Chương 80

    
gày hôm sau cũng vẫn không có tin tức gì thêm. Karen ngày càng trở nên căng thẳng. Hauck cũng cảm thấy tương tự. Buổi sáng anh chạy vài vòng sân, sau đó quay lại tập tạ vài lượt. Mệt rồi anh tìm cách làm cho mình không nghĩ nhiều đến vấn đề chính bằng cách đọc vài tập san của sở cảnh sát mà anh mang theo từ trước.
Karen ngồi trong phòng, kiểm tra thư điện tử qua chiếc điện thoại BlackBerry của mình đến hàng trăm lượt. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô khiến anh lo sợ mà trốn mất? Cô tự hỏi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Charles tiếp tục lẩn trốn? Anh có thể chạy tới nơi cách đây hàng triệu dặm đường. Charles sẽ báo cho cô biết, cô tự nhủ. Anh ấy sẽ không khiến cô phải khổ sở thêm nữa.
Buổi chiều, Hauck lại bơi ra dải san hô, nằm ngửa mặc cho nước kéo đi tới gần một giờ đồng hồ. Anh nghĩ tới những gì Karen đã nói, anh sẽ làm gì với Charles sau khi cô gặp anh ấy, và khi trở về nhà. Anh biết, anh sẽ phải đưa tất cả những chuyện này ra ánh sáng. Dietz. Hodges. Số tiền ở nước ngoài đó. Những con tàu chở dầu trống rỗng. Pappy Raymond, và hai vụ tai nạn giao thông nữa.
Tất cả.
Ngay cả khi cô xin anh không làm như vậy. Sẽ có một cuộc điều tra. Về hành vi của Hauck, chắc chắn anh sẽ tạm bị treo việc, thậm chí là mất việc. Anh không nghĩ đến chuyện đó nữa, đi về phòng và nằm xuống giường. Trong anh như có sợi dây kẽm gai đang cào xé. Sự im lặng của Charles đang giết mòn cả hai người. Và cả ý nghĩ: “mọi chuyện sau đó sẽ ra sao” nữa. Bỗng nhiên, cái tương lai, và tất cả những gì liên quan tới nó, đều trở nên xa vời.
Hauck ném tập giấy tờ công việc lên giường, đẩy cửa bước ra ngoài ban công. Anh thấy Karen bên kia, đang tập yoga trong bộ quần bó vào chiếc áo quây ngắn cô-tông, mặt hướng ra phía biển.
Anh đứng đó ngắm nhìn.
Trông cô thật duyên dáng khi di chuyển từ tư thế này sang tư thế khác như thể trong một điệu múa. Đường cong nơi cánh tay mịn màng, những ngón tay với lên trên bầu trời. Nhịp thở đều đặn của cô làm cho bầu ngực phập phồng lên xuống, sống lưng cong sâu thanh mảnh, dịch chuyển theo theo từng chuyển động của cánh tay.
Máu trong người Hauck như bừng sôi lên.
Anh biết mình yêu cô. Không phải là tự phỉnh lừa chính mình mà hoàn toàn là vậy. Anh biết cô đã thức anh tỉnh dậy từ cơn ngủ mê chìm đắm, làm sống dậy một sự quyến rũ ngọt ngào, mà đã từ lâu không còn trong anh.
Và sự quyến rũ đó đang ào ạt chảy tràn qua anh.
Lúc đầu cô mải mê tập trung vào sự chính xác của từng động tác nên không nhận ra sự có mặt của anh. Chính xác trong động tác vòng cung của chân, động tác nâng xương chậu, xoạc chân. Tóc cô xòa bay ra phía trước, dù đã được buộc lại thành túm đuôi gà. Anh thoáng nhìn thấy phần bụng Karen lộ ra.
Chúa ơi, Ty...
Cô vòng cả hai tay ra phía sau tạo thành một vòng bán nguyệt rộng và mở mắt. Ánh mắt họ gặp nhau.
Đầu tiên, Karen chỉ mỉm cười, như thể cô bị bắt gặp trong một thói quen cá nhân, như đi tắm chẳng hạn.
Hauck nhìn thấy những giọt mồ hôi trên ngực cô, thấm trên dây áo trễ xuống dưới vai, búi tóc màu mật ong che trước mắt cô. Anh không còn chịu được thêm nữa, như có ngọn lửa đang cháy bùng trong anh, thiêu đốt anh, thúc giục anh phải đồng ý với nó. Cả hai không nói điều gì, nhưng có một điều gì đó không lời và không cả hơi thở mà cả hai người đều hiểu.
“Karen..."
Anh bước tới bên cánh cửa phòng cô, ngay đúng lúc nó mở rộng, ôm lấy cô, đẩy cô ngược trở lại trong phòng, áp lưng vào bức tường trước khi cô kịp thì thầm: “Anh muốn cái gì với em, hả Ty?”
Miệng anh tìm đến miệng cô, khóa chặt mọi lời phản đối, tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hơi thở của cô. Karen cũng vội kéo tuột áo anh, giật mạnh chiếc quần soóc anh đang mặc. Anh đặt bàn tay lên đường cong lượn xuống nơi bên dưới chiếc quần bó của cô, sức nóng đang hừng hực bên trong tỏa ra trên từng lỗ chân lông Hauck, khiến anh không thể ngừng lại được.
Ngực cô phập phồng. - “Trời ơi, Ty... " Anh kéo mạnh chiếc quần bó. Làn da Karen bóng lên, dâm dấp mồ hôi. Anh bế cô lên, ghé đặt toàn bộ sức nặng cơ thể cô lên chiếc ghế song mây có lưng ghế cao. Karen rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, kéo người lên, cho tới khi anh đi vào hẳn trong cô. Cứ vậy, cả hai như hai kẻ đói đi tàn phá đồ ăn, hai chân cô quặp lấy đùi anh.
Lần này không còn nhẹ nhàng và dịu dàng nữa, chỉ còn nỗi khát khao đang vươn lên từ trong sâu thẳm của hai người. Cô vùi mặt vào ngực anh, đu đưa trên cánh tay anh. Anh bám lấy cô, thật chặt như thể những gì anh ôm trong tay chính là cả cuộc đời mình. Và rồi tất cả cũng qua, với một hơi thở gấp gáp và bối rối, anh vẫn còn ôm chặt lấy cô, ép chặt cơ thể cô vào mình, rồi nhẹ nhàng thả cô vào lòng chiếc ghế lớn, còn anh thì dựa lưng vào tường, từ từ trượt ngồi xuống sàn nhà, mệt lử.
“Vi phạm quá lớn điều kiện thỏa thuận.” - Karen hổn hển nói, đưa tay vuốt lọn tóc ẩm ướt ra khỏi mặt.
“Điều kiện không có hiệu lực cho lắm...” - Hauck thở dài, chống một chân đứng dậy.
“Chúng ta có thể rời khỏi đây.” - Anh nói. - “Chúng ta không cần phải đợi chờ Charles, Karen à. Anh biết rằng có những điều em muốn được trực tiếp nghe Charles giải thích, nhưng quỷ tha ma bắt chúng đi tất cả những gì chúng làm chỉ là khiến cho em thêm đau khổ, Karen à, dẫu những điều đó có là gì. Chúng ta có thể rời khỏi đây. Hãy để Charles trở về với cái nơi chết tiệt nào đó mà anh ấy muốn."
Karen gật đầu. Cô cố gắng mỉm cười: “Nghe không giống cảnh sát lắm khi anh nói như vậy, Ty à.”
“Có lẽ là do anh không cảm thấy mình giống cảnh sát cho lắm. Có thể bởi đây là lần đầu tiên trong vòng năm năm qua anh mới cảm thấy mình là chính mình. Đã dành cả cuộc đời mình cố gắng làm những điều đúng, và giờ anh cảm thấy lo sợ - lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ - về những điều thấy được Charles sẽ làm. Điều chúng ta đang làm ở đây, Karen à, có thể là điều dối trá tồi tệ nhất trên đời. Nhưng dẫu đó có là gì thì cũng là điều dối trá, mà anh lại không muốn nó phải kết thúc.”
“Em cũng không muốn kết thúc điều đó, Ty à.”
Tiếng chuông chói tai vang lên cắt ngang lời Karen. Tiếng chuông từ chiếc túi để trên bàn Karen. Cả hai đều quay ra nhìn. Cô kéo chiếc áo lên che ngực rồi chạy tới lục tìm chiếc BlackBerry. Chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi.
Cô ngẩng lên nhìn anh, lo lắng: “Là Charles.”
Karen mở tin nhắn đọc: “Một con tàu sẽ tới Saint James vào tám giờ sáng. Thuyền trưởng tên là Neville. Anh ấy sẽ đưa em tới chỗ anh. Chỉ mình em thôi, Karen. Đó là cách duy nhất. Không được ai đi cùng em nữa cả. Charles.”
Cô đi tới bên Hauck, đưa anh chiếc điện thoại. Anh đọc, trong lòng cảm thấy mọi thứ đang tuột dần khỏi mình.
“Anh ấy là chồng em,” - Karen nói. Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh anh. - “Em xin lỗi, Ty à, em phải đi thôi.”