Dịch giả: DUNG LÊ
NGÀY THỨ CHÍN

Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện mưa to đêm qua đã tạnh, nhưng những tòa nhà đối diện vẫn ướt sũng, không gian nồng nặc mùi ẩm ướt, không biết Hoang thôn có mưa hay không nhỉ?
Kỳ lạ, sao lại nghĩ tới Hoang thôn rồi? Nghĩ tới đây lòng tôi bỗng run rẩy, tôi bước vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, nói nhỏ: “Quên chỗ đó đi nhé”.
Tâm trạng cũng đã tốt lên chút ít, tôi mỉm cười với bản thân rồi đánh răng rửa mặt.
Mấy phút sau, đang đúng lúc miệng tôi toàn bọt kem đáng răng thì điện thoại bổng đổ chuông. Tôi không kịp súc miệng, vội vàng cầm điện thoại lên, nghe thấy một giọng nữ: “Alô, tôi là Hàn Tiểu Phong”.
Là những sinh viên đến Hoang thôn? Tay tôi run rẩy, sau đó cố gắng trấn tỉnh lại nói: “Các bạn vẫn đang ở Hoang thôn ư? Lại sao rồi?”
“Cứu chúng tôi với, anh phải cứu chúng tôi”.
Tiếng cô gái thật chói tai khiến tôi hoảng sợ, xung quanh hình như còn có cả giọng của những người khác xôn xao.
Tôi đầy miệng bọt kem đánh răng nói: “Rút cuộc xảy ra chuyện gì? Hàn Tiểu Phong, cô từ từ nói”.
“Tôi nhìn thấy rồi! Tôi nhìn thấy rồi!”
Nghe lạc cả giọng, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô ấy.
“Nhìn thấy gì?”
“Đêm hôm qua… 12 giờ… tôi… tôi ở trong Tiến Sỹ Đệ… nhìn thấy…” Cô ấy nói đứt quãng, hình như câu nói rất lộn xộn, “Tôi nhìn thấy… nhìn thấy… cái đó rồi”.
“Cái gì hả?”
Thực tế tôi cũng có chút hoảng sợ, tôi thật sự sợ hãi cô ấy sẽ nói ra cái chữ đáng sợ đó.
Điện thoại vọng ra tiếng khóc của http:: “Anh biết… anh nhất định là biết cái đó”.
Tôi biết cái đó? Trời ơi, đó lại là cái gì nữa? Tôi bị hỏi đến độ đờ đẫn rồi.
Bỗng nhiên, đối phương chuyển thành giọng nam: “Xin lỗi, Hàn Tiểu Phong cô ấy không sao đâu”.
“Cậu là ai?” tôi cảnh giác hỏi.
“Tôi là Hoắc Cường”.
Tôi thở dài: “Thế rút cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không… không có chuyện gì cả, bốn người chúng tôi đều rất ổn. Tất cả… tất cả bình thường”.
“Thế Hàn Tiểu Phong sao rồi?”
“Buổi sáng trước khi ngủ dậy cô ấy có nằm mơ thấy ác mộng, đến bây giờ vẫn cứ nghĩ là thật. Bây giờ cô ấy đã trấn tĩnh lại rồi, anh yên tâm đi”. Giọng Hoắc Cường tỏ ra vô cùng vội vã, “Xin lỗi, đã làm phiền anh”.
Vẫn chưa đợi tôi nói tiếp, đối phương đã kết thúc cuộc gọi.
Tôi từ từ đặt điện thoại xuống, hồi tưởng lại cuộc điện thoại đến từ Hoang thôn vừa xong, sau đó quay lại phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng.
Không, Hàn Tiểu Phong không thể nằm mơ thấy ác mộng, cô ấy nhất định nhìn thấy gì đó trong Tiến Sỹ Đệ. Những câu Hoắc Cường nói sua đó rõ ràng là lừa tôi, nhưng tại sao cậu ta phải giấu giếm tôi nhỉ?
Rút cuộc đã phát hiện gì ở Hoang thôn?