Chương VI

Thật là một trận chiến tàn khốc!  Long Thành chỉ trong giây phút đã biến thành “Huyết Hải” (#1). Mặc dù ít quân hơn, phe Sơn Điền Gia Trang dưới sự lãnh đạo của Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang chiến đấu rất hăng hái, chống trả mãnh liệt với một lực lượng đông gấp đôi dưới sự lãnh đạo của Kim Tử Tân (Kaneko Arata), một cánh tay, cộng sự viên đắc lực của Điền Trung Tấn. Cả hai bên đánh “xáp lá cà”, chém giết nhau tưng bừng.
  Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang tung hoành như hai con mãnh hổ giữa đàn sói.  Kiếm hai người vung tới đâu, thây người đổ xuống tới đó.  Và cũng nhờ bản lãnh cao cường và lòng dũng cảm của Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang, đám thủ hạ vốn đã thiện chiến càng thêm phấn khởi tinh thần, chiến đấu hăng hái lên gấp bội, tha hồ mặc sức  chém giết phe Điền Trung Tấn như rạ. 
  Đánh nhau được một hồi khá lâu, phần thắng bại đã có phần trông thấy rõ rệt.  Ưu thế dần dần nghiêng hẳn về phe Sơn Điền Gia Trang. Lực lượng bên Điền Trung Tấn đã vơi đi quá nửa, trong khi tổn thất thương vong bên Sơn Điền Gia Trang chẳng có bao nhiêu… 
  Đột nhiên, tiếng chiêng trống loa kèn từ đâu bỗng nổi lên tưng bừng.  Cả Đức Xuyên Thắng lẫn Lâm Cát Lang lo ngại, nghĩ thầm:
-“Nguy tai!  Chúng ta phải cố gắng lắm mới chiếm được thế thượng phong.  Giờ nếu bọn chúng có viện binh, đem thế ‘khỏe đánh mệt’ thì chúng ta nguy to.”
  Không đầy bao lâu, hai người trông thấy người ngựa đông đảo cùng cờ xí rợp trời từ mé tả.  Nhìn thấy một lá cờ lớn thêu mấy chữ “Thanh Thủy Đô” (Shimizu Kyou), Lâm Cát Lang mừng rỡ kêu lớn:
-Thanh Thủy tiên sinh gửi viện binh đến giúp chúng ta kìa! 
  Đức Xuyên Thắng nghe nói chẳng chút vui mừng, trái lại còn thốt lên lời bực bội, bất mãn:
-Hứ!  Ban đầu lúc chúng ta cô thế cần viện binh thì chẳng thấy lão Thanh Thủy kia đâu cả. Giờ chúng ta thắng thế thì mới chịu cho quân đến!  Không chừng rồi đây lão lại huênh hoang đi rao rằng nhờ có lão đến cứu nên chúng ta mới còn sinh mạng trở về, và rồi nhận vơ chiến thắng về phần mình khiến trang chủ chúng ta lại phải thêm một phen mang nợ với lão!
  Lâm Cát Lang không bằng lòng, nói:
-Đức Xuyên huynh không nên nói thế!  Thanh Thủy tiên sinh đến trợ thủ vẫn tốt hơn, trận đánh này vì thế sẽ kết thúc sớm hơn, đỡ cho chúng ta phải tốn thêm nhiều hơi sức cũng như phải hy sinh thêm nhiều nhân mạng.
  Đoàn quân vẫn án binh bất động trong khi cả hai bên Sơn Điền Gia Trang và Điền Trung Tấn tạm ngừng giao chiến, vui về thế trận bên mình. Một kỵ sĩ trong đoàn quân của Thanh Thủy phi ngựa tới, cúi đầu chào Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang, nói:
-Phải chăng hai vị đây là Đức Xuyên Thắng tiên sinh và Lâm Cát Lang tiên sinh?  Nghe đại danh các vị đã lâu nay mới được tiếp kiến, thật là điều hân hạnh.  Tôi là Tây Thôn Hòa Hy (Nishimura Kazuki), phục mệnh chủ công Thanh Thủy Đô đến trợ thủ cùng các vị chống lại phe Điền Trung Tấn.
  Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang cũng lịch sự đáp lễ.  Lâm Cát Lang từ tốn, nói:
-Thật là quý hóa.  Thanh Thủy tiên sinh thật là người chu đáo.
  Đức Xuyên Thắng thì cười khẩy, mà rằng:
-Chúng tôi đang thắng thế, cho dù có quân tiếp viện hay không cũng thế thôi.
  Đức Xuyên Thắng vừa dứt lời thì tiếng vó ngựa từ đâu nổi lên, kèm theo tiếng chiêng trống cũng như tiếng quân reo hò vang trời.  Một đoàn quân khác từ mé hữu, đối diện đoàn quân Thanh Thủy Đô xem chừng còn đông đảo hơn nhiều đang thẳng đường tiến tới.  Nhìn lá cờ lớn thêu mấy chữ “Cao Kiều Quang” (Takahashi Hikari), mọi người mới yên lòng.  Tây Thôn Hòa Hy reo lên:
-Thật là hay quá!  Quan phủ Cao Kiều Quang cũng gửi quân tới giúp nữa kìa!
  Phe Điền Trung Tấn ai nấy đều xanh mặt, từ từ lui về một xó thủ thế mà quyết tử thôi chứ không còn đường nào chạy.  Một kỵ sĩ từ phe Cao Kiều Quang giục ngựa bước tới la lớn:
-Tôi là Cốc Khẩu Quang Hy (Taniguchi Kouki) thừa lệnh quan phủ Cao Kiều Quang (Fukuda Akio) đến đây khuyên hai nhà Sơn Điền Anh Minh cùng Điền Trung Tấn nên cùng nhau bãi binh mà giảng hòa!  Có Tây Thôn Hòa Hy tiên sinh của bên Thanh Thủy Đô tiên sinh làm nhân chứng thật hay quá! 
  Đức Xuyên Thắng nghe nói giận dữ lớng tiếng:
-Ngươi là ai mà dám ăn lớn lối vậy hả? Ta tưởng quan phủ Cao Kiều Quang là người biết điều, tới đây giúp chúng ta một tay ai ngờ lại tới để bênh vực cho phe Điền Trung Tấn.  Còn phe Thanh Thủy Đô cũng vậy, chẳng phải tới đây vì mục đích tốt lành gì.  Các người thấy chúng ta sắp dẹp tan bọn Điền Trung Tấn nên tới đây để tiếp tay chúng chứ gì?  Đừng tưởng đem quan phủ ra mà dọa nạt được chúng ta!  Chúng ta nào có sợ, cứ xông lên mà giúp chúng đi.  Ta chấp hết!
  Cốc Khẩu Quang Hy nhìn Đức Xuyên Thắng bình tĩnh nói:
-Vị này chắc chắn là Đức Xuyên tiên sinh rồi.  Nghe đại danh đã lâu như sấm nổ bên tai.  Xin cho tôi có đôi lời thanh minh để khỏi có điều ngộ nhận (#2).  Nếu quả thật chúng tôi đến đây để giúp phe Điền Trung Tấn tiên sinh thì liệu chúng tôi có để yên cho chư vị không?  Và phe Đức Xuyên tiên sinh tuy toàn những vị anh hùng võ sĩ đạo có thừa bản lãnh nhưng nhắm có địch nổi 3 phe hợp sức cùng đánh một lượt chăng?
  Đức Xuyên Thắng biết Cốc Khẩu Quang Hy nói không sai chút nào nên đành im lặng, không biết nói gì thêm nữa.  Lâm Cát Lang vừa định lên tiếng thì Cốc Khẩu Quang Hy lớn tiếng gọi:
-Xin mời đại diện của Điền Trung tiên sinh ra đây cùng nói chuyện.
  Phe Điền Trung Tấn nãy giờ ai nấy đều run rẩy, thầm nghĩ phen này là chết chắc.  Chỉ nội phe Sơn Điền Gia Trang không thấy cũng không xong rồi huống hồ nếu cả phe Thanh Thủy Đô lẫn phe Cao Kiều Quang cùng hợp lực mà giúp cho phe Sơn Điền Gia Trang!  Giờ nghe Cốc Khẩu Quang Hy nói vậy, những người còn sống sót đang định liều mạng không khỏi “thở phào nhẹ nhõm”.
  Người lãnh đạo bên phe Điền Trung Tấn  là Kim Tử Tân từ từ bước ra, cúi đầu chào, tự giới thiệu:
-Tôi là Kim Tử Tân, chẳng hay Cốc Khẩu tiên sinh có điều gì dạy bảo?
  Cốc Khẩu Quang Hy khẽ vỗ tay mấy cái, một người từ từ bước ra, trong tay mang một tấm lụa kẹp giữa hai khúc tre.  Cốc Khẩu Quang Hy đưa tay đón lấy, nói:
-Đây là tâm thư, thiện ý của Cao Kiều quan phủ gửi cho 3 vị: Điền Trung tiên sinh, Sơn Điền tiên sinh cùng Thanh Thủy tiên sinh.  Ý Cao Kiều quan phủ mong hai nhà Điền Trung và Sơn Điền bãi binh, từ nay sống hòa bình, tôn trọng lãnh thổ của nhau, với Thanh Thủy tiên sinh làm chứng.  Xin các vị chuyển lời đến các vị minh chủ (#3), mong tới tư gia của Cao Kiều quan phủ vào ngày ghi trong thư để ký hòa ước, cũng như trà đàm, tìm hiểu nhau, bỏ qua tất cả mọi hiểu lầm.
  Đoạn, Cốc Khẩu Quang Hy đưa cho từng bên lần lượt đọc. Sau khi tất cả đọc xong, Kim Tử Tân phe Điền Trung Tấn nói:
-Đa tạ Cốc Khẩu tiên sinh.  Tiên sinh đã dạy thế, chuyện đã như vậy tôi đâu dám chằng vâng lời. Tôi sẽ về bẩm lại với Điền Trung tiên sinh thiện ý này của Cao Kiều quan phủ.
  Đức Xuyên Thắng hậm hực, nói:
-Ngươi vâng lời là phải rồi, vì nếu không có “viện binh” hai bên kia tới thì cái tên Kim Tử Tân ngươi làm gì còn mạng trở về mà gặp lão chủ côn đồ Điền Trung Tấn kia chứ!
  Cốc Khẩu Quang Hy vẫn bình tĩnh, nói:
-Đức Xuyên tiên sinh lại nặng lời nữa rồi.  Cao Kiều quan phủ với Sơn Điền tiên sinh vốn chỗ thâm tình thì làm gì có chuyện giúp ai, bênh vực ai để đắc tội với Sơn Điền tiên sinh chứ! 
  Chưa hả giận, Đức Xuyên Thắng “hứ” lên một tiếng, còn định buông lời thóa mạ thêm, nhưng Lâm Cát Lang cản lại, nói:
-Việc này chúng tôi cũng phải về thưa lại cùng Sơn Điền trang chủ trước đã. 
  Tây Thôn Hòa Hy phe Thanh Thủy Đô cũng nói:
-Tôi cũng sẽ trình lại mọi chuyện cùng Thanh Thủy tiên sinh theo ý Cốc Khẩu tiên sinh.
  Sức mạnh và quyền thế bao giờ cũng là lẽ phải. Nhìn thấy lực lượng phe quan phủ đông đảo, hùng hậu như thế, dĩ nhiên bên nào mà chẳng dám không đồng ý, cho dù là miễn cưỡng tới đâu. Cốc Khẩu Quang Hy mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng:
-Đa tạ chư vị.  Hẳn Cao Kiều quan phủ sẽ rất vui mừng về sự hợp tác của chư vị, và chờ mong được tiếp đón thượng khách, các vị minh chủ tại tư phủ nay mai.
  Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang đứng ra chỉ huy phe Sơn Điền Gia Trang, ra lệnh thu dọn chiến trường trong khi phía bên kia, phe Điền Trung Tấn, Kim Tử Tân cũng cố góp nhặt tàn quân để chuẩn bị lui binh.  Chờ cho hai phe tử thù rút quân khỏi chiến địa, phe Thanh Thủy Đô cùng phe Cao Kiều Quang mới chịu lui đi. 
  Long Thành sau trận huyết chiến lại trở nên im lặng, vắng vẻ như trước…

*

  Sơn Điền Anh Minh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng với tâm trạng không yên.  Ông ta nghĩ ngợi một hồi lâu mới lên tiếng:
-Nếu thực tế mà được như quan phủ Cao Kiều Quang kia tính thì thật là quá hạnh phúc rồi.  Chúng ta có bao giờ muốn gây chuyện với Điền Trung Tấn đâu, chỉ có lão muốn gây chuyện với chúng ta thôi.  Nhưng tham vọng của Điền Trung Tấn ai cũng thấy rõ cả.  Còn lâu lão mới chịu bỏ!
  Đức Xuyên Thắng vốn nóng nảy hơn ai hết bèn lớn tiếng, nói ngay:
-Trang chủ nói thật chí lý vô cùng.  Theo tôi thấy chúng ta đừng chấp nhận hòa ước này làm gì, chỉ có thiệt chứ không có lợi.  Chúng tôi vì Sơn Điền Gia Trang thề quyết chiến tới cùng, sẵn sàng chết vì trang chủ.  Nghĩ lại mà thấy tức chết đi được, chúng tôi sắp sửa tận diệt được phe Điền Trung Tấn thì gặp Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy phá đám.  Tìm một cơ hội tốt như thế nữa thật không phải dễ chút nào!
  Sơn Điền Anh Minh lắc đầu:
-Đức Xuyên tráng sĩ đừng nóng giận làm gì.  Chuyện đâu rồi còn đó. Ta nào không thấu hiểu tài năng cũng như chân tình của tráng sĩ?  Ta cũng đồng ý với quan điểm của Đức Xuyên tráng sĩ vô cùng.  Tuy nhiên, lần này nếu ta không đồng ý thì chẳng hóa ra chống lại quan phủ Cao Kiều Quang ư?  Chúng ta đang cần sự giúp đỡ của quan phủ, không thể nào gây ra một sự bất hòa, chỉ có hại chứ không có lợi.
  Đức Xuyên Thắng nói tiếp:
-Thì chuyện vừa qua, cho dù cố ý hay vô tình thì Cao Kiều Quang đã làm lợi cho phe Điền Trung Tấn!
  Mộc Thôn Thanh xen lời:
-Theo tôi thấy, trang chủ cứ tạm thời nhận lời đi, vừa giữ được hòa khí, vừa tỏ được thiện chí hiếu hòa của chúng ta.  Nếu như Điền Trung Tấn có trở mặt, chúng ta lúc đó sẽ yêu cầu Cao Kiều quan phủ đi vấn tội cũng chưa muộn.  Đồng thời, Thanh Thủy Đô tiên sinh cũng phải ra tay hổ trợ cho chúng ta theo hòa ước sắp ký kết này.
  Sơn Điền Anh Minh gật đầu, tán thành:
-Mộc Thôn tráng sĩ bàn rất đúng.  Chúng ta dù muốn dù không cũng phải ký kết hòa ước này thôi.  Mai mốt nếu Điền Trung Tấn có nuốt lời, trở chứng thì tính sau.  Tới chừng đó, quan phủ Cao Kiều Quang và Thanh Thủy Đô tiên sinh bắt buộc phải bênh vực chúng ta thôi.
  Đức Xuyên Thắng thở dài, nói:
-Trang chủ đừng trông chờ ai bênh vực chúng ta cả.  Chúng ta phải tự bênh vực lấy chúng ta mà thôi.
  Thấy lời nói của Đức Xuyên Thắng cũng không phải vô lý, Sơn Điền Anh Minh cùng mọi người gật đầu khen phải.  Xoay qua Sơn Bản Nhất Lang, Sơn Điền Anh Minh hỏi:
-Hiền đệ có ý kiến gì không?
  Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu:
-Ý kiến mọi người ai nói cũng đúng cả.  Coi bộ chúng ta không có đường lựa chọn khác rồi.
  Sơn Điền Anh Minh sau đó quyết định:
-Chúng ta cứ theo lời Mộc Thôn tráng sĩ đi.  Mọi việc khác sẽ tính sau.
  Buổi họp bế mạc ngay sau đó, mọi người đều tự động giải tán.  Hải Đẩu từ đâu chạy vào, đến bên Sơn Bản Nhất Lang nói:
-Sư phụ!  Có Cửu Lang muốn gặp, muốn nói chuyện riêng với sư phụ đó.  Con mời vào được không?
  Sơn Bản Nhất Lang gật đầu:
-Đồ nhi cứ mời chú Cửu Lang vào đây.
  Hải Đẩu “dạ” một tiếng rồi chạy đi.  Lát sau, một người đàn ông tuổi chừng sấp xỉ 30 đi vào, gặp Sơn Bản Nhất Lang thì cúi đầu thi lễ.  Sơn Bản Nhất Lang cũng lịch sự đáp lễ, rồi hỏi:
-Chẳng hay Cửu Lang huynh muốn gặp ta có chuyện chi?
  Người đàn ông tên Cửu Lang đáp:
-Hôm trước tôi đi chợ mua chút vật dụng, vừa ra khỏi nhà không bao lâu thì gặp một võ sĩ đạo tướng mạo uy nghi lạ thường chặn đường.  Người này rút ra một cái ống tre trao cho tôi, nói rằng: “Người hãy đưa vật này cho Sơn Bản Nhất Lang hộ ta” rồi đi thẳng một mạch.  Tôi vừa về tới ngõ thì nghe tin Nguyệt Tử bị tử nạn và mọi người có ý nghi ngờ tôi nên tôi quay gót đi thẳng một mạch tới nhà người bạn tạm trú.  Hôm nay trang chủ biết chuyện cho người tới trấn an tôi, gọi tôi về lại sơn trang nên tôi mới dám đó.  Dĩ nhiên tôi không có quên mang theo ống tre của người võ sĩ đạo kia nhờ chuyển tay đến cho Sơn Bản tiên sinh.
  Nói dứt lời, Cửu Lang rút trong hầu bao ra một ống tre dài độ 4-5 tấc trao cho Sơn Bản Nhất Lang.  Nhìn ống tre, Sơn Bản Nhất Lang thấy hai đầu  được cắt rất phẳng phiu.  Trên ống tre có khắc hình một con rồng, nét được tô đậm bằng mực đen cực kỳ linh động.  Để ý thấy trong ống có gì khác thường, Sơn Bản Nhất Lang liền thò ngón tay vào moi ra.  Thì ra đó là một bức thơ viết trên một tấm lụa trắng, kích thước tương đương với một chiếc khăn tay…
Chú thích:
(#1) Huyết hải: biển máu.
(#2) Ngộ nhận: hiểu lầm.
(#3) Ý nói: “các lãnh chúa”.