Chương 8

    
m hồi hộp bóc thư Hoàng Minh:
Mai Liên yêu quý,
Buồn quá Mai Liên, anh chỉ được phép về Sàigon chơi ít bữa rồi lại phải trở ra đơn vị hành quân tiếp tục công tác, không về Huế thăm Mai được, anh khổ sở vô cùng.
Mình xa nhau vậy mà cũng gần năm tháng rồi Mai nhỉ, biết bao nhiêu buồn nhớ chất ngất theo thời gian. Mai ơi, Mai có nhớ anh không, chắc không nhiều bằng anh nhớ Mai đâu? Anh nói đùa đó, Mai đừng giận nghe, thật ra thì nỗi nhớ của tụi mình dài bằng nhau, dài từ Saigon ra Huế, trở vô Saigon chớ bộ ít sao, phải không Mai?
Mai ơi, không gặp Mai được là điều buồn nhưng chuyến này về phép Saigon anh lại được an ủi rất nhiều. Đố Mai chuyện gì? Thôi chắc Mai đoán không ra đâu, để anh nói cho Mai nghe nhé. Chuyện tụi mình đó Mai, sở dĩ từ hôm vào đây đến giờ anh không nhắc nhở gì trong thư cả, chỉ vì anh gặp sự chống đối quá mãnh liệt của gia đình.
Anh biết Mai mong nhưng Mai không dám hỏi, chừ anh nói cho Mai yên lòng nhé. Suốt mấy ngày nghỉ phép, anh chẳng đi đâu cả, anh ở nhà uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục ba má, rốt cuộc má hoàn toàn về phe anh, chỉ còn ba anh, ông cụ hơi khó tính và mang nặng thành kiến với người chị dâu của anh, nên ông vẫn còn do dự. Nhưng cứ tin anh đi Mai, thế nào anh cũng năn nỉ được ông cụ. Gắng chờ anh.
Nhớ Mai thật nhiều.
Hoàng Minh

*

Em ngồi xuống thành hồ cá, đọc lại thư Minh một lần nữa rồi xép bỏ vào túi. Em đưa tay vớt một cây bèo Nhật Bản, bày cá thia bị động quảy bơi tán loạn, lớp gạch màu thắm phản chiếu ánh nắng chiều long lanh như hổ phách. Me đang tiễn khách ra cổng, em nhìn lên, bác Phúc đang nhìn thấy em bác bước bên tươi cười:
- Mai Liên, chiều ni không đi học à?
Em đứng lên:
-Dạ thưa bác, cháu không có giờ.
Bác nhìn hồ nuôi cá, khen xã giao:
- Chao ơi, chị có cái hồ nuôi cá đẹp quá sức cả hòn non bộ nữa, ngó xa y như cảnh thiệt.
Me khiêm tốn:
-Dạ, hồ này cũng xây đã lâu, kiểu xưa rồi chị, nhà tôi định sửa lại đặng thả sen.
Bác Phúc cản:
- Ấy, đừng, uổng chị. Muốn thả sen thì xây hồ khác, vườn chị rộng thiếu chi đất. Thôi tôi về đã, khi khác lại qua chơi.
-Dạ chị về.
Me đến ngồi bên thành hồ cá với em:
- Mai Liên.
- Chi rứa me?
- Hồi nãy bác Phúc tới thăm mẹ đó, con biết có chuyện chi không?
Em lơ đãng:
- Chắc là chuyện hùn hạp làm ăn như thường lệ phải không me? Hay là me định mua một loại hàng khác?
Me nhìn em âu yếm lắc đầu:
- Không phải, chuyện quan trọng hơn nhiều.
- Rứa thì con không biết.
Me vuốt má em.
- Mai Liên, bác Phúc sang... xin con cho cậu Bằng đó.
Miệng em há tròn vo:
- Ơ, anh Bằng... anh Bằng đi hỏi con à?... Chi lạ rứa?
Me ôn tồn:
- Có chi mà lạ con, trai lớn lên phải có vợ, gái lớn lên phải có chồng, đó là lẽ tự nhiên của tạo hoá.
- Nhưng mà... anh Bằng..chưa nói chi với con cả tại răng khi không lại...
- Theo mẹ nghĩ, như vậy là Bằng đã yêu con thành thật, khi yêu người ta phải nghĩ ngay đến hôn nhân.
Em hiểu ý me có ý trách Hoàng Minh, nhưng em không thể bào chữa cho anh được vì chuyện hôn nhân giữa em và Hoàng Minh còn quá xa vời.
Me dịu dàng ôm vai em!
- Mai Liên, con nghĩ răng trả lời cho me biết?
Em ngạc nhiên nhìn me:
- Nghĩ chi me? Em cúi mặt, nhẹ lắc đầu.
- Con còn nhỏ mà me.
Me nâng cằm em lên:
- Con dối lòng, thật sự là con đang đợi Hoàng Minh phải không?
Em bối rối.
- Me ơi, con yêu Hoàng Minh, con đợi Hoàng Minh.
- Nhưng Hoàng Minh không bao giờ nhắc đến hôn nhân.
Em ngã đầu vào vai me:
- Con vừa mới nhận được thư Minh, Minh hứa với con một ngày gần đây ba má anh sẽ ra thăm ba me.
Mặt me không vui:
- Một ngày gần đây là đến khi mô Mai Liên nờ, con gái chỉ có một thời, đừng nên bỏ lỡ một dịp may rồi ngày sau tiếc nuối. Me thấy Bằng hơn Minh tất cả mọi phương diện, bề ngoài thì trông Bằng không đẹp bằng Minh, nhưng Bằng cũng khôi ngô tuấn tú, Bằng lại có địa vị quan trọng, gia đình mình và nhà bên đó cũng thân nhau. Điều quan trọng nhất là Bằng cũng là con Chúa, cuộc hôn nhân giũa chúng con sẽ diễn ra dễ dàng và vô cùng tốt đẹp.
Em lắc đầu.
- Nhưng con không yêu Bằng.
- Rồi con sẽ yêu, tình yêu đến sau hôn nhân là chuyện thường.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má em.
-Me đừng ép con. Con không thể không yêu Hoàng Minh.
- Me không ép, me chỉ phân tách phải trái cho con nghe mà thôi. Tùy con quyết định lấy tương lai con.
Me đứng dậy chậm rãi đi vào nhà. Em ngồi im lặng, em lại giở thư Hoàng Minh ra xem, Hoàng Minh ơi, Mai Liên nhất định chờ anh.

*

... ”Nhớ đêm nào tình xuân ngất ngây, mưa phùn rơi rơi ướt vai, đi mãi tìm ai yêu đàn..bước chân lạc nơi đây, chốn nào, trên lầu ai kia ngất cao, vang tiếng dương cầm thiết tha... ”
Em gục đầu lên phím đàn, gió thốc bên ngoài lao xao cành lá, mưa rơi rạt rào trên mái ngói, tạt vào khung cửa kính từng âm thanh xoáy bước hồn em.
Hoàng Minh ơi, hơn một năm rồi chúng ta không có dịp gặp nhau dù thư anh vẫn gửi về với muôn lời thương mến, ngàn câu hứa hẹn thiết tha... nhưng mơ hồ quá, làm sao em chứng minh được tình yêu chân thành của anh cho em biết, trong khi đó anh Bằng vẫn kiên nhẫn theo đuổi em.
Từ miền lục tỉnh xa xôi, mỗi tháng anh ấy ra Huế một lần thăm ba me, thăm em, cùng những lời thăm hỏi ân cần tế nhị. Tuy nhiên, bác Phúc vẫn qua nhà em đều và tình thân giữa hai gia đình mỗi ngày thêm thân thiết, chính điều đó đã làm me cảm động. Me cứ bảo với em:
- Con cứ nhìn đi mà so sánh, thử xem giữa Bằng và Minh ai yêu con thành thật. Hơn một năm rồi, Minh chưa một lần về thăm con, trong khi đó, Bằng đổi đi sau Minh mà nó cứ chịu khó về thăm con hoài, Mai Liên con đã thấy chưa?
Em đã bào chữa cho anh:
- Me, me đừng nên so sánh như vậy, Bằng về phép được hoài là vì tại vì anh ấy đang ở vào một địa vị cao, một đơn vị tốt, Hoàng Minh thì trái lại, rất khó xin đi phép xa, đời lính may rủi mà me.
- Nhưng Hoàng Minh không có một lời đính ước. Mai Liên, me chắc rằng gia đình Hoàng Minh không chịu cưới dâu khác đạo, nên nó cứ khất mãi, mà không dám nói ra sự thật với con.
"Me đã lầm Minh ơi, anh đã nói sự thật và em vẫn cố đợi chời sự chấp thuận của ba anh, bởi em không thể nào quên anh được. "
Lại một mùa đông nữa hai đứa mình xa nhau, lại một lần cây khô trụi lá như nỗi đợi chờ giăng lớp kén cô đơn. Em chui mình trong kiếp tằm nhả tơ hờn dỗi, sao lâu quá rồi anh chẳng về thăm em? Thư nào anh cũng hứa, anh sẽ thuyết phục ba anh, anh không biết rằng mỗi lần nhận được thư anh, nghe những lời hứa suông của anh, thì nỗi thất vọng lại oằn lên vai em tí nữa, em kiệt sức mất rồi Hoàng Minh ơi!
- Cô Mai, cô Mai ra nhận thư bảo đảm.
Em cặp nhanh mái tóc bù rối loà xoà trên vai, chạy đến mở cửa. Người phát thơ quen mặc áo mưa nhà binh, đầu cổ ướt mèn như chuột lột, cười với em.
- Mưa gió mà làm nghề ni thiệt cực cô ơi. Cô ký nhận mau lên tôi còn đi nhà khác.
Em ký xong trả viết cho người đưa thơ:
- Cảm ơn ông nghe.
Em nhìn ngoài phong bì, thư của Hoàng Minh, không hiểu có chuyện gì mà anh lại gửi thơ bảo đảm cho em. Em trở vào phòng khách, ngồi bó gối giữa lòng nệm ghế ấm, mở chiếc phong bì thân quen:
Saigon, ngày...
Mai Liên yêu quí,
Mai ơi, anh báo cho Mai một tin vui, ba anh đã chấp thuận cho anh cưới Mai. Ông cụ đã hỏi thăm thật nhiều về gia đình Mai, anh sung sướng kể hết cho ông cụ nghe và không quên thêm vào những đức tính khả ái của cô con dâu tương lai của ông cụ nữa, xem ông cụ có vẻ bằng lòng lắm. Ông cụ có hỏi thăm địa chỉ của Mai, chắc thế nào ba má anh cũng ra thăm hai bác một ngày rất gần đây. Khi nào ba má anh ra, anh sẽ điện thoại cho Mai biết trước nhé. Như trong thư Mai viết, dạo này Huế đã vào đông, mưa to gió lớn, hèn gì anh gọi điện thoại hoài cho Mai mà không được, nhớ giọng nói vành khuyên của Mai ghê.
Anh mừng quá nên tay chân anh quýnh quáng, định nói với Mai thật nhiều nhưng chừ quên mất hết, chỉ biết rằng hiện tại anh là người hạnh phúc nhất trần gian. Hạnh phúc của anh là của Mai đó. Mai có nghĩ như anh không?
HOÀNG MINH
Em chạy đi tìm me, em đang nở hoa trong lòng, phải cho me xem lá thư này mới được, kẻo me cứ nhắc đến anh Bằng hoài, em sốt cả ruột.
Cả nhà dạo sau này không ai còn tin tưởng Hoàng Minh nữa nhưng em tin rằng mọi người chưa thể mất hết cảm tình đối với một người dễ mến như Minh.
Em gặp chị Mỹ đang ngồi ăn đậu phụng:
- Me mô rồi chị?
- Me mới đi mô a.
- Ủa, răng em không thấy.
- Mi mắc đàn mà thấy trời trăng chi nữa. Än đậu phụng rang không?
- Dạ không.
Em ngủ thiếp đi, lần đầu tiên kể từ ngày xa Minh, em mơ thấy một vườn hoa rực rỡ muôn màu...