Chương 2

    
hỉ thấy nhoằng một lằn chớp xanh lét, khóm lồ ô ken sít dầy đặc đã bị phát gọn ghẽ tầng trên. Cả ba người bị sức ép dúi sạt xuống đất. Chết rồi, pháo giàn cực nhanh 175 li từ Phước Long bắn tọa độ. Không nghe thấy tiếng đề pa. Mặt đất rung bần bật. Thoáng chốc cả vạt rừng mịt mù chìm trong khói. Pháo đã chuyển làn ra xa. Vịnh cụng cựa mình. Hoàn toàn yên ắng. Tay Vịnh quờ quạng, khẩu AK 47 vẫn còn. Cổ nghẹn tắc, Vịnh gượng gọi:
- Phương đâu. Phương đâu?
Có tiếng rên khe khẽ đứt đoạn. Vịnh vùng dậy. Bất ngờ, Vịnh vấp phải khối thịt mềm nhũn. Vịnh ngã sõng sượt. Nghe rõ tiếng lầm rầm run rẩy:
- Giê su ma, lạy chúa!
Vịnh gầm lên:
- Câm ngay, đồ chó!
Cái khối thịt kia đã xon xón bò dậy. Vẫn lầm rầm:
- Chúa lòng lành vô cùng!
Vịnh hét lạc cả giọng:
- Đấy, đấy, chúa của mày sắp ban phước lành ngay bây giờ…
Chưa ngứt lời, những lằn chớp lại nhay nháy xoẹt xuống. Đất rung còn hơn đưa võng. Vịnh ngất đi.
Gió thổi mạnh. Những đụn khói cuối cùng vật vờ rồi tan hẳn để lộ một cảnh tượng hết sức hoang tàn. Vạt rừng lồ ô tươi tốt lúc trước, giờ bị băm vằm nham nhở. Những hố pháo bằng cái nong lớn hoăm hoẳm sít vào nhau. Không biết bao lâu Vịnh mới tỉnh hẳn. Người ê ẩm. Vịnh sờ nắn khắp lượt, nguyên vẹn cả, may thế. Dính vào pháo cực nhanh, chẳng biết đằng nào mà tránh. Giống “vua chiến trường” ác hiểm bắn chà đi, xát lại, đã đụng ít khi toàn vẹn. Vịnh lết trên mặt đất còn khét nóng đến chỗ Phương. Phương bị đất vùi gần kín người. Vịnh bới đất thật nhanh. Đất đỏ loè, Phương lại bị thêm mảnh pháo găm vào đùi. Vịnh xé toạc cuộn băng, ga rô chặt vùng đùi. Mặt Phương nhợt nhạt như giấy bản ngâm nước. Mắt Phương trừng trừng. Mồ hôi vã ra, Phương bấu chặt tay Vịnh:
- Đau quá. Không thoát được đâu. Cho tao nằm ở đây đi.
Vịnh gạt mạnh tay Phương:
- Im! Đừng nói gở. Sắp về đến cứ rồi.
Phương như muốn lắc đầu. Bất thần mi mắt Phương ngược cứng, người nảy lên. Cứ thế từng nhịp đều đặn. Phương đã chìm vào trong cơn co giật toàn thân. Vịnh ôm chặt lấy bạn. Mày chết mất Phương ơi! Có tiếng soạt khẽ. Vịnh quay ngoắt. A thằng chó. Nãy giờ Vịnh quên béng mất nó. Thằng tù binh đã chồm hỗm ngồi đấy từ bao giờ. Quỷ tha, ma bắt sao mảnh pháo ác nghiệt lại không nhằm vào nó. Lạ thật, cả cây thịt phì nộn qua mấy lần pháo dập vẫn chẳng hề hấn gì. Không một sây xước nhỏ. Nhìn mặt nó kìa, bềnh bệch, bềnh bệch. Mắt nó nhắm nghiền. Có tiếng Phương hét cực lớn. Rất lạ, như không phải tiếng người. Hú dài, âm chói rít, sợ lắm. Vịnh giật thót, toàn thân cứng lạnh. Từ miệng Phương phùi ra những bọt bóng mầu. Mắt mở hết cỡ, đồng tử giãn to, lác xệch. Lại một tiếng hú dài. Vịnh sợ hãi chụp lấy khẩu AK lên đạn. Thằng tù bịnh ngã bật ngửa ra phía sau, miệng ú ớ:
- Đừng, đừng. Lạy chúa!
Máu Vịnh sôi lên: “Chúa này”. Chính lúc ấy Vịnh thấy ống quần hắn ướt đầm. Vịnh ném khẩu súng xuống đất:
- Đứng lên!
Nó vẫn nằm bệt, miệng ú ớ gì đấy.
- Đứng lên!
Vịnh quát lớn. Lần này nó lật bật đứng dậy được. Vẫn run. Vịnh vớ một hòn đất ném vào người nó: “Lại đây, nhanh lên”. Thằng tù binh dặt dẹo bước đến. Tay của nó bị Vịnh cột quặt về phía sau lưng nên người chúi về một phía, nom rất tức cười. Không phải lúc cười, Vịnh phóng tia mắt sắc lạnh vào thằng giặc. Nó biết phận cúi gằm gặm. Giọng Vịnh nhẹ không ngờ:
- Nào tiếp tục. Từ giờ tới chiều, phải đi cật lực mới may kịp. Mày định giở trò gì thì cầu chúa ngay từ bây giờ đi. Tao sẽ thay mặt chúa ban phước cho mày ngay.
Vừa nói, Vịnh vừa vỗ vỗ vào cái báng đen bóng của khẩu súng AK. Tên tù binh lí nhí vâng, dạ. Nó biết tình thế của mình. Nó len lén nhìn Vịnh. Chỉ cần một bột phát nhỏ là mạng sống của nó có thể đi tong. Thằng ngụy không còn ý định chạy trốn. Mà trốn làm sao được. Sức nó đã kiệt. Đã mấy ngày nay, cùng hành trình với hai người lính phía bên kia, nó đã nếm trải đầy đủ mọi cực nhọc. Những trận pháo tơi bời, đói, khát. Đằng nào cũng e;ng dẫn bàu đoàn thê tử ra ga đáp tàu về quê ngay tắp lự. Mẹ thằng Lệ cố níu nhưng không được, khóc oà lên. Bà ôm lấy nó:
- Con đừng giận bác. Đấy là bác thương mẹ con mình.”.
Cả bọn ngừng ăn uống, hút vào chuyện thằng Lệ. Đêm tĩnh quá. Có tiếng con gì “Cờ rúc, cờ rúc” nghe rất não. Thằng Bình bảo:
- Ừ, thảo nào nó cứ buồn buồn. Tao lại đồ rằng, nó nợ buồn từ kiếp trước. Đấy, ngay tên nó cũng ẻo quá.
- Hôm tao mang di vật đến nhà, – Long tẩu kể tiếp, mẹ nó bầy hết lên bàn thờ. Không thấy khóc. Mắt khô, mặt khô, cả người cũng như cái cây khô quắt. Chỉ bảo: “Giá ngày ấy thằng Lệ chấp thuận thì con nó đi học được rồi.”. Sau đó vài năm mẹ nó mất. Hôm rồi, ngang qua phố, thấy nhà cũ đã bị đập. Chị gái và anh rể nó phá đi xây khách sạn mini. Không tiện hỏi, chẳng biết ảnh nó giờ thờ ở đâu.
Ngọc khợp phán:
- Thế thì buồn là buồn cho mẹ nó. Còn nó phải gọi là mừng. Cu cậu quyết định đúng. Thân nó thế nào xong thôi. Để vợ con tang tóc, bơ vơ, đấy cũng là cái tội.
- Văn veo gì mà ngu, – Bình bộp chộp. – Mày ngu, thằng Lệ cũng ngu. Coi đấy là cái tội thì trai tráng cả nước này có tội hết. Phải tao á, muốn đến đâu thì đến, tao gật phắt.
- Mày, gái thì bao giờ chả gật…
Bỗng có tiếng loạt soạt phía bụi cây, chỗ cả bọn mắc võng. Cường choắt, tác phong quân sự, nhẩy bật rất nhanh. Nó bấm đèn. Thấy hai đốm sọc. Hoá ra con chó lúc chiều đang rình rập. Cường choắt xuỵt đuổi nó. Cả bọn bắt đầu ngả ngốn. Tiếng Long tẩu đã khê khê:
- “Trời tối kinh. Trở lại cái hôm trước nhập ngũ. Thành phố tập báo động phòng không. Thằng Lệ về rồi, tao dắt Hạnh lên gác thượng. Đêm đen như hũ nút. Mò mẫm mãi mới hết cầu thang. Không biết nói chuyện gì, cứ ngòm ngòm, kinh bỏ bố. Tao đánh bài liều, hôn. Chả có gì nói được nhiều bằng thứ ấy. Chúng mày biết không, đúng lúc ấy thì còi hú. Còi Nhà hát lớn ấy mà. Còi, tao đã nghe nhầu tai, không lạ. Nhưng lúc ấy rợn lắm. Chúng tao đang trong vòng tay nhau. Môi hai đứa gần gũi. Gần như cả hai phản ứng bằng cách ôm nhau chặt hơn. Đứa nọ muốn nép vào đứa kia. Quái, đây là báo động giả có gì mà rợn. Tập để cho quen đi thôi. Mà cũng quen rồi, cả đợt còi mấy năm chiến tranh trước, ít ỏi gì đâu. Nghĩ thế, nhưng người cứ liệt dần trong tiếng còi u u. Tiếng u u xoáy bên tai, khoan vào óc, rin rít châm vào da thịt. Hạnh vợ tao, chúng mày biết là người cứng rắn, vậy mà lúc ấy, tao có cảm giác người nàng nhũn tan ra, nước mắt đầm đìa. Tao chắc cũng thế. Càng nép vào nhau, tiếng còi càng vây đuổi riết ráo. Hoảng hồn, tao xô mạnh, văng Hạnh ra. Trời ạ, trước mắt tao ngờm ngợp một màu đen. Bầu trời đen, thành phố đen, cả Hạnh cũng đen. Màu đen thấu vào đến tận đáy mắt tao. Không cắt nghĩa được cảm giác ngập tràn lúc ấy, may thay tiếng còi ủ chấm dứt. Đèn thành phố bật sáng. Tiếng u u dứt dần trong máu. Tao ôm lấy Hạnh. Ánh sáng đèn nhợt nhạt. Khuôn mặt Hạnh còn nhợt nhạt hơn thế. Hạnh lắp bắp:
- Em sợ!
- Đừng sợ. Đây mới chỉ là báo động giả thôi. – Tao gắng gượng an ủi Hạnh.
- Vâng. Nhưng mai anh đi thật rồi.
Tao vội vàng dìu Hạnh xuống nhà. Lúc ấy, tao biết chắc chắn rằng, với tao cuộc chiến tranh bắt đầu từ đấy. Sau này, cảm giác trên sân thượng hôm nào trở lại với tao vào chính đêm chôn bọn thằng Lệ. Bóng đêm, đúng bóng đêm, ngay cả bây giờ nữa…”.
- Thằng này say rồi. – Cường choắt kêu lên.
- Đúng là say, nhưng nó nói thật hay. – Ngọc khợp tiếp. – Tao sẽ xin phép vợ mày đưa đoạn này vào tiểu thuyết.
Bất giác tất cả bọn đều quay nhìn. Đống lửa nhen đã tắt lịm. Tất cả quánh vào bóng đêm. Thằng nào đó bật lửa châm thuốc. Ánh ga nhoáng cuống cuồng, liếm nhoà ngần ấy khuôn mặt.
Kìn kịt một màn đêm nặng trĩu.
Đêm hôm ấy tất cả đều nhớ. Cho quên cũng không thể quên được. Mỗi cuộc đời lính cần phải giữ một điều nhớ cho riêng mình, thì tất cả tiểu đội trinh sát đều lấy cái đêm hôm ấy.
Bấy giờ vào cuối năm 1972. Chiến sự ác liệt trên toàn miền. Tiểu đội trinh sát, quân số của đại đội trợ chiến, trực thuộc trung đoàn bộ. Nhiệm vụ của mười một chiến sĩ chủ yếu là lập đài quan sát, chỉ dẫn mục tiêu cho hai tiểu đoàn cao xạ 37 li. Thi thoảng, cũng kiêm nhiệm vụ ấy cho một tiểu đoàn cối 81 li và ĐKZ. Hai tiểu đoàn cao xạ lần đầu tiên có điều kiện chiến đấu tập trung. Vùng giải phóng suốt một dải từ Lộc Ninh, Bù Đốp, Bù Na đến T10 nối với đường mòn chiến lược. Trước đấy, phần lớn các đại đội xé lẻ tác chiến độc lập, bảo vệ hành lang đường mòn. Trong mười một người, chỉ có thằng Đinh A trưởng, thằng Vịnh, thằng Quang là lính cũ. Gọi là cũ cho oai, chứ thực ra cả bọn cùng sàn sàn tuổi và vào chiến trường trước tổng tiến công 72. Nghĩa là hơn nhau độ mươi tháng thâm niên.
Đại đội trợ chiến thực chất là một đơn vị bộ binh tăng cường, có nhiệm vụ tác chiến bảo vệ mặt đất cho các đơn vị trong trung đoàn. Tiểu đội trinh sát, trừ ba thằng Đinh, Vịnh, Quang, số còn lại đều là lính nhập ngũ 71, 72, nhà quanh quẩn nội ngoại thành Hà Nội. C trưởng trợ chiến tên là An, quê ở Long An, theo cha tập kết, học sinh trường Nguyễn Văn Trỗi khoá đầu, từng sống nhiều năm ở Hà Nội, nhập ngũ năm 68, nhiều lần An cười hề hề:
- Đù mẹ. Tụi bây vô đơn vị khác là tiêu rồi. Phải tay qua mới được trọn vẹn. Qua biết rõ lính đất thánh, vừa “cậu” vừa “quậy”. Gom tụi bây một chỗ để bớt quậy. Ráng đừng phụ lòng qua.
Đấy là An nói thật lòng. Lớp lính mới Hà Nội nào vào chiến trường cũng bị xé lẻ. Đánh đấm như nhau cả thôi. Có điều lính thành phố, chỉ huy nào cũng ngán. Vào trận, đánh thổi trời, nhưng chơi, trời cũng động luôn. Lính A trinh sát coi như cùng lứa. Hơn kém nhau dăm bẩy tháng nhập ngũ, nhằm nhè gì. Duy nhất A trưởng Đinh khác quê đi từ Nam Hà. Dân vùng chiêm trũng, phát âm giọng lẫn lộn e lờ, en nờ nên đeo theo biệt danh Đinh nờ. Thằng Quang đẻ ở Hà Nội, cũng coi như người Hà Nội, dù nó phát âm lối Nam Bộ. Quản được mười thằng Hà Nội, phải công nhận Đinh nờ là thằng khá.
Hôm ấy, A trinh sát chốt trên điểm cao 517, cách Lộc Ninh một tầm pháo cực nhanh 175 li. Từ chốt nhìn rõ đường 13, khúc kẹp giữa Chơn Thành và Nhơn ái. Từ các điểm cao khác, suốt một tuần, tiểu đoàn phòng không liên tục kiểm soát khoảng không, yểm trợ cho bộ binh tấn công Chơn Thành. Đài quan sát 517 được trang bị máy vô tuyến sóng ngắn dùng dải ăng ten Lam đa và các phương tiện đo xa. Kíp chốt gồm ba người Đinh, Lệ, Quang. Tám thằng còn lại cùng C trợ chiến ém quân bảo vệ các đại đội cao xạ. Không quân địch liên tục đánh phá. Chủ yếu là lực lượng của không lực Sài Gòn. Không lực Mỹ đang dồn sức đánh phá miền Bắc trong các chiến dịch cuối cùng trước hiệp định.
Sáng ấy, trời trong đáng ngờ. Đã gần trưa vẫn yên ắng. Tịnh không có một tiếng động cơ. Dấu hiệu yên ắng bất thường này đã được trung đoàn cảnh báo. Cũng lúc này, các đơn vị bộ binh của công trường 5 đang làm chủ Nhơn ái, tiếp tục bao vây chặt Chơn Thành. Chắc chắn địch sẽ phản kích lớn.
Không phải đợi lâu, từ chân trời đã hiện ra những chấm đen. Nhiều quá, toàn A37 bay bằng. Bọn này đánh tọa độ đây. A trưởng Đinh hét to vào bộ đàm:
- Hướng 14, 8A37, độ cao 5.000, cự li…
Phút chốc, cả một vùng rung chuyển tiếng bom. Lại tiếp một đợt tám chiếc nữa. Lần này bom đánh sát sạt mỏm 517. Khói bom phủ kín cao điểm. Đạn cao xạ nổ lục bục. Đúng vào lúc Đinh báo cáo chiếc A37 của đợt tọa độ thứ hai bị trúng đạn, bốc cháy thì một bầy không đếm được toàn HU1A bay thấp, là sát ngọn rừng phía Tây, phành phạch đổ quân xuống chân 517. Lốc nhốc bọn lính dù lẫn trong khói bom đen kịt. Một tốp trực thăng nữa quần đảo ngay sát đỉnh, nã vô hồi rốc két và đạn 20 li xuống. Cả ba chúi sát ngách hầm để tránh đạn. Còn may, bộ đàm vẫn hoạt động được. Tiếng Đinh gào khản đặc:
- Lính dù đổ bộ chiếm 517. Không xác định được số lượng.
Tình huống quá bất ngờ. Đã thấy bọn địch lổm ngổm kín đồi. Đinh cuống cuồng:
- Chuẩn bị chiến đấu.
Lệ, Quang xách AK choài ra đầu hầm. Súng bộ binh địch đã rộ lên. Đạn chiu chíu trên đầu ba người. Vừa bắn, Quang vừa hào hển:
- Đông lắm, chúng nó đông lắm. Gọi pháo dập thẳng đi.
Lệ cũng giục:
- Gọi ngay đi để huỷ điện đài.
Tiếng của Đinh ngập ngừng, lạc giọng:
- Đề nghị cho bắn thẳng vào 517. Bắn đi. Bắn!
Phát AK Lệ ốt vào máy bộ đàm vừa vang đanh thì lập tức không trung toác ra. Bầu trời vụn thành nhiều mảnh. Mây khói quyện vào nhau. Cả quả đồi 517 rung bần bật. Đạn nổ pình pình từng chuỗi. Cả tiểu đoàn 37 li hạ nòng bắn thẳng vào cao điểm 517. Xen vào chuỗi nổ cao xạ là tiếng nổ đanh chắc của ĐKZ và cối. Đám lính dù loang lổ bị hất ngược từng đám. Trước khi xỉu đi, những người lính trinh sát kịp nghe tiếng bọn ngụy la hét. Chúng hoảng hồn vì thứ vũ khí mới mẻ này.
Tất cả những điều trên, Lệ đã kịp kể lại khi đại đội trợ chiến tràn lên, chiếm lại điểm cao, trước lúc tắt thở.
Tối hôm ấy, trời không trăng, không sao, gió cũng ngừng thổi. Tám người còn lại của A trinh sát lặng lẽ chôn cất ba người bạn của mình trên đỉnh 517.
Biển đêm ngút ngàn nuốt gọn tám phát súng cô đơn nối nhau tiễn biệt.