Dịch giả: PHƯỚC LỘC
Chương 7
Mã Tông phát hiện ra một ngôi đền đạo Lão vắng vẻ
Một cuộc chiến bạo lực diễn ra tại sân đền

    
hiều hôm đó sau khi rời khỏi văn phòng của Địch công, Mã Tông đã về phòng riêng của mình và thay đổi bề ngoài bản thân bằng vài cách đơn giản.
Anh lột mũ của mình, làm rối tóc và buộc nó bằng một miếng vải bẩn thỉu. Anh mặc vào một cái quần rộng thùng thình và buộc chặt nó vào mắt cá chân bằng một sợi dây rơm. Sau đó anh vắt chiếc áo khoác ngắn lên vai và xỏ vào chân đôi giày cỏ.
Trong bộ trang phục lưu manh này, anh lẻn ra khỏi tòa án bằng cửa hông và lẫn vào đám đông trên đường phố. Anh hài lòng sau khi thấy mọi người nhìn mình và vội vã tránh xa để anh đi qua. Người bán hàng rong nắm chặt hàng hóa trên tay mình khi thấy anh đến gần. Mã Tông tạo cho bộ mặt mình một vẻ cô hồn và trong một lúc anh cảm thấy khá thích thú với bản thân.
Nhưng một lúc sau đó anh nhận ra, tất nhiên, rằng nhiệm vụ mà anh thực hiện không phải dễ dàng như anh đã nghĩ. Anh đã có một bữa ăn tối tệ hại tại một gánh hàng rong dành cho kẻ lang thang trên phố, uống rượu cặn trong một cái nhà tồi tàn và nghe đầy lỗ tai những cuộc cãi vã với nhau chỉ vì vài đồng xu. Tuy nhiên, tất cả những kẻ lang thang trên đường phố đều là bọn trộm cắp vặt và móc túi. Anh nhận ra rằng mình không thuộc vào nhóm nào trong bọn cặn bã tại địa phương, những người đã có tổ chức thành băng nhóm, và biết chính xác những gì đang diễn ra trong thế giới ngầm.
Chỉ sau khi màn đêm buông xuống Mã Tông mới có một đầu mối. Anh đang buộc mình phải nuốt xuống cổ họng cái chất lỏng khủng khiếp được gọi là rượu cặn tại một hàng rong trên phố thì nghe được một phần câu chuyện của hai tên ăn xin, những người đang dùng bữa tối của họ tại đó. Một tên hỏi về nơi tốt để có thể chôm vài bộ quần áo. Tên kia trả lời: “ Những anh bạn tại Đền Đỏ sẽ biết!”
Mã Tông biết rằng bọn tội phạm hạ cấp thường tụ tập quanh một số các ngôi đền đổ nát. Tuy nhiên, hầu hết các ngôi đền đều có các cây cột và cửa sơn màu đỏ, anh không biết làm thế nào để xác định vị trí cụ thể của nó tại đây, một nơi mà anh chỉ vừa mới đến cách đây vài ngày. Anh quyết tâm phải tìm ra nó. Đi bộ đến khu vực chợ gần cổng phía Bắc thành phố, anh tóm chặt lấy một thằng nhóc ăn xin và nói thô lỗ yêu cần dẫn anh tới “Đền Đỏ”. Không thèm trả lời, thằng nhóc dẫn anh đi qua một mê cung những con hẻm nhỏ hẹp, quanh co đến một khu vực hình vuông màu đen. Thừa lúc anh không chú ý, thằng nhóc giựt tay mình ra khỏi tay anh và biến mất.
Mã Tông nhìn thấy cánh cửa lớn của một ngôi đền đạo Lão phía trước, bóng của nó hiện ra mờ nhạt trên nền trời đêm. Bên phải và trái ngôi đền là những bức tường gớm ghiếc của các ngôi biệt thự cũ, bên cạnh đó là những ngôi nhà gỗ xiêu vẹo dựa vào các bức tường đổ nát của nó. Khi ngôi đền còn đang thịnh vượng thì các gian nhà gỗ này là nơi buôn bán phục vụ cho những người mộ đạo, nhưng giờ đây nó đã bị những kẻ sống ngoài vòng pháp luật của thành phố chiếm đoạt làm nơi trú ngụ.
Toàn bộ sân đền tràn ngập rác và rác. Mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi dầu ăn rẻ tiền tỏa ra từ cái bếp tạm bợ mà một lão già đang chiên bánh. Một ngọn đuốc cắm vào kẻ nứt trên tường tỏa ánh sáng chập chờn. Mã Tông phát hiện một nhóm đàn ông ngồi xổm thành vòng tròn đang sát phạt nhau.
Mã Tông buớc tới nhóm đánh bạc này. Một gã đàn ông to béo ở trần với cái bụng khổng lồ đang ngồi trên một bình rượu dựa lưng vào tường. Mái tóc dài và bộ râu rối bù của y dính đầy dầu mỡ và bụi bẩn. Hắn theo dõi cuộc sát phạt với đôi mắt nặng nề và dùng tay trái gãi bụng. Cánh tay phải to như một cột buồm nắm chặt một cây gậy. Ba tên đánh bạc chụm đầu vào nhau đổ xúc  xắc, trong khi đó những kẻ chầu rìa ngồi khuất trong bóng tối.
Mã Tông gặp Trịnh Bá
Mã Tông đứng đó một thời gian xem đổ xúc xắc. Dường như chẳng ai chú ý đến sự có mặt của anh. Anh đang tự hỏi làm thế nào để bắt chuyện thì một tiếng nói vang lên từ gã to lớn đang ngồi trên bình rượu:
- Tôi thích cái áo khoác của bạn đấy, người anh em!
Ngay lập tức Mã Tông nhận ra mình là trung tâm của sự chú ý. Một con bạc bỏ xúc xắc xuống và đứng lên. Hắn ta không cao như Mã Tông nhưng cánh tay trần của hắn cho thấy một sức mạnh dẻo dai, cán một con dao găm ló ra từ thắt lưng của hắn. Hắn ta vừa cười toe toét vừa tiến đến bên phải Mã Tông, hắn dùng tay phải rút con dao ra khỏi thắt lưng và dùng tay trái vuốt ve con dao găm đang cầm. Gã to béo đứng lên phủi quần và với cây gậy trong tay đã đứng chắn trước mặt Mã Tông.
Với cái liếc mắt đểu cáng hắn nói:
- Chào mừng bạn đã đến với Ngôi đền của những người anh em siêu việt. Tôi không ngoa khi nói rằng tinh thần mộ đạo đã thúc đẩy bạn đến đây để cúng dường nơi linh thiêng này vài lễ vật. Tôi xin đảm bảo với bạn, chiếc áo khoác bạn đang cầm trên tay sẽ được đón nhận với lòng biết ơn!
Trong lúc nói chuyện hắn ta chuẩn bị để tấn công.
Trong nháy mắt Mã Tông lập tức nhận ra tình thế nguy hiểm của mình. Đó là cây gậy xấu xí nằm trong tay phải của tên béo trước mặt mình và con dao găm của tên đứng bên phải.
Ngay khi tên béo kết thúc bài phát biểu của mình thì cánh tay trái của Mã Tông đã vung ra. Nắm chặt vai phải của tên béo, anh nhấn ngón tay cái của mình vào huyệt đạo cánh tay đang cầm gậy. Tên béo nắm cổ tay trái của Mã Tông kéo về phía trước với ý định dùng đầu gối thúc vào bụng anh. Cùng lúc đó Mã Tông đã cung tay phải lại và dùng cùi chỏ đánh mạnh vào mặt tên cầm dao găm, hắn ngã ra với một tiếng kêu khàn khàn. Sau đó, với cử động liên tục cánh tay phải của Mã Tông di chuyển về phía trước và tung một cú đấm vào mạng mỡ tên béo. Tên béo buông cổ tay Mã Tông ra và nằm lăn ra đất với tiếng thở hổn hển.
Nhưng tên cầm dao đã từ sau lưng dùng một cánh tay cơ bắp siết chặt cổ họng của Mã Tông. Mã Tông cúi xuống và dùng cằm giữ chặt lấy cổ tay hắn, trong khi dùng tay dò dẫm phía sau. Bàn tay trái của anh chỉ xé được một mảnh y phục của đối thủ nhưng anh đã dùng chân móc vào chân gã kia và xoay người làm cả hai ngã lăn ra đất. Tuy ngã xuống nhưng Mã Tông nằm trên và dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình đè nghiến đối thủ và đã làm vỡ xương chậu tên kia. Mã Tông nhảy lên vừa kịp lúc để tránh con dao găm tên kia đâm ra trong khi hắn lồm cồm bò dậy.
Mã Tông tóm lấy bàn tay cầm dao, xoay người để nó nằm trên vai sau đó cúi người và quăng đối thủ thành một hình vòng cung trong không khí. Hắn đập vào bức tường, ngã xuống làm vỡ một bình rượu rỗng và nằm im.
Mã Tông nhặt con dao găm lên và ném qua bức tường. Anh quay lại nói với những tên trong bóng tối:
- Tôi có thể hơi thô bạo nhưng tôi ghét những kẻ sử dụng dao găm!
Anh được đáp lại bằng những tiếng lẩm bẩm của đám đông.
Tên béo vẫn còn nằm trên mặt đất và nôn mửa, hắn không ngớt nguyền rủa.
Mã Tông nắm râu hắn ta và ném hắn vào tường. Tên béo rơi đánh huỵch vào đó và ngồi xổm dựa lưng vào tường, mắt gườm gườm nhìn Mã Tông. Hắn ta thở hổn hển.
Sau một thời gian tên béo đã hồi phục chút ít, hắn cất giọng khàn khàn:
- Bây giờ, thủ tục chào hỏi đã xong, người anh em có thể nói tên và nghề nghiệp của mình?
- Tên của tôi – Mã Tông tình cờ trả lời – là Tông Bảo và tôi là một người buôn bán trung thực trên đường liên tỉnh. Sáng sớm hôm nay, khi mặt trời vừa mọc tôi đã gặp một thương gia giàu có. Ông ta rất ưa thích hàng hóa của tôi nên đã mua rất nhiều và trả cho tôi 30 lạng bạc. Vì vậy, tôi vội vã đến đây để thắp hương cho các vị thần như là dấu hiệu của lòng biết ơn của tôi.
Đám đông cười ha hả và hỏi Mã Tông đã ăn tối chưa. Khi Mã Tông trả lời là chưa, gã béo hét lên với người chiên bánh dầu, và ngay sau đó bọn họ đã quây quần chung quanh đống lửa và ăn bánh dầu được chiên với tỏi.
Người đàn ông béo xưng tên mình là Trịnh Bá và hãnh diện giới thiệu mình là người cầm đầu của tất cả những tên côn đồ lang thang trong thành phố kiêm cố vấn của bọn Cái bang. Ông và những thuộc hạ đã định cư tại ngôi đền này khoảng hai năm trước đây. Trước đây ngôi đền rất thịnh vượng nhưng vì một lý do gì đó nó đã bị niêm phong bởi chính quyền thành phố và các nhà sư đã bỏ đi. Trịnh Bá nói rằng nơi này là một chỗ đẹp và yên tĩnh, không cách xa trung tâm thành phố.
Mã Tông tâm sự với Trịnh Bá rằng anh đang ở một tình trạng khó khăn. Anh đã giấu 30 lạng bạc ở nơi an toàn, anh muốn chuồn khỏi thành phố càng nhanh càng tốt vì người thương gia bị cướp có thể đi báo quan. Anh không thích thú với ý nghĩ sẽ đi lại trong thành phố với 30 lạng bạc nặng nề trong người. Anh muốn đổi nó thành một món trang sức nhỏ có thể dễ dàng giấu trong người. Anh đang suy nghĩ về vấn đề này.
Trịnh Bá gật đầu và đồng ý với suy nghĩ trên:
- Đúng thế, người anh em, đó là một sự đề phòng khôn ngoan. Nhưng bạc là một mặt hàng có giá trị. Chúng tôi thường sử dụng tiền đồng. Bây giờ nếu trao đổi bạc thành một món gì đó nhỏ hơn nhưng có giá trị tương đương thì chỉ có thể là vàng. Và nói cho anh bạn biết một sự thật, trong đám anh em chúng tôi, vàng chỉ có thể nhìn thấy duy nhất một lần trong cuộc đời, nếu có thể!
Mã Tông đồng ý rằng vàng quả là một kho báu khó tìm, tuy nhiên anh nói thêm là có thể một người ăn xin lụm được vàng rớt ra từ kiệu của một mệnh phụ phu nhân nào đó. “ Tin tức về chuyện may mắn này – anh nói thêm – chắc chắn là một cố vấn của Cái Bang như bạn sẽ sớm nghe được nó!”
Trịnh Bá chậm rãi gãi bụng của mình và đồng ý rằng một điều như thế không phải là không thể xảy ra.
Mã Tông nhận thấy ông ta không nhiệt tình lắm khi nói về điều này.
Anh dò dẫm trong tay áo của mình và lấy ra một mảnh bạc. Anh cầm trên lòng bàn tay của mình để cho ánh sáng của ngọn đuốc chiếu vào nó.
- Khi tôi giấu 30 lạng bạc của tôi – anh nói – tôi đã giữ lại một miếng này để làm bùa may mắn. Tôi tự hỏi anh bạn có chấp nhận nó như là một khoản tạm ứng trên hoa hồng cho người trung gian của vụ mua bán không.
Trịnh Bá giật lấy miếng bạc trong tay Mã Tông với sự nhanh nhẹn tuyệt vời. Với nụ cười toe toét, ông nói:
- Người anh em, để xem tôi có thể làm được gì cho anh. Hãy quay lại đây vào ngày mai!
Mã Tông cảm ơn ông ta và những người bạn mới quen với những từ ngữ tốt đẹp.