Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương 18
THĂM LÂU ĐÀI SITTAFORD

    
mily đang bước vội lên sườn núi thoai thoải về phía lâu đài Sittaford, trong làn sương mù dầy đặc đang tan dần, thì có tiếng gọi.
- Xin lỗi, cô có nhìn thấy con chó nào quanh đây không?
Emily giật nảy người, ngoái đầu lại. Một người đàn ông cao lênh khênh, gầy nhẳng, đứng bên trong hàng rào một ngôi biệt thự, da rám nắng, mắt đỏ ngầu, tóc hoa râm nhìn cô. Emily đoán được ngay ông ta la đại úy Wyat, chủ ngôi biệt thự số 3.
- Không, tôi không nhìn thấy - Emily đáp.
- Con chó ấy dễ bị xe ôtô cán đấy. Tôi vừa nhìn thấy một xe tải chở đầy người, chắc là nhà báo. Họ tìm tài liệu về Trevelyan.
- Ông có quen với đại úy Trevelyan không? - Emily hỏi.
Cô biết chuyện con chó chỉ là ông ta viện cớ để bắt chuyện với mình, lúc này đang là nhân vật được cả xóm này quan tâm.
- Tất nhiên. Tôi mua ngôi biệt thự này của ông ta.
- Ông thấy đại úy thế nào?
- Keo kiệt. Theo hợp đồng nhà, ông ta phải sơn màu, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên một màu như trước.
- Ông không ưa đại úy Trevelyan?
- Tôi thường xuyên cãi nhau với ông ta đấy... Tôi tự nhận là khó tính và hay gây gổ với xung quanh, nhưng Trevelyan quá quắt lắm kia. Đã thế, ông ta lại tự coi là kẻ có quyền hành, bất cứ lúc nào cũng gõ cửa nhà người ta, không kể giờ giấc nào hết. Bây giờ thì xóm này nhẹ đi được rồi - Đại úy Wyat nói giọng mãn nguyện.
- Vậy à?
- Tôi có tên đầy tớ da đen - ông ta hét - Abdul!
Một thanh niên da đen, cao lớn, quấn trên đầu tấm khăn rằn, chạy đến.
- Mời cô vào chơi - Đại úy Wyat nói.
- Xin ông đại úy tha lỗi, để lúc khác. Lúc này tôi đang có việc bận.
- Cô bận à? Chà, con người thời nay lúc nào cũng tất bật. Như thế thì sống để làm gì kia chứ? Sống là một nghệ thuật, cô biết không? Tôi sẵn sàng dạy cho ai muốn học cái nghệ thuật ấy.
Emily thầm cười, chạy đi.
Cửa tòa lâu đài to và bằng gỗ sồi rất dày. Dây kéo chuông bằng đồng sáng loáng. Một cô hầu mặc sạch sẽ, dáng người xinh xắn ra mở của.
- Thưa tiểu thư, bà chủ hôm nay không tiếp khách.
Emily hiểu rằng đã có nhiều nhà báo đến đây trước cô.
- Tôi chỉ chuyển một lá thư của bà Percehouse gửi phu nhân Willett.
Mặt cô hầu dịu xuống, cô nói:
- Nếu vậy, xin mời tiểu thư vào nhà.
Emily bước vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, trải thảm sang trọng. Lát sau cửa bên trong mở. Một cô gái trạc tuổi Emily bước ra, vẻ mặt lo lắng.
- Chào tiểu thư - Cô gái chìa tay bắt - Mẹ tôi xin lỗi, vì trong người không được khỏe.
- Có lẽ tôi đến vào giờ này không thích hợp?
- Không đâu. Chị nấu bếp đang ghi ra giấy công thức làm thứ bánh bà Percehouse yêu cầu. Tiểu thư là người nhà bà Percehouse và mới đến đây thăm bà ấy phải không?
Emily thầm cười. Chỉ những người trong lâu đài này mới không biết cô là ai, và đến đây có việc gì.
- Không đâu. Tôi nghỉ ở nhà bà Curtis, chỉ nhân sang chơi bà Percehouse...
- Tôi hiểu.
Emily ngắm nghía tòa lâu đài:
- Có phải đây là lâu đài của đại úy Trevelyan vừa qua đời không, thưa tiểu thư?
- Vâng, đúng thế. Ông đại úy chết một cách khủng khiếp quá!
- Tôi nghe nói về chuyện hồn ma của ông ấy báo tin. Tiểu thư có thể kể lại cho tôi nghe về câu chuyện chơi trò "bàn ma" chiều hôm trước được không?
- Ôi, có lẽ suốt đời không bao giờ tôi quên được cái buổi chiều hôm ấy. Tôi còn nhớ lúc bật đèn lên, vẻ mặt mọi người đều hoảng hốt một cách đến sợ, chỉ trừ ông Duke và thiếu tá Burnaby. Nhất là anh Garfield thì mặt xanh không còn một giọt máu.
- Rất tiếc là tôi không được dự trò chơi hôm ấy ở đây.
- Tôi thì lại tiếc là đã tham dgrave;o đó, thí dụ váng đầu hay mệt mỏi gì đấy, tôi sẽ nói lại với cô tôi.
- Không. Tôi lại đang muốn gặp bà Percehouse - Emily nói - Tôi sẽ theo ông về nhà ngay bây giờ. Anh Enderby anh họ tôi phải sang gặp thiếu tá Burnaby.
Enderby phản đối rất khẽ.
- Sao không cho tôi cùng sang đó?
- Tôi sang một mình, bà ta dễ nói chuyện hơn - Emily kiên quyết đáp.
Nói xong cô ra cổng, đi theo anh chàng trẻ tuổi.
- Hẳn ông là Garfield?
- Vâng. đúng thế. Lẽ ra tôi phải tự giới thiệu trước.
- Ông không sống ở đây phải không, ông Garfield?
- Tôi làm sao chịu nổi cái làng heo hút này, không có thứ gì giải trí, đến một rạp chiếu bóng hạng bét cũng không có.
Vào đến nhà, Emily thấy một bà già gầy dộc, xanh xao, mặt nhăn nhúm, nằm trên đi văng. Thấy khách vào, bà cố nhấc người lên đôi chút để chào.
- Chào tiểu thư? Cảm ơn cô đã đến đây. Tôi được nghe nói đến cô, rất muốn gặp. Cô hiểu cho, người bị liệt như tôi, bao giờ cũng rất thèm nghe chuyện bên ngoài. Garfield, cháu ra sơn nốt chiếc bàn và hai cái ghế băng ngoài vườn đi.
- Vâng, thưa cô.
- Cô ngồi xuống đi, tiểu thư Emily.
Lạ một điều, không hiểu tại sao Emily lại thấy mến bà già mà mọi người đều ghét này. Tình trạng đau ốm và cô đơn của bà già làm cô mủi lòng.
- Tôi nghe nói cô là vị hôn thê của người cháu ông Trevelyan. Hẳn cô đến đây để tìm chứng cứ giải oan cho cậu ấy? Tôi xin chúc cô thành công.
- Cảm ơn bà.
- Tôi đoán cô đến đây để tìm hiểu những người trong cái xóm nhỏ này. Tôi có thể giúp cô khá nhiều đấy.
- Ôi, nếu vậy cháu biết ơn bà bao nhiêu!
- Có gì đâu. Tôi nghe chuyện về cô, rất mến cô và muốn giúp được cô phần nào.
- Vậy à? Thế ta bắt đầu từ thiếu tá Burnaby, được không ạ?
- Đó là điển hình của một sĩ quan quân đội về nghỉ, thiển cận, keo kiệt, và đố kỵ. Ông ta nhìn không xa hơn cái chỏm mũi ông ta và tuy đã rất giàu nhưng vẫn chi li từng xu một.
- Còn cụ Rycroft ạ?
- Một ông già gàn dở, kiêu căng là cái gì cũng biết, nhưng thật ra ngoài các giống chim ông cụ không biết thứ gì hết. Ông cụ khoe là rất giỏi môn tội phạm học, nhưng toàn nhận định sai.
Emily thấy bà già nhận xét đúng như cô dự đoán nên rất thích thú.
- Còn ông Duke ạ?
- Ôi, ông ấy thì quả là tôi không biết chút nào. Chỉ thấy ông ta rất khác đời. Tôi cảm thấy ông ta có một quá khứ bí mật và tôi rất muốn biết, nhưng chưa dò được ra.
- Bà nhận xét thế nào về hai mẹ con phu nhân Willett?
Nghe đến tên vị phu nhân thuê tòa lâu đài, bà Percehouse cố nhổm dậy, nhưng không được, lại nằm xuống:
- Chà, hai mẹ con bà ấy? Biết nói thế nào với cô đây? À, có thông tin này tôi có thể cung cấp cho cô. Cô ra chiếc bàn kia, mở ngăn kéo bên trái. Đúng đấy. Lấy chiếc phong bì trắng đem lại đây.
Emily đưa chiếc phong bì cho bà già nhăn nheo.
- Không biết thứ này có quan trọng gì không? Ai cũng có điều bí mật riêng, giấu người khác. Bà Willett cũng có quyền giữ điều bí mật riêng của bà ấy chứ.
Bà già cho tay vào phong bì nhưng chưa lấy ra thứ gì đó.
- Hôm phu nhân Willett chở đồ đạc đến lâu đài, rất nhiều hòm xiểng cồng kềnh. Đám đầy tớ gái thì hì hục khuân từ xe tải vào nhà... Tôi nằm trong này qua cửa sổ nhìn ra. Bỗng tôi thấy một mảnh giấy mầu vàng rơi trong đống đồ đạc ra mà không ai để ý. Tính tôi không thích thấy giấy tờ vương vãi tôi bèn bảo thằng cháu tôi ra nhặt đem vào đây để lúc nào trả lại cho phu nhân. Thấy chỉ là cái nhãn, nên tôi định vứt vào sọt rác, nhưng vì tờ nhãn đẹp, nên tôi giữ lại, bỏ vào chiếc phong bì này. Một lần giở ra xem, tôi nhận thấy có một điều lạ. Phu nhân Willett kể rằng cô con gái bà phu nhân cũng chỉ biết Nam Phi, nước Anh và vùng bờ biển Địa Trung Hải bên Pháp...
- Nhưng không đúng như thế ạ? - Emily hỏi.
- Cô nhìn mảnh nhãn này xem - Bà già Percehouse lấy trong phong bì ra một mảnh giấy màu vàng đưa Emily.
Đó là nhãn dán trên hành lý, mang tên một khách sạn: Khách sạn Mendel, Melbourne, Australia.
Bà Percehouse nói tiếp:
- Australia không phải đất Nam Phi! Vậy là hai mẹ con phu nhân Willett đ&
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---