Dịch giả: Trần Văn Điền
Chương 6

    
NG TA CẤT CAO GIỌNG:
- Không, dẫu sao, như thế vẫn hơn! Thật đáng kiếp cho tôi. Thôi bỏ đi! Điều tôi muốn nói ở đây là chỉ những cô gái bất hạnh mới bị lừa.
Các bà mẹ đều biết, nhất là các bà mẹ đã được các ông chồng huấn luyện cho, họ biết rõ lắm. Trong lúc giả bộ tin vào sự trong trắng của đàn ông, họ lại hành động khác hẳn. Các bà mẹ đó biết phải dùng thứ mồi nào để câu đàn ông cho họ và cho con gái họ.
Tôi cho ông hay chỉ có bọn đàn ông chúng minh lả không biết (bởi vì chúng mình không muốn biết) điều mà giới đàn bà biết rất rõ, là mối tình thơ mộng cao thượng nhất, như chúng ta vẫn thường gọi, không căn cứ trên những đức tính luân lý, nhưng tùy thuộc vào sự gần gũi về thể xác, vào kiểu tóc, màu ảo, vào cách may mặc. Thử hỏi một bà chuyên môn làm đỏm xem bà ta thích thế nào: thích bị kết án trước mặt một người đàn ông là gian dối, độc ác, lăng loàn hay thích xuất hiện trước mặt hắn trong bộ quần áo lếch thếch, nhơ bẩn. Tôi tin là bao giờ bà ta cũng thích điều trước hơn. Bà ta biết chúng ta đều là bọn giả đạo đức, bề ngoài làm ra vẻ cao thượng, nhưng tựu trung chỉ ao ước có thân xác mình, và vì vậy đối với đàn bà, chúng ta tha thứ được hết, ngay cả những việc xấu xa nhất, chỉ trừ cái tội không biết làm đẹp.
Người đàn bà ưa làm đỏm biết chuyện đó một cách có ý thức. Tất cả các cô gái ngây thơ trong trắng cũng biết chuyện đỏ nhưng một cách vô ý thức giống như bản năng loải vật.
Vì thế mới có những chiếc áo nịt đáng ghét kia, những mông giả, những cỗ hở, ngực trần đó. Một người đàn bà, nhất là khi đã biết qua đàn ông, thấy rõ ràng đàn ông nói gì thì nói, cuối cùng cũng chỉ mơ ước có thân xác mình và những gì khiến thân xác đó nổi bật vẻ huyền ảo quyến rũ. Và bà ta cũng hành động thuận theo như vậy. Nếu chúng ta nhìn vào nếp sống của giới thượng lưu chúng ta đây với một cặp mắt vô tư, khách quan, chúng ta thấy gì. Tôi xin lỗi, đó chỉ là một khu binh khang, không hơn không kém.
Thấy tôi có vẻ nghi ngờ, ông ta quay lại hỏi:
- Ông không đồng ý với tôi sao? Để tôi chứng minh cho ông coi. Người ta thường bảo giới phụ nữ trong xã hội chúng ta có những mối bận tâm khác với bọn gái làng chơi. Nhưng tôi nói là không? Đây tôi xin dẫn chứng. Nếu thâm tâm con người ôm ấp những hoài bão khác nhau về cuộc sống thì sự khác nhau đó nhất định phải thể hiện ra bên ngoài và nếp sống bên ngoài của họ phải khác nhau. Đàng này không. Hãy nhìn các cô gái ăn sương bất hạnh, bị khinh chê, rồi so với các phụ nữ trong xã hội thượng lưu xem: cũng kiểu áo đó, cũng mốt đó, cũng thứ nước hoa đó, cũng hở ngực hở đùi, cũng áo chẽn váy cụt, cũng hột xoàn, cẩm thạch, những đồ trang sức mắc tiền, cũng ca vũ nhạc, cũng giải trí đủ thứ như nhau. Hạng người trước dùng đủ cách để quyến rũ, hạng người sau cũng vậy, có khác chi đâu.