PHẦN II
ĐẢO LỘN
Chương 18

33

IMG_0161
Có điều gì đó không ổn. Và không phải chỉ với mình tôi.
Sự tĩnh lặng.
Tôi chưa từng để ý đến điều này – vì tôi hơi bận – nhưng dĩ nhiên suốt thời gian tôi chạy đua để cứu lấy cái mạng mình, đêm tối ồn ào đến mức nghe tiếng bước chân của những kẻ săn đuổi không khó bằng phân biệt chúng với cả một đại dương gầm gào của tiếng động ban đêm. Còn lúc này đây, không khí dậy lên âm thanh ù ù và rung bần bật như thể hai mươi ngàn cỗ bài đang vèo vèo bay ra từ bàn tay của mười ngàn gã chia bài trong sòng bạc thích phô trương sự khéo léo. Bộ óc tôi, hay đúng hơn là của Chacal, tách được vài tiếng phần phật ở gần ra khỏi đống tạp âm và nhận ra đó là gì: Đó là tiếng vỗ ào ạt của vô vàn chiếc cánh, không thể đếm được là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là số chẵn. Tất cả lũ dơi và chim chóc trên trái đất đã cất cánh bay lên cùng một lúc. Tiếng ồn đó quá lớn, rất không ổn, và điều không ổn nhất là lũ chim không hề kêu. Gần như cũng một lúc, các ngôi sao biến mất. Bầu trời tối đen sôi lên và rạn nứt, nhưng trong toàn bộ cảnh hỗn loạn ấy, âm thanh duy nhất vang lên thành tiếng động chỉ là tiếng rít siêu âm của lũ dơi.
A…a…u!
Áp lực đè lên màng tai…
rrrrRRRRZZglglglglglDDDDDDDDDDDDDDDDDD!!!
Những con quái thú sống trong hang hốc ấy gào vào tai tôi và cơn hoảng hốt hụt hẫng như khi rơi thang máy, rơi máy bay hay bước hụt cầu thang ập dến khi mặt đất như tan dần đi. Tôi bám lấy mặt cỏ như thể nếu quả cầu trái đất nổ tung, tôi sẽ có một khoảng đất để bám vào khi trôi ra ngoài khoảng không. Một lát sau, tôi nhận ra những cơn rung chuyển đã lắng xuống và bóng của một tên thợ săn dang đứng ở đoạn dốc phía trên quan sát tôi, tay trái cầm một cây gậy hay chùy gì đó.
Nó xảy ra rồi, - tôi nghĩ. Đó là núi lửa San Martín.
Quỷ tha ma bắt, họ đã đúng. Taro, Marena, nhóm Connecticut Yankee và cả Michael nữa, lần đầu tiên họ biết mình đang làm gì. Trước đây, tôi đã từng ở gần những trận núi lửa phun trào nhỏ ở Guatemala, và cũng từng cảm nhận dược một cơn động đất khá lớn ở San Pablo Villa de Mitla vào tháng 2 năm 2008. Nhưng lần này thì như mặt dưới của chiếc trống có căng dây. Núi lửa cách đây những bốn trăm dặm mà cứ như là ở ngay trên đỉnh núi kia. Hừ, các đợt phun trào giống như…
Ặc.

34

IMG_0164
Trong khoảng hai mươi nhăm giây, lần đầu tiên trong đời tôi tin có cuộc sống sau cái chết.
Tôi cố gào lên, nhưng cái đầu cùn và nặng của cây chùy trên tay gã k’iik đã thúc vào bụng dưới tôi và đánh bật hết không khí ra ngoài. Tôi cố tóm lấy chân hắn, nhưng một tên nữa đã áp sát tôi từ phía sau và giữ chặt tay tôi. Tôi ra sức đá nhưng tên thứ nhất đã ngồi lên chân tôi. Tôi nhổ nước bọt, Hắn không phản ứng. Tôi giãy giụa. Không ăn thua. Tôi hoảng loạn. Chúng sắp lột da mình, - tôi nghĩ, - núi lửa cũng không cản được. Chúng cóc cần, chẳng can hệ gì sất, núi lửa hay không núi lửa chúng cũng sẽ lột da tôi. Ối giời ơi. Ối giời ơi. Gã k’iik – là Hun Xoc, k’iik của nhà Đại Bàng – đặt cây chùy xuống và ấn đầu tôi xuống đất. Nhưng thật kỳ quặc, tôi chẳng cảm thấy gì cả. Không thể thế được, chắc phải có thêm gì nữa chứ. Nào, thêm tí gì đi. Không thể này là hết được, không thể được. Nó cậy miệng tôi mở ra và kẹp chặt lấy hàm dưới, ngón cái đặt dưới lưỡi, trên mấy cái răng cửa. Tôi vẫn không cảm thấy gì. Nó giật sang trái, rồi sang phải, một chiếc ra khỏi ổ chân răng, rồi chiếc thứ hai. Hàm dưới tôi tuôn ra hàng đống máu và nước bọt. Lưỡi tôi thè ra và đu đưa một cách khôi hài trong không khí. Kỳ cục thật, - tôi nghĩ, - đáng ra phải đau lắm chứ. Phải đau đến cùng cực…song dường như tôi đang nằm cạnh chính mình, chứng kiến cảnh này từ bên ngoài. Giờ đã có bốn gã k’iik vây quanh tôi, tất cả đều thuộc nhà Đại Bàng. Một trong số đó, một thằng béo lùn với bộ mặt to ngang, cầm cây đuốc nhỏ xíu giống như cây nến sinh nhật, dùng bàn tay khum khum che ngọn lửa. Một thằng khác rạnh mé dưới hai bên cánh tay tôi, cắt khớp cổ tay, rất tẩn mẩn sao cho khỏi rách nát da, như thế bàn tay mới dính nguyên vẹn vào tấm da được. Đây có lẽ là giây phút hay ho nhất trong tất cả những giây phút mà tôi đã từng, và có thể là sẽ, trải qua. Tôi tưởng như mình là linh hồn vừa được giải phóng, đang nán lại một lúc để quan sát xem cái xác của mình được xử lý như thế nào trước khi lên đường đến những nơi không ai biết tôi.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra chuyện đó quá dớ dẩn, không thể tin được. Vì một lý do: tôi vẫn đau kinh khủng. Tôi vẫn cảm thấy tất cả những vết thương khác trên người, sức nặng của hai thằng k’iik đang đè chặt lấy tôi và thậm chí cả một con kiến hay con gì đó đang bò trên thân cây kế xuống, cắm ngòi vào lưng tôi. Và quan trọng hơn, mặc dù cái xác mà chúng đang lột da cũng có lọn đuôi sam cụt như của tôi, và khuôn mặt, nhưng những thứ còn lại của khuôn mặt, có vẻ như giống tôi, nhưng không hẳn là tôi. Cẳng tay người đó rắn lại vì va đập với bóng hông, nhưng không nhiều như tay tôi, nhưng vết sẹo trên đầu gối anh ta cũng không to và đáng sợ như sẹo của tôi. Hơn nữa, cái cách tôi chứng kiến cảnh này cũng không giống một hồn ma. Tôi không lơ lửng bên trên, như các hồn ma đáng ra phải thế. Tôi vẫn bị đè chặt xuống đất, vẫn chớp mắt cho bụi và máu trôi ra khỏi hai mí.
Đó không phải là mày đâu, - tôi nghĩ, - chấp nhận đi. Đấy là một người khác. Mặc dù anh ta cao lớn gần bằng mày, xấp xỉ tuổi mày, cũng dáng người như mày, thậm chí cũng có những đốm lông hươu như mày, nhưng anh ta không phải là mày…
Au! Mẹ kiếp? Ngực tôi làm sao thế này? Tôi liếc mắt xuống đủ xa để nhìn thấy. Một trong hai gã k’iik đang giữ tôi kẹp một lưỡi đao bằng đá vỏ chai bé xíu giữa hai ngón tay. Hắn cắm nó vào ngực tôi, ngay dưới dãy xương ức, rạch lên trên theo một đường vòng cung lồi lên phần chữ U của xương đòn rồi rạch xuống theo đường đối xứng với đường rạch trước, tạo thành một hình quả trám thon. Tiện thể cũng xin nói là, hắn làm điều với tôi, chứ không phải với “tôi thay thế” kia. Hắn kẹp lấy một đầu của mảng da và lột ngược lên trên. Ối giời ơi. Ối giời ơi. Đau quá. Những cú nện, những miếng ớt, chất thụt vào hậu môn, tất cả đều khiến tôi vô cùng đau đớn, nhưng trò này thì thực sự U…U…U…A…AAAAAA.
Miếng da rộng khoảng nửa inch và dài bốn inch được giật ra với một tiếng phựt nhỏ. Hắn giơ nó lên trước mặt tôi một lúc, mặt trong quay ra, nó sáng óng ánh nhờ những tế bào mở hình cầu nhỏ xíu và ánh sáng mờ mờ chiếu xiên qua nó rất đúng chiều, giúp tôi nhìn thấy những cột ký tự màu xanh lam chạy dọc ở chính giữa, những vết xăm xác nhận đẳng cấp chín sọ môn bóng hông của tôi.
Tôi bị xóa sổ rồi ư? Tôi cũng không biết nữa. Vả chăng “xóa sổ” là một thứ gì đó anh chỉ có thể luận ra từ hậu quả tiếp theo của nó, như năng lượng tối vậy. (Năng lượng tối: dạng năng lượng được giả thiết là lắp đầy vũ trụ và là nguyên nhân gây ra sự dãn nở của vũ trụ.) Lát sau, bông – hình như là những tấm chăn – được quấn quanh người tôi và siết chặt lại. Bốn bàn tay lật ngửa tôi lên và tôi lại thấy ngột ngạt khi chúng cuộn kín mít tôi lại. Mấy cái cán lao cũng được cuộn vào cùng, tôi đoán là để ngụy trang. Đến lúc này, bất kể Chacal đã được rèn luyện, tôi vẫn bật khóc, rên rỉ những tiếng kêu ai oán như Nancy Kerrigan (Nancy Kerrigan: Nữ vận động viên trượt băng nghệ thuật của Mỹ, bị hành hung khi tham gia giải vô địch Detroit. Đoạn băng ghi hình cảnh cô ta hét lên “Vì sao lại là tôi?” đã được đưa vào một trong những hình ảnh đáng nhớ nhất của thể thao thế kỷ 20): “Vì sao? Vì sao? Vì SAAAOOO?”, thảm hại làm sao, tôi không chết, tôi không phải một con ma, tôi vẫn mắc kẹt ở đây, và đây không phải là tôi.

35

IMG_0168
Một hương vị, ký ức về một hương vị mà tôi nhận ra là mùi sữa mẹ, nó xuất hiện đầu tiên, rồi đến những ký ức lơ mơ khác mà phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra chúng không phải của tôi, mà là của Chacal. Tôi biết tôi có một cơ thể, bởi từng mi-li-mét vuông trên da nó đều ngứa ran, ngứa như dưới da có rắc vụn bánh parsee vậy, và tôi không gãi được, tôi chỉ có thể vặn vẹo người dưới lớp chăn quấn được tẩm mỡ. Phải gãi mới được, phải gãi... cơn ngứa ngoài da lan vào trong ngực, nơi tôi cảm tưởng như mất đến nửa feet vuông da, rồi nó dịu đi, và trong một lúc lâu, toàn bộ đầu óc tôi nằm trong cổ họng, một sa mạc Nazca mặn chát với những đường rãnh khổng lồ. Cơn khát. Cơn khát. Hàng thế kỷ không mưa. Mãi cho đến lúc rốt cuộc có ai đó mở lớp phủ trên mặt cho tôi thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, đổ vào miệng tôi một hớp cháo ngô mằn mặn rồi lại đậy lại. Trong lúc từ từ dễ chịu dần, tôi nhận ra mình vẫn còn lưỡi, nó sưng phù lên như một quả dưa chuột muối to tướng bị khô đi, nhưng nó vẫn nằm đấy, nguyên vẹn, mặt tôi bị phủ một lớp mỏng giống như vải thưa bọc pho mát và tôi vẫn thở được gần như bình thường. Có vẻ đang là buổi chiều, một toán phu khuân vác đang khiêng cái bọc dài, hẹp, có tôi ở bên trong, men theo một con dốc ngoằn ngoèo bên sườn đồi, lên trên và về hướng đông, vào vùng đất cao, qua những cây cầu bện bằng thừng, dọc những con suối chảy cuồn cuộn.
Sao họ nhọc công cứu tôi làm gì?
Chắc nhà Đại Bàng muốn đánh lừa các dòng họ quý tộc khác. Chắc thế rồi. Họ muốn tất cả thành Ix tưởng rằng tôi đã chết. Ái dà, thế thì hay quá, nhỉ? Sọ Đá Quý 2 đã mềm lòng. Ông ta đã quyết định mày rằng mày có thể có tí ích lợi gì đấy. Ông ta muốn mày được sống.
Hừm. Có thể Sọ Đá Quý 2 đã căn thời gian sao cho cuộc rượt đuổi tàn vào đúng khoảng thời gian tôi đã dự đoán đợt phun trào.
Phải rồi. Các bạn biết đấy, bây giờ tôi đã có thời gian để suy nghĩ việc này, đúng là không hợp lý nếu những người này thực sự đoán trước được rằng trời sắp sập xuống đầu, thế mà vẫn cứ lao hết cả ra ngoài để chơi trò săn đuổi. Nếu biết, họ phải trốn tịt trong nhà, quỳ sụp trước các bức tượng và khẩn khoản van xin các vị thần dớ dẩn của họ chứ.
Vậy chắc chắn là lão già Sọ Đá Quý 2 ấy đã nghĩ rằng dự đoán của tôi về trận phun trào chính xác hơn những gì các tay thầy bói ở đây đã tiên đoán. Nếu đúng là họ có tiên đoán. Có khi ông ta chỉ bịa ra chuyện đó với tôi thôi. Hừm. Dù sao, chắc ông ta đã đoán vụ chấn động sẽ xảy ra sớm hơn dự kiến – và có thể người dân ở đây không nghĩ nó sẽ lớn đến thế, họ chỉ nghĩ sẽ có vài tiếng nổ và chớp sáng ở đường chân trời thôi – và ông ta đã áng chừng thời gian sao cho cuộc săn đuổi đi đến hồi kết thúc đúng vào khoảng thời gian đó. Như vậy lúc đó là khoảng bốn giờ sáng ngày 27. Khi nó xảy ra, tất cả đám thợ săn k'iik đều phát hoảng. Trừ những người nhà Đại Bàng, họ được biết trước, và trong lúc lộn xộn, họ đã đánh tráo một người vào để chịu lột da thay cho tôi. Đó là lý do vì sao họ lấy miếng da trên ngực tôi, vết xăm của người chơi bóng bông... một thứ mà họ không làm giả được. Họ sẽ khâu nó vào da người kia và tìm cách giấu các đường chỉ.
Phải. Đúng đấy. Nghe hợp lý đấy. Cho nên tôi đoán thằng k'iik nhà Đại Bàng, thằng bé có khuôn mặt tròn dễ thương, Hun Xoc, nó thực sự cố tình đâm chệch đi khi ném mũi lao chỉ cách có bốn bước chân. Đó cũng là lý do vì sao các Đại Bàng luôn ở sát ngay sau đuôi tôi mà không tóm lấy tôi. Họ bám theo tôi suốt cuộc săn đuổi, canh chừng cho tôi... tuy thế, nếu một người thuộc thị tộc khác tóm được tôi thì sao nhỉ? Chắc họ đã có kế hoạch giải thoát tôi bằng cách nào đấy... hoặc có thể không... Có khi nếu chuyện ấy xảy ra, họ sẽ phẩy tay bỏ mặc tôi.
Lũ con hoang. Ờ, nhưng dù sao, họ cũng không làm thế.
Vậy tôi đã làm đúng, phải vậy không? Tôi đã tiên đoán vụ phun trào đúng hơn nhiều so với lũ người chết mẹ của họ đoán. Điều ấy có giúp tôi giành được tí địa vị nào ở đây không nhỉ?
Con đường đầy người qua lại, những đoàn dài lữ hành cuốc bộ với lũ chó sủa ăng ẳng chạy đằng trước, những người đưa tin lao vụt qua, tay lắc chiếc trống lục lạc báo hiệu cho người qua đường. Các giác quan của Chacal nhận ra sự ảm đạm trong âm thanh đó, như thể tất cả đều đang vội vã trở về nhà. Về chỗ lánh nạn thì đúng hơn. Chim én và jacana (Jacana: Một giống chim lội nước ở vùng nhiệt đới) lại cất tiếng kêu, hơi dè dặt, có lẽ còn bối rối về cơn chấn động, nhưng chỉ cần bấy nhiêu, trí óc của Chacal đã có thể đoan chắc trời sắp nhá nhem.. Đến đây, đoàn người đi chậm lại. Một đôi lần, cái bọc chứa tôi được chuyển từ tay này sang tay khác, giống như chuyển một chiếc xuồng. Lát sau, họ quay sang khiêng tôi ở tư thế thẳng đứng, buộc vào một tấm ván, đi dưới bóng râm, thỉnh thoảng mới có một chút ánh sáng mặt trời. Chặng này xem ra có phần hẻo lánh, những người phu hát lên một bài như bài cầu kinh, điểm những cái tên khiêm nhường của tổ tiên họ. Nhưng đó không phải khúc hát thảnh thơi trong lúc lao động. Nó hơi có vẻ e sợ, giống như một bài yểm bùa để tránh lũ yêu tinh. Chốc chốc, họ lại nắn nắn người tôi, nghe ngóng hơi thở để chắc chắn là tôi vẫn còn thở. Thỉnh thoảng, chúng tôi dừng lại và một tên hầu lại giở tấm vải thưa trên đầu tôi, cậy miệng, rút cái bùi nhùi bông ra. Và tôi thậm chí chưa kịp ú ớ thì hắn đã đổ vào một ít cái món đậm vị mà từ đầu tới giờ họ vẫn cho tôi ăn – nó có vị như nước b'alche ủ kỹ nhưng tác dụng thì như Dilaudid (Một loại thuốc giảm đau) – lau mũi cho tôi rồi nhét lại nùi bông và phủ tấm mạng lên. Cuối cùng, chắc cái bọc quá vướng víu, khó đi trên đường đắp nổi - hoặc giả chúng tôi đã đến một nơi kín đáo - họ đặt tôi xuống và giở tôi ra ngoài không khí mát lạnh. Tấm che mặt được bóc ra, tôi ngửa mặt lên trời, thở hổn hển.
Đó là một buổi chạng vạng xanh trong. Trời không mây, phía ngoài vịnh cũng không còn dấu hiệu nào rõ rệt của trận phun trào, ngoại trừ một chút lo lắng trong tiếng hót của những con chim. Hun Xoc cúi xuống nhìn tôi, và trước khi tôi kịp có thái độ gì, bốn cánh tay đã dựng tôi đứng thẳng dậy và giúp tôi đứng cho thăng bằng. Không ai nói câu gì. Tôi cũng không thấy mình có thể nói câu gì. Tôi chỉ thở gấp. Vết thương trên ngực tôi được phủ một miếng xơ bông lớn rắc tro. Ai đó, có lẽ là một trong những tên hầu, đổ ít nước mật ong vào miệng tôi và tôi cố nuốt được vài giọt. Tôi nheo mắt nhìn quanh. Chúng tôi đang ở sườn nam của một dãy núi, trên một con đường hẹp cắt ngang gần đỉnh một con dốc rộng chạy uốn cong. Bên tay trái, con dốc dựng đứng lên một góc bốn mươi nhăm độ, với những khối đá xéc-pe-tin đen sì bị rịt chặt trong tấm lưới tự nhiên dệt bằng dây leo úa vàng. Bên tay phải, con dốc đổ xuống, dài chừng ba đến bốn trăm feet, dưới chân viền một hàng thông Montezuma. Xa hơn nữa, thấp thoáng một ngôi làng, những căn nhà nhỏ, vựa lúa, xưởng thợ nằm san sát thành từng cụm, tất thảy đều được cất bằng đá thô lấy từ trên núi, trát một thứ vữa đỏ xỉn và lợp bằng lá cọ xít. Những vạch đen và đỏ trên tường cho biết đó là một ngôi làng Đại Bàng, nhưng mái hiên lầu của một vài khu nhà lớn ở trung tâm lại điểm những chấm đen và ngọc lam, bộ óc của Chacal hiểu như thế có nghĩa rằng người của thị tộc Mèo Rừng cũng sinh sống tại đây. Tôi không nhìn thấy nhiều mul hoặc các công trình tín ngưỡng. Có lẽ đây là một đô thị dân sinh, còn người anh em tín ngưỡng của nó ở một nơi khác. Tuy nhiên, chính giữa làng, trên một bệ đá có bậc thềm dẫn lên cũng có một chiếc vạc hứng nước mưa lớn và tinh xảo, một bầy nô lệ với mớ tóc ngắn cụt, dải vải xám xâu qua dái tai và những vết sọc xám trên người, chậm chạp lê đến rồi đi với những cái thúng được tráng cao su trắng đựng nước trên lưng, giống hệt những con kiến thợ tha nhộng. Phía sau ngôi làng là một dãy núi y hệt dãy núi này, rồi xa nữa, chỉ thoáng hiện ra lờ mờ, lại là núi. Không có đám khói nào phủ mờ thung lũng, nghĩa là mùa đốt nương chưa bắt đầu. Có lẽ nó bị hoãn lại vì vụ núi lửa phun trào. Trước mặt chúng tôi là những bậc thang được đẽo vào đá, dốc đứng, dài ít nhất bảy mươi feet, dẫn xuống một khe nứt rộng trên vách đá xám. Hình như họ chuẩn bị buộc một sợi dây an toàn vào người tôi để xem tôi có giúp gì được họ trong việc đưa chính tôi xuống hay không.
Hừm.
Bầu đoàn có cả thảy hai mươi người. Bốn k'iik nhà Đại Bàng. Sáu liksajob, tức là vệ sĩ. Họ là chiến binh đến từ một trong các thị tộc dưới quyền nhà Đại Bàng, những người không bao giờ có thể trở thành k'iik thực thụ, bất kể dũng mãnh đến đâu. Số còn lại xem ra là phu phen và kẻ hầu người hạ. Tôi nhìn hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Họ cũng giương mắt lên nhìn tôi cứ như tôi là một bài đố ô chữ vậy. Không ai nói gì, ánh mắt tôi phanh lại trên người Hun Xoc. Nó nhìn lại với ánh mắt tò mò không kém gì những người khác nhưng có phần trìu mến hơn. Tôi dần nhớ ra. Hun Xoc. Phải rồi. Chacal đã góp phần huấn luyện thằng bé này ở cái mà các bạn có thể gọi là "đội trẻ" của Hội Bóng Hông. Nó có nước da sẫm màu và mảnh dẻ khác thường so với con nhà dòng dõi quý tộc. Lạ nữa là tên nó khi chuyển sang tiếng Anh nghe hầu như không thay đổi: Cá Mập 1 (Trong tiếng Anh, từ Cá Mập 1 là "One Shark", đọc gần giống Hun Xoc). Hai con chó săn màu nâu sô-cô-la trụi lông khệnh khạng tiến về phía tôi hít hửi. Nom chúng từa tựa giống chó Xolos Mexico, nhưng to hơn, xấp xỉ con chó đốm. Một đàn vịt trời Canada nhỏ kêu quang quác trên đầu, thẳng hướng đông nam mặc dù chưa đến mùa di cư. Chúng đang tháo chạy khỏi núi lửa.
Hun Xoc đi ra chỗ những người còn lại, sắp xếp hàng ngũ để chuẩn bị leo xuống. Tôi nhận ra chỉ có duy nhất hai bàn tay đeo găng giữ lấy hai cổ tay tôi.
Sau lưng tôi là một tên hầu. Phía trước tôi chỉ có một tên đi tiền trạm. Rồi đến lũ chó. Rồi đến những bậc thang.
Đàn ngỗng lượn sang trái, rẽ về hướng nam. Không còn thời cơ nào tốt hơn.
Tôi giằng khỏi tay gã hầu, chạy đâm sầm qua tên lính tiền trạm đang sững sờ, nhảy xuống bậc thang đầu tiên và lộn nhào xuống qua mép bậc thang. Cảm giác hổ thẹn nặng như tấm áo chì trút khỏi người tôi ngay trước khi tiếng ào ào kịp rít lên bên tai và tôi thả người rơi tự do. Tôi cười khơ khơ khi ở trên không và đó là tiếng cười của Jed, tiếng cười của kẻ cảm thấy hoàn toàn tự do, gần như lần đầu tiên trong đời, và mặc dù sau đó tôi nhận ra đấy không phải là tôi, mà là Chacal đã trỗi dậy, tôi vẫn thấy phấn chấn như vừa phê một liều ma túy...
Vai phải tôi đau điếng vì va phải một bậc đá. Tôi nhảy lên, xoay người từ từ trong không trung. Hông bên trái tôi đập bốp xuống bậc tiếp theo, nhưng vì một lý do nào đó cú va đập khá êm ái, không đau lắm. Nhẽ ra tôi phải tăng tốc, nhưng thay vào đó, tôi lại bị chậm lại. Những bàn tay bám khắp người tôi. Họ đã nhảy xuống theo tôi, ôm chặt lấy người để che cho tôi, thúc đầu gối và khuỷu tay vào đá. Vài người rên rỉ, nhưng không ai kêu. Tôi lăn thêm bốn vòng nữa, giữa một quả bóng tuyết khổng lồ, âm ấm vì là thịt người rách nát thay vì tuyết. Tôi đẩy nốt chỗ hơi còn lại ra khỏi hai lá phổi. Phải tự làm mình chết ngạt mới được. Không. Không phải tôi. Là Chacal. Chacal đang nín thở. Quỷ tha ma bắt mày đi. Mày có nhịn thở được đến chết không?
Dường như Chacal trả lời anh ta có thể làm được bất cứ việc gì.
Tôi bắt đầu mềm nhũn đi như khi người ta bất tỉnh, và rồi đống chân tay ghì lấy người tôi được nhấc lên. Ai đó túm tóc kéo ngật đầu tôi ra sau còn tôi thì nghĩ: "Cuối cùng, mình cũng bị chặt đầu. Kẻ dưới chân các người xin cảm ơn, các bố các mẹ, hãy chặt đầu con đi, đó là..."