Chương VIII

Sơn Bản Nhất Lang vào thị trấn gửi ngựa xong xuôi liền từ từ đi bộ tìm quán ăn Dân Tử theo bản đồ.  Đây là kinh nghiệm giang hồ nhiều năm từng trải của chàng, vừa để dò xét địa thế chỗ hẹn mà tính đường tiến thủ, và cũng vừa để ngăn ngừa khỏi bị đánh lén.  Khi còn cách quán ăn chừng vài trăm thước, chàng trông thấy một người đàn ông trang sức theo kiểu một võ sĩ đạo đứng chặn ngay giữa đường.
-Ngươi tới sớm nhỉ?
  Sơn Bản Nhất Lang lạnh lùng gọi đích danh người đàn ông:
-Phúc Điền Chiếu Phu, ngươi mới là tới sớm.  Ta tưởng người phải chờ đi cùng với Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư chứ.
  Người đàn ông, tức Phúc Điền Chiếu Phu cười nhạt:
-Tất cả những ân oán giữa ta và ngươi nên kết thúc ngay hôm nay tại chốn này.  Đó là lý do ta không đợi tiểu thư đi chung để tiểu thư phải chứng kiến cái chết của ngươi.
  Sơn Bản Nhất Lang vẫn bình tĩnh:
-Tại sao ngươi nhất định phải dồn ta vào đường cùng?  Ta có bao giờ tranh đoạt gì với ngươi đâu!  Ta chưa muốn thanh toán ngươi thì thôi, có lý nào ngươi lại giở giọng đòi thanh toán ta hả?
  Phúc Điền Chiếu Phu gật đầu, nói:
-Ta biết như vậy.  Nhưng ngươi cũng thừa hiểu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.  Đã đến nước này ta không còn cách nào hơn.
  Sơn Bản Nhất Lang cay đắng hỏi:
-Ngươi hại ta bấy nhiêu đó chưa đủ hay sao?
-Đây là điều bất đắc dĩ.
-Bất đắc dĩ?
  Phúc Điền Chiếu Phu nói:
-Ta phải giết ngươi thì Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư mới quên được hình ảnh của ngươi trong lòng nàng.
  Sơn Bản Nhất Lang nghe nói bỗng cười rộ lên:
-Thì ra cũng chỉ vì ái tình!  Ngươi lầm rồi!  Nếu ngươi giết ta không chừng Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư sẽ hận ngươi suốt đời đó!  Ngươi có bản lãnh thì hãy đối xử tốt với nàng, thuyết phục nàng rằng cha nàng không có chọn sai người.  Còn giở ba cái trò đê tiện “ngậm máu phun người”, lại còn đòi giết người diệt khẩu để thỏa mãn lòng ganh tị thì thật là hạng tiểu nhân bỉ ổi.  Trước đây ta vẫn phục ngươi là bậc trượng phu, là võ sĩ đạo chính tông, ngoài bản lãnh phi phàm diệt trừ trộm cướp, đã từng xả thân vì Phù Tang, theo Đảo Tân tướng quân đánh Trung Quốc dẹp Cao Ly… Nhưng hành vi thủ đoạn của ngươi đã khiến ta thay đổi hoàn toàn những mỹ ý về ngươi.  Ôi, ngươi vu oan cho ta không biết bao nhiêu là điều, nào là có ý về đầu lãnh chúa Thạch Xuyên (Ishikawa), nào là nhận hối lộ, bán tin tức của Phù Tang cho Cao Ly và Trung Quốc, để hy vọng Đảo Tân tướng quân ghép ta vào tội phản quốc.
  Phúc Điền Chiếu Phu chưa kịp đáp lời, Sơn Bản Nhất Lang gằn từng tiếng, nói tiếp:
-Chỉ vì ta không muốn Đảo Tân tướng quân khó xử, và cũng không muốn gây khói lửa trong nội bộ cũng như dưới trướng của tướng quân cho nên ta mới bỏ đi chứ ngươi tưởng ta sợ ngươi à?
  Phúc Điền Chiếu Phu cười sặc sụa, nói bằng giọng đầy kiêu ngạo:
-Ngươi nghĩ ngươi là ai mà lớn lối vậy hả?  Giữa ta và ngươi, thử hỏi Đảo Tân tướng quân sẽ tin ai?  Ngươi không sợ ta, vậy chứ ta sợ ngươi?  Nếu sợ ngươi thì ta đâu có tới đây trước tiểu thư để thanh toán với ngươi.
  Sơn Bản Nhất Lang vẫn không tức giận, điềm tĩnh nói:
-Đảo Tân tướng quân dù sao cũng không phải là người không biết phân biệt phải quấy. Cho dù tướng quân có đặc biệt ưu đãi ngươi nhưng cũng không mù quáng tin suông vào lời nói của ngươi. Vốn dĩ ta có thể yêu cầu tướng quân dùng máu để chứng tỏ lòng trong sạch.  Chẳng qua ta nghĩ rằng hai hổ đánh nhau, ít nhất một phải tử thương, dù kết quả thế nào cũng không có lợi.
  Suy tư vài giây, Sơn Bản Nhất Lang nói tiếp:
-Tóm lại, Đảo Tân tướng quân đã hứa gả ái nữ Thanh Tử tiểu thư cho ngươi.  Ta tin tướng quân sẽ không nuốt lời, và ta cũng nghĩ Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư sẽ không cãi mệnh thân phụ.  Nhưng nếu ngươi đòi được cả linh hồn và thể xác của tiểu thư thì ngươi phải có bản lãnh mới được chứ dùng thủ đoạn thì không xong đâu.  Ngươi đừng quên tiểu thư không phải hạng nữ lưu tầm thường, muốn nàng trọng thì khó chứ muốn nàng khinh thì quá dễ.
  “Soẹt” một cái, Phúc Điền Chiếu Phu tuốt gươm ra khỏi vỏ, hai tay nắm chuôi cầm thật chặt, thủ thế, miệng thét:
-Đừng nhiều lời vô ích nữa Sơn Bản Nhất Lang.  Ra tay thôi!
  Sơn Bản Nhất Lang cười, hỏi:
-Người nhất định đòi hơn thua với ta à?
-Đúng thế!
  Sơn Bản Nhất Lang đưa tay ra sau lưng rút trường kiếm cầm tay, nói:
-Vậy thì ta sẽ chiều ý ngươi.
  Dứt lời, chàng cũng cầm ngang kiếm thủ thế.  Phúc Điền Chiếu Phu để ý nhìn chằm chặp vào tay cầm kiếm của chàng.  Hai bên gườm nhau tựa như hai con hổ đang rình nhau vì tranh giành con mồi.
  Phúc Điền Chiếu Phu nhảy tới bổ một kiếm vào đầu Sơn Bản Nhất Lang, nhưng chàng đã sớm đề phòng nên chỉ cần khẽ vung kiếm lên là đã gạt được thế kiếm của Phúc Điền Chiếu Phu dễ dàng.  Phúc Điền Chiếu Phu sau đó tấn công liên tiếp mười mấy chiêu, nhưng Sơn Bản Nhất Lang cũng gạt được như chẳng chút phí sức. 
  Đột nhiên, Sơn Bản Nhất Lang thét lên một tiếng, chém ngang một kiếm ở bên mặt chàng ngay cổ bên trái Phúc Điền Chiếu Phu khiến y hoảng hốt thu vội kiếm về, dùng hết sức bình sinh, hai tay nắm kiếm đưa lên đón lấy chiêu của Sơn Bản Nhất Lang.  Nhưng ngờ đâu đó chỉ là một hư chiêu.  Khi thấy Phúc Điền Chiếu Phu đưa kiếm lên đỡ, kiếm của Sơn Bản Nhất Lang xoay nhanh như chớp đảo một vòng tròn, không đầy một giây đã kề ngay cổ bên mặt của Phúc Điền Chiếu Phu. 
  Phúc Điền Chiếu Phu tưởng phen này chết chắc nhưng phát hiện ra sống kiếm của Sơn Bản Nhất Lang  đang kề ngay cổ y chứ không phải lưỡi.  Sơn Bản Nhất Lang cười, hỏi:
-Đủ chưa?
  Phúc Điền Chiếu Phu biết Sơn Bản Nhất Lang chủ ý tha mạng cho y nên mới còn được sống sót.  Nhưng tự ái võ sĩ đạo nổi lên, y thét lớn:
-Sơn Bản Nhất Lang!  Ngươi mau giết ta thôi, chứ đừng làm nhục ta thế này nữa!
  Sơn Bản Nhất Lang cười lớn:
-Giết ngươi?  Chuyện đó có khó không hả?  Nhưng ngươi đành bỏ Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư mà chết ư?
  Câu nói của Sơn Bản Nhất Lang không hiểu vô tình hay cố ý, nhưng đã đánh thức được Phúc Điền Chiếu Phu.  Ban đầu, y cảm thấy tài nghệ thua sút Sơn Bản Nhất Lang quá xa, lại phải mang ơn tha mạng của kẻ mình ghét thì thà chết còn hơn.  Nhưng sau câu nói của Sơn Bản Nhất Lang, y lại tưởng tượng nhìn thấy hình dung của Đảo Tân Thanh Tử xinh đẹp đang nhìn mình cười, nên ý định chết để khỏi mang ơn kẻ địch không còn mãnh liệt như lúc ban đầu nữa.
  Sơn Bản Nhất Lang biết rõ những ý nghĩ của đối phương.  Chàng dù thắng vẫn không kiêu ngạo, lại không muốn cho y khó xử nên thu kiếm lại, ôn tồn nói:
-Chuyện này chỉ có ta biết và ngươi biết, không còn người thứ 3 nào.  Ta chỉ mong ngươi để yên cho ta từ đây là đủ. 
  Vừa lúc đó, có giọng phụ nữ thét lớn:
-Phúc Điền Chiếu Phu!  Ngươi có còn coi bản cô nương ta ra gì không hả?  Tại sao lại tự tiện tới đây không chờ ta, mà cũng không nói trước cho ta là sao? 
  Tiếng nói vừa dứt, Đảo Tân Thanh Tử trong y phục võ sĩ đạo cải nam trang từ đâu tiến tới.  Cả Sơn Bản Nhất Lang cùng Phúc Điền Chiếu Phu đều thi lễ ra mắt nàng.  Hết nhìn người này tới người nọ, đột nhiên Đảo Tân Thanh Tử quát lên:
-Có phải hai người định ăn thua đủ, sống chết một phen với nhau đó phải không?
  Phúc Điền Chiếu Phu im lặng không biết nói sao, Sơn Bản Nhất Lang bèn lên tiếng:
-Đúng vậy!  Đáng lý hai người chúng tôi đang định so kiếm so tài thì không ngờ tiểu thư lại xuất hiện.
  Đưa mắt lườm Phúc Điền Chiếu Phu,  Đảo Tân Thanh Tử trách móc:
-Ta đã dặn ngươi thế nào hả?  Tại sao dám cãi lại mệnh cha ta hả?  Và tại sao hành động một cách hồ đồ độc đoán như thế?  Phải chăng bây giờ quyền hành ngươi còn trên cả cha ta rồi chắc.
  Phúc Điền Chiếu Phu sợ đến toát mồ hôi, nói:
-Phúc Điền Chiếu Phu này thật có gan trời cũng không dám.
  Quay qua Sơn Bản Nhất Lang, Đảo Tân Thanh Tử hỏi:
-Ta biết các hạ thế nào cũng đến.  Quả ta không nhìn lầm người.  Vậy các hạ đã quyết định chưa?  Chừng nào theo chúng ta về gặp cha ta?
  Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu:
-Điều này thì Sơn Bản Nhất Lang tôi không thể nào chiều theo tôn ý được.  Tiểu thư xin tha lỗi cho. 
  Đảo Tân Thanh Tử nói:
-Ta bảo đảm với các hạ là thân phụ ta sẽ để các hạ biện bạch mọi chuyện chứ không đem các hạ ra xử vội xử vàng đâu.
  Sơn Bản Nhất Lang cười:
-Đa tạ hảo ý của tiểu thư cũng như thịnh tình của lệnh tôn tướng quân.  Nhưng chuyện đã qua rồi thì cứ để yên như thế thôi.
-Các hạ cần thêm thời gian để suy nghĩ?
-Không cần.  Ý tôi đã quyết, xin tiểu thư thông cảm.
  Đảo Tân Thanh Tử bỗng giận dữ quát lớn:
-Sơn Bản Nhất Lang, ta đã quá nhân nhượng, quá tử tế với các hạ rồi!  Các hạ vẫn còn bướng bỉnh là sao?  Không lẽ dưới mắt các hạ, Đảo Tân Thanh Tử này không ra cái gì hết phải không?  Và rượu kính không uống, đòi uống rượu phát chắc? (#1)
-Tại hạ không dám.
  Sơn Bản Nhất Lang chợt thở dài, nói:
-Hiện tại Sơn Bản Nhất Lang còn ít chuyện quan trọng cần phải làm xong.  Tiểu thư đợi xong việc, tôi sẽ gặp tiểu thư nói chuyện sau.  Hy vọng tiểu thư thông cảm.
  Đảo Tân Thanh Tử trố mắt nhìn Sơn Bản Nhất Lang, nói:
-Các hạ định mặc cả với ta đó à?
-Sơn Bản Nhất Lang không hề có ý đó.
-Vậy thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì các hạ chịu theo ta về?
  Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu:
-Tại hạ chỉ nói là xong chuyện sẽ tìm gặp tiểu thư nói chuyện tiếp chứ không hề nói là chịu về theo tiểu thư.
-Các hạ nói cần ít thời gian, vậy ít thời gian của các hạ là nhắm bao lâu?
-Có thể là một vài tuần, một vài tháng, thậm chí có thể là một vài năm.
  Đảo Tân Thanh Tử lại một phen nổi giận, nói:
-Bộ các hạ định bỡn cợt với ta à?  Ta làm gì có nhiều thì giờ để chờ các hạ làm xong chuyện.
  Sơn Bản Nhất Lang nghiêm giọng:
-Như đã nói qua với tiểu thư rằng, nếu tiểu thư muốn đem đầu tại hạ về nộp cho tướng quân thì dễ hơn là đem thân tại hạ về đó ra mắt.
  Đảo Tân Thanh Tử bỗng cười rộ lên, nói:
-Sơn Bản Nhất Lang trước sao sau vậy.  Có khí phách lắm.  Thôi được, ta gia hạn cho các hạ thêm một tháng để hoàn thành công chuyện.  Đúng một tháng sau ta tới đây gặp các hạ.  Nhớ cho!
  Dứt lời, quay qua Phúc Điền Chiếu Phu, Đảo Tân Thanh Tử ngoắc tay:
-Chúng ta đi thôi!
-Vâng, tiểu thư.
  Thoáng một cái, Đảo Tân Thanh Tử cùng Phúc Điền Chiếu Phu đã biến đi một cách mau lẹ.  Sơn Bản Nhất Lang cũng nhẹ bước tìm đến chỗ gửi ngựa, trả tiền xong xuôi rồi lên ngựa xuất hành…
Chú thích:
(#1) Đối xử tốt không chịu, muốn đối xử xấu