Dịch giả: Trần Văn Điền
Chương 3

    
ƯỢC, TÔI SẼ KỂ ÔNG NGHE. NHƯNG ông có thực bụng muốn nghe không?
Tôi lặp lại là tôi muốn nghe lắm. Ông ta ngừng một lúc, đưa tay lên vuốt mặt rồi bắt đầu:
- Tôi phải kể lại từ đầu. Tôi phải nói ông nghe tôi đã cưới vợ như thế nào, tại sao cưới, và con người của tôi ra sao trước khi cưới vợ.
Lúc còn độc thân, tôi sống như mọi người, nghĩa là, như bất cứ ai thuộc giai cấp chúng tôi. Tôi là một điền chủ, có cấp bậc đại học, là người tai mắt trong giới quí phái. Trước khi cưới vợ, tôi sống phóng đãng như mọi người chung quanh tôi. Khi sống như vậy, tôi tin là mình theo đúng đường lối, giống tất cả mọi người trong giai cấp tôi. Tôi cho mình là một thanh niên duyên dáng, đạo hạnh, không phải hạng sở khanh, chuyên đi quyến rũ đàn bà con gái và cho đó là mục đích của đời mình như phần đông các bạn tôi. Tuy gọi là phóng đãng, nhưng thật ra tôi sống rất điều độ, chừng mực để khỏi hại tơi sức khỏe. Tôi tránh không có con để khỏi bị ràng buộc với bất cứ một người đàn bà nào. Tuy vậy, vẫn có những trường hợp xảy ra ngoài ý muốn, nhưng tôi lờ đi như không. Thái độ này, chẳng những tôi coi là không trái luân lý, mà còn lấy làm hãnh diện nữa!
Ông ta nghỉ một lúc, hắng giọng mấy tiếng. Ông ta vẫn hắng giọng như vậy mỗi khi nghĩ ra được một ý kiến gì đấy.
- Ông biết không. Đó là một điều ghê tởm nhất! Sự phóng đãng đâu có căn cứ vào những cái thuộc về thể xác. Chơi bời chưa chắc đã là trụy lạc. Không muốn ràng buộc về tinh thần với một người đàn bà sau khi đã thân mật với người ta về xác thịt mới chính là trụy lạc. Tôi đã coi việc giải thoát mình khỏi những ràng buộc tinh thần đó là một công trạng, không phải một tội lỗi. Tôi nhớ đã có lần băn khoăn vì chưa có dịp trả tiền người đàn bà đã hiến mình cho tôi (có lẽ vì nàng thích tôi). Tôi chỉ an tâm sau khi đã trả nàng được một số tiền. Vì làm như vậy, tôi có cảm giác là mình không bị ràng buộc với nàng về tinh thần nữa.
Bất thần ông ta quát vào mặt tôi:
- Đừng gật đầu ra vẻ đồng ý! Tất cả chúng ta ai mà không thế. Cả ông nữa, trừ ra ông là một người ngoại lệ. Tôi xin lỗi đã lớn tiếng. Nhưng thực ra ghê tởm lắm, ghê tởm lắm!
Tôi hỏi lại:
- Chuyện gì ghê tởm?
- Cái điểm sai lầm to lớn của chúng ta đến với đàn bà. Nói đến điểm này, lôi không sao bình tĩnh được, không phải vì “giai đoạn khủng hoảng” đó đã xảy ra cho tôi, nhưng vì từ khi “biến cố” đó xảy ra, tôi đã mở mắt và nhìn thấy mọi vật khác hẳn. Cái gì cũng bị đảo ngược, đảo ngược hết.
Ông ta tựa khuỷu tay lên gối, châm một điếu thuốc rồi lại bắt đầu nói.
Trời tối quá không thấy mặt ông ta, nhưng ngoài tiếng lạch cạch của bánh xe lăn trên đường ray, tôi nghe được giọng nói cảm động của ông ta.