Hồi 40
Hoang Ngoại Tụ Nghĩa

    
ến Phi vội lên đường ngay trong đêm, lúc trời sáng đến được chỗ Tân Nương Hà và Hoài Thủy gặp nhau.
Tối hôm qua chàng mặc sức phóng như bay vì chàng buộc phải sớm đến nơi, đồng thời cũng mượn dịp làm vơi đi nỗi phẫn hận bất bình trong lòng đối với việc Vương Đạm Chân bị bức đến Kinh Châu làm thiếp cho Hoàn Huyền vì cảm nhận bản thân cũng đã chịu qua cảnh huống tương tự.
Từ sau khi Phù Kiên nam lai, tình thế biến chuyển đã cuốn chàng vào thời đại chiến loạn vô tình, cùng Kỷ Thiên Thiên rơi xuống dòng sông tình ái. Đến giờ phút này, chàng đã ngày càng lún sâu vì vậy phải phát huy năng lực toàn thân kiên trì đi tiếp, cho đến lúc thắng lợi hoàn toàn.
Sự uy hiếp của Tôn Ân càng khiến chàng như ngồi trên kim châm, cảm thấy nguy cơ tứ bề, sát ý vây phủ.
Bất quá đêm qua chạy hết tốc lực lại khiến cho chàng tiến vào ở trong một trạng thái kỳ dị, xuyên rừng băng đồng, vượt núi qua sông, đem tất cả phiền não trong đầu bỏ lại đằng sau, hiện giờ trong lòng chỉ còn lại có tình yêu đối với Kỷ Thiên Thiên.
Mặc kệ sự thật tàn khốc bất nhân như thế nào, trừ phi rút kiếm tự tận nếu không mỗi người đều phải tiếp tục sống, còn cần ra vẻ như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì, thời gian không cho phép bất luận kẻ nào có khoảng trống chuốc buồn chuốc khổ. Giống Lưu Dụ mới mất đi Vương Đạm Chân, gã vẫn phải đè nén đau thương lo chu toàn việc địch nhân đến xâm phạm. Sinh mạng bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy bất lực.
Sau khi chạy rất nhanh gần trăm dặm, chàng thấy không có cảm giác mệt nhọc, tinh thần cùng thể lực đều có một cảm giác mới rung động lòng người. Hồi tưởng lại tình huống chạy như bay đêm qua, giống như cùng bơi cùng múa với thiên địa, có Kỷ Thiên Thiên lặng lẽ bầu bạn với chàng trong tim làm cho chàng không có một chút cảm giác cô quạnh. Chàng không còn đơn độc tác chiến, bất luận cô đơn thế nào thì với hình bóng Kỷ Thiên Thiên vĩnh viễn ở trong lòng để cùng chàng đối đầu với Tôn Ân, vốn là người rất có thể là địch nhân đáng sợ nhất trên đời.
Yến Phi dùng hai nhánh cây nhẹ nhàng lướt qua Hoài Thủy, chàng đang muốn men theo Tân Nương Hà mà đi, bất chợt nảy sinh cảm giác liền dừng lại bên bờ.
Bốn bóng người từ trong rừng rậm bên cạnh lao ra nghênh đón kêu đích danh chàng.
Yến Phi ngây người nhìn.
Kẻ đến chính là Đồ Phụng Tam, Cao Ngạn và người chàng không ngờ sẽ gặp tại nơi này đó là Mộ Dung Chiến và Trác Cuồng Sinh.
Cao Ngạn kêu to lên: "Lưu tiểu tử đâu? Hy vọng y không bị Lưu Lao Chi bắt đưa đến trong quân lao!"
Nhớ tới Lưu Dụ, Yến Phi lại buồn một hồi, nhưng chỉ có thể giấu kín tâm sự trong lòng.
Chàng cười đáp lời: "Chính vì cuộc đại chiến sắp tới của chúng ta mà tiểu Lưu phải làm tốt việc chuẩn bị. Mẹ ơi! sao các ngươi lại đến nơi này? Đừng nói với ta là bị địch nhân bức đành lưu vong đến đây."
Mộ Dung Chiến bước đến trước mặt chụp lấy hai tay chàng, lộ ra sự kích động khi chiến hữu trùng phùng, mừng rỡ nói: "Cũng không sai nhiều lắm, thực ra địch nhân của chúng ta lại là tuyết lớn, tuyết rơi liền ba ngày làm chúng ta bị đói rét buộc phải rời khỏi vùng Vu Nữ Khâu đến phương nam tránh tuyết. Con bà nó! Ở đây cũng trời lạnh đất đóng băng như thế, may mà bao tử có thể được no."
Trác Cuồng Sinh đi đến cạnh chàng, vỗ mạnh vào lưng hưng phấn nói: "Tên tiểu tử ngươi đã thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, là quang vinh của tất cả Hoang nhân chúng ta. Cũng may nhờ trận tuyết lớn rơi liên tục ba ngày, chúng ta dù chịu khổ hết chỗ nói nhưng cũng làm tê liệt hành động bao vây từ bốn phương tám hướng của địch nhân, chúng ta dựa vào địa thế quen thuộc đột vây đào tẩu. Bây giờ Tân Nương Hà nhiệt náo giống như Biên Hoang tập, chỉ hận người thì nhiều nhưng lại không có chỗ dùng, chỉ tiêu hao khá nhiêu lương thực trân quý."
Đồ phụng Tam nói: "Đừng trách bọn họ không tiếp tục kiên trì trú tại Vu Nữ Khâu, người có thể cầm cự thêm một đoạn thời gian nhưng chiến mã lại không thể tiếp tục."
Yến Phi mừng ra mặt nói: "Sao ta lại trách bọn họ, mừng còn không kịp nữa là, ta lo lắng chính là không đủ nhân thủ khó có thể ứng phó với địch nhân, bây giờ không cần phải lo nữa."
Đồ phụng Tam trầm giọng: "Phát hiện hành tung địch nhân phải không?"
Trác Cuồng Sinh xen vào: "Chúng ta vào trong rừng ngồi xuống hãy nói, năm tên Hoang nhân đứng ở vùng đất không thuộc biên hoang còn ra thể thống gì nữa?"
Trong tiếng cười và chửi mắng, năm người đi sâu vào trong rừng cây.
Trác Cuồng Sinh tịnh không khoa trương tình hình nhiệt náo của cứ địa Tân Nương Hà của Đại Giang bang. Ở khúc sông đậu gần năm mươi chiếc thuyền lớn nhỏ, làng chài mọc lên những lều bạt xen kẽ lấp đầy khu đất trống giữa các ngôi nhà, làn khói bếp bốc lên nơi nơi, khung cảnh lạ lùng và hưng thịnh giống như chuyển Biên Hoang tập đến nơi này. Tính sơ qua số người tập trung ở đây lên đến hai, ba vạn.
Mặc dù đông đúc nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác náo nhiệt, hòa bình an lạc và không có một chút hỗn loạn. Người không rõ nội tình chỉ cần tưởng tượng những người tụ tập ở đây không phải võ sỹ gan góc đầy mình, mà là giang hồ nhi nữ nam trộm cắp, nữ hát xướng, hoặc lưu manh chuyên trộm gà bắt chó, những kẻ buôn lậu, đào phạm bị quan phủ các nơi truy nã, đồng thời cũng sẽ không thể lý giải nổi việc họ tuân thủ quy củ.
Chỉ có Hoang nhân mới hiểu được chính mình, trong lòng mỗi người đều biết rõ lối thoát duy nhất là thu phục Biên Hoang tập. Sự thật bọn họ là người bị tình thế bức bách, dù lần đầu tiên đến Biên Hoang tập trong lòng mỗi người đều có dụng tâm thừa nước đục thả câu, nhưng trải qua hai lần bị chiếm đóng, được kêu gọi và cảm hóa bởi tình cảm sâu đậm và cao thượng của Kỷ Thiên Thiên, đều khiến bọn họ triệt để cảm nhận được chỉ có Biên Hoang tập mới là nơi họ nương náu, hưởng thụ sự tự do, công bằng và chính nghĩa chưa từng có ở bất kỳ địa phương nào.
Nơi trung tâm bến tàu, Phi Điểu kỳ do Kỷ Thiên Thiên thiết kế tung bay trên không trung cao khoảng bảy tám trượng, tượng trưng cho trái tim của tất cả Hoang nhân, thống nhất dưới lá cờ đại biểu cho tự do và công nghĩa của Biên Hoang tập.
Yến Phi vừa đến nơi lập tức gây nên sự náo động, chàng không chỉ là đại công thần trảm sát Trúc Pháp Khánh mà còn là đệ nhất hảo hán không thể thay thế trong lòng Hoang nhân.
Hoang nhân dùng cách thức riêng của họ kêu gọi reo hò, sỹ khí dâng cao đến cực điểm, cao hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây tại Biên Hoang tập. Cho dù là người đần độn không lanh lẹ đi chăng nữa, cả trái tim họ cũng hòa cùng một nhịp với trái tim sục sôi nhiệt huyết của các Hoang nhân khác.
Thành viên Chung Lâu nghị hội Diêu Mãnh, Giang Văn Thanh, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân một nhóm người cùng nghênh đón Yến Phi vào chủ đường của căn cứ, lập tức cử hành hội nghị lần đầu tiên sau khi Biên Hoang tập bị chiếm đóng. Bàng Nghĩa, Tịch Kính, Âm Kỳ, Phương hồng Sinh, Cao Ngạn, Đinh Tuyên cũng được phép dự thính.
Yến Phi ngồi ở một đầu chiếc bàn gỗ vuông dài hai trượng, Trác Cuồng Sinh làm chủ trì cuộc họp ngồi ở đầu đối diện, những người khác thì ngồi ở hai bên, những người dự thính ngồi thành một dãy ở phía sau, mọi thứ vẫn theo quy củ Chung Lâu nghị hội.
Trước khi hội nghị bắt đầu, Trác Cuồng Sinh đề nghị mọi người đứng dậy mặc niệm những Hoang nhân bất hạnh bị giết tại Biên Hoang tập, sau đó cho Yến Phi báo cáo tình hình mới nhất.
Báo cáo hoàn tất, Trác Cuồng Sinh cười khà khà nói: "Cái này gọi là ông trời giúp ta, chúng ta đang lo làm thế nào đánh gục được Lưỡng Hồ bang trên mặt nước, gã lại đến trước cửa mang lại cho chúng ta thời cơ trời ban."
Giang Văn Thanh ném ánh mắt sang Đồ Phụng Tam nói: "Muốn đánh bại Lưỡng Hồ bang, trước tiên phải đối phó với đội nhân mã đến tập kích của Hoàn Huyền, Đồ đương gia có ý kiến thế nào?"
Tất cả mọi người hiểu được hàm ý đằng sau mấy câu của Giang Văn Thanh hỏi, bởi vì Đồ Phụng Tam một thời là người của Hoàn Huyền, nếu như đánh tan đội quân năm ngàn người của Hoàn Huyền sẽ đẩy quan hệ giữa Đồ phụng Tam và Hoàn Huyền rơi vào thế không thể vãn hồi.
Riêng Yến Phi tâm sự nặng nề, trước khi bắt đầu hội nghị, chàng truyền đạt ý nguyện của Lưu Dụ muốn Đồ Phụng Tam thống soái chiến dịch lần này với Giang Văn Thanh. Chàng đương nhiên nói rất uyển chuyển, chỉ ra Đồ Phụng Tam là người rất quen thuộc địch nhân, nhưng lúc ấy Giang văn Thanh lại không tỏ rõ ý kiến, bây giờ vừa mới bắt đầu đã hướng Đồ Phụng Tam truy hỏi, chính là muốn xem phản ứng của Đồ Phụng Tam rồi đưa ra quyết định then chốt có nên ưng thuận dùng Đồ Phụng Tam thành thống soái không.
Quan tâm nhất đến vấn đề này chính là Âm Kỳ, bởi vì điều này trực tiếp ảnh hưởng đến hướng đi của y.
Đồ phụng Tam cười nhạt nói: "Từ khi Hoàn Huyền cùng Nhiếp Thiên Hoàn kết minh quan hệ giữa bọn ta đã sớm rạn nứt, bây giờ sai người đến công đánh Tân Nương Hà, rõ ràng muốn đuổi tận sát tuyệt. Hừ! Đồ Phụng Tam ta là người có cừu tất báo, hôm nay tại nơi này ta công bố: Ta và Hoàn Huyền thề bất lưỡng lập, hắn không chết thì ta vong, không còn khả năng khác.”
Trác Cuồng Sinh là người đầu tiên vỗ tay cổ vũ, mọi người theo đó hò reo trợ uy trong đường bầu không khí sôi sục cuồng nhiệt.
Giang Văn Thanh hân hoan nói to: "Tiện đây ta thay Lưu soái đề xuất chủ trương của huynh ấy, thỉnh nghị hội cùng nhau quyết định trận này do Đồ đương gia toàn quyền chỉ huy."
Chủ đường bỗng chốc lặng im.
Mộ Dung Chiến giơ tay tán thành đầu tiên, tiếp theo mọi người tới tấp giơ tay biểu thị đồng ý.
Đồ Phụng Tam thản nhiên đứng dậy nói dứt khoát: "Đa tạ các vị đã xem trọng tiểu đệ, Đồ Phụng Tam ta nhất định thể hiện hết khả năng, tuyệt không để cho các vị thất vọng."
Y lại đặc biệt hướng Giang văn Thanh tỏ lòng tạ ơn.
Yến Phi trong lòng vui mừng và yên tâm, rốt cuộc Hoang nhân cũng đoàn kết nhất trí, vì mục tiêu cộng đồng bỏ qua thành kiến người khác phái hệ, dùng thế trận tốt nhất nghênh chiến địch nhân, cũng có thể nhìn ra ảnh hưởng của Lưu Dụ đối với Giang Văn Thanh.
Trác Cuồng Sinh giọng hoan hỉ: "Thỉnh Đồ soái ra chỉ thị! Tất cả đều là huynh đệ tỷ muội, không cần nói lời khách khí."
Yến Phi đặt câu hỏi: "Hiện nay chúng ta có trong tay bao nhiêu chiến sỹ và chiến thuyền có thể dùng, về tình hình lương thực và vũ khí như thế nào?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Chiến sỹ chúng ta có thể dùng khoảng chừng tám nghìn người, tình trạng tốt, về mặt binh khí không phải là vấn đề lớn, chẳng qua cung tên là thiếu nhất, xem ra không đủ ứng phó một trận thủy chiến quy mô lớn. May mắn có Hoàn Huyền quan tâm phái người mang cung tên đến đây!"
Diêu Mãnh và Cao Ngạn đồng thời vỗ tay, hét lên: "Nói hay lắm."
Trình Thương Cổ nói: "Còn về chiến thuyền thì có chiến thuyền Song Đầu đã tu bổ và mới đóng thêm mười hai chiếc, cộng thêm năm chiến thuyền Tư Mã Đạo Tử tặng, tổng cộng là mười bảy thuyền lớn. Ngoài ra chiến đĩnh cải tạo từ thuyền buôn cỡ nhỏ có hai mươi tám chiếc, chỉ cần cung tên không thiếu, thực lực như vậy cũng đủ phục kích đội thuyền Lưỡng Hồ bang."
Hồng Tử Xuân vỗ bàn quát: "Chúng ta lần này là được ăn cả ngã về không, không thắng không quay về."
Giang Văn Thanh điềm tĩnh nói: "Trận này chúng ta không thắng không được, bởi vì Lưu Lao Chi mới phái đặc sứ đến truyền đạt cảnh cáo nghiêm khắc của hắn, hạn cho chúng ta nội trong hai ngày phải rời khỏi những địa phương thuộc phía nam Dĩnh Thủy, nếu không hắn sẽ ra tay đối phó chúng ta, tuyệt không nhân nhượng."
Đồ phụng Tam hỏi: "Hắn phái ai đến truyền lời?"
Giang văn Thanh đáp: "Người này kêu Lưu Tập, là đồng tộc của Lưu Lao Chi và cũng là tâm phúc của y làm đại diện, nên không thể hoài nghi."
Diêu Mãnh mở mồm mắng lớn: "Con bà nó Lưu Lao Chi! Trong thời khắc lúc này còn dở trò giậu đổ bìm leo."
Đồ Phụng Tam sửa mình ngay ngắn hướng Yến Phi nói: "Yến huynh thấy như thế nào?"
Quần hùng Biên Hoang trước giờ luôn ở thế vừa hợp tác vừa cạnh tranh. Yến Phi biết rõ với sự thông minh của Giang Văn Thanh, trong lòng nàng sớm có phương án, chỉ là đem ra kiểm tra tài năng lãnh đạo của Đồ Phụng Tam xem phương pháp ứng biến của y.
Bèn mỉm cười nói: "Về thời gian có phần quá trùng hợp phải không?"
Cơ Biệt theo sau Hồng Tử Xuân vỗ chưởng lên mặt bàn biểu thị hàm ý đây lại là một chuyện khác, gã phẫn hận nói: "Lưu Lao Chi rõ ràng muốn cùng Hoàn Huyền và Nhiếp thiên Hoàn liên thủ loại trừ chúng ta, hơn nữa không cần phí một binh một tốt lại có thể ngồi thu thành quả."
Yến Phi trước giờ không thích con người Cơ Biệt, bởi vì chàng không tán thưởng cách sinh hoạt xa hoa của gã, bất quá trải qua hai lần Biên Hoang tập bị chiếm đóng cùng chung hoạn nạn cách nhìn với gã dần dần thay đổi lại. Dưới áp lực loạn trong giặc ngoài, cho dù loại người tham luyến cuộc sống sung sướng, siêng ăn lười làm như Cơ Biệt cũng từ cuộc sống suy sụp mất tinh thần trở nên phấn chấn, việc nghĩa không từ cùng mọi người đồng cam cộng khổ, tác chiến đến cùng.
Trác Cuồng Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lưu Lao Chi muốn ép chúng ta rời khỏi Tân Nương Hà là nơi có thể phòng ngự quân sự, trong lúc vội vã vượt qua Hoài Thủy chạy đến Biên Hoang sẽ bị quân Hoàn Huyền mai phục bờ đối diện đột nhiên đánh úp, giết chúng ta một mảnh giáp không còn. Đội chiến thuyền của chúng ta sẽ do Lưỡng Hồ bang phụ trách thanh trừ, chiêu này quả thật ác độc phi thường."
Phí Nhị Phiết vừa vuốt râu vừa trầm giọng: "Chúng ta đã khám phá ra gian mưu của đối phương, đương nhiên có thể tương kế tựu kế đánh ngược lại cho bọn chúng tơi bời tan tác, dằn mặt Lưu Lao Chi một chút."
Mộ Dung Chiến nói: "Như thế Kinh Châu quân sẽ không qua sông Hoài, chỉ phái thám tử giám thị động tĩnh, lựa lúc chúng ta qua sông trở về Biên Hoang sẽ đánh úp."
Mỗi người ngồi tại nơi đây đều là lão giang hồ thân kinh bách chiến, chỉ nghe lời truyền đạt của Lưu Lao Chi bất chợt đoán ra sách lược của địch nhân, đương nhiên hiểu rõ Kinh Châu quân đang xuôi theo Biên Hoang tiến đến chỗ bọn họ mới là điểm quan trọng, nếu không rất có thể chịu tổn thất thê thảm trong gian kế của địch nhân.
Nếu bọn họ muốn toàn bộ ly khai nhất định phải qua Hoài Thủy theo đường bộ trở về, tất cả chiến thuyền lớn nhỏ dùng để vận chuyển lương thực vật tư. Hai, ba vạn người tuy nhiều nhưng phần lớn là lão nhược, phụ nữ trẻ em, hoặc những người không đủ sức chiến đấu, hành động đã chậm chạp, do vậy mục tiêu lại càng rõ ràng, dù cho không có sự uy hiếp của Kinh Châu quân, cứ như thế quay về Biên Hoang khác gì tự tìm đường chết. Lưu Lao Chi xác thực muốn dồn họ vào tuyệt lộ, cho nên trong lòng mỗi người đều nảy sinh căm phẫn.
Giang Văn Thanh nói: "Ngoài tin xấu ra còn có một tin tốt, cứ địa của chúng ta tại Bí Hồ Dĩnh Thủy vẫn còn bình yên không tổn hại. Chỉ cần đánh bại Lưỡng Hồ bang, chúng ta có thể chiếm lại cứ địa Bí Hồ thay thế Tân Nương Hà."
Đồ Phụng Tam động dung: "Đây là tin tức rất tốt."
Bí Hồ vốn là nhánh sông Dĩnh Thủy nằm giữa Biên Hoang tập và Dĩnh Khẩu, ngày đó do Lưu Dụ dẫn đường đội thuyền Đại Giang Bang nấp ở đó trở thành kỳ binh tiềm phục, khiến bọn họ tạo ra chiến tích huy hoàng trong chiến dịch phản công Biên Hoang tập đầu tiên. Sau khi thu phục Biên Hoang tập, Giang Văn Thanh quyết ý phát triển căn cứ này cùng Biên Hoang tập và Tân Nương Hà tương trợ hô ứng. Hiện mười hai chiếc Song Đầu hạm bên ngoài, trong đó có tám chiếc tháo chạy trở về từ căn cứ Bí Hồ, trên đường đi cứu được không ít chiến sĩ đào vong.
Mọi người đang vì tìm cứ điểm dừng chân tại Biên Hoang mà đau đầu, lúc này nghe được báo cáo lập tức tinh thần phấn chấn.
Tịnh Kinh nói: "Đại tiểu thư một mực hoài nghi đó có lẽ là cái bẫy của địch nhân. Lưỡng hồ bang đã từng vì thế mà nếm mùi đau khổ, chiếu theo lý không thể không biết sự tồn tại của căn cứ Bí Hồ."
Hồng Tử Xuân tiếp lời: "Chỉ cần suy đoán có thể là cạm bẫy, thì cạm bẫy đã không còn là cạm bẫy."
Đồ phụng Tam cất giọng nhàn nhạt: "Chẳng những không phải cạm bẫy, còn ngược lại biến thành cạm bẫy đối phó với địch nhân."
Yến Phi biết Đồ Phụng Tam đã tính trước kỹ càng, càng nắm chắc Giang Văn Thanh âm thầm vì Đồ Phụng Tam tạo thế, bởi nàng nhìn ra Đồ Phụng Tam có thể thành chiến hữu và đồng bọn đắc lực của nàng và Lưu Dụ, hơn nữa không giới hạn chỉ trong một trận chiến thu phục Biên Hoang tập. Điểm mạnh của Đồ Phụng Tam so với Giang Văn Thanh là y quen thuộc đối với Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn, đây là kinh nghiệm quý báu không có gì thay thế được. Lại thêm Đồ Phụng Tam trường kỳ chấp hành nhiệm vụ lật nhào Đại Tấn vì Hoàn Huyền, đối với tình thế quân sự và địa lý rõ như chỉ lòng bàn tay, một nhân tài như thế có thể tìm được ở nơi nào?
Đột nhiên lúc đấy Yến Phi cảm thấy Giang văn Thanh đối với Lưu Dụ không đơn giản chỉ là quan hệ đồng bọn.
Giang Văn Thanh hướng Đồ Phụng Tam nói: "Lưu Lao Chi đối với chúng ta nhẫn tâm như thế, đại biểu cho Lưu lao Chi đã quyết định theo phe Hoàn Huyền phải không?"
Đồ Phụng Tam cũng bắt đầu cảm giác được Giang Văn Thanh đang dẫn đường cho hướng suy nghĩ của mình, y cảm kích hướng sang nàng cười nói: "Rất khó nói, cũng có thể hắn lập kế hòa hoãn với phe Vương Cung và Hoàn Huyền, lúc hắn phát động có thể tiêu diệt phe Hoàn Huyền khiến y trở tay không kịp. Ta dám khẳng định rằng chỉ cần Lưu Lao Chi trở giáo, đầu Tư Mã Đạo Tử, liên minh thảo phạt Tư Mã Đạo Tử do Hoàn Huyền cầm đầu sẽ nếm mùi chạy không kịp."
Mọi người trở nên trầm mặc, tình thế phương nam phức tạp khó lường, biến hóa trong tương lai không ai nắm chắc.
Đồ Phụng Tam ánh mắt kiên định chầm chậm nhìn lướt qua mỗi người đang ngồi, nói: "Quả thật thắng lợi đã nằm trong lòng bàn tay chúng ta, chỉ đợi chúng ta nắm lấy. Đầu tiên chúng ta làm giống như toàn bộ triệt phản Biên Hoang tập, đưa lương thực lên trên thuyền để địch nhân không đề phòng đội chiến thuyền của chúng ta, sự thật trên đó đều là phế vật có thể tùy lúc vứt bỏ. Về mặt này do Trình công và Phí công hai vị phụ trách."
Trình Thương Cổ và Phí Nhị Phiết hân hoan lĩnh mệnh. Trình Thương Cổ nói nói: "Chúng ta không chỉ lừa địch nhân, ngay cả người mình cũng gạt luôn, đúng không?"
Đồ phụng Tam gật đầu xác nhận, sau đó hướng Cao Ngạn nói: "Ngươi nên rõ chúng ta cần gì và ngươi là cao thủ về phương diện này, vậy do ngươi phụ trách kiến lập một mạng lưới tình báo nhằm vào ba phe Kinh Châu quân, Lưỡng Hồ bang và Bắc Phủ binh, tuyệt đối không cho phép có sai lầm."
Cao Ngạn đứng bật dậy thi lễ một cách khoa trương, lớn tiếng đáp ứng: "Đồ soái có lệnh, Cao tiểu tử ta tất làm cho thỏa đáng, ta sẽ lựa chọn thám tử có bản lĩnh và tin cậy nhất, tất cả do ta chỉ huy. Hô hô… bổn tiểu tử lập tức đi thực hiện." Dứt lời như gió đi ngay, gây ra trận cười lớn ầm ầm.
Trong lòng Yến Phi thầm khen, không ngờ hắn có thể lấy đại cục làm trọng như thế, cả Tiểu Bạch Nhạn không hề ảnh hưởng đến hắn.
Đồ Phụng Tam nói: "Điều động binh lính, phân phối vũ khí do Mộ Dung đương gia, Âm Kỳ và Đinh tiên sinh an bài. Toàn diện triệt tẩu do Cơ công tử và Hồng gia đi lo liệu. Đợi Lưu soái trở về, chúng ta mới có thể quyết định tại nơi nào qua sông, làm sao cùng địch nhân đùa một trận trốn tìm ngoạn mục."
Mọi người đáp ứng ầm ỹ.
Đồ Phụng Tam nói: "Có chủ tất có phó, ta đã làm chủ soái chiến dịch này tính ra cũng có tư cách bổ nhiệm phó thủ, vậy thỉnh Đại tiểu thư làm phó soái, lúc ta không có mặt mọi chuyện do tiểu thư toàn quyền chỉ huy."
Trác Cuồng Sinh vỗ tay nói: "Tốt! Quả nhiên là chủ soái thiện chiến, hiểu được quy củ trên chiến trường. Biên Hoang tập ta nhân tài đông đúc, tự tiện phái ra một người đều có thể là nhân vật đơn độc phụ trách một mặt. Bất quá tựa hồ lãng phí ta rồi, ta cũng là nhân tài mà!"
Bàng Nghĩa bật cười: "Đương nhiên ưu điểm lớn nhất của ngươi là nghĩ cách đoàn kết mọi người."
Đồ Phụng Tam nói: "Lần này là lần đầu tiên chúng ta họp nghị hội ngoài Biên Hoang, nhiệm vụ của Trác tiên sinh là phát huy tinh thần Dạ Oa tộc, thừa cơ lôi kéo thêm nhiều người nhập Oa."
Dứt lời y hướng Yến Phi nói: "Ta muốn dẫn Yến huynh đi gặp một người."
Yến Phi lấy làm ngạc nhiên.