lái tàu. Chỉ có một mình Kỳ mới có tài rót những viên lựu đạn vào đúng mục tiêu. Không có thứ vũ khí nào của giang đỉnh bắn yểm trợ cho đồn bót một cách hữu hiệu bằng loại M79 tự động này. Không đầy mấy phút nó có thể rót hàng trăm trái lựu đạn vào mục tiêu được chỉ định. Sức phá hoại của loại lựu đạn này sẽ gây thương vong nặng nề đồng thời cũng làm tê liệt sức tấn công của địch.
Nhờ ánh sáng của hỏa châu và đạn lửa xẹt lên trời, xuyên qua ống dòm Quỳnh thấy căn cứ Uyên Hưng hiện ra mập mờ với dòng nước sáng lấp lánh. Hai mặt dựa vào sông, ngôi đồn lớn này là cứ điểm quan trọng để dò xét hoặc nghe ngóng hoạt động chuyển quân của địch từ bên kia sông về Biên Hòa. Bốc máy liên lạc với Tiên Long lần nữa để xác định mục tiêu xong Quỳnh ra lịnh khai hỏa. Một khẩu đại liên 12 ly 7 và khẩu M79 tự động nơi lái, cộng thêm hai khẩu đại liên 50 trước mũi nổ cùng một lúc. Đạn lửa giăng thành màn kín mít. Đạn réo trong không khí, xói vào cây cối, mô đất và chướng ngại vật thành chuỗi âm thanh kinh dị. Tiếng bụp bụp của M79 rời khỏi nòng súng rồi lát sau tiếng ì ầm vọng vang rền rền sông nước. Dù không muốn địch cũng phải câm trước hỏa lực của chiếc Alpha 11. Xuyên qua ống kính của ống dòm, Quỳnh thấy rõ từng cụm lửa chớp tắt trong bờ rồi tiếp theo tiếng nổ ầm ầm liên miên không dứt. Không khí nơi phía Nam của căn cứ Uyên Hưng như cháy nóng vì hàng ngàn viên đạn bắn hủy diệt mục tiêu.
- Quỳnh Hoa đây Tiên Long... Cám ơn anh... Sáng mai tôi mời anh chầu cà phê...
Nghe tiếng của trung úy Tiên, Quỳnh bật cười vui vẻ.
- Nghe Tiên Long 5/5... Sau chầu cà phê còn có màn lai rai xị đế hả Tiên Long...
Nói đùa với vị đại đội trưởng địa phương quân xong Quỳnh liên lạc với Biên Hùng để báo cáo tin tức rồi ra lệnh cho Tuấn ủi tàu vào ngay căn cứ Uyên Hưng để cho nhân viên tiếp tục giấc ngủ. Riêng anh lại trằn trọc không ngủ được bèn pha cà phê ngồi uống chờ sáng. Nhìn về hướng thành phố Biên Hòa anh thở dài biết còn lâu lắm mình mới gặp lại cô bé.