Chương 5

    
hục về ăn Tết rất muộn và cũng không mua gì đem về. Vẩn Thạch và nàng thường tổ chức những cuộc đi chơi tùy hứng. Có khi đang ăn sáng hắn rủ đi Liên Khương, khi trời đang mưa bụi hắn rủ đi uống cà phê hay lang thang trên những ngọn đồi vắng ngoại ô thành phố, những ngọn đồi xưa nay không ai đặt chân tới.
Hắn thường gói tiền trong tờ giấy báo cũ, nhét vô túi áo khoác, xài phí bừa bãi. Tuy vậy hắn ăn mặc rất xuềnh xoàng. Gần như hắn chỉ có hai bộ đồ thay đổi.
Hắn có giọng hát trầm, không điêu luyện nhưng có chất phóng đãng. Hắn tự đệm đàn ghi-ta cho mình, hắn chơi tùy hứng, tài tử nhưng nhiều cảm xúc. Khi nghe hắn hát Thục thấy hắn không còn là hắn nữa mà là những giai điệu trầm lắng kết tụ lại, mong manh, ấm áp. Nàng cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì đã yêu hắn. Nàng nói: em chỉ cần được sống như thế này thôi. Không mơ ước gì hơn nữa.
Thục sống những ngày tuyệt thú nhất đời mình nơi phố núi. Nàng quên cả ngày tháng, giờ giấc, không để ý đến buổi trưa buổi chiều, không biết mùa đông tàn từ lúc nào, nàng chỉ biết có cỏ hoa, thiên nhiên, suối rừng. Một buổi sáng đi dạo phố với hắn tình cờ nàng nghe radio hát một bài ca xuân, thấy người ta bày bán hoa trên các hè phố nàng mới hỏi hắn có phải đã gần Tết rồi không, hắn trả lời bằng một câu hỏi:
-Gần Tết rồi sao?
Thục đáp:
-Chắc em phải về Sài Gòn.
Không ai nói gì nữa. Hôm ấy hắn theo nàng về nhà và ở luôn nơi đó đến chiều rồi tự dưng bỏ đi lúc nào nàng không hay. Hôm ra xe về Sài Gòn, Thục hỏi:
-Anh sẽ làm gì ở Đà Lạt trong mấy ngày Tết.
Hắn đáp:
-Anh nằm đợi em. Còn chút nữa đây anh sẽ lại thác Prenn và ngủ trưa ở đó.
Thục mỉm cười, nàng thấy hắn như đứa trẻ thơ đi lạc giữa loài người và nàng muốn hôn hắn ngay tại bến xe.
Thục tưởng tượng khi về Sài Gòn chắc chán lắm nhưng sự săn sóc của má, những câu nói đùa của anh Quang và những buổi chợ Tết rộn rịp ồn ào lại khiến nàng thích. Nàng chỉ còn nhớ đến hắn lúc đi ngủ và những lúc đọc thư Chương. Chương đã ra trường với cấp bậc thiếu úy công an. Nàng hỏi to trong lúc đang đọc thư:
-Tết này anh Chương có về Sài Gòn không má?
-Má chẳng nghe nó nói. Cũng có thể nó không về.
Thục cười.
-Ối chà! Thế thì ta mất đi một món tiền lì xì quan trọng.
Người mẹ:
-Con gái sắp lấy chồng rồi còn đòi lì xì à? Tết này tao không cho đứa nào một đồng đâu. A, mà mấy giờ rồi con?
-Gần chín giờ.
-Thằng Quang đâu rồi?
-Má hỏi làm chi cho mệt. Ngày thường còn chưa thấy ảnh ở nhà huống chi ngày Tết.
Bà mẹ lấy giỏ, đi chợ.
Thục lại giường nằm. Benutrex B12, thứ nước màu hồng trong suốt. Khuôn mặt lạnh lùng của người anh rể. Rất ít khi thấy ông ta cười. Không biết làm sao mà chị nàng lại có thể sống chung với một người đàn ông như vậy.
Thục ném hộp thuốc lên bàn khi nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Nàng nói:
-Chích mũi này nữa thôi đó. Em sợ mập lắm.
Người anh rể mở hộp đồ nghề ra, bày các thứ lên bàn.
-Em nằm xuống đi.
Nàng nghĩ đến lúc phải kéo một bên mông chìa ra trước mặt ông ta mà thấy khó chịu, tuy nhiên mọi việc cũng tuần tự xảy ra như thường lệ. Nhưng lần này ông ta đặt bàn tay lên mông cô em vợ khá lâu.
-Sao vậy?
-Anh chưa rửa tay.
Rồi ông vô toa-lét lục đục trong đó một lúc. Khi trở ra, ông ta bước nhanh tới bên giường và phóng mũi kim vào mông Thục.
Thục hơi ngạc nhiên, hỏi:
-Sao lần này không thấy đau?
Ông ta làm thinh, bước tới bên cửa sổ kéo tấm màn.
°
Quang đi xi-nê về, thấy có chiếc xe của người anh rể nhưng nhà lại quá im lặng. Anh bước lên cầu thang.
Cánh cửa phòng Thục đóng kín. Bên trong im lặng. Quang nhìn qua lỗ khóa, thấy người anh rể !!!13917_6.htm!!! Đã xem 27873 lần.