Dịch thuật: Nhạn Môn Quan và Tàng Thư viện
Hồi 56
Dĩ nhãn hoàn nhãn

Vương Quốc Bảo tựa hồ muốn làm giảm nhẹ không khí khẩn trương tưởng chừng chỉ động chạm nhẹ là phát tác ngay, xen miệng: “Nếu Thạch Đầu thành đã lọt vào tay Tạ soái, đương nhiên lập tức oanh động kinh sư, sao bọn ta tới giờ này vẫn không nghe thấy chút xíu tin tức gì?”.
Tạ Huyền mỉm cười: “Nếu ngươi không phải là thân thích của ta, ta hôm nay nhất định sẽ làm thịt ngươi trước. Ngươi không nhận được phong thanh là vì bọn ta tay chân sạch gọn, nếu không tin, ngươi bây giờ có thể lập tức phái người đi tra xét. Trước chính ngọ ngày mai ta tuyệt sẽ không ly khai kinh sư, ta nếu không có chút thủ đoạn, các ngươi làm sao mãi cho đến giờ phút này vẫn chưa dám chủ động xuất thủ?”.
Trúc Bất Quy mắt trừng trừng không chớp nhìn Tạ Huyền, thần tình lãnh khốc, tựa như muốn nhìn thấu mọi thực hư của Tạ Huyền.
Yến Phi sực hiểu, nhìn cục diện trước mắt do Tạ Huyền một tay tạo ra thắng thế, cứ tựa như sự tranh bá của Hắc đạo ở Biên Hoang Tập, hoàng pháp căn bản không tồn tại, xem ai đích thực mạnh hơn.
Hiện tại song phương bên nào cũng có ưu thế, lại cũng có nhược điểm. Sai lầm của huynh đệ Tư Mã Diệu ở chỗ tinh kỵ của Tạ Huyền đến ngoài thành Kiến Khang mà vẫn mơ mộng không biết gì; còn vấn đề của Tạ Huyền đương nhiên là nỗi lo gia tộc đè trên vai y.
Yến Phi là người từng lăn lộn ở Biên Hoang Tập, thầm nghĩ về câu nói của Tạ Huyền lúc khởi hành, lấy thủ pháp giang hồ giải quyết toàn sự kiện, mình trên mặt “đàm phán” kiểu Hắc đạo có thể trợ lực một tay cho Tạ Huyền.
Chàng điềm đạm thốt: “Tại hạ 'Hoang nhân' Yến Phi, xin lãnh giáo tuyệt nghệ của Vương huynh, giúp Tống lão ca dẹp đi nỗi hận trong đầu!”.
Phen này cả Tạ Huyền cũng không hiểu nổi Yến Phi, nếu Vương Quốc Bảo đáp ứng xuất chiến, Yến Phi không biết cách vận dụng chân khí huyền ảo cực kỳ, sức nóng lạnh mới mẻ pha trộn trong người trong mình, làm sao mà đối phó?
Yến Phi lại biết Vương Quốc Bảo có chín thành khả năng không dám hoặc không chịu động thủ, tay nghề này của chàng là thứ thủ pháp các bang hội Biên Hoang Tập hay dùng,
một cao thủ đối phương không biết mức độ thâm sâu đột nhiên khiêu chiến một nhân vật có mặt mũi của đối phương, nếu đối phương không dám ứng chiến, khí thế sẽ giảm bớt đi nhiều. Bằng vào thân phận địa vị của Vương Quốc Bảo, đương nhiên không mạo hiểm được, không thể giao thủ cùng một Yến Phi không biết hư thực lại vô danh im ỉm ở Kiến Khang. Ở Biên Hoang Tập, thủ đoạn ứng phó thông thường là cho một kẻ có tiếng tăm khác nghênh chiến, biểu thị không xem đối phương ra gì, thua cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Trên sự thật, Yến Phi không sợ xuất thủ, hơn nữa cố ý hãm mình vào tình huống đó. Chính như sự đề tỉnh của Tạ Huyền, dồn mình và tử địa mà tìm sống, từ trong chiến đấu sinh tử nắm bắt học tập “Tự Nhiên chi Đạo”, trước mắt chính là cơ hội tốc thành tốt nhất. Huống hồ thời điểm cường địch vây quanh như vầy, chàng đã muốn tương trợ Tạ gia, hơn nữa còn phải chiếu cố Cao Ngạn, cho nên chuyện cấp bách trước mắt là khôi phục võ công. Nếu không cho dù có bỏ rơi Tạ gia, có thể an nhiên rời khỏi Kiến Khang, về đến Biên Hoang Tập vẫn khó thoát tử kiếp! Ít ra Vương Quốc Bảo tuyệt không chịu buông tha cho chàng. Tên tiểu nhân bỉ ổi đó không có cách nào chọc tức Tạ Huyền, chỉ còn nước thoái lùi chờ cơ hội, giết Yến Phi để trút giận.
Vương Quốc Bảo tỏ ra phong phạm của cao thủ, tay đè trên cán kiếm, không nói tiếng nào trừng mắt nhìn Yến Phi. Giả như Tạ Huyền y theo quy củ giang hồ mà thoái tránh một bên, mọi người tại trường đều sinh ra cảm giác gã sẽ lập tức xuất thủ, có thể thấy khí thế của gã hung mãnh dường nào, tỏ rõ khí khái coi thường sinh tử, hiển lộ Vương Quốc Bảo gã được liệt danh trên bảng 'Cửu phẩm cao thủ' chính là bằng vào tài nghệ thật sự.
Yến Phi lại gần muốn kêu “má ơi”, thứ cảm giác này thật quá kỳ diệu. Chàng nắm bắt một cách không sai biệt hư thực của Vương Quốc Bảo, ngay cả lối công kích gã sẽ phát động! Chàng đã nắm chắc “hiện tại” của Vương Quốc Bảo, cho nên cũng có thể theo đó mà nắm lấy tương lai sắp tới, toàn bộ thuộc vào một thứ cảm giác thần diệu gần như thông linh, không có cách nào giải thích, càng không có cách nào hình dung được.
Chỉ một cái liếc nhìn, Yến Phi không ngờ đã nhìn thấu Vương Quốc Bảo.
Trúc Lôi Âm bước tới trước một bước, đến rìa thạch cấp, thiền trượng đập xuống đất một cái, phát ra tiếng kim loại và đá giao kích như sấm gầm, chỉ mặt Yến Phi: “Tên Hoang nhân ngươi lấy thân phận tư cách gì mà dám khẩu xuất cuồng ngông? Nếu chán sống, Trúc Lôi Âm ta lập tức siêu độ cho ngươi!”.
Tiếng thiền trượng đụng đất truyền vào mang tai của Yến Phi, chàng lập tức nắm bắt được lộ tuyến võ công của đối phương là chuyên luyện theo đường lối ngang ngạnh cương mãnh, giỏi về lấy cứng đánh cứng, lại suy đoán chuẩn xác mức độ công lực thâm sâu của lão, khiến cho Yến Phi dâng trào cảm giác mình quả có “thần thông quảng đại”.
Đối với một người đã từng lăn lộn ở Biên Hoang Tập như Yến Phi, đương nhiên minh bạch Trúc Lôi Âm không phải thật sự muốn xuất thủ, chỉ là muốn cho Vương Quốc Bảo một cơ hội xuống đài, có thể tưởng tượng người bên Tư Mã Đạo Tử đã sinh ý đề phòng lo lắng khi thấy Yến Phi có thể độc lực cứu Tống Bi Phong đi, cho nên Trúc Lôi Âm không muốn Vương Quốc Bảo trước khi còn chưa hiểu rõ về Yến Phi mà lại đi mạo hiểm. Huống hồ không có Tạ Huyền gật đầu, hoặc Tư Mã Đạo Tử chịu bất chấp tất cả mà quyết liệt cùng Tạ Huyền, Trúc Lôi Âm cũng tuyệt không cần lỗ mãng động thủ, đưa tình huống đến chỗ phát động rồi là không thể thu thập lại.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Yến Phi bản thân cũng chỉ định dùng phương thức “đàm phán” của Hắc đạo mà đè ép đối phương không ngẩng đầu lên được, nhưng chân khí trong mình lại là một chuyện khác. Đột nhiên ngay lúc đó, chàng trở thành mục tiêu của Vương Quốc Bảo và Trúc Lôi Âm châm chỉa, bọn chúng tuy chưa xuất thủ, nhưng tinh thần khí thế lập tức trói vây Yến Phi, lớ quớ là bùng nổ liền.
Trong người chàng cho đến giờ phút này, chân khí vẫn không do chàng tác chủ, lập tức sinh ra cảm ứng, tự nhiên mà vận chuyển, trong một chớp mắt đã biến thành cao tốc, chân khí mau mắn tụ lại, mãnh liệt xông vào kinh mạch bên tả thủ.
Yến Phi thầm kêu chết rồi, lại không dám có chút gì ngăn trở chân khí đang tự động vận chuyển vì đã có kinh nghiệm lúc trước, sợ mình chưa xuất thủ là chân khí đã thác loạn, té bịch xuống đất, chỉ còn nước thuận theo tự nhiên, một chưởng phẩy ra.
Trong mắt người khác, Trúc Lôi Âm vừa nói xong, Yến Phi liền một chưởng cách không nhắm Vương Quốc Bảo phẩy khẽ, như chậm lại như nhanh, động tác đầy tràn cảnh giới hồn nhiên hùng hậu khó ngăn, nhưng bề ngoài xem ra lại tựa hồ hoàn toàn không có uy lực sát thương.
Vương Quốc Bảo đương đầu chịu trận lại có tư vị khác, gã thân là kiếm thủ xuất sắc, vì ngôn ngữ gây hấn của Yến Phi mới tỏ lộ tư thế muốn công kích, tuy chưa chuẩn bị thực sự động thủ, nhưng tự động cũng thủ thế chờ phát động, định liệu bộ pháp xuất thủ và góc độ xuất kiếm. Cái làm gã hãi sợ đích thị là cái phẩy nhẹ của Yến Phi, không ngờ đã phong bế hết lộ tuyến công kích mà gã tính toán, giống như có thể dự đoán chiêu số biến hóa của gã. Cho dù gã lập tức thi triển phản kích, kết quả vẫn không khác biệt, mũi kiếm của gã khẳng định sẽ bị đối phương chặt trúng, hơn nữa không dám biến chiêu tiến kích, bởi vì bất cứ biến hóa nào, dưới cái chặt giành hết công tạo hóa của đất trời của Yến Phi, đều sẽ bộc lộ chỗ hở, mà đối thủ dưới chiều hướng cảm ứng có thể len qua kẽ hở công tới, mình mất hết tiên cơ.
Bàn tay của Yến Phi tựa như khuếch rộng trước mắt, thoáng như kết hợp lực lượng của đất trời thành một, hoàn toàn bao trùm Vương Quốc Bảo. Tiến cũng không thể, chỉ còn nước thoái lùi mà thủ, Vương Quốc Bảo theo gió chưởng mà lùi lại một bước, tách kiếm khỏi vỏ ba tấc, đổi liền tư thế.
Từ Tư Mã Đạo Tử và Trúc Bất Quy trở xuống, ai ai cũng biến sắc, không tưởng được Yến Phi cao minh như vậy, so với Yến Phi bị đánh ở quán ăn không có sức hoàn thủ, chừng như là hai người khác nhau thiên nam địa bắc vậy.
Yến Phi vốn muốn thu lại, nhưng chân khí trong người lại hoàn toàn không nghe đầu óc chỉ huy, theo tự nhiên mà chưởng nắm thành quyền, gập hông một quyền cách không đánh về phía Trúc Lôi Âm trên bậc cấp.
Khí kình sầm sập khó đoán thoát quyền vọt ra, không tạo ra tiếng gió, lại tập trung cao độ đập tới Trúc Lôi Âm.
Trúc Lôi Âm cảm thấy quyền kình của Yến Phi tựa như cột khí xộc tới ngực, có tránh cũng không thể tránh, hoảng kinh chỉa thiền trượng ra, chính diện cứng cỏi đổi một chiêu với Yến Phi.
“Bình”!
Kình khí giao kích, Trúc Lôi Âm toàn thân run bần bật, tuy miễn cưỡng chặn được quyền kình của Yến Phi, kinh mạch toàn thân lại như liệt hỏa thiêu đốt, khó chịu cùng cực, không tự chủ được thoái lùi về vị trí ban đầu, tiếp đó lại lạnh buốt, sức nóng bị sức lạnh hoán đổi, lại một phen phải chịu đựng đau khổ, lập tức tiêu tán hết chiến ý, trên mặt không còn một hột máu.
Toàn trường im lặng như tờ! Ai ai mục quang cũng tập trung lên người Yến Phi, sinh ra ý nghĩ lo sợ.
Tạ Huyền ghé mắt bắn kỳ quang nhìn Yến Phi.
Yến Phi trừ khử được sức uy hiếp, chân khí trong mình không còn dị động nữa, cuối cùng có thể buông tay, thần tình có chút bần thần, hơn nữa trong lòng kêu khổ. Chàng từ đó tới giờ không phải là người thích chủ động tiến công, lúc nào có thể không cần xuất thủ thì quyết không xuất thủ, đằng này chân khí xem ra không chịu nghe lời, một khi gặp phải uy hiếp, sẽ tự nhiên phát động, cứ như vầy, không chừng sẽ làm hư sự.
Một tràng cười yêu kiều phát ra từ đôi môi thơm của diễm ni Diệu Âm, lập tức dẫn dắt sức chú ý của song phương địch ta, cũng chấm chút xuân ý lên không khí kiếm rút cung giương.
Yến Phi liếc nhìn ả, thấy ả cười tươi không nói gì, đầy vẻ phong tình, không khỏi liên tưởng đến yêu nữ Thanh Thị vừa ngoan vừa độc, trong lòng cảm thấy bực ghét!
Chàng quát ngang cắt đoạn tiếng cười của ả: “Yến Phi ta lấy đầu để bảo chứng Huyền soái không phải nói láo để hù dọa, vương gia nếu đi sai một bước, đại Tấn lập tức biến thành cục diện chia cắt, Kiến Khang khó lòng bảo an. Hơn nữa chuyện này không phải do Huyền soái lo được, mà cần do vương gia đảm đương. Yến Phi ta không có thói quen nghe người ta nói xàm, vương gia có chịu giao kẻ ám toán Tống Bi Phong ra hay không, xin nói một lời cho rõ”.
Tạ Huyền cười khà khà: “Giỏi cho Yến Phi, không hổ uy danh của Biên Hoang đệ nhất kiếm khách”.
Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo trao đổi một cái nhìn, đều kêu khổ trong lòng.
Kế hoạch của chúng chỉ là châm chọc Tạ An, bức ông ta rời khỏi Kiến Khang. Nếu Tống Bi Phong chết giữa đường, Tạ gia căn bản không có cách nào truy cứu, có thể báo mối thù Tống Bi Phong làm nhục Tư Mã Nguyên Hiển.
Nào ngờ chuyện không theo ý, trong hẻm lại xông ra một Yến Phi, cứu Tống Bi Phong đi, bộc lộ thân phận của kẻ hành hung, càng không tưởng được Tạ Huyền đột nhiên quay về Kiến Khang, còn dẫn theo một nhánh kỳ binh, làm cho bọn chúng tay chân luống cuống, lọt vào thế hạ phong.
Đau đầu nhất là võ công Yến Phi biểu hiện, cho dù không bằng Tạ Huyền, cũng không thua là bao. Nếu hai người quyết tâm đột vây, bọn chúng bằng vào thực lực hiện tại căn bản vô phương cản trở, biến thành không động thủ không được, động thủ lại càng không được.
Trúc Bất Quy nãy giờ không lên tiếng, cười khùng khục nói: “Người nào làm người đó chịu, chuyện Tống Bi Phong là do bản nhân không chịu được lối hoành hành bá đạo của hắn, mới xuất thủ giáo huấn, không quan hệ gì tới vương gia. Vương gia và Vương đại nhân lần này gặp mặt chỉ vì đến tham bái nghênh phụng Di Lặc Phật về đến, Tạ Huyền ngươi nếu muốn ra mặt cho Tống Bi Phong, cứ tìm bản nhân đây!”.
Yến Phi chợt có cái nhìn khác đối với Trúc Bất Quy, phương pháp duy nhất để giải quyết tử cục trước mắt là dùng thủ pháp giang hồ để giải quyết, ra tay mà phân minh rạch ròi. Chỉ cần Trúc Bất Quy có thể đánh lui Tạ Huyền, Tạ Huyền đương nhiên không còn mượn miệng động can qua. Nếu Tạ Huyền bại mà chết, cũng chỉ còn nước tự trách mình không bằng người ta. Không những Tạ gia không có cách truy cứu, Bắc Phủ binh cũng không thể mượn miệng báo thù cho y, bởi vì đây là quy củ giang hồ.
Tạ Huyền khóe miệng phớt qua một nụ cười, gật đầu: “Tiểu Hoạt Di Lặc đã chịu chỉ dạy, Tạ mỗ ta đương nhiên là vui lòng phụng bồi, mời!”.
Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương.
Đối với Trúc Bất Quy, bọn chúng có lòng tin tuyệt đối, đây lại là biện pháp giải quyết tốt nhất, đương nhiên không thể lên tiếng cản trở.
Trúc Bất Quy chầm chậm đi xuống bậc cấp, tay dò ra sau, dưới tay là Vô Biên hoàn giắt trên lưng.
Yến Phi lùi ra một bên, chàng đã từng thấy Trúc Bất Quy xuất thủ đối phó Tống Bi Phong, biết võ công của y cao minh, Vô Biên hoàn trên tay thiên biến vạn hóa, nhưng lại không chỉ ra cho Tạ Huyền, ngầm nghĩ Tạ Huyền có thể một kiếm đánh lui cao thủ như Nhậm Dao, đối phương lại chỉ là Trúc Bất Quy mà không phải là Trúc Pháp Khánh cùng tề danh với Nhậm Dao, Tạ Huyền khẳng định không thể thất thủ.
Tạ Huyền vẫn giữ phong phạm danh sĩ thong dong không gấp gáp, từ từ dời ra sau, đến trung tâm thoáng rộng của quảng trường, tựa như đang thưởng thức phong cảnh hơn là quyết chiến sinh tử với kình địch.
Dưới sự sai khiến của Trúc Lôi Âm, hai tăng đồ đóng cửa chùa lại, ngăn cách mục quang của đám đông đang xem lén bên ngoài.
Tạ Huyền và Trúc Bất Quy đối diện cách nhau một trượng, quyết chiến như tên giương trên dây cung, động nhẹ là bung, không khí khẩn trương hẳn.
“Rẻng”!
Tạ Huyền bạt kiếm khỏi vỏ, trầm cổ tay một cái, bảy lỗ trên Cửu Thiều Định Âm kiếm đồng thời reo lên, chỉnh tề một nét, như tiếng tù và khởi động chiến tranh, lên tiếng trước đoạt hồn người, khiến cho người ta hoang mang có cảm giác cao thâm khó lường.
Lọt vào tai Yến Phi lại hóa thành một thứ tin tức, khiến cho chàng hoàn toàn nắm bắt được kiếm chất nặng nhẹ và tốc độ của Cửu Thiều Định Âm kiếm, kể cả tình huống phân bố lực lượng tinh vi trên kiếm của Tạ Huyền, huyền diệu cực điểm.
Yến Phi chợt tỉnh ngộ, từ lúc đi ra khỏi Đan phòng của Độc Tẩu, chàng đã không còn là Yến Phi trước đây nữa, Đan kiếp đã triệt để cải biến thế giới bên trong và bên ngoài thân
người chàng, thế giới trước mắt bỗng tràn trề hứng thú sinh khí, cho dù giữa quyết chiến sinh tử, chàng cũng nhìn thấy được hy vọng sinh cơ nảy mầm. Đơn cử là thính giác và thị giác, mình có thể biến thành thứ hưởng thụ tràn trề nhất.
Nếu bằng vào lực thị thính của thứ cảnh giới đó, nhìn thông nhìn thấu nhược điểm ưu điểm của đối thủ, thiên hạ còn ai có thể đối kháng được?
Vấn đề là chàng giờ phút này chưa thể khống chế chân khí trong mình, chưa thể tùy ý biến hóa cho mình dùng để khắc địch chế thắng.
Trong chiến đấu song phương không có cái gì là không dùng tới, biến hóa vạn ngàn, không giống như hồi nãy tình huống phân minh, chỉ thuần bằng sự cảm ứng thiên nhiên của chân khí khẳng định còn chưa đủ để ứng phó. Hơn nữa trở thành nô lệ hay con rối giật dây của chân khí bên trong thân thể cũng quá là bực, khó thành tài. Nhưng nếu như có thể sáng chế ra một thứ võ công có thể vận dụng tính năng đặc thù của chân khí trong mình, phối hợp với cảm quang gần như thông huyền, cho dù ngang ngược cuồng dại như Nhậm Dao cũng không cần phải sợ sệt.
Chàng không khỏi lần thứ nhìn nghĩ đến “Tham Đồng Khế” trong ngực áo.
Tất cả ý niệm mau chóng như sao xẹt thoáng qua đầu Yến Phi, Vô Biên hoàn của “Tiểu Hoạt Di Lặc” Trúc Bất Quy đã thoát khỏi tay bay ra, lòng vòng theo một đường cong kết hợp thiên địa vật lý, bay bắn tới Tạ Huyền, phát ra tiếng vù vù cuồng phong. Kỳ lạ là Vô Biên hoàn tựa như chỉ từ từ xoay chuyển, thật mâu thuẫn một cách huyền diệu đối với tốc độ bay bắn mau lẹ của Vô Biên hoàn, bản thân nó thu tóm thần hồn địch nhân.
Yến Phi lại biết rõ Trúc Bất Quy đã rơi vào thế hạ phong, y bị “Định Âm” tràn trề mùi vị sát phạt của Tạ Huyền làm mê hoặc, sai lầm nghĩ Định Âm kiếm muốn chủ động xuất kích, cho nên tấn công trước để chế phục, không biết Tạ Huyền chính là muốn dụ y xuất thủ.
Tình huống vi diệu khi song phương giao thủ không thoát khỏi tâm não của Yến Phi một chút xíu nào. Tạ Huyền cười dài một tràng, Cửu Thiều Định Âm kiếm vẽ rạch hư không, ngoằn ngoèo đập vào Vô Biên hoàn rời khỏi tay Trúc Bất Quy bay đến.
“Keng”!
Kiếm hoàn giao kích! Trúc Bất Quy bằng vào tốc độ quỷ mị mắt thường khó thấy lướt tới thò tay nắm Vô Biên hoàn bị đánh bay về, hóa ra hoàn ảnh mù trời, phóng về phía Tạ Huyền như mưa to bão lớn, trong trường lập tức kình khí chém chẻ ngang dọc. Bên Tư Mã Đạo Tử tiếng hò la vang trời.
Tạ Huyền vẫn một bộ dạng thong dong không khẩn trương, người và kiếm hợp nhất lọt vào bóng hoàn, kiếm đến đâu, phát ra tiếng động như sét đánh, không những thu thập thanh thế gấp bội, cái ghê gớm là tiếng kiếm ngân và Định Âm kiếm không thật sợ hợp in với nhau, tựa hồ có một thanh kiếm vô hình khác phát ra tiếng gầm gừ sấm sét. Đang lúc chân thân sáng bạc hoàn kích địch nhân, thì thanh kiếm vô hình kia lại từ chỗ khác hò reo trợ uy, quấy nhiễu mê hoặc địch nhân, khiến cho địch nhân có sai lầm, mắt thấy và tai nghe đều khác biệt, huyền diệu phi thường.
Tiếng hoàn kiếm giao kích nổ liên tục như pháo trúc, dày kín nhanh lẹ, Tạ Huyền tiến thoái như không giữa kình khí của hoàn ảnh, kiếm thế nhấp nhô như nước hồ, lúc mạnh lúc yếu, yếu thì dẫn đưa hoàn thế đại thịnh, mạnh thì bức bách hoàn ảnh thu túm, còn Tạ Huyền vẫn tiêu sái dốc ý, sau mấy phen công thủ như vậy, Trúc Bất Quy nhuệ khí hoàn toàn tiêu tán, biến thành thủ nhiều hơn công, quyền chủ động lọt vào tay Tạ Huyền.
Bên Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo ai ai mặt mày cũng ngưng trọng, nhìn ra Trúc Bất Quy đã lọt vào thế hạ phong, mà uy thế đáng sợ của Cửu Thiều Định Âm kiếm của Tạ Huyền đã hình thành áp lực trầm trọng đè ép đầu óc của bọn chúng, cả diễm ni Diệu Âm trên mặt luôn luôn giăng giắt nụ cười khêu gợi cũng đã mất đi ý tứ cười cợt.
“Keng”!
Tạ Huyền bất chợt thoái lùi ra sau, đúng vào sát na hoàn thế cứng cỏi triển khai, thi thố thủ pháp tinh diệu tuyệt luân, nặng tay chẻ mạnh lên Vô Biên hoàn, đánh thẳng vào, xảo diệu đến cực điểm.
Trúc Bất Quy toàn thân run lên, bị chém đến mức thoái vội ra sau! Tạ Huyền như hình với bóng, Cửu Thiều Định Âm kiếm hóa thành ngàn vạn kiếm quang, tiếng kiếm ngân từ tiếng sấm sét gầm gừ hóa thành tiếng phá gió bén nhọn, người lặn ngụp tại trường, phiêu hốt vô định, chợt gần chợt xa, khiến cho người ta không thể bằng vào thính giác để nắm bắt ứng phó.
Bên Tư Mã Đạo Tử ai ai cũng thầm kêu không hay. Yến Phi càng chấn động tâm địa, cảm ứng được Tạ Huyền mình đã chịu nội thương, cho nên vô phương chi trì chiến lược tiến thoái công thủ, mà phải ngay lúc thời cơ còn chưa chín mùi, tốc chiến tốc quyết.
Trúc Bất Quy vẫn chưa có tư cách khiến cho Tạ Huyền thụ thương, nội thương này là căn cũ từ những trận chiến trước đây còn lưu lại, mà Yến Phi thấp thoáng đoán định ít nhiều gì cũng có quan hệ đến Nhậm Dao đã từng làm cho y chịu âm tổn chân khí.
“Keng”!
Trúc Bất Quy theo kiếm đó, cả người lẫn hoàn triệt thoái, Tạ Huyền lại đứng yên bất động, Cửu Thiều Định Âm kiếm đong đưa chỉa về phía Trúc Bất Quy.
Toàn trường lặng im không một tiếng động.
“Cạch”!
Vô Biên hoàn thoát khỏi tay rơi xuống đất! Vùng da thịt giữa hai mắt của Trúc Bất Quy xuất hiện một vệt kiếm chấm đỏ, lảo đảo ra sau, “bịch” một tiếng ngửa mặt lên trời, tắt thở tại đương trường.
Trên mặt Trúc Lôi Âm không còn một giọt máu, tựa như muốn động thủ báo thù cho Trúc Bất Quy, nhưng lại do dự không quyết định được.
Tạ Huyền điềm đạm thốt: “Một kiếm đó là thay Tống đại thúc trả cho ngươi”. Tiếp đó quay sang nhìn Tư Mã Đạo Tử, thần quang trong mắt kịch liệt, giọng nói vẫn bình hòa như thường, mỉm cười thốt: “Lang Nha vương có muốn xuống đây chỉ dạy không?”.
Tư Mã Đạo Tử hồi tỉnh thần hồn, hai mắt tràn đầy sát cơ, hừ lạnh: “Tạ soái sau một trận khổ chiến, tốt nhất là về phủ nghỉ ngơi, thứ cho bổn vương không tống tiễn”.
Yến Phi biết Tư Mã Đạo Tử tức tối mà phải nhẫn nhịn, bất quá nếu đổi lại mình là y, cũng phải trước hết tìm hiểu rõ hình thế song phương rồi mới dám có hành động tiến tới một bước.
Tạ Huyền cười khà khà, cùng Yến Phi ngông nghênh đi ra.