Hồi 49
Suýt Chết Trong Tai Biến

    
hắc lại khi Hoàng Thượng Chí thoát tay lão Huyết Sọ và rơi xuống sơn Cốc. Thân hình chàng như viên sỏi, rơi càng lúc càng mau, gió thổi bên tai ào ào, da thịt dường như sắp nứt cả ra. Chàng nghe rõ tiếng quần áo xát với không khí kêu lên bần bật, muốn dứt tung ra cả, Thượng Chí nhắm mắt buông mình cho số mạng.
Trong lúc ấy, tâm hồn chàng trở nên thanh thản là thường, việc ân oán trên giang hồ không còn lý do nào vướng bận đến chàng nữa.
Đã muốn chết, thì cái chết đối với người ta không còn đáng sợ nữa! Trái lại làm người ta có cảm tưởng mình đang bước sang ngưỡng cửa một kiếp sống khác, nơi đấy có vạn cánh tay đang mở rộng chờ họ.
Thượng Chí rất mãn nguyện về cái chết của chàng, vừa yên thân lại vừa tránh được báu vật khỏi rơi vào tay ác ma và như thế dầu muốn hay không chàng đã cứu cả giới võ lâm thoát vòng máu lệ.
Không bao lâu, thân hình chấn động một cái rất mạnh, chàng cảm thấy lờ mờ toàn thân chàng bị ấn xuống một cái, rồi lại đưa lên như cũ. Sau đó chàng không còn biết gì nữa!
Khi chàng tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là gân cốt chàng như rã rời, đau buốt như dần vậy. Không chịu nổi đau nhức, chàng cất tiếng rên khe khẽ...
Chàng vội mở mắt, chung quanh chàng là một màng đen dày kịt, man mát hơi nước...
Không biết đây là đâu, nhưng chàng chắc chắn mình còn sống. Sự khám phá này khiến Thượng Chí sung sướng phát điên lên được.
- Ta chưa chết! Hoàng Thượng Chí còn sống!
Chàng lẩm bẩm như kẻ mất hồn. Rồi đưa tay rờ rẫm xung quanh, tay chàng chạm vào những sợi vừa tròn vừa dài, chéo nhau, chằng chịt như một mạng lưới. Thượng Chí đoán, có lẽ đây là những rễ cây rừng. Nhưng chàng chưa biết đây có phải là đáy cốc không.
Chỉ rủi một tí thôi thì thân thể Thượng Chí giờ đây chỉ còn đống thịt vụn.
Rõ ràng tử thần đã đến mà chưa vung hái! Thật kỳ lạ thay!...
Bao ký ức đến vùng dậy rúc rỉa Thượng Chí, chàng cảm thấy việc ân oán giang hồ lại nổi lên:
- Bây giờ chữa thương là việc cần nhất!
Nghĩ thế Thượng Chí cắn răng chịu đau, chống tay ngồi dậy, nhắm mắt định thần, bắt đầu chữa thương.
Chánh khí của chàng giờ đây đã tan nát hết, việc tụ lại không phải dễ. Suốt một giờ vận hành công, trán lốm đốm mồ hôi mà chỉ thông được mấy kinh mạch, hơi sức đã về nhưng rất yếu.
Không dám gián đoạn, Thượng Chí đem toàn lực vừa hội được đã thông các đạo huyệt.
Qua độ hai giờ thì chân nguyên khí công đã có phần sung mãn, luồng nhiệt lực ào ạt xông vào các đại mạch như một đạo binh hùng hậu. Chẳng mấy chốc đã thông được bát mạch.
Thượng Chí vận đi vận lại mấy lần, ngoại cảnh không còn chi phối chàng nữa, thần trí trở nên minh mẫn dị thường.
Tuyệt cốc vẫn bao trùm một màu tối đen, không còn phân biệt được ngày đêm nữa.
Thượng Chí đột nhiên thở dài khoan khoái, chàng cảm thấy công lực sung mãn vô cùng, liền mở choàng mắt, cảnh vật đã hiện lờ mờ trước mặt. Chàng thấy mình đang ngồi trên một tấm lưới kết bằng rễ cây, trên là những tảng đá mọc sừng sững, chấu ngọn lên trời, dưới là đáy cốc, những mũi đá nhọn liễu xen lẫn trong rừng cây dày đặc như những thanh kiếm lạnh lùng ánh thép.
Bất giác Thượng Chí hít mạnh một cái, rởn gai ốc, chàng nghĩ nếu rơi phải xuống đáy thì thân thể này sẽ là miếng mồi ngon cho những mũi đá nhọn hoắt đó...
Thoạt nhiên trong trí chàng hiện lên hình ảnh một kiểu nữ...
Nàng là Ngô Tiểu My!
Nhớ lại trước khi bị lão Huyết Sọ, bắt đi, Tiểu My đã quyết tử cùng lão ta. Sau nàng bị lão đại sát tinh đánh ngã... Nghĩ đến đó bất giác Thượng Chí than thở:
- Vì ta mà nàng phải chết! Tình nàng sâu như biển cả, ân nàng cao vượt Thái Sơn món nợ này không bao giờ đáp được...
Hai giọt lệ long lanh leo xuống gò má, chàng bị xúc động mạnh.
Nàng đã yêu chàng tha thiết, tình yêu ấy chàng có biết, mà không thèm đoái hoài tới. Tuy sự lãnh đạm làm nàng đau khổ nhưng nàng vẫn yêu, để rồi cuối cùng phải chết!
Chết vì chàng.
Thượng Chí thở dài ảo não, chàng tự hỏi:
- Có phải chăng trời đã dành sẵn bao sự bất hạnh trên đời này để tặng nàng? Ta phải báo thù! Phải trả thù cho nàng! Nhưng làm thế linh hồn nàng ở bên kia có hài lòng chăng?...
Chàng đã rơi hoàn toàn vào lưới tình cảm của Ngô Tiểu My! Đó có phải một lỗi lầm chăng? Có đáng trách chăng?...
Thượng Chí giật mình chàng mới nghe có tiếng hừ gần đâu đây. Rõ ràng tiếng con gái! Quái lạ! Hay nàng cũng như chàng? Không lý lại có người ở dưới đây sao.
Thượng Chí không sao hiểu nổi...
Dáo dác một lúc, Thượng Chí bắt gặp một bóng người thon thon nằm vất vẻo trên nhánh cây chìa ra ngoài vực, một nửa thân hình nàng đã trườn xuống, lủng lẳng giữa trời.
Cành cây còn dao động, người nàng bị trút dần xuống theo đà nhún của cây.
Xạt! Thân hình nàng trụt xuống...
Không kịp suy nghĩ, Thượng Chí nhún chân nhảy tới, nhanh như chớp chộp ngang eo ếch nàng vực lại, đặt trên cành cây.
Gương mặt trắng bệt của nàng hiện dưới mắt Thượng Chí...
Toàn thân chàng run rẩy, thét lên một tiếng kinh ngạc như bị điện giật...
Người con gái ấy đúng là Đông Phương Huệ!
- Tại sao nàng lại đến nông nổi này?... Khó nghĩ quá!
Đặt nàng vào lòng. Thượng Chí cất giọng run run:
- Huệ muội!... Huệ muội!...
Vẫn không thấy phản ứng nào, Thượng Chí lay vai nàng gọi lớn:
- Huệ muội!... Huệ muội!...
Đông Phương Huệ từ từ mở mất, trao tráo nhìn Thượng Chí. Mắt chớp lia lịa, ngửng đầu nhìn sát vào mặt chàng, mặt nàng ngơ ngác thảm hại vô cùng.
Môi mấp máy một lúc lâu mới nói được:
- Chí ca!
- Huệ muội!
Đông Phương Huệ run rẩy:
- Người có phải là Chí ca ta chăng?
Thượng Chí cảm động nói:
- Huệ muội! Anh là Chí ca ca đây!...
Gương mặt trắng bệch đã lấy lại chút sinh khí, hồng hồng như vừa thoa một lớp phấn đỏ, mỉm cười sung sướng.
Chợt Đông Phương Huệ xịu mặt lại, nói:
- Địa ngục âm ty nào dễ sợ như người ta nói đâu! Dù...
Thượng Chí hơi hiểu, nói:
- Huệ muội! Em nói gì thế?
- Em muốn nói âm tì không có gì đáng sợ cả, vì đã có anh bên em, anh sẽ...
- Em nói gì kỳ cục vậy?
Đông Phương Huệ thỏ thẻ:
- Ở dương thế chúng mình không thể thực hiện mộng ước, nay chết rồi chẳng có gì ngăn cản được tình yêu của đôi ta. Chí ca sẽ là của em mãi mãi, phải không anh?
Thượng Chí trợn mắt, nói:
- Huệ muội! Em bảo ai chết?
- Anh! Em!
Thượng Chí xúc động mãnh liệt, ghì chặt Phương Huệ, âu yếm:
- Huệ muội! Ta còn sống! Em lầm rồi!
- Sao, ta còn sống à?
- Phải! Em đừng có dại cuồng nữa nhé?
Đông Phương Huệ tròn mắt nói:
- Ta... chúng ta chưa chết thật sao?
- Không lý anh dối em à?
Phương Huệ nhắm nghiền mắt lại, nước mắt đượm ướt rèm mi rồi đột nhiên ôm chầm lấy Thượng Chí khóc như mưa.
Thượng Chí sững sờ, hỏi:
- Huệ muội! Sao em lại khóc?
- Chí ca! Chúng mình sao không chết cho yên!
- Hả! Em muốn chúng ta chết à?
- Phải!
Thượng Chí rung động toàn thân, kích động mãnh liệt, nói:
- Em điên rồi sao?
- Không! Em vẫn tỉnh đấy chứ, sống làm gì khi chúng ta phải xa nhau, chết đi chúng ta sẽ mãi mãi gần nhau...
- Huệ muội! Em chớ dại...
Đông Phương Huệ đưa tay bịt mồm Thượng Chí, nói tiếp:
- Chí ca! Để em nói đã! Cha em là thù nhân huyết hận của anh. Em không có quyền ngăn cản anh báo thù. Và không thể đứng nhìn máu tanh rửa tòa Quỉ Bảo!
Chí ca! Mọi việc đã được định mệnh an bài cả, anh và em là hai nạn nhân...
Tiếng nàng nghẹn ngào, nức nở. Thượng Chí siết chặt nàng vào ngực, chàng không biết phải nói gì đây cho phải đạo, cứ ấp úng mãi, rồi nín luôn.
Trái ngang thay cho tình duyên của cặp trai tài gái sắc!
Đông Phương Huệ chớp mắt, buồn bã nói:
- Chí ca! Anh có nhớ lúc chúng ta từ biệt nhau không? Anh có biết lòng em lúc đấy chăng? Khi ấy em tự thấy mãn nguyện lắm rồi, muốn ôm ấp chiếc hôn nồng cháy ân tình của anh đã ban sưởi ấm cho quãng đời còn lại. Vì thế nên em định đi đến một nơi xa xôi, tìm sự giải thoát tâm hồn, nhưng em không đủ can đảm, và quay về em...
Nói đến đây Đông Phương Huệ ngừng lại, tha thiết, nhìn Thượng Chí, rồi tiếp:
- Em mong được chết trước mắt anh, được chính tay anh chôn cất...
Thượng Chí xúc động vô cùng, giọng chàng lạc hẳn:
- Huệ muội! Em đừng nghĩ dại như thế!
Rồi như chợt nhớ, chàng hỏi:
- À! Mà tại sao em lại rơi xuống sơn cốc này chứ?
- Em muốn theo anh!
- Ồ! Huệ muội, em... em...
Đông Phương Huệ cười đau khổ:
- Chính mắt em mục kích anh bị gia phụ bắt đi, sau lại thấy anh nhảy xuống...
- Gia phụ?
- Phải! Em cứ đuổi theo mãi, không tìm được phương cách nào cứu anh...
Thượng Chí thở dài:
- Sai bét cả! Hắn không phải cha em đâu.
Đông Phương Huệ trợn mắt:
- Sao! Không phải cha em à?
- Đúng đấy!
Phương Huệ buột miệng:
- Ồ! Lạ thực! Vậy lão là ai?
- Huyết Sọ giả!
Phương Huệ đột vùng khỏi tay Thượng Chí ngạc nhiên hỏi:
- Huyết Sọ giả?
- Ừ! Chính hắn đấy!
- Nhưng xem...
Thượng Chí cướp lời:
- Lối phục sức, cũng như võ công của hắn đều giống y lệnh tôn, khiến giới giang hồ không phân được chân, giả...
- Nhưng tại sao ca ca lại biết?
Thượng Chí đáp:
- Anh có một lần đã vào Quỉ Bảo và giao đấu với lệnh tôn, xét về công lực thì hỏa hầu của hắn còn kém lệnh tôn xa, Hơn nữa hắn cũng tự nhận là đã mạo danh lệnh tôn.
Phương Huệ gật đầu, nói:
- Ca ca nói có lý lắm! Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì trước khi em ra đời, thì thân phụ đã thề là chẳng bao giờ bước chân ra khỏi Quỉ Bảo! Vậy mà lại có Huyết Sọ xuất hiện, em tưởng cha em đã hủy lời thề, nào ngờ lại có người giả mạo!
Thượng Chí đột nhiên hỏi:
- Tại sao lệnh tôn thề không xuất hiện giang hồ nữa?
Phương Huệ ấp úng:
- Cái này... cái này...
Mắt nàng đỏ lên, rồi dịu giọng:
- Ca ca tha lỗi cho tiểu muội nhé! Qui luật của Quỉ Bảo rất khắt khe, không cho ai thố lộ một chữ nào về bí mật trong Bảo cả. Dù người ấy là con đi nữa!
Thượng Chí mỉm cười thông cảm:
- Không hề gì! À! Mà việc mạo danh này lệnh tôn đã hay chưa?
- Chưa!
- Chắc như vậy à?
Phương Huệ đáp cương quyết:
- Chắc! Vì Quỉ Bảo đã đoạn tuyệt với giới giang hồ, trừ em là người duy nhất được ra vào thôi! Nhưng em cũng chỉ mới nghe lần đầu!
Sắc mặt Thượng Chí hơi biến đổi, chàng đang tìm cách dò xét xem trong hai người chân, giả Huyết Sọ, ai là thù nhân của dòng họ Hoàng...
Nếu lời của Đông Phương Huệ đúng, thì Quỉ Bảo Chủ Nhân đã mười mấy năm không rời Quỉ Bảo, như thế hung thủ của vụ thảm sát Hoàng Gia Trang chính là Huyết Sọ giả. Nhưng theo lời truyền của giới võ lâm thì Huyết Sọ giả mới xuất hiện giang hồ không lâu. Thật rắc rối!
Quỉ Bảo Chủ Nhân đã thề tuyệt giao với giang hồ, trước hay sau vụ án của Hoàng Gia Trang?
Căn cứ lời nàng nói thì Quỉ Bảo đã tuyệt giao với giang hồ trước khi nàng ra đời, và theo tuổi tác của nàng mà xét, lời thề kia đã cách đây gần hai mươi năm rồi. Còn vụ án của Hoàng Gia Trang lại xảy ra không qua mười sáu năm!...
Và Thất Hồn Nhân đã nhiều lần khuyên chàng vào yết kiến Quỉ Bảo Chủ Nhân, để nói cho lão Bảo Chủ biết về thân thế của chàng! Sao lại lạ lùng thế? Theo bà ta thì việc này quan hệ nhất, trong việc phục thù của chàng! Có thực chăng!...
- Chí ca nghĩ gì mà thừ người ra thế?
Thượng Chí giật mình cười gượng gạo, nói:
- À!... à... Anh đang nghĩ xem ai là kẻ thù của dòng họ Hoàng!
Phương Huệ rúng động toàn thân, chợt mắt nàng lóe lên tia sáng kỳ dị, rồi nói:
- Chí ca! Anh nói cho em biết về gia thế của anh đi!
Thượng Chí đáp giọng buồn buồn:
- Chi vậy em?
- Em muốn chứng minh một việc?
- Việc gì vậy?
Phương Huệ nghiêm giọng:
- Xem ai là thù nhân của ca ca!
Thượng Chí sững sờ nói:
- Không dễ như em tưởng đâu! Mà em chứng minh bằng cách nào?
- Ca ca đừng lo? Em sẽ hỏi Cha em việc này.
Thượng Chí xúc động vô cùng, chàng đưa mắt tha thiết nhìn Đông Phương Huệ, rồi cúi xuống.
Lời nàng nói rất phải, đấy là phương pháp hiệu quả nhất trong việc trung thủ phạm của vụ án Hoàng Gia Trang, chàng rất vui mừng, nhưng cũng thầm lo sợ. Nếu đúng cha nàng là hung thủ thì sao?... Nàng sẽ tính như thế nào?
Nghĩ vậy, Thượng Chí liền nói:
- Huệ muội à! Nếu... nếu...
Cười đau khổ, Đông Phương Huệ cướp lời:
- Nếu sự thật chứng minh Cha em là hung thủ thì em phải tính sao? Chí ca muốn nói thế chứ gì?
- Cái này...
Phương Huệ cười khô khan, thu hết can đảm nói:
- Chí ca! Nếu không phải thì trời đã theo ý nguyện của ta còn trái lại chính cha là... hung thủ... thì... em...
Thượng Chí hốt hoảng:
- Thì sao em?
- Thì em... thì em không sao cả!... Vận mệnh đã đặt thế ta khó cưỡng lại được!
Thượng Chí cắn chặt răng, rồi cất giọng cương quyết:
- Huệ muội! Tình em đối với anh sâu rộng như biển cả, nghĩa tựa như núi cao, nhưng phụ thù không thể không trả. Nếu vận mạng đã an bài như thế, thì anh đành phụ lòng em, nhưng khi trả xong thù hận rồi, anh sẽ tự hủy diệt để đáp đền phần nào với bạn tri kỷ!
- Chí ca! Anh... anh không được làm như thế! Em...
Phương Huệ cảm xúc đến nghẹn lời, nàng ngã vào lòng người yêu nức nở...
Thật oái oăm thay cho cặp trai gái bất hạnh bên tình bên hận! Tạo hóa thử trêu họ chăng?
Thượng Chí vốn là một con người lạnh lùng trước đàn bà, nhưng đối với đứa em kết nghĩa này thì khác. Tình nghĩa nàng đối với chàng thật quá sâu đậm do đó nàng đã khơi lại được bản chất yếu thương tự nhiên và chiếm được trọn vạn tình yêu ấy.
Tiếng nức nở của Đông Phương Huệ làm cảnh vật thêm phần thảm não, nước mắt giẫm ướt cả vạt áo Thượng Chí...
Còn Thượng Chí chỉ biết ngồi yên lặng, nhìn đám sương trắng đục như sữa treo lơ lửng trên đầu. Chàng muốn tìm lời an ủi bạn tri kỷ, nhưng chẳng biết phải nói gì...
Đột nhiên Đông Phương Huệ ngước mặt nhìn Thượng Chí, đưa tay áo chùi lẹ nước mắt, nói:
- Chí ca! Nói thân thế của anh cho em đi!
Thượng Chí cắn chặt răng, rồi nói:
- Huệ muội! Em chỉ cần hỏi cha em:
Cách đây mười sáu năm, vụ huyết án thảm khốc của hai họ Hoàng, Trương, có phải do người gây ra không? Như thế cũng đủ rồi!
Mặt tái nhạt, Phương Huệ gật đầu một cái, rồi nói:
- Thôi được! Chí ca à! Rời khỏi sơn cốc này rồi, cảm phiền anh đợi em nơi bến sông, chỗ trước kia ta đã kết tình huynh đệ đấy! Chờ em ra trả lời. Nếu quá hai ngày mà không thấy em ra... thì...
Thượng Chí hỏi gấp:
- Thì sao?
- Thì em... em... sẽ không còn sống trên đời này nữa, và như thế anh cứ thực hiện ước nguyện...
- Huệ muội! Em...
Thượng Chí kinh hoảng buột miệng, rồi ngẩn ra. Giòng nước mắt ngập ngừng lăn tròn xuống má. Lòng đau như dao cắt, Thượng Chí cắn chặt răng nén tiếng thở dài não nuột. Chàng yêu nàng, nhưng không quên thù được, trong hai chàng phải chọn một. Dĩ nhiên mối cựu thù huyết hải của Hoàng Gia Trang không thể không trả được.
- Ca ca à! Việc gì đến sẽ đến! Phước hay họa còn chưa phân minh, anh chớ lo nghĩ nhiều mà phiền. Bây giờ ta tìm cách rời khỏi nơi này đã.
Thượng Chí gật đầu, nói:
- Huệ muội! Em có bị thương không?
- Không!
- Nếu vậy thì tốt lắm! Chúng ta đi nào.
Nói xong nắm tay Phương Huệ, hai người cùng nhảy xuống đáy sơn cốc. Trước mặt khoảng mười trượng là một vùng đất trống, phẳng phiu, cỏ mọc xanh rì, đứng lại đó nhìn phương hướng, tìm đường ra...
Họ là hai người vừa thoát tay tử thần, gặp mặt trong tuyệt địa, câu chuyện lòng đã ngỏ cùng nhau. Nhưng hoàn cảnh của hai người quá éo le, họ không biết rồi đây họ sẽ đi về đâu. Hiện tại đối với họ quá tàn nhẫn, nên tuy không nói ra mà họ đã thấy tương lai chỉ một đêm ác mộng dài vô tận. Không biết ngày mai trời có lại sáng chăng?...
Trong chớp mắt đã chạy được chừng năm dặm đường, sương mù đã thưa dần, những dãy núi nối thành vòng, ôm cả một thung lũng rộng lớn.
Màn đêm đã xuống tự hồi nào! Trên vòm trời đầy sao lấp lánh dãy ngân hà nằm vắt vẻo như một vòng đai dính toàn kim cương.
Hai người vẫn đi, bầu trời đã mở rộng trước mắt họ. Hai người rời khỏi sơn cốc!
Thượng Chí xoay người lại nói:
- Này Huệ muội! Anh muốn đến nơi đánh nhau khi trưa để xem thử.
Phương Huệ hỏi:
- Chí ca muốn xem gì?
Thượng Chí ngậm ngùi nói:
- Anh muốn tìm một người đã vì anh, mà thiệt mạng dưới tay của lão Huyết Sọ giả.
Phương Huệ hỏi vội:
- Ai vậy anh?
- Ngô Tiểu My!
Phương Huệ cau mày:
- Chí ca! Có phải cô gái định hủy mả ở trên ngọn Cương Lĩnh gần Liên Hoàn Thao khi trước chăng?
- Phải đấy.
Phương Huệ nói:
- Như thế khỏi phải đi nữa!
Thượng Chí trố mắt, hỏi:
- Tại sao?
- Tại vì cô ta chưa chết! Em đã chính mắt thấy cô ta rời khỏi chỗ ấy nhưng xem thương thế cô ta rất trầm trọng đấy Chí ca à!
Thượng Chí thở dài một hơi khoan khoái như trút một gánh nặng, nói:
- Anh... anh có lỗi với nàng rất nhiều! Anh...
Phương Huệ mỉm cười cắt lời:
- Chí ca à! Ngô cô nương đối với anh tình nghĩa cao như núi...
Thượng Chí hốt hoảng:
- Huệ muội! Đừng nhắc đến việc ấy làm gì, anh phải đến bến Liễu Lâm cạnh đấy, có việc cần làm.
Đông Phương Huệ lặng lẽ gật đầu, nhanh bước theo Thượng Chí...
Khi đốn chỗ bọn phản đồ Mão Tam Hữu bị Âm Sát Mạc Tú Anh sát hại, Thượng Chí thấy một khoảng đất khá rộng, lô nhô những gồ đất nho nhỏ và quanh đây không thấy một xác tử thi nào. Thượng Chí đoán năm vị trưởng lão y lệnh chàng, những gồ đất kia chắc là mả của bọn phản đồ Mão Tam Hữu.
Nhưng năm trưởng lão đâu? Đây rất gần trận chiến, như thế nếu không gặp chuyện bất ngờ thì nhất định họ phải tìm đến đấy...
Gió đêm mang nhiều hơi nước của con sông trước mặt vút lên mặt mát rười rượi.
Tiếng ngàn dương rù rì, tiếng côn trùng rỉ rích và đâu đây có tiếng nhạn kêu sương buồn bã... Những âm thanh hỗn độn ấy, có phải chăng là tấu khúc của đêm trường?.
Hai người đứng lặng dưới bóng tối của rừng phi lao, từ nãy giờ họ chưa nói với nhau lời nào cả.
Bỗng nhiên Đông Phương Huệ hỏi nhỏ:
- Chí ca! Cái gì đấy anh?
- Mồ mả!
- Mả ai mà nhiều vậy?
- Phản đồ của bổn môn!
Đôi mắt Phương Huệ mở rộng, trong bóng tối chỉ thấy được hai điểm sáng lóng lánh.
- Bổn môn? Sư môn của Chí ca...
Thượng Chí biết nàng khó đoán nổi, nên chàng vội kể sơ lược việc chàng được Ma Trung Chi Ma truyền vị cho nàng nghe.
Đông Phương Huệ thở dài:
- Như vậy Chí ca đã là Đế Quân đời này của Thiên Nam Ảo Ma Cung rồi!
Thượng Chí ngơ ngẩn một lát rồi nói:
- Huệ muội à! Đó là sứ mệnh, nếu không anh nào thích gì những chuyện rắc rối này. Thôi chúng ta đi khỏi nơi đây hơn!
Nói xong nắm tay Phương Huệ phóng mình khỏi rừng dương.
Hai bóng người lao vút trong đêm trường. Khinh công cả hai đến mức thượng thừa.
Chân điểm nhẹ trên mặt đường, thoăn thoắt bước, trông bên ngoài dường như hai người có vẻ thảnh thơi lắm, nhưng bên trong, lòng họ rối như tơ vò.
Hai người đi suốt hai ngày đường, đến sáng ngày thứ ba thì đã đến bờ sông, trước mặt họ là tòa cổ bảo hùng vĩ.
Quỉ Bảo! Những tia nắng đầu tiên vàng vọt yếu ớt trải một lớp mỏng trên các ngọn cây cao vút, trên mõm núi, trên tòa cổ bảo lạnh lùng.
Những làn sóng chạy từ xa, vỗ nhẹ lên bờ đá, phát lên tiếng lách cách đều đặn, một cơn gió lốc mạnh làm vầng tóc của hai người tuổi trẻ rối loạn.
Quỉ Bảo! Nơi chứa đựng hầu hết sự bí mật của võ lâm, tử địa của những kẻ tò mò vì hiểu kỳ hoặc vì dục vọng.
Hai người nắm tay phóng thẳng đến tảng đá to tướng trước mặt.
Đông Phương Huệ trỏ vào mũi Thượng Chí cười nói:
- Ngày trước Chí ca bắt em cắp lên đây! Rồi bây giờ võ công của ca ca...
Nói đến đây bỗng nàng yên lặng.
Chưa bao lâu mà trên mái đầu xanh của hai người trẻ tuổi đã chất chồng ngang trái, những biến cố xảy ra khiến hai người không ngờ được.
Mặt nước sông vẫn lặng lờ, nhưng có ai biết đâu nó vẫn chảy, chảy mãi.
Rồi nàng nói như mơ:
- Chí ca! Anh còn nhớ hai ta đã thề nguyền... nơi đây... Anh ơi... em khổ quá...
Tiếng nàng nghẹn ngào đứt quãng, Thượng Chí rung động toàn thân, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cất giọng dịu dàng:
- Huệ muội! Anh không bao giờ quên được những ngày ấy...
Đột nhiên nàng rút tay về, nói:
- Bây giờ em vào Bảo...
- Anh ở đây chờ em hai ngày! Huệ muội cứ yên tâm.
- Không chừng chỉ cần một giờ thôi hoặc ít hơn nữa.
Thượng Chí run rẩy, cảm xúc, nói:
- Không biết! Anh sẽ chờ em đủ hai ngày! Anh hy vọng... sẽ gặp lại em, nếu có mệnh hệ nào chắc anh... anh không sống nổi... em đừng dại nhé...
Phương Huệ cười thảm não:
- Chí ca! Anh đừng nói thế! Ước nguyện của anh, anh phải đạt thành... Chí ca!...
Chí ca em yêu anh suốt đời...
Tiếng nàng nghẹn ngào, trên đôi mắt đã long lanh hai ngấn lệ, ngập ngừng lăn xuống má.
Một cơn gió lốc đến, vài ngọn lá vàng là là rơi xuống đất, chạy nhanh vài bước, rồi nằm yên...