CHƯƠNG 26
85

    
húng tôi chỉ phải trèo xuống hai tầng, nhưng không dễ chút nào. Cả hai đều lâu không thực hành, chúng tôi lôi theo vài công cụ nặng và chúng tôi phải cực kỳ cẩn thận không đu người quá xa sang hai bên.
  Lắp trên bề mặt tòa nhà là máy quay giám sát truyền hình mạch kín. Nhờ bản đồ, tôi biết chính xác nơi chúng được lắp. Tôi cũng biết đặc tả máy quay, kích cỡ ống kính, phạm vi quay và những điều tương tự.
  Nói cách khác, tôi biết điểm mù ở đâu.
  Và chúng tôi trèo xuống qua một điểm mù. Tôi không lo nhân viên an ninh của tòa nhà thấy chúng tôi trèo xuống bên ngoài tòa nhà, vì họ đều nghĩ có người lau cửa sổ đến vào sáng sớm. Điều tôi lo là nếu có nguời nhìn lên, họ sẽ nhận ra chúng tôi không lau cái cửa sổ nào cả. Họ sẽ thấy chúng tôi đang hạ thấp mình dần dần, xuống đến tầng Năm. Họ sẽ thấy chúng tôi thậm chí còn không ở trước cửa sổ nữa.
  Chúng tôi đang đung đưa trước một cửa thông hơi.
  Miễn là chúng tôi không đu sang hai bên quá xa, chúng tôi sẽ thoát khỏi tầm máy quay. Đấy là điều quan trọng.
  Chống chân vào một cái gờ, chúng tôi lấy dụng cụ điện ra và bắt đầu xử lý những con bu lông đầu lục giác. Chúng được vít rất chắc, qua sắt và vào bê tông, và chúng rất nhiều. Seth và tôi im lặng làm, mồ hôi đầm đìa xuống mặt. Có thể có người đi qua, nhân viên an ninh gì đó, thấy chúng tôi đang tháo bu lông giữ cửa thông hơi và tự hỏi chúng tôi đang làm gì. Người lau cửa sổ làm việc với cây gạt nước và xô chậu, chứ không phải với cờ lê tác động không dây Milwaukee.
  Nhưng vào giờ này buổi sáng, không có nhiều người đi qua. Ai vô tình nhìn lên chắc cũng sẽ đoán chúng tôi đang bảo trì tòa nhà định kỳ.
  Hoặc ít ra là tôi hy vọng như vậy.
  Phải mất tới mười lăm phút chúng tôi mới tháo lỏng và bỏ hết bu lông. Vài chiếc bị gỉ kẹt cứng và phải dùng bình xịt chống gỉ WD-40.
  Rồi theo tôi ra hiệu, Seth nới lỏng bu lông cuối cùng, và chúng tôi đều cẩn thận nhấc cửa thông hơi ra khỏi mặt sắt của tòa nhà. Nó siêu nặng, ít nhất phải cần tới hai người. Chúng tôi phải nắm cạnh sắc - may thay tôi mang theo găng tay, mỗi người một cặp tốt - và đặt nghiêng nó dựa vào gờ cửa sổ. Rồi Seth nắm phên sắt làm đòn bẩy và xoay xở đu chân vào phòng. Cậu ta rơi xuống sàn phòng thiết bị máy móc với tiếng làu bàu.
  “Đến lượt mày,” Seth nói. “Cẩn thận.”
  Tôi vớ lấy cạnh cửa rồi đu chân vào ống thông hơi và rơi xuống sàn, vội vã nhìn quanh.
  Phòng máy đầy ắp thiết bị to lớn, chạy ầm ầm, hầu như tối đen, chỉ có chút ánh sáng le lói nhờ đèn pha trên mái. Trong này chứa đủ loại đồ của hệ thống sưởi, thông gió, điều hòa không khí - từ máy bơm nhiệt, quạt ly tâm, máy làm lạnh và máy nén lớn, đến các thiết bị lọc khí và điều hòa khác.
  Chúng tôi đứng đó trong bộ trang bị, vẫn nối với mấy sợi dây kép giờ đang đung đưa qua ống thông hơi. Rồi chúng tôi mở thắt lưng trang bị và thả dây.
  Giờ bộ đồ nghề lủng lẳng giữa không trung. Dĩ nhiên chúng tôi không thể cứ bỏ chúng ngoài đó, mà đã gắn chúng vào cái tời điện trên tầng mái. Seth lôi ra một cái điều khiển nho nhỏ màu đen để mở cửa nhà để xe, rồi bấm nút. Tiếng ro ro, ken két vang lên từ xa, và bộ đồ nghề cùng dây thừng bắt đầu được cái tời điện chầm chậm kéo lên.
  “Hy vọng chúng ta lấy lại được chúng khi cần,” Seth nói, nhưng tôi khó lắm mới nghe được tiếng cậu ta qua những tiếng động gầm rú trong phòng.
  Tôi không thể không nghĩ rằng với Seth tất cả chuyện này chỉ hơn một trò chơi chút xíu. Nếu cậu ta bị bắt, chẳng phải chuyện gì quá lớn. Seth sẽ ổn thôi. Tôi mới là kẻ ngập sâu trong phân.
  Giờ chúng tôi kéo cửa thông hơi vào chặt tới mức từ bên ngoài sẽ thấy như nó vẫn ở đúng chỗ. Rồi tôi lấy ra một đoạn dây có vỏ bọc lõi dài, luồn nó qua tay cầm rồi vòng quanh một ống nước thẳng để giữ cái cửa.
  Phòng lại tối đen, nên tôi lấy đèn pin Mag-Lite ra bật lên. Tôi đi tới cái cửa sắt trông nặng nề và thử xoay tay nắm cửa.
  Nó mở ra. Tôi vốn đã biết cửa phòng máy móc không được khóa từ bên trong, để chắc chắn không ai mắc kẹt, nhưng tôi vẫn thấy nhẹ người rằng chúng tôi có thể ra khỏi đó.
  Trong lúc ấy, Seth lấy một cặp máy bộ đàm Motorola Talkabout, trao cho tôi một chiếc, rồi lấy từ trong bao đeo nhựa chiếc điện đàm sóng ngắn nhỏ màu đen, loại máy quét ba trăm kênh của cảnh sát.
  “Mày nhớ tần số an ninh không? Bốn trăm UHF gì đó hả?”
  Tôi lấy cuốn sổ tay gáy xoắn nhỏ ra khỏi túi áo ngực và đọc tần số. Seth gõ vào còn tôi mở bản đồ tầng ra nghiên cứu đường đi.
  Giờ tôi còn căng thẳng hơn lúc trèo xuống bên ngoài tòa nhà. Chúng tôi có kế hoạch chắc chắn, nhưng biết bao nhiêu điều có thể xảy ra.
  Ví dụ như có thể có người quanh đây, thậm chí dù sớm thế này. AURORA là chương trình ưu tiên số một của Trion, mà hạn cuối chỉ còn hai ngày nữa. Thời gian làm việc của kỹ sư kỳ quặc lắm. Năm giờ sáng, chắc không có người quanh đây, nhưng ai mà biết được. Tốt nhất cứ mặc đồ của người lau cửa kính, mang theo xô và cần gạt nước - tất cả lao công đều chẳng khác gì vô hình. Khó xảy ra trường hợp ai đó dừng lại hỏi tôi đang làm gì ở đây.
  Nhưng còn có một khả năng kinh khủng là tôi sẽ va phải ai đó biết mình. Trion có mười nghìn nhân viên, và tôi đã gặp, không biết nữa, năm mươi người gì đó, nên khả năng cao tôi sẽ không gặp ai biết mình. Không phải vào năm giờ sáng thế này. Dù vậy... nên tôi vẫn mang theo cái mũ vàng cứng, dù người lau cửa kính thực ra chẳng bao giờ đội nó cả, ấn xuống đầu và đeo một cặp kính an toàn lên.
  Một khi rời khỏi căn phòng tối tăm nhỏ bé này, tôi sẽ phải đi cả trăm mét trên hành lang với máy quay an ninh quét suốt dọc đường. Dĩ nhiên rồi, có vài tay nhân viên an ninh trực trung tâm điều hành dưới tầng hầm, nhưng họ phải nhìn vài chục cái màn hình, và họ cũng có thể đang xem ti vi, uống cà phê và tán phét với nhau. Tôi không nghĩ có người để ý nhiều tới mình.
  Cho tới khi tôi đến Cơ sở Bảo mật C, nơi an ninh chắc chắn gắt gao hơn.
  “Được rồi,” Seth nói, nhìn màn hình số của máy quét cảnh sát. “Tao vừa nghe thấy ‘An ninh Trion’ và cái Trion gì đó nữa.”
  “Được,” tôi nói. “Cứ nghe đi nhé, và báo cho tao nếu có gì tao cần biết.”
  “Mày nghĩ mày mất bao lâu?”
  Tôi nín thở. “Khoảng mười phút. Có thể nửa tiếng. Tùy thuộc tình hình.”
  “Cẩn thận nhé, Cas.”
  Tôi gật đầu.
  “Đợi đã, này.” Seth thấy một cái xô lau dọn màu vàng lớn có bánh lăn trong góc, đẩy nó ra chỗ tôi. “Mang cái này theo.”
  “Ý hay.” Tôi nhìn người bạn thân thiết của mình một lúc, muốn nói gì đó như “Chúc tao may mắn đi”, nhưng rồi lại nghĩ như thế nghe căng thẳng và ủy mị quá. Thay vì thế, tôi đưa ngón tay cái lên, ra vẻ tôi điềm tĩnh với chuyện này. “Gặp lại mày ở đây nhé,” tôi nói.
  “Này, đừng quên bật đồ của mày lên,” Seth bảo, chỉ máy bộ đàm.
  Tôi lắc đầu trước sự đãng trí của mình và cười.
  Chầm chậm mở cửa, tôi nhìn ra, không thấy ai tới, tôi bước vào hành lang và đóng cửa lại sau lưng.

86
Phía trước tôi mười lăm mét, một chiếc máy quay an ninh lắp cao trên tường sát trần, ánh đèn đỏ tí xíu nhấp nháy.
  Wyatt nói tôi là một diễn viên cừ khôi, và giờ tôi thật sự cần như thế. Tôi phải tỏ ra hững hờ, hơi buồn chán, bận rộn và trên hết, không căng thẳng. Cũng phải diễn một chút.
  Cứ xem Kênh Thời Tiết hay bất cứ kênh nào đang bật giờ này đi, tôi thầm thúc bất cứ ai đang ngồi trong Trung tâm Điều hành. Uống cà phê, ăn bánh vòng đi. Cứ nói chuyện về bóng chày hay bóng bầu dục. Đừng chú ý tới kẻ sau tấm màn này.
  Giày lao động kêu nhè nhẹ khi tôi bước xuống hành lang trải thảm, đẩy xô lau dọn.
  Không có ai xung quanh. Nhẹ cả người.
  Không, tôi nghĩ, thực ra sẽ tốt hơn nếu có người đi qua. Gỡ sự chú ý khỏi mình.
  Phải, có lẽ. Nên bằng lòng với những gì mình có thôi. Chỉ mong không ai hỏi tôi đang đi đâu.
  Tôi rẽ vào góc đến một khu làm việc theo khoang rộng lớn. Trừ mấy cái đèn khẩn cấp, chỗ này tối đen.
  Đẩy cái xô qua lối đi giữa các khoang làm việc ra giữa phòng, tôi nhìn thấy còn nhiều máy quay an ninh hơn. Những dấu hiệu trong các lô làm việc, những bức tranh dán kỳ quặc chẳng buồn cười, tất cả đều cho thấy đám kỹ sư làm việc ở đây. Trên giá của một lô đặt con búp bê Lucille Hãy Yêu Em, nhìn tôi đầy ác ý.
  Cứ làm việc của mày đi, tôi tự nhắc mình.
  Ở một bên của khu vực mở này, theo như bản đồ, là hành lang ngắn dẫn thẳng tới nửa đóng kín của tầng nhà. Một ký hiệu trên tường xác nhận điều đó (CƠ SỞ BẢO MẬT C - KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO, và một mũi tên). Tôi gần tới rồi.
  Chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự tính của tôi. Dĩ nhiên, có máy phát hiện chuyển động và máy quay khắp xung quanh cổng vào cơ sở bảo mật.
  Nhưng nếu cuộc gọi tôi thực hiện với bộ phận An ninh ngày hôm trước có kết quả, họ sẽ tắt máy phát hiện chuyển động.
  Dĩ nhiên tôi không thể chắc chắn điều đó được. Tôi sẽ biết trong vài giây nữa, khi tới gần.
  Máy quay gần như chắc chắn sẽ bật, nhưng tôi có kế hoạch cho nó rồi.
  Đột nhiên một âm thanh lớn khiến tôi giật mình, tiếng rung chói tai từ máy bộ đàm.
  “Trời,” tôi lẩm bẩm, tim đập thình thịch.
  “Adam,” giọng Seth vang lên dứt khoát, nghe được cả tiếng thở.
  Tôi bấm nút bên cạnh máy. “Đây.”
  “Chúng ta gặp rắc rối rồi.”
  “Thế là sao?”
  “Quay lại đây.”
  “Tại sao?”
  “Cứ quay mẹ về đây đi.”
  Chết tiệt.
  Tôi quay lại, bỏ thùng lau dọn và bắt đầu chạy cho tới khi nhớ ra mình đang bị theo dõi. Tôi buộc mình chậm lại như đi tản bộ. Chuyện gì có thể xảy ra? Dây thừng làm chúng tôi bị lộ? Cửa ống thông hơi rơi xuống? Hay ai đó mở cửa vào phòng máy và thấy Seth?
  Chuyến quay lại lâu khủng khiếp. Cửa văn phòng bật mở ngay phía trước, và một người trung niên bước ra. Ông ta mặc quần vải polyester dệt kép màu nâu và áo sơ mi ngắn tay vàng, và trông như một kỹ sư máy dòng cũ. Bắt đầu làm rất sớm hoặc đã thức cả đêm. ông ta liếc tôi, rồi nhìn xuống thảm không nói gì.
  Tôi là lao công. Tôi vô hình.
  Vài chục máy quay giám sát đã thu hình tôi, nhưng tôi sẽ không khiến ai chú ý. Tôi là lao công, công nhân bảo dưỡng. Tôi có việc ở đây. Sẽ không ai nhìn tôi tới lần thứ hai.
  Cuối cùng tôi cũng đến được phòng máy. Tôi dừng trước cửa, lắng nghe giọng nói, chuẩn bị chạy nếu buộc phải làm thế, nếu có người đang ở bên trong với Seth, thậm chí dù tôi không muốn bỏ lại cậu ta ở đó. Tôi nghe được tiếng rì rầm nhỏ của máy quét cảnh sát, chỉ có vậy.
  Tôi kéo cửa. Seth đang đứng ngay bên kia phòng, điện đàm sát bên tai.
  Seth tỏ ra hoảng hốt.
  “Chúng ta phải xéo khỏi đây thôi,” cậu ta thì thầm.
  “Sao...”
  “Gã trên mái nhà. Ý tao là tầng bảy. Gã bảo vệ đưa bọn mình lên mái.”
  “Hắn làm sao?”
  “Chắc hắn quay lại mái. Tò mò gì đó. Nhìn xuống, không thấy bọn mình. Thấy dây thừng và đồ nghề, nhưng không có tay lau cửa kính nào cả, thế là hoảng hồn lên. Tao không biết, chắc hắn sợ bọn mình xảy ra chuyện gì đó, ai biết được.”
  “Sao kia?”
  “Nghe này!”
  Từ máy quét cảnh sát vang lên tiếng rin rít, lạo xạo nhiều giọng nói. Tôi chộp được một câu: “Từng tầng một, hết!”
  Rồi: “Đơn vị Bravo, vào đi.”
  “Bravo đây, hết.”
  “Bravo, nghi ngờ có sự xâm phạm trái phép, Cánh D David. Trông như công nhân lau cửa kính - bỏ dụng cụ trên mái, không thấy người đâu. Tôi muốn tìm kiếm từng tầng một trong cả tòa nhà. Đây là Mã Hai. Bravo, người của các anh lo tầng một, hết.”
  “Tuân lệnh.”
  Tôi nhìn Seth. “Tao nghĩ Mã Hai nghĩa là khẩn cấp.”
  “Họ đang tìm kiếm cả tòa nhà,” Seth thì thầm, giọng khó lắm mới nghe được qua tiếng máy chạy ầm ầm. “Chúng ta phải cuốn gói khỏi đây thôi.”
  “Làm như thế nào?” tôi rít lên. “Chúng ta không thả dây xuống được, thậm chí dù chúng vẫn ở chỗ cũ! Và chắc chắn chúng ta không thể qua được cái bẫy người trên tầng này!”
  “Vậy chúng ta sẽ làm như thế nào chứ?”
  Tôi hít sâu, thở ra, cố nghĩ rành mạch. Tôi muốn làm điếu thuốc lá. “Được rồi. Mày tìm một cái máy tính, cái nào cũng được. Đăng nhập vào website của Trion. Tìm trang thủ tục an ninh của công ty, xem các điểm thoát khẩn cấp ở đâu. Thang máy chở hàng, cầu thang phòng hỏa hoạn, gì cũng được. Bất cứ cách nào chúng ta có thể ra được, dù phải nhảy xuống đi nữa.”
  “Tao? Còn mày sẽ làm gì?”
  “Tao sẽ quay lại ngoài đó.”
  “Cái gì? Mày giỡn tao đấy à? Tòa nhà này đầy ứ bảo vệ, đồ ngu!”
  “Chúng không biết nơi chúng ta đứng. Tất cả những gì chúng biết là bọn mình đang ở đâu đó trong Cánh này - và có bảy tầng.”
  “Chúa ơi, Adam!”
  “Tao sẽ không bao giờ có lại cơ hội này nữa,” tôi nói, chạy về phía cửa. Tôi vẫy bộ đàm Motorola Talkabout với Seth. “Bảo tao khi mày tìm thấy đường ra. Tao sẽ vào Cơ sở Bảo mật C. Tao sẽ lấy được thứ chúng ta muốn có.”

87
Đừng chạy.
  Tôi phải liên tục tự nhắc mình như vậy. Bình tĩnh đi. Tôi đi xuống hành lang, cố tỏ ra điềm tĩnh trong khi đầu sắp sửa nổ tung. Đừng nhìn vào máy quay.
  Tôi đi được nửa đường tới khu làm việc theo lô rộng lớn thì máy bộ đàm tít lên, hai tiếng ngắn.
  “Sao?”
  “Nghe này, trời ạ. Nó hỏi tao mã. Màn hình đăng nhập.”
  “Ôi, chó thật, đúng rồi, dĩ nhiên.”
  “Muốn tao dùng tên mày đăng nhập không?”
  “Ôi trời, không. Dùng...” Tôi lôi cuốn sổ gáy xoắn nhỏ ra. “Dùng tên CPierson.” Tôi vừa đi vừa đánh vần cho Seth.
  “Mật khẩu? Có mật khẩu không?”
  “MJ hai mươi ba” tôi đọc. “Tao đoán đó là Michael Jordan.”
  “Ồ phải. Hai mươi ba là số áo của Jordan. Bộ thằng này chơi bóng rổ khá lắm hay sao vậy?”
  Tại sao Seth lại lảm nhảm như thế? Cậu ta hẳn đang sợ chết khiếp.
  “Không,” tôi lơ đãng vừa nói vừa bước vào khu làm việc theo lô. Tôi cởi mũ cứng màu vàng và kính an toàn ra, vì tôi không cần tới chúng nữa, rồi nhét xuống dưới một cái bàn tôi đi ngang qua. “Chỉ kiêu ngạo thôi, như Jordan. Cả hai đều nghĩ mình giỏi nhất. Và chỉ có một người đúng.”
  “Xong, tao vào được rồi,” Seth nói. “Mày bảo trang an ninh hả?”
  “Thủ tục an ninh công ty. Xem mày tìm được gì về sân bốc dỡ hàng, liệu chúng ta xuống đó dùng thang máy chở hàng được không. Có lẽ đó là lối thoát tốt nhất. Tao phải đi đây.”
  “Nhanh lên,” Seth nói.
  Thẳng phía trước tôi là cánh cửa sắt sơn màu xám trên có cửa sổ nhỏ hình thoi được gia cố bằng lưới. Một tấm biển trên cửa ghi CHỈ NGƯỜI CÓ THẨM QUYỀN.
  Tôi chầm chậm tiến đến cửa theo một góc chếch và nhìn qua cửa sổ. Phía bên kia là một phòng đợi nhỏ, trông rất công nghiệp, sàn bê tông. Tôi đếm thấy hai máy quay truyền hình mạch kín lắp cao trên tường gần trần, ánh đèn đỏ nhấp nháy. Chúng đang bật. Tôi cũng thấy những cục trắng nhỏ trong mỗi góc phòng: đó là máy phát hiện chuyển động hồng ngoại tĩnh.
  Nhưng đèn LED trên máy phát hiện chuyển động không sáng. Tôi không dám chắc, nhưng dường như chúng đều tắt cả. Có lẽ bộ phận An ninh thực sự đã ngắt chúng đi vài giờ.
  Một tay tôi cầm kẹp giấy, cố ra vẻ như một nhân viên, như tôi đang làm theo chỉ dẫn được in sẵn. Tay kia tôi thử nắm cửa. Nó bị khóa. Lắp trên tường bên trái khung cửa là cảm biến tiệm cận màu xám, cùng loại vẫn thấy khắp tòa nhà. Liệu thẻ của Alana mở được nó không? Tôi lấy bản sao thẻ của Alana ra, vẫy nó trước cảm biến, cầu mong đèn đỏ chuyển thành xanh.
  Và tôi nghe thấy một giọng nói.
  “Này! Anh kia!”
  Tôi chậm chạp quay lại. Một nhân viên bảo vệ Trion đang chạy về phía tôi, một bảo vệ khác chậm chân theo sau.
  “Đứng yên!” người đầu tiên hét lên.
  Mẹ kiếp. Tim tôi như bắn lên.
  Bị bắt rồi.
  Giờ thì sao, Adam?
  Tôi nhìn bọn bảo vệ, biểu cảm chuyển từ giật mình sang ngạo mạn. Tôi hít một hơi. Bằng giọng khẽ khàng, tôi nói, “Các anh tìm thấy hắn chưa?”
  “Hả?” tay bảo vệ đầu tiên thốt lên, chạy chậm đi rồi dừng lại.
  “Kẻ xâm nhập chết tiệt của các anh đó!” tôi nói, cao giọng hơn. “Chuông báo động đổ từ tận năm phút trước, và các anh vẫn chạy loanh quanh như những thằng ngốc tự gãi mông mình!” Mày làm được, tôi nói với mình. Đây là điều mày làm.
  “Anh nói gì?” tay bảo vệ thứ hai hỏi. Cả hai đều sững người, ngơ ngác nhìn tôi.
  “Bọn ngốc các anh có biết điểm bị đột nhập vào ở đâu không?” Tôi mắng bọn họ như một hạ sĩ quan huấn luyện, dạy dỗ họ cho nên cơm nên cháo. “Các anh nghĩ chúng tôi sẽ dễ dàng hơn với các anh ư, vì Chúa, các anh phải kiểm tra vòng ngoài, đó là điều đầu tiên cần làm. Trang hai mươi ba trong cuốn hướng dẫn chết tiệt! Các anh làm thế thì đã tìm được cửa ống thông hơi bị tháo ra.”
  “Cửa ống thông hơi?” người đầu tiên hỏi.
  “Chúng tôi có phải phun sơn phản quang Day Glo lên đường vào nữa không? Hay chúng tôi lẽ ra phải trao cho các anh giấy mời đặc biệt tới cuộc kiểm tra an ninh Bendix bất ngờ đây? Chúng tôi đã làm cuộc diễn tập này ở ba tòa nhà vào tuần trước, và các anh là nhóm nghiệp dư tệ nhất tôi từng thấy.” Tôi lấy kẹp giấy và bút nối với nó ra rồi bắt đầu viết. “Được rồi, tôi muốn tên và số thẻ. Anh!” Hai tay bảo vệ bắt đầu rút lui, chầm chậm lùi lại. “Quay lại đây ngay! Các anh nghĩ bộ phận An ninh Tập đoàn cũng như hàng bánh Krispy Kremes sao? Tôi hứa với các anh là đầu rồi sẽ rơi đó, khi chúng tôi nộp báo cáo.”
  “McNamara,” tay bảo vệ thứ hai miễn cưỡng nói.
  “Valenti,” tay thứ nhất tiếp lời.
  Tôi ghi tên họ. “Số thẻ? Ôi dào, trời ạ, này - một người mở cái cửa chết tiệt này ra, rồi cả hai anh biến khỏi đây đi.”
  Người đầu tiên tiến đến máy đọc thẻ, vẫy thẻ trước nó. Một tiếng cách vang lên và đèn chuyển sang màu xanh.
  Tôi lắc đầu khó chịu rồi mở cửa ra. Hai tay bảo vệ quay đi và đều đều bước dọc hành lang. Tôi nghe thấy một người rầu rĩ bảo người kia, “Tôi sẽ kiểm tra lại với Đội ngay bây giờ. Tôi không thích chuyện này chút nào.”
  Tim tôi đập to tới mức hẳn phải phát ra tiếng. Tôi đã nói dối qua được vụ đó, nhưng tôi biết cũng chỉ đổi được cho mình vài phút mà thôi. Bảo vệ sẽ liên lạc với đội bằng điện đàm và lập tức phát hiện sự thật - không có cuộc “kiểm tra an ninh đột xuất” nào đang diễn ra. Rồi họ sẽ quay lại dữ dội hơn.
  Tôi nhìn máy phát hiện chuyển động lắp cao trên tường khu hành lang nhỏ này, đợi xem đèn có chớp không, nhưng nó không chớp.
  Khi máy phát hiện chuyển động bật, chúng sẽ khởi động máy quay, xoay về hướng có bất kỳ vật thể nào di động.
  Nhưng máy phát hiện chuyển động tắt. Cũng có nghĩa là máy quay đứng yên, không di chuyển được.
  Buồn cười thật. Meacham và người của hắn đã luyện cho tôi đánh bại những hệ thống an ninh còn phức tạp hơn thế này. Có lẽ Meacham nói đúng - quên phim ảnh đi, trong đời thực, an ninh ở các tập đoàn luôn luôn có khuynh hướng thô sơ một chút.
  Giờ tôi có thể vào được khu hành lang nhỏ mà cái máy quay cũng chẳng phát hiện ra, nó chiếu xuống cánh cửa dẫn thẳng vào Cơ sở Bảo mật C. Tôi bước vài bước thăm dò vào phòng, áp sát lưng vào tường. Tôi chầm chậm rón rén tiến tới một chiếc máy quay từ phía sau. Tôi biết mình ở trong điểm mù của nó. Nó không thể thấy tôi.
  Và rồi máy bộ đàm bíp bíp kêu.
  “Ra khỏi đó đi!” giọng Seth rít lên. “Tất cả mọi người đã được ra lệnh lên tầng năm, tao vừa nghe được thế!”
  “Tao - tao không thể, tao gần tới rồi!” tôi hét lên đáp lại.
  “Đi ngay! Chúa ơi, biến khỏi đó đi!”
  “Không - tao không thể! Chưa xong!”
  “Cassidy...”
  “Seth, nghe tao này. Mày phải biến khỏi đây - cầu thang, thang máy chở hàng, gì cũng được. Đợi tao trong xe tải ở bên ngoài.”
  “Cassidy...”
  “Đi đi!” tôi hét lên và tắt bộ đàm.
  Một chuỗi âm thanh khiến tôi điếng người - tiếng hoét hoét máy móc khàn khàn vang lên từ còi báo động đâu đó rất gần.
  Giờ thì sao? Tôi không thể dừng lại đây, chỉ cách cửa vào Dự án AURORA vài bước chân! Không phải khi đến gần thế này!
  Tôi phải đi tiếp.
  Còi báo động tiếp tục kêu, hoét, hoét, đinh tai nhức óc, như còi hiệu không lực oanh tạc.
  Tôi lôi chai phun ra khỏi bộ đồ bảo hộ lao động - chai dầu ăn kiểu bình phun hiệu Pam - rồi nhảy tới máy quay và phun lên ống kính. Tôi thấy dầu ăn nhớp nháp trên mặt kính. Xong.
  Chuông báo động réo om sòm.
  Giờ máy quay coi như mù, thị giác của nó đã bị đánh bại - nhưng không phải theo cách chắc chắn sẽ gây chú ý. Ai theo dõi màn hình sẽ thấy hình ảnh đột nhiên mờ đi. Có thể họ sẽ đổ lỗi cho vụ nâng cấp dây mạng đã được báo trước. Hình ảnh mờ đi có thể không thu hút chú ý nhiều lắm giữa hàng đống màn hình. Dù sao đó cũng là dự kiến.
  Nhưng giờ kế hoạch cẩn thận đó hầu như vô dụng rồi, vì chúng đang tới, tôi nghe thấy tiếng chúng, vẫn những tay bảo vệ tôi vừa lừa gạt?
  Hay người khác? Dĩ nhiên tôi không biết, nhưng chúng đang đến.
  Có tiếng bước chân, la hét, nhưng từ phía xa, chỉ là những mẩu đối thoại chìm đi dưới tiếng còi xé tai.
  Có lẽ tôi vẫn có thể làm được.
  Nếu tôi nhanh chân. Một khi tôi vào được phòng thí nghiệm AURORA, chúng chắc không theo được tôi, hoặc ít nhất cũng không quá dễ dàng. Trừ phi chúng có quyền cao hơn, mà khó như thế được lắm.
  Chúng thậm chí có thể không biết tôi ở trong đấy nữa.
  Đó là nếu như tôi vào được.
  Còn lúc này tôi đi quanh phòng, tránh tầm của máy quay cho tới khi tới được máy quay khác. Đứng trong điểm mù của nó, tôi nhảy lên, phun dầu, trúng ngay ống kính.
  Giờ tụi an ninh không thể thấy tôi trên màn hình, không thấy được tôi định cố làm gì.
  Tôi gần vào được rồi. Vài giây nữa thôi - hy vọng vậy - là tôi sẽ ở trong AURORA.
  Ra ngoài là chuyện khác. Tôi biết trong đó có cầu thang máy chuyển hàng, nó không thể dùng được từ bên ngoài. Liệu thẻ của Alana có khởi động được nó không? Tôi hy vọng là có. Đó là cơ hội duy nhất của tôi.
  Chết tiệt, tôi khó lắm mới nghĩ rành mạch được với tiếng còi xé tai đó, và với những giọng nói cứ to dần lên, những bước chân đến gần hơn. Đầu tôi hoạt động điên cuồng. Liệu nhân viên bảo vệ có biết về sự tồn tại của AURORA không? Bí mật được giữ kín như thế nào? Nếu họ không biết về AURORA, họ có thể sẽ không đoán được tôi hướng tới đâu. Có thể họ chỉ chạy qua hành lang từng tầng tìm kiếm kẻ đột nhập thứ hai một cách hú họa, rời rạc thôi.
  Treo trên tường ngay bên trái cánh cửa sắt sáng bóng là một hộp nhỏ màu be: máy quét vân tay Identix.
  Tôi lấy từ túi trước bộ đồ bảo hộ ra một hộp nhựa trong. Rồi bằng những ngón tay run rẩy, tôi gỡ dải băng có dấu tay cái của Alana lên, các đường vân giữ trong vết bột than chì.
  Tôi ấn nhẹ dải băng lên máy quét, ngay chỗ bình thường sẽ ấn ngón cái, và đợi đèn LED chuyển từ đỏ sang xanh.
  Chẳng có chuyện gì xảy ra.
  Không, làm ơn, xin Chúa, tôi tuyệt vọng nghĩ, đầu rối lên vì kinh hãi, và vì tiếng còi báo động hoét hoét to không chịu nổi. Khiến nó hoạt động đi. Xin Chúa.
  Đèn vẫn bướng bỉnh sáng đỏ.
  Chẳng có chuyện gì xảy ra.
  Meacham đã cho tôi học một buổi dài về cách đánh bại các máy quét sinh trắc học, và tôi thực hành vô khối lần cho tới khi tôi nghĩ mình đã nắm được. Vài máy đọc vân tay khó đối phó hơn, phụ thuộc vào công nghệ được sử dụng. Đây là loại thông thường nhất, với cảm biến quang học bên trong. Và điều tôi vừa làm đúng ra phải thành công trong chín mươi phần trăm trường hợp. Trong chín mươi phần trăm trường hợp trò chết tiệt này thực hiện được!
  Dĩ nhiên, vẫn còn mười phần trăm còn lại, tôi nghĩ, khi nghe tiếng bước chân rầm rập lại gần. Giờ chúng đến gần rồi, tôi biết vậy. Có lẽ chỉ cách vài thước, trong khu làm việc theo lô.
  Mẹ kiếp, không làm được!
  Còn trò gì khác tôi đã được dạy nhỉ?
  Trò gì đó dùng túi nhựa đầy nước... nhưng tôi không mang thứ gì như túi nhựa theo người... Cái gì nhỉ? Dấu tay cũ còn lại trên bề mặt cảm biến như dấu tay trên mặt gương, chất dầu đọng lại của những người đã được chấp thuận. Dấu tay cũ có thể được gợi lên bằng hơi ẩm...
  Phải, nghe như mất trí, nhưng cũng chẳng điên rồ hơn là dùng mẩu băng dính dấu tay. Tôi cúi người, chụm hai bàn tay trên cái cảm biến nhỏ, thở vào nó. Hơi thở phả vào kính, đọng lại ngay lập tức. Nó biến mất sau nháy mắt, nhưng thế là đủ...
  Một tiếng bíp, nghe gần như một tiếng chíp. Âm thanh hạnh phúc.
  Đèn xanh trên cái hộp bật lên.
  Tôi qua rồi. Độ ẩm hơi thở của tôi đã gợi lại một dấu tay cũ.
  Tôi lừa được cảm biến rồi.
  Cửa sắt bóng bẩy dẫn vào Cơ sở Bảo mật C chầm chậm trượt mở cùng lúc cánh cửa còn lại sau lưng tôi mở ra và tôi nghe thấy, “Đứng lại ngay!”
  Và: “Dừng ngay lại đó!”
  Tôi trân trối nhìn không gian mở mênh mông của Cơ sở Bảo mật C, và tôi không tin nổi điều mình thấy. Mắt tôi không hiểu nổi những gì đang hiện ra.
  Tôi hẳn đã nhầm lẫn.
  Đây không thể là nơi đó.
  Tôi đang nhìn khu vực được đánh dấu là Cơ sở Bảo mật C. Tôi mong chờ sẽ thấy thiết bị thí nghiệm và hàng đống kính hiển vi điện tử, những phòng sạch, siêu máy tính và các cuộn cáp sợi quang...
  Thay vì thế, điều tôi thấy là xà sắt trần, sàn xi măng không sơn quét, vôi vữa và rác rưởi xây dựng.
  Một khoảng không rộng lớn, rỗng ruột.
  Chẳng có gì ở đây.
  Dự án AURORA đâu rồi? Tôi đến đúng chỗ, nhưng chẳng có gì ở đây.
  Và rồi một ý nghĩ chợt đến khiến sàn nhà dưới chân tôi như chao đảo: Hay rốt cuộc thực ra chẳng có Dự án AURORA nào cả?
  “Không được cử động một ngón tay!” ai đó hét lên đằng sau tôi.
  Tôi phục tùng.
  Tôi không quay lại đối diện bảo vệ. Tôi đã đông cứng rồi.
  Dù có muốn tôi cũng không thể cử động.

88
Hàm trễ xuống, choáng váng, tôi chậm chạp quay lại và thấy một đám bảo vệ, năm hay sáu tên, trong đó có vài gương mặt quen thuộc. Hai tên là những gã tôi dọa đi, và chúng đã quay lại, đầy tức tối.
  Người bảo vệ, anh chàng da đen từng bắt được tôi trong văn phòng của Nora - tên là gì nhỉ? Gã mê xe Mustang ấy? Hắn đang chĩa súng vào tôi. “Ông - Ông Sommers?” Hắn há hốc miệng.
  Đứng ngay cạnh hắn là Chad, mặc quần bò áo phông trông như thể chỉ vừa quàng vào người vài phút trước, tóc vàng rối bù. Hắn đang cầm điện thoại di động. Tôi biết ngay tại sao hắn ở đây: hắn hẳn đã định đăng nhập, thấy mình đăng nhập sẵn rồi, và vì vậy làm một cuộc gọi...
  “Đó là Cassidy. Gọi Goddard!” Chad rống lên với tay bảo vệ. “Gọi Tổng Giám đốc Điều hành đi!”
  “Không, chúng tôi không làm theo cách đó,” tên bảo vệ nói, trừng mắt nhìn, súng vẫn chĩa vào tôi. “Lùi lại,” hắn hét. Vài tên bảo vệ khác túa sang hai bên. Hắn nói với Chad. “Anh không gọi Tổng Giám đốc Điều hành, trời ạ. Anh gọi Giám đốc An ninh. Rồi ta đợi cớm đến. Đấy là lệnh của tôi.”
  “Gọi Tổng Giám đốc Điều hành đi!” Chad hét lên, vung vẩy điện thoại di động. “Tôi có số nhà riêng của Goddard đây. Tôi không quan tâm giờ là mấy giờ. Tôi muốn Goddard biết thằng Trợ lý Điều hành khốn kiếp này, thằng trộm cắp chết tiệt này đã làm gì!” Hắn bấm vài nút trên điện thoại, đưa lên tai.
  “Thằng khốn,” hắn nói với tôi. “Mày tàn đời rồi.”
  Mất một lúc lâu mới có người trả lời. “Ông Goddard,” Chad nói, giọng trầm cung kính. “Tôi xin lỗi đã gọi ông vào sáng sớm như thế này, nhưng chuyện cực kỳ quan trọng. Tên tôi là Chad Pierson, và tôi làm ở Trion.” Hắn nói thêm vài phút, và dần dần nụ cười ác ý của hắn nhạt đi.
  “Vâng, Tổng Giám đốc,” hắn nói.
  Hắn đẩy điện thoại cho tôi, trông xẹp lép. “Ông ấy bảo muốn nói chuyện với mày.”