Hồi 86
Bạch Nhạn Bắc Phi

    
iên Hoang tập.
Cổ Chung lâu nghị đường.
Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi, Hồ Lôi Phương, Phí Nhị Phiết, Cơ Biệt, Trình Thượng Cổ, Giang Văn Thanh, Diêu Mãnh, Âm Kỳ và những người được phép dự thính là Cao Ngạn, Bàng Nghĩa, Phương Hồng Sinh, Lưu Mục Chi, Vương Trấn Ác đều đã tới, mỗi người chiếm một vị trí. Ngược lại Trác Cuồng Sinh thân là người triệu tập kiêm chủ trì vẫn chưa tới, người còn lại đến trễ là Hồng Tử Xuân.
Trong lúc nghị đường đang ồn ào thì Trác Cuồng Sinh cuối cùng cũng tới. Vừa mới bước qua cửa, lão đã ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, khiến cho ai cũng phải liếc nhìn, cũng vì thế mà ngừng nói chuyện, ánh mặt tập trung lên người lão.
Phí Nhị Phiết cười nói: "Lại phát điên vì cái gì đây!"
Trác Cuồng Sinh vui vẻ: "Ngươi nói đúng, ta chính là đang phát điên, điên vì sung sướng, bởi vì ta từ lúc bắt đầu chuyến tham quan Biên Hoang vẫn một mực chờ mong một người, cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
Chúng nhân nghe mà đầu óc mù mịt, không biết lão đang nói gì.
Diêu Mãnh gãi đầu: "Lão Trác ngươi chờ mong ai? Chẳng lẽ là thê tử đã thất lạc mười tám năm?"
Câu nói của hắn lập tức khiến cho cả phòng cười rộ. Chỉ có Lưu Mục Chi và Vương Trấn Ác hai người không có cách nào hòa nhập được vào bầu không khí thoải mái đó. Bởi vì tư cách dự thính của hai người họ vốn đã gây ra tranh luận, đại bộ phận thành viên đều phản đối để bọn họ dự thính, còn cần Trác Cuồng Sinh ra sức vì bọn họ. Có thể nói tương lại của họ ở Biên Hoang tập sẽ được quyết định tại nghị hội lâm thời lần này.
Trác Cuồng Sinh bước tới vị trí chủ tịch, cười: "Biến con mẹ ngươi đi Diêu Mãnh." Rồi lão nghiêm mặt: "Ta trịnh trọng thông báo tại đây. Đêm qua ta rốt cuộc đã gặp một người tham gia chuyến tham quan Biên Hoang, tới Biên Hoang Tập không phải là vì Thiên Huyệt, càng không phải là vì cờ bạc rượu chè của Dạ Oa Tử, mà là vì đặc biệt muốn nghe Trác Cuồng Sinh ta thuyết thư. Bây giờ các ngươi đã minh bạch vì sao ta mong đợi người đó rồi đấy."
Chúng nhân cười càng dữ dội hơn.
Trác Cuồng Sinh ngồi xuống vị trí chủ tịch, quay mặt về phía chúng nhân, thần sắc ngất ngây, còn làm mặt quỷ hưng phấn như điên.
Đột nhiên mọi người dồn ánh mắt về phía lối vào. Hồng Tử Xuân bất ngờ xuất hiện, đứng ở lối vào, trên tay giơ lên thứ gì đó giống như một bức thư, còn vẫy nhè nhẹ, thu hút sự chú ý của mọi người. Trông hắn thần thái dễ chịu thoải mái, khiến người ta cảm thấy tâm tình của hắn rất tốt.
Mộ Dung Chiến nói: "Đủ người rồi! Cuối cùng cũng có thể bắt đầu. Lão Hồng, bọn ta đã không trách cứ lão đến muộn, lão còn không mau lăn vào đi."
Hồng Tử Xuân dùng cước pháp có chút giống như đang múa bước vào, mỉm cười nói: "Cao Ngạn! Gọi một tiếng cho cha nghe nào."
Cơ Biệt và Hồng Tử Xuân giao tình thâm sâu nhất, lập tức trợ trận, bắt chước thần khí và giọng nói của Cao Ngạn, tiếp lời theo kiểu âm dương quái khí: "Oái! Ta làm gì để lọt vào tay tên gian thương chết bầm này vậy?"
Chúng nhân đều là lão giang hồ, cuối cùng cũng nhận thấy tín hàm trên tay Hồng Tử Xuân tuyệt không tầm thường mà còn có liên quan đến Cao Ngạn. Cao Ngạn liều mạng chằm chằm nhìn vào bức thư đang bị Hồng Tử Xuân lắc lắc, trầm giọng: "Bức thư này có phải là gửi cho ta không?"
Hồng Tử Xuân đi đến giữa nghị đường, dùng thần thái tận tình khuyên bảo trêu Cao Ngạn: "Con trai ta, con có ngoan ngoãn không?"
Chúng nhận nhịn không nổi lại cười phá lên, luôn cả Lưu Mục Chi và Vương Trấn Ác cũng chịu không nổi, cuối cùng cũng hòa nhập vào bầu không khí đặc biệt của hội nghị.
Cao Ngạn không dám nổi nóng, mặt đỏ lên: "Coi như ta sợ ngươi rồi, lá thư đó là ai gửi tới?"
Hồng Tử Xuân càng trêu già: "Con đang hỏi cha à?"
Mọi người đều cười lớn, trong nghị đường không có đến nửa điểm tình cảnh nghiêm túc.
Trác Cuồng Sinh quát lên: "Im lặng!"
Tiếng cười dần tắt.
Trác Cuồng Sinh nói: "Lão Hồng ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, ta và Cao Ngạn xem như là huynh đệ một nhà, không đành lòng nhìn hắn chịu nhục. Được rồi! Cao tiểu tử, ngươi gọi một tiếng cha thật tự nhiên và dõng dạc đi!"
Chúng nhân vốn tưởng rằng hắn định ra tay trượng nghĩa giúp đỡ Cao tiểu tử, ngờ đâu một câu cuối cùng hoàn toàn lộ ra đuôi chồn, chính là đồng mưu với Cơ Biệt và Hồng Tử Xuân. Trận cười lớn lại nổ ra.
Giang Văn Thành cười hổn hển, nói: "Đừng trêu chọc Cao Ngạn nữa, phong thư này là của ai gửi tới?"
Hồng Tử Xuân vui vẻ đáp: "Là lão bằng hữu của ta ở Lưỡng Hồ, Nhiếp Sử Nhân gửi tới."
Cao Ngạn hú lên một tiếng, rời ghế đứng dậy, lộn một vòng hạ xuống trước mặt Hồng Tử Xuân.
Hồng Tử Xuân dấu bức thư ra sau người, kêu lên: "Muốn cướp hả?"
Cao Ngạn mặt đầy hỉ sắc, khom người nói: "Phụ thân đại nhân ở trên cao, xin nhận một lạy của tiểu nhi Cao Ngạn."
Chúng nhân lúc này mới phát ra tiếng reo hò, biết rằng có tin tức mới nhất của Tiểu Bạch Nhạn.
Bàng Nghĩa cười lớn: "Giờ ngươi là người cha đã chết của Cao tiểu tử rồi!"
Hồng Tử Xuân không hề để tâm, cười trêu: "Cha này há có giống cha kia, bất quá để trừng trị thằng con ngỗ nghịch bất hiếu này, lão Trác tiếp lấy!" Phất tay một cái, lá thư bay về phía Trác Cuồng Sinh. Cao Ngạn bay người thò tay muốn chặn đường đoạt lấy, còn chút xíu nữa là thành công nhưng cũng đành trơ mắt nhìn lá thư rơi vào tay Trác Cuồng Sinh.
Trác Cuồng Sinh quát: "Không được động đậy! Đợi lão tử xem qua rồi mới nói, bởi vì lão tử là người có tư cách nhất để xem lá thư này."
Cao Ngạn vẻ mặt đau khổ đứng trước mặt lão, Hồng Tử xuân đã quay lại chỗ ngồi của hắn.
Ánh mặt chúng nhân toàn bộ đều dồn vào lá thư trên tay Trác Cuồng Sinh, nín thở im lặng đợi lão đọc lá thư rút từ trong phong bì ra.
Trác Cuồng Sinh mặt không biểu cảm đọc hết lá thư. Đột nhiên lão đứng dậy bước đến cửa sổ lớn ở đằng sau, giơ lá thư lên cao quá đầu vẫy vẫy.
Cao Ngạn lao đến cạnh lão, hốt hoảng: "Ngươi muốn làm trò điên gì vậy?"
Hàng vạn ánh mắt ngoài cửa sổ, từ quảng trường hướng về Trác Cuồng Sinh. Để biểu lộ lòng ủng hộ đối với hội nghị, chứng tỏ tình đoàn kết của Hoang nhân, cho nên Hoang nhân đều đã tạm thời vứt bỏ công việc bên mình, tự động tập trung ở quảng trường.
Trác Cuồng Sinh không để ý tới Cao Ngạn, hướng tới quần chúng ở bên dưới hét lớn: "Ta có một sự kiện muốn tuyên bố. Tiểu Bạch Nhạn đang trên đường tới đây, chúng ta cần phải khoản đãi nàng thật tốt, dốc hết tình chủ nhà, ngàn vạn lần đừng để đại tiểu thư nàng có chỗ nào không hài lòng."
Trên quảng trường lập tức tiếng hò hét, tiếng vỗ tay hoan hô bùng lên, vang vọng tới trời cao.
Tiếp đó Trác Cuồng Sinh dúi lá thư vào tay Cao Ngạn, tự quay lại chỗ ngồi, đắc ý nói: "Đã bảo thủ đoạn của ta rất tốt mà, nhìn xem! Hiện tại cuối cùng cũng đã khai hoa kết quả, thiên thư của ta vẫn có thể tiếp tục viết."
"Mẹ của ta ơi!"
Cao Ngạn lộn một vòng quay trở lại giữa nghị đường, vung tay reo lên: "Mẹ ơi! Ta thành công rồi!"
Rồi hắn nhét lá thư vào tay Diêu Mãnh ở bên cạnh, nói: "Mọi người truyền cho nhau xem."
Diêu Mãnh vội vàng kêu: "Ta không biết chữ à! Ai giúp ta đọc với."
Nói chưa hết đã bị Phương Hồng Sinh thò tay cướp bức thư giở ra đọc.
Nghị đường tràn ngập không khí vui vẻ, ai ai cũng cao hứng nhảy nhót vì Cao Ngạn.
Trác Cuồng Sinh cười lớn: "Nghị hội hôm nay có sự khởi đầu tốt đẹp phi thường. Ha! Nên bàn chính sự thôi!"
Nghị đường bắt đầu im lặng, thư vẫn tiếp tục được truyền đọc.
Trác Cuồng Sinh mở lời: "Đầu tiên là vấn đề dự thính của Lưu Mục Chi và Vương Trấn Ác, có ai phản đối không?"
Hồng Tử Xuân cười: "Hôm nay mọi người đều vô cùng vui vẻ, cho nên không muốn vì có tranh luận mà cãi nhau đến đỏ măt tía tai. Ta đề nghị lão nói rõ lý do để xin cho bọn họ làm người dự thính, sau đó mọi người giơ tay quyết định."
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Vậy đành phải để ta nói! Ta mời Lưu tiên sinh và Vương huynh tới dự thính Chung Lâu nghị hội, đầu tiên vì cho rằng bọn họ không có gì đáng nghi. Ta tin rằng phần lớn thành viên của nghị hội đều đồng ý với cách nhìn này của ta."
Cơ Biệt gật đầu đồng ý: "Ta hôm nay cũng chỉ mới quen biết hai vị. Nhưng sau khi nghe Trác quán chủ nói qua về lai lịch xuất thân của hai người, cũng đồng ý bọn họ chắc không phải là gian tế do phía địch phái tới trà trộn vào bọn ta. Nếu như sự an bài của địch nhân xảo diệu đến vậy, ta cũng đành phải viết chữ ‘phục’".
Cao Ngạn nói:" Bọn họ tuyệt đối không thể là nội ứng của địch nhân, bởi vị bọn họ đều là người có trí tuệ, đó gọi là chim khôn chọn cành mà đậu. Hiện tại vận thế của Biên Hoang tập chúng ta như mặt trời giữa ngọ, lại xuất hiện điềm lành Thiên Huyệt, Lưu gia vẫn đang thể hiện tài năng ở Nam phương. Không đến quy phục chúng ta, chẳng lẽ lại tới góp sức cho Hoàn Huyền tính như lang sói, Tư Mã Đạo Tử hại nước hại dân, Lưu Lao Chi bất trung bất nghĩa? Ta tin tưởng ở bọn họ."
Trác Cuồng Sinh khoát tay hỏi: "Phương diện này chắc không cần phải giơ tay biểu quyết nhỉ?"
Giang Văn Thanh nói: "Ta ủng hộ việc dự thính của bọn họ. Đạo lý rất đơn giản, bởi vì bọn họ đều là nhân tài hiếm có, mỗi người đều có sở trường. Lưu tiên sinh giỏi về chính trị và kinh tế, ông ấy tốn hai ngày hai đêm để nghĩ ra đại kế chấn hưng Biên Hoang Tập. Đó cũng chính là khiếm khuyết của bọn ta, bởi vì bọn ta không có tầm nhìn bao quát như ông ấy. Hơn nữa chúng ta mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Giống như Cao tiểu tử tuy nghĩ ra "Tham Quan Biên Hoang", nhưng tinh thần của hắn lại để cho Tiểu Bạch Nhạn nắm giữ, nào còn có thời gian để chăm nom đến 'Tham Quan Biên Hoang'. Cho nên chúng ta cần một người toàn tâm toàn ý quản lý toàn bộ Biên Hoang tập về phương diện quân sự, kinh tế và phát triển dân sinh, mà Lưu tiên sinh chính là lựa chọn có một không hai."
Cơ Biệt vỗ tay khen: "Ta đã bị đại tiểu thư thuyết phục rồi."
Hồng Tử Xuân kêu to: "Ta thì bị tờ quảng cáo đó của Lưu tiên sinh thuyết phục. Cái khó nhất là vừa phải suy xét tới lợi ích của mỗi phương diện, nhưng lại không ảnh hưởng tới nét đặc sắc vốn có của Biên Hoang tập."
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói với Lưu Mục Chi: "Tâm nguyện của tiên sinh đã đạt được rồi! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đã có tư cách dự thính tại hội nghị."
Trong tiếng vỗ tay hoan nghênh của chúng nhân, Lưu Mục Chi đứng dậy nói: "Hôm nay Lưu mỗ thật sự cảm động phi thường, cũng triệt để cái biến ấn tượng của ta đối với Hoang nhân. Ở đây giống như đang sống trong một gia đinh lớn Hồ Hán lẫn lộn. mỗi người đều vứt bỏ tư lợi, tận tâm tận lực vì tương lai của Biên Hoang tập mà phấn đấu. Mà đó chính là nhân tố có thể khiến chúng ta thành công, tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích."
Chúng nhân lại hò hét một trận. Lưu Mục Chi mỉm cười ngồi xuống, chỉ cần mấy lời bộc bạch này, đã khiến cho lão xác lập được địa vị ở nghị hội.
Ánh mắt của mỗi người lại nhìn về phía Vương Trấn Ác, làm y thoáng hiện vẻ bối rối có chút không giống với thói quen.
Hồ Lôi Phương nói: "Lão Trác bắt ép ta điều tra kỹ ngọn ngành về Vương huynh, ta đành phải cùng với Vương huynh uống rượu đàm luận suốt đêm. Chuyện Vương huynh là cháu của Vương Mãnh chắc không có gì nghi vấn. Bởi vì ta từ chỗ của Diêu Hưng đã nghe qua danh tự của huynh. Diêu Hưng còn muốn ta lưu ý xem Vương huynh có trốn tới Biên Hoang tập hay không, nếu gặp thì giết chết không tha. Có thể nói như thế này, ngày đó Trường An thành bị phá, người đầu tiên mà Diêu Trường muốn giết chính là Phù Kiên, thứ nhì là đến Vương huynh, vì sợ Phù Kiên lại trọng dụng huynh ấy. Từ đó có thể thấy được sự lợi hại của Vương huynh. Không ngờ huynh ấy cuối cùng lại trốn tới nam phương, hiện tại lại đã quay về."
Âm Kì hỏi: "Vương huynh vì sao lại không tham gia trận chiến Phì Thủy?"
Vương Trấn Ác sắc mặt trầm lặng, nói: "Từ khi gia gia mất đi, gia phụ bị ám sát mà chết, Mộ Dung Thùy và Diêu Trường một mực tìm trăm phương ngàn kế để loại trừ ta, khiến ta nhàn rỗi chán nản, trận chiến Phì Thùy há có thể có phần của ta?"
Trác Cuồng Sinh cười nói: "Vương huynh từ thủa nhỏ đã theo gia gia học nghệ, được chân truyền toàn bộ võ công và binh pháp của Vương Mãnh. Tám tuổi theo gia gia xuất chinh, mười sáu tuổi đã một mình phụ trách một cánh quân, đánh thắng trận đầu tiên. Xuất sắc nhất là huynh ấy hiểu rõ chiến pháp của Mộ Dung Thùy. Nếu như Mộ Dung Thùy tới xâm phạm, Vương huynh có thể là một Lưu gia khác."
Âm Kì nhíu mày nói: "Quan hệ giữa Lưu gia cùng chúng ta và Vương huynh có khác biệt rất lớn. Mà huynh đệ Hoang nhân chúng ta phần lớn đều không quen biết Vương huynh, tùy tiện sắp xếp cho Vương huynh một vị trí quan trọng như vậy, sợ khó phục chúng."
Thác Bạt Nghi tiếp lời: "Vương huynh nếu như thành quân sư của chúng ta, hoài nghi của Âm gia có thể giải quyết dễ dàng."
Mọi người đều kinh ngạc, bởi vì nếu truy nguyên nguồn gốc, Thác Bạt tộc của Thác Bạt Nghi cùng với kẻ một tay hủy diệt Đại quốc là Vương Mãnh có thâm cừu mới đúng. Cho nên mọi người đều không hiểu vì sao Thác Bạt Nghi lại quay sang nói giúp cho Vương Trấn Ác.
Trác Cuồng Sinh ha ha cười lớn: "Thật không ngờ! Để ta nói nguyên nhân cho mọi người hay. Là ta thỉnh Vương huynh nghĩ ra sách lược Mộ Dung Thùy công đả Biên Hoang tập, lại thỉnh Mộ Dung đương gia và Thác Bạt đương gia liên thủ tiếp chiêu. Vương huynh rốt cuộc là rồng hay là rắn, dưới tình huống này sẽ lập tức hiện chân thân rồng. Mọi người minh bạch cả chứ?"
Trong nghị đường tĩnh lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, còn ngoài hội trường vẫn trang nghiêm.
Cao Ngạn phá vỡ im lặng, nói: "Đó gọi là hổ tổ vô khuyển tôn°. Ta có thể bảo chứng Vương huynh là chính nhân quân tử, là một người có đại chí."
Trác Cuồng Sinh vui mừng hỏi lại lần nữa: "Còn có ai phản đối Vương huynh dự thính nghị hội không?"
Cư Biệt giơ tay nói: "Thông qua!"
Chúng nhân còn chưa kịp phát ra tiếng hoan nghênh thì bên ngoài đột nhiên tiếng hoan hô vang lên như sấm.
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Yến phi về rồi! Yến Phi về rồi!"
Cả nghị đường bắt đầu rối loạn, ai ai cũng chen đến cạnh cửa sổ, nơi tiếng hoan hô truyền tới, nhìn xuống quảng trường.
Chỉ thấy đám đông như thủy triều tách ra, Yến Phi lưng đeo Điệp Luyến Hoa, dùng bộ pháp ung dung tiêu sái, mỉm cười tiếp nhận tiếng hoan hô của quần chúng. Chàng thong dong bước tới phía dưới Chung Lâu, ngước lên nhìn bọn họ.
Thác Bạt Nghi là người đầu tiên hô lớn: "Mọi người im lặng một chút, nếu không làm sao có thể nghe được Biên Hoang đệ nhất cao thủ Yến Phi nói gì."
Tiếng hoan hô như thủy triều liền lắng xuống, Cổ Chung trường to lớn như vậy mà im phăng phắc, chỉ có tiếng hô hấp hưng phấn lúc lên lúc xuống.
Tháp Bạt Nghi hét lớn: "Là chúng ta thắng phải không!"
Yến Phi nói: "Mộ Dung Bảo suất tám vạn tinh binh tới tấn công bọn ta, đóng quân ở Ngũ Nguyên. Nhưng hắn không có cách nào đạt được ý đồ, bị bọn ta dùng xảo kế bức cho phải vội vã triệt thối, quân ta truy sát ngàn dặm. Yên quân tại Tham Hợp Pha bị tổn thất nặng nề, Mộ Dung Bảo phải chật vật lắm mới thoát thân được.”
Trên quảng trường đầu tiên tĩnh lặng như tờ, tiếp đó lại bạo xuất những tiếng hô kinh thiên động địa, giống như cả quảng trường đã chìm ngập trong cơn hồng thủy.
Thác Bạt nghi nhiệt lệ tuôn trào, Thác Bạt tộc cuối cùng cũng có cơ hội để phục hưng.
Yến Phi bước vào Chung Lâu. Cao Ngạn, Diêu mãnh hai tên lăng xăng cuống quít thăm hỏi, ôm lấy chàng cùng bước vào nghị đường, tiếp nhận lời chúc mừng và thăm hỏi của mỗi người thêm một lần nữa. Bầu không khí sôi nổi đến cực điểm.
Lúc này bên ngoài quảng trường tiếng hô vang trời, không ai có thể khống chế được tình cảm của bản thân.
Trác Cuồng Sinh nói: "Chúng ta nhất định phải ăn mừng thật lớn."
Ánh mặt Yến Phi chiếu lên người Lưu Mục Chi và Vương Trấn Ác. Giang Văn Thanh liền vội vàng giới thiệu hai người với Yến Phi, ngắn gọn nói ra nguyên do vì sao họ ở đây.
Yến Phi nói: "Mọi người ngồi xuống rồi nói."
Sau khi ngồi xuống, Yến Phi nói: "Lần này ta không đợi thu phục được Bình Thành và Nhạn Môn đã chạy về, là vì có chuyện khẩn cấp muốn nói với các vị."
Cao Ngạn cười: "Không cần vội vã như vậy! Hôn lễ của ta và Tiểu Bạch Nhạn còn phải qua vài ngày nữa mới cử hành."
Mọi người đều cười lớn, bầu không khí được hâm nóng đến cực điểm.
Trác Cuồng Sinh nói: "Đừng chọc cười nữa, khiến cho Yến gia của chúng ta phải lo lắng, khẳng định là chuyện lớn."
Yến Phi nghiêm mặt: "Nếu ta đoán không lầm, Mộ Dung Thùy có thể sẽ trong một thời gian ngắn tới tấn công Biên Hoang tập."
Ánh mắt của chúng nhân cùng hướng sang Lưu Mục Chi, tịnh không bất ngờ như trong dự liệu của Yến Phi.
Trác Cuồng Sinh vỗ tay nói: "Ta không nhìn lầm người! Lưu tiên sinh chính là loại trí sĩ có thể bày mưu tính kế quyết thắng ngoài trăm dặm."
Tiếp đó lão nói với Yến Phi: "Lần này triệu tập mở Chung Lâu hội nghị, có một nửa nguyên nhân là vì Lưu tiên sinh dự đoán Mộ Dung Thùy sẽ tiến công Biên Hoang tập, hiện tại đã có ngươi chứng thực rồi."
Yến Phi hai mắt dụng thần dò xét Lưu Mục Chi, hỏi: "Một nửa nguyên nhân khác là gì?"
Giang Văn Thanh đáp: "Lưu Dụ muốn chúng ta phái người tới nam phương trợ giúp huynh ấy đối phó với Thiên Sư quân. Huynh trở về thì tốt rồi, có thể vì Biên Hoang tập mà tác chủ."
Yến Phi nghe thấy mà ngồi đờ tại chỗ, cuối cùng cũng có thể hiểu được nỗi khổ không thể phân thân của Mộ Dung Thùy.