Dịch giả: Vũ Anh Tuấn
Đêm thứ mười
Hồi kết của quán “Lưỡi liềm và bó lúa”

    
Vào ngày hôm sau cái đêm xảy ra thảm kịch kinh hoàng đó, những tờ bố cáo đã được dán khắp thị trấn để thông báo về một cuộc họp lớn của mọi người tại quán “Lưỡi liềm và bó lúa” vào tối hôm đó.
Khi trời vừa chạng vạng tối, mọi người bắt đầu kéo đến. Phòng bar, vốn đã đóng cửa trong suốt cả ngày, giờ được mở toang và thắp sáng choang. Trong căn phòng này, nơi bắt nguồn, thúc đẩy và hoàn tấtcủa bao điều xấu xa, tội lỗi, một đám đông những người đàn ông trông nghiêm trang đã tập trung từ sớm. Trong số họ, tôi thấy có hình dáng thanh nhã của ông Hargrove. Joe Morgan – hay đúng hơn – ngài Morgan – cũng là một trong những người có mặt. Tôi đã không thể nhận ra được Joe Morgan nếu như không có một người đứng gần tôi gọi tên của ông. Ông ăn mặc lịch sự, đứng nghiêm chỉnh, và mặc dù có thêm những nếp nhăn hằn sâu xuất hiện trên khuôn mặt đăm chiêu của Joe, nhưng mọi dấu vết một thời sa ngã trước đây của ông đã không còn nữa. Trong lúc tôi quan sát, Joe Morgan đã đứng dậy và nói vài lời với đám đông, đề nghị cử ông Hargrove làm người chủ trì cuộc họp. Mọi người có mặt đều đã nhất trí với ý kiến đó.
Tiếp nhận vai trò của mình, ông Hargrove đã phát biểu ngắn gọn về biến cố vừa xảy ra.
“Mười năm trước” ông nói, giọng hơi run rẩy khi mới bắt đầu, nhưng càng nói giọng ông càng trở nên rắn rỏi hơn “không có nơi nào trong hạt Bolton hạnh phúc hơn ở Cedarville. Giờ đây, những dấu vết của sự huỷ hoại đang được thấy ở mọi nơi. Mười năm trước, có một người thợ xay tốt bụng, chăm chỉ ở Cedarville được mọi người quý mến, và hiền lành như một đứa trẻ. Giờ đây thi thể to lớn và bị biến dạng của ông đang nằm trong căn phòng đó. Cái chết của ông thật nghiệt ngã, và được gây ra bởi bàn tay của chính người con trai ông!”
Những lời của ông Hargrove được nói ra chầm chậm, rõ ràng và nhấn mạnh. Không một người nào có mặt lại không cảm thấy một cái rùng mình lan khắp các dây thần kinh trong người khi những lời cuối cùng của ông được nói ra bởi một giọng thì thào khàn khàn.
“Mười năm trước” ông nói tiếp “người thợ xay đó đã có một người vợ hạnh phúc, và hai đứa con thơ ngây, trái tim đầy niềm vui. Giờ đây, người vợ của ông đã bị mất trí và đang ở trong một trại tâm thần, và con trai ông đang ở trong một xà lim dành cho những người phạm tội ác nghiêm trọng, vì đã giết cha mình!”
Ông Hargrove dừng lại một chút, trong khi những người tham dự cuộc họp chăm chú đứng nhìn ông, vẻ chờ đợi.
“Mười năm trước” ông tiếp tục “thẩm phán Hammond là người giàu nhất ở Cedarville. Ngày hôm qua, ông ấy đã được đưa đến nhà tế bần, như một người cùng khổ không có bạn bè, và hôm nay ông ấy đã được chôn cất mà không có nước mắt tiễn đưa như một người cùng khổ! Mười năm trước, vợ của ông ấy đã là một người mẹ tự hào, âu yếm, tràn đầy hy vọng của một người con trai đầy hứa hẹn. Tôi không cần phải kể Willy Hammond là người như thế nào. Tất cả mọi người ở đây đều đã biết rõ cậu ấy. Chao ôi! Điều gì đã huỷ hoại trí tuệ của người phụ nữ cao quý ấy? vì sao bà ấy phải khổ đau? Giờ đây, bà ấy đang ở đâu? Willy Hammond đang ở đâu?”
Có tiếng nức nở khe khẽ vì bị kìm nén của một người đáp lại người phát biểu.
“Mười năm trước, quý ngài đây” ông chỉ tay vào một người đàn ông có vẻ mặt u buồn, và gọi tên ông ta “có hai người con trai – những chàng trai hào hiệp, tinh thần mạnh mẽ, và đầy hứa hẹn. Giờ đây họ ra sao? Ngài không cần phải trả lời. Mọi người đều đã biết quá rõ lai lịch của họ và những đau khổ của ngài. Mười năm trước, tôi có một người con trai dễ thương, tốt bụng, đầy tình cảm, nhưng yếu đuối. Có trời chứng giám, tôi đã tìm cách che chở và bảo vệ nó như thế nào! Nhưng nó cũng đã bị sa ngã. Những mũi tên của sự huỷ hoại đã làm u ám bầu không khí cái thị trấn đã từng một thời bình yên và hạnh phúc của chúng ta. Và còn ai được an toàn? Không có ai cả, trong số những người thân của tôi, và cũng không có ai trong những người thân của các ngài!
Chúng ta có nên tiếp tục nữa không? Có nên tiếp tục lần lượt nêu ra và ôn lại trước mọi người tất cả những nạn nhân đáng thương đã bị sa ngã ở Cedarville trong mười năm qua không? Thời gian không cho phép. Phải mất nhiều giờ để liệt kê được hết! Không, tôi không muốn làm cho bức tranh của chúng ta đen tối thêm nữa. Có trời chứng giám, nó đã quá đủ đen tối rồi! Nhưng nguồn gốc sâu xa của những điều xấu xa này là gì? Điều bí mật đáng sợ ấy nằm ở đâu? Ai hiểu rõ được căn bệnh này? Bệnh dịch hạch đang lơ lửng ở xungquanh chúng ta – nó lẩn khuất trong bóng đêm, và huỷ hoại chúng ta giữa thanh thiên bạch nhật. Nó đang giết chết những đứa con lớn trong mỗi gia đình của chúng ta, và những tiếng khóc than thống khổ đang lan xa trong từng ngọn gió. Chẳng lẽ không có một phương thuốc nào sao?”
“Phải có chứ! phải có phương thuốc nào chứ!” nhiều giọng nói đáp lại hưởng ứng.
“Hãy coi đó là bổn phận của chúng ta, vậy thì hãy tìm kiếm và thực hiện điều đó ngay trong đêm nay”, vị chủ toạ trả lời và ngồi xuống.
“Và đây là phương thuốc” Morgan nói tiếp, sau khi ông Hargrove đã ngồi xuống. “Cái việc kinh doanh đáng nguyền rủa này phải được chấm dứt đối với chúng ta. Chúng ta phải cắt đứt mạch nguồn, nếu muốn ngăn chặn dòng chảy. Nếu ta muốn cứu được những con người trẻ tuổi,những con người dễ tổn thương và những con người vô tư trong trắng – như Chúa Trời đã trao bổn phận bảo vệ họ cho chúng ta – thì chúng ta phải che chở họ thoát khỏi sự cám dỗ. Cái xấu rất mạnh, xảo trá, hung dữ và linh hoạt trong việc theo đuổi mục đích của chúng. Những người trẻ tuổi, những người dễ tổn thương, những người vô tư nhất trong trắng không thể chống lại sự tấn công của nó hơn con cừu chống lại chó sói. Họ sẽ bất lực, nếu chúng ta bỏ mặc họ dưới sức mạnh của cái xấu. Hỡi những người đàn ông và anh em đạo hữu! Với tư cách một người đã từng sa ngã, với tư cách một người đã từng ngày ngày cảm thấy và run sợ trước những mối nguy hiểm trong mỗi bước đường, tôi kêu gọi mọi người hãy kết thành một dòng suối đầy nhiệt huyết để mang những điều tốt đẹp đến với những gì đã bị huỷ hoại. Hỡi những người cha! Vì những đứa con trẻ tuổi của chúng ta, hãy đứng dậy và ra tay. Hãy nghĩ tới Willy Hammond, Frank Slade – và hàng tá những cái tên khác nữa mà tôi có thể nhắc lại – và đừng chần chừ gì nữa. Chúng ta hãy giải quyết, ngay trong đêm nay, để từ nay về sau việc kinh doanh xấu xa này sẽ được chấm dứt ở Cedarville. Chẳng lẽ không phải hầu hết mọi người chúng ta đều mong muốn một biện pháp như vậy hay sao? Và quyền hay lợi ích của những ai sẽ có thể bị ảnh hiểu gbj một sự hạn chế như vậy? tóm lại, ai là người có quyền gieo rắc những tệ nạn và cái chết trong cộng đồng chúng ta? Sự tự do làm điều đó đã gây đau khổ cho cả người gieo rắc cũng như những người trở thành nạn nhân của ông ta. Các ngài muốn có bằng chứng ư? Hãy nhìn vào Simon Slade – người thợ xay hạnh phúc, tốt bụng và Simon Slade – người chủ quán trọ. Ông ấy đã thu được những gì từ sự tự do mang đến điều tai hại cho những người xung quanh? Không! Không! Vì vậy, nhân danh Thượng Đế, hãy để cái việc kinh doanh bất lương này chấm dứt! Để thực hiện được điều đó, tôi đề nghị những biện pháp sau đây:
Những người dân Cedarville quyết định từ nay về sau, rượu sẽ không còn được bán trong phạm vi cộng đồng của chúng ta.
Quyết định thêm nữa, rằng tất cả số rượu ở trong quán “Lưỡi liềm và bó lúa” sẽ được huỷ bỏ ngay lập tức và rằng một quỹ tiền sẽ được tạo ra để thanh toán cho những người chủ nợ của Simon Slade, vì họ có quyền yêu cầu bồi thường.
Quyết định rằng, trong việc đóng cửa những nơi bán rượu khác, mọi quyền sở hữu của những người chủ tài sản sẽ phải được tôn trọng theo đúng những quy định của pháp luật.
Quyết định rằng, với sự chấp thuận của những người có thẩm quyền, tất cả rượu được bán ở Cedarville sẽ được huỷ bỏ, những người bán rượu sẽ được bồi thường bằng tiền, theo đúng giá trị của số rượu, từ một quỹ đặc biệt được tạo ra vì mục đích đó”.
Dù vẫn còn sự phản đối một cách trơ tráo của một hai người đàn ông, những biện pháp nêu trên đã được ủng hộ bởi những lời hoan hô nhiệt liệt. Một nhóm người ủng hộ hạn chế rượu, nhưng đưa ra lý lẽ yếu ớt cho rằng không có mục đích tốt đẹp nào được đảm bảo bằng những phương tiện sai trái.
Ở Cedarville đã có những người có thẩm quyền, được giao trách nhiệm đưa ra các quy định trong cộng đồng, có quyền xác dịnh cá nhân được hay không được theo đuổi những công việc kinh doanh nào. Và, thông qua những người có thẩm quyền này, họ phải hoạt động theo đúng quy định.
Vẫn còn một số ý kiến khác nhau về điểm này. Nhưng ý thức đúng đắn và lý trí đã thắng thế. Với một chút điều chỉnh, quyết định đã được thông qua, và những người có khuynh hướng cựu hữu đã đành phải bằng lòng với quyết định đã được điều chỉnh đó, để huỷ bỏ lập tức tất cả rượu được tim thấy trong quán, và điều đó đã được thi hành ngay tức khắc. Sau đó đám đông giải tán ra về, mọi người đều cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, và mang những hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn cho cái thị trấn của họ.
Vào ngày hôm sau, khi bước lên xe trạm để rời khỏi Cedarville, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang bổ một chiếc rìu sắt vào cái cột cũ mòn, đã tàn tạ và xiêu vẹo, mà trong nhiều năm qua đã mang ở trên đỉnh cao của nó tấm biển hiệu “Lưỡi liềm và bó lúa”, và đúng vào lúc người xà ích quát ra lệnh cho những con ngựa lên đường, cái biển hiệu dối lừa từng đã mời gọi biết bao con người bước vào con đường sa ngã đó cũng đổ sập xuống đất.
Hết
Dịch xong ngày 12/1/2007
(ngày 25 tháng Chạp năm Bính Tuất)
Vũ Anh Tuấn