Hồi 47
Tranh Đoạt Cừu Nhân

    
hông Động nhị lão thấy Hồng Nương Tử ra tay quá dũng mãnh nên không dám chống lại, vội nhún mình nhảy vọt ra ngoài. Trong khi ấy Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách cậy tay có kiếm dài, y vung thanh trường kiếm một vòng, rồi đột nhiên nhắm ngực Thượng Chí đâm một nhát nhanh như chớp xẹt.
Mũi thép lạnh vừa chạm vào vãi áo của Thượng Chí, thì một tiếng thét rú lên, Quỉ Diện Lang Nhân phóng lẹ tới, bóng trảo biến ảo như ma, như quỉ chộp vào mình Triệu Tử Bách. Giật nẩy người, Vô Ảnh Kiếm không dám chậm trễ, vội thâu kiếm lại đâm ngược ra sau... Làn kiếm phong rít lên rợn người.
Cách biến thế của Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách rất nhanh nhẹn và độc hại vô cùng, nhưng cũng bị chậm mất một chớp mắt! Thanh trường kiếm không có cánh mà bay vút ra ngoài, đồng thời bóng quỉ trảo của Quỉ Diện Lang Nhân đã chộp được mạch Khúc Trì và hữu trảo chộp ngay ngực của Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách!
Hồn vía bay tận từng mây, Vô Ảnh Kiếm đứng cứng đờ, trố mắt nhìn Quỉ Diện Lang Nhân không nói được lời nào. Thấy thế, bọn bảy người còn lại không ngại nguy hiểm nhảy tới cứu thủ lãnh.
Một tiếng thét hãi hùng vang lên, âm thanh lan dần vào không gian, rồi đột nhiên tắt nghẹn như uất hận, đau đớn, ngực và bụng của Vô Ảnh Kiếm bị rạch một đường dài, máu chảy như xối, ruột gan bày hẳn ra ngoài, lòng thòng xuống đấy, lớp da bụng bị bóc ra treo tòn ten như một giải nhiễu thắm mày đỏ.
Quỉ Diện Lang Nhân cười khoái trá rồi vung tay ném cái xác bê bết máu về phía bọn Trung Châu Thất Kiếm. Bảy tay kiếm ngừng lại một người trong bọn đón lấy thân thể của thủ lãnh, lùi lại mắt nhìn vào Vô Ảnh Kiếm lộ vẻ đau khổ vô cùng rồi quắc mắt nhìn Quỉ Diện Lang Nhân căm hờn...
Sáu ánh sáng bạc lóe lên, nhắm Thượng Chí bủa xuống, bọn họ quyết kết liễu mạng chàng cho kỳ được. Lão quái vật vừa rồi vì dùng sức quá mạnh, nên thương thế tái phát, lão chuệnh choạng lùi lại ba bước, tia mắt xanh biết xạ vào mặt bọn Thất Kiếm Trung Châu, nhưng vẫn bất động.
Trong khi ấy, đằng trượng của Hồng Nương Tử quay tít như chong chóng, đánh bạt sáu tay kiếm của bộ Trung Châu sang một bên...
Keng keng mấy tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, ba thanh kiếm khách bay vút ra ngoài.
Sáu gã kiếm khách của Trung Châu tự biết mình không phải là địch thủ của Hồng Nương Tử, nên nhảy lẹ ra ngoài, mắt căm giận nhìn lão bà quái hình kia.
Những cao thủ đứng ngoài chứng kiến cái chết thảm khốc của Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách, sự kiện ấy khiến mọi người kinh sợ, đưa mắt nhìn Quỉ Diện Lang Nhân, mặt biến sắc...
Hành động tàn ác của lão quái vật thật không thể tưởng được, nét mặt quái vật bình thản, xoay qua nhìn Thượng Chí, rồi lão từ từ tiến lại, miệng lẩm bẩm mấy câu quái đảng, âm thanh rầm rì như tiếng ma gọi hồn vậy.
Thượng Chí vốn khí cốt siêu phàm trí tuệ minh mẫn hơn người, hay nữa là qua hai lần kỳ ngộ nên công lực của chàng đã đến mức tuyệt đỉnh. Vì thế tuy bị nội thương khá nặng, mà chỉ trong chớp mắt chàng đã khôi phục được mấy thành công lực rồi. Nhưng phải chiến đấu với lão quái vật này lần nữa, thì nhất định chàng không đủ sức chịu nổi của lão một chiêu nữa...
Trong lúc bối rối ấy, đột nhiên Hồng Nương Tử quay lại, chận trước mặt Quỉ Diện Lang Nhân, quát:
- Giang Đông Ba! Ta cấm mi không được hại nó!
Đôi đồng tử xanh biếc lành lạnh của lão quái vật hướng về Hồng Nương Tử hỏi:
- Tại sao?
- Ta cần nhờ nó một việc! Mi chớ hỏi lôi thôi vô ích!
Cất tiếng cười hình hịch, lão quái vật nói:
- Mi cần nhờ nó ả? Hì... Hì... Hồng Nương Tử! Có phải mi thấy nó quá đẹp trai mà mê chăng? Ồ! Nhưng rất tiếc! Mi còn lớn hơn bà nội nó là khác, già rồi đừng có nghỉ...
Hồng Nương Tử tức giận, quát lớn:
- Im! Thằng chó chết kia! Mi còn nhảm nhí dơ bẩn thế nữa, ta quật cho một trượng chết không kịp ngáp đấy!
Vẫn giữ giọng cười quái đảng, lão quái vật nói như trêu tức Hồng Nương Tử:
- Hi!... Hì!... Hồng Nương Tử! Mi còn làm bộ trong sạch à? Ừ! Kể thì nhan sắc của mi cũng vào hàng sắc nước hương trời đấy, đến âm binh quỉ sứ còn phải chạy thay, huống chi là người... Lão phu nói cho mi biết, chớ có ngoa miệng mà chết không toàn thây đấy!
Hồng Nương Tử vung đằng trượng một vòng, rồi cất giọng khiêu khích:
- Quái vật! Mi có muốn nếm chút lợi hại của đằng trượng này chăng?
Quỉ Diện Lang Nhân xưa nay nổi tiếng là con người ác độc, lạnh lùng và kiêu ngạo vô cùng, nhưng lão ta cũng là một tên giảo hoạt, khôn ngoan. Lão biết khi bình thường Hồng Nương Tử không phải là đối thủ của lão, trái lại bây giờ là khác, vết thương làm lão quái vật mất tin tưởng vào mình.
Bèn đưa tay khoát mấy cái, nói:
- Khoan đã!
- Mi ngán rồi sao?
- Buồn cười thật! Quỉ Diện Lang Nhân này hồi giờ có sợ gì đâu, nhưng lão phu có chuyện bàn với mi!
Hồng Nương Tử lại quát:
- Lão quái vật có cái khỉ mốc gì muốn nói, cứ xổ ra đi?
- Hừ! Có phải mi định bảo vệ sanh mạng thằng nhỏ này không?
Hỉnh mặt có vẻ cao ngạo, Hồng Nương Tử cười:
- Phải! Lão bà nói là cần nó một việc! Mi có điếc chăng?
- Sau khi nó giúp mi rồi, thì sao?
- Hừ quái vật muốn gì chứ?
- Ta muốn mi hãy giao nó cho lão phu!
- Không được!
- Mi bảo không được sao?
Hồng Nương Tử trừng mắt nhìn lão quái vật, rồi gằn mạnh:
- Phải! Không được đấy mi làm gì ta nào! Hừ! Nếu nó giúp ta xong, ta sẽ tha nó, mi có muốn bắt nó thì hãy tự tìm lấy!
Vốn bản tính lạnh lùng và cao ngạo, Thượng Chí không muốn ai nhúng tay vào việc của chàng cả. Nay Hồng Nương Tử vì chàng cứu Âm Sát Mạc Tú Anh, mà muốn chàng phải sống để dẫn bà ta tìm Âm Sát. Thế tại sao ta không nói cho bà ta biết! Rồi hãy thanh toán với Quỉ Diện Lang Nhân sau.
Nghĩ vậy, Thượng Chí quay lại phía Hồng Nương Tử, nói:
- Tôn giá có thực muốn tìm Âm Sát không?
- Không sai!
- Tại hạ có thể nói cho người biết nơi của Âm Sát sẽ đi đến!
Hồng Nương Tử ngần ngừ một lát, rồi nói lớn:
- Mi tưởng ta mắc mưu ấy à! Không đâu ta muốn mi phải đi với ta tìm Âm Sát.
Thượng Chí tức tối nói:
- Tại hạ sợ gì ai mà phải mưu mô! Nhưng tại hạ và Mạc Tú Anh vốn không có liên can gì cả, nay vô cớ mà dắt người đi tìm thù! Hừ!
- Thằng nhỏ láo thực! Mi với con ma đầu ấy không có liên can gì sao không cho người ta xuống tay hạ độc, mà lại còn bảo vệ cho nó tẩu thoát nữa?
Thượng Chí gờm mắt, nói:
- Tại hạ đã từng bị vây khốn như bà ta, nên rất ghét cái hạng người chỉ lực khi đối thủ yếu thế hai bị thương mới dám hợp lại ra tay!...
- Vì thế nên mi giúp nữ ma ấy thoát thân?
- Phải!
- Nó sẽ đi đến đâu?
Thượng Chí định mở miệng trả lời, thì có tiếng kêu la thất thanh, tiếp theo đó mấy tiếng rú hãi hùng...
Vòng đai người đã khuyết đi một lỗ.
Các người trong trận bị chấn động mạnh một bóng người bay vút vào trận!
Bóng ấy chính là... Âm Sát Mạc Tú Anh!
Tại sao nữ ma trở lại?
Đứng im lặng giữa trận, Mạc Tú Anh đưa mắt nhìn mọi người với vẽ căm tức đến cực độ mặt bốc lên một vần sát cơ dữ dội.
Nơi bà ta vừa đi qua có tám thi thể nằm sóng soài trên mặt đất, thiên linh huyệt đã bị bóp nát, máu me và não tủy trộn lẫn nhau đọng thành vùng loang lổ, trông khiếp người.
Việc trở lại của Âm Sát thật ngoài trí tưởng tượng của Thượng Chí.
Khi chàng đẩy bà ta ra ngoài để tẩu thoát, rõ ràng thương thế của ba ta rất trầm trọng, sao bây giờ phục hồi lại nhanh chóng như thế?
Thượng Chí tự nghĩ:
- Bà ta đâu còn mục đích gì mà tới đây. Chẳng lẽ để báo cái thù bị vây đánh vừa rồi chăng? Hừ! Nếu thế thì nguy cho bọn này thật.
Sự xuất hiện của Âm Sát Mạc Tú Anh khiến bọn hắc, bạch đạo giang hồn rúng động. Không ai bảo ai đều lùi lại một bước chuẩn bị.
Hồng Nương Tử có vẻ thích chí, cất tiếng cười quái đản, rồi chống đằng trượng lướt nhanh đến trước mặt Âm Sát. Bà lão di hình đứng lái đột nhiên chỉ tay vào mặt Âm Sát nói:
- Âm Sát! Không ngờ mi lại đến, như thế ta khỏi phải bận công đi tìm!
Mạc Tú Anh cau mày có vẻ suy nghĩ, rồi bật cười khanh khách, nói:
- Tưởng mi là ai, thì ra Hồng Nương Tử Đông Phương Linh! Không hiểu mi tìm Âm Sát có gì chỉ giáo chăng?
- Đồ gái thối! Mi đừng hòng hàm hồ giảo hoạt với lão bà...
Mạc Tú Anh bị mắng là "gái thối" thì tức vô cùng, mặt đổi sắc, rồi lạnh lùng hừ một tiếng, cất giọng rắn hỏi:
- Hồng Nương Tử! Có việc gì cứ nói thẳng ra đi!
Hồng Nương Tử hậm hực:
- Hai đồ nhi của ta đang hái thuốc ở Kinh Sơn, có chọc đến mồ mả dòng họ nhà mi đâu, tại sao mi lại giết nó?
- Ha... Ha... Hồng Nương Tử! Mi chưa hiểu sao lại oang oác lên thế! Hồi giờ Âm Sát Mạc Tú Anh này thấy lòng cao hứng muốn giết người là giết, chứ không có lý do nào cả! Mi hiểu chưa?
Thượng Chí nghe thế bất giác cau mày, chàng thấy con người của Âm Sát đã mất hẳn lòng nhân đạo rồi...
Hồng Nương Tử quát lớn:
- Đồ gái thối! Mi dám vuốt râu hùm sao?
- Chẳng những vuốt mà còn bứt nữa đấy!
- Hừ! Lão bà phải giết mi để báo thù cho hai đồ nhi!
Mác Tú Anh cười ngạo nghễ, nói:
- Ta sợ mi không toại nguyện đấy! Âm Sát này tưởng dễ xài lắm sao!
- Hừ! Mi hãy xem đây thì rõ!
Vừa dứt lời, cây đàng trượng vung lên như con hắc xà, trườn mình mổ ngay đầu Âm Sát.
Mạc Tú Anh lạnh lùng xì một cái, rồi tả chưởng lên đỡ...
Đôi bên lại mở màn cho một trận đấu khốc liệt, cái chết như dựa vào lưng vậy.
Hai người đều là nhân vật bất khả xâm phạm, một nữ ma đầu xinh đẹp giết người không gớm tay, còn một là quái vật lừng danh của võ lâm. Vì thế uy lực của trận đấu làm bọn giang hồ hắc, bạch đạo lạnh mình, kinh hãi...
Quỉ Diện Lang Nhân cười xảo trá nhìn vào trận đấu rồi quay lại phía Thượng Chí nói:
- Tiểu tử! Lão phu lấy mạng mi đây!
Dứt lời liền vung chưởng, xuất một chiêu kỳ độc tấn công Thượng Chí.
Ra tay lần này, lão quái vật đã dùng toàn lực, mục đích của lão quái vật là muốn diệt Thượng Chí, để báo cái hận năm xưa của người yêu lão đã bị Ma Trung Chi Ma giết chết.
Bầu không khí cực cùng căng thẳng, số mạng của Tiểu Sát Tinh này như chỉ mành treo chuông. Sát khí lại nổi lên dày đặc, khiến mọi người thấy ngột ngạt khó thở...
Thượng Chí trước đây nếu không bị ám độc của Thất Én Bang Chủ ném phải, làm cho toàn thân ê ẩm mà thất thủ liên miên, thì Quỉ Diện Lang Nhân chưa phải là đối thủ của chàng.
Lúc bấy giờ công lực của Thượng Chí đã tụ lại được năm thành rồi. Tuy biết trước là chẳng thể nào chống nổi, nhưng tính ngang tàng không cho phép Thượng Chí né tránh.
Chàng liền vung song chưởng, dùng năm thành công lực vừa tụ được ra đỡ chưởng thế toàn lực của Quỉ Diện Lang Nhân.
Một tiếng nổ chát tai, cát bụi tung tóe lên, mờ mịt cả một góc trời, tiếp theo có tiếng hự thảm hại đưa tới.
Quỉ Diện Lang Nhân lảo đảo lùi lại ba bước, tay ôm chặt vết thương nơi ngực do Đông Kim Chỉ gây nên trước kia. Một dòng máu ứa qua bàn tay lão quái vật giật lên lia lịa, cuối cùng không còn gượng được, Quỉ Diện Lang Nhân ngã gục xuống đất.
Còn Thượng Chí bị chưởng lực của Quỉ Diện Lang Nhân, quật tung ra ngoài một trượng, chỉ kịp hự một tiếng đau đớn, Thượng Chí đã nằm bất động.
Hườm sẵn từ trước, lục đao Không Động phái, không để mất cơ hội tốt, liền nhảy xả về phía Thượng Chí.
Đám cao thủ của Thất Én Bang Chủ thù xưa chưa trả, nay Bang Chủ lại chết dưới tay Thượng Chí. Khiến oán hờn cứ chất chồng, nay nắm được cơ hội ngàn năm, không ai bảo ai cứ hùa theo Không Động Lục Đạo phóng tới chỗ Thượng Chí.
Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách đã bị thảm sát dưới tay Quỉ Diện Lang Nhân, bảy người còn lại của Trung Châu Bát Kiếm đồng loạt vụt tới, bảy trường kiếm vung lên, quyết đoạt kỳ được dịp may hiếm có này để trả thù cho đồng bọn. Trong khi ấy lão quái vật bình thản, ngồi thở hồng hộc...
Tình thế trong trận đã khẩn trương cùng cực, mọi người cảm thấy như tử thần lởn vởn sau lưng chờ đợi.
Cả trăm cao thủ đứng ngoài ngứa ngáy tay chân, cứ múa máy như muốn động thủ...
Sáu đạo sĩ tiến sát bên Thượng Chí, sáu chưởng vung lên, mấy luồng kình lực hợp lại nhắm mình Thượng Chí chụp xuống...
Trong lúc nguy cấp ấy, đột nhiên sáu luồng kình lực như chạm phải một sức mạnh vô hình đánh bật trở lại.
Không Động Lục Đạo bị chấn động mạnh đến nỗi phải bật ngửa ra ngoài, vừa lúc bọn cao thủ Thất Én Bang ập vào, không sao dừng lại được, hai bên táng nhau chí chát.
Thấy thế bọn hắc, bạch đạo giang hồ ré lên kinh ngạc, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía người lạ đứng cạnh xác Thượng Chí!
Đó là một thiếu nữ đẹp! Nhan sắc của nàng làm mọi người ngớ ngẩn, say đắm.
Toàn thân nàng toát ra những nét ngây thơ đáng yêu, nhưng cũng lạnh lùng như sắt đá khiến người ta e ngại.
Nàng là ai? Nhân vật nào mà công lực ghê gớm thế. Xét về tuổi tác thì khoảng mười lăm hay mười sáu thôi, ấy mà chỉ một cái phất tay đã đẩy lui sáu lão đạo sĩ Không Động quá dễ dàng.
Nàng là gì của Thượng Chí mà dám đương nhiên chống lại cả bọn người này?
Đang lúc mọi người còn ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô gái, chợt có tiếng rên thảm thiết...
Chợt nhìn lại, đã thấy trong Trung Châu Thất Kiếm bị Quỉ Diện Lang Nhân chợp hết hai người, máu thịt lẫn lộn không phân được nửa, ngã gục trong vũng máu.
Đôi đồng tử xanh biếc lóe lên tia hung ác, Quỉ Diện Lang Nhân vội thâu song trảo đầy máu trở lại, thân hình lắc lư muốn ngã...
Trung Châu Bát Kiếm lừng lẫy giang hồ từ bấy lâu nay, giờ chỉ vỏn vẹn có Ngũ Kiếm thôi!
Năm tay kiếm còn lại đau khổ vô cùng, nhìn xác đồng bạn một lúc, rồi thét lên uất hận, nhảy xả vào tấn công Quỉ Diện Lang Nhân.
Bị thương không nhẹ, nhưng cái công lực hiện tại của lão quái vật cũng đủ sức đối phó với Ngũ Kiếm Trung Châu. Tuy lão quái vật không còn hại được Ngũ Kiếm nữa, nhưng Ngũ Kiếm muốn rửa hận cũng chẳng dễ gì...
Trong khi ấy, bọn Lục Đạo Không Động phái cứ ngẩn ngơ nhìn cô gái như bị thâu hồn, đột nhiên Qui Nguyên Tử tuyên câu "Vô Lượng Thọ Phật", rồi hỏi:
- Xin cô nương cho biết quí danh?
Cô gái cất giọng thánh thót:
- Tiểu nữ là Ngô Tiểu My!
Thì ra mỹ nhân này là Ngô Tiểu My!
Đôi mắt dính chật vào mặt Ngô Tiểu My, Qui Nguyên Tử nói:
- Cô nương là thuộc về môn phái nào?
Tiểu My cười duyên dáng, nhẹ nhàng đáp:
- Tiểu nữ không thể làm vừa lòng đạo trưởng được, xin người đừng phiền nhé!
- Cô nương và Lãnh Diện Nhân là gì với nhau?
Tiểu My cộc lốc:
- Bạn!
- Cô nương có biết nguyên do nào khiến bọn bần đạo ra tay với hắn chăng?
Ngô Tiểu My nghiêm giọng:
- Dầu cho có nguyên do nào đi nữa, nhưng đã là những đạo trưởng tự xưng là môn đồ của một phái chánh tông lừng lẫy, mà hùa nhau đánh một người đang trọng thương, như thế ấy không sợ giới giang hồ chê cười đến tôn phái sao? Vậy đạo trưởng có nghĩ lại hành động vừa rồi của đạo trưởng có quang minh không chứ?
Mặt nóng đỏ vì thẹn, Qui Nguyên Tử câm họng, lý luận sắc bén của cô gái này làm lão trơ người...
Ngay khi ấy một lão đạo sĩ sau lưng Qui Nguyên Tử bước ra nói:
- Trừ một ma đầu lợi hại, bảo vệ cho giới giang hồ! Thiết nghĩ thì hành động của bọn bần tăng vừa rồi cũng quang minh lỗi lạc đấy chứ? Cô nương còn trẻ chớ xía vào làm gì!
Mày liễu dựng ngược, Ngô Tiểu My cười mỉa mai, nói:
- Câu nói của đạo trưởng hay thực! Tiểu nữ chưa hề nghe ai ngụy biện như thế bao giờ! Nhưng, hôm nay ai có giỏi dám đụng đến chàng đi...
- Nếu dám thì sao?
- Hừ! Thì hãy bước qua xác bổn cô nương này đã!
Mặt sau lão đạo sĩ biến sắc, lời của nàng quả quyết khiến họ phải sợ thầm.
Trong khi ấy mười bốn tên cao thủ Thất Én Bang bước tới...
Ngô Tiểu My thoáng nhìn qua, rồi nói:
- Các ngươi đã chuẩn bị chưa?
Một người trong bọn bước ra nói:
- Nợ máu của bổn bang chưa đòi được, thì tân Bang Chủ đã phơi thây dưới độc thủ của hắn, máu nóng còn chảy, món nợ này không thể không trả được. Cô nương hãy dang ra, để chúng ta bằm thây hắn thành muôn đoạn cho Bang Chủ vui cười nơi chín suối.
Ngô Tiểu My khinh rẻ nói:
- Nợ máu năm xưa Lãnh Diện Nhân đã giải quyết rồi! Còn tân Bang Chủ của các ngươi hành động như phường vá áo túi cơm, ám hại người ta một cách vô liêm sỉ như thế, chết là phải rồi! Kêu ca gì nữa chứ!
Vẻ mặt của mười bốn cao thủ Thất Én Bang xụ xuống, nặng nề.
Lão già đứng ra nói với Ngô Tiểu My đột nhiên lách mình phóng tới, vung chưởng nhắm Thượng Chí đánh mạnh.
Tiểu My quát lớn:
- Chết!
Tay áo nàng khẽ phất một cái, lão già đó kêu hự đau đớn, toàn thân như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, rơi đánh bịch một tiếng nặng nề.
Mười ba cao thủ còn lại thét lớn, rồi ào ạt nhảy xả vào tấn công.
Ngọc chưởng vung lên, một đạo kình lực nặng nề như núi, rừng lớp lớp cuồn cuộn phát ra. Mười ba ngọn chưởng của bọn cao thủ Thất Én Bang bị luồng quái lực kia đánh dội lại, áp lực của chưởng phong ép họ lui lại...
Lục Đạo phái Không Động bây giờ mới ra tay, vung chưởng tấn công Tiểu My.
Tiểu My giận dữ quát lớn một tiếng, hai tay áo đánh tréo nhau, rồi vạch lên một cái, sáu luồng chưởng lực đó tự nhiên bị tiểu hủy, không để lại chút dư ảnh nào.
Sáu lão đạo sĩ thất sắc, không ngờ công lực của tiểu nữ này lại cao thâm đến thế vội lùi lại ba bước.
Bên cạnh đấy Âm Sát Mạc Tú Anh đang kịch chiến cùng Hồng Nương Tử, chưa phân thắng bại.
Trung Châu Ngũ Kiếm cũng đang nghiêng ngửa với Quỉ Diện Lang Nhân. Dĩ nhiên nếu lão quái vật không bị thương thì Ngũ Kiếm đã đi đời từ hồi nào rồi.
Gần một trăm đôi mắt ở bốn phía theo dõi cuộc đấu chí chết của bọn cao thủ trong sân.
Những người đang ở trong đấu trường đều thuộc vào hạng kiệt liệt giang hồ, kết quả của tranh chấp sẽ mang đến cho bọn ngư ông một cơ hội thuận lợi cho họ, vì thế họ vẫn chưa chịu rút lui...
Ngô Tiểu My cúi đầu nhìn Hoàng Thượng Chí đang mê man bất tỉnh, lòng nàng bối rối không biết vui hay buồn.
Nàng yêu chàng! Đó là việc không thể chối chạy vào đâu được. Cũng vì Thượng Chí mà nàng bất chấp cả dư luận, gạt bỏ mọi hình thức mẫu mực của người con gái thuần túy, lòng luôn luôn hướng về chàng. Nhưng phũ phàng thay! Khi nội tổ nàng bàn về việc hôn nhân với chàng, thì chàng đã lạnh lùng từ chối. Đau khổ có thể chết được!
Nhiều khi nàng muốn giết quách chàng cho xong chuyện, nhưng lại tự nhủ:
"Nếu thiếu chàng đời ta sẽ ra sao? Không thể được! Ta không thể mất chàng.".
Những ý tưởng cứ mâu thuẫn quay cuồng trong đầu óc nàng. Tại sao nàng không giết chàng đi cho rảnh nợ, khỏi bực trí? Tại sao nàng không chịu đoạn tình với chàng cho yên?
Ngô Tiểu My không hiểu tí nào về lòng nàng cả, đôi khi nàng cảm thấy giữa chàng và nàng dường như đã có một sợ dây vô hình buộc lại, nếu dứt đi không nỡ.
Gương mặt buồn rũ rượi, Tiểu My đứng sững sờ một lát chợt tỉnh vội lấy một hoàn thuốc, ngồi xuống nhấc đầu Thượng Chí lên nhét vào miệng chàng rồi đưa tay định xốc Thượng Chí dậy.
Qui Nguyên Tử thấy thế, trầm giọng:
- Cô nương muốn làm gì thế?
- Ta muốn mang chàng đi!
- Không được!
Ngô Tiểu My trợn mắt, nói khinh bỉ:
- Lũ mũi trâu này muốn cản bổn cô nương chăng?
Sắc mặt biến đổi, Qui Nguyên Tử nạt lớn:
- Cô nương chớ ngông cuồng thế! Chẳng riêng gì bọn bần đạo này thôi, mà còn các bạn có mặt tại đây đều có mục đích phải trừ khử Tiểu Sát Tinh này...
Tiểu My quát lớn, cắt ngang câu nói của lão đạo trưởng:
- Ai dám ngăn cô nương thì ra đây thử vài chiêu xem sao?
- Cô nương đã nhất định rồi à?
- Dĩ nhiên!
Qui Nguyên Tử quay lại, nghiêm nghị truyền lệnh cho năm lão đạo sĩ:
- Lục Hợp Kiếm Trận!
Năm lão đạo sĩ ứng tiếng, soạt soạt... sáu thanh trường kiếm rời khỏi vỏ! Sáu đạo sĩ như những bóng ma chập chờn, một lúc sau đã đứng yên theo phương vị của kiếm trận, đương nhiên là Ngô Tiểu My bị hãm vào trong rồi.
Lục Hợp Kiếm Trận là một tuyệt kỹ tối thượng của phái Không Động, uy lực của nó rất mạnh, kết cấu chặt chẽ vô cùng. Đó là một nghệ thuật siêu đẳng của phương cách hợp quần gây sức mạnh để chống lại những tay võ công quán thế.
Nhưng Tiểu My nào biết sự lợi hại của nó, nàng chỉ nhìn sơ qua, rồi nói:
- Bọn mũi trâu kia! Các ngươi tưởng trận thế thô thiển này cho thể cầm chân được bản cô nương à?
Qui Nguyên Tử nói:
- Bây giờ cô nương lui ra cũng chưa muộn, bọn bần đạo không làm khó dễ đâu!
Đừng ỉ tài mà vong mạng uổng lắm đấy!
- Ha!... Ha!... Lũ mũi trâu! Bổn cô nương khuyến cáo cho bọn ngươi biết nếu muốn bảo toàn thân già hãy kịp tránh ra, kẻo sau này hối hận thì muộn đấy.
- Nếu vậy, bọn bần đạo phải đắc tội rồi!
- Có tài gì cứ đem ra, chớ có lải nhải vô ích!
- Công!
Qui Nguyên Tử vừa hạ lệnh, cả đạo trưởng và năm đạo sĩ kia từ từ chuyển động, vòng người thâu hẹp lại, sáu đạo sĩ cứ đổi nhau phương vị. Càng về sau sự thay đổi càng lanh, thân hình sáu đạo sĩ đã đến lúc biến ảo dị thường, xuyên mau như thoi đưa.
Ngô Tiểu My vẫn đứng sát bên Thượng Chí, nét mặt trầm xuống, nàng đứng yên lặng, bình thản như không có việc gì xảy ra. Đó là phương pháp dùng "tịnh" trị "động".
của nàng.
Đột nhiên Qui Nguyên Tử đâm xéo một kiếm... Tiểu My liền vung tay, nhắm mũi kiếm phát ra một chưởng cực mạnh. Trong những ánh kiếm lóe mắt, năm thanh thép lạnh đồng loạt vạch lên chẻ không gian rít lanh lảnh, một đạo kiếm khí lạnh toát phát ra, quyện tròn vào nhau chẳng những hòa giải được chưởng phong của Tiểu My mà còn làm nàng chấn động mạnh.
Tiểu My kinh hãi vô cùng, nàng không hiểu tại sao bọn mũi trâu này lại giải chưởng thế của nàng một cách dễ dàng như thế.
Vòng tròn càng quay nhanh hơn, mỗi khi sáu đạo sĩ công một thế thì tiếng kiếm rít lên, xé không gian phát lên những âm thanh bén ngót, rỉ rúc vào tai mọi người. Đạo kiếm khí vươn lên xoắn tít vào nhau tạo thành một rừng trôn ốc, xoáy tới, khí thế uy dũng phi thường.
Ngô Tiểu My lúc này mới cảm thấy tình thế không đơn giản như ý nguyện, sự biến ảo của kiếm trận làm nàng bối rối vô cùng. Những đạo kiếm khí xoắn tít vun vút tấn công khiến nàng đứng không yên.
Qua phút bối rối, Tiểu My vội định thần dưỡng khí, rồi đánh ra một chưởng, vì chưởng này nàng dùng đến mười phần sức nên uy lực dũng mãnh phi thường.
Nào ngờ khi chưởng phong vừa phát ra đã bị đao kiếm khí xoắn tít cuốn đi mất tích chẳng khác nào ném đá xuống biển vậy.
Tiểu My thấy thế kinh hoảng tột độ, nàng nghĩ thầm:
- Ta không tin tà thuật này có thể ngăn cản uy lực chưởng lực của ta được.
Nghĩ thế, liền vung tay phát liền mười chưởng như sấm sét, nhưng lạ thay! Qua mười chưởng này rồi, mà vẫn không gây được một phản ứng nào cả. Chuyện này xảy ra ngoài trí tưởng tượng của nàng rồi.
Vòng tròn chuyển động càng lẹ, tấn công tới tấp, càng lúc càng dũng mãnh. Tiểu My bị hấp lực của kiếm trận, làm lính quýnh, tay chân rối loạn, trí óc không còn được minh mẫn như trước nữa?
Biết nguy đến nơi, Ngô Tiểu My cắn môi vận toàn lực chống lại hấp lực của trận thế. Vầng trán chau lại biểu lộ nàng đang suy nghĩ lung lắm, rồi như đã phát hiện được một giải pháp, Tiểu My lớn tiếng nói:
- Này lũ mũi trâu! Hãy mau thu hồn kiếm trận lại, nếu không đừng trách bổn cô nương xuống tay độc đấy nhé!
Qui Nguyên Tử trầm giọng đáp:
- Cô nương! Nếu người chịu khoanh tay không xen vào chuyện của bổn môn nữa, bần đạo sẽ thâu hồi kiếm trận này ngay.
Ngô Tiểu My trợn mắt trông rất ngây ngô, hét lớn:
- Không được! Các ngươi tưởng bổn cô nương bó tay trước thế trận thô thiển này sao. Hừ! Coi chừng kẻo hối hận đấy.
Qui Nguyên Tử không nén được nữa, lão hằn học:
- Cô nương chớ ngông cuồng, mà mang họa vào thân bây giờ, bần đạo đã hết lời khuyên nhủ, mà cô nương không nghe thì biết sao! Thôi có tuyệt chiêu nào hãy xuất ra đi!
Tiếp theo đó, đạo trưởng quát lớn:
- Biến trận!
Luồng kiếm khí xoắn tít biến thành muôn kình khí, dồn dập như sóng bể, xé gió gào thét dữ dội...
Ngô Tiểu My nhướng đôi mày liễu, miệng quát lớn:
- Đã như thế thì chớ trách bổn cô nương hạ độc thủ nhé!