Chương 53

    
auck quan sát ngôi nhà cả đêm hôm đó. Thậm chí trong ngôi nhà còn không có một ánh điện. Không có người nào đi qua hoặc trở về. Có lúc anh đã tìm số điện thoại Dietz cung cấp cùng địa chỉ nhà và bấm điện thoại. Sau bốn lần chuông, tiếng hộp thư thoại vang lên. “Bạn đã được chuyển tới hộp thư thoại công ty An ninh Ngôi sao Đen... Làm ơn hãy để lại tin nhắn.” Hauck cúp máy. Anh vặn đài về tần số 104.3, kênh nhạc Rock kinh điển. Ban nhạc Who đang hát. Không ai biết làm người điên sẽ ra sao... Mắt anh trở nên nặng trĩu, anh chợp mắt đi một lúc.
Khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng, và vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Hauck nhét súng vào bao, đi găng tay cao su, với lấy chiếc đèn pin Maglite, điện thoại di động và nhảy ra khỏi chiếc Bronco. Anh lội qua cánh đồng dày đặc cỏ khô cho tới khi tìm thấy con đường mòn.
Hauck quyết định nếu Dietz có mặt ở nhà, anh sẽ bắt hắn. Anh sẽ gọi cho cảnh sát Freehold và điều tra thông tin cụ thể sau. Nếu hắn không có nhà thì anh sẽ kiểm tra quanh một vòng.
Anh đi vòng ra con đường lầy bẩn phía trước ngôi nhà. Trên bãi cỏ rậm rạp có cắm một tấm biển ghi dòng chữ:

KHU VỰC RIÊNG TƯ. COI CHỪNG CHÓ DỮ.
Hauck bước lên bậc tam cấp, tim bắt đầu đập mạnh, hai lòng bàn tay xâm xấp mồ hôi. Anh đứng ở một bên mé cửa, ghé nhìn qua cửa sổ. Chẳng nhìn thấy gì. Anh hít một hơi thật sâu, băn khoăn không hiểu liệu mình có đang làm một việc điên rồ hay không. Nào... Anh đặt tay lên báng súng. Tay kia cầm chiếc đèn pin gõ lên cửa trước.
“Có ai ở nhà không? ”
Không có tiếng đáp lại. Đợi một lúc, Hauck lại tiếp tục gõ cửa. - “Cho tôi hỏi thăm đường... Có ai ở nhà không?” Đáp lại lời anh chỉ là sự im lặng.
Mái vòm chạy vòng ra phía bên. Hauck quyết định đi vòng theo đó sang bên. Trên bãi cỏ, ngay trước con đường lầy bẩn, Hauck phát hiện ra một hộp điện dấu phía sau bụi cây. Anh đi tới, mở tấm cửa sắt. Đó là đường điện chính dẫn vào trong nhà. Hauck giật cầu dao, ngắt hệ thống điện thoại và hệ thống báo động. Sau đó, anh đi vòng lại phía cổng vòm phía trước. Qua cửa sổ, anh có thể nhìn rõ chiếc bàn ăn bằng gỗ mộc bên trong. Phía xa hơn là bếp nấu. Khu bếp nấu được lót vải sơn cũ kỹ, kiểu của những năm năm mươi và đã nhiều năm không được sửa sang. Anh thử kiểm tra cửa hậu. Cửa hậu đã bị khóa.
Đột nhiên có tiếng chó sủa, tiếng chó sủa như xuyên thấu qua anh. Người anh cứng đờ, thở gấp, cảm giác như mình đang bị phơi bày ra trước ánh sáng. Rồi anh cũng nhận ra rằng tiếng chó sủa là từ phía khu nhà hàng xóm, tiếng sủa từ xa như xoáy vào tận xương anh, từ cách xa hàng trăm yard. Hauck quay nhìn cánh đồng che khuất, dần bình tĩnh lại. Bình tĩnh trở lại...
Hauck tiếp tục đi ra phía sau ngôi nhà, ngang qua dãy nhà chứa đồ khóa kín, một chiếc máy xén cỏ được che bằng vải nhựa, một vài đồ dùng đã han rỉ vương vãi xung quanh. Bậc tam cấp dẫn lên cửa vòm phía sau làm bằng gỗ tuyết tùng. Một chiếc lò nướng hiệu Weber. Một chiếc bàn dài đặt ngoài trời. Dẫn vào nhà là hai cánh cửa kiểu Pháp. Rèm kéo kín.
Hauck cẩn trọng bước lên bậc thềm và ngừng lại một chốc, nấp người sau tấm rèm che ngay cửa. Cánh cửa cũng khóa, nó là kiểu cửa chớp bằng kính xếp lớp, có cài then. Anh lôi chiếc đèn pin gõ lên một trong những tấm kính gần nắm đấm cửa. Tấm kính kêu lọc xọc trong khung kính. Không chắc. Anh quỳ xuống gõ tấm kính thêm một lần nữa, mạnh hơn. Tấm kính vỡ tan, rơi vào trong nhà.
Hauck đặt tay lên báng súng, đứng tại chỗ trong vài giây, lắng nghe xem có tiếng động nào từ trong nhà không. Không có âm thanh nào đáp lại. Hauck sợ rằng Dietz có lắp hệ thống an ninh kết nối với cảnh sát địa phương. Hắn không muốn có bất cứ tình huống có người đi qua tò mò vào nhà hắn. Hauck với tay qua chỗ vỡ, nắm lấy nắm đấm, đẩy then, vặn nắm đấm. Cánh cửa mở toang.
Không có chuông báo động, không có âm thanh nào vang lên cả. Hauck thận trọng bước vào. Bên trong là một phòng sưởi nắng trang hoàng cũ kỹ. Trong phòng là những chiếc ghế đã sờn vải bọc, một chiếc bàn gỗ cũ. Vài tờ tạp chí vung vãi trên bàn. Tạp chí Forbes. Cuộc sống ngoài trời. An ninh ngày nay.
Tim đập thình thịch, Hauck lại rút súng, đi lại từ phía bếp, sàn nhà bằng gỗ kêu cọt kẹt dưới mỗi bước chân anh. Căn phòng tối đen, tĩnh mịch. Hauck ghé nhìn vào phòng khách, thấy một chiếc ti-vi màn hình phẳng khá lớn. Anh đã vào đến đây nhưng vẫn không biết mình đang tìm kiếm điều gì.
Hauck chợt thấy một căn phòng nhỏ nằm giữa phòng khách và nhà bếp được ngăn bởi một hàng giá sách. Chính là phòng làm việc. Trong đó có một chiếc lò sưởi nhỏ bằng gạch, một chiếc bàn vung vãi báo, một chiếc máy tính cá nhân. Trên tường dán nhiều tranh ảnh. Hauck lướt mắt nhìn. Anh nhận ngay ra Dietz trong bộ quân phục cảnh sát chụp cùng các đồng nghiệp. Một tấm là Dietz trong bộ đồ câu cá đang giơ cao một con cá rất lớn. Một tấm nữa Dietz chụp trên một con tàu màu đen với một gã tóc đen, đế ngực trần.
Hauck xem qua một số giấy tờ vứt trên bàn. Trong số đó có mấy tờ hóa đơn vứt bừa bãi, một vài mẩu giấy ghi việc có in sẵn tên công ty Ngôi sao đen ở đầu trang. Dường như chẳng có thứ gì có thể đem lại chút thông tin nào. Máy tính vẫn mở. Hauck thấy biểu tượng trên trang chủ là của Gmail (1), nhưng khi anh nhấn vào đó thì một cửa sổ hiện lên đòi nhập mật khẩu. Trang này đã bị khóa. Hauck thử mở trình duyệt Internet, trang chủ Tin tức của Google hiện lên. Anh nhấn trỏ chuột vào phần địa chỉ internet kiểm tra các trang Dietz đã vào. Trang hắn vào gần đây nhất là trang của hãng hàng không Mỹ, American Airline. Chuyến bay quốc tế. Vài trang khác hắn vào trông có vẻ như là các trang kinh doanh thông thường. Kéo xuống dưới là trang web có tên IAIM. Anh nhấn chuột - đó là trang Hiệp hội Quốc tế các Nhà quản lý Đầu tư.
Máu chạy rần rật trong người Hauck. Công ty Tài chính Harbor, công ty của Charles Friedman, có tên trong đó.
Hauck ngồi xuống ghế, cố tìm lần theo công cụ tìm kiếm. Một trang web của công ty Harbor hiện lên màn hình. Đó là trang mô tả công ty, danh mục vốn đầu tư có liên quan đến năng lượng. Các tài sản thuộc sự quản lý của công ty, một vài bảng mô tả hoạt động công ty. Một tấm hình của Friedman. Chưa hết, Công ty Falcon, hợp doanh đầu tư ở quần đảo Virgin của Anh, cũng có tên.
Giờ thì máu trong người anh không còn chảy nữa mà đang sôi lên. Anh hiểu rằng mình đang đi đúng hướng. Trang IAIM chỉ đơn thuần là một trang danh mục cho Falcon. Không có thông tin hay hồ sơ nào cả. Chỉ có tên đối tác liên lạc và địa chỉ tại Tortola, Hauck đã copy lại. Sau đó, anh chuyển qua các tờ báo vung vãi trên mặt bàn. Trên đó là những mẩu tin nhắn, thư tín, và hóa đơn.
Chắc chắn phải có thứ gì đó ở đây.
Trong một chiếc khay bằng nhựa đựng tài liệu, Hauck phát hiện ra một thứ khiến cái giác quan điều tra trong anh bắt đầu làm việc hết cỡ. Một bản sao danh mục tên các nhân vật thuộc Hiệp hội những Người đầu tư chứng khoán quốc gia, những người đã nhận giấy phép chứng khoán thương mại được sử dụng vào mục đích đầu tư. Bản danh sách chạy dài nhiều trang, hàng trăm tên người và tên công ty chứng khoán, từ tất cả các nơi trên thế giới. Hauck lướt tìm - Dietz tìm kiếm điều gì ở đây?
Rồi đột nhiên, anh hiểu ra điều duy nhất liên quan tới bản danh sách cấp giấy phép đó. Tất cả đều mới được cấp phép trong năm ngoái. Khi Hauck đọc lướt các trang của bản danh sách, anh nhìn thấy vài cái tên đã được khoanh tròn. Một vài cái tên khác lại bị gạch chéo, có mấy dòng ghi chú viết bên cạnh ra bên lề. Có hàng trăm cái tên như vậy. Phải tìm kiếm công phu để gạn lọc.
Rồi Hauck bỗng choáng váng khi nhận ra sự việc: Karen Friedman không phải là người duy nhất cho rằng chồng cô vẫn còn sống.
Có một chiếc máy in kiêm phô-tô đặt trên ngăn tủ thấp ngay gần bàn máy. Hauck đặt danh sách chứng khoán và ghi chú của Dietz lên đó. Anh tiếp tục tìm kiếm. Giữa đống giấy tờ vung vãi, anh tìm được mẩu ghi chú viết tay trong đống giấy tờ văn phòng của công ty Ngôi sao đen. Đó là mẩu giấy về Ngân hàng Barclays ở Tortola.
Trong đó có một con số rất dài, chắc phải là số tài khoản nào đó, dưới đó có mấy mũi tên chỉ tới các ngân hàng khác - Ngân hàng First Caribean. Nevis. Banc Domenica. Mấy cái tên Thomas Smith, Ronald Torbor. Tất cả đều được gạch chân ba lần.
Đây là những ai? Dietz đang tìm kiếm điều gì? Hauck đã luôn cho rằng Charles và Dietz có liên quan. Hai vụ tai nạn...
Nhưng rồi bỗng Hauck hiểu ra. Chúa ơi...Dietz cũng đang tìm kiếm Charles.
Hauck cầm một tờ giấy có mấy nét chữ nguệch ngoạc lên, đó là một tờ lịch trình. Hãng hàng không Mỹ, American Airlines. Tortola. Nevis. Hauck thấy nổi da gà, người ngứa ran.
Dietz đang tìm Charles. Phải chăng hắn ta đã biết Charles đang ở chỗ đè lên người Hauck, ngay chỗ vết thương trên ngực.
“Aaaaaaa!”
“Mày làm gì ở đây?” - Hodges hét lên.
“Tao đã biết tất cả.” - Hauck gầm gừ đáp lại. - “Tao biết chuyện gì đã xảy ra.” Máu rỉ ra từ chỗ rách, ướt đầm chiếc áo len. - “Hết rồi, Hodges. Tao đã biết rõ về mấy vụ tai nạn đó.”
Hauck căng người đẩy những ngón tay của Hodges lại, quờ tay với lấy cán sừng, nhưng lại trượt ra. Anh ép mặt vào người Hodges, tóm chặt lên bên sườn hắn. - “Tao biết tất cả đều đã được dàn dựng lên. Tao biết chúng được dựng lên để bảo vệ Charles Friedman và công ty dầu lửa Dolphin. Cảnh sát đang điều tra vụ này.” - Hauck vẫn còn choáng váng vì mấy đòn tấn công ban đầu, còn đang hụt hơi, không kịp thở, cổ anh đau buốt. Mạch đập dồn nơi Hodges bóp chặt. - “Mày tiêu rồi, con ạ”
“Cảnh sát...” — Hodges nhắc lại ngờ vực. - “Vậy thì mày là thằng khốn nào hả, là tiền trạm chắc?”
Mắt hắn trợn trừng, liếc nhìn chiếc lò suởi, vớ lấy que cời, lấy hết sức đập. Chiếc que cời chỉ cách đầu Hauck vài inch, đập mạnh vào bức tường phía sau anh. Vữa vụn bay tung toé trên sàn nhà. Hauck đâm thẳng đầu vào người Hodges, đẩy hắn ngã vào chiếc bàn phía sau, sách, ảnh văng tung toé trên hai người, chiếc máy in từ trên giá rơi sập xuống.
Cả hai lăn tròn trên sàn nhà. Cuối cùng, Hodges lật người lên trên. Hắn rất khoẻ. Có lẽ vài năm trước đây Hauck có thể thắng được gã, nhưng giờ thì anh vẫn còn choáng váng do mấy cú đập cửa và vết thương phía bên ngực. Hodges tấn công như không còn gì để mất. Hắn dùng gối đè chặt vào háng Hauck, khiến anh cảm thấy như có lửa đốt cháy tận ruột gan. Hắn lại vớ lấy que cời, cầm ngang hai tay, chẹn vào ngực Hauck như kẹp ê-tô (1), ép dần về phía cổ.
Hauck nghẹn thở.
“Mày nghĩ là chúng tao làm thế để bảo vệ Charles à?” - Hodges nói, mặt đỏ bừng. - “Mày không biết cái quái gì hết.” - Hắn tiếp tục ấn mạnh que còi về phía cổ họng Hauck. Hauck cảm thấy khí quản đang hẹp lại dần như có những móng sắc đang siết chặt lấy phổi anh ngày càng mạnh hơn. Anh cố tìm cách lăn người đè lên đối thủ, thúc đầu gối vào hắn, nhưng anh lại bị ép mạnh xuống, thanh sắt đang từ từ lấy đi mạng sống của anh. Hauck cảm thấy máu đang dồn lên mặt, sức anh đang yếu dần đi, hai lá phổi như muốn vỡ tung.
Hodges sẽ giết anh mất.
Vùng vẫy, Hauck cố tìm mọi cách để đẩy thanh cời ra khỏi cổ. Hơi thở đã trở nên tuyệt vọng, hai lá phổi bị ép chặt lại vì thiếu dưỡng khí. Máu như muốn vọt tung ra khỏi đầu anh. Chính lúc đó, Hauck bỗng thấy khẩu súng đang gồ lên dưới lưng mình. Hodges vẫn ép mạnh anh xuống nhưng anh đã tìm cách nhấc vai lên và đưa một bàn tay với ra sau lưng, tay còn lại đẩy mạnh gọng kìm của Hodges ra khỏi cổ. Ngón tay run rẩy, Hauck sờ thấy họng súng bằng sắt ấm nóng, xoay dưới lưng tìm lấy báng.
“Dừng lại. ” - Hauck hổn hển. - “Để tao nói. Dừng lại.”
“Làm sao mày tới được đây? ” — Hodges hét vào mặt anh. - “Mày phát hiện ra bằng cách nào?” - cổ họng Hauck như có ai đó đang dùng cuốc cào xới tung lên. Cuối cùng thì anh cũng nắm được lấy báng khẩu Sig. Vẫn để khẩu súng duới lưng, anh thận trọng di chuyển tay.
“Bằng cách nào?” - Hodges hỏi, hai đùi hắn ép mạnh haì chân Hauck, ép nốt phần không khí cuối cùng ra khỏi phổi anh.
Tất cả những gì Hauck làm vào lúc đó là rướn người lên một chút, tạo một khoảng trống nhỏ để kéo bàn tay cầm súng ra ngoài, bởi Hodges đã phát hiện ra ý định của anh. Vì vậy, hắn ép người càng mạnh hơn, đè đầu gối mạnh hơn xuống tay Hauck, ép que cời mạnh hơn nữa xuống thanh quản Hauck.
Phổi Hauck muốn nổ tung.
Vai Hauck bị ép xuống chặt đến nỗi không thể nhằm bắn. Hauck gắng vòng ngón tay quanh cò súng, nhưng đầu nòng súng lại bị ép chặt vào người anh. Anh thậm chí còn không biết nòng súng trỏ vào đâu, chỉ biết rằng mình không còn sức nữa, không còn dưỡng khí nữa... Không còn thời gian nữa. Anh cố gắng chịu đựng cơn đau từ vết thương bên mé ngực.
Và bóp cò - một tiếng nổ cự ly gần, nghẹt lại.
Hauck thấy người rung lên. Cơn chấn động dường như dội lại bên trong cả hai kẻ đối đầu. Hauck căng người, chờ đợi một cơn đau ập đến.
Nhưng không.
Mặt Hodges nhăn lại trên người Hauck. Thanh sắt cời lò sưởi vẫn vắt ngang cổ Hauck. Mùi thuốc súng xông lên nồng nặc dưới mũi anh. Và từ từ, chầm chậm, lực ép lên cổ họng anh dần tan biến.
Hai mắt Hodges dãn ra hai phía. Hauck thấy một chùm màu đỏ hình bông hoa đang nở rộng dần ra dưới áo. Hodges ngay người, đưa tay sờ bên sườn và kéo tay ra, cánh tay dính đầy máu.
“Đồ chó đẻ... ” - Hodge hổn hển.
Hauck đạp chân. Hai mắt đờ đẫn, Hodges lăn khỏi người Hauck. Anh hổn hển hớp từng ngụm không khí quý giá và cần thiết đến căng lồng ngực. Một bên ngực như bị lửa thiêu đốt. Máu ướt đẫm người Hauck - của ai anh cũng chẳng rõ. Hodges bò ra phía cửa.
“Hết rồi.” - Hauck hổn hển, nhướng người nhìn Hodges, không còn đủ sức để giơ súng lên nữa.
Hodges vụng về kéo người ngồi dậy. Một vệt nước đỏ trào ra từ áo hắn. Hắn lấy tay bịt chặt lấy vết thủng. - “Mày chẳng có một đầu mối chết tiệt nào cả.” - Hắn nói, vừa ho vừa cười nặng nề. Hodges nhăn mặt đau đớn. Hắn đứng đó, chờ đợi Hauck siết cò. Nhưng Hauck đã kiệt sức, không thể nhấc nổi khổi súng lên nữa.
"Mày chết thật rồi! Mày không biết được đâu, nhưng mày thực sự đã chết rồi.” - Hodges chằm chằm nhìn anh. - “Mày không biết mày đã động vào ai đâu!”
Rồi hắn cong người, khập khiễng đi ra khỏi phòng. Hauck không còn đủ sức để ngăn hắn lại nữa. Anh phải gắng hết sức mới có thể ngồi dậy được, hớp từng ngụm không khí vào cái khí quản bị chẹn nghẹt lại lúc nãy, quần áo ướt sũng mồ hôi. Hauck lảo đảo đi ra theo sau Hodges, tay bịt chặt bên sườn. Mọi thứ đều rệu rã. Anh nghe tiếng xe Hodges nổ máy, nhìn thấy vệt máu kéo dài từ trong qua hàng hiên dưới mái vòm ra đến tận đường đỗ xe vào nhà.
“Hodges!" - Hauck bước xuống bậc thềm giơ khẩu súng nhằm chiếc xe. Chiếc xe lùi ra khỏi nhà, tăng tốc nhập vào con đường. Hauck giơ súng ngắm vào bánh sau, các ngón tay run rẩy. - “Đứng lại!” - Hauck kêu lên. Dừng lại. Thậm chí ngay cả Hauck cũng không còn nghe thấy được giọng của mình nữa. Nhưng anh chỉ giữ súng đứng đó, nhìn chiếc xe tải lao xuống đường, súng ngắm vào đám bụi đang loãng dần ra.
Cũng phải mãi sau Hauck mới nhận ra một điều. Rằng anh đã dính vào một việc - một việc đã dính líu trực tiếp tới anh. Và rằng anh đã không còn đại diện cho điều gì nữa. Không cho những lời tuyên thệ, không cả cho sự thật, và thậm chí cả là Karen.
Chỉ có một mong muốn thuần túy của chính bản thân anh. Đó là được biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

Chú Thích:
1 ê-tô: dụng cụ gồm hai hàm cặp chặt một vật cho khỏi xê dịch (theo từ điển Lạc Việt)