Chương XIX

Sơn Bản Nhất Lang chẳng chút khiếp sợ, mà cũng chẳng cần vội vàng.  Chàng đưa tay với ra sau lưng từ từ khẽ tuốt kiếm, nắm chặt trong tay,  đưa mắt nhìn thẳng mặt Điền Trung Tấn, khinh khi nói:
-Ngươi thật không xứng đáng là một võ sĩ đạo nữa, nói gì đến lãnh chúa.
  Chàng nhìn vào mặt đám võ sĩ đạo từng tên một, nói:
-Các ngươi chắc cũng biết trên đường vào đây đã có không biết bao nhiêu kẻ đã phải uổng mạng vì cản đường ta.  Các ngươi đừng dại mà chết thế cho Điền Trung Tấn.  Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng để thu kiếm mà ra khỏi nơi này.
  Đám võ sĩ đạo nhìn thấy sát khí đằng đằng trên mặt của Sơn Bản Nhất Lang cũng không khỏi rùng mình rởn óc.  Cố gắng thu hết bình tĩnh, một tên trong đám võ sĩ đạo buông lớn tiếng thóa mạ:
-Ngươi chỉ là một tên lãng nhân, theo Sơn Điền Anh Minh như cô hồn theo quỷ thôi.  Có khôn hồn thì buông tay chịu trói, chúng ta cũng năn nỉ chúa công tha cho cái mạng chó của ngươi!
  Sơn Bản Nhất Lang múa kiếm thủ thế, miệng nói:
-Nếu vậy thì ta đành phải tiếp tục khai sát giới mà thôi!
  Đám võ sĩ đạo tuy đông nhưng chẳng ai dám khinh xuất ra tay trước, mắt người nào cũng chỉ lăm lăm thanh trường kiếm trong tay mà vờn địch thủ, chờ cơ hội tốt để ra tay.  Sơn Bản Nhất Lang thấy vậy la lên một tiếng, chém ngang một kiếm ngược ra đàng sau. 
  Thật là một chiêu đánh quá bất ngờ ngoài sự tiên liệu của đám võ sĩ đạo. Một tên võ sĩ đạo đứng phía sau lưng Sơn Bản Nhất Lang chỉ kịp la lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất chết ngay.  Thừa lúc hai tên đứng bên cạnh còn đang ngơ ngác, Sơn Bản Nhất Lang đâm thẳng một kiếm vào địch nhân bên trái.  Tên này liền nhảy qua một bên tránh thoát, nhưng Sơn Bản Nhất Lang đã xoay ngược chiều thanh gươm đâm ngay một kiếm trúng yết hầu địch nhân bên phải ngã nhào xuống đất chết không kịp ngáp.  Sau đó, Sơn Bản Nhất Lang liền xoay người như chong chóng, đảo qua đảo lại nhiều vòng.  Cứ một lần xoay là một địch nhân lại gục xuống đất.  Chẳng bao lâu, cả 12 tên võ sĩ đạo thân tín của Điền Trung Tấn đã lần lượt gục ngã, chết hết không còn lấy một mống nào.
  Điền Trung Tấn thầm kinh hãi trong lòng.  Tài nghệ Sơn Bản Nhất Lang thật là vượt ngoài trí tưởng tượng của hắn.  Đây là đám võ sĩ đạo ưu hạng do Điền Trung Tấn lựa chọn thật kỹ trước khi trọng dụng với tài nghệ siêu việt, ít ai bì kịp.  Những tưởng với số đông, đám võ sĩ đạo kia sẽ lấy mạng Sơn Bản Nhất Lang chẳng mấy khó khăn, nào ngờ kết quả lại đi ngược với ý muốn của mình.
  Kiều Bản Dũng cũng khẽ gật đầu, thán phục bản lãnh của Sơn Bản Nhất Lang.  Y không dằn được, cất tiếng trầm trồ khen ngợi:
-Chiêu Anh Đào Kiếm Pháp của Sơn Bản đại ca quả nhiên lợi hại.
  Sơn Bản Nhất Lang cầm kiếm trỏ vào mặt Điền Trung Tấn, nói:
-Nếu ngươi chịu trao hết vàng bạc, tiền tài nơi này ra, bằng lòng rời khỏi nơi này thì ta cũng rộng đức hiếu sinh mà dành cho ngươi một con đường sống.
  Điền Trung Tấn vỗ tay mấy cái, mấy gia nhân sau đó liền xuất hiện, ra đứng cúi đầu chờ mệnh lệnh.  Điền Trung Tấn nói:
-Các ngươi mau vào kho đem két tiền ra đây.
  Không đầy mấy phút, đám gia nhân khệ nệ khiêng tới một tủ sắt thật lớn đặt bên cạnh Điền Trung Tấn.  Chỉ vào tủ sắt, Điền Trung Tấn nhìn Sơn Bản Nhất Lang nói:
-Tủ tiền đây.  Bên trong không thiếu gì vàng bạc và ngân phiếu.  Nếu ngươi chịu ngừng tay, bằng lòng đi khỏi chốn này thề không bao giờ trở lại thì ta sẽ cấp cho lộ phí cũng như một số tiền lớn đủ ăn xài suốt cuộc đời.
  Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu, nói:
-Ta không cần gì cho cá nhân ta cả, chỉ cần cho Sơn Điền Gia Trang mà thôi.
  Điền Trung Tấn cả giận, nói:
-Nếu vậy thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi!
  Cùng lúc đó, một tiếng nói đinh tai nhức óc từ đâu vang lên:
-Khi nãy được thưởng thức qua Anh Đào Kiếm Pháp thật tuyệt vời! Hảo kiếm pháp!  Ta muốn cùng Sơn Bản Nhất Lang tỉ thí một phen cho rõ tài cao thấp.
  Điền Trung Tấn nghe thấy bỗng mừng rỡ kêu lên:
-Hay lắm, Cát Điền Thiên Hương Tử cũng đã tới.
  Một người mặt mày đầy sát khí, trông hung dữ lạ thường với cặp mắt sáng như điện đang từ từ ngạo nghễ bước tới từ bên ngoài đi vào đại sảnh.  Nhìn cặp mắt người này, ai yếu bóng vía chắc phải lên cơn đau tim mà uổng mạng.
  Kiều Bản Dũng nhăn mặt, nói:
-Cát Điền Thiên Hương Tử!  Ta đã hẹn cùng Sơn Bản Nhất Lang quyết đấu.  Ngươi đến sau, phải chờ thôi.
  Cát Điền Thiên Hương Tử lắc đầu, nói:
-Không được!  Ta phải giết hắn để trả thù cho Phi Đại, đệ tử lớn của ta đã phải chết dưới kiếm hắn.  Xin Điền Trung tiên sinh quyết định cho.
  Điền Trung Tấn nói:
-Theo ta thấy, cả 2 vị huynh đệ cùng ra tay một lượt cho tiện, giết được tên Sơn Bản Nhất Lang  này càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy chứ đừng để lâu mà đêm dài lắm mộng.
  Sơn Bản Nhất Lang phá lên cười lộ vẻ đắc ý, nói:
-Kể ra Điền Trung Tấn cũng xem ta là ác mộng, thật thú vị, thú vị!
  Điền Trung Tấn giận tái mặt, mắt lườm lườm như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Sơn Bản Nhất Lang.  Kiều Bản Dũng lên tiếng phản đối:
-Không được!  Tôi muốn một mình một tay đấu với Sơn Bản Nhất Lang thôi chứ không cần ai giúp sức, mà cũng chẳng muốn có ai giúp sức hết.  Một đấu một mới công bằng, mới là danh dự của kẻ cầm kiếm.
  Điền Trung Tấn khẽ cau mày:
-Đối với người không biết lý lẽ như hắn thì cần gì phải công bằng với không công bằng. 
  Sơn Bản Nhất Lang nghe nói cười gằn, lớn tiếng:
-Lại lý lẽ nữa! Ngươi còn định nói lỹ lẽ đến bao giờ đây hả?  Vậy chứ ép người ta nhường lại sơn trang, sự nghiệp, người ta không nhường thì tìm đủ mọi thủ đoạn chiếm đoạt, hại chết bao nhiêu người thì thử hỏi đúng hay sai? Nước sông không phạm nước giếng (#1), Sơn Điền trang chủ không hề có ý tranh chấp với ngươi sao ngươi chẳng chịu buông tha mà lại ép người tới đường cùng?  Cái tài, cái đức của ngươi là thế à? Và định nghĩa hai chữ lý lẽ là thế nào đây?  Phải chăng làm theo ý ngươi mới được gọi là lý lẽ? Phải chăng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền nói lý lẽ?  Ta thật không ngờ Điền Trung Tấn ngươi lại còn dám dày mặt mà mở mồm nhai đi nhai lại tiếng ‘lý lẽ’!  Thật là chuyện khôi hài kim cổ hãn hữu, nực cười thay!
  Sơn Bản Nhất Lang dùng lời lẽ trung trực, pha lẫn vẻ châm biếm nói một hơi khiến Điền Trung Tấn đuối lý, cứng họng, giận dữ vô cùng nhưng chỉ biết ngồi im chứ không biết đường nào trả lời.
  Cát Điền Thiên Hương Tử xen lời nói:
-Chẳng cần biết lý lẽ hay không lý lẽ, ta chỉ cần biết cái quy luật muôn đời là ‘mạnh được yếu thua’.  Hãy dùng kiếm mà nói lý lẽ chứ đừng dùng lời mất công, vô ích.
  Điền Trung Tấn thấy Cát Điền Thiên Hương Tử gỡ gạc được cho mình thì mặt mày hớn hở, vỗ tay nói:
-Cát Điền huynh nói không sai chút nào.  Kẻ bạc đức kém tài phải nhường cho người tài đức.  Giả sử ta mà kém đức ắt đã nhường lại sự nghiệp cho Sơn Điền Anh Minh rồi!
  Sơn Bản Nhất Lang nhếch môi cười mỉm nói:
-Nhai đi nhai lại lý lẽ chưa đủ, giờ các ngươi còn nhai thêm cả miếng gỉ rách luật rừng nữa! Nếu nói như vậy thì ta nhận thấy Điền Trung Tấn ngươi là kẻ bất nhân, thất đức vô cùng.  Sao còn chưa chịu nhường lại cho người tài đức như trang chủ Sơn Điền Anh Minh?
  Cát Điền Thiên Hương Tử nhìn Điền Trung Tấn nói:
-Điền Trung tiên sinh xin đừng đấu khẩu với tên Sơn Bản Nhất Lang này nữa làm gì.  Cứ để một mình tôi ra tay lấy mạng hắn là được rồi, khỏi lôi thôi.
  Sơn Bản Nhất Lang đưa tay thách thức:
-Nãy giờ ta toàn nghe ngươi nói thôi.  Nếu có gan thì cứ động thủ đi.
  Xoay sang Kiều Bản Dũng, Cát Điền Thiên Hương Tử nói:
-Nếu vậy thì ngươi để ta ra tay, ngồi đó uống trà mà nhìn ta giết hắn.
  Điền Trung Tấn gật đầu, nói:
-Phải lắm!  Kiều Bản huynh nên để cho Cát Điền huynh ra tay thì phải hơn.
  Kiều Bản Dũng cười, nói:
-Ông là người bỏ tiền mướn người, ông có quyền quyết định.  Tôi dĩ nhiên đứng ngoài lược trận.  Nhưng nếu bảo ủng hộ ai thì tôi xin nói rõ là tôi mong Sơn Bản Nhất Lang thắng để còn cơ hội thực hiện tâm nguyện của tôi.
  Cát Điền Thiên Hương Tử nguýt Kiều Bản Dũng một cái thật dài, khẽ cúi đầu bái tạ Điền Trung Tấn rồi từ từ bước vào trận.  Nhìn Sơn Bản Nhất Lang, y lớn tiếng quát:
-Sơn Bản Nhất Lang!  Cát Điền Thiên Hương Tử ta hôm nay trước là vì trang chủ, sau là vì đại đệ tử Phi Đại của ta trả thù.  Ngươi chuẩn bị cho hậu sự mà thôi.
  Sơn Bản Nhất Lang cười lớn:
-Chuyện gì đến sẽ đến, cần gì phải chuẩn bị.  Ngươi muốn dùng kiếm để nói lý lẽ thì ta sẵn sàng chiều lòng. Có tuyệt chiêu nào hãy tung hết ra đi chứ nói mồm không thì ai sợ, ai tin cho!
  Cát Điền Thiên Hương Tử từ từ tiến lên 2 bước rồi lại bước ngang bước dọc thêm mấy bước như cốt ý làm rối loạn, đảo lộn tinh thần đối phương. Sơn Bản Nhất Lang không nao núng, nhìn đối thủ nói:
  -Cát Điền Thiên Hương Tử!  Ta được nghe đại danh ngươi đã lâu.
  Cát Điền Thiên Hương Tử kiêu ngạo, hỏi:
-Ngươi nghe thiên hạ đồn về ta thế nào?
  Sơn Bản Nhất Lan cười mỉa mai, nói:
-Họ nói là đã nhiều con rắn độc bị chết vì  nhiễm độc chỉ vì cắn nhằm Cát Điền Thiên Hương Tử.
  Cát Điền Thiên Hương Tử cười lớn, ra chiều hãnh diện:
-Thật không ngờ ta được thiên hạ quá coi trọng như vậy.
  Sơn Bản Nhất Lang cười khẩy:
-Để hôm nay ta xem thử ngươi độc tới cỡ nào.
Dứt lời, Sơn Bản Nhất Lang rút kiếm ra đứng thủ thế, mắt dán chặt vào từng bộ thế của Cát Điền Thiên Hương Tử. Phía bên kia, Cát Điền Thiên Hương Tử cũng vờn địch như hổ vờn mồi. Cả hai bên đều cầm kiếm bất di bất dịch, nhưng trên thực tế là đang tìm sơ hở của nhau để chực ra tay giành phần thắng lợi. Chỉ một sơ xuất nho nhỏ là có thể đưa đến cái chết như không.
  Cát Điền Thiên Hương Tử đột nhiên xông bừa tới, dùng Liên Hoàn Kiếm tấn công một lượt mười mấy chiêu, nhưng Sơn Bản Nhất Lang đã khéo léo đỡ được tất cả một cách dễ dàng.  Bất thình lình, Sơn Bản Nhất Lang chuyển từ thủ sang công, tung những đòn hết sức dũng mãnh. Cát Điền Thiên Hương Tử không dám khinh xuất, cẩn thận đón đỡ từng chiêu, thân pháp luôn chuyển động nhẹ nhàng, khi gặp chiêu nào quá nguy hiểm thì né tránh thay vì đón đỡ.
  Hai bên sau đó chẳng ai nhường ai, sấn vào đánh nhầu, giao tay trên 100 hiệp vẫn chưa phân thắng bại.  Sơn Bản Nhất Lang vừa đánh vừa nghĩ thầm:
-“Không xong!  Tên Cát Điền Thiên Hương Tử này thật quá lợi hại, muốn thắng hắn thật không phải chuyện dễ. Nhưng nếu trận đấu càng kéo dài thì càng bất lợi cho mình.  Cho dù có hạ được tên Cát Điền Thiên Hương Tử này nhưng sau đó thì còn sức đâu mà đấu nổi với Kiều Bản Dũng nữa?  Khi khỏe mạnh, công lực đầy đủ còn chưa chắc đã nắm được phần thắng với hắn thì khi mệt ắt chỉ có chết chắc mà thôi.”
  Nghĩ đoạn, Sơn Bản Nhất Lang liền thay đổi cách đánh, tránh dùng sức nhiều, chỉ dựa theo chiêu thế của địch mà chống đỡ, né tránh, thỉnh thoảng đánh trả lại một vài hư chiêu cho địch thủ không biết đàng nào mà lường.
  Đánh thêm độ mươi hiệp, Cát Điền Thiên Hương Tử hét lên một tiếng, xoay một vòng, phất tay một cái.  Biết đối phương tung độc, Sơn Bản Nhất Lang nhón mình nhảy lên không như một cánh én và sẵn đà theo thân pháp đáp từ từ xuống.  Tiện theo đà, chàng nhanh tay bổ xuống một kiếm vào giữa đỉnh đầu Cát Điền Thiên Hương Tử. 
  Mọi người thấy Sơn Bản Nhất Lang nhảy qua một bên, tra kiếm vào vỏ, mặt lạnh như tiền, còn Cát Điền Thiên Hương Tử đứng yên bất động.  Một giòng máu ngay trán y bắt đầu rỉ ra, và sau đó cả thân hình hắn ngã xuống đất như một thân cây vừa bị đốn.
  Sự thật là Cát Điền Thiên Hương Tử sau khi đánh với Sơn Bản Nhất Lang trên trăm hiệp, biết không cách nào hạ nổi đối phương nên mới nảy ra ý nghĩ quyết định dùng độc thì mới mong chiếm được phần thắng lợi.  Tuy nhiên, Sơn Bản Nhất Lang đã luôn đề phòng nên đoán trước được mọi việc và kịp thời ứng phó. Khi thấy Cát Điền Thiên Hương Tử có hành động khả nghi, chàng cũng đã sớm có một quyết định một đường khá liều lĩnh.  Lúc Cát Điền Thiên Hương Tử tung độc, thay vì lùi lại hay nhảy sang một bên né tránh thì Sơn Bản Nhất Lang lại phi thân nhảy lên trên không rồi theo đà nhảy bổ tới, tung ra một chiêu hết sức độc đáo để đối phương không kịp trở tay vì không ngờ tới.
  Rốt cuộc, Sơn Bản Nhất Lang đã tính toán đúng, đã thắng canh bạc, kết liễu mạng sống của Cát Điền Thiên Hương Tử, một cao thủ khét tiếng, và cũng là một kẻ đại gian đại ác trong thiên hạ, đã khiến cho bao nhiêu anh hùng hào kiệt phải bỏ mạng dưới tay hắn cũng như bởi chất độc của hắn.  Đến lúc chết, Cát Điền Thiên Hương Tử vẫn mở to 2 mắt, miệng còn há hốc như vẫn còn thắc mắc, không hiểu lý do hồ đồ nào khiến cho hắn phải bỏ mạng.
  Điền Trung Tấn như chết lặng cả người.  Hắn không ngờ Sơn Bản Nhất Lang quá lợi hại, không đầy bao lâu đã giết gần hết các vệ sĩ của mình, giờ lại giết thêm Cát Điền Thiên Hương Tử, một tay thủ hạ đắc ý đắc lực của mình.  Giờ đây chỉ còn lại hắn cùng với Kiều Bản Dũng cùng 2 tên võ sĩ đạo bên cạnh. 
  Lúc đó, Sơn Bản Nhất Lang mới liếc nhìn Kiều Bản Dũng, nói:
-Mời Kiều Bản huynh ra tay thôi!
Chú thích:
(#1) Câu ngạn ngữ bất hủ, ý nói không ai đụng ai.