Hồi
Đại Cục Dĩ Định

    
au một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, hai đội chiến sĩ tinh nhuệ người Thác Bạt Tiên ti tộc tinh thần phấn chấn, khai bày trận thế ngoài Bắc môn thành trên hai ngàn bộ, phân thành ba cánh quân tả trung hữu tiến thẳng đến Bắc môn.
Bọn họ không có bất cứ công cụ công thành nào cả, lại thêm sông hộ thành ngăn cách với tường thành, mà cho dù có công cụ thì sao? Với số binh lực nhỏ nhoi này đi tấn công Bình Thành, so với việc tìm chết thật không có gì khác biệt. Tuy nhiên mọi người sĩ khí dâng cao hợp lại tạo thành lòng tin mãnh liệt, khiến địch nhân sinh ra cảm giác nghi thần nghi quỷ.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa kéo cương dừng sau ngựa của Thác Bạt Biều và Trưởng Tôn Tung, cả hai nhìn nhau, đều không rõ bọn người Thác Bạt Biều có kì mưu diệu kế gì có thể chiếm được Bình thành?
Không thấy chút tung tích của Thác Bạt Khuê và Yến Phi, nên càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Đột nhiên có âm thanh lạ từ phía sau truyền lại.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa quay đầu nhìn, chỉ thấy cách khoảng ngoài vài dặm bụi bốc lên đầy trời, khắp nơi binh sĩ đang nhanh chóng kéo lại, dương cao cờ xí của Thác Bạt Khuê, nhìn sơ tối thiểu cũng đông tới năm, sáu ngàn người.
Hai người trong lòng nghĩ đại quân chủ lực cuối cùng đã đến, chẳng trách bọn Thác Bạt Biều lại bình tĩnh như vậy, không chút lo lắng.
Đưa mắt nhìn nhau, đến bây giờ mới thấy được một chút nhẹ nhõm, Thác Bạt Biều và Trưởng Tôn Tung đã bắt đầu reo hò hoan hô, chúng chiến sĩ tề thanh hưởng ứng, lại giương cao vũ khí, sĩ khí lên cao đến cực điểm.
Ngược lại trên đầu tường thành, địch nhân không ai không lộ thần sắc kinh hãi, rõ ràng đã sợ đến mất mật.
"Đoành!"
Lại thêm một chuyện xảy ra làm người ta bất ngờ, trong thành không biết ai phóng lên pháo bông hỏa tiễn, ngay phía trên đường phố, nở tung hoa lửa hồng sắc, tuy là dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn ngoạn mục phi thường.
Thác Bạt Biều bạt xuất mã đao, cuồng nhiệt quát: "Phá Đông môn, Nhân Lang môn theo ta."
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao, chiến hiệu đã sớm vang lên truyền khắp trong ngoài thành, hơn hai ngàn người nhịp nhàng ăn khớp, quay đầu ngựa, chạy vòng theo thành, tựa như muốn đổi ý đánh Đông môn.
Địch nhân trên tường thành hết sức bối rối, trong thành ẩn ước truyền lại tiếng binh khí giao nhau cùng tiếng quát tháo chém giết.
Đại quân Bắc phương không ngừng ép sát, càng làm tình thế thêm khẩn trương, tạo thành áp lực khổng lồ với địch nhân đang giữ thành.
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn mù mờ hồ đồ chạy theo chân đại quân, đưa mắt nhìn qua góc thành ở hướng Đông Bắc, Đông môn đột nhiên hạ cầu treo xuống, nhưng vẫn còn một số người đang cùng địch nhân thủ thành triển khai trận chiến đẫm máu.
Cao Ngạn và Bàng Nghĩa hai người lộ ra vẻ vui mừng, đều hiểu rằng Mộ Dung Tường đã sụp đổ rồi, chỉ với hai ngàn ba trăm binh lính tinh nhuệ này, cũng đủ để đại phá Bình thành, huống chi còn có đại quân chủ lực đang nhanh chóng kéo lại.
Trong tiếng reo hò của binh sĩ, kị quân thế như chẻ tre kéo đến cầu treo đánh thẳng vào trong thành, địch quân lập tức tan vỡ, bỏ chạy giữ mạng.
oOo
Dưới ánh mặt trời lặn, chiến thuyền ly khai Quảng Lăng.
Trên thuyền không những có Lưu Dụ, Tống Bi Phong, còn có Khổng Tĩnh và trên mười cận vệ của y.
Sáng nay Lưu Dụ từ người của Đại Giang bang ở Quảng Lăng biết được câu trả lời chính xác, Giang Văn Thanh vào buổi sáng hai ngày sau sẽ gặp mặt Khổng Tĩnh tại Dĩnh Khẩu, bởi vậy Lưu Dụ thông qua Tôn Vô Chung xin phép Lưu Lao Chi, mang Khổng Tĩnh đi theo.
Khổng Tĩnh đối với Tống Bi Phong tôn trọng vô cùng, lại thấy Tống Bi Phong theo Lưu Dụ lên bắc đến Biên Hoang Tập, lập tức tăng thêm phần tôn trọng Lưu Dụ, không có chút hoài nghi việc Tạ gia coi trọng gã.
Lưu Dụ đứng ở đuôi thuyền, tràn đầy cảm xúc. Cảnh ngày đó cùng Kỷ Thiên Thiên đi thuyền đến Biên Hoang Tập vẫn còn hiện rõ trước mắt, chuyện trong đời người đều chẳng biết sẽ biến đổi ra sao, gã hiện tại đang lo cha con An Thế Thanh có truy đuổi đến cùng không.
Tống Bi Phong đến bên cạnh gã, hạ giọng nói: "Những ngày Tiểu Dụ ở Quảng Lăng chắc là khó chịu lắm, bây giờ lòng ta nặng như chì, lo được lo mất."
Lưu Dụ cười khổ nói: "Bất cứ ai dính dáng vào chuyện giết vua cũng đều cảm thấy không yên."
Tống Bi Phong nói: "Cho dù bọn ta biết rõ là có thể làm được, lại cũng nằm trong khả năng, nhưng vì tư tưởng trung quân ái quốc đã ăn sâu bám rễ, nghĩ là làm được đấy, lại không thể ra tay. Tạ gia là bị lớp bao bọc này, nếu không với binh quyền của thiếu gia, uy tín của An công, muốn thay đổi Tư Mã hoàng triều thật dễ như trở bàn tay. Chỉ có yêu nữ của Tiêu Dao giáo mới coi chuyện giết vua đơn giản như dí chết một con kiến."
Lưu Dụ hỏi: "Tống thúc cũng nghĩ là việc này có thể làm được sao?"
Tống Bi Phong thở dài nói: "Ta thật sự không biết, chỉ biết nếu Tư Mã Diệu biến thành người vâng lời Tư Mã Đạo Tử, Tạ gia sẽ bị san bằng, còn ngươi, ta dám khẳng định sẽ bị lăng nhục mà chết. Nếu Tư Mã Diệu đột nhiên băng hà thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, thế lực các nơi sẽ mượn cớ đó lên án Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, đem bao nhiêu tội danh đổ hết lên hai người đó, bởi vì cho dù là Trương quý nhân hay Sở Vô Hạ đều do Vương Quốc Bảo dâng lên Tư Mã Diệu dưới sự đồng ý của Tư Mã Đạo Tử. Dưới tình hình bây giờ, đối với bọn ta càng loạn càng tốt, Tạ gia thủy chung cũng là đệ nhất thế tộc ở Nam triều, Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo ở trong tình thế lo cho thân mình còn không xong, sao dám chọc giận mọi người mà đối phó Tạ gia. Chư tướng Bắc Phủ cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra."
Lưu Dụ đối Tống Bi Phong sinh ra một cảm giác không biết gọi là gì, đầu tiên Tống Bi Phong có chút nét tiêu biểu cho Tạ An và Tạ Huyền, bởi vì ông biết rõ lối suy nghĩ của hai người họ. Thứ nhì, hai người xem như đồng bệnh tương liên, bởi vì bọn họ đều là người mà tập đoàn quyền lực do Tư Mã Đạo Tử cầm đầu muốn đuổi giết, lại cũng vì bảo vệ Tạ gia mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Lưu Dụ hỏi: "Huyền soái xem tham quân đại nhân ra sao?"
Tống Bi Phong lãnh đạm đáp: "Đại thiếu gia chưa từng trực tiếp bình phẩm Lưu Lao Chi, chỉ nói vài chữ, đó là khi ta hỏi Lưu Lao Chi có chịu bảo vệ ngươi không, người đáp nếu vậy phải coi giá trị lợi dụng của Lưu Dụ ngươi đối với y nhiều hay ít. Tiểu Dụ hiểu không?"
Lưu Dụ nghe qua bội phục trong lòng, tình huống trước mắt đúng là như vậy.
Tống Bi Phong nói: "Ngươi có nghĩ qua một vấn đề quan trọng khác không, lần này đến Biên Hoang Tập, ngươi gặp lại Yến Phi, nếu như cha con An Thế Thanh vì ngọc bội truy tầm thẳng đến Biên Hoang Tập, ngươi làm sao giải thích với Yến Phi? Chuyện này lại liên quan đến yêu hậu Nhậm Thanh Thị, huống chi giấy không gói được lửa, với linh tính kỳ dị của Yến Phi, cuối cùng cũng sẽ phát giác ngươi nói dối y."
Lưu Dụ chưa có cơ hội nói với ông về tình hình hiện nay ở Biên Hoang Tập, nói: "Tạm thời chúng ta không cần phải lo về vấn đề này, bởi vì Yến Phi lo cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, sẽ còn phải xa Biên Hoang Tập một thời gian dài. Ấy dà! Cảm giác của tiểu điệt thật là mâu thuẫn, vừa hy vọng y còn ở Biên Hoang Tập, nhờ Điệp Luyến Hoa của y đối phó với Thập Trụ Đại Thừa Công của Trúc Pháp Khánh, lại hy vọng y không ở Biên Hoang Tập, không cần đối diện bị y nhìn ra chuyện giao dịch giữa tiểu điệt và Nhậm Thanh Thị."
Tống Bi Phong là người duy nhất hiểu được tâm tình của gã, thở dài nói: "Nghĩ tới Thiên Thiên tiểu thư bị bắt về Bắc, lòng ta thật lo như lửa đốt, nhưng lại không thể bỏ chuyện Di Lặc yêu nhân không lý tới."
Lưu Dụ nói: "Chủ tỳ Thiên Thiên thật ra không bị nguy hiểm lúc này, huống chi bọn họ đang ở trong tay Mộ Dung Thùy, lo lắng cũng không làm được gì. Khi thời cơ đến, chúng ta sẽ liều mạng cứu họ."
Tống Bi Phong ủ rũ nói: "Ta đối với chuyện này chỉ thấy đen tối bi quan, cho dù dốc hết lực lượng của Biên Hoang Tập, đối đầu với Mộ Dung Thùy muốn giữ lấy mạng còn khó, khoan nói đến chuyện chủ động tấn công, cứu chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư từ trong tay y."
Lưu Dụ nói: "Yến Phi chỉ thiếu chút nữa là đại công cáo thành rồi."
Tống Bi Phong nói: "Đó có thể là cơ hội duy nhất, tiếc rằng được rồi lại mất, đánh mất cơ hội tốt, nhưng cũng khiến người ta trong tâm khảm thán phục tình nghĩa của Thiên Thiên tiểu thư đối với tì nữ."
Lưu Dụ lấy làm lạ hỏi: "Tống thúc cũng biết chuyện xảy ra?"
Tống Bi Phong đáp: "Chuyện này đã sớm truyền khắp Kiến Khang, giúp Yến Phi ngồi vững ở vị trí Biên Hoang đệ nhất cao thủ, trở thành tuyệt đỉnh cao thủ xếp ngang hàng với Tôn Ân và Mộ Dung Thùy."
Lưu Du nói: "Cơ hội vĩnh viễn còn đó, Yến Phi là người có thể làm những chuyện không thể làm, y sẽ tự mình tạo ra cơ hội. Người khác có thể không đoán được kế hoạch của y, nhưng tiểu điệt lại biết có một người có thể giúp y hoàn thành kỳ công cứu người gần như không thể làm được này, người này là Thác Bạt tộc chi chủ Thác Bạt Khuê. Tiểu điệt từng kề vai tác chiến với y, hiểu rõ tài năng của y."
Tống Bi Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm giác giống như đang ở nơi tối đen nhìn thấy một chút ánh sáng, tâm tình đã thoải mái hơn rồi."
Lại nói: "Nếu như Nhậm Thanh Thị không nói dối, chúng ta sẽ phải ứng phó cha con An Thế Thanh. Ngươi từng lần lượt giao thủ với An Thế Thanh và Tôn Ân, võ công hai người so sánh ra sao?"
Lưu Dụ nghĩ tới quái nhân mặt quỷ đoạt được Thiên địa bội đến bây giờ vẫn còn sợ, cười khổ nói: "Theo tiểu điệt thấy nếu không ngang nhau thì cũng không thua kém bao nhiêu."
Tống Bi Phong lặng người nói: "An Thế Thanh lại cao minh đến vậy sao?"
Lưu Dụ đáp: "Mong là Nhậm Thanh Thị thật đã phóng đại chuyện tâm bội, nếu không những ngày ở Biên Hoang Tập của chúng ta tuyệt không dễ dàng, ây dà! Nghĩ tới là khiến người ta đau đầu, hy vọng An Thế Thanh không rảnh dính tay vào chuyện này."
Tống Bi Phong trầm ngâm nói: "Bất luận là Tôn Ân, Giang Lăng Hư hay là An Thế Thanh, đều quyết tâm đoạt cho được ngọc bội, thật ra " Thái Bình Đổng Cực Kinh "có giấu bí mật kinh thiên động địa gì?"
Lưu Dụ đang muốn trả lời, Khổng Tĩnh đã phái người lại mời bọn họ lại sảnh dùng cơm tối, bọn họ buộc phải ngừng tâm tình, trở về sảnh.
oOo
Mộ Dung Tường gần như đúng vào lúc cửa thành phía đông bị phá, lập tức dẫn người vội vã theo cửa nam ly khai có bang chúng Hậu Yến Minh trợ thủ, lập tức lòng quân tan vỡ, bỏ chạy tán loạn.
Mộ Dung Tường lại sai thêm một lần nữa, cũng không lạ chỉ vì y nhìn không ra được thanh thế che thiên phủ địa của đại quân chủ lực Thác Bạt tộc kéo đến từ mặt bắc chỉ là do hơn hai trăm chiến sĩ cộng với hơn ngàn chiến mã không yên không cương hư trương thanh thế làm bộ tấn công. Lại từ hướng đó cho rằng bộ đội trấn giữ Trường Thành đã bị đánh bại, nên "đại quân chủ lực" của Thác Bạt tộc mới có thể chọc thẳng vào, huy binh công đánh Bình Thành.
Mộ Dung Tường đánh giá sai tình thế bên phía Nhạn môn, dẫn đám quân mệt mỏi bỏ chạy về Trung Sơn, mất đi cơ hội to lớn cố thủ Nhạn môn để giằng co với Bình Thành, lại điều viện binh từ Trung Sơn đến hầu vãn hồi bại cuộc.
Lúc Cao Ngạn và Bàng Nghĩa biết được chân tướng của "đại quân chủ lực", hai người đều ngầm lau mồ hôi hột, lại càng thán phục thủ đoạn và đảm lượng kinh người của Thác Bạt Khuê. Thác Bạt Khuê chẳng những là chuyên gia chờ đợi mà còn là cao thủ mạo hiểm.
Thác Bạt Khuê tịnh không vì chiếm được thành mà ngưng trống trận, lập tức phái Trưởng Tôn Tung và Thác Bạt Biều, suất lĩnh hai ngàn chiến sĩ tiến về hướng Nhạn môn. Lại lấy khoảng trăm bang đồ của Sóc Phương bang cho đi trước một bước tiềm nhập vào Nhạn môn, phát tán tin đồn làm ảnh hưởng lòng quân dân.
Lúc Bình Thành rơi vào sự khống chế tuyệt đối của Thác Bạt Khuê thì quân biên phòng của Yến quốc từ Trường Thành cuối cùng cũng đến trước khi mặt trời lặn, nhìn thấy kiên cố như Bình thành cũng bị đoạt trong vòng hai ngày liền kinh hãi hoảng sợ, sao dám công thành tìm chết, tự động bỏ chạy về Trung Sơn.
Lúc này đại cuộc đã định, mộng tưởng công hãm Bình Thành đã trở thành hiện thực. Hoàng hôn hôm sau tin vui truyền về, quân thủ thành Nhạn Môn so với binh lực thành này lại càng không chịu nổi nên đã bỏ thành đào tẩu, bị Thác Bạt quân không cần đánh cũng chiếm được. Hồng đồ đại kế của Thác Bạt Khuê đạp chân vào Trung Nguyên tranh bá đã lật sang một trang mới, đạt được thắng lợi vẻ vang.
Ở khu vực rộng lớn phía trong Trường Thành này, Phù Kiên đã không ngừng mang đám dân vong quốc của Thác Bạt tộc di chuyển về vùng này, cưỡng bức bỏ đi sinh hoạt du mục, đổi thành canh nông sản xuất, cộng thêm tạp nhân và Nhạn Môn nhân có sẵn hình thành một nền kinh tế nông nghiệp cường đại và ổn định. Hàng ngàn thôn làng bé nhỏ đã cung cấp số lượng lớn lương thực và súc vật. Việc chiếm được vùng đất rộng lớn này và khống chế được hai trọng trấn Bình Thành - Nhạn Môn lập tức khiến cho quốc lực của Thác Bạt tộc tăng vọt.
Đại Quận cách mặt đông thành khoảng ba ngày đi ngựa, quy mô và khả năng phòng ngự còn thua xa so với Bình Thành và Nhạn Môn, quân thủ thành chỉ có vài trăm người, lúc tin Bình Thành bị mất truyền tới, lại đem phóng đại số quân xâm nhập lên đến vạn người, quân thủ thành bị dọa bỏ chạy vào nơi hoang dã, trong khoảng thời gian sau đó không có khả năng uy hiếp lực lượng quân chiếm lĩnh.
Yến Phi cùng Thác Bạt Khuê lên đứng trên đầu tường thành Bình Thành, nhìn ngắm gần xa. Mặt trời vừa mọc lên trên bình địa, ôn nhu chiếu xuống mặt đất bao la.
Thác Bạt Khuê nói: "Huynh đệ! Ta thật sự cảm kích ngươi. Nếu không phải ngươi cứu được Tiểu Biều, khiến Mộ Dung Tường trận cước đại loạn, tiến thoái lưỡng nan, trận này hươu chết vào tay ai cũng còn khó nói."
Yến Phi nói: "Ngươi lại nói những lời này với ta sao! Bước kế tiếp nên đi thế nào?"
Thác Bạt Khuê đáp: "Ta sẽ phái người củng cố phòng thủ hai thành, đối với vùng này phải thi hành đức chánh, phủ dụ cho yên lòng dân."
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không chuẩn bị ở lại đây à?"
Thác Bạt Khuê đáp: "Binh lực bọn ta còn yếu, căn bản không đủ để ứng phó với hùng sư của Mộ Dung Thùy, bởi vậy tuyệt đối không ngu xuẩn động chạm tới Trung Sơn. May mắn là cho dù Mộ Dung Thùy quyết định trở về bắc ngay sau khi được tin, ít nhất cùng cần hai đến ba tháng thời gian, ta sẽ lợi dụng thời cơ trước tiên toàn lực thu thập Hách Liên Bột Bột, lấy hết vùng Hà Sáo Hoàng Hà, tăng thêm khả năng ứng phó Mộ Dung Thùy. Tiểu Phi, ngươi đương nhiên sẽ toàn lực giúp ta chứ?"
Yến Phi không đáp hỏi ngược lại: "Nếu như Mộ Dung Thùy bỏ hết mọi chuyện, tự mình dẫn đại quân về bắc, ngươi làm sao ứng phó?"
Thác Bạt Khuê cười khổ nói: "Ta chỉ có thể bỏ Bình Thành và Nhạn Môn, trốn về Thịnh Nhạc nằm yên xem sao, còn đại kế tranh bá của ta sẽ trở thành bọt nước vì Mộ Dung Thùy sẽ cho đóng trọng binh ở Bình Thành, khiến ta khó có thể lại bước nửa bước vào trong Trường Thành."
Y chán nản đặt tay lên vai Yến Phi, thở dài nói: "Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi cũng sẽ kết thúc. Thiên hạ không có ai, tính luôn cả Tiểu Phi ngươi, có thể dưới tình huống bình thường, từ trên tay Mộ Dung Thùy đoạt được nữ nhân lúc nào cũng bên cạnh y, huống chi còn có tiểu tì nhỏ bé yêu kiều không biết võ công không thể không lý tới."
Yến Phi trầm giọng nói: "Nếu Mộ Dung Thùy chỉ điều binh khiển tướng trở về đánh ngươi thì sao?"
Thác Bạt Khuê bỏ tay đang đặt lên người chàng ra, đứng thẳng thân hình hùng vĩ, hai mắt rực sáng nhìn đăm đăm xuống đồng bằng xa thẳm, hào khí xung thiên, nói: "Thì ta và ngươi đều được cứu. Trở về chắc chắn là Mộ Dung Bảo, ta sẽ cho hắn nếm mùi đại bại, lại muốn Yến nhân vĩnh viễn không thể trở mình."
Yến Phi không hiểu hỏi: "Làm sao có thể khiến Yến nhân vĩnh viễn không thể trở mình?"
Thác Bạt Khuê hai mắt sát khí đại thịnh, đáp: "Hiện tại không thể nói cho ngươi biết, ngươi đợi rồi xem!"
Yến Phi nói: "Nếu Mộ Dung Bảo thảm bại, Mộ Dung Thùy không còn lựa chọn, sẽ lập tức đình chỉ mọi chuyện, trở về đem quân cùng ngươi quyết thắng bại, ngươi vẫn bỏ chạy về Thịnh Nhạc sao?"
Thác Bạt Khuê cười nhẹ nói: "Bây giờ khác sau này khác, lúc đó ta sẽ cùng Mộ Dung Thùy đấu đến cùng, bởi vì đến lúc đó lông cánh của ta đã đủ, còn binh lực của Mộ Dung Thùy thì lại suy yếu đi nhiều, thêm quân tâm sĩ khí bị đả kích nghiêm trọng. Cơ hội của ta đã đến, cơ hội của ngươi cũng đến."
Sau đó đưa mắt nhìn chàng, trầm giọng nói: "Lúc Mộ Dung Thùy dưới tình huống như vậy trở về thu phục Bình Thành và Nhạn Môn, nếu như ngươi có thể dùng binh mã của Biên Hoang Tập tổ chức thành một đội quân tinh nhuệ, ta có thể liền lạc như áo trời phối hợp với ngươi, chỉ cần phán đoán chính xác, một đòn cứu được chủ tì Kỷ mỹ nhân, sẽ là sự đả kích trí mệnh đối với Mộ Dung Thùy, giúp ta có thêm lòng tin sẽ đoạt được thắng lợi cuối cùng."
Yến Phi gật đầu nói: "Ngươi đã nói ra chuyện ta đang suy tư trong lòng. Hách Liên Bột Bột là tướng bại trận, không dám mạnh miệng, bằng vào tài trí của ngươi có thể dễ dàng thu thập hắn, không cần ta phải giúp."
Thác Bạt Khuê nhíu mày nói: "Ngươi tính đi đâu?"
Yến Phi đáp: "Ta lập tức trở về Biên Hoang Tập, kiếm cách thành lập một đội binh tinh nhuệ như lời ngươi nói. Nếu phản công đánh ngươi là Mộ Dung Bảo, ta biết ngươi dư sức ứng phó, nếu như đốc sư lại là Mộ Dung Thùy, trên đường ta sẽ kiếm cách đoạt lại chủ tì Thiên Thiên, sinh tử của ta cũng không cần ngươi phải phí công lo tới."
Thác Bạt Khuê ngây người giây lát, biểu tình hiện vẻ đau khổ, nói: "Ta rất muốn nói bất luận tình huống ra sao, cũng sẽ toàn lực giúp ngươi, nhưng mang nặng trên vai ta là vinh nhục của cả tộc, chỉ một lời đơn giản như vậy, lại không có cách gì nói ra. Tha lỗi cho ta!"
Yến Phi đặt một tay lên vai y, cười nói: "Mọi chuyện phải coi an bày của lão thiên gia, để coi Mộ Dung Thùy có đưa ra quyết định sai lầm không. Chỉ là ta có một trực giác là Mộ Dung Thùy vẫn chưa thật sự đánh giá đúng uy hiếp của ngươi đối với y, cộng thêm không muốn bỏ đi cơ hội ngàn năm có một tiến đánh Quan Trung, lại đánh giá quá cao năng lực của Mộ Dung Bảo, nên nhất định chỉ cần phái con trai về đối phó ngươi."
Thác Bạt Khuê nói: "Như vậy bọn ta còn hy vọng phục quốc, ngươi cũng có thể cùng mĩ nhân về lại Biên Hoang Tập, tiếp tục những ngày tháng phong lưu thỏa ý của ngươi."
Yến Phi nói: "Ta đi đây! Ngươi cần phải cẩn thận mọi chuyện, chớ có đắc ý khinh địch."
Thác Bạt Khuê cười mắng: "Ta là loại người đó sao? Sau khi về đến Biên Hoang Tập, lúc gặp Tiểu Nghi nhờ ngươi nói y một tiếng, ta rất hài lòng với công tác của y ở Biên Hoang Tập. Khi ta lập quốc xưng vương, y sẽ là Thái Nguyên công của ta."
Thái Nguyên là thành trì tối trọng yếu ở mặt nam của Nhạn Môn, vật tư giàu có, lại là trung tâm mậu dịch, trên mặt quân sự và kinh tế đều chiếm một vị trí địa lý trọng yếu.
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi chuẩn bị công đánh Thái Nguyên?"
Thác Bạt Khuê cười ha hả đáp: "Tiểu vương làm sao dám? Chỉ là đến lúc ta xưng vương xưng bá thì ngày Thái Nguyên nằm trong bản đồ của ta còn xa sao?"
Yến Phi cười, tiêu sái ra đi.