Đánh máy: Trúc Nhi
Hồi 30
DÙNG TÍN PHÙ BUÔNG LỜI HIỆU TRIỆU
HỒNG HOANG VÔ CỰC KHỞI HUYỀN CÔNG

K hi cả hai ngọn hỏa tập của Long Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà đến lúc tàn lụi, cả hai cũng vừa thoát ra ngoài theo địa đạo ngầm.
Hàng chuỗi những thanh âm bỗng bật reo lên: - Viên tiểu tử kìa? - Hà nhi! Hà nhi hãy còn sống.
- A di đà Phật! Đúng là hoàng thiên hữu nhân đã giúp cho phụ tử Vũ Văn thí chủ còn được trùng phùng.
Nhìn lại mọi người gồm: Tả Hữu Nhị Can Chu Bất Nhược, Tiền Huỳnh; Nhị hộ pháp trong Tứ Tượng là Mã Bình lão Nhị và Vũ Văn Như Hóa lão Tam; Võ Lâm Nhị Kiệt Ngươn Trí đại sư và Hồ Nam Nhất Trung Chưởng Đoàn Minh Tứ; sau cùng là Hà Vi Nghĩa, hậu nhân duy nhất của Đệ Nhất Kiếm Khách Hà Vi Giang. Vũ Văn Ngọc Hà chỉ kịp vui mừng chạy ùa đến nhưng chưa kịp nói gì thì Long Kỳ Hải bỗng ngang nhiên lên tiếng thật uy nghiêm:
- Cương Chỉ Hàn Lệnh đây! Bang đồ của bổn bang hãy mau mau hành lễ tham kiến. Ngoại trừ Đoàn Minh Tứ, Ngươn Trí đại sư và Hà Vi Nghĩa ra, tất cả năm nhân vật còn lại, kể cả Vũ Văn Ngọc Hà, cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn vào vật trên tay Long Kỳ Hải.
Sau đó, do Vũ Văn Ngọc Hà chủ xướng, bọn họ liền quỳ xuống chiêm lễ. Một lần nữa, trước khi Vũ Văn Ngọc Hà lên tiếng giải thích, Long Kỳ Hải dõng dạc ra lệnh: - Tả Can Chu lão nghe lệnh! Hãy đọc to những gì có trong Huyết y thư này cho mọi người cùng nghe.
Chu Bất Nhược dù đang hoang mang ngơ ngác nhưng nào dám trái lời. Chu Bất Nhược vừa đọc xong, đến lượt Hà Vi Nghĩa quỳ xuống:
- Đệ tử Hà Vi Nghĩa, truyền nhân của Tả Hữu Nhị Can xin tham kiến bang chủ. Hành vi của Vương Hãn khiến cho Tả Can Chu Bất Nhược và Hữu Can Tiền Huỳnh cùng mỉm cười hài lòng.
Tương tự Ngươn Trí đại sư và Đoàn Minh Tứ cũng lần lượt lên tiếng: - A di đà Phật! Trước kia, Võ Lâm Tam Kiệt lão nạp cùng đàm đạo với Long bang chủ về địch họa Bắc Cương, khí phách can trường của Long bang chủ đã khiến bọn lão khâm phục. Tiễn cố nhân đi,
nhưng chờ mãi vẫn không thấy cố nhân quay lại. Hóa ra lần gặp đó lại là lần gặp cuối cùng để rồi phải âm dương cách trở. Lão nạp thật không ngờ.
Còn Đoàn Minh Tứ thì có phần hổ thẹn khi phải đối mặt với Long Kỳ Hải: - Lần đó trong lúc tiễn đưa, chính ta là người đã từng bồng Long hiền điệt trên tay. Cảnh tượng đó ta ngỡ rằng sẽ không bao giờ quên. Không ngờ sau này gặp lại, ta đã không nhận ra chính hiền đệ là giọt máu của cố nhân. Ta thật lỗi quá!
Thấy mọi người vẫn còn quỳ, Long Kỳ Hải vội bảo: - Chư vị thúc thúc, Hà huynh đệ! Xin hãy đứng lên. Quay sang Ngươn Trí đại sư và Đoàn Minh Tứ, Long Kỳ Hải đáp lời: - Nhị vị tiền bối đã gọi tiên phụ là cố nhân thì xin đừng khách sáo. Chuyện năm xưa xảy ra như thế nào vãn bối xin nhờ nhị vị tiền bối chỉ giáo cho.
Ngươn Trí đại sư liền giải thích: - A di đà Phật! Lúc nhận được chiến thư của Bắc Cương Lão tổ, chính bọn lão nạp đang ở cùng một chỗ với Long bang chủ. Và cũng chính bọn lão nạp đã khuyên ngăn Long bang chủ đừng đơn thân độc lực đi vào Thạch Phong Thành. Nhưng Long bang chủ lại có nghĩa cử như một đại anh hùng.
Đoàn Minh Tứ tiếp lời: - Đúng như Long bang chủ đã di tự, vì không muốn gây hệ lụy đến mọi người, Long bang chủ đã tự giải tán Vô Vi Thanh Ngưu Bang. Đến như bọn ta muốn được tháp tùng cùng Long bang chủ cũng không được chấp thuận.
- Thấy chết mà không cứu, thấy việc hiểm nguy đã chùn chân bỏ chạy. Bọn ngươi thật không đáng xưng là Võ Lâm Tam Kiệt.
Lời trách mắng mà Mã Bình vừa làm cho Long Kỳ Hải hiểu được nguyên nhân hiềm khích giữa lão và Võ Lâm Tam Kiệt làm cho Ngươn Trí đại sư và Đoàn Minh Tứ phải cười thật gượng:
Miễn cưỡng lắm Đoàn Minh Tứ mới nói lên được lời giải thích: - Mã lão huynh trách cứ đúng lắm. Nhưng Mã lão huynh đâu hiểu rằng lần đó chính Long bang chủ đã nói với bọn ta là chỉ đi để thám thính thôi. Chờ khi đã biết rõ thực hư, Long bang chủ mới cùng bọn ta hoạch định kế sách.
Lão Mã Bình đâu dễ gì tin ngay vào lời chống chế này của Đoàn Minh Tứ. Lão gay gắt cật vấn: - Vậy thì sao? Lúc Long bang chủ có đi nhưng không có trở lại, bọn Võ Lâm Tam Kiệt các ngươi đã có những hành động gì? Sao bọn ngươi không đi vào Thạch Phong Thành hầu tìm Bang chủ phu phụ và thiếu Bang chủ của bọn ta?
Thấy Đoàn Minh Tứ không thể giải thích được, lão Mã Bình lộ vẻ uất ức: - Nếu không phải là bọn ngươi xúi bẩy, Bang chủ đâu đã ra nghiêm lệnh cấm bọn ta xông vào Thạch Phong Thành? Bọn ta phải mòn mỏi trông chờ những mười lăm năm dài đằng đẳng. Và hai năm trước, nếu không do cao xanh khiến xui, ta đâu đã gặp được thiếu Bang chủ. Bang chủ ơi Bang chủ? Chủ nhân ơi chủ nhân. Bọn thuộc hạ có mắt mà không có tròng. Hai năm trời cận kề bên thiếu Bang chủ mà chúng thuộc hạ vẫn không nhận ra. Suy´t chút nữa vì tư tình của chúng thuộc hạ, bon thuộc hạ đã xua thiếu Bang chủ vào tử địa. Thuộc hạ thật đáng chết, đã phụ sự ủy thác của Bang chủ chủ nhân.
Từ uất ức sang than vãn, sau cùng Mã Bình cứ luôn miệng tự thống trách bản thân khiến lão Vũ Văn cũng phải bấn loạn.
Tiền Huỳnh thấy thế bèn lên tiếng: - Lão Mã đừng tự trách như vậy nữa. Bọn ta mới thực sự là đáng trách. Bang chủ đã ủy thác cho bọn ta là phải tìm được người đang giữ tín phù để phò trợ, đâu phải chỉ một mình lão không tìm được?
Chu Bấc Nhược vội khuyên ngăn: - Lỗi thì ai trong chúng ta cũng có lỗi. Nhưng cũng may do Long bang chủ linh khí anh minh đã cho chúng ta được như bây giờ. Lão Mã cũng đừng oán trách Võ Lâm Tam Kiệt nữa. Đi vào Thạch Phong Thành thì đâu phải ai ai cũng am tường trận pháp như Bang chủ của chúng ta? Sau khi hai mảnh họa đồ xuất hiện chính Võ Lâm Tam Kiệt đã vội vã tìm cách thu thập. Lão Mã có biết rằng chỉ vì một mảnh hoạ đồ duy nhất, lão Chưởng đây cũng bị xô xuống vực sâu và một nửa đã tử vô địa táng rồi không?
Đến lúc này Long Kỳ Hải mới lên tiếng: - Mã thúc thúc! Việc của Tam Kiệt thúc thúc chỉ vì đau buồn nên đã trách oan rồi. Còn như việc chư vị thúc thúc không nhận ra tiểu điệt một phần là do lỗi của tiểu điệt. Cương Chỉ Hàn Lệnh được tiểu điệt giữ bên mình, nhưng tiểu điệt nào dám đưa cho ai xem đâu. Ngoại trừ một mình Ngọc Hà muội muội đã được nhìn thấy mà thôi.
Lão Vũ Văn Như Hóa quay sang trách mắng Ngọc Hà: - Hà nhi đã nhìn thấy sao không nói cho phụ thân nghe? Không phải Hà nhi đã biết tín phù của bổn bang là Cương Chỉ Hoàn rồi sao?
Vũ Văn Ngọc Hà phụng phịu: - Nhưng đại ca đâu có gọi là Cương Chỉ Hoàn như phụ thân? Hà nhi làm sao biết Thiết chỉ hoàn chính là Cương Chỉ Hoàn?
Long Kỳ Hải vội xua tay ngăn lại: - Thôi, chuyện qua rồi cũng đừng nhắc lại nữa làm gì! Tại sao chư vị thúc thúc vẫn còn lưu lại nơi này?
Mã Bình thở ra ngao ngán: - Đâu phải là lưu lại! Phải gọi là quay trở lại mới đúng. Để giải thích cặn kẽ hơn, Tiền Huỳnh liền lên tiếng: - Nhân lúc mọi người phải quan tâm đến việc Bang chủ và Ngọc Hà bị đẩy vào Thạch Phong Thành, bọn Bắc Cương đã len lén triệt thoái. Lão Vũ Văn do ngỡ rằng Ngọc Hà đã thảm tử bèn đuổi theo bọn chúng. Chúng thuộc hạ thấy vậy cũng đi theo lão để tiếp trợ. Nào ngờ đuổi mãi cũng chẳng thấy tung tích của bọn Bắc Cương đâu, mọi người bèn thử quay lại đây để xem sự thể như thế nào.
Đưa tay chỉ vào Cổ Thành giờ đang đổ nát, Chu Bất Nhược tiếp lời: - Còn đang hoang mang trước cảnh tượng này, mọi người mới nhìn thấy Bang chủ và Ngọc Hà như từ dưới đất chui lên. Hóa ra tất cả mọi việc đều do hoàng thiên định đoạt cả.
Ngươn Trí đại sư sau đó liền nói Long Kỳ Hải nghe về sự nghi ngờ của đại sư khi thấy bọn Bắc Cương lẳng lặng triệt thoái.
Nghe vậy, Long Kỳ Hải liền nói lên điều nhận định của chàng: - Mười bảy năm qua vì lão quái vật cứ ẩn náu mãi trong Thạch Phong Thành khiến mụ quái bà dù muốn xưng bá võ lâm cũng không dám manh động. Sau câu chuyện hôm nay, mụ lão bà biết rằng Thạch Phong Thành Chi Thược đã bị lão quái vật thu hồi. Mụ tin chắc mười mươi lão quái vật sẽ không xuất hiện. Việc như đại sư suy đoán hoàn toàn đúng. Tuy nhiên…
Đối với Vũ Văn Như Hóa và Mã Bình, tư chất thông minh đĩnh ngộ của Long Kỳ Hải như thế nào thì họ đã rõ, nên họ sẵn sàng chờ nghe y´ kiến của chàng mà không hề kinh ngạc.
Ngược lại, Tiền –Chu Nhị Can và Võ Lâm Nhị Kiệt phải kinh ngạc tột bậc trước sự suy luận thập phần sáng suốt của chàng về nhất cử nhất động của mụ quái bà. Chàng vừa bỏ lửng thì Đoàn Minh Tứ đã vội hỏi:
- Tuy nhiên thế nào? Sao hiền điệt không nói tiếp? Long Kỳ Hải mỉm cười:
- Rừng chỉ có một mà hổ thì lại có đến hai, các võ phái Trung Nguyên được dịp tự thủ bàng quan để được nhìn hai hổ tranh nhau một mất một còn.
- A di đà Phật! Phu phụ của Bắc Cương Lão tổ lại thù hận sâu nặng đến vậy sao? Long Kỳ Hải đáp:
- Như Huyết y thư do tiên phụ lưu lại, xem ra nếu mụ quái bà không chết thì lão quái vật sẽ không cam lòng. Ngược lại, đối với mụ quái bà cũng vậy.
Tiền Huỳnh chợt hỏi: - Nhưng tại sao trước kia lão quái vật không chịu tự thân ra tay, thanh toán mụ phu nhân của lão. Long Kỳ Hải ung dung giải thích:
- Lúc trước khác, bây giờ khác. Lão quái vật có huênh hoang nói là y´ nguyện đã hoàn thành. Có lẽ lão muốn ám chỉ đến Thập Bát U Hồn Nhân mà lão đã huấn luyện được.
- A di đà Phật! Không lẽ Thấp Bát uU Hồn này là do những anh hùng hào kiệt đã xông vào Thạch Phong Thành và đã thất tung?
Long Kỳ Hải gật đầu: - Theo vãn bối nghĩ đúng là như vậy! Hà Vi Nghĩa kêu lên:
- Vậy tại sao lão quái vật lại còn buông tha Cao Phi và thuộc hạ? Long Kỳ Hải lại phỏng đoán:
- Là lão muốn mụ quái bà tin rằng lão sẽ ở mãi tại Thạch Phong Thành, không thiết gì chuyện tranh đoạt lợi nhuận, không nghĩ đến oán thù ngày xưa.
Chu Bất Nhược tán thành: - Bang chủ quả thông tuệ hơn người. Đây là lão lấy thoái vị làm tiến, muốn mụ quái bà phải bất phòng khi lão xuất kỳ bất y´ ra tay.
Nghe lão Chu khen, Long Kỳ Hải miễn cưỡng nói lại: - Chu thúc thúc chỉ quá khen mà thôi. Vì hãy còn một điều, tiểu điệt nghĩ mãi không ra. Vũ Văn Như Hóa giật mình kinh ngạc:
- Là điều gì khiến ngươi … không, khiến Bang chủ vốn tư chất thông minh lại nghĩ không ra? Khôn dám giận dù lão Vũ Văn vừa quen miệng xưng hô bất kính, Long Kỳ Hải vẫn một mực kinh nể, chỉ lên tiếng nói ra điều đó:
- Công phu do lão Mông Diện Nhân là Tiêu Đạt Nhân truyền thụ cho tiểu điệt, rõ ràng là võ học của Bắc Cương, sao lão quái vật vừa nhìn thaấy lại hô hoán lên là Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học? Mã Bình, Vũ Văn Như Hóa, Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược bỗng hoang mang cùng kêu lên: - Là Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học ư?
Long Kỳ Hải chỉ mới gật đầu chứ chưa kịp nói thì Chu Bất Nhược đã lắp bắp kêu lên tiếp theo: - Đó là công phu tuyệt kỹ của bổn bang, chỉ có Bang chủ mới được tham luyện. Tại sao Tiêu Đạt Nhân lại biết đến tuyệt học này rồi lại truyền dạy cho Bang chủ?
Tiền Huỳnh cũng bảo: - Khi trước, Long bang chủ luôn mang trên người phần kinh văn tối thượng của công phu này. Không lẽ khi Long bang chủ gặp bất trắc, chính Tiêu Đạt Nhân đã nhặt được?
Long Kỳ Hải không cần ngẫm nghĩ đã gầm lên lời khẳng định: - Mụ quái bà có lần nhìn thấy nhưng không nhận ra công phu này. Lão quái vật nhận ra là do đã từng cùng tiên phụ giao đấu. Chắc chắn tiên phụ đã bị lão ác ma Tiêu Đạt Nhân ám hại rồi. Bằng không mụ quái bà phải biết về công phu này mới phải!
Lần ở Lâm Sơn tự, chính Ngọc Hà cũng đã từng muục kích chàng dùng công phu này để hóa giải cây trúc trượng của mụ quái bà, đúng là mụ quái bà đã không nhìn ra loại công phu đó. Lời đề quyết của Long Kỳ Hải quả là không sai. Nếu không mụ quái bà phải là người đầu tiên cướp được phần kinh văn võ học đó, và mụ quái bà phải nhận ra mới đúng.
Ngọc Hà kêu lên: - Nếu Tiêu Đạt Nhân đúng là hung phạm thì chính lão đang có tà y´ với chính mụ quái bà là sư tổ nương của lão. Chuyện tranh giành ngôi vị bá chủ võ lâm của bọn Bắc Cương không phải chỉ có nhị hổ tranh hùng?
Long Kỳ Hải gật đầu: - Muội nói không sai. Không chừng ngao cò tranh nhau nhưng ngư ông đắc lợi. Như vậy bọn ta vẫn còn rộng thời gian.
- Để làm gì, đại ca? Nghe Ngọc Hà hỏi, Long Kỳ Hải mỉm cười bí ẩn: - Mọi người cứ đi theo ta rồi sẽ biết.
o0o
Đưa tay chỉ vào một nếp thảo lư cơ hồ đã xiêu vẹo, nằm giữa một khu vườn bây giờ chỉ mọc toàn cỏ dại, Long Kỳ Hải bảo:
- Chính tiên phụ đã đi ngang qua đây. Vì lẽ gì tiên phụ phải gửi gắm Long mỗ cho dưỡng phụ, Long mỗ vẫn chưa đoán được. Và là gửi trước hay sau khi đi Bắc Cương. Long mỗ cũng không biết.
Bồi hồi xúc động nhìn vào nơi Long Kỳ Hải đã từng nương náu cho đến khi lên mười. - Sau khi dưỡng phụ lâm bạo bệnh mà mất. Long Kỳ Hải đã trải qua bao đắng cay suốt năm năm, sau mới tình cờ gặp gỡ Mã Bình trong lối một trưởng lão tám túi của Cái Bang.
Vũ Văn Ngọc Hà khẽ khang lên tiếng khích lệ:
- Đại ca hãy bình tâm! Vì theo muội ở bức chân dung tự họa của Long bang chủ thế nào cũng đề cập đến việc này. Sao đại ca không vào mà xem thử?
Tuần tự, hết Long Kỳ Hải rồi lại đến mọi người, họ rồng rắn nhau thành một chuỗi xích gồm tất cả là chín nhân vật để đi xuyên qua khu vườn bỏ hoang và đi vào nếp thảo lư xiêu vẹo.
Đúng như sự mong đợi của tám nhân vật còn lại, họ vừa nhìn thấy bức họa chân dung của một trang hiệp khách liền nhao nhao kêu lên:
- Đúng là chân dung của Long bang chủ đây rồi. Riêng Hà Vi Nghĩa và Vũ Văn Ngọc Hà tuy cũng kêu như sáu nhân vật tiền bối kia nhưng cả hai lại nói lời khác hẳn:
- Giống quá! Diện mạo của Bang chủ và lão Bang chủ rất giống nhau. - Đại ca có diện mạo y hệt như lão Bang chủ! Tại sao phụ thân và chư vị bá bá lại không nhận ra điều này.
Thế là mỗi người bào chữa mỗi khác. Tựu trung là do họ không thể nào ngờ Viên Kỳ Hải lại là Long Kỳ Hải, nên họ không việc gì phải suy nghĩ xem là chàng có giống hay không giống Long bang chủ năm xưa.
- Vả lại, cũng đã mười bảy năm rồi, tâm trí của bọn ta cũng phải lú lẫn đi chứ? Đến như lão quái vật trong Thạch Phong Thành cũng đâu có nhận ra sự giống nhau của hai người, mặc dù lão đã biết cả hai vốn là phụ tử? Việc này đâu thể trách phụ thân được, Hà nhi!
Mỉm cười trước lối chống chế của phụ thân, Ngọc Hà chợt hối hả bảo chàng: - Đại ca mau tìm thử xem, Long lão bang chủ lưu lại những sắp xếp gì? Xem qua bức chân dung một lúc, Long Kỳ Hải mới bật cười:
- Bức chân dung gồm hai lớp. Thảo nào trước kia, ta tuy chạm tay vào mỗi ngày mà vẫn không phát hiện ra.
Chờ khi hai lớp của bức chân dung được bóc ra, Long Kỳ Hải thoạt nhìn qua liền kêu lên: - Sao lại thế này?
Nghe thế, mọi người cùng hốt hoảng và lo âu, vì ngỡ đâu là đã xảy ra điều gì bất ổn. Vũ Văn Ngọc Hà len lén nhìn và đọc lén nội dung của một hàng chữ viết rất đậm, thoạt nhìn đã thấy ngay:
- Dịch Cân Tẩy Tủy – Vô Vi Thanh Luyện - Thấu Đạt Âm Dương - Hồng Hoang Vô Cực – Anh Hùng Cái Thế!
Đang khi Long Kỳ Hải đứng chết lặng trước sự xảo hợp quá đỗi kỳ diệu của Hóa Công, mọi người liền huyên thuyên tìm cách giải thích.
Vũ Văn Như Hóa khai mào trước: - Ta hiểu rồi! Võ học của bản bang vốn có tên là Vô Vi. Nhưng đã lâu rồi vẫn chỉ đạt được mức Tứ Tượng phối hợp hoặc Lưỡng Nghi giao hòa mà thôi. Y´ của Long bang chủ là nếu sở học bản bang mà Thất Đạt Âm Dương, đạt được Hồng Hoang Vô Cực chắc chắn sẽ là Anh Hùng Cái Thế.
Mã Bình cãi lại: - Vậy còn Dịch Cân Tẩy Tủy thì sao? Cái gì là Dịch Cân? Cái gì là Tẩy Tủy? Không lẽ Long bang chủ muốn đề cập đến Dịch Cân kinh của Đạt ma Sư Tổ đã lưu lại cho phái Thiếu Lâm?
Không thể tránh né được trước cái nhìn hầu như là dò hỏi của Mã Bình, Ngươn Trí đại sư đành phải lên tiếng:
- A di đà Phật! Ở tệ phái tuy có Dịch Cân Kinh, nhưng đã mấy trăm năm rồi nào có ai luyện được đến mức gọi là Tẩy Tủy? Do đó cũng đã lâu lắm rồi, Dịch Cân Kinh của tệ phái không còn được ai tham luyện nữa.
Đoàn Minh Tứ hoang mang: - Nếu Dịch Cân Kinh của quy´ phái đã tỏ ra vô dụng, y´ của Long bang chủ là thế nào khi nói đến bốn chữ Dịch Cân Tẩy Tủy?
Tiền Huỳnh lẩm bẩm nói thành tiếng: - Vô Vi Thanh Luyện… Đang cần luyện công đạt đến mức vô vi vậy thì lấy vô vi ở đâu ra để Thanh Luyện? Vô Vi Thanh Luyện … Vô Vi Thanh Luyện…
- Nếu dùng Dịch Cân để Tẩy Tủy thì đương nhiên phải có khẩu quyết vô vi để thanh luyện rồi. Có phải vô vi ở đây chính là khẩu quyết tối thượng của Huyền Huyền Vô Vi mà Tiêu Đạt Nhân đã lấy không?
Tiếng kêu của Chu Bất Nhược làm cho mọi người tỉnh ngộ. Và vì ở tại đây chỉ có một mình Long Kỳ Hải là vô tình được (hay là bị?) Tiêu Đạt Nhân trong lốt Mông Diện Nhân truyền dạy cho khẩu quyết Huyền Huyền Vô Vi này, nên mọi người cùng nhìn cả về phía Long Kỳ Hải.
Dù là quan sát đã lâu như Vũ Văn Ngọc Hà, hay bây giờ mới quan sát như những người còn lại, tất cả đều phải biểu lộ sự kinh nghi khi trông thấy thần sắc quái lại của Long Kỳ Hải.
Không phải là cười nhưng rõ ràng là chàng đang cười. Không phải khẩn trương nhưng rõ ràng người biểu hiện ngay trên vầng trán của chàng đang nói lên là chàng đang khẩn trương.
Ngơ ngác ư? Cũng có, nếu ai đó chạm vào mục quang đang lơ láo của chàng? Đắc y´ ư? Cũng có nếu mọi người nhìn vào đôi môi nửa mím nửa cười của chàng.
Chàng đang nghĩ gì đến xuất thần như vậy? Không ai biết. Lâu thật lâu, thời gian trôi đi sao quá chậm, Long Kỳ Hải bỗng ôm bụng cười dài: - Ha … Ha.. Ha …
Chàng tuy cười nhưng hai bên khóe mắt lại ràn rụa ngấn lệ. Tiếng cười của chàng từ từ đổi thành tiếng kêu bi thương thống thiết mà mọi người không sao hiểu rõ được nguyên nhân.
Bảo chàng đã mất trí thì không ai chịu tin. Còn bảo chàng đang hoàn toàn tỉnh táo thì họ cũng không tin. Vì khi Long Kỳ Hải thôi cười, trao cho Vũ Văn Ngọc Hà bức di họa, chàng đột nhiên nhìn mọi người rồi bảo họ:
- Tứ vị thúc thúc, nhị vị tiền bối, Hà huynh đệ! Bảy người hãy hiệp lực thử đối chưởng cùng tại hạ xem.
Bàng hoàng sửng sốt, hoang mang, ngơ ngác… Với rất nhiều tâm trạng xen lẫn vào nhau, bảy nhân vật vừa được Long Kỳ Hải kêu đích danh đều đứng yên như hóa đá. Tựa hồ họ không hề nghe chàng vừa nói gì.
Long Kỳ Hải bỗng cao giọng lập lại: - Dịch Cân Tẩy Tủy Vô Vi Thanh Luyện
phất nhẹ tả thủ. Chỉ là cái phất tay thật nhẹ nhàng của Long Kỳ Hải, nhưng lạ thay, một cơn gió mạnh lại hiển hiện.
Mọi người do bất phòng nên bị cuồng phong xô ngã dúi dụi. Họ vừa trụ bộ lại theo bản năng thì Long Kỳ Hải lại hô hoán. - Còn nữa này!
Viu … Viu … Bán tín bán nghi, mọi người sau khi đưa mắt nhìn nhau liền đồng loạt xô chưởng ra, hầu thử ngăn chống luồng cuồng phong do Long Kỳ Hải vừa dùng cái phất tay tạo thành.
Ào … Ào … Vù!
Bảy chưởng hiệp lực, đâu phải là chuyện để đùa. Vậy mà, Long Kỳ Hải lại ung dung mỉm cười: - Mọi người hãy đề phòng đấy! Xem đây! Khi nãy vừa phất tay xong Long Kỳ Hải vẫn để tay lơ lửng chứ chưa thu về. Và bây giờ, khi chàng vừa nạt lên hai chữ “Xem đây!”. Chàng chọt rụt tay lại. Luồng cuồng phong đang ào ào lao đi bỗng quay ngoắt lại, hình thành một hấp lực cực mạnh khiến cho mọi người do không lường trước đành phải chạy ào ào cả tới theo hấp lực, không sao cưỡng lại được.
Lần thứ hai, sau khi trụ bộ xong, mọi người liền nhìn nhau và lẳng lặng gật đầu. Họ bảo nhau phải thận trọng khi nghe Long Kỳ Hải lần thứ ba lên tiếng:
- Hãy cẩn trọng! Nào! Viu … Viu … Viu … “Là chấn lực”!
Mọi người khẽ nhận định thầm và đồng loạt xô chưởng ra. Ào … Ào …
Vù! Vù! Ầm! Ầm! Hoàn toàn bất ngờ! Đến một chéo áo của Long Kỳ Hải vẫn không hề bị lay động cho dù tiếng chấn kình vang ra không phải nhỏ.
Trong khi Long Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà ở sau lưng vẫn vững như bàn thạch thì mọi người lại bị chấn lùi.
Họ lại nhìn nhau và ngấm ngầm quyết định. Long Kỳ Hải bỗng nạt lên:
- Hãy tận lực đi nào! Đừng nhượng nữa! Đỡ! Viu … Viu …
Chàng bảo họ phải tận lực mà bản thân chàng vẫn chỉ là một cái phất tay như trước. Tuy nhiên, đã hai lần thử nghiệm, mọi người nào dám khinh suất xem thường. Dù chưa là tận lực nhưng chí ít mỗi người trong họ cũng đã dùng đến bảy thành hỏa hầu.
Viu … Viu … Vù! Ào … Ào … Ầm! Ầm!
- Tận lực bình sinh đi! Đỡ! Long Kỳ Hải vừa quát nhanh vừa quát lớn khiến họ không thể không tận lực. Viu … Viu …
Vù! Ào … Ào … Ầm! Ầm! Phịch! Phịch! Phịch! Như những quả cây đã chín tới, bọn họ bảy người lần lượt buông phịch người và té ngồi xuống. Do nếp thảo lư đã bị thổi bay đi ngay từ đầu nên ánh dương quang mờ nhạt của buổi hoàng hôn đã chiếu rọi vào họ, cho Vũ Văn Ngọc Hà thấy rằng ở khóe môi mỗi người đang ri rỉ những gioọt máu hồng.
Nàng cả kinh kêu lên: - Đại ca! Mọi người đã bị nội thương rồi kìa. Long Kỳ Hải gật đầu rồi bảo nàng:
- Muội yên tâm. Có như thế ta mới giúp được họ. Giúp? Từ nãy giờ Long Kỳ Hải toàn nói những điều lạ lùng đến vô tưởng. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn qua hành vi của chàng đối với nhân vật đầu tiên là Mã Bình. Vũ Văn Ngọc Hà mới không còn kinh hoảng nữa.
Vừa đặt tay vào Mạng môn huyệt của Mã Bình, Long Kỳ Hải vừa hỏi: - Thúc thúc thấy đau ở đâu?
Mã Bình lào thào đáp lại: - Cự khuyết!
Long Kỳ Hải liền nói: - Cự khuyết thuộc âm, thúc thúc mau đưa chân khí đến Can Vị, tiểu điệt sẽ giúp thúc thúc. Nào! - Hụ! Ọe!
Mã Bình sau khi nôn ra một búng máu liền trợn tròn mắt nhìn chàng. Chàng mỉm cười:
- Thúc thúc không muốn nhận chân nguyên của tiểu điệt trút sang ư? Đây là lệnh của Bang chủ đấy! Mau lên nào!
Nhắm mắt lại, Mã Bình không hiểu sao lại để cho hai giọt lệ lóng lánh tuôn ra. Lần lượt y như vậy, tuy mỗi người mang nội thương ở những vị trí khác nhau, và tuy có hai người vì đường lối võ học khác nhau, là Ngươn Trí đại sư và Đoàn Minh Tứ, nhưng không hiểu sao Long Kỳ
Hải vẫn ung dung trị thương cho họ. Đồng thời chàng còn trút cho mỗi người ít lắm cũng là mười năm công phu tu vi.
- Ở đâu mà nhiều vậy? Do Mã Bình đã biết điều gì vừa xảy ra cho bản thân nên khi lão thấy Long Kỳ Hải cũng thực hiện với sáu người còn lại cũng y như với lão, lão không cầm được phải buột miệng hỏi như vậy:
Long Kỳ Hải vói thần thái vẫn nguyên vẹn, thản nhiên đọc: - Thất Đạt Âm Dương - Hồng Hoang Vô Cực! Chân nguyên của tiểu điệt có được là từ vô cực. Từ hồng hoang nội lực tiềm tàng của cõi hỗn mang đã tồn tại. Tiểu điệt có hơn mọi người là hơn ở chỗ tiểu điệt biết cách sử dụng lực tiềm tàng cho bản thân. Để rồi tiểu điệt sẽ giải thích cho mọi người hiểu.
Những gì Long Kỳ Hải vừa nói, người có thể hiểu được ngay mà không cần chàng phải biện giải nhiều, chính là lão Tam Vũ Văn Như Hóa.
Vì nguyên ly´ âm dương, đạo tuần hoàn sinh khắc của vũ trụ và nội tạng con người là do lão Vũ Văn khai điểm cho chàng.
Do đó, ngay khi chàng vừa dứt lời, Vũ Văn Như Hóa buột miệng hỏi ngay: - Thấu Đạt Âm Dương như Bang chủ hiện giờ, lão phu cũng có thể hiểu. Nhưng còn Dịch Cân Tẩy Tủy thì sao? Không lẽ Bang chủ đã có dịp tham luyện Dịch Cân Kinh của phái Thiếu Lâm.
Nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Ngươn Trí đại sư, Long Kỳ Hải hiểu rằng chính bản thân đại sư cũng đang chờ nghe chàng giải thích điều này.
Chàng mỉm cười với Ngươn Trí đại sư và nói cho moọi người nghe cơ duyên hãn hũu đã xảy đến cho chàng:
- Tại Lâm Sơn Tự, lúc vãn bối được Tạ tổng tiêu đầu dẫn đưa đến và cũng là lần đầu tiên có duyên hội ngộ với Mã – Hoa nhị thúc thúc vãn bối có tình cờ tìm được Dịch Cân Tâm Pháp họa đồ. Họa đồ này theo như vãn bối tìm hiểu, có lẽ là do chủ nhân sáng lập nên Lâm Sơn Tự lưu lại.
Sau khi giải thích cặn kẽ tất cả, Long Kỳ Hải khẽ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm khi nghe chính Ngươn Trí đại sư mở miệng thừa nhận:
- A di đà Phật! Hóa ra căn nguyên là như vậy. Lâm Sơn tự là do một vị phiên tăng có xuất xứ từ Tây Vực kiến tạo. Tệ phái nguyên bắt nguồn từ Tây Trúc, nơi Đạt Ma Sư Tổ lần đầu tiên xuất gia đầu phật. Dịch Cân Kinh của tệ phái là do Đạt Ma Sư tổ sáng tạo. Các vị phiên tăng bên Tây Vực đương nhiên cũng biết về Dịch Cân Kinh, tuy đường lối tuy luyện có chỗ tiểu dị so với tệ phái. Long thiếu hiệp quả là có phần số may mắn, ngẫu nhiên tìm được Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ. Và chỉ có Long thiếu hiệp có căn cơ thông tuệ hơn người nên mới tham giáo được Tâm Pháp Dịch Cân. A di đà Phật!
Đây đúng là phần phúc cho Vô Vi Thanh Ngưu Bang và cũng là điều may mắn cho đồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên chúng ta. A di đà Phật!
Hài lòng về điều này và thật sự mãn nguyện trước sự thành tựu vượt bậc của Long Kỳ Hải, Mã Bình cười thật to, thật sảng khoái:
- Ha … Ha … Ha …! Như vậy là mối thù của Long bang chủ phu phụ đã có cơ hội được báo phục rồi. Vô Vi Thanh Ngưu Bang có được một Bang chủ như thế này, thanh thế càng lẫy lừng hơn. Bang đồ của bản Bang có thể ngẩng cao đầu trước võ lâm đồng đạo, không cần phải khuất thân nương tựa vào các môn bang phái khác như bao lâu nay nữa rồi. Ha … Ha … Ha …!
Long Kỳ Hải kinh ngạc: - Như Mã thúc thúc nói, bang chúng của bổn bang hiện vẫn còn lại khá nhiều ư? Tiền, Chu Tả Hữu Nhị Can cười vang và lần lượt nói rõ: - Ha … Ha … Ha …! Đâu chỉ còn khá nhiều? Phải nói là thật nhiều mới đúng. Có phải thế không Chu huynh.
- Ba trăm có dư! Và tất cả đang chờ một cơ hội thuận tiện như bây giờ. Bang chủ chỉ cần buông một lời hiệu triệu, tất cả sẽ ra mặt và bản bang sẽ được hưng quang. - Ba trăm? Họ hiện đang ẩn thân ở những môn bang phái nào? Nếu Long Kỳ Hải chỉ kinh ngạc có nửa phần về con số ba trăm như lão Chu Bất Nhược vừa nói thì chàng lại còn phải kinh ngạc hơn nửa phần nữa khi nghe Mã Bình ung dung đáp lời:
- Bảy phái một bang, bang đồ của bản bang ngay từ khi tuân theo mệnh lệnh của Long bang chủ đã phải phân tán, tất cả đều đầu thuận vào các môn bang phái hiện hữu trên giang hồ.
Quay sang Ngươn Trí đại sư, Mã Bình nói như tạ lỗi: - Đại sư xin chớ phiền lụy, lệnh đồ Thông Hư cũng là người của bản bang. Bản bang nếu có được ngày này, chính đại sư cũng có một phần công lao không nhỏ.
Ngươn Trí đại sư dù sao cũng phải giật mình trước sự tiết lộ này. Tuy nhiên đại sư cũng chỉ biết cúi đầu niệm phật mà thôi.
- A di đà Phật! A di đà Phật! Nhưng như Long Kỳ Hải vừa suy hiểu chàng chợt hỏi Mã Bình: - Mã thúc thúc! Ở Cái Bang chắc chắn cũng phải có người của bản bang nương náu, như thúc thúc cũng đã từng. Vậy số huynh đệ hơn ba mươi người đã thiệt mạng tại Lâm Sơn tự lần đó, có phải là huynh đệ bản bang không?
Dầu dầu nét mặt, Mã Bình khẽ gật đầu minh định.
Cái gật đầu của Mã Bình tuy chỉ là cái gật khẽ, nhưng đối với Long Kỳ Hải thì đâu khác gì cái lay chuyển của Càn Khôn.
chàng liền bị chấn động toàn thân đến phải đứng lặng người.
Một lúc sau chàng mới lên tiếng phát thoại được. Chàng cất cao giọng để khấn nguyện: - Số huynh đệ đó sẽ không phải chết uổng. Họ là những người có công đầu cho bản bang có được ngày hôm nay. Máu phải trả bằng máu. Bọn Bắc Cương tà ác đã vay như thế nào, bổn tọa sẽ bắt chúng phải trả lại như thế. Bổn tọa nếu không thực hiện được như lời đã nói thì trời tru đất diệt.
- Trời tru đất diệt! Mã Bình này cũng đã nguyện y như vậy. - Vũ Văn mỗ cam nguyện dốc lòng vì Bang chủ.
- Hữu Âm Can Tiền Huỳnh nguyện một lòng vì Bang chủ. - Tả Dương Can Chu Bất Nhược nguyện được Bang chủ sai khiến. Cùng một lúc với Hà Vi Nghĩa không sao Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư cũng biểu lộ thái độ, họ quyết chung lòng chung sức với Vô Vi Thanh Ngưu Bang.
- Đoàn mỗ và tệ đồ, nguyện từ nay quy thuận dưới cờ Bang chủ. - A di đà Phật! Lão nạp dù không là người của Vô Vi Thanh Ngưu Bang, nhưng cũng nguyện được tử chiến cùng quy´ bang.
Tuy nhiên, chính Vũ Văn Ngọc Hà khi lên tiếng đã trấn áp hùng tâm vạn trượng của mọi người và đề tỉnh họ:
- Đại ca, phụ thân, chư vị! Mọi người hãy khoan phấn khích vội, Long lão bang chủ vẫn còn nhiều căn dăn đây này.
Nhìn vào mặt sau của bức chân dung nơi Vũ Văn Ngọc Hà đang đưa ra cho mọi người xem, mọi người mới hiểu Ngọc Hà đang muốn nói điều gì?
Ngọc Hà đọc lớn cho mọi người cùng nghe phần lưu tự của Long lão bang chủ mà từ đầu mọi người tuy có nhìn thấy nhưng chưa xem qua, vì tất cả chỉ kịp chú tâm đến năm câu ca đầu tiên như đã nói:
“Kỳ Hải! Nếu như hài tử đã có lòng vi giang hồ, phải đầu lụy Thiếu Lâm để có Dịch Cân Kinh, đã lao tâm khổ tử để phải đưa nguyên ly´ đạo gia và phật gia hợp làm một, đã đạt được mức độ thông huyền mà ta đã suy nghiệm ra và căn dặn, hài tử còn phải lư tâm đến những điểm sau đây:
Thứ nhất, Hắc Sát Phi Trảo của Bắc Cương không dễ gì đối phó nếu như không biết được nhược điểm của công phu tà môn này. Như Bắc Cương Lão tổ chỉ điểm cho ta, muốn phá Hắc Sát Phi Trảo nếu như người thi triển nó đã luyện đến mức đại thành thì phải vận dụng yểu quyết Tá lực đa lực.
Mượn lực đối phương để quật lại đối phương. Đó chính là công phu Huyền Huyền Vô Vi của bổn phái vô vi.
Thứ hai, Bắc Cương Lão tổ mới là đối thủ thực sự của Trung Nguyên. Lão đã ẩn mình tại Thạch Phong Thành là để tu luyện U Hồn Âm Công. Đây là môn công phu mà người luyện nó phải có một tâm tính tàn bạo đến phi nhân tính. Dùng người sống để luyện thành U Hồn. Một khi U Hồn đã luyện xong, công phu của U Hồn sẽ tăng gấp mười lần so với lúc chưa bị luyện. Và với ba U Hồn hợp lại, công phu U Hồn Âm Công phát xuất từ tiếng hú âm ĩ của chúng sẽ đủ lực phá hủy nội tạng của đối thủ. Và nếu là sự hợp lự của Thập Bát U Hồn, U Hồn Âm Công của chúng sẽ có năng lực xoay chuyển Càn Khôn, muôn người bất địch.
Ta chưa có thể biết được là công phu sở học của hài tử, cái thế anh hùng có thể chống được U Hồn Âm Công hay không?
Ta chỉ mong là chống được. Và ta còn mong hơn nữa là lão Bắc Cương ác ma sẽ chưa luyện đủ Thập Bát U Hồn để hài tử khỏi phải lâm vào tình trạng nguy ngập.
Nhưng nhân định không bằng thiên số. Hài tử bất tất phải cưỡng cầu nếu như lực bất tòng tâm. Mọi chuyện của bản Bang ta để hài tử tự định đoạt. Phục hưng hay không phục hưng, ta chưa thể biết điều nào là tốt. Nếu cần hài tử hãy đi tìm Tả Hữu Nhị Can và Tứ Hộ Pháp của bản Bang. Đã có Cương Chỉ Hàn Lệnh là tín phù bang chủ, mọi người sẽ biết hài tử là ai.
Họ Viên tuy không có sanh nhưng lại có công nuôi dưỡng, hài tử phải đối đãi với họ Viên như thân sanh phụ mẫu mới đúng đạo ly´. Hãy ghi nhớ lấy lời ta!
Long Kỳ Du di bút!” Nghe Ngọc Hà đọc xong, nhân vật đầu tiên lên tiếng là phụ thân của nàng, Vũ Văn Như Hóa: - Xem ra Long bang chủ sau khi an trí thiếu Bang chủ ở đây xong mới lên đường đi tới Bắc Cương. Không hiểu Long bang chủ sau đó bao lâu mới bị ám hại? Và ai là hung thủ đã hạ sát Long bang chủ?
Long Kỳ Hải theo nhận định trước đó vội lên tiếng: - Mọi việc thế nào chờ khi bắt được lão Tiêu Đạt Nhân sẽ rõ. Chuyện U Hồn Âm Công mọi người có cao kiến gì không?
Mọi người hầu như cùng nói lên chỉ có một y´: - Người biết rõ hơn ai hết chính là Bang chủ. Nên có cao kiến gì là tùy ở Bang chủ mà thôi. Long Kỳ Hải sau một lúc trầm ngâm mới từ tốn bảo mọi người:
- Chuyện chưa xảy đến thì khó mà nói trước. Nhưng tại hạ có một y´ này, chư vị hãy liệu thử xem. Công phu lợi hại của Thập Bát U Hồn chính là Âm Công mà Âm Công muốn phát huy được tất phải
công kích đầu tiên vào thính giác. Nếu chúng ta có cách bế kín được thính giác khiến Âm Công không còn chỗ công kích, liệu có ngăn chặn được năng lực hủy diệt tối thượng của Âm Công không?
Mọi người sau một lúc bàn soạn đều tỏ y´ tán thành hai biện pháp do Vũ Văn Như Hóa và Ngươn Trí đại sư đưa ra.
Ngươn Trí đại sư bảo: - Phá Âm Công chỉ có Âm Công mới phá được. Chờ khi lão nạp thỉnh trị xong phương trượng, nếu là cần kíp. Mọi người nên luyện công phu Sư Tử Hống của phật môn. Khi lâm nạn phải đối địch với U Hồn Âm Công, chúng ta cùng hiệp lực và thi triển Sư Tử Hống.
Còn Vũ Văn Như Hóa thì đưa ra đề xuất: - Muốn bế được thính lực phải là người có nội lực siêu phàm, điều này không phải ai cũng luyện được, nhưng để loại bỏ được Âm Công, cho Âm Công không lọt vào thính giác, lão phu nghĩ rằng chỉ có trận đồ có thể ngăn cản được Âm Công. Đó là Gián trận đồ. Với Gián trận đồ, người bên ngoài sẽ bị ngăn cách hoàn toàn với người ẩn bên trong trận. Và người bị trận đồ giam hãm cũng không sao nghe hoặc nhìn thấy người ở bên ngoài.
Long Kỳ Hải tỏ ra thích thú: - Vậy thì hay quá. Với những ai đã luyện Sư Tử Hống sẽ trực diện đối đầu với U Hồn mà không sợ bị U Hồn Âm Công gây hại. Còn về bảo vệ những người có năng lực kém cỏi, chúng ta sẽ lập trận để bảo vệ.
Vũ Văn Như Hóa tiếp lời: - Ngoài ra, chúng ta có thể lập thành nhiều trận để giam giữ và phân chia bọn U Hồn thành nhiều nhóm nhỏ, sẽ tránh được mối họa lớn nhất là bọn Thập Bát U Hồn cùng liên tay.
Thú vị trước viễn cảnh sáng lạng này, Long Kỳ Hải lập tức đề xuất: - Chư vị thúc thúc hãy mau mau đưa ra lời hiệu triệu, gọi toàn bộ bản Bang quay về dưới trướng. Tại hạ sẽ cùng Ngươn Trí đại sư đi đến Thiếu Lâm để thỉnh thị với Ngươn Tuệ đại sư về việc này.
Tiền Huỳnh trong cơn phấn khích trước việc Vô Vi Thanh Ngưu Bang được gây dựng lại chợt hỏi: - Bang chủ! Chúng ta sẽ chọn nơi nào làm tổng đàn?
Long Kỳ Hải đáp: - Tạm thời hãy lấy chính nơi này làm Tổng đàn chờ khi tiêu diệt xong bọn Bắc Cương sẽ trù liệu sau.
Trước khi mọi người tản khai, lo phận sự của họ, Vũ Văn Ngọc Hà phải thu hết đởm lược mới dám lên tiếng nói với phụ thân:
- Hài nhi sẽ cùng đi với đại ca, phụ thân xin tự bảo trọng.
Vũ Văn Như Hóa khẽ mỉm cười thích thú khi nhận được cái gật đầu tán thành của chính Long Kỳ Hải.
Mã Bình phác nhẹ vào vai lão và cười lên: - Ha … ha … ha! Đi thôi lão Tam. Ai bảo lão có một ái nữ diễm lệ làm gì? Ha … Ha … Ha …!