Chương X

Sơn Điền Anh Minh, Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang cùng mười mấy võ sĩ đạo vừa tới phủ Cao Kiều Quang thì thấy Sơn Bản Nhất Lang đã chờ sẵn từ lúc nào.  Sơn Điền Anh Minh mừng rỡ, nói:
-May quá, đệ đã tới!  Sao, mọi chuyện giải quyết xong xuôi chưa đệ?
  Sơn Bản Nhất Lang vui vẻ đáp:
-Cũng tạm xong.  Khi vừa xong việc, đệ tới liền nơi này gặp đại ca như đã hứa.  Bởi con thiên lý mã của đại ca phi lẹ quá thành thử đệ tới trước đại ca, ha ha ha!
  Sơn Điền Anh Minh cũng phá lên cười một tràng vui nhộn.  Vừa lúc đó, cổng phủ Cao Kiều Quang mở ra, một người võ sĩ đạo bước ra cúi chào mọi người, lễ phép nói:
-Phải chăng đây là Sơn Điền trang chủ cùng các vị anh hùng?  Xin mời vào đại sảnh cho chúng tôi được tiếp đón quý khách.
  Sơn Điền Anh Minh đáp lễ, nói:
-Tôi đây chính là Sơn Điền Anh Minh cùng Đức Xuyên Thắng, Lâm Cát Lang, Sơn Bản Nhất Lang và các huynh đệ của tệ trang đến đây bái kiến Cao Kiều tiên sinh.  Xin huynh đài chỉ lối hộ, xin đa tạ.
  Người võ sĩ đạo phủ Cao Kiều dắt mọi người vào bên trong đại sảnh.  Tại đó, Điền Trung Tấn cùng Kim Tử Tân và Kiều Bản Dũng cùng mấy mươi võ sĩ đạo đã có mặt từ bao giờ.  Hai bên mặt ai nấy hầm hầm như chỉ chực rút kiếm ra tay ăn thua đủ với nhau ngay.  Vừa lúc đó, gia nhân vào báo:
-Có sứ giả Tây Thôn Hòa Hy đại diện Thanh Thủy tiên sinh tới!
  Gia nhân vừa dứt lời, một người quen thuộc cũng vừa vào tới nơi, cúi đầu thi lễ cùng mọi người.  Ai nấy đều nhận ra là Tây Thôn Hòa Hy (Nishimura Kazuki), một cánh tay của Thanh Thủy Đô (Shimizu Kyou).
  Thi lễ xong, Tây Thôn Hòa Hy nhắm về phía mọi người lên tiếng:
-Thật không may phải báo tin cùng chư vị là chủ nhân Thanh Thủy Đô tiên sinh của chúng tôi chẳng may hôm qua bị gian tế thích khách lẻn vào gia trang ám hại thành thử không thể nào tham dự được buổi họp hôm nay được, thành thật chịu tội cùng chư vị.  Tôi thừa lệnh ấu chủ An (Yasu) đến đại diện thay thế Thanh Thủy tiên sinh.
  Cả hai phe Điền Trung Tấn lẫn Sơn Điền Anh Minh không ai bảo ai cùng đứng dậy, lớn tiếng hỏi:
-Hả? Sao? Với bản lãnh của Thanh Thủy Đô tiên sinh cùng với các hạ cùng bao nhiêu võ sĩ đạo lừng danh bên cạnh mà để thích khách vào hạ sát mất chủ nhân các hạ ư?  Thật chuyện không thể nào tin được!
  Tây Thôn Hòa Hy buồn bã, nói:
-“Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân” (#1).  Mình có hay đến đâu cũng có kẻ hơn mình! Cho dù chư vị có tin hay không thì đây vẫn là sự thật.  Hơn nữa kẻ núp trong bóng tối bao giờ cũng có lợi thế, thật khó mà ngăn ngừa nổi. Chuyện không may xảy đến không ai lường trước được. Thanh Thủy Gia Trang hiện giờ đang có đại tang!
  Tây Thôn Hòa Hy vừa dứt lời chợt có tiếng người nói tiếp theo:
-Thật là một chuyện trùng hợp lạ lùng!
  Mọi người quay qua nhìn, thì ra đó là Cốc Khẩu Quang Hy (Taniguchi Kouki), một cộng sự viên đắc lực của quan phủ Cao Kiều Quang.  Mọi người ai nấy trố mắt nhìn không hiểu câu nói có ngụ ý gì.
  Sơn Điền Anh Minh lên tiếng hỏi:
-Các hạ bảo chuyện trùng hợp lạ lùng là chuyện gì?
  Cốc Khẩu Quang Hy trầm giọng:
-Cũng đêm hôm qua, có kẻ gian tế đột nhập tệ phủ hành thích đại quan Cao Kiều Quang tiên sinh.  Chính tệ phủ đang có đại tang nhưng chưa làm lễ phát tang được là vì buổi họp hôm nay với các chư vị anh hùng.  Nay tất cả đã có mặt đông đủ rồi thì tại hạ lấy làm tiếc đành phải báo hung tin như vậy.
  Mọi người ai nấy đều nhao nhao lên.  Sơn Điền Anh Minh nóng lòng, lên tiếng hỏi:
-Xin chia buồn cùng cả hai nhà Thanh Thủy cũng như Cao Kiều.  Một làn sóng nổi lên, chưa kịp lặn thì lại thêm một làn sóng khác. Thật toàn là những hung tin đáng sợ, những chuyện thật quái dị, gần như hoang đường. Mà thử hỏi, ai có khả năng làm được những chuyện này hả?
  Cốc Khẩu Quang Hy đáp:
-Hành tung cũng như bản lãnh và thủ đoạn của hung thủ thật không thể nào đoán được chứ đừng nói là biết!  Tại hạ đang ở bên ngoài thì nghe tiếng Cao Kiều tiên sinh cầu cứu liền tuốt gươm chạy liền vào bên trong, nhưng đã quá muộn, chỉ thấy một bóng người mặc đồ dạ hành màu đen, trang phục như một Nhẫn Giả thoáng qua rồi mất dạng.  Có thể nói khinh công kẻ nào đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, chưa từng thấy qua! Tại hạ tới xem xét thì Cao Kiều tiên sinh đã tắt thở, nơi yếu hầu có một vết kiếm đâm không sâu lắm, nhưng vừa đủ để kết liễu mạng sống con người.  Kiếm pháp của hung thủ thật là có một không hai trên đời, chiêu thức vừa tinh vi vừa hiểm độc!
  Tây Thôn Hòa Hy nghe nói bèn tiếp lời:
-Nghe Cốc Khẩu tiên sinh nói, tôi như được mở mắt ra rất nhiều. Cái chết của Thanh Thủy tiên sinh cũng thế, cũng bị một mũi kiếm đâm ngay yết hầu không sâu lắm.  Theo tôi, không chừng hung thủ của cả hai vụ chỉ là một người.
  Mọi người nghe nói ai nấy đều vò đầu vò trán, nhận thấy lời của Tây Thôn Hòa Hy nói không sai chút nào.  Giây lâu, Điền Trung Tấn mới lên tiếng:
-Như vậy thì buổi họp hôm nay coi như không có kết quả gì chắc?  Và chắc là khỏi cần ai ký hòa ước nữa phải không?
  Cốc Khẩu Quang Hy thở dài:
-Chuyện đã đến nước này tại hạ còn biết nói sao?  Không có lão nhân gia ở đây, tại hạ còn biết quyết định thế nào?  Hơn nữa, tại hạ có uy gì mà dám đề nghị với chư vị phải thế này thế nọ!
  Đức Xuyên Thắng nghe nói không chịu được, nói như gầm lên:
-Thật là một trò hề, một vở tuồng có khác!  Ngăn cản chúng ta cho đã rồi đưa ra một lý do biện bạch không đâu vào đâu cả.  Hết Thanh Thủy Đô tới Cao Kiều Quang chết!  Sao mà toàn chuyện quái dị không vậy hả?
  Sơn Điền Anh Minh phải ngăn cản, không cho Đức Xuyên Thắng thốt thêm lời nào.  Điền Trung Tấn phá lên cười rộ, nói:
-Chuyện đã là như vậy, tại hạ chỉ còn biết chia buồn cho hai nhà Cao Quang và Thanh Thủy mà thôi chứ biết làm gì hơn.  Rồi chuyện đâu sẽ còn đó mà.
  Nghe câu “rồi chuyện đâu sẽ còn đó”, phe Sơn Điền Anh Minh phải rùng mình gai ốc biết ngay ý định chẳng bao hàm chút thiện ý kia của Điền Trung Tấn.  Đức Xuyên Thắng lườm Điền Trung Tấn, nói như hét lên:
-Lão tặc Điền Trung Tấn!  Lão đừng ngông cuồng tự đại như thế!  Mặc kệ phe lão có mạnh tới đâu, có trời giúp sức đi chăng nữa, chúng ta cũng đâu phải vì thế mà hèn nhát bỏ chạy. Chuyến vừa rồi nếu không có hai phe kia can thiệp thì chúng ta đã làm cỏ phe lão rồi, ở đó mà huênh hoang thấy ghét!
  Lâm Cát Lang cũng xen lời:
-Lão cũng chẳng cần phải giả nhân giả nghĩa nữa làm gì.  Kẻ anh hùng có gan làm thì có gan nhận, chứ đừng ném đá giấu tay như những phường thích khách nặc danh hèn hạ.  Phải chăng cái chết của hai người này đều do bàn tay lông lá của lão nhúng vào!
  Sơn Điền Anh Minh lại phải can Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang không cho hai người nổi giận.  Trong khi đó, Điền Trung Tấn chỉ phì cười, nói:
-Hai vị tráng sĩ Đức Xuyên và Lâm Cát quả đã quá coi trọng Điền Trung Tấn này rồi.
  Với giọng đầy vẻ đắc ý, Điền Trung Tấn nói tiếp:
-Chúng ta đều là những kẻ có địa vị, có tên tuổi trên giang hồ.  Mọi chuyện có thể giải quyết được với nhau một cách hợp tình hợp lý mà.  Cớ sao Đức Xuyên tráng sĩ cùng Lâm Cát tráng sĩ phải nặng lời như vậy? Dĩ nhiên rồi, Điền Trung Tấn này là người thế nào ai cũng đã biết. Đã có gan làm dĩ nhiên sẽ có gan chịu, cũng như hành động bao giờ cũng đi kèm với lời nói.
  Đức Xuyên Thắng gườm, hỏi:
-Như vậy là lão đã thừa nhận đã sát hại hai người kia phải không?
  Điền Trung Tấn cười gằn, giọng như thách thức:
-Ta chưa hề nói như vậy bao giờ!  Mà giả sử cứ cho là ta làm đi, thử hỏi đã sao nào?
  Chưa ai kịp có ý kiến gì hay phản ứng thế nào, Điền Trung Tấn chỉ vào Kiều Bản Dũng nói:
-Quên giới thiệu với chư vị, đây là Kiều Bản Dũng, người anh em mới kết nghĩa với ta cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ.  Mong chư vị cũng vì Điền Trung Tấn này mà nể mặt cho đôi chút nhé!
  Kiều Bản Dũng đứng dậy cúi đầu chào mọi người rồi lui về đứng đàng sau Điền Trung Tấn.  Ai cũng hiểu lời nói của Điền Trung Tấn là để thị oai, có ý  đem Kiều Bản Dũng ra để hăm dọa mọi người.  Câu “anh em mới kết nghĩa” chẳng qua là nhắc cho mọi người biết họ Kiều Bản thuộc về phe mình, sẽ sẵn sàng ra sức cho y bất cứ lúc nào.
  Đức Xuyên Thắng chợt buông tiếng hỏi:
-Nghe nói lão mới chiêu mộ thêm được cả tên Cát Điền Thiên Hương Tử (Yoshida Chikako) nữa mà.  Vậy hắn đâu sao không thấy đến?
  Điền Trung Tấn gật đầu, đáp:
-Phải, đó cũng là một người anh em mới kết nghĩa với ta, sở dĩ không đến là vì bận chuyện.  Hơn nữa, một mình Kiều Bản Dũng đi với ta cũng quá đủ rồi, cần chi mang theo Cát Điền Thiên Hương Tử.
  Đức Xuyên Thắng bĩu môi, giọng khinh khi:
-Ngươi tưởng đem Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử là dọa được chúng ta hả? Chỉ là nằm mơ thôi.
  Điền Trung Tấn cười nhạt, nói:
-Ta cũng hiểu là dê non chẳng bao giờ biết sợ cọp.  Nhưng không sao, trước sau gì thì Đức Xuyên Thắng ngươi sẽ được thử qua tài nghệ của hai người anh em kết nghĩa của ta mà.  Đến lúc biết sợ thì đã muộn màng quá rồi!  Có hối hận thì xuống kêu nài với Diêm Vương thôi.
  Thấy Điền Trung Tấn ăn nói có vẻ hợm hình lớn lối, Lâm Cát Lang không sao dằn được, lớn tiếng, xen lời:
-Lâm Cát Lang ta đây cũng muốn thử qua cho biết tài nghệ của hai người anh em kết nghĩa của Điền Trung Tấn ngươi!
  Điền Trung Tấn cười như nắc nẻ, lần lượt nhìn từng người, nói:
-Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang!  Hai ngươi chưa chi đã bại trận thảm thiết rồi.  Các người còn quá nóng tánh nên không thể nào đạt được đến mức tối cao của võ đạo cũng như kiếm đạo (#2).  Tốt hơn hết là hãy an phận chứ đừng nên bon chen đòi tranh tài mà chuốc vạ vào thân.  Các ngươi chưa phải là đối thủ của hai người anh em kết nghĩa của ta đâu.  Hãy kêu thêm Sơn Bản Nhất Lang giúp một tay thì may ra còn cầm cự được thêm ít hiệp.
  Sơn Bản Nhất Lang chỉ nhếch mép cười trước những lời lẽ của Điền Trung Tấn trong khi Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang nộ khí xung thiên, chỉ chực tuốt kiếm xông tới quyết một phen sinh tử.  Sơn Điền Anh Minh bình tĩnh khuyên mọi người nguôi giận rồi cất tiếng hỏi:
-Điền Trung Tấn!  Ý ông muốn sao cứ nói thẳng ra thôi, việc gì mà phải dài dòng văn tự cho mất công.
  Điền Trung Tấn cười ha hả một tràng, lạnh lùng nói:
-Hình như ta đã nói lâu rồi, và đã nói nhiều lần rồi. Sơn Điền Anh Minh ông cũng đã nghe qua nhiều lần rồi.
  Sơn Điền Anh Minh vẫn không nổi nóng, tiếp tục hỏi:
-Vậy phiền ông cứ nói lại thôi chứ ta chẳng nhớ gì cả.
  Điền Trung Tấn cười khẩy, đáp gọn:
-Tiên lễ hậu binh!  Một núi không thể có hai cọp sống chung được.
  Dứt lời, Điền Trung Tấn quay lại nói với đám thuộc hạ:
-Chúng ta về thôi!
  Phe Điền Trung Tấn từng người một, do Kim Tử Tân dẫn đầu, lần lượt đứng dậy đi theo hộ tống chủ nhân ra khỏi cửa.  Trước khi đi, Kiều Bản Dũng quay lại nhìn Sơn Bản Nhất Lang một cái như muốn nói một điều gì.  Sơn Bản Nhất Lang hiểu rất rõ ý Kiều Bản Dũng muốn nói gì.  Dưới mắt mọi người thì ai nấy đều cho rằng cái nhìn của Kiều Bản Dũng là lời nhắn nhủ có tính cách khiêu chiến, là lời cảnh cáo cho Sơn Bản Nhất Lang, và chẳng bao lâu cơn nguy sẽ đến với chàng.
  Đức Xuyên Thắng nhìn theo chân đám người phe Điền Trung Tấn mà nghe lòng hậm hực.  Y bỗng quay qua Sơn Bản Nhất Lang, nói:
-Ta với Sơn Bản huynh trước sau cũng phải tỉ thí, xin đừng quên nhé.
  Sơn Bản Nhất Lang cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.  Chàng nghiêm mặt nói như một lời giáo huấn:
-Kẻ địch trước mắt không lo đối đầu lại cứ đòi tỉ thí với ta là sao?  Đức Xuyên Thắng ngươi thật là tìm đánh không đúng người, tìm sai mặt trận rồi!  Thái độ đó chỉ làm lợi cho Điền Trung Tấn chứ lợi gì cho chúng ta!
  Sơn Điền Anh Minh gật đầu phụ họa:
-Sơn Bản Nhất Lang nói rất đúng.  Lúc này chúng ta không lo sát cánh với nhau chống lại cường địch thì còn đợi lúc nào nữa?  Có hiềm khích cá nhân nào với nhau thì cũng phải dẹp qua một bên thôi.
  Thấy Đức Xuyên Thắng tuy không cãi lại nhưng lộ vẻ không vui, Sơn Bản Nhất Lang tìm lời khuyên giải, ôn tồn nói:
-Có phải Đức Xuyên huynh tức khí vì lời nói của Điền Trung Tấn, cho là lão xem trọng ta hơn huynh và Lâm Cát huynh chứ gì?  Và đó là lý do khiến cho huynh phải ăn thua đủ với ta cho bằng được để bảo toàn danh dự của “Sơn Điền Gia Trang Đệ Nhất Kiếm Thủ”? Huynh mà nghe lời lão thì chỉ tạo ra sự chia rẽ nội bộ, và Điền Trung Tấn sẽ ngồi không rung đùi vì “bất chiến tự nhiên thành” (#3).  Hơn nữa ta đã lên tiếng chịu thua huynh lâu rồì, hà tất phải tranh chấp với nhau làm gì.
 Chú thích:
(#1) Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân: ở đời không có điều gì tuyệt đối cả; người tài ắt luôn có người tài hơn.
(#2) Kiếm đạo: Kendo.
(#3) Bất chiến tữ nhiên thành: không cần đánh cũng thắng.