Chương 8

PHẦN I
SỰ KHỞI ĐẦU
Chương 5
GIẢI PHÁP CỦA CLAUDIO

    
gay buổi tối ngày hôm sau, D. Marnin và Pepe lại tiếp tục cùng nhau luyện tập tennis tại nhà thi đấu Cercle Sportif. Sau ba hiệp đấu căng thẳng, cả hai đến bên hành lang ngả người lên ghế và nhâm nhi mấy ly rượu gin với một ít nước khoáng. Vui mừng vì những khám phá mới lạ về đất nước và con người Việt Nam mà mình vừa thu được, D. Marnin cố gắng sử dụng kỹ năng ngoại giao của anh để chia sẻ cùng Pepe.
- Cuộc khủng hoảng tên lửa - anh nói - sẽ tạo nên một sự chuyển biến lớn tại đây nhỉ.
- Tôi lại không nghĩ vậy - Claudio vừa trả lời vừa với tay đón lấy ly nước dừa mà người hầu bàn vừa đem tới - ở đây chẳng ai quan tâm đến điều đó cả.
- Anh nhầm rồi. Cả Hà Nội và Sài Gòn đều quan tâm đến điều đó chứ. Bởi vì bây giờ Tổng thống Kenedy chẳng đã cam kết rằng nước Mỹ sẽ bảo vệ tất cả mọi quyền lợi của chúng tôi đó sao?
Claudio làu bàu một cách khó chịu nghe như một con vẹt:
- Có một thứ mà tất cả mọi người Việt Nam đều đồng ý - Anh ta cố tình nhại lại giọng điệu của Đại sứ Corning - đó là tất cả những nỗ lực nhằm dập tắt cuộc chiến tranh du kích tại đây và hiệu quả cuối cùng của các nỗ lực đó phụ thuộc vào những cam kết gần đây nhất của Chính phủ Hoa Kỳ. Cuộc khủng hoảng tên lửa đã cho cả Bắc Việt Nam và Nam Việt Nam thấy rằng họ không nên khoanh tay đứng nhìn cho tới khi cuộc chiến tranh thật sự leo thang. Tổng thống Kenedy chỉ nói rằng họ sẽ không bao giờ bị đẩy đi đẩy lại trong cái cuộc tranh giành này.
- Anh lại nhầm nữa rồi. Điều mà ông Kenedy đã nói chính là việc ông ta muốn ra tái tranh cử vào năm 1964.
- Quên nó đi.
- Tôi là một người Guatemala và tôi luôn có cái nhìn khác xa với những người Yankee các anh. Các anh vẫn nói rất nhiều về việc chống chiến tranh du kích nhưng các anh chưa bao giờ đưa ra được một manh mối nào cho dù các anh đã giành được thế chủ động. Và đó cũng chính là điều mà các anh nên nghiên cứu thay vì hợp tác với Mao Trạch Đông. Các anh nên tính toán xem làm thế nào mà các anh đã chiến thắng những người da đỏ.
- Ý của anh là chúng tôi nên tàn sát phần lớn người Việt Nam và cuối cùng là đưa số còn lại đến những khu tập trung.
- Thế chẳng nhẽ đó không phải là những gì đang diễn ra đằng sau cái Chương trình lập ấp chiến lược đó hay sao? Các anh đang cố gắng giam giữ những người ở bên trong còn những ai ở ngoài thì các anh muốn giết sạch họ đó thôi.
- Thật là lố bịch - D. Marnin nóng nảy đáp lại
- Thế nhưng đó lại chính là thứ mà các anh đang làm. Bây giờ, tại đất nước chúng tôi, chúng tôi cũng tình cờ mới biết được thế nào là chiến tranh du kích. Chúng ta đã có ít nhất một và có thể là ba cuộc chiến tranh du kích vĩ đại nhất trong thế kỷ thứ 20 nếu không muốn nói là từ thế kỷ thứ 17, 18 trở lại đây. Các anh muốn biết làm thế nào để đối phó với chiến tranh du kích phải không? Rất đơn giản “Đồng chí ạ” - các anh chỉ việc giết sạch các du kích quân đi thế là xong. Điều này sẽ có tác dụng ít nhất là đối với một thế hệ. Còn sau đó khi họ lại xuất hiện thì các anh lại phải tiếp tục giết sạch bọn họ. Các anh sẽ nghiền nát họ như nghiền bột vậy. Đấy chính là cái cách mà các anh vẫn dùng dể đối phó với kiểu chiến tranh du kích đó thôi.
- Guamtemal không thể giống Việt Nam được.
Claudio nhún vai.
- Cơ bản mà nói thì những rắc rối ở đây cũng giống như những thứ mà người Tây Ban Nha đã phải đối mặt ở châu Mỹ La-tinh và cũng giống như những gì các anh đã gặp ở Bắc Mỹ. Làm thế nào mà các anh đã dập tắt được cuộc nổi dậy của những người da đỏ ngu ngốc ấy? Mọi giải pháp đều giống hệt nhau là - những ai mang vũ khí thì các anh đem giết sạch. Số còn lại các anh sẽ làm cho quá sợ hãi đến nỗi nếu các anh có đưa súng cho họ thì họ cũng không dám động đến nó ấy chứ.
- Nghe có vẻ quá đơn giản. Anh hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ý thức hệ, địa lý học, chính trị học, kinh tế học,...
- Này ông bạn của tôi, tất cả những thứ đó chẳng liên quan gì đến đây hết. Vấn đề thực ra rất đơn giản. Cuộc sống ở những vùng hoang vu thật là êm đềm. Sẽ không có gì là đáng ngạc nhiên khi một thanh niên 16 tuổi ngày ngày bỏ ra 14 tiếng đồng hồ để chăm chút cho mảnh ruộng của anh ta, mảnh vườn của anh ta và cả căn nhà lá đơn sơ của anh ta nữa. Thế nhưng một ngày nào đó có vài người nước ngoài và những con rối của họ đi đến vùng đất này. Tự nhiên họ dạy anh ta dân chủ là cái gì và bảo anh ta rằng anh ta phải làm điều này, không được làm điều khác, bảo anh ta phải bảo vệ cái gọi là Quốc gia mà trên thực tế chỉ là quyền lợi của một nhóm người đại diện là một dòng họ. Khi anh ta không thể hấp thụ được những thứ quá xa vời ấy thì người ta lại gom anh ta vào những trại tập trung như một bầy gia súc, tách anh ta ra khỏi cái môi trường mà anh ta vẫn sống, không cho anh ta tự do trong cái thế giới riêng của anh ta. Đến lúc đó, có một số người hàng xóm của anh ta tới họ đưa cho anh ta khẩu súng, kéo anh ta vào trong rừng, huấn luyện anh ta thành một người lính, cho anh ta gia nhập vào một đoàn những người gọi nhau là đồng chí và bảo anh ta rằng anh ta hãy giết hết những người nước ngoài và cả cái đám bù nhìn đó đi, tôi sẽ trả lại anh những gì trước kia là của anh. Đấy cái đó tôi gọi là giải pháp của tôi đấy anh bạn ạ.
Nói xong, Claudio gọi người phục vụ mang hóa đơn tới thanh toán và họ cùng nhau đứng dậy. Khi ra tới xe, Claudio vỗ nhẹ lên vai D. Marnin rất thân mật:
- Nào hãy hài lòng với cuộc chiến tranh bẩn thỉu này đi - Anh ta nói - Anh nói gì nếu bây giờ chúng ta đến Texas Rose kiếm mấy em giải khuây nhỉ.
- Hừ.., xin lỗi, không được đâu. Sáng mai tôi có một cuộc họp sớm.
- Không phải cậu đang giữ gìn trinh tiết của cậu cho đến lúc lấy vợ đấy chứ.
- Không - D. Marnin ngượng cười
- Đấy không phải là ý tưởng hay đâu nhé. - Nét mặt của Claudio bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị - ở cái miền nhiệt đới này sẽ không cái gì tồi tệ bằng việc tôn thờ chủ nghĩa độc thân đâu. Nó sẽ không tốt cho sức khỏe của anh và càng tồi tệ hơn cho khả năng chơi tennis. Hãy nhìn những gì đã xảy ra với ông Diệm thì biết.
- Cái gì cơ?
- Ông ta đã hóa điên rồi.
- Vì ông ta sống độc thân sao? - D. Marnin phì cười.
- Chính xác đấy - Claudio nói tiếp - Đó không phải chuyện đùa đâu.
Trong lúc lái xe trở về căn hộ của mình, D. Marnin đã nghĩ rất nhiều về Claudio Pepe. Người bạn này của anh đã bắt đầu nghi ngờ những gì đang diễn ra ở Việt Nam và anh ta cũng đã tiêm nhiễm tất cả những ý nghĩ khác lạ từ mọi người ở đây.
Sáu giờ sáng hôm đầu tháng 11, D. Marnin vừa mở cửa đi làm thì anh suýt đâm sầm vào một phụ nữ người Hoa to béo, khoảng gần 60 tuổi mặc một chiếc quần ống tuýp màu đen, áo khoác cổ cao màu đen giống như kiểu áo của những người đầu bếp hay bảo mẫu gì đó. Vừa nhìn thấy anh, bà ta đã mừng quýnh lên như vớ được của và tự giới thiệu là bà Chung.
- Quý ông Claudio đã giới thiệu tôi tới đây.
Bà ta bắt đầu giới thiệu vế các thương vụ dẫn dắt các cô gái rất trẻ, đẹp và quyến rũ. Theo lời ba ta, bà ta có một đội ngũ các thiếu nữ rất chuyên nghiệp, rất ngọt ngào, còn trinh tiết và đặc biệt là biết nghe lời một cách mù quáng. Rồi đột nhiên bà ta thỏ thẻ:
- Tôi bảo đảm là nếu Oong không hài lòng tôi sẽ hoàn lại tiền.
Tới lúc này, D. Marnin đã nhớ lại buổi nói chuyện với Claudio khoảng hơn hai tuần trước sau khi chơi tennis. Phải chăng sự xuất hiện của người đàn bà này mang chủ ý giúp đỡ thật sự hay chỉ là một kiểu kiểm tra nào đó? Hay là đây chỉ là một trò đùa tai hại? ở Sài Gòn, Claudio chẳng khét tiếng vì những trò đùa ác quái rồi sao. Có lần anh ta cho nguyên một quả pháo vào trong một điếu xì gà và bỏ nó vào hộp xì gà của Papal Nuncio để rồi quả pháo tai hại ấy phát nổ ngay trong bữa tiệc mà ngài Monsignor đứng ra tổ chức đón tiếp Tổng giám mục sứ Huế, anh trai của Tổng thống Diệm là Đức cha Ngô Đình Thục. Hay đây lại là một kiểu khiêu khích? Việc này có một cái gì đó rất phi lý và nó còn khiến D. Marnin gợi nhớ lại những bài giảng về công tác bảo đảm an ninh kéo dài hơn 3 giờ mỗi ngày khi anh theo học khóa A-100. Người trực tiếp lên lớp cho khóa học đó là một người đàn ông luôn ăn mặc rất gọn gàng lịch sự. Tên ông ta là Cassily và ông ta vốn là một điệp viên thuộc Cơ quan an ninh của Bộ Ngoại giao (SY).Trong các bài giảng của mình, ông Cassily đã kể ra hết những giai thoại này đến những giai thoại khác về những nhà ngoại giao, các nhân viên ngoại giao đã lọt vào bẫy mỹ nhân của KGB như thế nào rồi sau đó họ phải làm việc một cách bất đắc dĩ trong các mạng lưới điệp viên của đối phương ra sao. Mặc dù ý nghĩ gắn Claudio với KGB vào lúc này là một ý tưởng vớ vẩn, nhưng cả hai gián điệp Burges và McLain cũng đã lừa gạt được bao nhiêu đồng nghiệp người Mỹ của họ ở Washington và ở London bao nhiêu năm đó thôi. Nếu cơ quan đối ngoại của Anh còn bị thâm nhập thì chẳng có lý do gì bảo đảm rằng cơ quan đối ngoại của Guatemala lại không thể.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng D. Marnin cũng không thể thẳng thừng khước từ mà thay vào đấy anh chỉ hỏi người đàn bà đó về giá cả của mỗi lần phục vụ của các cô gái.
- Với cậu - Bà ta cười toe toét - lần đầu tiên sẽ không mất tiền đâu. Ông Claudio nói là oong ấy sẽ thanh toán hết mọi chi phí.
- Tôi không bao giờ chấp nhận như vậy hết. - D. Marnin trả lời dứt khoát.
Thế nhưng như vậy vẫn là chưa đủ bởi lẽ với bà Chung điều đó còn có ngụ ý rằng anh sẵn sàng đồng ý thỏa thuận lại.
- Tôi thật sự chưa muốn quan tâm đến việc này lắm. - D. Marnin vội vàng thêm vào nhằm cố gắng sửa chữa sai sót của mình.
- Thưa ông D. Marnin - Bà ta nói bằng một giọng rất sốt sắng - Tôi luôn ra giá hời nhất cái thành phố này đấy. Ông biết đấy, oong có thể cứ đi khảo giá thử thì biết ngay mà. Ông sẽ không tìm được một địa chỉ nào có giá rẻ hơn ở chỗ tôi đâu. Và những cô ở chỗ chúng tôi không phải là gái nhảy ở các quán bar đâu. Họ luôn là những người xuất thân từ các gia đình tử tế. Ông biết đấy, có người vẫn còn đang đi học, có người chuẩn bị trở thành bác sĩ, luật sư...
- Vậy thì giá cả là bao nhiêu. - D. Marnin hỏi thêm một lần nữa.
Giống như rất nhiều nhà thương thuyết lành nghề, bà ta vẫn cố tình lảng tránh việc nói đến giá cả bằng cách đưa ra những phẩm chất hiếm có của cái dịch vụ mà bà ta đang cung cấp.
- Đây toàn là các cô gái số một đấy. Chúng giống như những đứa con gái tôi vậy. Chúng rất xinh đẹp. Chúng không bao giờ khóc lóc, van xin, không đánh trả, không mang dây lưng, không độn bất cứ một cái gì ở bên trong, không dừng lại giữa chừng để chải đầu hay làm bất cứ cái gì đại loại thế. Chỉ hôn hít và... từ đầu đến cuối thế thôi - Bà ta hấp háy đôi mắt cười một cách khả ố.
- Thế giá cả là thế nào hả? - D. Marnin tiếp tục hỏi.
- Bao nhiêu à? - Bà ta lại lặp lại điệp khúc vừa rồi bằng một loại khái niệm mới hơn. - Với ông thì giá cả... hơi đặc biệt một chút.
Ngập ngừng, suy nghĩ trong giây lát rồi bà ta lại tiếp tục:
-... khoảng một nghìn hai trăm piaster. Mỗi tuần ông gọi hai cô gái thì ông sẽ được miễn phí một cô. Ba cô trong một tuần thì chỉ còn hai nghìn tư. Ông biết đấy, ở đây toàn là những cô gái số một thôi - sạch sẽ, không bệnh tật gì rất ít đi khách và chỉ phục vụ riêng theo yêu cầu thôi.
D. Marnin cười phá lên:
- Bà đúng là một con mụ quái quỷ bà Chung ạ. Nhưng mà thôi được rồi, tôi sẽ không bỏ qua vấn đề này đâu nhé.
Nét mặt bà ta ánh lên một cách đáng ngờ; bà ta ngắm nhìn D. Marnin từ đầu đến chân, từ trái sang phải giống như anh là một vật thể vừa rơi từ cung Trăng xuống vậy.
- Có phải cậu bị đồng tính không vậy hả? - Bà ta hỏi đột ngột.
- Không, không, tôi rất thích các cô gái nhưng... biết nói thế nào nhỉ? Tôi muốn tự tôi đi tìm họ cơ. - Anh ngập ngừng trả lời.
- Tôi chắc chắn sẽ tìm được cho cậu những cô gái ngon lành hơn những cô mà cậu tự đi tìm nhiều - Bà ta phản bác lại rất quyết liệt như thể lòng kiêu hãnh của bà ta bị tổn thương thật sự - Các cô ấy trẻ hơn nhiều, xinh xắn hơn nhiều, sẵn sàng làm bất cứ cái gì mà cậu sai bảo, bất cứ cái gì mà có khi cậu mới chỉ nghĩ là cậu thích như thế. Cậu nhất định sẽ hài lòng đấy. Cậu sẽ thấy những cái mông, những cặp giò, những bộ ngực... đẹp nhất thành phố này mà có thể còn đẹp nhất trên thế giới này ấy chứ. Con gái Việt Nam lúc nào cũng ngọt ngào như trái xoài cát loại ngon nhất ấy. Còn cậu chắc chắn sẽ trở thành một ông hoàng hạnh phúc nhất trên đời.
Tới lúc này D. Marnin nhận ra rằng đáng lý ra anh phải biết ngay từ đầu là người đàn bà này sẽ chẳng bao giờ biến khỏi đây nếu anh còn tiếp tục nói không.
- Nghe hấp dẫn đấy để tôi xem thế nào đã.
Nụ cười xếch đến tận mang tai càng làm cho khuôn mặt bà ta trở nên phì nộn quái đản. Bà xục tay vào túi áo khoác lấy ra một tấm thẻ cứng mạ vàng phía trên có một dãy số điện thoại được in sẵn thì bị gạch bỏ và một số điện thoại khác được viết bằng bút chì chờm ra gần hết mép giấy. Phía dưới là dòng chữ: “Bà Chung - chuyên cung cấp các dịch vụ Objets d'art - mua bán, trao đổi”