Chương 15
Kiếp Trì

Các nước ở vùng Tây bộ mặc dù không nhỏ, nhưng so với Đại Thân quốc xa xôi thì lại thua kém không ít. Sự chênh lệch này cũng không chỉ là nói về diện tích quốc thổ, hay chất lượng đời sống của con dân, mà ngay cả trong những người tu luyện cũng có những chênh lệch nhất định. Cho nên người nói ngôn ngữ của Đại Thân quốc đều được các đại thế gia hết sức hoan nghênh, những siêu cấp gia tộc có truyền thừa hơn trăm năm đều có người truyền thụ tri thức ở phương diện này. So sánh với những nơi khác thì Hạ gia ở Thái Thương huyện quả thật lạc hậu hơn rất nhiều. Mặc dù trình độ của Hạ Nhất Minh không có gì đặc biệt, nhưng tốt xấu gì Viên Lễ Huân cũng có chút năng lực. Khi Hạ Nhất Minh đem bản vẽ và văn tự sao ra giao cho Viên Lễ Huân, nàng nhanh chóng dễ dàng đem những thứ nội dung bên trong đó phiên dịch lại.
Hô Hòa Hạo Đặc sơn...... Đây là phần trọng yếu nhất của bản đồ, tên ngọn núi. Trong Hoành Sơn Tàng Thư Các, có gần mười vạn tàng thư, thật không biết Hoành Sơn các vị tiền bối cao nhân làm cách nào mới có thể thu thập được nhiều thư tịch như vậy. Ở đây, Viên Lễ Huân tìm được truyền thuyết và bản đồ có liên quan tới Hô Hòa Hạo Đặc sơn. Khi nàng đem tấm bàn đồ tới trước mặt Hạ Nhất Minh, nhất thời khiến cho hai mắt hắn bừng sáng. Bởi vì bên trong tấm bản đồ đó cùng với tấm bản đồ mà Lữ Tân Văn lưu lại hoàn toàn giống nhau. Đương nhiên, do tỉ lệ bất đồng, và người chế tạo cũng khác, cho nên trong đó cũng chỉ có một ít sai khác rất nhỏ mà thôi. Nhưng Hạ Nhất Minh có thể xác định, Hô Hòa Hạo Đặc sơn tuyệt đối là mục tiêu mà hắn tìm kiếm. Chỗ này là vùng núi non thuộc về Khai Vanh quốc, một nơi rất ít có dấu chân người, cùng với Hoành Sơn giống nhau, phảng phất như có vô tận núi non. Hạ Nhất Minh đem tấm bản đồ có tên địa danh sao lại, hơn nữa còn thành công dịch ra, trong lòng đã có quyết định. Chờ sau khi tới Khai Vanh quốc thì thâm nhập vào xem xét một chút.
- Thiếu gia, buổi học của chàng hôm nay có thể bắt đầu rồi chứ? - Viên Lễ Huân thu lại đống tài liệu, cười dài hỏi.
Hạ Nhất Minh khẽ thở dài một tiếng, hơi gật đầu. Viên Lễ Huân lấy ra bộ sách đã sớm chuẩn bị từ trước, bàn tay ngọc ở bên trên đó nhẹ nhàng vuốt ve, bắt đầu tiến hành dạy văn tự Đại Thân quốc. Cùng với Viên Lễ Huân ở một đoạn thời gian phi thường vui vẻ, mà thời gian vui sướng đó cũng rất ngắn ngủi. Rất nhanh sau đó, buổi học đã kết thúc, đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hắn cũng nắm giữ được thêm vài cụm từ và cách dùng từ mới. Khi hoàn thành hết thảy mọi thứ, Hạ Nhất Minh mang theo nàng quay trở lại Linh Dược Phong. Mặc dù Linh Dược Phong ở ngay cạnh ngọn núi chính, nhưng đối với cước trình của Viên Lễ Huân muốn thuận lợi phản hồi thì cũng phải mất một đoạn thời gian nhất định, mà ở trong ngực Hạ Nhất Minh thì hai loại tốc độ này không thể so sánh với nhau.
Đem Viên Lễ Huân trở lại viện tử, Hạ Nhất Minh tiếp tục đi lên đỉnh núi gặp Dược đạo nhân. Mà Viên Lễ Huân một mình một người đi vào, nàng muốn chuẩn bị bữa ăn tối, hiển nhiên không thể luôn đi theo bên người Hạ Nhất Minh. Sau một lát, Hạ Nhất Minh tiến vào trong động phủ ở đỉnh núi, hắn xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được một cái cửa đá mở ra. Tiến vào trong đó, Hạ Nhất Minh lập tức thấy được trên mặt đất đã chuẩn bị các dược liệu rất tốt. Những dược liệu này đều là Dược đạo nhân vì hắn mà chuẩn bị thỏa đáng, sau khi hắn đi tới đây, lập tức có thể bắt đầu tiến hành luyện chế đan dược. Đem những dược liệu xem lại một chút, đem trang giấy ở bên cạnh cầm lên. Đây là nhiệm vụ mà Dược đạo nhân giao cho hắn, hôm nay luyện chế đan dược mặc dù không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng khó khăn trong quá trình luyện chế so với trước kia đều cao hơn một bậc. Loại đan dược này có tên hết sức đơn giản, chính là Khu Trùng Đan, chỉ cần đem đan dược này ngâm vào trong nước, sau đó vẩy một ít lên người là có thể đuổi được các loại côn trùng. Loại đan dược này nhìn qua thì hết sức đơn giản, nhưng quá trình luyện chế lại không dễ dàng, đặc biệt là một vài loại vị thuốc đặc biệt, chỉ cần có sai sót nhỏ trong thành phần cho vào là khiến cho đan dược khi luyện chế ra sẽ hôi thối vô cùng. Loại mùi này tuy rất hiệu quả để xua đuổi côn trùng, nhưng cam đoan không có bất luận kẻ nào muốn dùng.
Hạ Nhất Minh ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra lại dược liệu một lần nữa, sau một lát, ánh mắt hắn lộ ra một tia hài lòng. Mặc dù do kinh nghiệm còn ít, năng lực đánh giá phẩm chất dược liệu của hắn còn kém xa so với những dược sư chính thức, nhưng hắn lại có phương pháp của riêng mình. Chỉ cần tay hắn nhẹ nhàng sờ vào dược liệu, là có thể cảm ứng được hoạt lực của dược liệu mạnh hay yếu. Phương thức tiến hành phán đoán chất lượng dược liệu yêu cầu phải là tiên thiên đại sư tu luyện Mộc hệ, hơn nữa còn phối hợp với thể chất đặc thù của Hạ Nhất Minh. Lúc ấy cho dù Dược đạo nhân đích thân tới thì ở phương diện này cũng còn thua xa. Dược đạo nhân vì hắn chuẩn bị những dược liệu này, về phẩm chất thì đều thuộc loại tốt nhất, hoạt lực trong đó cũng đều dư thừa.
Hắn cầm những dược liệu lên, sau đó chậm rãi dựa theo một tỷ lệ nhất định cho vào đỉnh đồng trong luyện đan thất. Dưới sự tẩm ướp qua nước sương sớm, dược liệu ở bên trong đã dần dần phát sinh ra những biến hóa hỗn hợp. Qua công phu một chén trà, Hạ Nhất Minh dùng chân đá một cái, nhất thời mở ra cánh cửa Địa Tâm Hỏa, uy năng hừng hực của Địa Hỏa có thể một lần nữa ở trong luyện đan thất tiến hành bộc phát. Một khi chính thức bắt đầu luyện đan, vẻ mặt tươi cười của Hạ Nhất Minh bắt đầu chậm rãi thu lại, hắn lập tức đem toàn bộ tinh lực đầu nhập vào trong đó. Ở trong cơ thể hắn, song song cùng lúc vận chuyển hai loại công pháp bất đồng, thứ nhất chính là tiên thiên Khô Mộc Công, còn thứ kia chính là tiên thiên Liệt Hỏa Công. Uy lực Liệt Hỏa Công tự nhiên là giống như một đốm lửa nhỏ có xu thế không thể kháng cự, hơn nữa quan trọng chính là, loại công pháp này đối với Địa Hỏa đang tỏa ra lại có công kiệu cực kỳ rõ ràng.
Khi Hạ Nhất Minh sử dụng loại công pháp này, nhiệt độ của Địa Hỏa quả nhiên dựa theo tâm ý của hắn là biến hóa. Khiếu huyệt ở trong cơ thể hắn tản ra một loại năng lượng màu đỏ, tựa hồ giống như một mảnh hỗn độn màu đen cũng bị chiếu sáng. Phương pháp lợi dụng Khiếu huyệt vào công pháp khống chế nhiệt độ của Địa hỏa là hắn từ trên người Dược đạo nhân học được. Mặc dù trước kia đã xem qua mấy lần, hơn nữa cũng lãnh giáo qua một ít vấn đề, nhưng hôm nay hắn lần đầu tiên áp dụng vào lúc luyện đan. Bởi vì hôm trước, khi Dược đạo nhân luyện đan thì hết sức đơn giản, căn bản là không cần vận dụng đến khả năng khống chế hỏa hầu. Chỉ cần chín cấp bậc của bảo tháp bên dưới đỉnh đồng là cũng đủ điều chỉnh nhiệt độ, mà nay luyện chế Khu Trùng đan lại chính là lúc hắn luyện tập cách làm này. Trừ Liệt Hỏa công ra, tiên thiên Khô Mộc Công cũng được vận hành, hai cái hỗ trợ cho nhau, phối hợp vô cùng khéo léo. Một canh giờ sau, nét mặt Hạ Nhất Minh biểu lộ ra sự vui vẻ. Hắn nhấc chân đá một cái, đem Địa Hỏa ngăn cách ra, sau đó cao giọng nói:
- Dược trưởng lão, ngài xem công khóa hôm nay ta hoàn thành thế nào?
Từ bên ngoài cánh cửa đá đang mở ra, Dược đạo nhân chậm rãi đi vào, ánh mắt lão cũng không nhìn về phía Hạ Nhất Minh, mà thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão, phương pháp khống chế hỏa của ngươi có vài phần tương tự với lão phu, không biết là từ đâu học được?
Hạ Nhất Minh cười cười, nói:
- Đương nhiên là từ trên người ngài học được rồi.
Dược đạo nhân hồ nghi nói:
- Nhưng lão phu nhớ kỹ là tựa hồ chưa truyền thụ a.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, nói:
- Ngài nói đùa, sau khi ngài luyện chế tiên thiên kim đan, ta không phải đã hướng tới ngài thỉnh giáo vấn đề này sao?
Sắc mặt Dược đạo nhân nhất thời thay đổi vài lần, sau một lát, hắn mới nói:
- Hạ trưởng lão, chẳng lẽ lần trước sau khi quan sát, ngươi liền nắm giữ được bí quyết trong đó?
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, nghiêm trang nói:
- Thứ này kỳ thật rất dễ dàng học tập, cũng không có bí quyết gì a.
Hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm, nói:
- Chỉ là đốn củi nhóm lửa mà thôi, xem qua một lần, hẳn là đủ để nắm giữ a.
Cơ mặt Dược đọa nhân co quắp lại, gương mặt không hợp với tuổi của lão thoáng hồng lên. Nghe được Hạ Nhất Minh đem cách sử dụng tiên thiên Liệt Hỏa Công so sánh với đốn củi nhóm lửa, lão cũng không biết là nên tức giận hay là buồn đây.
Dựa theo Dược đạo nhân phỏng đoán, cho dù hắn không chút giấu diếm nào, vét túi truyền thụ, Hạ Nhất Minh cũng phải hơn mười năm ma luyện mới có thể sơ bộ nắm giữ được phương pháp khống chế lửa trong tiên thiên Liệt Hỏa Công. Nhưng bây giờ, Hạ Nhất Minh cũng vận dụng có chút hình dạng, mặc dù thủ pháp còn có chút cứng nhắc, còn xa mới được khéo léo như lão. Nhưng cũng tuyệt đối giống với cách Khống Hỏa Thuật của lão, chỉ cần luyện tập nhiều hơn một chút, như vậy có thể so bằng với lão thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một lúc lâu sau, Dược đạo nhân mới thở dài một hơi, hắn cuối cùng đã hiểu, nguyên lai Hạ Nhất Minh không chỉ ở Mộc hệ công pháp có thiên phú cường đại như trong truyền thuyết. Hơn nữa, hắn còn có thiên phú trên con đường tu luyện Hỏa hệ công pháp, không chút nào thua kém.
Đưa tay ra, Dược đạo nhân vỗ bờ vai Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ trưởng lão, thiên phú kiệt xuất của ngươi nếu không dùng để nghiên cứu luyện đan, như vậy thật là lãng phí, quá lãng phí a.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, thấy được vẻ mặt của Dược đạo nhân, hắn mơ hồ đoán ra, tựa hồ bản thân có thể sử dụng phương pháp Khống Hỏa Thuật của lão dễ dàng như vậy, đối với lão hình như có chút đả kích. Trong lòng hắn thầm than, nếu sớm biết như thế, như vậy hắn đã không sử dụng tiên thiên Liệt Hỏa Công. Đem nắp đỉnh đồng mở ra, bên trong có hơn mười khối đan dược màu trắng đang quay tròn tại chỗ.
Dược đạo nhân nhìn thoáng qua, nói:
- Hoàn mỹ, không có chút thiếu sót nào.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, tiên thiên đại sư trong lúc luyện đan có Mộc Hỏa hai hệ công pháp quả nhiên chiếm được rất nhiều tiện nghi a. Bất quá, hắn cũng không biết, ngoại trừ hắn ra, thì các tiên thiên đại sư tu luyện Mộc Hỏa hai hệ trong lúc luyện đan mặc dù hơn xa so với những người bình thường, nhưng quyết không thể khoa trương như hắn. Sau khi được Dược đạo nhân đánh giá, Hạ Nhất Minh lãnh giáo mấy vấn đề, sau đó vui vẻ rời đi.
Ở phía sau hắn, Dược đạo nhân không khỏi thở ngắn than dài, sau khi cùng với thiên tài chính thức ở cùng một thời gian, đối với ta không khỏi bị đả kích quá lớn a. Đặc biệt những người trước kia vốn được xưng là thiên tài thì càng hơn thế.
Hạ Nhất Minh về tới viện tử của mình, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn đẩy cửa vào trong phòng, mọi thứ bên trong đều bình thường, không có nửa điểm dị thường, nhưng không biết vì sao trong lòng Hạ Nhất Minh có cảm giác bất an rất mãnh liệt. Nụ cười trên gương mặt của hắn hoàn toàn biết mất, thay thế vào đó chính là sự ngưng trọng. Ánh mắt hắn quét nhìn căn phòng một vòng, hai chiếc tai cấp bách rung lên vài cái, sao đó sắc mặt hắn cũng bắt đầu thay đổi. Ở trong phòng, hắn không hề phát hiện ra tung tích của Viên Lễ Huân. Trong khoảng thời gian này, Hạ Nhất Minh ngoại trừ đi tới Tàng Thư Các để đọc sách, thì lại quay trở về động phủ ở Linh Dược Phong, để hoàn thành công khóa do Dược đạo nhân an bài cho hắn. Sau đó là quay trở về nhà dùng cơm, cuối cùng là cùng với Viên Lễ Huân tiến hành tu luyện võ đạo. Quá trình này đã hình thành một loại thói quen, mỗi ngày khi hắn từ Luyện Đan thất trở về, cũng đều được chứng kiến Viên Lễ Huân đang tươi cười chờ đợi cùng với những thức ăn hợp khẩu vị ở trên bàn. Thế nhưng, hôm nay khi hắn sớm quay trở lại, hết thảy mọi thứ đều không thấy.
Thân ảnh của hắn chớp lên một cái, nhất thời đã giống như một tia thiểm điện dạo qua các phòng một vòng, nhưng một lúc sau, sắc mặt của hắn càng lúc càng âm trầm. Bởi vì hắn phát hiện, mọi đồ vật trong phòng tựa hồ đã có ai động vào, chỉ bất quá người động thủ vô cùng cẩn thận, trên cơ bản không có lộ ra bao nhiêu sơ hở. Tuy nhiên, nhãn lực của Hạ Nhất Minh thế nào? Chỉ cần một dấu vết nhỏ nhoi, cũng đủ để hắn nhìn ra một ít mánh khóe. Mặc kệ là ai đã động qua những thứ ở trong phòng, chung quy đều không phải là điều tốt, trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng bất an. Trầm ngâm một chút, hắn nhanh chóng đeo Đại Khảm Đao lên lưng, sau đó xoay người rời khỏi viện tử của mình, không bao lâu sau đã đi tới phòng của Gia gia ở Linh Dược Phong.
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Hạ Nhất Minh, Hạ Vũ Đức tự nhiên là vô cùng vui vẻ, mặc dù đứa cháu này gây cho người đối diện cảm giác thần bí khó lường, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự quý mến của lão với Hạ Nhất Minh. Lão lúc này sống một mình, mà Hạ Lai Bảo đã phụng mệnh lão rời khỏi Hoành Sơn trở về Hạ gia trang. Lão muốn đem Hạ Thuyên Tín trở về Hoành Sơn, làm hết khả năng để cho đứa con này của mình tiến vào tiên thiên cảnh giới. Sau khi có tiên thiên kim đan, trong lòng hai vị lão nhân đều nóng như lửa đốt, hơn nữa thời gian tấn chức tiên thiên càng sớm càng tốt, hiển nhiên bọn họ không muốn hoang phí bất cứ thời gian nào.
- Gia gia, Lễ Huân có qua chỗ người không?
- Không có - Hạ Vũ Đức khẳng định, nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Không thấy Lễ Huân đâu. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Tôn nhi có một dự cảm rất không tốt.
Gương mặt Hạ Vũ Đức nhất thời nghiêm trọng, nếu Viên Lễ Huân tự biến mất, như vậy thì không có gì. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh đã sinh ra dự cảm không tốt, thì lão cũng không dám xem nhẹ chuyện này. Dù sao, tiên thiên cường giả có thể giao tiếp với thiên địa khí xung quanh, cảm giác của bọn họ vô cùng linh mẫn, trên cơ bản là nhất định đã có sự tình không tốt phát sinh.
- Nhất Minh, cháu bình tĩnh một chút. - Từ những ngày nay, Hạ Vũ Đức đã xác định được Viên Lễ Huân ở trong lòng Hạ Nhất Minh chỉ sợ một tiểu thiếp bình thường không thể so sánh được. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ đứa cháu này của lão sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý định của mình.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, hít sâu một hơi, không khí trong lành ở trên núi như thác nước tràn vào, sự mất bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng đã an tĩnh trở lại. Khi hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, trái tim của hắn như một hạt châu trong suốt, long lanh, không có chút tì vết nào. Hắn giờ phút này dĩ nhiên đã tiến nhập được vào một trạng thái thần kỳ, khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ. Có lẽ bởi vì lo lắng, có lẽ bởi vì phẫn nộ, tinh thần của hắn nhất thời tập trung cao độ mà trước nay chưa từng có.
Hạ Vũ Đức kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, trong cảm giác của lão, đứa tôn nhi này tựa hồ có chút bất đồng so với lúc vừa rồi, nhưng bất đồng ở chỗ nào, lão căn bản không thể nói ra được. Hai tai Hạ Nhất Minh hơi rung lên, tần suất rung cũng không phải là nhanh, nhưng hiệu suất lại rất cao, hơn xa so với bình thường. Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được, nguyên lai công pháp Thuận Phong Nhĩ mà hắn tu luyện còn có tiềm lực rất lớn. Bất quá, giờ phút này, hắn không có tâm tư chú ý đến điều đó, mà đem toàn bộ inh lực chú ý vào việc nghe ngóng. Từ từ, các loại thanh âm theo gió truyền vào trong tai, hơn nữa phạm vi còn càng lúc cảng mở rộng, tốc độ vô cùng kinh khủng.
Đây là hắn sau khi tới Hoành Sơn, lần đầu tiên toàn lực làm, trước kia do còn ngại đám người Dược đạo nhân, hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng Thuận Phong Nhĩ trong phạm vi lớn, nhưng lúc này đây, hắn lại không chút nào kiêng kỵ. Hắn bỗng nhiên phát hiện, phạm vi có thể nghe được lúc này đã hơn xa so mức cực hạn khi còn ở Thiên La quốc. Trong lòng hắn hiểu được, đây chắc chắn là thành tựu sau khi lĩnh ngộ được.
Bất tri bất giác, nghị lực của hắn vượt qua cả gió, đem toàn bộ âm thanh trên đỉnh núi nghe rõ. Vô luận là vẻ mặt đang hồ nghi của Dược đạo nhân, hay đôi vợ chồng đang liếc mắt đưa tình trong nhà, thậm chí ngay cả mấy con giun ở trong vườn thức ăn đang nhúc nhích cũng bị hắn thu hết vào trong đầu. Tại giờ phút này, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như thần linh ở trên đời, bản thân muốn biết thứ gì, sẽ không có ai giấu diếm được. Cuối cùng, một thanh âm từ phương xa truyền vào trong tai hắn. Thanh âm cực nhỏ, nhỏ tới mức như đang ghé vào tai nhau nói nhỏ, nhưng nó vẫn giống như tiếng sét vang lên trong tai Hạ Nhất Minh.
- Đã đắc thủ được nữ tử của Viên gia, lúc này đã được an trí trong huyệt động, chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu chờ người nọ luyện đan trở về, chỉ sợ có biến.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nhướng lên, nhất thời đập vào ánh mắt Hạ Vũ Đức, lão nhân phản ứng rất mau, lập tức nói:
- Có đầu mối gì sao? Mang ta đi cùng.
Hạ Nhất Minh không nói hai lời đưa tay ra nắm lấy tay Gia gia, một cỗ chân khí được truyền sang, thân hình của hai người giống như một con chim nhanh chóng bay ra ngoài. Dưới sự giúp đỡ của chân khí Hạ Nhất Minh, hai người đáp xuống đất không một tiếng động, thoáng cái đã hướng tới chân núi lao xuống. Ngay cả khi mang theo Hạ Vũ Đức, tốc độ Hạ Nhất Minh vẫn nhanh như thiểm điện, hơn nữa động tác của hắn cực kỳ êm ái, phảng phất giống như một trận gió thổi qua, khiến kẻ khác khó phát hiện được. Sau một lát, hai người thần không biết quỷ không hay đi tới chân núi. Tới lúc này, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn yên tâm, bởi vì hắn nghe được tiếng hô hấp quen thuộc ở trong huyệt động vang lên. Mặc dù tiếng hít thở nghe như Viên Lễ Huân đang ở trong trạng thái hôn mê, nhưng hắn tuyệt đối nắm chắc, Viên Lễ Huân không có chút thương tổn nào. Hai tiếng bước thận trọng vang lên, sau đó hai người sóng vai nhau rời khỏi động huyệt, Hạ Nhất Minh do dự một chút, cũng không có lập tức ra tay, chỉ đem diện mạo của hai người hoàn toàn ghi nhớ. Đây là một nữ tử khoảng hai bốn, hai năm tuổi, trong đó một người tu vi đạt tới thập tầng nội kình, mặc dù còn chưa đạt tới tình trạng đỉnh phong như Hạ Vũ Đức, nhưng cũng không còn xa.

Truyện Vũ Thần Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài? - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 7 (2) Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Quyển 2: Thiên Tài Dương Danh -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Quyển 3: Tây Bắc Chi Quyển -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Quyển 4: Thâm Sơn Đồ Đằng -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9