Dịch giả: Trần Văn Điền
Chương 13

    
AI HÀNH KHÁCH MỚI LÊN, ĐI VÀO mãi tận hàng ghế cuối cùng. Đợi họ ngồi đâu vào đấy xong, ông ta tiếp tục, không để đứt dòng tư tưởng:
- Ông biết không, điều hèn hạ nhất là, theo lý thuyết, tình yêu là một cái gì lý tưởng, cao đẹp, nhưng trên thực tế thật xấu xa, nhơ nhuốc, nhớ tới đủ xấu hổ. Thực tế là như vậy, tại sao ta không chấp nhận mà còn làm bộ coi nó như cao đẹp? Mối tình của tôi phát hiện những triệu chứng gì đầu tiên? Tại sao tôi đã buông mình theo dục vọng quá độ, không biết mắc cở mà còn hãnh diện về khả năng trác táng quá độ này, không đếm xỉa gì đến cuộc sống tinh thần và ngay cả thể xác nàng? Tôi tự hỏi cái gì đã khiến chúng tôi phải thù nhau. Dễ hiểu lắm. Đó chỉ là sự chống đối của bản tính con người chúng tôi, trước sự lấn áp của thú tính.
Chúng tôi thù nhau. Điều đó làm tôi ngạc nhiên, nhưng không thể khác hơn được. Sự thù ghét nhau đó chỉ là mối thù ghét của hai kẻ đồng lõa đã xúi nhau phạm tội và tích cực tham gia vào hành vi tội lỗi. Tháng đầu nàng đã mang thai mà chúng tôi cứ tiếp tục trò con heo đó. Như vậy không phải là tội lỗi sao? Ông cho là tôi lạc đề à? Không? Tôi đang cho ông hay tôi đã giết vợ tôi như thế nào đó. Trước vành móng ngựa, họ hỏi tôi đã giết nàng bằng dụng cụ gì, như thế nào. Họ ngu thật! Cứ tưởng tôi đã giết nàng bằng một lưỡi dao bén ngày mồng 5 tháng mười. Không phải lúc đó tôi mới giết nàng. Thực ra tôi đã giết nàng sớm hơn nhiều. Như bây giờ họ đang giết dần giết mòn nhau đó...
Tôi hỏi:
- Nhưng giết bằng gì?
- Lạ thiệt! Chuyện rõ như ban ngày mà chẳng ai muốn thấy. Điều các ông thầy thuốc phải biết, phải cho kẻ khác biết, thí lại nín thinh. Vấn đề thiệt đơn giản. Đàn ông cũng như đàn bà trời sinh ra có khác chi giống vật. Đã ân ái với nhau lả phải có mang, rồi sinh đẻ, rồi cho con bú mớm. Thời kỳ này, việc ân ái có hại cho cả mẹ lẫn con. Số đàn ông và đàn bà xấp xỉ ngang nhau. Như vậy kết quả sẽ ra sao? Thật rõ ràng quá. Chẳng cần phải là nhà thông thái cũng kết luận được rằng giống vật cần tiết chế. Nhưng đàng này không. Khoa học đã khám phá ra những loại bạch huyết cầu luân lưu trong máu cùng đủ thứ vô bổ khác, nhưng vẫn chưa hiểu điều đó, ít nhất ta chưa nghe khoa học nói đến chuyện đó!
Và như vậy người đàn bà chỉ có hai lối thoát: một là tự biến mình thành một con quái vật, hủy diệt trong mình cái khả năng làm mẹ đề người đàn ông có thể tiếp tục cuộc truy hoan. Hai là - đây không đáng gọi là một lối thoát, nhưng là một sự vi phạm trắng trợn luật thiên nhiên, thịnh hành trong cả những gia đình được coi là đàng hoàng - là người vợ phải đóng vai tình nhân của chồng ngay cả lúc mang thai và nuôi con, phải làm cái việc mà ngay cả một con vật cũng không làm, vì không đủ sức khỏe Đó là lý do gây ra những chứng bệnh loạn thần kinh trong giai cấp chúng ta, và cả trong đám dân quê, bệnh trúng phong mà họ cho là “bị quỉ nhập”. Những đứa con gái còn trong trắng có bao giờ “bị quỉ nhập” đâu? Toàn là các bà đã có chồng và đang ở với chồng. Ở đây cũng như ở bên Âu Châu, những nhà thương điên dành cho phụ nữ đều ngập tràn những người vi phạm luật thiên nhiên. Đã vào các nhà thương đó là rồi đời. Nhưng ông ơi, thế giới này còn thiếu chi những người đàn bà ốm yếu nữa vời. Ông thử nghĩ coi! Người mẹ mang thai hoặc nuôi con! Một công trình trọng đại biết bao! Nhờ thế nhân loại mới tồn tại. Thế mà công việc linh thiêng đó bị vi phạm. Đáng sợ thiệt! Người ta ba hoa về các quyền phụ nữ. Chẳng khác gì giống dân ăn thịt người nuôi tù nhân cho béo để làm thịt mà miệng cứ bô bô mình lo cho quyền lợi và tự do của tù nhân.
Những tư tưởng trên thật mới lạ đối với tôi, khiến tôi sững sốt đến ngỡ ngàng. Tôi hỏi lại:
- Nếu thế, ta phải làm gì? Hai năm mới được gần vợ một lần sao? Tuy nhiên, đàn ông...
Ông ta ngắt tôi:
- Đàn ông phải! phải! phải! Làm sao nhịn được! Lại các ông thầy khoa học quí báu đó đã nói như vậy mà! Cũng như cứ nhìn vào đầu óc một người nào cái tư tưởng là hắn cần phải uống rượu, hút thuốc, thế là những thứ đó sẽ trở nên cần thiết đối với hắn. Hình như Thượng Đế đã không biết những thứ gì cần cho con người, đã không chịu bàn bạc với các thầy phù thủy đó nên mới xếp đặt sai hết. Sự việc không ăn khớp đâu vào đâu cả. Bảo người đàn ông phải thỏa mãn dục vọng, rồi lại cho người đàn bà mang thai, sinh đẻ, nuôi con làm cản trở việc thỏa mãn nhu cầu của đàn ông. Phải làm sao bây giờ? Hãy đi bàn với các thầy phù thủy đó! Các ông ấy sẽ định đoạt cho. Thế mà các ông ấy cũng có biện pháp đấy. Ồ, đã đến lúc phải hạ bệ các thầy phù thủy khoa học chuyên môn lường gạt người ta đi tới chỗ điên loạn, tự tử cũng vì đó. Biết làm sao khác? Loài vật hình như cũng biết bảo toàn nòi giống và biết giữ gìn trong vấn đề này. Chỉ có con người là không biết, hoặc không muốn biết, nhưng chỉ lo tận hưởng khoái lạc mà thôi. Con người vẫn tự xưng mình là chúa tể vạn vật đấy. Ông coi, loài vật chỉ đến với nhau những lúc có thể sinh sản được, những chúa tể vạn vật mà tồi tệ thay, làm chuyện đó bất kể giờ giấc, lúc nào cũng được, mỗi khi nổi hứng. Chưa đủ, hắn còn gọi cái trò khỉ đó là tình yêu. Nhân danh tình yêu này - thực ra chỉ là trò khỉ nhơ nhuốc - hắn đã tiêu diệt phân nửa nhân loại. Đàn bà đáng lẽ ra là những cộng sự viên cùng hắn đưa nhân loại đến chân thiện mỹ thì vì khoái lạc cho riêng minh, hắn đã biến họ thành những kẻ địch thù. Ông thử coi cái gì đã cản bước tiến của nhân loại khắp nơi? Đàn bà! Tại sao vậy? Chỉ vì thế đó! Phải, phải...
Ông ta lặp lại câu nói nhiều lần, đi đi lại lại, móc thuốc ra hút, rõ ràng là để lấy lại bình tĩnh.