Chương 66
Nhất Quyền Lập Uy

Hắn choáng váng đứng im tại chỗ, như người mất hết tri giác. Trong lòng vẫn không thể tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Trác Vạn Liêm mới ngẩn ngơ một chút thì hai bóng người đã tới nơi. Hai người này nhìn thấy đám Hạ Nhất Minh đều vô cùng vui vẻ. Hạ Nhất Minh nhìn bọn họ gật đầu một cái, cười hỏi:
- Vu sư thúc! Lục trưởng lão! Hai người xuống núi lúc nào?
Hai người bọn họ chính là Vu Kinh Lôi và Lục Chánh Nghi đến từ Hoành Sơn nhất mạch. Vu Kinh Lôi cười ha hả. Lão vô cùng vui vẻ nhìn Hạ Nhất Minh, cao giọng nói:
- Hạ trưởng lão! Chúc mừng, chúc mừng.
Hạ Nhất Minh giật mình. Chợt hiểu lão đang chúc mừng chuyện mình đột phá Nhất đường thiên.
- Không thể. Chuyện này là không thể...
Trác Vạn Liêm thì thào một mình. Hắn chẳng để ý tới Hạ Nhất Minh hay là Bách Linh Bát. Tất cả sự chú ý của hắn chỉ tập trung vào Viên Lễ Huân. Thấy vậy, Vu Kinh Lôi và Lục Chánh Nghi cũng nhìn Viên Lễ Huân. Đôi mắt của bọn họ từ từ mở to mà nhìn. Ngày trước, khi Viên Lễ Huân tới Hoành Sơn tu vi võ công cũng chỉ mới đạt tới lục tầng nên cũng chẳng đáng để người khác chú ý. Nhưng thân phận của nàng thì chẳng có người nào dám coi thường. Bởi nàng chính là thiếp của Hạ Nhất Minh, lại là người phụ nữ duy nhất bên cạnh hắn. Cho dù là chủ nhân của Linh Dược phong - Dược đạo nhân cũng tươi cười khi gặp nàng.
Vu Kinh Lôi và Lục Chánh Nghi có địa vị rất cao ở Hoành Sơn. Cả hai cũng từng gặp Viên Lễ Huân vài lần. Vì có Hạ Nhất Minh nên bọn họ rất nhớ người con gái đó. Chỉ có điều, trong trí nhớ của hai người, tu vi võ công của Viên Lễ Huân còn chưa đạt tới thất tầng. Nhưng mới chưa tới một năm.... Lục Chánh Nghi dụi dụi hai mắt. Cuối cùng lão mới tin được mình không nhìn lầm. Đó vẫn là người con gái đi theo bên cạnh Hạ Nhất Minh. Đột nhiên, Lục Chánh Nghi cảm thấy lành lạnh, không khí xung quanh không hề bình thường chút nào. Đó là do nàng dựa vào công pháp để phát ra hàn hệ chân khí. Nhưng luồng hơi lạnh này mạnh đến nỗi ngay cả hắn cũng cảm thấy không chịu nổi. Cảm giác tê dại từ tay và chân truyền tới khiến cho hắn muốn rời khỏi đây. Mặc dù cố gắng chịu đựng, nhưng có thể tưởng tượng được sự sợ hãi của hắn như thế nào.
Đột nhiên, Vu Kinh Lôi vung tay lên, một luồng năng lượng sinh lực mạnh mẽ phát ra. Đây chính là thực lực hơn trăm năm của lão. Với thân phận của Vu Kinh Lôi thì cũng chẳng thèm chấp Viên Lễ Huân. Nhưng sau khi cảm nhận được hàn khí mạnh như vậy, lão cảm thấy rất tò mò. Hắn muốn xem xem Viên Lễ Huân đã đạt tới mức độ như thế nào. Lúc này, Trác Vạn Liêm đã trở lại bình thường. Sau khi Vu Kinh Lôi phát ra năng lượng sinh lực, hắn hơi do dự rồi cũng chẳng hề ngăn cản, chỉ chăm chú nhìn.
Hạ Nhất Minh buông tay Viên Lễ Huân. Ánh mắt nhìn nàng khích lệ rồi lùi về phía sau, để một mình nàng đối diện với Vu Kinh Lôi. Mới đầu, Viên Lễ Huân còn cảm thấy kinh ngạc. Nhưng sau đó, hiểu được ý của Hạ Nhất Minh, nàng cắn răng, khí thế nhanh chóng tản ra. Là một người có thực lực tăng lên nhanh chóng, sự khiếp nhược cùng với sợ hãi trong lòng sẽ từ từ giảm xuống, thậm chí biến mất. Ngay cả khi đối mặt với những nhân vật rất mạnh thì bọn họ vẫn vô cùng kiên cường. Hạ Nhất Minh là một người như vậy. Và Viên Lễ Huân cũng chẳng có gì khác.
Dưới sức mạnh của Vu Kinh Lôi, nàng chẳng hề do dự vận dụng toàn bộ chân khí trong cơ thể. Nhất thời, mỗi người đứng đây như bị ảo giác. Quanh người Viên Lễ Huân như xuất hiện một thế giới toàn băng tuyết, chẳng hề có một chút sự sống. Hai mắt Trác Vạn Liêm lại xuất hiện sự kinh hãi. Mặc dù thực lực của hắn cũng tương tự như Vu Kinh Lôi nhưng cả hai mới chỉ gặp nhau một lần, nói chuyện qua mà thôi. Thực ra, khi bọn họ đã đạt tới trình độ này, phía sau lưng mỗi người đều có một thế lực rất mạnh. Vì vậy chỉ trừ phi chắc chắn nếu không cường giả Nhất đường thiên cũng chẳng giao thủ với nhau làm gì.
Ngày trước, khi Trác Vạn Liêm thấy Hạ Nhất Minh, hắn lấy cớ báo thù cho sư đệ mà ra tay. Cũng bởi lúc đó, hắn vô cùng tin tưởng có thể đánh bại được Hạ Nhất Minh. Chẳng ngờ, sở học của Hạ Nhất Minh lại vô cùng quái dị khiến cho hắn bị hóc xương. Đối với Trác Vạn Liêm, Vu Kinh Lôi có mạnh nhưng cũng chẳng hơn hắn nhiều lắm. Nhưng hôm nay, khi Vu Kinh Lôi phát ra sức mạnh của lão, hắn mới hiểu được sự thực. Thực lực của lão nhân gia đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Hắn còn hoài nghi không biết lão nhân gia đã đạt tới thực lực cao nhất hay chưa nữa. Nhưng làm cho mọi người sợ hãi cũng chẳng phải là sức mạnh của Vu Kinh Lôi mà chính là chân khí lạnh giá của Viên Lễ Huân. Thực lực chênh lệch giữa hai người chỉ cần nhìn cũng thấy.
Cho dù có là cường giả Bách Tán thiên mạnh nhất thì cũng không thể so được với Nhất đường thiên. Nhưng có điều, sau khi Vu Kinh Lôi phát ra năng lượng mộc hệ lại không thể áp chế được hàn khí của Viên Lễ Huân. Hơi lạnh càng lúc càng dày chẳng hề tan biến. Hai luồng năng lượng chỉ có thể giằng co với nhau mà không thể phân cao thấp. Tất cả mọi người đều biết, nếu Viên Lễ Huân có thực lực tương đương với Vu Kinh Lôi thì giờ phút này lão đã hoàn toàn bị đóng băng. Mọi người đều tự hỏi hơi lạnh này là thế nào? Vì sao mà nó có thể lạnh tới mức độ này?
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh hiện ra trước mặt Vu Kinh Lôi. Một quyền như điện xẹt đánh thẳng vào đầu lão. Một quyền vô cùng đơn giản, chẳng hề có kỹ xảo, chỉ có nhanh và mạnh mà thôi. Nhưng mà nhanh thì nhanh như chớp, còn mạnh lại mạnh tựa vạn cân. Vu Kinh Lôi biến sắc. Khí thế của lão và Viên Lễ Huân đối kháng với nhau mặc dù cảm giác nguy hiểm nhưng cũng chẳng đến mức sinh tử. Còn một quyền này thì khác, khi quyền đó tới gần lão có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Trong nháy mắt, da thịt trên người lão co rút lại, hoàn toàn khô héo. Cánh tay lão nâng lên, đỡ lấy một quyền đang tới kia. Một tiếng nổ vang lên, Vu Kinh Lôi chẳng thể tin được vào việc đang xảy ra. Cánh tay hắn có cảm giác vô cùng đau đớn.
Một quyền của đối phương mang theo lực lượng vượt quá sự tưởng tượng của lão. Cho dù với thực lực của lão bây giờ thì sau khi tiếp một quyền đó cũng có cảm giác đau thấu xương. Cho dù Khô Mộc công của lão đã đạt tới đại thành thì vẫn bị thương. Lão cũng chẳng cần giữ thể diện, nhanh chóng lui lại phía sau. Mặc dù khinh thân công pháp của Vu Kinh Lôi không thể so sánh với Hạ Nhất Minh, nhưng cường giả Nhất đường thiên thì cũng chẳng hề kém. Có điều, lão vừa mới lùi lại phía sau, thân ảnh đó lại như tia chớp, lao tới. Một quyền nối tiếp một quyền cứ thế mà phóng ra. Hai mắt Vu Kinh Lôi lóe lên. Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lão cùng với người này va chạm một chưởng đã cảm thấy vô cùng đau nhức. Chẳng lẽ người này cũng tu luyện Khô Mộc công lại còn mạnh hơn cả lão? Người này là ai? Lão vừa cố gắng suy đoán, vừa liếc nhìn Trác Vạn Liêm. Vị cường giả Nhất đường thiên đến từ phương bắc chẳng biết đang suy nghĩ cái gì mà chẳng hề để ý đến xung quanh. Đột nhiên, hơi thở của người đó nhanh chóng thay đổi. Thân thể hắn đột nhiên chuyển hướng lao về phía Trác Vạn Liêm, nắm tay hiện lên ánh sáng màu vàng đấm thẳng về phía này. Mặc dù một quyền cũng chẳng hướng thẳng vào hắn, nhưng Trác Vạn Liêm vẫn tức giận, hừ lên một tiếng, song chưởng giơ lên, chặn lại. Có lẽ, cũng bởi trong lòng hắn vốn có một sự kiêu ngạo nên muốn thông qua chưởng này chứng minh cái gì đó. Hàn hệ chân khí trong cơ thể nhanh chóng chuyển động. Mặc dù độ lạnh còn kém xa Viên Lễ Huân nhưng mức độ năng lượng thì hơn rất nhiều.
Toàn bộ hàn khí tu luyện bao năm tập trung trong một chưởng. Hắn tự tin cho dù chân khí không mạnh bằng đối phương, nhưng có thêm hàn khí phụ trợ chắc chắn có thể chặn lại thế công của đối phương. Ngay khi quyền chưởng chạm nhau, hắn nhanh chóng biến sắc. Hú lên một tiếng quái dị, với tốc độ nhanh hơn Vu Kinh Lôi, bay ra ngoài. Sức mạnh của đối phương quá lớn, nằm ngoài sự tưởng tượng của Trác Vạn Liêm. Cho dù chỉ thuần túy là sức lực thì cũng không thể đạt tới mức độ này được. Hơn nữa, Trác Vạn Liêm còn tưởng rằng hàn khí có tác dụng đối với người đó. Nhưng động tác của người này không hề dừng lại. Cho dù thân thể của hắn tràn ngập hàn khí vậy mà ngay cả cản trở động tác một chút cũng không được.
Hai vị tiên thiên cường giả đang lơ lửng trong không trung đều cảm thấy ớn lạnh. Cả hai đều biết rằng không thể địch lại người này. Ngay sau đó, cả hai thấy người này bước lên một bước, hai tay giơ lên. Hai bàn tay nắm lại thành quyền... Chia làm hai hướng đánh về phía hai người. Hai bên giao thủ chỉ trong thời gian rất ngắn. Nhưng chỉ trong thời gian đó, hai vị cường giả Nhất đường thiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, thối lui về phía sau. Lục Chánh Nghi đứng một bên mà đờ hết cả người. Hắn lạnh toát cả sống lưng, không hề dám cử động. Ngay cả Vu Kinh Lôi cùng với Trác Vạn Liêm đều chịu thua thì hắn mà lao lên chẳng khác đi tìm cái chết. Tuy nhiên, ngay lúc đó, Hạ Nhất Minh lại kêu lên:
- Dừng tay!
"Phù..."
Cả khoảng không như ngưng đọng. Ngay khi Hạ Nhất Minh vừa kêu lên, hai nắm tay nhanh chóng dừng lại giữa không trung. Thân thể của người đó đang nhanh chóng lao tới đột nhiên khựng lại. Giống như hắn bị một bức tường vô hình chắn lấy. Thân thể của hắn hơi dừng một chút trong không trung rồi nhanh chóng rơi xuống. Hai chân vững vàng đứng trên tuyết. Động tác của hắn vô cùng đơn giản, chẳng hề có kỹ xảo gì hết. Nhưng chính vì vậy mà ánh mắt mọi người nhìn hắn lại càng thêm hoảng sợ.
Hai vị cường giả Nhất đường thiên sau khi thấy được cảnh này lại càng có cảm giác giống nhau. Có thể đột nhiên dừng lại giữa không trung đúng là một chuyện không thể tin được. Bởi vì, khi truy kích hai vị tiên thiên cường giả, tốc độ của người này cực nhanh chẳng hề chậm hơn so với bọn họ. Với tốc độ như vậy mà có thể dừng lại như thế cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Sức mạnh của người này đã đạt tới mức độ khiến cho bọn họ phải kinh hoàng. Nhất thời, hai vị cường giả Nhất đường thiên xám xịt mặt mày. Bọn họ đều nghĩ: nếu người này muốn giết, mình chẳng biết có thể chạy thoát được không nữa.
Đến lúc này, cả hai mới nghĩ tới người vô danh có mặt ở đó. Lúc này, nam tử lẳng lặng đứng sau Hạ Nhất Minh đã biến mất. Chẳng thể ngờ được người mạnh mẽ đánh lui hai người bọn họ lại là một người có cái đầu trông vô cùng buồn cười. Chỉ có điều, lúc này, khi mọi người nhìn hắn trong lòng không thể cười nổi. Hạ Nhất Minh chậm rãi đi tới bên cạnh người đó, bất mãn nói:
- Bách huynh! Sao ngươi lại ra tay phá rối?
Bách Linh Bát lạnh nhạt nói:
- Ta muốn đảm bảo sự an toàn của các ngươi.
- Chúng ta vẫn an toàn mà. - Hạ Nhất Minh cố gắng giải thích.
Tuy nhiên, Bách Linh Bát vẫn khăng khăng:
- Bọn họ có địch ý, muốn giết chết thê tử ngươi.
Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười. Hắn ngước lên nhìn trời mà chẳng biết nói gì. Viên Lễ Huân và Vu Kinh Lôi giằng co với nhau cũng tượng trưng cho "tử" lực lượng và "sinh" lực lượng giằng co. Mặc dù cả hai không muốn giết chết đối phương nhưng chỉ cần va chạm cũng sẽ tự phát ra ý muốn đối địch mãnh liệt, đẩy vào tình trạng sinh tử. Bách Linh Bát tưởng lầm Vu Kinh Lôi muốn giết chết Viên Lễ Huân. Mà hắn là ngươi có trách nhiệm nên ra tay, dập tắt sự uy hiếp trước mắt. Hắn thở dài, không biết giải thích cho Bách Linh Bát quan hệ của hắn với những người này như thế nào.
- Bách huynh! Ngươi nghe cho kỹ nhé. Bọn họ là bằng hữu của ta. Ngươi không nên tự ý ra tay. Trừ khi chúng ta thực sự gặp nguy hiểm hay là lúc ta muốn ngươi ra tay.
Hạ Nhất Minh nghiêm túc nói.
- Được! - Bách Linh Bát như hiểu được, trả lời.
- Ngươi hiểu được hả?
Hạ Nhất Minh gật đầu. Có điều, hắn cũng không biết Bách Linh Bát có hiểu rõ hay không.
Vu Kinh Lôi cùng với Trác Vạn Liêm lần lượt hạ xuống đất. Cả hai liếc nhau rồi bước lên vài bước. Tuy nhiên, vẫn giữ một khoảng cách với cao thủ trước mặt.
- Hạ trưởng lão! Vị tiên sinh này xưng hô thế nào? - Vu Kinh Lôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hỏi.
- Sư thúc! Đây là bằng hữu của ta. Hắn tên là Bách Linh Bát. - Hạ Nhất Minh nói dối.
- Bách Linh Bát?
Ba vị tiên thiên cường giả nhìn nhau. Cái tên thật cá tính. Nhưng một cái tên như vậy tại sao lại chẳng hề nghe mọi người nhắc tới? Cả ba đều nghĩ có lẽ hắn dùng tên giả. Chỉ có điều, bọn họ không thể đoán được hắn là người ở đâu. Tuy nhiên, khi thấy Hạ Nhất Minh cùng với người này nói chuyện, bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Cố gắng đoán quan hệ giữa hai người. Bằng hữu mà lại nói chuyện như vậy, đúng là một chuyện lạ. Đột nhiên, một đạo hơi thở mạnh mẽ từ xa lao tới. Thoáng cái, Chiêm Thiên Phong đã xuất hiện trước mặt mọi người. Trong Khai Vanh quốc, tứ đại tiên thiên cường giả đã tập trung lại với nhau.

Truyện Vũ Thần Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài? - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 7 (2) Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Quyển 2: Thiên Tài Dương Danh -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Quyển 3: Tây Bắc Chi Quyển -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Quyển 4: Thâm Sơn Đồ Đằng -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9