Hồi
Kiếp Hậu Trọng Phùng

    
ến Phi lướt đi với tốc độ kinh nhân, ẩn hiện như thần thổ địa bờ tây Dĩnh Thuỷ nhằm hướng khu rừng thưa tiến tới, tránh khỏi ba nhóm quân tiên phong của địch nhân, đồng thời không để tên lính canh đứng trên chòi cao phía hậu phương quân địch phát hiện. Luồn nhanh từ gốc cây nọ sang gốc cây kia, khi đi thì nhanh nhẹn như thỏ, khi dừng lại thì biến thành cành cây, trong chớp mắt đã biến mất, giả sử Yến Phi có lướt qua trước mặt hắn, chỉ sợ tưởng mình hoa mắt.
Chàng cảm thấy Kim đan chân khí trong nội thể thông suốt đến độ thu phát tuỳ ý, mỗi khi não bộ xuất hiện ý niệm, toàn thân chàng như được bao bọc bởi một loại thần công kỳ diệu biến hình như ma quỷ. Bất qúa chàng cũng bị hạn chế bởi tâm tình dao động của con người, không liên tục duy trì được trạng thái cực thịnh.
Trong lòng chàng phát sinh cảm giác bất an, nhưng tiếc thay không nắm được phải bắt đầu từ đâu. Chàng ưu tư không phải là không có đạo lí, nhân vì chàng không thể tái tiếp xúc qua tâm linh với Kỷ Thiên Thiên, nên không nắm được tình trạng của nàng.
Yến Phi dời gốc cây như ánh chớp, thân người nằm ngang vượt qua khoảng cách hai mươi trượng với tốc độ quỷ mị, đoạn ngồi xuống bên cạnh một đôi loạn thạch, thân người chàng trông giống một khối đại thạch.
Trên gò cao phía hậu phương, hơn mười kỵ binh địch nhân đứng đó, hoàn toàn không phát giác Yến Phi thâm nhập ngay trước mắt.
Cũng không ngạc nhiên khi thấy chúng bất cẩn, nhân vì bọn chúng chỉ đề phòng liên quân Biên Hoang Tập tấn công chứ không phòng bị một cá nhân.
Dòng Dĩnh Thuỷ đang chảy lững lờ trước mặt.
Trong lòng Yến Phi, đoạn sông Dĩnh Thuỷ chảy qua biên hoang chính là dòng sông đẹp nhất thiên hạ, Biên Hoang Tập là vùng đất có một trên đời.
Biên Hoang Tập sẽ phục hồi tự do và công đạo trước đây, điều này chàng tuyệt đối tin tưởng.
Ngồi đó bên bờ tây Dĩnh Thuỷ, tâm thần Yến Phi nghĩ đến cả vùng biên hoang rộng lớn, cảm thấy thiên nhiên quả là vĩ đại.
Ngay lúc đó, chàng cảm thấy có người phía dưới đám loạn thạch, mà đó đích thị là cao thủ. Sự thật chàng không nhìn thấy hình bóng một ai, không nghe thấy nhịp tim đập, cũng chẳng phát hiện tiếng hô hấp, đó chính là 'tri đạo' [cảm thấy] phía trong bóng tối ẩn tàng sát cơ cực thịnh.
Yến Phi tung người nhảy lên, nhẹ nhàng hạ xuống phiến đá cách bờ sông khoảng mười trượng.
Kim Đan Đại Pháp toàn diện vận chuyển, thân thể gần như không tồn tại, gần giống thần tiên. Điệp luyến hoa hợp với thân thể làm một, người và vật đã đạt tới giới hạn không tồn tại.
"Yến Phi"!
Yến Phi hướng về phía dòng sông chỗ có một hòn cự thạch, thanh âm như lưu thuỷ hành vân mỏng mảnh như vọng về từ quá khứ.
Hai đạo nhân ảnh xuất hiện sát bên sườn cự thạch, hoàn toàn bất ngờ ngây ngốc giương mắt nhìn Yến Phi.
Trên bầu trời đêm ánh trăng xán lạn bao phủ lên Dĩnh Thuỷ như một lồng đèn, khiến người ta như lại vào cõi huyền ảo mộng mị, tuy rằng đây là thực tịnh không phải mộng.
Yến Phi nhảy xuống trước mặt hai người, hân hoan nói: “Ta nên nói mọi sự tốt cả chứ?”
Đó đương nhiên là Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến.
Hai người phân ra tả hữu nắm lấy tay chàng nắm chặt, nếu không phải đang đứng trong phạm vi thế lực địch nhân, nhất định bọn họ nhảy lên hoan hô reo hò, hiện tại bọn họ phải cố giữ yên tĩnh, thần tình trông thật cổ quái.
Đồ Phụng Tam lắc lắc đầu nói: “Đến thời khắc này ta vẫn chưa tin là ngươi chưa chết.”
Mộ Dung Chiến thở dài nói: “Sở dĩ bọn ta phải nắm lấy chặt tay ngươi chính là muốn xem xem ngươi là người hay là ma, nếu không phải người thì chắc chắn là oan hồn.”
Yến Phi cứ để tay cho hai người nắm, trong lòng trào dâng cảm xúc trùng phùng với người thân sau cơn nguy khốn. Chí ít trong lúc này, ba người không có lấy một nửa điểm giới bị lẫn nhau. Đối với người như Đồ Phụng Tam mà nói, căn bản không thể là tử địch, đó là sự thật nhãn tiền.
Đó cũng là điều Yến Phi cảm thấy khoan khoái.
Trong khi minh bạch cuộc chiến biên hoang còn đang tiếp tục, việc họ trở thành bằng hữu tự nhiên là sự thật, trong hoạn nạn mới thấy chân tình.
Yến Phi nhẹ nhàng nói: “Tôn Ân hại ta đến thảm, làm ta nằm chết cứng đến tận hoàng hôn mới bò dậy được.”
Đồ Phụng Tam hỏi: “Ngươi làm sao biết bọn ta phục ở đây?”
Yến Phi thản nhiên nói: “Đó chính là có cùng chí hướng, ta nhận thấy chỗ này là nơi tốt nhất để mai phục, tấu xảo gặp bọn ngươi ở đây.”
Mộ Dung Chiến kinh nghi bất định nhìn chàng thốt: “Hiện tại trông ngươi không có tí biểu hiện thụ thương hay mệt mỏi nào, ta có cảm giác rất khác lạ. Có chuyện gì xảy ra với con người của ngươi vậy? Ngươi có biết Thiên Thiên bị Mộ Dung Thuỳ bắt đi không?”
Yến Phi nói: “Đó là một câu chuyện dài, trên đường trở về ta gặp Cao Ngạn...”
Mộ Dung Chiến đại hỉ hỏi: “Cao Ngạn vẫn sống?”
Yến Phi đương nhiên không muốn cho hai người bọn họ biết chàng và Kỷ Thiên Thiên có khả năng tâm linh giao cảm, có thể làm cho tâm thần bọn họ bất an, nên lấy Cao Cao Ngạn câu dẫn sự chú ý của họ.
Đoạn chuyển vào chuyện chính: “Các ngươi có nhận ra đây là một cái bẫy?”
Đồ Phụng Tam cười khổ nói: “Nhìn ra thì sao? Chúng ta làm gì cón lựa chọn nào khác, chả lẽ để hắn tự do mang Thiên Thiên đi?”
Mộ Dung Chiến nghiêm mặt nói: “Ta đã một lòng với Kỷ Thiên Thiên, chừng nào còn một hơi thở, ta nhất quyết bảo hộ nàng.”
Yến Phi nói: “Bọn ngươi tựa hồ không chắc chắn [cứu được Kỷ Thiên Thiên], đúng không?”
Đồ Phụng Tam mỉm cười: “Trước thì không có lấy một nửa điểm, nhưng giờ thì hoàn toàn chắc chắn, vì bọn ta đã có biên hoang đệ nhất kiếm thủ đến tương trợ.”
Song mục Mộ Dung Chiến tràn đầy hy vọng nói: “Chỉ cần ngươi cảm ứng chính xác Kỷ Thiên Thiên ngồi trên mã xa nào, ba người bọn ta hợp lực tấn công, ta không tin là bọn ta lại thất bại.”
Yến Phi gật đầu nói: “Đúng! Bọn ta chỉ có thể thành công không thể thất bại, một khi Mộ Dung Thuỳ mang theo chủ tì Thiên Thiên vượt qua Tứ Thuỷ, bọn ta chắc chắn thua trong cuộc đấu này. Ôi chao! Ta đang cảm giác thấy Thiên Thiên!”
Hai người chăm chú nhìn nhãn mục không dời khuôn mặt chàng, đương nhiên biết là không giúp gì được.
Ba người đồng thời chấn động, mục quang chiếu xuống hạ du, một quầng ánh sáng mờ ảo xuất hiện trên sông.
Đồ Phụng Tam biến sắc kêu lên: “Hỏng rồi! Mộ Dung Thuỳ chuyển sang đưa Thiên Thiên đi bằng đường thuỷ, trong khi bọn ta lại không có thuyền.”
Quầng sáng mờ ảo rõ dần, hiện ra ba chiếc thuyền buồm, đang nhằm hướng bọn họ đi tới. Ba chiếc quân thuyền đáng hận đang bơi về phía đông ngạn, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, soi rõ phong cảnh hai bên bờ.
Mộ Dung Chiến trầm giọng thốt: “Chiếc thuyền nào?”
Đồ Phụng Tam lông mày nhíu chặt ngưng thần ước lượng đoàn ba chiếc thuyền địch nhân đang đi hết tốc độ cách họ khoảng nửa dặm, nhận ra đây chính là phá lãng thuyền của Hoàng Hà bang, chính là loại thuyền buồm tầm trung nhẹ nhàng cơ động, chạy bằng sức gió và mái chèo, mặc dù đang đi ngược dòng nhưng nhanh nhẹn dị thường.
Ai cũng cho rằng tối nay liên quân Biên Hoang Tập mà đột kích cứu người, sẽ nhằm vào quân của Mộ Dung Thuỳ ở phía trước Bắc trạm phát động tấn công. Do vậy nếu ba chiếc thuyền vượt qua Bắc trạm là coi như thoát khỏi hiểm cảnh.
Yến Phi nhắm mắt lại, nói: "Nàng đang ở trên chiếc thuyền chính giữa."
Đồ Phụng Tam nói: "Bọn ta không thể đột kích từ dưới nước, lúc thuyền bọn chúng đi đến mộc trại, chắn chắn sẽ tăng cường giới bị đến mức cao nhất. Nếu bọn ta nhảy lên thuyền, tất sẽ bị loạn tiễn mà chết."
Mộ Dung Chiến gật gù nói: "Khẳng định Mộ Dung Thuỳ và Kỷ Thiên Thiên cùng trên một thuyền, Bắc Phách Thương của y đương nhiên cực khó đối phó, thân vệ đoàn của y là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ai nấy võ công cao cường. Bọn chúng thà chết để bảo vệ y, trong đó có 'bát kiệt' chính là tám cao thủ đặc biệt khó chơi [Huỳnh tiên sinh dùng từ 'nan đấu' - các bạn góp ý nên dùng từ nào cho thích hợp]. Nếu bọn ta nhất kích bất thành, vĩnh viễn không còn cơ hội."
Yến Phi cảm thấy nhức đầu, trong lòng hy vọng biến thành thần tiên, đáng tiếc hiện thời chưa đạt đến cảnh giới đó. Tuy chàng công lực đại tiến, linh giác kinh nhân, vị tất chắc chắn thắng được Mộ Dung Thuỳ, hà huống nhân số địch nhân lại chiếm ưu thế áp đảo.
Làm sao vượt qua cặp mắt sắc bén của Mộ Dung Thuỳ an toàn cứu người?
Đồ Phụng Tam cương quyết nói: "Bọn ta sang bờ bên kia, Thác Bạt Nghi và hơn trăm huynh đệ đang đợi bọn ta bên đó."
Mộ Dung Chiến đồng tình: "Đúng! Bọn ta dùng khoái mã theo đường tắt đuổi theo bọn chúng, như vậy cầm chắc bắt kịp."
Yến Phi kinh ngạc, bọn họ đúng là có cùng chủ ý, cứu chủ tì Thiên Thiên, chạy qua bờ bên kia Dĩnh Thuỷ, gặp bọn Thác Bạc Nghi đợi sẵn bên đó tiếp ứng.
Nghe nói Thác Bạt Nghi vẫn còn sống, tâm tình Yến Phi chợt thấy ấm áp, nói: " Chúng ta đi!"
Ba người vô thanh vô tức dời bờ nhằm hướng lòng sông lướt tới, nhanh chóng lao vào dòng nước bơi sang bờ bên kia Dĩnh Thuỷ, khi lên bờ, ba chiếc phá lãng thuyền đã vượt qua phía sau bọn họ.
Đi ngược dòng bắc thượng, ước tính mất hai ngày ngồi thuyền thì tới nơi, nếu không tìm được cơ hội tập kích, bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại Kỷ Thiên Thiên.
Lưu Dụ tiếp cận hậu viện, tâm tình trở nên hưng phấn, lúc này đầu óc gã không có phiền não, trong lòng chỉ nghĩ về Vương Đạm Chân, việc khác không còn là trọng yếu.
Trước đó, gã cho rằng đại nghiệp đối với nam nhân là quan trọng nhất, gã chưa bao giờ nghĩ sẽ vì một nữ nhân mà vứt bỏ mục tiêu và lý tưởng, nhưng Vương Đạm Chân đã cải biến gã.
Tạ Huyền có phải như Nhậm Thanh Thị nói không? Vẫn là suy đoán, lạnh nhạt với gã không biết có phải là cố ý hay không, nhưng chắc chắn là nếu bản thân thất ước, Vương Đạm Chân sẽ thất vọng đến tự sát, lúc đó gã có chết vạn lần cũng không lấy lại được.
Sau khi thoát khỏi Nghiêm Lăng, gã có thể đưa Đạm Chân đến Biên Hoang Tập, trùng phùng các huynh đệ ở Biên Hoang Tập, làm lại từ đầu. Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy thật là nhẹ nhõm.
Xuyên qua chiếc cổng hình bán nguyệt là đến hậu viện, trong vườn cây cỏ xanh ngắt, hoà cùng ánh trăng lấp lánh chiếu trên hòn giả sơn trong nội viện, nước chảy dưới cầu, lại có tiếng chim ca trên trời hợp xướng cùng tiếng côn trùng dưới đất, khung cảnh thập phần thoát tục.
Lưu Dụ đề cao cảnh giác, thận trọng nhằm phía cổng sau tiến tới. Nhãn thần quan sát toà viện phía trước rừng trúc, tiến vào con đường nhỏ lát đá xuyên qua khu rừng, nghĩ con người được sống ở nơi thắng cảnh u nhã thì thật là hứng thú.
Từ sau trận chiến Phì Thuỷ, gã theo Tạ Huyền quay về thủ phủ tại Nghiêm Lăng, Tạ Huyền ưu ái gã đưa đến toà tiểu đình phía sau trúc lâm ngồi ngắm bầu trời, bởi thế gã đối với hậu viện rất là quen thuộc.
Chỉ cần vượt qua tiểu đình và rừng trúc là đến nơi hò hẹn với người trong mộng đính ước trăm năm.
Lưu Dụ trong lòng nôn nóng, gia tăng cước bộ.
Tiểu đình đã ở trước mặt.
Lưu Dụ toàn thân chấn động, đầu váng mắt hoa, không tin vào bản thân song nhãn ngây ngốc trừng trừng nhìn về phía trước.
Trong tiểu đình một người nhàn nhã ngồi đó, ánh mắt nhìn gã chăm chú.
Chính là Tạ Huyền.
Dù Lưu Dụ vốn là người cơ trí biến hoá và linh hoạt, nhất thời hoàn toàn không biết làm gì, tâm thần hỗn loạn, không biết phải ứng phó thế nào với cục diện trước mắt. Gã có thể đùa bỡn Nhậm Thanh Thị, nhưng với người khôn ngoan lịch duyệt như Tạ Huyền, mọi thứ đã chấm hết.
Chuyện gã và Vương Đạm Chân ước hẹn bỏ trốn nhất định đã bị tiết lộ, nhược bằng Tạ Huyền tất phải ở linh đường đáp tạ tân khách, làm sao lại ngồi tại tiểu đình chờ nghênh đón đại giá của gã?
Gã nghĩ đến Tống Bi Phong và Tạ Chung Tú, tiết lộ chuyện của bọn gã không ngoài hai người đó.
Song mục Tạ Huyền hiện lên biểu tình phức tạp, ngữ khí lại vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng tự nhiên nói: "Tiểu Dụ ngồi đi!"
Lưu Dụ phát giác song cước tự nhiên di động, đưa gã đến tiến về phía Tạ Huyền.
“Hức!”
Lưu Dụ khuỵu hai chân xuống, nhiệt lệ tuôn trào nói: "Tiểu Dụ đã phụ sự tài bồi và tri ân của Huyền soái."
Tay kết thành chưởng, nhằm thiên linh cái đánh xuống.
Trừ việc lấy cái chết tạ tội, gã không còn nghĩ ra bất cứ biện pháp gì. Tạ Huyền tuyệt không bao giờ tha thứ cho tội phản bội còn gã thì hỗ thẹn trước Tạ Huyền.
Không có Vương Đạm Chân, gã chẳng màng sống chết.
Tạ Huyền như đoán trước gã sẽ làm như vậy tay vung lên như chớp, nắm lấy cổ tay hắn.
Lưu Dụ không còn khí lực, tim gã như tan chảy vì cảm giác sợ hãi, toàn thân run lên.
Tạ Huyền buông tay gã, nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi lại làm như vậy, ta tuyệt đối không cản trở."
Lưu Dụ vừa trở về từ quỷ môn quan, không còn dũng khí và quyết tâm tự tận nữa, vừa khóc vừa nói: "Huyền soái!"
Song mục Tạ Huyền thần quang đại thịnh, không giống như đang thụ thương, trầm giọng quát: "Đừng có kêu kêu khóc khóc như vậy! Đối với ta đã là nam nhi phải biết gạt lệ đựng dậy. Ta sẽ không cản trở ngươi đi gặp Đạm Chân, chỉ muốn ngươi tĩnh tâm nghe ta nói mấy lời."
Trong lòng Lưu Dụ loé lên tia hy vọng mong manh, thực tâm biết rằng đối diện với Tạ Huyền gã như gà trước cáo chỉ cóTạ Huyền cho phép gã mới đi được, trong lòng mâu thuẫn từ từ đứng lên.
Tạ Huyền nói: "Ngồi xuống! Đây là mệnh lệnh!"
Lưu Dụ ngồi xuống đối diện Tạ Huyền, cách ông ta một chiếc bàn bằng đá, cúi đầu không nói.
Gã còn biết nói gì?
Mục quang Tạ Huyền lướt trên rừng trúc hướng về bầu trời đêm, bình tĩnh nói: "Ta chỉ còn sống không quá một trăm ngày nữa."
Lưu Dụ chấn động toàn thân, thất thanh kêu: "Huyền soái!"
Tạ Huyền nhìn thấy nhãn thần kinh hãi của gã, nhẹ nhàng nói: "Sinh tử có mệnh, chúng nhân vô phương cải biến. Ta trước khi chết được gặp lại ngươi, thật đúng là cơ duyên hiếm có."
Lưu Dụ nói không nên lời.
Tạ Huyền như thể đang nói chuyện gia đình thoải mái nói: "Bắc phủ dũng tướng như mây chiến công như nước, nhưng ta lại chỉ nhìn nhận ngươi, ngươi có biết nguyên nhân không?"
Lưu Dụ ngơ ngác lắc đầu.
Tạ Huyền nói: "Nguyên lai ngươi có khí chất anh hùng trong khi Lưu Lao Chi và Hà Khiêm lại không hề có. Nên nhớ có lần ta đã nói với ngươi, chỉ khi trở thành anh hùng trong con mắt chúng nhân Bắc Phủ Binh, ngươi mới có có khả năng huy động tướng sĩ bán mạng vì ngươi."
Lưu Dụ xấu hổ cúi đầu, chán nản nói: "Huyền soái đã quá đề cao thuộc hạ, căn bản thuộc hạ không xứng với sự tán thưởng của Huyền soái. Thuộc hạ đúng là đã lâm trận thối lui thật đúng là thằng hèn."
Tạ Huyền nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi là người hèn nhát, sao ngươi dám đơn thương độc mã đến Biên Hoang Tập, trong tình huống gần như không thể, hoàn thành trọng nhiệm do ta giao phó?"
Lưu Dụ ảo não nói: "Đó là do thuộc hạ có vận khí tốt thôi!"
Tạ Huyền mỉm cười nói: "Ta chọn ngươi cũng vì nguyên nhân thứ hai mà ngươi đề cập, muốn thành tựu nhất định phải có vận may. Trên chiến trường đối đầu địch nhân thì vận khí là tối quan trọng, gây gió làm mưa được cũng phải nhờ vận khí."
Dừng một chút rồi lại nói: "Ngươi tương ngộ Yến Phi, đó là một vận khí hiếm có. Đương nhiên điều kiện bản thân ngươi cũng cực kỳ quan trọng, nếu ngươi không phải là anh hùng hảo hán, Yến Phi tuyệt không bắt tay hợp tác. Trong trận chiến Phì Thuỷ, ta nhất mực tài bồi ngươi, ta nhìn người không thể sai được. Trong chuyến đi Kiến Khang, tại cuộc chiến Đại Hưng Kiều, ngươi đã thể hiện khí phách anh hùng, không mất một binh một tốt hạ Thạch Đầu thành, ta rất tán thưởng."
Lưu Dụ ngượng nghịu nói: "Là Tiểu Dụ không tốt, làm Huyền soái thất vọng."
Tạ Huyền gật đầu thốt: "Ngươi từ Biên Hoang Tập trốn tránh trách nhiệm bỏ chạy về đây, ta thật thất vọng muốn chết."
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: "Giận muốn chết?" [chỗ này từ Hán Việt là ‘nhất trận tử’, câu dịch này tôi chưa ưng ý lắm, các bạn góp ý nhé – cám ơn]
Tạ Huyền mỉm cười: " Rồi ngươi sẽ nhanh chóng minh bạch tại sao ta nói như vậy."
Lưu Dụ hơi thở dồn dập, nói không rõ lời: "Bây giờ thuộc hạ phải làm gì?"
Tạ Huyền chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn rồi nói: "Hiện tại ngươi có hai con đường, một là ngươi không nghĩ đến ta quên hết quá khứ, đưa Đạm Chân cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích, theo đuổi cuộc sống vợ vợ chồng chồng vui vầy bên nhau; Hai là theo ta li khai, vĩnh viễn không gặp lại Đạm Chân. Không có con đường thứ ba."
Lưu Dụ trong lòng cảm động, gã minh bạch Tạ Huyền thật độ lượng, đã nói tha cho gã đi tuyệt sẽ không ngăn cản.
Đối với Tạ Huyền mà nói, đây đích thị là một sự hy sinh. Giấy không gói được lửa, sau khi Vương Đạm Chân cùng gã bỏ trốn, Tạ Huyền cùng Tạ gia sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng, sự tổn hại là không thể tính được.
Tạ Huyền chỉ còn sống một trăm ngày nữa, làm sao có thể bất nhân bất nghĩa nhân lúc Tạ gia khó khăn, ném đá xuống giếng?
Lưu Dụ vô cùng thống khổ, lục phủ ngũ tạng như bị cào xé, cơ hồ không thở được.
Sắc diện Tạ Huyền biểu tình chua chát, cố gắng giữ ngữ điệu bình hoà nói: "Có thể bản thân ngươi không biết, đối với ta Lưu Dụ ngươi không chỉ là hy vọng tối hậu của ta, mà còn là niềm hy vọng duy nhất của Hán tộc."
Lưu Dụ chán nản nói: "Huyền soái quá đề cao thuộc hạ rồi! Tiểu Dụ tài đức gì chứ? Tại Bắc Phủ Binh thuộc hạ bảo toàn được mạng nhỏ này đã là măy mắn lắm rồi. Đối với vị trí thống lĩnh Bắc Phủ Binh, thuộc hạ chẳng có chút ảo tưởng nào."
Tạ Huyền khẽ khàng lãnh đạm nói: "Hai câu vừa rồi không phải ta nói, đó là di ngôn của An Công khi lâm chung."
Lưu Dụ thất thanh kêu lên: "Thật thế ạ?"
Tạ Huyền chăm chú nhìn gã, trầm giọng nói: "Sau khi ta chết Hoàn Huyền tất khởi binh tạo phản, lại thêm Tôn Ân cùng Lưỡng Hồ bang nổi loạn, nam phương tất rơi vào cục diện đại loạn thuỷ hoả tương tranh. Băc Phủ Binh không có ai khả dĩ ứng phó biến hoá này, đây chính là cơ hội cho ngươi. Trong thời thái bình thịnh trị, nếu không có ai đề bạt, ngươi tuyệt không vươn lên cao được. Trong lúc chiến hoả liên miên, chân chính nhân tài như ngươi mới có cơ hội vẫy vùng. Không nên quá tự ti, ngươi hiện tại là anh hùng của trận chiến Phì Thuỷ, trong mắt thế hệ mới ở Bắc Phủ Binh ngươi đích thị có ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng khiến người khác đố kỵ."
Lưu Dụ ấp úng: "Huyền soái...thuộc hạ..."
Tạ Huyền mỉm cười nói: "Ta điều ngươi về dưới trướng Lưu Lao Chi, chính là bề ngoài, sự thật ta có một nhiệm vụ tối qua trọng gửi gắm nơi ngươi, Tiểu Dụ ngươi có hứng thú biết đó là việc gì không?"
Nghe đến đây Lưu Dụ khẳng định là Tống Bi Phong đã gặp Tạ Huyền nói chuyện, nói: "Xin Huyền soái cho biết!"
Tạ Huyền nhỏ nhẹ: "Ta muốn ngươi thu phục Biên Hoang Tập."
Lưu Dụ nghẹn lời.