Chương 29
Mãi Mãi Thuộc Về Em

    
ột nụ hôn không gây nhiều tiếng vang như một phát đại bác, nhưng dư âm đọng lại dài lâu hơn nhiều.
Oliver WENDELL HOLMES

Khu vực xuất phát - Đường băng số 1 - 9 giờ
Máy bay bắt đầu tiến ra đầu đường băng và dừng lại.
- Máy bay sẽ cất cánh trong một phút nữa, một giọng phụ nữ thông báo từ khoang lái.
Máy bay có những ô cửa sổ rộng, ghế ngồi rất thoải mái và lối đi sáng rực đèn.
Valentine cầm lấy tay Archibald.
- Anh có biết đây là lần đầu tiên chúng ta đi máy bay cùng nhau...
- Em sợ hả? hắn hỏi.
- Bên cạnh anh, em không bao giờ sợ.
Hắn nghiêng người hôn bà, gần như rụt rè, cứ như lần đầu tiên trong đời.
Khu vực xuất phát - Đường băng số 2 - 9 giờ
Đi đến đầu đường băng, chiếc máy bay to đùng dừng khựng lại chờ tín hiệu cho phép cất cánh. Bốn động cơ của nó khẽ kêu ro ro.
Ngồi bên cạnh cửa sổ, Martin cảm thấy hai mắt cay xè. Có phải vì quá mệt mỏi? Vì mặt trời chói sáng phản chiếu trên đường băng? Do sự căng thẳng kéo dài suốt những ngày vừa qua? Vì sự trống rỗng ghê gớm mà anh cảm thấy trong lòng, sau chuyến du hành tới tận cùng sâu thẳm của chính mình, vừa kinh hoàng vừa mang lại sự giải thoát?

Lúc này, hai máy bay đã đứng đối diện với nhau trên hai đường băng song song, với hai điểm đến hoàn toàn đối lập. Hai chiếc máy bay cùng lấy đà một lúc khiến mặt đường băng rung lên dưới những bánh xe chính.
Khi hai máy bay cất cánh chéo qua nhau, gần như có một sự giao thoa khiến hai máy bay cùng rung lên, nhắc những hành khách nhớ lại rằng tình yêu và cái chết cuối cùng cũng chỉ có một chút xíu khác biệt.
- Giờ thì chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, Valentine nói.
Archibald gật đầu và siết chặt tay người vợ. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy vợ, hắn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với một người nào khác.
Chỉ một mình bà.
Vĩnh viễn.

Khi chạy tới cuối đường băng, hai chiếc máy bay thân bạc cùng nhẹ nhàng cất cánh bay lên.
Khi máy bay rời khỏi mặt đất, Martin cảm thấy một nỗi đau tột cùng làm bỏng rát từng tế bào trong cơ thể anh.
Rồi mọi thứ trở nên trắng xóa...

San Francisco - Bệnh viện Lenox - 9h01
Ngồi túc trực bên giường bệnh của bạn, bác sĩ Elliott nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi và đường tín hiệu chạy thẳng vô vọng. Bên cạnh ông, anh chàng bác sĩ nội trú trẻ tuổi vẫn không hiểu điều gì khiến ông vẫn chưa tuyên bố bệnh nhân đã qua đời.
- Hết rồi, phải không bác sĩ?
Elliott thậm chí còn không nghe thấy, Archibald trạc tuổi ông. Họ thuộc cùng một thế hệ và đã quen biết nhau từ hơn ba mươi lăm năm nay. Thật đau lòng khi thấy người bạn ấy qua đời.
- Ông ấy đi rồi, phải không bác sĩ? anh chàng bác sĩ nội trú lại hỏi lại.
Elliott ngắm nhìn gương mặt Archibald. Trông hắn thật nhẹ nhõm, gần như thanh thản. Ông bác sĩ quyết định dừng lại ở cảm nhận này.
- Giờ tử vong 9 giờ 02, ông nhẹ nhàng tuyên bố và vuốt mắt cho hắn.

Vùng ngoại ô San Francisco - Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinery - 9h01
Gabrielle gọi bác sĩ và y tá.
Tình trạng sức khỏe của mẹ cô đã xấu đi nghiêm trọng, không rõ vì nguyên nhân gì. Sau khi đột ngột phản ứng dữ dội, giờ tim bà đang dừng lại dần.
- Chỉnh hai trăm jun! bác sĩ chỉ thị và đặt bàn là gây sốc tim lên ngực Valentine lần thứ hai.
Cú sốc điện đàu tiên vẫn chưa làm cho các cơ tim có thể co bóp lại. Cú sốc thứ hai cũng chẳng có hiệu ứng gì hơn. Vị bác sĩ cố thử mát xa tim một hồi, dùng lòng bàn tay đều đặn nhấn xuống ngực bà, nhưng ông hiểu cuộc chiến đấu đã kết thúc.
Còn lại một mình bên cạnh mẹ, sau khi bác sĩ tuyên bố bà đã qua đời, Gabrielle thấy gương mặt bà thật thanh thản và sáng rõ, khiến cô cảm thấy vô cùng an ủi.
- Tạm biệt mẹ, cô thì thầm và tặng mẹ một nụ hôn cuối cùng.

San Francisco - Bệnh viện Lenox
Phòng nghỉ dành cho y bác sĩ
9h02
Claire Giuliani nhét hai đồng năm mươi xu vào máy bán cà phê. Cô bấm nút "cappuccino" nhưng cái máy chẳn ghề đẩy cốc nhựa ra và thứ nước đầy bọt kem chảy đầy ra ngăn sắt hứng bên dưới rồi rớt thẳng xuống giày cô.
Chỉ có mình mới gặp cảnh trớ trêu này! cô làu bàu.
Cáu kỉnh, cô đấm thình thình vào hộp đựng tiền cốt để xả bớt sự khó chịu trong người hơn là trông mong ít ra cũng nhận lại được vài đồng xu.
Như thể vẫn chưa đủ, cái máy nhắn lại nhấp nháy và rít lên. Cô vội vã ra khỏi phòng chạy về khoa hồi sức.
- Thật không thể tin được! một cô y tá thốt lên khi vừa thấy cô chạy tới. Anh chàng bệnh nhân của chị tỉnh lại rồi!
Cô nói vớ vẩn gì thế, đồ huyên thuyên? Làm sao cô dám bảo anh ta đã tỉnh lại với liều thuốc gây mê người ta đã tiêm cho anh ta?
Cô nghiêng người xuống nhìn Martin. Hai mắt nhắm nghiền, bất động, anh thở đều đặn. Claire tranh thủ kiểm tra các thông số của bệnh nhân và cảm thấy khá hài lòng.
Cô chuẩn bị rời khỏi phòng thì... Martin mở mắt.
Anh chậm chạp nhìn xung quanh, rồi bằng một cử chỉ dứt khoát, anh giật tung những ống truyền dịch đang vướng nơi cổ, mũi và cánh tay anh.
Anh đã trở về.