CHƯƠNG 38

    
úng 12h trưa.
Trời xầm xì như vào lúc chiều muộn, từng hạt mưa to như hạt đậu cứ gõ đều vào tấm kính phía trước xe, cần gạt nước không ngừng hoạt động. Lúc này, trong lòng Diệp Tiêu cũng đang nóng rực như tia chớp đang xé ngang bầu trời kia.
Theo sự chỉ dẫn của tấm bản đồ lấy được ở nhà Dung Nhan, Diệp Tiêu đã lái xe được nửa tiếng, xuyên ngang qua thành phố, đến khu ngoại ô ở góc Tây Bắc thành phố. Ở đây là một nhà máy cũ, đi tiếp về phía trước là đường cao tốc, Diệp Tiêu rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh. Hai bên đều là các nhà xưởng bị bỏ hoang lâu ngày, trong cơn mưa bão, dường như không có lấy một bóng người.
Đi đến cuối con đường, cuối cùng Diệp Tiêu cũng thấy được vị trí được đánh dấu trên bản đồ…một khu nghĩa trang hoang vắng. Anh nhìn thấy trước mắt là các dãy mộ có giá hình chữ thập ở phía trên. Anh khẽ gật đầu bởi vì trên tấm bản đồ, người này đã dùng chữ thập để kí hiệu cho vị trí này.
Chắc là ở đây rồi, trước mặt không thể đi xe vào, Diệp Tiêu lại không mang theo ô. Anh đội mưa nhảy ra khỏi xe, đi thẳng về phía nghĩa trang. Một lát sau anh đã nhìn thấy trong mưa có một nhà thờ đạo chính giáo sừng sững đứng đó.
Anh quyết định vào trong xem. Cửa chính của nhà thờ khóa chặt, anh đi ra phía đằng sau, phát hiện ra ở bức tường sau có một khe hở lớn. Diệp Tiêu cẩn thận bước vào trong. Dưới ánh sáng u ám của giáo đường, anh đưa mắt nhìn quanh một vòng. Anh lập tức bị cảnh tượng cháy đen của nhà thờ làm cho kinh động. Anh bước sâu vào bên trong vài bước, bỗng dưng anh phát hiện ở góc tường hình như có một người đang nằm.
Diệp Tiêu vội chạy về phía đó, quả nhiên, anh nhìn thấy một người đàn ông đang nằm ngửa mặt lên trời. Bên cạnh còn có một chiếc hòm bằng đá, miếng đá đậy ở phía trên đã bị mở, bên trong chẳng có gì. Anh cũng chẳng phát hiện ra vật gì khác ở xung quanh.
Diệp Tiêu quỳ xuống, sát lại gần với người đàn ông. Chút ánh sáng le lói ở phía trên đỉnh tháp chiếu xuống khiến cho anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người thanh niên trẻ nằm đó…Mã Đạt
Anh ta là Mã Đạt sao? Diệp Tiêu dường như không dám tin vào mắt mình nhưng anh ta đúng là Mã Đạt. 
Ngực Mã Đạt bị máu làm cho ướt đẫm, 2 mắt nhắm nghiền nằm trên nền đất. Mặt anh ta trắng bệch đang nhìn về phía bức tượng Giêsu.
Diệp Tiêu cẩn thận đưa tay sờ vào mạch ở cổ Mã Đạt…. Mã Đạt vẫn còn sống. Có điều từ vết thương và đống máu trên người Mã Đạt có thể thấy Mã Đạt đã rơi vào tình trạng nguy kịch đến tính mạng, thần chết có thể mang anh ta đi bất cứ lúc nào.
Diệp Tiêu lập tức cởi áo. Chiếc áo may ô người anh vẫn còn chưa bị ướt. Anh xé chiếc áo may ô ra làm vài miếng nhỏ, tạm thời băng bó vết thương trên ngực Mã Đạt, ít nhất nó cũng có tác dụng cầm máu.
Sau đó anh từ từ cõng Mã Đạt, nhanh chân rời khỏi nhà thờ.
Ngoài trời mưa hình như vừa ngớt đi được một chút. Diệp Tiêu không phải là dạng người to con lắm. Anh thầm nghĩ nếu như lúc này mà có Trịnh Trọng thì có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Mã Đạt càng ngày càng nặng, cả người anh ta đè lên đôi vai Diệp Tiêu khiến cho anh thở không ra hơi. Nhưng lúc này Diệp Tiêu hiểu rất rõ rằng tính mạng của Mã Đạt đang nằm trong tay anh. Nếu như không sớm ra khỏi đây, Mã Đạt sẽ chết.
Diệp Tiêu khó khăn cõng Mã Đạt qua từng ngôi mộ, đi qua từng cỗ quan tài mục nát đã lộ thiên. Nước mưa rơi tát vào mặt hai người, lạnh đến thấu xương. Vào lúc Diệp Tiêu gần như đã kiệt sức thì họ cũng ra được bên ngoài, đến phía trước chiếc xe.
 
13h50’. Mưa vẫn  rơi như trút nước. Chu Tử Toàn lái một chiếc xe Santana rất bình thường đưa Dung Nhan ra bờ biển. Chiếc xe cứ chạy men theo con đường quốc lộ ra biển cho đến khi đến đê biển. Tay và chân Dung Nhan đều bị chiếc tất chân trói lại ngồi trong xe không thể động đậy. Qua cửa xe, cô chỉ nhìn thấy bãi biển ngoài kia đang ào ào cuộn sóng, nước biển đánh vào đê biển phát ra một âm thanh nghe đinh tai nhức óc.
Dung Nhan bị anh ta kéo ra khỏi xe. Trên đê biển có một ngôi nhà kiên cố. Chu Tử Toàn một tay kéo Dung Nhan, một tay xách chiếc valy đen lấy được từ nhà thờ Chính giáo.
Họ vào bên trong căn nhà. Chu Tử Toàn quay người lại khóa chặt cửa rồi đưa Dung Nhan vào trong một căn phòng nhỏ. Ở đây anh mới cởi chiếc tất chân dùng để trói tay và chân Dung Nhan ra. Anh lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi đó.”
Trong căn phòng nhỏ không có ghế, chỉ có một chiếc giường. Dung Nhan vận động tay chân rồi cố hết sức để ngồi lên giường. Chu Tử Toàn lấy một bộ quần áo và một chiếc khăn tắm từ trong tủ vứt về phía Dung Nhan. Anh nói: “Toàn thân em ướt sủng rồi, mau thay quần áo đi kẻo ốm.”
Toàn thân Dung Nhan đang run lẩy bẩy. Cô nhận lấy chiếc khăn và quần áo, chằm chằm nhìn Chu Tử Toàn. Chu Tử Toàn hiểu ý của cô, thản nhiên nói: “Sao? Trước mặt anh mà em còn ngượng à, mau thay đi.”
“Mời anh đi ra cho.”
“Hãy nhớ, anh là chồng em.” Chu Tử Toàn lại gần Dung Nhan, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói nhưng anh không ngờ Dung Nhan lại lập tức giơ tay lên, tát cho anh một cái đau đớn.
Chu Tử Toàn ôm mặt, ánh mắt lộ vẻ dữ dằn, nhưng rồi lập tức dịu lại, anh ta gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.
Dung Nhan thở dài, nước mắt bắt đầu lăn tròn từ khóe mắt cô, chảy xuống gò má. Cô không thể đối diện với tất cả những điều này: Cơn ác mộng trói buộc cô những ngày tháng này cuối cùng cũng đã trở thành sự thực. Và điều quan trọng hơn cả là không biết lúc này Mã Đạt sống chết thế nào. Cô lắc đầu sau đó nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt sũng trên người ra, dùng khăn lau khô người, sau đó mặc bộ quần áo mới vào.
Vài phút sau, Chu Tử Toàn lại vào trong căn phòng nhỏ, anh nói với Dung Nhan: “Em vẫn rất đẹp nhất là khi tóc em còn đang ướt thế này.”
“Cuối cùng thì anh cũng bò ra khỏi nấm mồ rồi đấy.”
Chu Tử Toàn gật đầu: “Anh nghĩ, chắc em đã đoán được trước việc này?”
“Đêm đó tôi đi theo anh ta đến đường An Tức. Sau khi anh ta bước vào trong căn nhà đó, tôi nhìn thấy anh ta lại xông ra. Lúc đó trời thì tối, lại còn mưa to nên tôi không thể phân biệt được người bị giết chết là anh ta hay là anh?”
“Anh nghĩ chắc em hy vọng người chết đó là anh lắm nhỉ?”
Dung Nhan im lặng một lúc sau đó gật đầu nói lớn: “Đúng thế, tôi thà tin rằng người bị giết chết là anh. Nhưng sau khi nhìn thấy xác anh ta ở trong cục cảnh sát, tôi vẫn còn chưa dám khẳng định. Đêm nào tôi cũng ngủ không yên, đêm nào anh cũng xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi. Tôi sợ hãi vô cùng, tôi sợ người bị giết kia không phải là anh, tôi sợ anh vẫn còn sống ở một xó xỉnh nào đó trong cái thành phố này, ở một nơi u tối nào đó thầm trộm theo dõi tôi, trở thành một hồn ma máu lạnh.”
 
“Nhưng cuối cùng anh cũng thoát được ra.”
“Đúng thế, đó là 1 cơ hội rất ngẫu nhiên. Anh phát hiện ra dưới hầm đó có một con đường hầm. Và cuối cùng anh đã mở được con đường hầm đó, từ con đường bí mật đó có thể thoát ra ngoài. Anh dám cá là hắn ta không hề biết sự tồn tại của cái đường hầm bí mật kia. Một khi đã ra được ngoài thì anh không thể để cho hắn ta sống sung sướng được. Anh tìm thấy một con dao sắc. Anh trốn trong căn phòng đó đợi. Đêm hôm ấy, hắn ta cuối cùng cũng đến, anh đã dùng con dao đâm trúng hắn ta. Hắn ta bị thương nặng nhưng vẫn cố chạy thục mạng ra ngoài bỏ trốn. Anh đuổi theo sau để giết hắn ta. Hắn ta lao ra ngoài, rồi ngã lên 1 chiếc taxi, hình như hắn ta đã đưa cho tên tài xế một vật gì đó, hay hình như đã nói gì đó với tên tài xế. Sau đó hắn ta ngã xuống. Lúc anh xông ra thì tên tài xế kia đã sợ hãi mà chạy mất, thế là anh đã giết chết hắn ta. Sau đó anh kéo xác hắn ta vào trong vườn hoa cạnh đó, lục hết tất cả đồ trên người nhưng lúc đó anh không phát hiện ra em.”
“Lúc đó anh cũng định giết tôi sao?”
Chu Tử Toàn lắc đầu nói: “Không, anh chỉ định mang em đi. Nhưng tên tài xế taxi đáng ghét kia lại xuất hiện, em lại còn bị ngã lên chiếc xe ấy và anh ta đã cứu em đi. Chứ nếu không thì chúng ta đã sớm ở bên nhau, em không cần phải lo lắng sợ hãi lâu đến thế.”
“Không, tôi rất lấy làm hạnh phúc vì đêm đó Mã Đạt đã cứu tôi đi.”
“Chẵng lẽ em căm ghét chồng em sao?”
“Vô cùng căm ghét.”
Chu Tử Toàn bỗng nhiên nói lớn: “Có lẽ, cô căm ghét tôi đến độ có thể phối hợp với kẻ khác để giết chồng mình đấy nhỉ?”
“Tôi không phối hợp với ai hết.”
“Thế nhưng tại sao cô không cứu tôi? Tại sao cô không ngăn anh ta lại?” Chu Tử Toàn lại tiến sát đến bên cô nói: “Hay là cô cho răng tôi có chết cũng chưa đền hết tội?”
Dung Nhan không trả lời, cô quay đầu sang phía khác, không muốn nhìn thấy mặt Chu Tử Toàn.
Chu Tử Toàn tiếp tục nói: “Được rồi, thế thì tôi sẽ nói hết cho cô nghe. Tôi đã định bỏ trốn lâu rồi. 1 năm trước tôi đã bắt đầu chuẩn bị chỉ vì việc phát sinh ngoài ý muốn lầm này đã làm đảo lộn kế hoạch của tôi. Hắn ta đã mạo danh tôi thế thì hãy để cho hắn ta chết thay tôi. Như thế người ta sẽ đều nghĩ rằng tôi đã bị giết chết. Tôi là 1 người đã chết, sẽ không có ai đến bắt tôi hết, cũng chẳng có ai nghĩ là một người đã chết lại đi giết người. Hơn nữa tôi đúng là trở thành 1 hồn ma.
“Anh tương kế tựu kế sao?”
“Tương kế tựu kế? Cách so sánh này rất hay. Cô quả đúng là người phụ nữ thông minh. Đúng thế, tôi đã chết nên vì thế những việc tôi cần làm là mang toàn bộ số tiền này ra nước ngoài, hưởng thụ nốt quãng đời còn lại ở đất Nam Mỹ xa xôi với khoản tiền kếch xù. Thế nhưng khi tôi định rút hết tiền từ tài khoản của mình thì tôi phát hiện ra số tiền trong đó đã kẻ khác cuỗm mất. đêm hôm khuya khoắt tôi lại phải lần mò vào văn phòng mình ở công ty. Tôi phát hiện ra những cuốn sổ kế toán và đống chứng từ đã biến mất. Hóa ra trong mấy tuần hắn mạo danh tôi, hắn đã cuỗm sạch chỗ tiền đó, và toàn bộ cả những sổ sách chứng từ ghi lại những lần tôi phạm tội. Lúc này tôi mới nhận ra việc giết chết hắn ta đúng là một hạ sách. Tôi chả lấy được cái gì. Tôi trở thành một thằng nghèo kiết xác, đã thế còn có tên trong sổ khai tử. Tôi phải tìm, phải tìm bằng được số tiền thuộc về tôi.”
“Số tiền đó không thuộc về anh.”
“Nó đã vào tay tôi thì nó là của tôi. Tôi nhớ đến việc trước khi hắn chết, hắn đã nằm trên chiếc xe taxi kia và nói điều gì đó với gã lái xe. Vì thế tôi đoán có thể hắn đã cho tên tài xế kia biết vật gì đó hoặc thông tin về số tiền. Tôi tra ra tên của gã lái xe đó. Hắn ta tên là Mã Đạt, và quan trọng hơn là tôi còn thấy gã ta luôn quanh quẩn bên cô, rõ ràng là hắn thích cô. Tôi bắt đầu dọa dẫm gã, hy vọng gã có thể mang thứ mà gã đang cầm ra. Nhưng có vẻ như gã này chẳng hề biết gì về vật quan trọng mà gã đang có trong tay. Tôi nghĩ nếu như tôi nặng tay bắt gã lại có khi còn phản tác dụng, nên tôi cứ âm thầm theo dõi gã ta, đồng thời cũng sát cô. Sau đó, tôi còn gọi cho gã những cuộc điện thoại hù dọa, liên tục tạo cho gã những áp lực khiến cho gã phải nhớ đến thứ quan trọng kia, chỉ cần đi theo gã tôi sẽ có thể lấy được thứ mà tôi cần.”
“Vì thế anh cứ đi theo chúng tôi suốt sao?”
“Đúng thế, tôi biết sau khi cô bỏ trốn khỏi bán đảo Hoa Viên, cô nhất định sẽ trốn về trong căn phòng nhỏ vì thế tôi đã ở bên ngoài căn phòng nhỏ để giám sát cô. Hôm nay, từ lúc các người ra khỏi nhà, tôi đã đi theo sau cho đến khi đến nhà thờ ở trong nghĩa trang. Cuối cùng tôi cũng đã lấy được thứ thuộc về mình.” Chu Tử Toàn cười lớn nói: “Tôi không ngờ tiền của tôi đã được hắn ta đổi sang tiền đô la gọn gàng thế, có khi tôi phải cám ơn hắn ta đang ở dưới địa ngục kia mới được.”
Dung Nhan lắc đầu hỏi: “Thế còn La Tân Thành và Tang Tiểu Vân?”
 
“Như thế là anh có thể đổ vạ tội sang tôi rồi, khiến cho cảnh sát tình nghi tôi, cuối cùng đã bức tôi phải bỏ trốn.”
“Cô phân tích rất đúng. Còn Tang Tiểu Vân, có lẽ là cô ta đã sớm biết được vụ giả mạo kia bởi vì cô ta là người tình bí mật của tôi. Cô ta thậm chí còn hiểu tôi hơn cô. Nhưng tôi vẫn dọa dẫm cô ta, khiến cho cô ta tưởng tôi là một hồn ma. Tôi liên tục gọi điện khiến cho cô ta tinh thần bất ổn phải bỏ chạy ra khỏi công ty. Sau đó tôi đã chà đạp cô ta làm cho tôi đạt được sự thỏa mãn. Để kết thúc hết những việc này, tôi đã đẩy cô ta từ trên tầng xuống, giết chết cô ta.”
Dung Nhan biểu lộ vẻ mặt vô cùng đau khổ nói: “Anh không nên đối xử như thế với một người con gái.”
“Thôi đi, bây giờ tôi vô cùng thích thú cảm giác được giết người. Tính cả gã Mã Đạt lúc nãy, tôi đã giết chết bốn người, có lẽ vẫn chưa nhiều lắm nhỉ.”
“Không…” Dung Nhan đã không ngăn được những giọt nước mắt.
Chu Tử Toàn lồng lên cơn ghen: “Cô thích Mã Đạt, cái gã lái xe taxi đó đúng không? Cô đúng là một người đàn bà đê tiện. Cô không yêu người chồng giỏi giang này mà lại đi yêu cái thằng tài xế taxi không quen biết. Cái đêm gã vào phòng cô, tôi đã ở bên ngoài trong bụi cây quan sát cô. Lúc đó tôi chỉ muốn xông vào đánh chết nó. Nhưng chỉ vì số tiền kia mà tôi đã nhẫn nhịn. Cô nói cho tôi biết, gã ta lên giường với cô rồi đúng không?”
“Đúng”
Dung Nhan lạnh lùng trả lời.
Ngay lập tức, trong mắt Chu Tử Toàn hiện lên cảnh trong chiếc gương trên trần nhà: Mã Đạt đang nằm trên chiếc giường đôi của anh, ôm chặt lấy Dung Nhan, ánh mắt anh bỗng trở nên hung dữ, chằm chằm nhìn vào Dung Nhan nói không nên lời.
Dung Nhan như muốn chọc tức Chu Tử toàn, cô cất cao giọng nói: “Bây giờ anh đã thỏa mãn chưa. Tôi nói cho anh biết tối rất yêu anh ấy. Anh ta là một người đàn ông thực sự.”
“Bốp…”
Chu Tử Toàn tát Dung nhan một cái, nói gằn từng tiếng: “Đó là giường của tôi.”
“Anh giết tôi đi.” Dung Nhan bình tĩnh, nói: “Nếu như anh ấy mà chết thì tôi sẽ hận anh suốt đời.”
Chu Tử Toàn cười khẩy: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không giết chết vợ mình đâu.”
“Thế anh muốn gì?”
“Tôi sẽ mang cô đi theo. Trước tiên chúng ta sẽ lên tàu đi Hàn Quốc rồi sau đó từ Hàn Quốc đi Nam Mỹ, Venezula hoặc là Áchentina, cho cô chọn lấy một nước. Tôi đã giúp cô làm xong mấy cuốn hộ chiếu của mấy nước đó rồi.”
“Tại sao anh phải mang tôi theo?”
“Bởi vì cô là vợ tôi.”
Dung Nhan lắc đầu nói: “Không, bởi vì anh không quên được La Tấm Tuyết.”
Toàn thân Chu Tử Toàn như run lên, anh trừng mắt nhìn cô, nói: “Tôi không cho phép cô nhắc đến cái tên ấy. Cô nói đúng, trên thế giới này tôi chỉ yêu duy nhất có một người. Người đó chính là La Tấm Tuyết.”
“Trong mắt anh tôi chỉ là vật thế thân cho La Tấm Tuyết thôi phải không?”
“Không sai,cô chính là vật thế thân cho cô ấy, vì thế tôi phải mang cô theo.Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi lập tức nhớ đến cô ấy, bởi vì tôi quá yêu cô ấy.” Giọng nói anh ta bỗng trở nên dữ dội. “Thế nhưng cô ấy đã bỏ tôi. Cô ấy biết được bí mật của tôi. Cô ấy không tha cho tôi vì thế cô ấy đã ra đi một mình. Là gã lái taxi đó đã giết chết cô ấy. Còn cô bây giờ cũng lại muốn bỏ tôi mà đi. Thậm chí cô còn yêu gã ta. Thật không dám tin, 2 người vợ của tôi đều bị thằng lái taxi chết tiệt đó cướp mất. Tôi có đến cả trăm lý do để giết hắn ta.”
Nói xong, Chu Tử Toàn ra khỏi căn phòng nhỏ. Anh khóa cửa lại từ phía bên ngoài, sau đó nói với Dung Nhan qua cánh cửa: “Tôi biết cô mệt rồi, nghỉ ngơi đi nhé. Khoảng mười mấy tiếng nữa, chúng ta sẽ lên đường.”
 
14h20’. Bệnh viện nào cũng có một mùi giống hệt nhau nhưng Diệp Tiêu vẫn không thể nào quen được với cái mùi ấy.Thêm vào đó là cơn mưa đang rào rào trút nước ngoài kia càng làm cho không khí thêm ẩm ướt. Tiếng bước chân vội vã của các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu cứ vang lên bên tai anh khiến cho tâm trí anh càng thêm hỗn loạn.
Đã 2h đồng hồ trôi qua, Mã Đạt vẫn đang được cấp cứu. Huyết áp của anh dường như đã tụt xuống 0, đồng tử giãn to, mạch đập yếu, hơi thở và nhịp tim đều xuống đến mức thấp nhất của việc duy trì sự sống. Anh đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện này cũng đến, các thiết bị y tế đều được mang đến vây quanh giường Mã Đạt. Trên người anh lúc này cắm đầy các loại ống. Viên đạn xuyên qua ngực anh vẫn chưa được lấy ra. Do mất quá nhiều máu, Mã Đạt đã được truyền máu 1 lần nhưng có vẻ vẫn phải truyền thêm một lần nữa.
Diệp Tiêu không dám làm phiền việc cấp cứu của bác sỹ nên anh ngồi một mình trên chiếc ghế dài ngoài cửa phòng cấp cứu đợi điện thoại của Trịnh Trọng. 2 tiếng trước đây, anh đã đội mưa cõng Mã Đạt đang hấp hối rời khỏi nhà thờ đạo Chính giáo trong nghĩa trang, rồi lái xe đưa Mã Đạt đến bệnh viện gần nhất. Bây giờ, Diệp Tiêu đã kiệt sức còn quần áo trên người anh thì đã ướt sũng. Anh ngại không dám cởi áo trong bệnh viện nên chỉ có thể rót cho mình một cốc nước nóng uống vào làm xua đi cơn giá lạnh trong người.
“Cầu cho anh ta sống.”
Diệp Tiêu thầm cầu nguyện. Bỗng nhiên chuông điện thoại của anh reo vang. Anh đoán chắc là điện thoại của Trịnh Trọng, anh nói: “Trịnh Trọng à?”
Nhưng đầu dây bên kia không phải là Trịnh Trọng mà là một đồng chí khác trong cục. anh ta nói: “Diệp Tiêu, 10 phút trước có người gọi điện đến cục báo là 10h30’ sáng nay ở quán café gần nhà thờ Thiên Chúa giáo đã nhìn thấy nghi phạm Mã Đạt và Dung Nhan đang bị truy nã. Họ đã ăn sáng ở đó và hình như còn vừa ăn vừa bàn chuyện gì đó rất quan trọng. Khoảng 11h, họ lên taxi đi mất. Người gọi điện báo là người trực tiếp nhìn thấy họ, chủ quán café kia. Sáng nay anh ta đã nhìn thấy ảnh của Mã Đạt và Dung Nhan trên tivi nhưng lúc đầu ah ta không dám chắc chắn lắm, do dự một lúc mãi đến bây giờ mới gọi điện báo cho cảnh sát.”
“Cám ơn anh. Tôi đã tìm thấy Mã Đạt rồi, anh ta bị bắn trọng thương đang được cấp cứu ở bệnh viện. Các anh mau cho vài người qua đây nhé. Tôi ở bệnh viện đợi các anh.”
Sau đó anh đọc địa chỉ bệnh viện cho anh bạn đồng nghiệp và kết thúc cuộc điện thoại.
Diệp Tiêu đã rõ, Mã Đạt và Dung Nhan đúng là đi cùng với nhau, sáng nay họ còn ngồi ăn với nhau. Việc lên xe lúc 11h rõ ràng là đi đến nhà thờ ở nghĩa trang người Nga Kiều. 1 tiếng sau đó, Diệp Tiêu  lần theo bản đồ đến được đó, phát hiện ra Mã Đạt đang bị thương còn Dung Nhan thì chẳng hề thấy bóng dáng đâu.
Cô ta ở đâu nhỉ? Cô ta còn sống hay đã chết rồi? Ai là người bắn Mã Đạt? Các câu hỏi cứ theo nhau ùa đến khiến cho đầu Diệp Tiêu nặng trĩu. Bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên. Lần này anh cẩn thận hơn nói: “Alo, tôi Diệp Tiêu nghe, cho hỏi ai đấy?”
“Tớ là Trịnh Trọng đây mà.”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng Trịnh Trọng, Diệp Tiêu thở phào và nói vội: “Tra được ra chưa?”
“Lần này tớ đã tra rõ hết rồi. Lời khai tối qua của Trương Đại Hứa không sai tí nào, những gì ông ta nói đều là sự thực.”
“Tớ nghĩ đây là khả năng duy nhất.” Diệp Tiêu gật đầu, ngay lập tức anh nghĩ đến một khả năng đã bị bỏ qua.
“Diệp Tiêu, có thể ngay từ lúc ban đầu chúng ta đã nhầm.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Nhưng tớ vẫn chưa nói xong, ý của tớ là...”
Không đợi Trịnh Trọng nói hết, Diệp Tiêu đã lập tức nói chen vào: “Chu Tử Toàn vẫn còn sống.”
 
14h40’. Người đã được lau sạch, chỉ có tóc là vẫn còn ướt. Mấy sợi tóc tơ dính chặt vào trán càng làm cho cô hấp dẫn hơn. Cô ngồi quỳ trên chiếc giường nhỏ, tựa vào bệ cửa sổ ở cạnh giường. Cửa sổ rất nhỏ, lại còn thêm các song sắt. Trông chẳng khác gì 1 phòng giam trong nhà tù.
Dung Nhan hiểu rằng cô đã bị chính chồng mình giam cầm. Tính mạng cô nằm trong tay của Chu Tử Toàn.Cơn ác mộng giờ đây đã thành sự thực. Còn Mã Đạt vô tội đã trở thành vật hy sinh cho cái âm mưu đen tối này. Dung Nhan tự hỏi chính mình: Mã Đạt đã chết chưa? Cô không dám nghĩ tiếp nữa, đến ngay bản thân mình cô còn không cứu nỗi thì cô làm sao có thể cứu được người mà cô yêu thương.
Cô tuyệt vọng giơ tay ra nắm chặt lấy chiếc lan can cửa sổ lạnh ngắt, cô nhìn qua lớp cửa kính ra ngoài cửa sổ. Căn nhà này đứng kiên cố trên chiếc đê biển, ngoài cửa sổ lúc này là biển đen một màu. Sóng biển cứ vỗ đều vào đê không mệt mỏi, phát ra tiếng ầm ầm nghe rất đáng sợ. Trời vẫn mưa rất to, nước mưa hắt vào cửa sổ, tạo lại vết những giọt mưa trên cửa kính.
Nhìn ra phía đại dương mênh mông, thời gian dường như theo những dòng nước mưa quay ngược trở lại. Dung Nhan dần dần chìm vào trong chuyến du ngoạn trở về quá khứ. Thực ra đó là một cơn ác mộng đã gõ cửa nhà cô từ lâu.
Một tháng trước, vào một đêm khuya như mọi lần, cô một mình lên giường đi ngủ. Cô chẳng bao giờ quan tâm đến việc cồng mình có về nhà hay không bởi vì họ đã sớm mỗi người một phận. Đột nhiên một tiếng chó sủa dữ dội làm cô tỉnh giấc. Đó là tiếng sủa của con chó săn loại nhỏ mà chồng cô nuôi. Chỉ khi gặp phải người lạ nó mới sủa dữ dội đến thế. Sự cảnh báo của con chó khiến cô thấy sợ hãi, cô lo lắng không biết có phải là trộm vào nhà không. Cô lò dò đứng dậy mở cửa phòng nhưng người mà cô nhìn thấy lại chính là chồng cô. Cô nhận thấy ánh mắt chồng cô hôm nay nhìn rất khác lạ, cứ như đang nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật đã mất đi rồi lại tìm thấy vậy. Ánh mắt đó khiến cô cảm thấy rất kì lạ, còn con chó nhỏ kia vẫn đang điên cuồng sủa loạn lên với anh, như thế nó bỗng nhiên không còn nhận ra chính chủ nhân của mình. Người chồng sau khi nhìn thấy cô thì không nói câu nào mà bỏ đi. Anh cũng không trở về phòng để ngủ như thường lệ mà xuống phòng khách để ngủ. Còn con chó vẫn tiếp tục sủa suốt đêm. Đêm đó cô không hề chợp mắt.
Ngày hôm sau, cô bắt đầu cảm thấy chồng mình có quá nhiều thay đổi. Trước tiên là chồng cô không hề nói câu nào với cô. Mặc dù bình thường họ vốn dĩ chẳng nói câu nào với nhau nhiều, hai bên đều vô cùng lạnh lùng nhưng chưa bao giờ xảy ra việc không nói với nhau một lời nào. Thi thoảng nghe thấy tiếng của anh ta mấy lần nhưng cô đều cảm thấy tiếng của anh đặc biệt ồm, hơn nữa lại còn nói rất nặng những âm mũi, nghe giống như bị cảm cúm vậy. Anh lập tức thừa nhận, dùng cái giọng ồm ồm, nghèn nghẹt kia để nói là anh bị cảm cúm, đã đi bệnh viện khám vài lần nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Cũng với cái lý do ấy, anh nói không thể lây bệnh cúm sang cho vợ mình nên anh không ngủ trong phòng ngủ nữa, tối nào anh cũng ngủ ở phòng khách tầng dưới.
Cứ như thế, 20 ngày đã trôi qua, Dung Nhan càng ngày càng cảm thấy kì lạ. Mỗi sáng anh đã ra khỏi nhà vào lúc 6h và đến hơn 10h tới mới về nhà. 2 ngày cuối tuần anh cũng chủ yếu ở bên ngoài. Trong 20 ngày đó, Dung Nhan và chồng cô không ăn cùng nhau một bữa cơm nào. Hơn nữa rất nhiều thói quen sinh hoạt của anh cũng đã thay đổi, có lần nửa đêm cô thấy anh hút thuốc trong phòng làm việc riêng ở nhà, nhưng Chu Tử Toàn chưa bao giờ hút thuốc. lại còn có vài lần, cô bừng tỉnh sau những cơn ác mộng, bỗng cô phát hiện thấy anh đang đứng bên cạnh giường lặng lẽ ngắm nhìn cô với một ánh mắt đặc biệt mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy, sau đó anh lại khẽ đi ra, không nói câu nào. Mọi thứ đều khiến cho Dung Nhan cảm thấy bất an. Cô cảm thấy hình như có 1 âm mưu nào đó đang bao trùm lên người chồng của mình.
Nhưng điều làm Dung Nhan cảm thấy lạ nhất chính là con chó mà Chu Tử Toàn tự tay nuôi nấng lạ phản ứng lại với chủ của nó một cách bất thường. Mỗi lần anh về nhà nó đều sủa điên cuồng, thậm chí có vài lần còn tấn công anh. Kết quả là sau 2 tuần, vào một buổi sáng sớm, anh đổ một gói thuốc độc vào trong thức ăn của nó và thế là con chó trung thành đã bị đầu độc chết. Sau khi phát hiện ra con chó đã bị đầu độc chết, cô vô cùng kinh ngạc. Cô không dám tin Chu Tử Toàn lại đầu độc chết con chó mà mình vốn rât thương yêu. Con chó trung thành với anh, mà Chu Tử Toàn cũng hết mực yêu thương nó. Đã từng có lần nó bị bệnh nặng, Chu Tử Toàn mang con vật cưng của mình đến bệnh viện, ở đó với nó cả một ngày một đêm để tiến hành ca mổ. Lần đó anh tiêu đến hơn 10,000 tệ. Dung Nhan có thể dám chắc Chu Tử Toàn sẽ khogn6 bao giờ giết chết con chó này, vậy thì…người đàn ông đang sống bên cạnh cô bây giờ là ai?
Dung Nhan đắm chìm trong suy nghĩ và nỗi lo sợ. Cuối cùng vào một đêm, nữ nhà văn viết truyện trinh thám đã nghĩ đến một câu chuyện trong bộ truyện trinh thám của phương Tây mà cô từng đọc…mượn xác nhập hồn.