Hồi 97

Đánh máy: Cao thủ của Nhạn môn quan
Hồi 76
Vô Nha Môn Hạ

Thi hài của Nam Thiên đại hiệp Lộ Trọng Đạt đã được mai táng xong tại một  gò cao bên ngoài tiểu trấn, hình thức thì đơn giản song tinh thần thì vô  cùng long trọng.
Thời gian vào lúc hoàng hôn.
Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết đứng lặng trước mộ phần, thần sắc nghiêm  trang, cung kính tưởng niệm anh linh của bậc đại hiệp vang tiếng một thời.
Đêm dần dần xuống.
Quanh mình là bóng tối, trước mặt là mộ phần, xa xa một vài tiếng côn trùng bắt  đầu rên rỉ, gió từng cơn nhẹ cuốn về...
Còn cái cảnh nào thê thảm bằng cảnh mộ lạnh đêm về?
Hoa Vô Khuyết nhìn trời, buông tiếng thở dài:
- Ác tặc chưa trừ, giang hồ còn tao loạn! Lộ đại hiệp sao vội bỏ ra đi?... Đi, bỏ  lại bao nhiêu việc khó khăn trong khi thiếu hẳn hạng người có lòng! Lộ đại hiệp lại  không kịp cho biết Yến Nam Thiên hạ lạc tại phương trời nào! Đại hiệp ra đi mang  theo niềm hận về đất lạnh, kẻ ở lại đây khắc khoải với thắc mắc ngổn ngang...
Tiểu Linh Ngư trầm buồn tiếp nối:
- Không phải Lộ đại hiệp vội ra đi mà không kịp nói cho chúng ta biết Yến Nam  Thiên ở địa phương nào! Người không nói là vì người không muốn nói, chứ không là vì  không kịp nói!
Hoa Vô Khuyết cau mày:
- Tại sao người không muốn nói?
Tiểu Linh Ngư cười khổ:
- Chỉ vì khó nói, chứ còn tại sao nữa? Có thể lão không muốn ai tìm đến đó, quấy  nhiễu Yến Nam Thiên, có thể là Yến Nam Thiên đã ra người thiên cổ. Cho nên Lộ đại  hiệp sợ chúng ta thương tâm...
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một lúc:
- Ta chỉ ước nguyện một điều, là được gặp Yến đại hiệp một lần. Một lần thôi  cũng đủ. Chứ nếu không thì...
Tiểu Linh Ngư ưỡn ngực, vỗ tay vào ngực thình thịch, cao giọng thốt:
- Tự nhiên là ngươi sẽ gặp! Chắc chắn là ngươi sẽ gặp Yến bá phụ của ta! Chẳng  bao giờ Yến bá phụ của ta chết bất ngờ như vậy được, khi nào ta chưa nổi danh trên  giang hồ là bá phụ của ta chưa chết, không thể yên tâm mà chết!
Hoa Vô Khuyết ngưng ánh mắt nhìn chàng một lúc lâu, điểm một nụ cười, rồi gật
đầu:
- Phải! Khi Yến đại hiệp chưa muốn chết thì vô luận người nào trên đời này cũng  không thể làm cho người chết được. Cả Diêm Vương cũng không vượt nổi cái công lệ  đó! Chắc chắn là sẽ có một ngày ta gặp được Yến đại hiệp.
Tiểu Linh Ngư ngẩng mặt nhìn trời, bật chuỗi cười dài:
- Hay! Ngươi nói nghe hay quá! Cái khẩu khí đó, chính là của ta! Sau bảy mươi  lăm ngày, nếu ta có thể chết đi, thì còn ngươi, cái khẩu khí của ta nhờ ngươi mà vẫn  còn.
Bảy mươi lăm ngày! Bảy mươi sáu trừ một, một đó dành cho việc mai táng Nam  Thiên đại hiệp Lộ Trọng Đạt.
Trong suốt ngày đó, cả hai quấn quít bên nhau! Một ngày đau buồn nhưng lại  đáng giá.
Họ đếm từng ngày, tính từng ngày, để sóng trọn vẹn tình bằng hữu.
Nghe nhắc đến số ngày còn lại, Hoa Vô Khuyết trầm ngay gương mặt.
Lâu lắm, bỗng hắn hỏi:
- Ngươi sẽ đi Quy Sơn?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Ngay sau khi chúng ta chia tay tại đây.
Chàng tiếp:
- Hay là ngươi đi theo ta? Ta bảo đảm là ngươi sẽ mục kích một tấn kịch vô cùng  hào hứng.
Hoa Vô Khuyết cuối đầu:
- Rất tiếc là ta không thể đi theo ngươi!
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Tại sao?
Hoa Vô Khuyết đáp:
- Đột nhiên ta nhớ đến một việc quan trọng, ta cần phải làm cái việc đó.
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Việc gì quan trọng đến đỗi làm cho ngươi xem thường bảy mươi lăm ngày còn  lại của chúng ta? Ngươi đành bỏ mất bảy mươi lăm ngày chung sống với nhau à?
Hoa Vô Khuyết đưa mắt nhìn lên những đốm sao lấp lánh cuối trời, từ từ thốt:
- Nếu ta làm được cái việc đó, thì tình bằng hữu của chúng ta sẽ chẳng còn chỉ  trong vòng bảy mươi lăm hôm mà thôi!
Tiểu Linh Ngư chăm chú nhìn hắn.
Rồi chàng hỏi:
- Ngươi định trở về Di Hoa Cung?
Hoa Vô Khuyết cười khổ:
- Sao ngươi cứ ép buộc ta phải nói ra?
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Ngươi định van cầu Di Hoa Cung Chủ, đừng bắt buộc ngươi phải giết ta?
Hoa Vô Khuyết thở dài:
- Ta chỉ nghĩ là về đó, hỏi gia sư, tại sao người buộc ta phải giết ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Ngươi tưởng họ sẽ giải thích cho ngươi nghe?
Hoa Vô Khuyết trầm giọng:
- Giải thích hay không, là quyền của gia sư, song ít nhất ta cũng có hỏi. Có hỏi là  ta yên tâm, có hỏi là điều quan trọng, còn như gia sư cho biết cũng tốt, không cho biết  cũng chẳng sao! Ta sẽ thắc mắc suốt đời nếu không được mở miệng hỏi một lần.
Tiểu Linh Ngư ngưng bặt tiếng cười, rồi từ từ thốt:
- Ta biết cái tánh của ngươi! Ngươi cũng như ta, muốn làm việc gì, là phải làm  cho bằng được, quyết làm cho được, không một ai ngăn trở nổi! Nhưng, ta cho ngươi  biết điều này, là có những con người sinh ra để mà chịu bi thảm bởi số mạng đã an bày
cho những người đó một kết cuộc bi thảm rồi, cố vùng vẫy cách nào, cũng không tránh  được cái kết cuộc đó. Cái kết cuộc bi thảm giữa nam và nữ, chẳng phải là sự hi hữu, thì  trong tình bằng hữu, cũng có những kết cuộc bi thảm như thường.
Chàng nhếc nụ cười khổ, tiếp luôn:
- Nam và nữ, thương yêu nhau rõ ràng đó, nhưng bỗng một hôm sinh ra thù, thù  nhau đến độ cả hai cùng muốn có một chết để một còn. Đó là cái tình đời, mà tình đời  nào lại chẳng do vận mạng an bày? Cái số của chúng ta, là không thể trở thành đôi  bằng hữu của nhau. Trong tương lai, nếu ngươi không giết ta, thì biết đâu ta lại chẳng  giết ngươi?
Hoa Vô Khuyết suy tư một lúc.
Sau cùng, hắn cười nhạt, thốt:
- Giang Linh Ngư! Có lẽ ngươi đã bị mạng vận khuất phục rồi chăng?
Tiểu Linh Ngư giật mình!
Thế ra, con người hoà hưỡn, ôn nhu như Hoa Vô Khuyết lại quật cường hơn  chàng?
Quật cường đối với đồng loại, cái đó cũng chẳng lạ gì, hắn lại quật cường đối với  cả vận mạng? Hắn muốn biến đổi vận mạng, chuyển vận mạng theo chiều hướng do  hắn muốn?
Qua phút giây sửng sốt, chàng bật cười lớn:
- Tốt lắm! Thế ngươi cứ đi! Vô luận làm sao, ta và ngươi cũng sẽ gặp lại nhau  một lần nữa. Nghĩ đến cái việc sẽ được gặp nhau lại một lần nữa, là ta cởi mở tâm tình  lắm rồi, dù gặp nhau lại để tương tan tương sát! Đi đi, Hoa Vô Khuyết!
Nhưng, tại nơi đây, là một rừng hoa. Đã là rừng hoa tất phải có đủ muôn loài hoa. Hoa ở đây, bất chấp tiết thu, hay nói cách khác, tiết thu không bao giờ bén mảng đến  khu rừng hoa này.
Cho nên, hoa ở đây vào thu mà lại nở rộ như mùa xuân.
Vào xuân, chẳng phải tất cả các loài hoa đều nở, nhưng ở đây, vào thu mà mọi  thứ hoa đều nở.
Từ mẫu đơn, thược dược, mai, đào, lan... còn cúc là lẽ dĩ nhiên rồi.
Ngàn hoa đua nở, ngàn hương toả khắp không gian, một thứ hương hỗn hợp gây  niềm khoan khoái cho bất cứ ai khó tính nhất trần đời, bởi trong ngàn hương đó có thể  gạn lọc ra cái mùi riêng biệt hợp sở thích của người khó tính.
Nhiều thứ hoa trồng một chỗ, hoa này nở rồi tàn, hoa khác nối tiếp, nhiều thứ hoa  nở tại một địa điểm, điều đó chẳng lạ gì bởi người trồng lắm thứ.
Nhiều thứ hoa nở đồng thời, mới là một sự lạ.
Nơi đây, là chốn núi sâu, nơi đây vắng bóng thế nhân quanh năm suốt tháng, một  nơi cao tuyệt hầu như ẩn khuất trên chín tầng mây, luôn luôn có gió lạnh thổi về, sương  núi giăng mắc chỗ mỏng chỗ dầy, ánh dương quan chiếu xuống lọc qua màn sương, có  cái sắc thái vàng vàng, không chói lói huy hoàng như dưới vùng hoang dã.
Nhưng, gió lạnh, sương lạnh, lạ lùng thay, không gieo lạnh trong không gian, trái  lại không khí ấm dịu vô cùng, chẳng khác nào vào tiết xuân ở mọi nơi khác.
Nơi đây hẳn có một định lực riêng biệt chi phối, tạo thành một thế giới riêng rẽ,  biệt lập hẳn với trần gian.
Một thiên đàng ở cõi thế!
Lạc lõng đến đây rồi, con người quên hết sự việc phàm trần, và hoàn toàn bị hấp  dẫn không vì cảnh trí cũng vì hương hoa, sắc hoa.
Người ta đi biển, say sóng gió trùng dương, người lạc lõng đến đây cũng say như  thường, say hương hoa, say sắc hoa...
Có ai ngờ đâu, nơi đây là chốn thiên hạ vũ lâm cho là thần bí nhất, nguy hiểm
nhất.
Bởi, nơi đây, là khu vực của Di Hoa Cung.
Giữa biển hoa, có một tòa cung khuyết, đương nhiên là tráng lệ huy hoàng, toa  cung khuyết này như được kiến tạo bằng bạch ngọc, huỳnh kim, chỉ nhìn thoáng qua là  con người phải khiếp vía, bởi nó sang quá, quý quá, kiêu hùng quá.
Trong biển hoa, hiện tại có bốn tiên nữ, đang làm những việc tưới hoa, rửa lá, tỉa  cành, quét lá rụng hoa tàn.
Chung quanh, ra tận đến ngoài xa, chẳng có một bóng người nào khác.
Khỏi phải nói, bốn nàng đều có nhan sắc tân kỳ. Bốn nàng là những giai nhân  tuyển chọn từ trong số giai nhân, gán cho bốn nàng ba tiếng “tuyệt gian nhân” cũng  chẳng quá đáng.
Họ thi hành công tác giữa biển hoa, nhìn qua khó mà biết hoa đẹp hơn người,  hay người đẹp hơn hoa.
Song, nhìn kỹ, mới nhận thấy cái đẹp của người thiếu hẳn tinh thần, dù người là  sinh động vật, còn hoa là loài vô tri giác lại thắm tươi hơn...
Bởi các nàng lạnh lùng quá, trên gương mặt họ, chẳng một nét tình cảm nào biểu
hiện.
Họ làm việc như cái máy, nàng tưới hoa, nước trong bình cạn rồi, nàng chẳng  hay biết, cứ nghiêng vòi, tay tưới hoa mắt lại nhìn đăm đăm về vô định.
Nàng quét hoa, lá, tay cầm chổi bất động.
Nàng rửa lá, nắm chặc lá trong tay, đứng thừ ra, ánh mắt hướng xa xôi.
Nàng cắt tỉa, kéo kẹp cành rồi, ngón không nhích động.
Họ là những pho tượng giai nhân, dựng đứng tại đó để làm cảnh? Hay họ là  những kẻ có xác không hồn? Cái gì thu hút thần hồn của họ, khiến họ đẫn đờ thờ thẫn?
Trừ gió thổi từng cơn, tất cả nơi đây ngưng đọng, đến thời gian cũng ngưng đọng  luôn. Ngày thu rất ngắn so với ngày của các mùa khác. Nhưng ở đây, ngày thu lại quá  dài, dài một cách đáng sợ.
Cảnh trí là một thiên đàng, nhưng lại là một thiên đàng tịch mịch.
Ai sành tâm lý con người, tất cũng phải hiểu là xác thân càng tịnh, tâm hồn  ngược lại càng động.
Hiện tại thì bốn nàng đang lắng nghe cơn bão nổi dậy trong tâm tư. Một cơn bão
lửa.
Họ ở vào cái lứa thanh xuân, lòng họ lạnh thế nào được?
Bất cứ thiếu nữ nào, ở lứa tuổi đó, cũng bắt đầu mơ mộng và theo đà dục vọng  bừng lên, họ càng mơ mộng nhiều.
Dục vọng của họ, chẳng nhất thiết là dục tình, họ muốn có rất nhiều thứ, bất quá  trong các thứ đó, có cả cái tình.
Song, họ mơ ước mà làm gì, khi họ sống trong một thế giới biệt lập?
Những thứ họ mơ ước, chẳng bao giờ được thể hiện ở tại cảnh trí nơi này. Bởi,  đây là đất cấm, một thứ đất rất cỗi cằn cho mọi loại hạt giống ước mơ.
Họ có gieo giống cũng phí công thôi, họ chẳng khi nào có gặt hái.
Nhựa sống bừng lên, uy quyền bắt buộc họ phải làm chai lỳ nhựa sống đó, bảo  sao họ không có những trận bão lòng? Tuy nhiên, bão càng nổi dậy, họ càng khổ thêm,  cho nên họ quá khổ mà thành lỳ, lỳ đến không buồn hoạt động...
Vừa lúc đó, có một thiếu nữ, chẳng rõ từ đâu đến, bất chấp hiểm nguy, cố bò dần  dần đến khu rừng hoa.
Nàng ấy đuối sức lắm rồi, không còn bước đi nổi nữa, đành phải bò. Nàng vận  bộ y phục trắng như tuyết, hiện tại thì y phục của nàng vấy đất cát, lốm đốm những vệt  màu khô, màu ướt.
Nó có gương mặt tuyệt đẹp, hiện tại gương mặt đó bộc lộ vẻ tiều tuỵ đáng sợ.
Thoáng nhìn qua nàng, ai cũng biết là nàng vô cùng vất vả mới đến được địa  phương thần bí này.
Đến đây rồi, bao nhiêu nghị lực của nàng tiêu tan mất, nàng không còn cưỡng lại  nổi sự rã rời toàn cơ thể, phải ngã xuống, ngã rồi không đứng lên được, phải bò...
Nàng quyết đến tận cái đích, và cái đích của nàng là toà cung khuyết huy hoàng  tráng lệ kia...
Cái đích của nàng là hội kiến Di Hoa cung chủ.
Nàng bò, tất phải cử động tay nhiều hơn chân, đôi bàn tay có làn da trắng mịn  lúc đó rướm máu, nhuộm đỏ, quờ quạng, bám víu, hầu như tuyệt vọng vì quá kiệt sức.
Mà nàng kiệt sức thật sự, bò được vài thước, lại bất tỉnh, rồi tỉnh lại để bò, bò để  bất tỉnh trở lại.
Một trong bốn thiếu nữ kêu lên:
- A! Có người đến!
Ánh mắt lạnh lùng muôn thuở của nàng đột nhiên bừng sáng, những tia lửa kỳ  quái chớp chớp trong ánh mắt đó.
Ba nàng kia cũng chớp mắt nhìn.
Tất cả bốn nàng không khác nào những con mèo nằm khoanh một xó rình chuột,  rình quá lâu, chẳng thấy chuột, hi hí mơ màng, bỗng gặp con mồi, cùng mở mắt to,  cùng vùng dậy, vận kình nơi móng chân, sẵn sàng chụp.
Những kẻ bất mãn lâu dài, khí uất dồn chứa thừa thãi quá, cần phải phát tiết.
Và có hai phương pháp phát tiết cái khí uất ứ đọng đó.
Ngược đãi người khác, bất cứ ai, chụp người khác để mà hằn học, mà đổ trút lên  đầu mọi nỗi niềm ray rứt, hành tội người khác mà họ cho rằng đã hưởng quá nhiều  những gì họ mơ ước từ lâu song không bao biờ đến với họ. Đó là một trong hai phương  pháp phát tiết bất mãn của họ.
Thiếu nữ từ chân núi bò lên tới đây, chính là Thiết Tâm Nam.
Trước khi đến đây, nàng cũng hiểu như mọi người, là khu vực Di Hoa cung rất  thần bí, rất nguy hiểm, nhưng nàng có cần biết gì điều đó.
Nàng sẵn sàng chết để đạt mục đích, nàng muốn hỏi Di Hoa Cung chủ một câu  hỏi thôi.
Câu đó như thế này:
- Tại sao cung chủ bắt buộc Hoa Vô Khuyết phải giết Giang Linh Ngư?
Mục tiêu của cuộc hành trình đầy gian khổ đã đạt rồi, còn cái đích của tâm  nguyện nữa.
Toà cung khuyết thần bí cuối cùng rồi cũng hiện ra trước mắt nàng, nàng chỉ bò  tới một lúc nữa, là sẽ vào trong toà cung khuyết đó, gặp cái người mà nàng muốn gặp,  hỏi câu duy nhất, hỏi xong lặng lẽ trở ra...
Bây giờ thì nàng không còn chợt tỉnh chợt mê như trước nữa, chừng như có một  mãnh lực nhiệm mầu giúp nàng chi trì qua thống khổ, lòng nàng nao nao lên với ý nghĩ  sẽ gặp cung chủ trong phút giây.
Ngờ đâu, bốn thiếu nữ công tác tại khu rừng hoa này từ xa xa bay vút đến.
Thiết Tâm Nam mừng rỡ, cố điểm một nụ cười, kêu lên:
- Các vị thơ muội ơi! Xin các vị...
Nàng vừa gọi vừa chồm mình lên, câu nói chưa dứt, một trong bốn hoa nữ phóng  một ngọn cước, bắn nàng nhào ngửa, lăn đi một vòng.
Thiết Tâm Nam vừa kinh hãi, vừa nổi giận, rung rung giọng hỏi:
- Chẳng lẽ cô nương không cho tôi nói năng chi hết?
Hoa nữ đó cười hì hì, tiếng của nàng giống tiếng gầm gừ của con thú dữ.
Nàng buôn gọn:
- Bất chấp ngươi là ai, chẳng cần biết ngươi nói gì, trước hết ta tạ ơn ngươi!
Tạ ơn bằng cách đó! Tạ ơn bằng một ngọn cước!
Ơn gì? Nếu không là cái ơn giúp các nàng có cơ hội phát tiết bất mãn tích trữ từ  lâu ngày?
Thiết Tâm Nam sững sốt:
- Tạ ơn? Cô nương nói sao?...
Hoa nữ lạnh lùng:
- Ngươi biết không, chúng ta ở đây, vĩnh viễn chẳng có cơ hội vui đùa, nếu có  một cơ hội nào, thì cơ hội đó là có người bén mảng đến khu vực thần cung! Tuy nhiên,  những cơ hội như vậy rất hiếm có! Cho nên, có là không thể bỏ qua!
Thiết Tâm Nam trố mắt:
- Nhưng... tôi đến đây... nào phải để dọ thám chi đâu? Tôi đến để bái kiến  cung chủ mà? Tôi cần gặp cung chủ mà!
Hoa nữ cười nhẹ:
- Ngươi có biết cung chủ đã phân phó cho bọn ta như thế nào chăng?
Thiết Tâm Nam lắc đầu:
- Làm sao tôi biết được?
Hoa nữ tiếp:
- Cung chủ phân phó, vô luận là ai, bén mảng tới khu vực thần cung, vô luận kẻ  bén mảng có dụng ý gì, chúng ta phải giết chết. Chúng ta được phép tùy tiện giở mọi  thủ đoạn, miễn là giết chết kẻ đó thì thôi.
Thiết Tâm Nam rợn người.
Nàng hiểu cái ý ngụ trong hai tiếng “tùy tiện” do hoa nữ thốt ra. Nàng là nữ nhân,  tự nhiên hiểu rõ tâm lý của nữ nhân, nàng hiểu nữ nhân đối phó với nữ nhân, thường là  tàn khốc hơn nam nhân đối phó với nữ nhân.
Khi nữ nhân quyết liệt rồi, là điều đáng sợ lắm. Mà, đối phương đã tỏ ra quyết liệt  rõ ràng, bằng cớ là một cái đá chào mừng trước! Nàng vừa tiếp nhận đó!
Bây giờ, bốn hoa nữ bao vây bốn phía.
Bốn cặp mắt đều dồn vào Thiết Tâm Nam tại trung tâm, bốn lồng ngực nhấp nhô  càng phút càng mạnh, mồi hôi rỉ ra hai bên sống mũi, chảy xuống thành dòng.
Thiết Tâm Nam sợ quá, kêu lên:
- Các cô nương muốn giết, cứ giết, song ít nhất cũng phải cho tôi gặp cung chủ rồi  hãy giết.
Một hoa nữ bật cười hắc hắc:
- Ngươi là cái quái gì mà đòi gặp cung chủ?
Nàng đó từ từ bước tới.
Thiết Tâm Nam nhận ra, mắt nàng ấy mở to hơn, cánh mũi phập phồng nhanh  hơn, môi cũng hé ra, bày hai hàm răng trắng cắn khít lại, như sắp sửa nghiến.
Rồi nàng ấy với tay nắm áo Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam cố vùng vẫy, cố tự vệ, giả như gặp một gã dâm đãng cuồng đồ,  nàng cũng không sợ hãi bằng hiện tại.
Một hoa nữ hờm hờm như vậy, ba hoa nữ kia cũng áp tới, hờm hờm, cả bốn đều  giống con lang cái đang phát động dục tính, cả bốn đều vươn tay ra, tám bàn tay như  tấm mảnh lưới sắt nhỏ, tám mảnh lưới chi phần trọn thân thể của Thiết Tâm Nam, mà  vồ, mà kéo, mà chà...
Họ quên rằng, Thiết Tâm Nam cũng là nữ, cũng như họ.
Họ muốn phát tiết dục vọng ứ đọng nhiều tháng ngày qua, họ bất chấp đối tượng  là nữ hay nam, hay một hình gỗ, đá, miễn có đối tượng là họ thoả thích rồi. Bở họ luôn  luôn nuôi ảo tưởng, cho nên vật thể gì mang máng với hình thức tưởng tượng của họ, là  họ vồ ngay, ảo tưởng đã biến hư thành thực.
Vùng vẫy với một nàng, còn khó khăn thay, huống hồ vùng vẫy với bốn nàng. Thiết Tâm Nam gần như bất động mặc cho các nàng cấu, véo, xát, chà, móng tay nhọn  của các nàng cào cấu trên da thịt đến rướm máu.
Nàng còn nghe bốn hoa nữ bật cười vang, cười cuồng dại, thích thú.
Đúng là một bọn điên, thuộc loại điên khả ố. Khi con người bị dục vọng biến  thành điên cuồng, thì người đó chẳng khác gì một con thú...
Thoạt đầu nàng còn uốn éo, vặn mình, dần dần nàng bất động hẳn, cuối cùng  nàng không còn cảm thấy một cảm giác nhột, đau nào nữa cả.
Nàng tuyệt vọng, phát hôn mê luôn.
Trong cơn hôn mê, nàng mường tượng nghe tiếng quát:  - Buông nàng ra!
Nàng hôn mê luôn.
Khi nàng tỉnh lại không hiểu mình đã hôn mê bao lâu nữa.
Tỉnh lại rồi, nàng phát giác ra mình đang nằm trên một chiếc giường có nệm êm,  chăn ấm, dương quang vắng, chỉ có đăng quang sáng chói chung quanh.
Thế là đêm đã về, nàng chỉ biết có vậy thôi, chứ không hiểu là vào cảnh nào.
Gian phòng tráng lệ huy hoàng quá, vừa mở mắt ra mắt nàng bị chói ngay, bắt  buộc nàng phải nhắm lại.
Lúc mở mắt lần thứ hai, nàng trông thấy Hoa Vô Khuyết, nhìn nàng với cái nhìn  dịu hiền như thuở nào.
Trong khung cảnh huy hoàng này, hắn đã trở về phong dạng của một vương tôn,  vẻ sang quý hiện lộ rõ rệt hơn lúc nào hết.
Hắn là con người cao quá, chẳng phải bất cứ ai cũng có thể với đến hắn.
Thiết Tâm Nam rên rỉ:
- Hoa Vô Khuyết! Có thật là Hoa Vô Khuyết đang ở trước mặt ta đó chăng? Ta  tỉnh hay nằm mộng?
Hoa Vô Khuyết mỉm cười, nụ cười dịu hiền như thuở nào.
Giọng hắn cũng dịu như thuở nào:
- Chính tại hạ đây, cô nương! Bây giờ thì cô nương nên yên tâm đi, có Hoa Vô  Khuyết bên cạnh rồi, cô nương chẳng còn phải sợ việc chi nữa.
Thiết Tâm Nam nhắm mắt lại, thở dài mấy tiếng, đoạn tiếp nói với giọng u buồn:
- Hoa Vô Khuyết ơi! Tại sao cứ mỗi lần ta lâm nạn, là chỉ có ngươi xuất hiện giải  cứu ta? Và luôn luôn chỉ có mình ngươi?
Hoa Vô Khuyết cũng thở dài, rồi hắn cố điểm một nụ cười, đề cập đến một việc  khác:
- Ở đây là Di Hoa cung, cô nương nên hiểu, trước sự việc đã xẩy ra, tại hạ hết sức  thẹn buồn. Tại hạ tự hỏi, phải làm sao để chuộc cái tội này đối với cô nương.
Thiết Tâm Nam vụt mở mắt ra, bật ngồi dậy, run run giọng:
- Ta van cầu ngươi, đưa ta đến gặp cung chủ. Ta cần gặp cung chủ gấp. Sở dĩ ta  lâm nạn như ngươi đã biết, là vì ta muốn bái kiến cung chủ. Để gặp người, ta bất chấp  mọi hiểm nguy.
Hoa Vô Khuyết nhếch nụ cười khổ:
- Tại hạ trở về đây, cũng là để gặp gia sư, rất tiếc cả hai vị đều xuất ngoại từ lâu.
Thiết Tâm Nam kêu lên:
- Cả hai đều vắng mặt?
Hoa Vô Khuyết gật đầu:
-  Đó là một sự kiện mà từ bao nhiêu năm qua chưa hề có tại Di Hoa Cung! Thường thường thì một vị xuất ngoại, một ở lại nhà.
Thiết Tâm Nam lộ vẻ thất vọng lớn:
- Cái vận mạng của ta sao mà đen tối quá như vậy chứ? Ta... ta...
Nàng không nói tiếp được nữa, nàng nghẹn ngào, rồi nức nở, lệ thảm chan hoà.
Hoa Vô Khuyết sững sờ nhìn nàng một lúc lâu, hắn thốt:
- Tại hạ nghĩ... là... có thể hiểu được mục đích của cô nương đến đây. Tại hạ trở  về đây, cũng với mục đích đó. Tại hạ cũng muốn hỏi hai vị một câu. Nhưng hai vị đã đi  từ lâu rồi.
Đang khóc, Thiết Tâm Nam vụt hỏi:
- Trong bao nhiêu ngày qua, ngươi có gặp hắn chăng?
Nàng cần gì phải nói tên cái người mà nàng muốn biết tin tức? Hoa Vô Khuyết  cũng chẳng cần nghe nàng nói tên vẫn hiểu được nàng đề cập đến ai rồi.
Hoa Vô Khuyết cười.
Hắn cười được, điều đó chứng tỏ hắn trầm tịnh đáng phục, cái trầm tịnh của một  hòn núi mà chung quanh có biển cả bao bọc, biển cả đang nổi sóng ầm ầm.
Hắn đáp:
- Hiện tại, y được bình an như thường, cô nương không phải lo ngại về y.
Nhờ sự trầm tịnh cực độ, hắn thốt với giọng thản nhiên, nhưng cái thản nhiên  của hắn chỉ qua mặt được ngoại nhân. Thiết Tâm Nam thấu đáo sự cố gắng của hắn.
Thiết Tâm Nam lại hỏi:
- Ngươi... biết hắn hiện giờ... ở đâu chăng?
Hoa Vô Khuyết phải cố gắng cười, cố gắng lấy giọng thản nhiên:
- Biết chứ! Chỉ cần cô nương bình phục là tại hạ đưa cô nương đi gặp y.
Thiết Tâm Nam nhìn hắn trân trân, một lúc lâu, bật khóc trở lại:
- Tại sao ngươi... vĩnh viễn ngươi xử đẹp với ta như thế? Ngươi... ngươi...
Hoa Vô Khuyết cần xoay câu chuyện qua đề khác gấp, cao giọng thốt:
- Việc xẩy ra vừa rồi, phần lỗi do tại hạ. Nhưng, xin cô nương biết cho, các nàng  ấy là những con người đáng thương, họ tịch mịch quá, chính sự tịch mịch khiến họ  thành vô lý như vậy. Tại hạ mong rằng cô nương sẽ tha thứ cho họ.
Thiết Tâm Nam đưa tay che mặt, gật đầu:
- Ta biết một nữ nhân biến thành vô lý như vậy hẳn phải có một nguyên nhân  khốc liệt. Có lẽ họ gặp nhiều bất hạnh hơn ta!
Bỗng, từ bên ngoài, có tiếng động quái dị vọng vào.
Tiếng động đó làm rợn mình người nghe.
Một tiếng động mường tượng hai mảnh thép nghiến mãi vào nhau, vang két két.
Tiếp theo đó, là tiếng rú kinh hãi của bọn hoa nữ.
Thiết Tâm Nam hết sức lạ lùng, hấp tấp hỏi:
- Âm thinh gì kỳ quái thế? Làm sao các vị thơ muội đó lại rú lên như vậy?
Hoa Vô Khuyết thoáng biến sắc:
- Để tại hạ ra đó xem cho biết việc gì.
Hắn thừa hiểu, đệ tử của Di Hoa Cung, tuy đều là nữ nhân, song chẳng hề kêu la  rối loạn dù gặp bất cứ biến cố nào.
Nhưng, bây giờ họ cùng rú khiếp như thế, hẳn là có việc ngoài chỗ tưởng.
Biết đâu, việc ngoài chỗ tưởng đó, lại chẳng ngoài sức lực của hắn? Bởi, tất cả  các hoa nữ cùng khiếp hãi kia mà, thì sự tình phải là trọng đại lắm.
Thiết Tâm Nam soát lại y phục, nhận ra mình ăn mặc tề chỉnh lắm rồi, nàng  vững bụng, nhảy xuống giường, thốt:
- Ta cùng đi với ngươi.
Hoa Vô Khuyết cau mày:
- Thương thế của cô nương...
Thiết Tâm Nam nhếc một nụ cười:
- Có ngươi bên cạnh, ta còn sợ gì nữa?
Ít nhất, nàng cũng phải cười một vài lần, chứ chẳng lẽ khóc mãi? Và nàng chọn  đúng cái lúc này để cười, vừa cười vừa nhắc lại lời nói chở che ý nhị của Hoa Vô  Khuyết.
Cười xong, thốt dứt, nàng đỏ mặt.
Hoa Vô Khuyết thở dài.
Thà nàng đừng cười còn hơn! Thà nàng cứ buồn thảm, cứ xa vắng mãi mãi, để  cho cái ý niềm trong tâm tư hắn chết dần, chết dần.
Nàng còn đỏ mặt làm chi?
Những cái đó chỉ có tác dụng làm nhấp nhô ý niềm mà hắn cố gắng lắng đọng  trong đáy lòng.
Nhưng, hắn không thể suy tư mông lung mãi được, bởi thinh âm kỳ quái kia liên  tục vang lên, và bọn hoa nữ cũng liên tục kêu rú.
Thinh âm đó càng lúc càng vang nhặt, càng vang lớn, chứng tỏ kẻ phát động  thinh âm đã đến rất gần.
Và hắn cần phải ra mặt ngay.
Cả hai cùng ra khỏi phòng.
Bọn hoa nữ cùng nép sát nơi thềm nhà, có nàng lại nhảy lên mái, nằm rung rẩy. Tất cả đều biến sắc mặt xanh rờn.
Một mảng hoa nơi khu rừng hoa bị quật ngã tơi bời, ngàn hoa tan nát trông ảm  đạm lạ lùng.
Ánh sao chiếu xuống, ánh đèn soi ra rọi rõ cái nguyên nhân gây nên thảm trạng
đó.
Cái nguyên nhân biết di động, toàn thân bóng nhoáng như có phết lượt dầu.
Nhưng, một thứ dầu bốc mùi làm lợm giọng.
Một đoàn nguyên nhân, chứ chẳng phải một! Nguyên nhân rải rác khắp nơi, lúc  nhúc...
Thiết Tâm Nam rú lên thất thanh:
- Chuột! Trời ơi! Chuột đâu mà lắm thế?
Đúng là một đàn chuột, con nào cùng to lớn phi thường, cũng mập mạp. Bởi quá  mập, mỡ dồn ra lông, điểm sắc mượt trông như phết dầu.
Chuột nhiều quá, chuột ngoài sáng, không đếm nổi, thì nói chi chuột rúc rích  trong chỗ tối?
Chuột bò lên theo các cội hoa, chuột leo lên cả cánh hoa, ngửi hoa, cắn hoa, hoa  nào yếu cuống phải đứt rơi xuống, hoa nào còn chịu đựng được thì cũng dập cánh, đổ  nhụy.
Nếu là một số địch nhân định đến đây gây rối, thì bọn đệ tử kia thừa sức ứng phó. Nhưng, người không đến, chỉ có chuột đến, chuột đến thì bảo bọn hoa nữ đối phó làm  sao được? Hổ dữ, họ không ngán, song họ là nữ nhân, họ sợ chuột là lẽ tự nhiên. Dù  hoài bão tuyệt kỹ, họ không thi thố được.
Hoa Vô Khuyết biến sắc, vừa bước gấp tới, vừa cao giọng hỏi:
- Kẻ xâm nhập có phải là đệ tử của Ngụy Vô Nha chăng?
Bốn bề im lặng, không một tiếng đáp lại.
Nói rằng im lặng thì không đúng hẳn, bởi hằng trăm hằng ngàn chuột kêu chít  chít khắp nơi.
Rừng hoa đó, được như ngày nay, đã hao phí lắm tâm huyết, môn đồ hao phí lắm  công lực.
Rồi, trong phút chốc, trăm ngàn chuột chẳng rõ từ đâu đến, đến từ lúc nào, tùy  tiện tàn phá, mặc sức tàn phá.
Nghĩ ra, dù cho ai có tâm tính trầm tịnh đến đâu, cũng phải bất bình.
Huống chi, người có quyền bất bình lại là con nhà võ.
Huống chi, con nhà võ đó đã được vũ lâm xem như hung thần ác sát.
Thì cái phản ứng phải là sôi động cực độ vậy.
Cũng may, chủ nhân vắng mặt, và người thay quyền để tỏ lộ bất bình lại là Hoa  Vô Khuyết, cái độ phản ứng có kém phần nào.
Nhưng, muốn phản ứng, phải có đối tượng, đối tượng không ra mặt thì còn phản  ứng với ai?
Trong vũ học, có phương pháp nào đối phó với chuột đàn, chuột lũ?
Cho nên, dù Hoa Vô Khuyết không sợ chuột, như bọn hoa nữ, hắn cũng đành chịu  bất lực, để mặc cho đám chuột tung hoành trong các luống hoa.
Muốn diệt trừ đàn chuột, chẳng cần gì phải có học võ cao siêu, một người thường  cũng biết cái phương pháp hữu hiệu nhất, đơn giản nhất là dùng hoả công.
Nhưng, Hoa Vô Khuyết không thể dùng phương pháp đó ngay trong phạm vi cung  khuyết.
Hiện tại, nếu không dằn được cơn phẫn nộ, bất quá hắn giết được một số ít thôi,  nhưng giết mà làm gì cho nhọc sức, bởi cái tai hại vẫn còn nguyên vẹn, không thể tiêu  trừ?
Vả lại, hắn cần giữ nguyên công lực để đối phó với địch, tuy địch chưa lên tiếng  song rồi cũng sẽ lên tiếng.
Hắn chắc chắn là địch còn ẩn nấp đâu đó, chờ xem hắn phản ứng như thế nào.
Thật là một sự kiện diễn tiến trên chỗ tưởng của Hoa Vô Khuyết. Di Hoa Cung là  vùng cấm địa đối với vũ lâm, thế mà giờ đây trở thành một bãi đất hoang tàn, mặc cho  đàn chuột tung hoành, tàn phá.
Và sự tàn phá diễn ra trước mắt hắn!
Dù cho nhị vị cung chủ có mặt tại cung, cũng chẳng biết làm sao hơn.
Hoa rơi, hoa rụng dần dần, chồi hoa ngã dần dần.
Hoa Vô Khuyết thừ người, đứng nhìn đàn chuột chạy ngang, chạy dọc, đua nhau  kêu chít chít, tìm chồi mà leo, tìm hoa mà cắn.
Một lúc lâu, từ trong bóng tối, cách đó không xa lắm, một tràng cười cuồng dại  phát lên, vọng đến tai Hoa Vô Khuyết.
Tràng cười dứt, một âm thinh lanh lảnh tiếp theo:
- Khắp trong thiên hạ, không ai xem lũ chuột ra cái quái gì, nhưng thật ra chuột là  loài động vật đáng sợ nhất. Người thường, tin điều đó hay không, cũng chẳng quan hệ  lắm, bởi không quan hệ nên bọn ta chẳng cần chứng minh trước quảng đại quần chúng  tầm thường. Bọn ta muốn làm cuộc chứng minh đó ngay tại đây, trước con mắt của  những người mà hầu hết thiên hạ vũ lâm đều sợ như sợ hung thần, ác sát. Để xem,  những người đó có đáng sợ bằng chuột chăng!
Một âm thinh khác tiếp nối, như thế là trong bóng tối, có ít nhất cũng đến hai  người:
- Rất tiếc, những người mà ta muốn chứng kiến cuộc thực nghiệm này, lại vắng  mặt. Chứ nếu không, thì hẳn là Di Hoa cung chủ mục kích một trò đùa thích thú không  tiền khoáng hậu. Một chiến dịch do đoàn chuột phát động tấn công vùng cấm địa.
Rồi cả hai bật cười cuồng dại.
Bây giờ, Hoa Vô Khuyết đã trấn định tâm thần hoàn toàn, như chẳng có việc gì  xẩy ra.
Hắn khẽ nhếch nửa nụ cười, thong thả buông từng tiếng:
- Cao thủ của Vô Nha Môn đã đến đây rồi, còn chờ gì mà không xuất hiện?
Một người bật cười lớn, hỏi:
- Tiểu tử đó trầm tịnh lạ! Người có biết hắn là ai chăng?
Câu hỏi, dĩ nhiên hướng về đồng bạn.
Đồng bạn đáp:
- Ta không hiểu rõ cho lắm. Cứ như lời truyền thuyết, thì nơi đây chỉ có nữ, không  nam. Nam lớn không, thì làm gì có nam nhỏ?
Hoa Vô Khuyết không hề bất mãn, ung dung thốt:
- Tại hạ là Hoa Vô Khuyết, đệ tử của Di Hoa Cung.
Một người kêu lên:
- Ạ! Hoa Vô Khuyết? Ta mường tượng có nghe ai nói đến cái tên này ở đâu đó, ta  lại quên mất!
Người kia thốt:
- Nếu thế, chúng ta ra thử xem, xem cho biết hắn có ngón nghề chi đặc biệt  chăng?
Từ trong bóng tối, một điểm sáng xanh chớp lên, rồi hai điểm, cả hai chớp chớp  liên tục.
Trong ánh sáng xanh đó, hai người xuất hiện từ từ bước tới.
Một người có thân vóc cao và gầy, di động như một thân trúc lêu nghêu, người kia  có vóc dáng y như vậy.
Nhưng, một vận áo xanh, một áo vàng.
Gương mặt họ bóng nhoáng, như có thoa dầu, có lẽ đó là một chiếc nạ.
Tuổi không cao lắm, phong thái không hung ác lắm, song chẳng hiểu tại sao,  trông thấy họ là Hoa Vô Khuyết muốn nôn mửa rồi.
Đàn chuột thấy ánh sáng xanh chớp lên liền bỏ hoa, tụ lại, tạo thành hai vòng,  vòng ngoài vào vòng trong, bởi nhiều chuột quá, con này chồng lên con kia, cao thành  nhiều tầng.
Hai vòng chuột bao quanh, bọc hai người vào giữa.
Người áo xanh mở to đôi mắt xanh nhìn Hoa Vô Khuyết từ đầu đến chân, từ chân  lên đầu, đoạn bật cười khanh khách:
- Các hạ đã biết anh em tại hạ là môn hạ Vô Nha Môn kể ra cũng có kiến thức  rộng đó. Các hạ còn nhỏ tuổi quá, nếu phải chết sớm thì là một điều đáng tiếc.
Người áo vàng cũng bật cười vang, rồi tiếp nối:
- Hắn là Ngụy Thanh Y, còn tại hạ là Ngụy Huỳnh Y, môn hạ của Ngụy chưởng  môn nên gọi là Ngụy, Huỳnh Y. Bọn tại hạ không muốn sát hại các hạ, song biết làm  sao hơn khi gia sư tái nhập giang hồ lần này, lại quyết định trước hết phải hủy diệt Di  Hoa Cung! Thôi thì đành vậy, có tiếc cũng bằng thừa, bởi không còn làm gì khác được!
Họ cười, nhưng chỉ là môi cười, chứ ý không cười, tràng cười khanh khách mường  tượng tiếng vũ khí chạm vào nhau. Phàm cái cười dễ lây sang người khác, nhưng nghe  họ cười người ta còn rợn mình hơn!
Thực ra, cười là một trong nhiều thủ đoạn của họ lúc đối trận với địch.
Họ cố cười để gây khó chịu cho đối phương, vì khó chịu mà đối phương kém giảm  cảnh giác, chậm phản ứng phần nào.
Để, lúc họ xuất thủ, là chiếm tiên cơ ngay.
Thủ đoạn đó, đã giúp họ thành công trước bọn hoa nữ, đám chuột chỉ làm nốt  phần còn lại là dồn tất cả các nàng vào cảnh bất động.
Nhưng, đem thủ đoạn đó áp dụng trước Hoa Vô Khuyết làm họ làm một việc thừa.
Thừa như lấy quạt mà quạt, muốn quạt bay một hòn giả sơn.
Hắn trầm tịnh nhìn cả hai, chực chờ mọi cử động của họ, sẵn sàng phản ứng.
Đầu vai của Ngụy Thanh Y vừa nhích lên, Hoa Vô Khuyết đã nhún chân tung  mình lên cao.
Hắn vừa lên khỏi đất, là một điểm sáng xanh từ tay Ngụy Thanh Y bay tới.
Trong khi điểm sáng xanh bay qua, Hoa Vô Khuyết lại nghiêng đà vọt sang Ngụy  Thanh Y.
Điểm sáng xanh hụt cái đích, bay luôn, bọn hoa nữ rú lên.
Hoa Vô Khuyết không giựt mình vì tiếng rú đó, không quay đầu lại, bình tĩnh  đánh song chưởng xuống đầu Ngụy Thanh Y.
Ngụy Thanh Y không tưởng là Hoa Vô Khuyết nhanh nhẹn đến mức độ đó, y lui  lại một bước, ngửa người hất lên một chưởng.
Đồng thời gian, Ngụy Huỳnh Y cũng lướt tới, đánh ra một chưởng, hiệp sức với  đồng bạn.
Ngờ đâu, đánh như thế, Hoa Vô Khuyết sử dụng một hư chiêu.
Song chưởng xuất phát độ nửa tầm, hắn thu cánh chỏ về, không tiếp xúc chiêu  chưởng của Ngụy Thanh Y.
Chẳng những thế, hắn còn khoa tay vẽ một vòng trong không gian.
Ngụy Thanh Y đột nhiên cảm thấy chưởng thế của y tan biến công lực.
Muốn đánh luôn, y phải vận dụng một luồng công lực khác, tiếp nối, điều động  chưởng thế, nhưng lực cũ tan, lực mới chưa dồn ra, y lại cảm thấy một hấp lực lôi cuốn  chưởng thế của y dạt ra bên ngoài.
Rồi chẳng hiểu tại sao, khí lực mới của y dồn ra đầy đủ nơi chưởng thế, thì  chưởng thế đó lại nghinh đón với chưởng thế của Ngụy Huỳnh Y.
Một tiếng bốp vang lên, hai chưởng thế của Ngụy Thanh Y và Ngụy Huỳnh Y  chạm nhau, tiếng bốp được nối tiếp bằng mấy tiếng răng rắc.
Bởi công lực vừa mới dồn ra, không tạo một căn bảng vững mạnh cho chưởng thế,  Ngụy Thanh Y không chịu nổi cái chưởng của Ngụy Huỳnh Y sung mãn và hùng hậu,  tay phải gãy lìa.
Hoa Vô Khuyết đã sử dụng chiêu Di Hoa Tiếp Ngọc cực kỳ ảo diệu mà cũng mạo  hiểm phi thường.
Hắn đã thắng đợt đầu.
Ngụy Thanh Y và Ngụy Huỳnh Y kinh hãi, nếu cả hai không mang nạ, hẳn gương  mặt phải xanh dờn.
Tuy chưa bị thương, song đồng bạn đã thọ thương, Ngụy Huỳnh Y còn chờ gì nữa  mà không nao núng?
Y dẫm một chân lên mấy con chuột ở gần.
Chuột kêu chít chít, rã tan vòng vây, kéo nhau chạy hết.
Phần Ngụy Thanh Y đau đớn quá, mồ hôi đổ ra từng hạt to bằng hạt đậu, rơi  xuống độp độp không kịp chờ nhau mà kết thành dòng.
Tuy nhiên, y không ngã, mà cũng chẳng chịu lùi lại. Y cắn răng, lấy tay áo của  cánh tay gẫy, quấn quanh hông, chuẩn bị lướt tới.
Hoa Vô Khuyết không thừa dịp đó tấn công luôn, hắn đứng nguyên tại chỗ, điểm  phớt một nụ cười.
Sử dụng chiêu vừa rồi, hắn thực nghiệm công lực của đối phương. Hắn nhận ra  hai Ngụy đó đều là những tay phi thường. Hắn biết là may mắn lắm mới đắc thủ như  vậy, chứ chẳng phải do tài trên bậc.
Do đó, hắn dè dặt, chực chờ đối phương ra tay trước. Nếu họ muốn tiếp tục cuộc  chiến, hắn sẽ tùy cơ lừa họ thêm một lần nữa.
Những môn phái khác trên giang hồ, đều áp dụng phương pháp “tiên phát chế  nhân”, và nắm được tiên cơ rồi, là chẳng ai chịu bỏ. Cho nên, họ tranh nhau mà xuất  thủ, giành ưu thế trước địch.
Di Hoa Cung không làm vậy, Di Hoa Cung chủ trương “hậu phát chế nhân”, lấy  cái hưỡn giải phá cái gấp.
Điều đó rất dễ hiểu, bởi muốn dùng chiêu Di Hoa Tiếp Ngọc, tất phải chờ đối  phương xuất lực, lực của đối phương có đưa ra, chiêu Di Hoa Tiếp Ngọc mới hấp dẫn  được cái lực đó, chứ nếu không có lực, thì còn hấp dẫn cái gì?
Tiểu Linh Ngư biết như vậy, nên tại nhà Triệu Hương Linh, chàng không dám tạo  dịp cho Hoa Vô Khuyết xuất thủ hạ chàng.
Chuột đã tản ra, chạy tứ tung.
Thiết Tâm Nam cắn răng, vương tay bẻ một chấn song cửa sổ, dùng sức khá  mạnh, nàng nghe đau nhói trong mình, nhưng cố gượng đau, xách chấn song chạy ra  ngoài, giáng xuống một con chuột to.
Chuột nát nhừ như cám, thịt nát hoà lẫn máu bắn ra bốn phía.
Đánh chết một con chuột, cần gì phải có vũ học cao thâm? Chỉ bằng dũng khí là
đủ.
Nữ nhân, có thừa dũng khí để làm mọi việc khác, song giết chuột thì phải có một  dũng khí phi thường, không phải vì chuột lợi hại, mà là vì họ sợ chuột, gớm chuột.
Tuy nhiên, chuột của Ngụy Vô Nha là thứ chuột có huấn luyện, chúng không sợ  người, không sợ chết.
Nàng đánh chết một con, các con kia lập tức đổ xô lại, bao quanh nàng.
Đập một con, nàng có thừa dũng khí, bây giờ nhiều chuột quá, nàng lại sợ, tay  như nhũn lại.
Nhưng, chẳng lẽ nàng chịu bại trước những con chuột? Mặc chúng kéo đến, nàng  không hề lùi lại nửa bước, cứ đứng nguyên tại đó.
Cái dũng khí của nàng khích thích một hoa nữ ẩn trốn trong góc nhà. Nàng đó  bước ra liền.
Một nàng bước ra, những nàng khác lây cái dũng khí đó, cùng bước theo ra.
Bây giờ thì họ cùng bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, vì chỉ cần họ giết được một con  chuột thôi, là cái tráng chí bừng lên, họ không còn sợ chuột nữa.
Chuột cứ ào ào kéo đến, các nàng cầm cây cứ đập, chuột đổ như nước lũ, các  nàng đập chẳng ngừng tay.
Dần dần rồi họ say đập, họ đập đến mỏi nhừ tay, không đập nổi nữa thì họ dùng  chân, đá bay những con chuột xáp lại gần.
Một cuộc chiến không tiền khoáng hậu, một cuộc chiến giữa người và chuột.
Họ đập, họ đá vẫn không hết chuột. Hơn mươi nàng nhễ nhại mồ hôi, nhưng họ  không thể dừng tay, dừng chân. Họ quên luôn mệt, cứ đập, cứ đá.
Đã là một cuộc chiến hi hữu, thì trên thế gian, có được bao nhiêu người chứng  kiến một cuộc chiến hi hữu đó?
Họ là những tay có vũ công rất cao, nhưng đập chuột mãi, họ quên luôn cả vũ  công, cứ dùng công lực bình thường mà đập, mà đá.
Máu chuột bốc mùi tanh tưởi cực độ, các nàng hít mãi phải lợm giọng, cuối cùng  rồi họ quăng cây, để nôn mửa.
Nhìn chung quanh, xác chuột bầy nhầy la liệt, họ gớm quá, như điên lên, rồi bật  kêu la, rồi cười, rồi khóc, lại ôm nhau xoay quần quần...
Một cảnh tượng chưa từng hiện tại đây, chưa từng hiện ở bất cứ nơi nào...
Chỉ có Thiết Tâm Nam, không kêu la, không cười, không khóc, quăng cây rồi,  nàng đi tìm Hoa Vô Khuyết ngay.
Hoa Vô Khuyết đi đâu? Nào ai để ý đến hắn trong lúc đập chuột mà biết hắn đi
đâu?
Nhưng hắn đi đâu đó là cái chắc, bởi hiện tại hắn vắng mặt tại cục trường.
Luôn cả Ngụy Thanh Y, Ngụy Huỳnh Y cũng vắng bóng.
Thiết Tâm Nam đi khắp bốn phía, lòng nàng rối loạn lên, vừa lo, vừa sợ.
Bọn địch nào phải những tay tầm thường, mà hắn thì đơn thân độc lực. Giả dĩ,  trong lúc đêm hôm tăm tối, biết đâu được những cái bất ngờ chực chờ một nơi nào đó?
Bọn kia lại có cái vẻ tà dị, với những điểm sáng xanh do họ tung ra.
Đối với bọn vừa tà, vừa ác, dùng vũ công ngoại môn, liệu Hoa Vô Khuyết giữ  mình được an toàn chăng?
Càng nghĩ, Thiết Tâm Nam càng nóng nẩy, càng bồn chồn.
Bỗng, nàng phát giác ra, trong các luống hoa tàn tạ, mường tượng có xác của một  người.
Nàng phi thân vọt đến, rồi thở phào.
Chẳng phải là Hoa Vô Khuyết, mà chính là Ngụy Thanh Y. Cánh tay của y gẫy lìa  khỏi cùi chỏ, nơi ngực có một lỗ trống khá lớn, máu còn theo lỗ đó rỉ ra. Bên rìa gương  mặt xanh, hay chiếc nạ xanh đúng hơn, có dấu sưng và bầm.
Thiết Tâm Nam sợ quá, chẳng dám nhìn lâu gương mặt biến thể quái dị với  những vết thương đó, vội bước đi, vừa đảo mắt nhìn quanh quẩn.
Rồi nàng lại gặp cánh tay đứt của Ngụy Thanh Y. Nàng cũng gặp luôn bàn tay tả  của y. Cánh tay chẳng có gì đặc biệt, nhưng bàn tay...
Bàn tay đó có kẹp một tròng mắt, giữa ngón trỏ và ngón giữa, máu còn rỏ từng  giọt, từng giọt.
Như thế, Ngụy Thanh Y đã móc con mắt của kẻ nào đó.
Mắt của ai? Chẳng lẽ y móc mắt đồng bọn? Mà, trong khu vực Di Hoa Cung,  hiện tại có ai khác, ngoài Hoa Vô Khuyết, nàng, và các hoa nữ?
Nàng vào Hoa nữ dồn lại một chỗ, chẳng nàng nào bị móc mắt cả.
Chỉ có Hoa Vô Khuyết vắng mặt.
Trời! Thiết Tâm Nam rú lên một tiếng thảm não nùng, rồi ngã nhào xuống tại chỗ.
Phải, nàng ngã xuống cũng hợp tình, hợp lý lắm.
Bởi, Hoa Vô Khuyết đã bị người móc mắt, Hoa Vô Khuyết đã bị sát hại rồi, nàng  còng đứng giữa dòng đời làm chi nữa?
Ngã, để vĩnh viễn nằm luôn tại chỗ, như vậy là không còn khổ nữa, như vậy là  theo hắn luôn xuống âm ty, không mang cái tiếng phụ phàng ân nghĩa...
Chứ nàng đâu dám cho rằng trọn tình?
Nhưng, nàng ngã xuống vì nhũn người, chứ không hôn mê...
Hoa Vô Khuyết thực sự có bị sát hại chưa?
Sự tình còn trong giả thuyết, trước khi có xác định, nàng không dám tưởng nghĩ  nhiều hơn, nàng đứng lên, lấy tròng mắt nơi hai ngón tay của Ngụy Thanh Y, nàng đặt  tròng mắt nơi bàn tay rung rung, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh như vốc nước.
Rồi nàng khóc.
Bỗng, nàng nghe hơi thở dập dồn đâu đây vang lên, như hơi thở của dã thú thọ  thương.
Nơi đây, làm gì có dã thú? Lập tức, Thiết Tâm Nam chạy bay về phía phát xuất  hơi thở.
Nơi đó, là một gành đá, hơi thở từ dưới gành đá phát ra. Nơi đó, có một người. Người đó đang dùng hai tay che mặt, gương mặt bê bết máu hồng, đứng tựa nơi một  thân cây, thở hổn hển.
Đôi mắt giờ đã biến thành đôi lỗ hổng, từ trong lỗ hổng, máu tươi chảy ra, chảy  mạnh, kết thành dòng, rỏ xuống ngực...
Nhưng, người đó không phải là Hoa Vô Khuyết.
Người đó là Ngụy Huỳnh Y.
Hiển nhiên, y bị môn công thần diệu Di Hoa Tiếp Ngọc gây nên tình trạng đó, và  chính đồng bạn của y móc đôi mắt y!
Ngụy Huỳnh Y còn đứng được, tựa mình vào thân cây. Chẳng rõ do một nhiệm  mầu nào, hay do công lực cao thâm của y, mà y chi trì được như thế?